Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bắt Vợ Về Cánh Cửa Đẫm Máu

cuộc gặp gỡ tại trại nô lệ

*Chạy đi!* *Cứu với!* *Chạy nhanh lên!*
Tiếng la hét xé toang không khí đặc quánh mùi đất và khói bếp của phiên chợ. Lê Ngọc, chàng trai hai mươi mốt tuổi, thân hình cao ráo mảnh khảnh, làn da trắng nõn đến mức dường như không chút tì vết. Đôi mắt cậu to tròn, ngây thơ như chưa từng vướng bận bụi trần, ngũ quan tinh xảo như một bức họa được vẽ nên từ những nét cọ điêu luyện nhất. Tính cách cậu hồn nhiên, chẳng chút toan tính, và chính sự trong trẻo ấy đã vô tình biến cậu thành con mồi trong tầm ngắm của một kẻ mà cả vùng đất này đều phải kiêng dè.
Trong cái chốn xô bồ, ồn ã của chợ nô lệ, mùi mồ hôi, mùi ẩm mốc, và mùi tanh nồng của thân phận bị chà đạp cứ quẩn quanh, bám riết lấy từng thớ thịt, từng hơi thở của những con người đang bị trưng bày như món hàng. Lê Ngọc bị trói chặt bởi những sợi dây thừng gai góc, cọ xát vào da thịt trắng ngần khiến từng vết hằn đỏ ửng hiện lên rõ rệt. Cậu vùng vẫy trong vô vọng, đôi mắt ngấn lệ hoảng loạn nhìn xung quanh, tìm kiếm một tia hy vọng mong manh. Những kẻ buôn nô lệ gầy gò, đôi mắt tham lam, tiếng rao bán khản đặc như những con quạ đói mồi. Chúng túm lấy cậu, lôi kéo thô bạo, ép cậu đứng vững giữa đám đông đang chen chúc, xì xào.
Nvp
Nvp
lão buôn : Nô lệ mới bắt được sáng nay! Đẹp trai tuấn tú, đảm bảo làm hài lòng bất cứ ai!
Tiếng lão buôn the thé, đẩy Lê Ngọc về phía trước, phô bày
Nvp
Nvp
Món hàng của mình
Lê Ngọc co rúm lại, cố gắng né tránh những ánh mắt dò xét, trần trụi đang dán chặt vào mình. Cậu cảm thấy ghê tởm, muốn nôn thốc nôn tháo. Cậu chỉ muốn biến mất, tan vào không khí, thoát khỏi cái địa ngục trần gian này.
Đột nhiên, một khoảng lặng bao trùm khu chợ. Mọi tiếng ồn ào dường như tan biến. Những kẻ buôn nô lệ im bặt, ánh mắt chúng chuyển từ vẻ tham lam sang sự kính sợ tột độ. Đám đông lùi lại, nhường lối cho một bóng hình cao lớn đang tiến đến.
hồ ảnh
hồ ảnh
/bước vào/
Đó là Hồ Ảnh. Hắn không cần phải khoác lên mình những bộ gấm vóc lụa là, cũng chẳng cần trang sức lấp lánh để người khác nhận ra địa vị của mình. Một bộ trường bào màu đen tuyền đơn giản, nhưng lại toát lên khí chất vương giả, uy nghi đến lạ. Làn da hắn trắng bệch, không phải kiểu trắng hồng hào khỏe mạnh, mà là một vẻ trắng xanh của kẻ sống về đêm, hoặc của những kẻ đã quen với việc nhìn thấy máu. Đôi mắt hắn sâu thẳm, đen hun hút như vực sâu không đáy, ẩn chứa sự lạnh lẽo và một chút gì đó bất cần, ngạo mạn. Bờ môi mỏng, khẽ cong lên một cách đầy tính toán. Mỗi bước đi của hắn đều chậm rãi, thong thả, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình, khiến không khí xung quanh dường như đông đặc lại.
Hồ Ảnh dừng lại trước mặt Lê Ngọc. Ánh mắt hắn lướt qua thân hình cậu, từ mái tóc đen mượt đang rũ xuống che đi một phần khuôn mặt, đến đôi vai gầy run rẩy, rồi dừng lại ở đôi mắt to tròn đang ngấn lệ, ẩn chứa sự kinh hoàng. Một nụ cười sắc lạnh chợt nở trên môi hắn, như một đóa hoa đêm nở rộ trong ánh trăng tàn.
hồ ảnh
hồ ảnh
/lạnh lẽo/ Ta muốn mua cậu ta!
Giọng Hồ Ảnh trầm ấm, vang vọng như tiếng chuông chùa giữa đêm khuya, nhưng ẩn chứa một sự quyết đoán đến rợn người
Nvp
Nvp
lão buôn : /cúi đầu, e dè /
Lão buôn nô lệ run rẩy, cúi đầu sát đất, vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa sợ hãi
Nvp
Nvp
/kính cẩn/Dạ, thưa ngài! Ngài quả thật có mắt nhìn! Đây là nô lệ vừa bắt được hồi sáng nay. Nhưng mà... nó rất ngang bướng, chính chúng tôi cũng không áp chế được nó!
Lão ta lí nhí, ánh mắt len lén liếc nhìn Hồ Ảnh, rồi lại nhanh chóng cụp xuống. Cái vẻ run sợ của lão không phải giả vờ, mà là sự thật. Hồ Ảnh không phải là người dễ đối phó.
Hồ Ảnh nở nụ cười sắc lạnh hơn nữa, đôi mắt sâu thẳm của hắn khẽ lấp lánh một tia thích thú. Bờ môi mỏng kẽ cong lên, đầy vẻ chế giễu. Giọng hắn vẫn cao ấm, nhưng rồi tông giọng trầm dần xuống, như một bản nhạc tấu lên từ cõi địa ngục.
Ồ, vậy sao? Nhưng mà ta lại thích tên nô lệ này. Ta muốn thuần hóa nó.
"Thuần hóa." Cái từ đó nghe sao mà ghê rợn. Nó không phải là thuần hóa một con vật hoang dã, mà là thuần hóa một con người, nghiền nát ý chí, bẻ gãy tinh thần, biến một linh hồn tự do thành một kẻ biết vâng lời. Lê Ngọc nghe thấy, toàn thân run bắn lên. Cậu hiểu, rất rõ, cái số phận đang chờ đợi mình.
Cậu cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nước mắt trào ra khỏi khóe mi, lăn dài trên gò má trắng bệch. Một tiếng "ư ử" bật ra từ cổ họng, vừa đáng thương vừa đầy uất ức
lê ngọc
lê ngọc
/gông mình /ư ử
Hồ Ảnh nhìn Lê Ngọc, đôi mắt hắn không chút dao động, thậm chí còn ánh lên một tia tàn nhẫn.
hồ ảnh
hồ ảnh
/vung tay/Hừ, lấy dây xích ra đây! Ta xích nó lại, dẫn về!
Hắn ra lệnh, giọng nói dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.
Hai tên gia đinh to lớn, mặt mày hung dữ, lập tức tiến đến. Chúng rút ra một sợi dây xích bằng sắt lạnh lẽo, nặng trịch. Lê Ngọc hoảng loạn tột độ. Cậu vùng vẫy điên cuồng, dùng hết sức bình sinh để chống cự. Cậu đá, cào, cắn, dù biết rằng những hành động ấy chỉ là vô nghĩa. Nước mắt, nước mũi tèm lem, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây biến dạng vì sợ hãi và tuyệt vọng.
lê ngọc
lê ngọc
Buông ra! Các người buông tôi ra!
Cậu gào thét, giọng khản đặc. Nhưng những tên gia đinh của Hồ Ảnh quá mạnh. Chúng không hề nao núng trước sự chống cự yếu ớt của cậu. Chúng dễ dàng áp chế cậu xuống, một tên giữ chặt tay, một tên giữ chặt chân, và tên còn lại luồn sợi dây xích qua cổ chân cậu, rồi khóa lại bằng một ổ khóa lớn. Tiếng kim loại lách cách lạnh lẽo vang lên, như đóng lại cánh cửa tự do cuối cùng của Lê Ngọc.
lê ngọc
lê ngọc
/mệt/
Sợi dây xích vừa nặng vừa lạnh buốt, cọ xát vào da thịt cậu, mang theo cảm giác nhục nhã tột cùng. Lê Ngọc ngã vật xuống đất, toàn thân run rẩy, nước mắt vẫn tuôn không ngừng. Cậu đã cố gắng, cậu đã chống cự, nhưng hoàn toàn bị áp chế. Số phận của cậu, giờ đây, nằm gọn trong tay kẻ ác nhân kia.
hồ ảnh
hồ ảnh
/bước nhanh/
Hồ Ảnh không thèm nhìn lại cảnh tượng đáng thương đó. Hắn quay người, sải bước đi trước, sợi dây xích dài được hắn nắm gọn trong tay. Lê Ngọc bị buộc phải lê bước theo sau, từng nhịp bước chân của Hồ Ảnh lại kéo căng sợi xích, khiến cổ chân cậu đau điếng.
Trên đường trở về phủ, Hồ Ảnh sải bước đều đặn, đầu óc hắn miên man suy nghĩ.
hồ ảnh
hồ ảnh
"Mẫu thân bắt mình cưới vợ..."/nhếch mép/
Hắn khẽ nhếch mép
hồ ảnh
hồ ảnh
"Nhân tiện mua được ả nô lệ này về làm nương tử của mình tạm thời vậy là qua mắt được rồi, he he."/cười/
Nụ cười đó không có chút ấm áp nào, chỉ toàn là sự tính toán và khinh miệt. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới một người vợ thật sự, đặc biệt là một người nữ nhân. Đối với hắn, tất cả đều là công cụ, là những quân cờ trong ván cờ lớn của cuộc đời
và giờ đây "ả nô lệ " đó là một quân cờ
Con đường về phủ không quá xa, nhưng đối với Lê Ngọc, đó là quãng đường dài nhất trong cuộc đời. Mỗi bước chân là một cực hình, mỗi hơi thở là một sự dày vò. Cậu cảm nhận được ánh mắt của những người qua đường, ánh mắt hiếu kỳ, thương hại, nhưng không một ai dám lên tiếng. Ai mà chẳng biết Hồ Ảnh là ai, ai mà chẳng biết quyền lực của hắn lớn đến mức nào.
Cuối cùng, chiếc cổng lớn của phủ Hồ Ảnh hiện ra. Tường cao, cổng lớn, không gian u ám, mang một vẻ cổ kính nhưng lại đầy bí ẩn và lạnh lẽo. Vừa bước vào sân, Hồ Ảnh liền sai người hầu cận
hồ ảnh
hồ ảnh
Người đâu! Dẫn tên nô lệ này đi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục cho nó/ Hắn ra lệnh một cách dứt khoát, không chút cảm xúc/
Nvp
Nvp
tỳ tuất : dạ thưa ngài
Tên tỳ tuất cúi đầu tuân lệnh, kéo Lê Ngọc vào một khu nhà riêng biệt. Lê Ngọc cố gắng không nhìn Hồ Ảnh, cố gắng không để nước mắt rơi thêm nữa. Cậu phải mạnh mẽ, dù chỉ là một chút.
Trong căn phòng tắm rộng lớn, nước ấm bốc hơi nghi ngút, hương thơm của thảo mộc lan tỏa. Hai cung nữ trẻ tuổi, vẻ mặt nhút nhát, được sai phái đến để tắm rửa cho Lê Ngọc. Chúng cẩn thận cởi bỏ y phục bẩn thỉu của cậu, nhưng khi tấm áo cuối cùng được lột bỏ, một cung nữ chợt nhìn thấy điều bất thường. Đôi mắt nàng ta mở to kinh ngạc, rồi từ từ chuyển sang vẻ sợ hãi tột độ.
Nvp
Nvp
tỳ tuất :/ngạc nhiên, hoảng hốt,la lên / Á... AAAA!
Một tiếng hét thất thanh xé toang sự tĩnh lặng của phủ đệ, vang vọng khắp hành lang.
hồ ảnh
hồ ảnh
...
Tiếng hét ấy lập tức thu hút sự chú ý của Hồ Ảnh, người đang ngồi uống trà trong thư phòng. Hắn cau mày, đặt tách trà xuống bàn một cách mạnh bạo, tạo ra một tiếng động chói tai
hồ ảnh
hồ ảnh
/nhíu mày/ Chuyện gì ồn ào vậy?!/ Giọng hắn lạnh lẽo, mang theo sự khó chịu rõ rệt/
Tên tỳ tuất đang đứng hầu gần đó lập tức chạy vội vào. Hắn cúi đầu, vẻ mặt tái mét.
Nvp
Nvp
tỳ tuất: Dạ thưa ngài! Tiểu cô nương đó... là nam nhân ạ!
hồ ảnh
hồ ảnh
/ngạc nhiên /cái gì /đứng dậy/
Hồ Ảnh bật dậy khỏi ghế, ánh mắt hắn nheo lại, lộ rõ vẻ ngạc nhiên, rồi chuyển sang phẫn nộ
hồ ảnh
hồ ảnh
Nam nhân? Sao có thể chứ?!
Hắn không tin vào tai mình. Suốt bao nhiêu năm buôn bán nô lệ, hắn chưa từng gặp phải chuyện này. Làm sao một tên buôn nô lệ có thể lừa được hắn? Làm sao hắn có thể nhầm lẫn một nam nhân với một nữ nhân? Vẻ ngoài của Lê Ngọc quá đỗi thanh tú, quá đỗi mềm mại, khiến bất cứ ai cũng dễ dàng lầm tưởng.
hồ ảnh
hồ ảnh
/đi về phía phòng tắm/
Hắn lập tức bước nhanh về phía phòng tắm, trong lòng tràn ngập sự tức giận và một chút gì đó khó hiểu. Hắn muốn xem tận mắt, muốn xác nhận điều tỳ tuất vừa nói là thật hay đùa.
Nhưng khi hắn vừa đến gần, một cảnh tượng khác đập vào mắt hắn. Qua khung cửa sổ đang mở toang, hắn nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé, trắng nõn đang thoăn thoắt trèo qua, rồi phóng mình xuống khu vườn bên dưới.
lê ngọc
lê ngọc
/trèo,nhảy/
hồ ảnh
hồ ảnh
Người đâu! Đuổi theo hắn!
Giọng Hồ Ảnh gầm lên, vang vọng khắp phủ. Ánh mắt hắn lóe lên tia lửa giận dữ
Bị lừa mua một nam nhân đã đủ khiến hắn sôi máu, giờ đây, kẻ đó còn dám trốn thoát ngay trong phủ của hắn. Sự sỉ nhục này, hắn không thể chấp nhận được.
Hồ Ảnh lao ra ngoài, đôi mắt đen hun hút của hắn quét qua khu vườn. Hắn sẽ không để tên nô lệ này trốn thoát. Không bao giờ. Lê Ngọc, cậu sẽ phải trả giá cho sự táo tợn này. Và hắn sẽ là người đòi lại món nợ đó, bằng mọi cách

bông hoa dại đẫm máu

Tiếng gót giày Hồ Ảnh nện thình thịch trên nền đá hoa cương, dội vào không khí tĩnh mịch của phủ đệ, đầy vẻ giận dữ và uy quyền. Hắn lao ra khu vườn, đôi mắt đen thẳm sắc lạnh quét nhanh khắp mọi ngóc ngách. Lê Ngọc, trong bộ dạng mảnh khảnh, da trắng muốt, đang cố sức chạy trốn, bóng hình cậu thoắt ẩn thoắt hiện giữa những bụi cây cảnh được cắt tỉa cầu kỳ. Hắn thấy rõ sự yếu ớt trong từng bước chạy của cậu, sự yếu ớt mà hắn quyết không dung thứ.
hồ ảnh
hồ ảnh
Tất cả! Đuổi theo tên nô lệ đó! Kẻ nào để hắn thoát, ta sẽ chặt tay!
Giọng Hồ Ảnh vang như sấm sét, khiến đám gia đinh run rẩy, lập tức tản ra khắp vườn. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng la hét gọi nhau vang lên, phá tan sự yên bình của buổi chiều tà.
Lê Ngọc không ngừng chạy, phổi cậu như muốn vỡ tung, từng thớ thịt rã rời vì kiệt sức. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, nhưng bản năng mách bảo rằng phải chạy, phải thoát khỏi nơi địa ngục này bằng mọi giá. Cậu không thể để mình rơi vào tay Hồ Ảnh một lần nữa.
Hình ảnh sợi dây xích lạnh lẽo, ánh mắt tàn nhẫn của hắn, và lời nói "thuần hóa" cứ ám ảnh trong tâm trí cậu. Cậu là con người, không phải con vật để hắn tùy ý sai khiến, chà đạp.
Cậu vấp ngã, đầu gối va mạnh xuống đất, đau điếng. Nhưng không dám dừng lại. Cậu chống tay đứng dậy, lại tiếp tục lao đi. Khu vườn của Hồ Ảnh rộng lớn như một mê cung, với những lối đi quanh co, những bụi hoa kiêu sa và những hồ nước trong vắt. Lê Ngọc cố gắng len lỏi qua những tán cây rậm rạp, hy vọng có thể ẩn mình, nhưng bóng dáng Hồ Ảnh ngày càng gần. Hắn như một con thú săn mồi lão luyện, không ngừng truy đuổi, ánh mắt găm chặt vào con mồi.
hồ ảnh
hồ ảnh
Vô ích thôi, nô lệ! Ngươi không thể thoát khỏi ta đâu!
Giọng Hồ Ảnh vang lên phía sau, gần đến mức Lê Ngọc có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn.
Lê Ngọc quay đầu lại, đôi mắt mở to vì kinh hãi. Hồ Ảnh đang tiến đến gần, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ có sự lạnh lùng và kiên quyết. Hắn không chạy vội, mà sải bước đều đặn, như thể đang dạo chơi trong vườn nhà mình, nhưng mỗi bước đi lại rút ngắn khoảng cách một cách đáng sợ. Điều đó càng khiến Lê Ngọc tuyệt vọng hơn. Cậu nhận ra sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh và quyền lực giữa hai người
. Đột nhiên, Lê Ngọc thấy một bức tường thành cao ngất ở cuối khu vườn, và một cánh cổng nhỏ bằng gỗ dường như bị bỏ quên. Một tia hy vọng le lói trong tâm trí cậu. Cậu dồn hết sức lực còn lại, lao về phía cánh cổng
lê ngọc
lê ngọc
Cứu với! Có ai không? Cứu tôi với!/Lê Ngọc gào lên, giọng khản đặc/
Hy vọng có ai đó bên ngoài sẽ nghe thấy và giúp đỡ. Nhưng chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng lá cây lao xao đáp lại. Khu vực này dường như quá biệt lập.
Khi cậu vừa chạm tay vào cánh cổng, Hồ Ảnh đã ở ngay phía sau. Bàn tay lạnh ngắt của hắn túm lấy cánh tay cậu một cách thô bạo.
hồ ảnh
hồ ảnh
Dám trốn ta sao, Lê Ngọc
Giọng Hồ Ảnh thì thầm bên tai cậu, đầy vẻ nguy hiểm. Cái tên cậu, hắn đã biết từ lúc nào?
lê ngọc
lê ngọc
/Lê Ngọc giật mình quay phắt lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn. /Buông tôi ra! Tôi không muốn ở đây! Tôi không phải nô lệ của ngươi!
Cậu cố gắng giằng co, nhưng bàn tay Hồ Ảnh như gọng kìm sắt, giữ chặt không buông.
Hồ Ảnh không nói gì, chỉ siết chặt lấy tay cậu, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào mắt Lê Ngọc. Trong ánh mắt hắn, Lê Ngọc không thấy chút thương hại nào, chỉ có sự chiếm hữu và một vẻ hài lòng đáng sợ.
hồ ảnh
hồ ảnh
Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát khỏi ta dễ dàng vậy sao?/ Hồ Ảnh khẽ nhếch mép, nụ cười ẩn chứa sự tàn nhẫn/Ngươi đã sai lầm rồi, Lê Ngọc. Một khi đã bước vào địa phận của ta, không ai có thể thoát ra được.
Hắn kéo mạnh Lê Ngọc về phía mình. Lê Ngọc loạng choạng, mất thăng bằng, rồi ngã dúi vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Mùi hương nam tính mạnh mẽ của Hồ Ảnh xộc vào mũi, khiến cậu hoảng loạn. Cậu vùng vẫy, đánh đấm vào ngực hắn, nhưng chỉ như muỗi đốt inox.
Hồ Ảnh không chút nao núng, hắn vươn tay còn lại, nắm lấy cằm Lê Ngọc, ép cậu phải ngẩng mặt lên. Đôi mắt cậu long lanh nước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. Hắn nhìn chằm chằm vào cậu, như thể đang muốn khắc ghi từng nét của khuôn mặt ấy vào tâm trí mình.
hồ ảnh
hồ ảnh
Ngươi sẽ hối hận vì đã dám chống đối ta, Lê Ngọc/Giọng hắn trầm thấp, vang vọng như một lời nguyền rủa/Ta sẽ khiến ngươi hiểu thế nào là quy phục
Đám gia đinh cuối cùng cũng đuổi kịp, thở hổn hển. Chúng nhìn thấy cảnh Hồ Ảnh đang ghì chặt Lê Ngọc, vẻ mặt không ai dám hó hé một lời. Ai cũng biết, khi Hồ Ảnh đã nổi giận, hậu quả sẽ thật khó lường.
hồ ảnh
hồ ảnh
Dẫn hắn về! Nhốt vào phòng tối! Không cho ăn uống gì cho đến khi ta ra lệnh!/ Hồ Ảnh buông Lê Ngọc ra, đẩy cậu về phía đám gia đinh. Giọng hắn lạnh lùng, tàn nhẫn/
Lê Ngọc bị hai tên gia đinh tóm lấy, kéo lê đi. Cậu không còn sức lực để chống cự, chỉ còn biết để mặc thân mình bị kéo đi trong vô vọng. Đôi mắt cậu vẫn không rời khỏi Hồ Ảnh, ánh mắt căm hờn, uất ức. Cậu biết, đây chỉ là khởi đầu của một chuỗi ngày địa ngục.
Hồ Ảnh nhìn theo bóng Lê Ngọc bị kéo đi, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng sâu. Hắn không quan tâm đến sự phản kháng hay nỗi sợ hãi của Lê Ngọc. Thứ hắn quan tâm, là sự khuất phục tuyệt đối. Và hắn, Hồ Ảnh, sẽ có được điều đó, bằng mọi giá. Hắn tin rằng, rồi sẽ có ngày, Lê Ngọc sẽ quỳ dưới chân hắn, cầu xin sự thương xót.

thương

b...é tg
b...é tg
Not support
Bị kéo lê đi trong bóng tối hun hút của hành lang, Lê Ngọc cảm thấy toàn thân rã rời. Cậu không còn chút sức lực nào để chống cự, những cú đá, những cái cào cấu yếu ớt đã không còn tác dụng. **Bất lực**, đó là cảm giác duy nhất bao trùm lấy cậu lúc này. Cậu như một con búp bê vải bị vứt bỏ, mặc cho số phận định đoạt. Từng thớ thịt trên cơ thể cậu dường như đã kêu gào đến khản đặc, giờ chỉ còn là một khối nặng nề, chờ đợi sự hủy diệt. Cánh cửa phòng giam đóng sầm lại, tiếng khóa kêu lách cách vang vọng trong bóng tối, như tiếng đóng sập cánh cửa cuối cùng của hy vọng.
Nvp
Nvp
tỳ tuất : Cậu Ngọc, cậu ăn chút gì đó đi. Cả ngày hôm nay cậu không ăn gì rồi.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối. Lê Ngọc ngước đôi mắt vô hồn lên, thấy một tỳ tuất trẻ tuổi đang đứng trước song sắt, trên tay bưng một mâm cơm. Khuôn mặt cô gái lộ rõ vẻ ái ngại và lo lắng.
lê ngọc
lê ngọc
Cảm ơn, nhưng tôi không muốn ăn/Lê Ngọc khẽ lắc đầu, giọng nói khản đặc/
Nvp
Nvp
tỳ tuất :/ Tỳ tuất thở dài, đặt mâm cơm xuống/Tôi cũng chỉ nghe lệnh chủ mà thôi/ Phận làm đầy tớ, ai dám làm trái? Tôi mong cậu đừng làm tôi khó xử.
lê ngọc
lê ngọc
xích
Lê Ngọc không đáp, ánh mắt cậu rơi vào sợi xích sắt lạnh lẽo đang quấn quanh cổ chân mình. **"Xích,"** cậu thốt ra một từ ngắn gọn, đầy hàn ý, nhưng đủ để tỳ tuất hiểu được sự giày vò mà cậu đang phải chịu đựng.
Nvp
Nvp
tỳ tuất : /Tỳ tuất nhìn theo ánh mắt của cậu, rồi khẽ nói/Thưa cậu, tôi có thể đút cho cậu, nhưng không thể cởi trói cho cậu.
lê ngọc
lê ngọc
/Lê Ngọc nhìn mâm cơm, thấy những món ăn ngon lành nhưng lại có vài cọng hành xanh. Cậu nhăn mặt, nói: /Tôi không ăn hành.
Nvp
Nvp
tỳ tuất :/ Tỳ tuất hơi bối rối. /Nhưng mà nhiều như này cũng không thể gắp ra được. Để tôi đổi món khác.
lê ngọc
lê ngọc
cảm ơn
Lê Ngọc không ngờ cô tỳ tuất lại có lòng tốt như vậy. Cậu khẽ nói: "Cảm ơn." Sau đó, cô gái vội vã mang mâm cơm đi, lát sau quay lại với những món ăn khác, không có hành. Lê Ngọc ăn một cách chậm rãi, như để trả lại chút sức lực đã mất.
Bên ngoài, Hồ Ảnh đang ngồi trong thư phòng. Hắn không ngừng nghĩ về Lê Ngọc. Hắn biết mình tàn nhẫn, nhưng sự phản kháng của cậu khiến hắn không thể kìm chế. Hắn cần cậu phải **thuần phục**, cần cậu phải biết sợ hãi hắn. Hắn gọi tỳ tuất vào.
hồ ảnh
hồ ảnh
Con tỳ tuất, cậu ta sao rồi?/Hồ Ảnh hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng ẩn chứa một chút gì đó sốt ruột/
Nvp
Nvp
tỳ tuất : Dạ thưa ngài, cậu Ngọc đã ăn hết rồi ạ/ tỳ tuất cung kính đáp/
hồ ảnh
hồ ảnh
Ừ, lui đi/Hồ Ảnh gật đầu, ra hiệu cho cô lui xuống/
Nvp
Nvp
tỳ tuất : /Tỳ tuất do dự một lát, rồi khẽ nói/Ngài ơi, đêm nay sẽ mưa lớn. Để cậu Ngọc trong đó tôi e là không hay...
hồ ảnh
hồ ảnh
/Hồ Ảnh nhíu mày. Hắn biết tỳ tuất đang ám chỉ phòng giam lạnh lẽo, ẩm ướt kia. Hắn thở dài một tiếng, một tiếng thở dài đầy phức tạp, giữa sự bực dọc và một chút mềm lòng khó hiểu. /Haizzz... lui đi.
Tỳ tuất cúi đầu lui ra, nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh. Hồ Ảnh ngồi đó, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng đã bị mây đen che khuất, gió bắt đầu rít lên, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến. Hắn thừa nhận, dù có **ác** đến đâu, dù có **nói nặng lời** thế nào, hắn cũng không thể hoàn toàn sắt đá trước Lê Ngọc. Có lẽ nếu cậu không phản kháng, không tìm cách chạy trốn, có lẽ hắn cũng không cần phải làm đến bước này. Nhưng Lê Ngọc đã dám thách thức hắn, dám khiến hắn phải mất mặt. Sự giận dữ của hắn là có lý do. Thế nhưng, trong thâm tâm, hắn lại không thể bỏ mặc cậu trong cái lạnh giá của đêm mưa bão. --- Trong căn phòng giam tối tăm, lạnh lẽo, Lê Ngọc co ro trong góc tường. Gió rít qua khe cửa, từng đợt lạnh buốt thấm vào da thịt cậu. **"Lạnh quá,"** cậu thốt lên, cơ thể run lên từng hồi. Đúng lúc đó, tiếng cạch cửa vang lên. Hồ Ảnh đẩy cửa bước vào. Hắn không nói một lời, ánh mắt hắn lướt qua thân hình co ro của Lê Ngọc. Hắn bước đến, cúi người xuống. Bàn tay hắn không còn thô bạo như trước, mà nhẹ nhàng tháo sợi dây xích đang quấn quanh người cậu. Sau đó, hắn cởi chiếc áo choàng ngoài của mình, khoác lên người Lê Ngọc. Chiếc áo choàng to lớn, ấm áp bao trùm lấy thân hình mảnh khảnh của cậu.
Trước khi Lê Ngọc kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy cậu vào lòng, bế bổng cậu lên. Cậu đã quá mệt mỏi, quá rã rời. Không còn sức lực để đẩy hắn ra, không còn ý chí để chống cự. Cậu mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Thay vào đó, một cách vô thức, cậu **nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực hắn**, tìm kiếm chút hơi ấm hiếm hoi. Mùi hương của hắn, thứ mùi ban nãy khiến cậu sợ hãi, giờ đây lại mang đến một cảm giác an toàn kỳ lạ.
Hồ Ảnh bế cậu về phòng hắn. Căn phòng rộng lớn, ấm áp, ánh đèn dầu lung linh. Hắn đặt cậu xuống chiếc giường lớn mềm mại. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, động tác dịu dàng đến bất ngờ
hồ ảnh
hồ ảnh
Em ngủ đi, muộn rồi,/Hồ Ảnh khẽ nói, giọng hắn trầm ấm, không còn chút lạnh lẽo nào/
Lê Ngọc nằm đó, **mặt không biến sắc, lạnh tanh**. Cậu nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, đôi mắt trống rỗng. Không một lời đáp lại hắn. Sự im lặng và vô cảm của cậu khiến Hồ Ảnh cảm thấy bất an. Hắn chợt lo sợ Lê Ngọc bị tổn thương đến mức mất đi ý thức, mất đi cảm xúc
. Hắn trở nên luống cuống, lo lắng. Hắn rối rít hỏi cậu đủ thứ, từ việc cậu có đau không, có lạnh không, đến việc cậu có muốn ăn gì không. Trong lúc rối rít đó, tay hắn vô tình trượt từ cổ xuống ngang ngực cậu, làm tung vạt áo ngoài.
lê ngọc
lê ngọc
híc...hi....híc
**"Hic..."** Một tiếng nấc nhẹ thoát ra từ cổ họng Lê Ngọc. Cậu thấy hành động của hắn, trong tâm trí cậu chỉ hiện lên một suy nghĩ: hắn muốn làm nhục cậu. Thêm vào đó, bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Lê Ngọc bắt đầu khóc, nước mắt trào ra không ngừng, lăn dài trên gò má trắng bệch.
hồ ảnh
hồ ảnh
Hồ Ảnh thấy cậu khóc, hắn càng luống cuống hơn. Hắn vội vàng dỗ dành, tay chân lóng ngóng. /Nín đi, Lê Ngọc. Ta không có ý đó. Ta chỉ là.../Nhưng cậu vẫn khóc, không có dấu hiệu dừng lại. Sự bất lực của bản thân và tiếng khóc không ngừng của Lê Ngọc khiến hắn chợt mất kiểm soát/
hồ ảnh
hồ ảnh
IM!/Hồ Ảnh giận quá, buột miệng quát lên/
lê ngọc
lê ngọc
huhu hu /thút thít /
Lê Ngọc giật mình, toàn thân co rúm lại. Tay cậu bấu chặt vào đùi, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nước mắt vẫn tuôn rơi, đôi môi cậu cắn chặt, **thút thít** nhưng không dám khóc thành tiếng. Cậu sợ hắn, sợ hắn sẽ lại đánh đập mình.
Hồ Ảnh nhận ra mình đã lớn tiếng, hắn lập tức hối hận. Hắn vội vàng xoa đầu cậu, nhẹ giọng dỗ dành, cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi của cậu. Hắn không biết phải làm gì để cậu nín. Lê Ngọc vẫn khóc, cho đến khi quá mệt mỏi mà **ngất đi**. Hắn ngồi nhìn cậu ngủ, lòng cảm thấy **xót** vô cùng. Khuôn mặt cậu vẫn còn vương những giọt nước mắt, hàng mi ướt đẫm. Lúc này, hắn mới thấy được vẻ yếu ớt, mong manh thật sự của cậu. Đúng lúc đó, có bóng người đi qua cửa.
hồ ảnh
hồ ảnh
Ai vậy?Ai vậy?/hỏi, giọng nói vẫn còn hơi khàn/
Nvp
Nvp
Dạ, là tôi thưa ngài,/tiếng tỳ tuất cung kính đáp./
hồ ảnh
hồ ảnh
Sao còn chưa ngủ?/Hồ Ảnh hỏi, đôi mắt hắn nhìn ra ngoài cửa/
Nvp
Nvp
Dạ, tôi làm nốt việc/tỳ tuất đáp lời./
hồ ảnh
hồ ảnh
/Hồ Ảnh trầm ngâm một lát, rồi ra lệnh/Ngày mai đi điều tra nguyên nhân Lê Ngọc bị bắt đến chợ buôn nô lệ/ Hắn muốn biết ai đã dám lừa hắn, và tại sao Lê Ngọc lại rơi vào cảnh khốn cùng như vậy/
hồ ảnh
hồ ảnh
Bây giờ muộn rồi, cô đi ngủ đi,/ Hồ Ảnh nói, giọng điệu có vẻ đã mềm mỏng hơn/
Nvp
Nvp
Dạ/ tỳ tuất cúi đầu rồi lui đi/
Hồ Ảnh quay lại nhìn Lê Ngọc đang say ngủ. Hắn khẽ đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu. Có lẽ, hắn sẽ không để cậu rời xa hắn nữa. Không bao giờ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play