Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#Monster School - Pigman X Zombie / Oneshort.

Oneshort 01 : Bảo Mẫu.

Zombie - người yêu của Pigman, có thể là kiêm luôn bảo mẫu của anh chàng to xác chuyên nhõng nhẽo này
Lần đầu cậu được gặp Pigman là lần đầu cậu vào cấp 2, theo học tại trường Monster School
Ở đấy cậu gặp được Skeleton, và một vài người bạn mới. Trong đó có anh
Ban đầu cậu với cả anh cũng chả ưa gì nhau, mới vào anh đã hống hách bắt nạt cậu
Đùa cậu bằng những cái trò khiến cậu khó chịu
Nói gì chứ, đợt đấy cậu bảnh dzai với nam tính lắm nhé !! Bây giờ thì nữ tính do phải chăm bế thằng heo Pigman suốt ngày nhõng nhẽo này thôi
Ví dụ như là :
Zombie
Zombie
Ây da.. đau hết cả lưng cái thằng Skelly này !! Đá banh vô lưng tao thì đứt đôi 10 năm không chữa nổi
Zombie
Zombie
// cậu càu nhàu Skelly sau khi bị em đá banh vô lưng //
Skeleton
Skeleton
// cười // haha, lỡ chân thôi mà, thôi về chỗ về chỗ đi không thầy nói
Biết gì không ? Ngay phút cậu định ngồi xuống thì bị hụt
Ngã uỳnh cái mông xuống đất
Zombie
Zombie
Ây daaa// xoa mông // là ai, ai rút ghế của tao!!
Zombie Pigman
Zombie Pigman
// cầm ghế giơ cao// haha, trông mặt mày ngáo chưa kìa Zombie // cười to //
Zombie
Zombie
Urggg, thằng chó heo!!
Lúc đấy cậu tức giận lắm, đã đau lưng rồi còn ê cái mông thì ai chịu được
Suốt mới đầu cấp 2, anh và cậu chỉ trêu nhau rồi chí choé cãi nhau suốt ngày
Thầy Herobrine phải đuổi ra khỏi lớp để hai đứa xử lí với nhau
Thế mà, có hôm cậu nghe Skelly kể rằng thằng heo Pigman thích cậu
Gì cơ ? Thằng Pigman á, chắc Skelly hoang tưởng thôi
Zombie
Zombie
// cậu hoang mang // Pigman á!! Thằng đấy làm sao cơ
Zombie
Zombie
// cậu cau có, nói thật to//
Skeleton
Skeleton
// giật mình bịt miệng Zombie lại // mày nói bé thôi Zombie!! Nó mà biết là nó xiên tao đấy
Zombie
Zombie
Mày thì sợ gì, Wither kề kề như thế còn sợ // Cười nhạo //
Zombie
Zombie
Thế thằng đấy làm sao ? // cậu nhìn Skeleton khó hiểu, cứ ấp a ấp úng nãy giờ mà không nói cho cậu biết //
Skeleton
Skeleton
Suỵt, nói bé nhá // Skelly ghé thì thầm vào tai cậu // Pigman nó thích mày đấ-
Zombie
Zombie
// giật mình đứng phắt dậy //
Lúc đấy cậu bất ngờ lắm, người thì giật mình khoé mắt cũng giật giật, há hốc mình bất ngờ
Nhìn Skeleton khó hiểu
Zombie
Zombie
Mày nói cái gì cơ?? Thằng trúng ngải heo đấy á!!
Cậu cau có, nhìn Skeleton mà không tin những gì cậu nói
Skeleton
Skeleton
Suỵtt!! Đã bảo nói bé mà
Skeleton
Skeleton
Nó vào giờ đấy !!
Zombie
Zombie
// cậu ngồi xuống // mày đùa tao à Skelly? Không có chuyện đấy đâu
Lúc đấy tôi chỉ nghĩ là “ Hay Skelly yêu Wither vào nên hoang tưởng ở đâu cũng có tình yêu nhỉ “
Chứ thằng đấy, thì thích cái gì được, ngủ trong lớp gáy thật to, ăn như ngải heo
Mà nó là heo thật mà ?
Skeleton
Skeleton
// gật đầu // xí, cứ nói thế thôi chứ tin hay không là tuỳ mày chứ !! T nói thế à nha, t không biết đùa mày là cái gì đâu đấy
Skelly nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cậu, khiến cậu rùng mình cảm giác câu Skelly vừa nói là thật
Zombie
Zombie
Mày nhìn tao sợ quá!! Chắc gì đã thế, mày cứ kệ đi
Cậu sợ nhưng vẫn cứ mặc kệ lời Skelly vừa nói, cậu không tin là Pigman thích cậu
Trông anh như kiểu ghét cậu ấy, trêu chọc mỗi lúc rồi cứ cáu gắt cậu hết lên
Cho đến một hôm, hôm đấy cậu và cả lớp được thầy Herobrine cho đi dã ngoại du lịch
Nhưng vì một số sự cố nên bị tai nạn, từng nhóm tách nhau ra
Lạc trong rừng nên cậu không tìm thấy mọi người
Nhưng lại tìm thấy cái thằng heo nướng này rơi chung chỗ với cậu
Cậu cắn răng khó chịu, nhìn mà muốn sút thằng này như bóng ấy!!
Cậu và anh phải kẹt lại trong rừng mấy ngày liền, mắc dù rất ghét nhưng cậu vẫn phải đi cùng anh
Anh và cậu cùng nhau dựng một căn nhà nhỏ bằng gỗ để ở qua đêm, cùng nhau tìm thức ăn đồ uống để sống sót
Zombie
Zombie
// nhăn nhó // sao tao phải kẹt với thằng heo như mày chứ
Zombie
Zombie
Lười hủi// đá vào eo Pigman // nằm đấy thì t đổ đất vào mồm mày đấy !!
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Mẹ mày, cứ từ từ rồi tao đi kiếm
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Mày cứ nóng tính // đứng dậy, đốt cây đuốc để sáng đường //
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Đây đi được chưa !! Nhát ma hay gì mà không dám đi một mình
Anh qua ra nhìn vẻ mặt nhăn nhó, phồng má 3 phần khó chịu 7 phần muốn đấm anh chết
Anh cười nhạo cậu
Zombie
Zombie
Thôi ngay !! Tao đấm mày đấy
Cậu thừa nhận là cậu sợ ma khi phải đi một mình, lỡ đâu gặp quái vật thì sao ? Nên mới phải lôi kéo anh đi chứ
Vậy mà cứ cười nhạo người ta, đúng là cái thằng đáng ghét
Sau khi kiếm được đồ ăn về, cậu dựng một đốm lửa để đốt lửa nướng đồ ăn cho anh và cậu ăn
Nhưng trời lại mưa, không làm được gì hết
Anh lôi cậu vào trong nhà để tránh mưa, nhưng cậu thì đói meo lên chỉ muốn đốt lửa nướng đồ ăn thôi !!
Zombie Pigman
Zombie Pigman
// ném Zombie vào trong nhà rồi đóng cửa // mày ngáo à, trời đã mưa rồi còn ngồi ngoài đấy cố nướng
Zombie
Zombie
Mày thì biết cái gì !! Tao đi cả ngày mệt mỏi, đói bụng muốn rã họng ra mà còn không nướng để ăn nữa
Zombie
Zombie
Mày nhịn đói luôn đi!!
Cậu cau có khó chịu nhìn Anh, chỉ thẳng vào mặt chửi anh một trận to đầu
Anh cũng đâu có vừa, cãi lại cho bằng được
Sau trận cãi nhau cả hai đều giận dỗi, chả ai nói với nhau câu nào, nhịn đói hết cả hai đứa mà đi ngủ
Tối đêm cậu gặp ác mộng, liền bật dậy
Zombie
Zombie
Aaaaaa // bịt miệng, tỉnh dậy bất ngờ//
Cậu toát mồ hôi, sợ hãi
Giấc mơ đấy doạ cậu sợ chết khiếp tới bật khóc, thêm cả đói nữa, cậu vừa mệt vừa khóc thút thít ở góc giường
Đương nhiên là cũng ảnh hưởng tới cái thằng đang gáy khò khò kia rồi
Nửa đêm anh nghe thấy tiếng khóc, tưởng mơ thấy tiếng trẻ con đang khóc nhưng mà nó thật lắm
Nên anh ngồi dậy nhìn xung quanh thì thấy cậu đang ngồi khóc thút thít ở cạnh góc giường
Zombie
Zombie
Hức hức.. // thút thít, dụi mắt //
Anh lặng nhìn cậu rồi bước tới chỗ cậu, lúc đấy cậu cảm giác như Anh là ánh sáng đời cậu vậy
Anh ngồi xuống và hỏi cậu vì sao khóc, rồi an ủi ôm cậu vào lòng
Thật ra không có gì to tát, cậu mơ thấy cậu gặp ma rồi bị hù doạ thôi nhưng cậu sợ
Anh hỏi cậu còn sợ hơn vì anh cười nhạo cậu, nhưng lần này thì không, anh chỉ an ủi rồi ôm cậu vào lòng vỗ về
Lúc đấy cậu có cái nhìn rất khác về anh
Zombie Pigman
Zombie Pigman
// đi tới chỗ Zombie ngồi xuống // này, sao mày khóc đấy // ghé sát vào nhìn mặt Zombie //
Zombie
Zombie
Hức hức .. // thút thít// k-kệ tao, mày biết làm gì
Cậu quay mặt đi chỗ khác
Zombie
Zombie
Nói ra để mày cười tao à ..
Zombie Pigman
Zombie Pigman
// nhăn mặt // tao cười làm gì, nói đi mày làm sao
Cậu khó tin nhìn anh, nhưng vì sợ nên cậu cũng kể cho anh nghe về giấc mơ của cậu
Bất ngờ anh ôm cậu, để cậu gục đầu vào lòng mình
Zombie Pigman
Zombie Pigman
// ôm Zombie, nhẹ nhàng xoa đầu cậu // có chuyện đấy mà cũng sợ, thôi nín đi
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Có tao đây rồi // anh nhẹ nhàng nói với cậu, an ủi vỗ về cậu cho yên tâm //
Cậu ngước lên nhìn anh khó tin, bỗng chốc đỏ ửng cả vành tai
Hai má cậu ửng đỏ vì ngại ngùng, rồi cũng dụi đầu vào lòng anh để cảm thấy yên tâm
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Mày đói nên sinh ra ảo giác, sợ chứ gì ? Thôi ngồi đấy để tao đi nướng cho mày đồ ăn // anh xoa lưng cậu//
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Nhé ? Không sao đâu, tao ở ngoài thôi
Anh vẫn nhẹ nhàng an ủi cậu, cậu gật đầu đồng ý, rồi ngồi dựa vào tường chờ anh
Zombie
Zombie
// nhìn Pigman ở ngoài //
Cậu cảm thấy thật ấm lòng, có tình cảm chút với anh. Rồi cậu chợt nhớ ra, điều Skelly nói có phải thật không nhỉ ?
Khoảng lúc sau anh mang một can nước và một ít đồ ăn vào cho cậu
Anh và cậu cùng ăn rồi tâm sự với nhau đến lúc cậu mệt mà thiếp đi trên vai anh
Sau tối hôm đấy anh và cậu tìm được các bạn và trở về nhà, và cậu cũng cảm thấy có tình cảm với anh nữa
Cậu không biết đấy là cảm xúc gì, nên tìm Skelly để tâm sự
Zombie
Zombie
Skelly !! // khều tay em //
Skeleton
Skeleton
Hở hở ?? // quay ra//
Zombie
Zombie
Umm, t có thể hỏi mày được không ? // cậu lúng túng nhìn Skelly//
Rồi cậu kể chuyện cho em về tối hôm đấy và cảm giác của em như thế nào khi Pigman làm vậy
Skelly cũng bất ngờ
Skeleton
Skeleton
T bảo rồi mà!! Nó thích mày đấy, còn không nghe tao // lườm Zombie //
Skeleton
Skeleton
Mày cũng thích nó chứ gì, cảm giác thế là biểu hiện của thích rồi !!
Zombie
Zombie
// giật mình // có đâu, tao chỉ cảm động tí thôi mà .. // cậu chối ngay, ửng đỏ hai đôi má nhưng vẫn chối lia lịa để khỏi bị trêu //
Nhưng đúng thật là cậu đang có biểu hiện thích anh, sau hôm đấy anh và cậu có thời gian gần nhau hơn
Bớt chí choé và thân nhau hơn, rồi tới anh rủ cậu đi chơi
Cậu cũng đồng ý và ngay hôm đấy anh đã tỏ tình và bày tỏ tâm tư của mình cho cậu
Zombie Pigman
Zombie Pigman
// nhìn Zombie // này, thật ra tao có điều muốn nói lâu rồi // ho, ửng mặt //
Zombie
Zombie
Sao ? Vụ gì, mày lại định trêu tao nữa đúng không // cậu nhìn anh một cách bình thản rồi ngửa lưng ra sau //
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Không ..
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Tao thích mày // anh nói nhỏ vừa đủ cho cậu nghe //
Không cần phải vòng vo, anh quay mặt đi, nói đúng một câu ngắn gọn khiến cậu bất ngờ
Zombie
Zombie
H-Hả ?? // cậu bật dậy, bất ngờ nhìn anh //
Cậu nghe rõ từng câu anh nói, cậu vẫn không nghĩ rằng Pigman thích cậu là thật !! Chỉ nghĩ là Skelly đùa rồi loé lên nghi ngờ thôi mà
Cậu chưa chấp nhận vội ngay hôm đấy mà xin anh vài ngày để suy nghĩ, vài hôm đấy anh và cậu vẫn nói chuyện và thân thiết với nhau bình thường
Anh vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của cậu
Và cậu cũng đã đáp trả nó
Zombie
Zombie
// nhìn anh // Pigman, tao cũng thích m-mày // ghé sát tai anh nói, mặt cậu đỏ chót lên //
Nói xong câu đấy cậu liền ôm cặp chạy về, bỏ mặc anh đang ngơ ngác nhìn cậu rồi cười thầm trong lòng
“ Zombie cư xử như đứa ngốc vậy “
Anh và cậu cùng hẹn hò cho tới bây giờ, mặc dù có nhiều lần cãi vã quá đáng nhưng anh với cậu luôn chấp nhận nhau và ở lại
Trái ngược với lúc làm bạn, anh cọc cằn, rồi hay trêu chọc, sĩ oai với cậu
Thì lúc yêu cả thế giới của anh chỉ có cậu và nhõng nhẽo thôi!!
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Zombie Zombie, ôm ôm !!
Zombie
Zombie
// nhìn Pigman // thôi mà, đang ở trong lớp đấy
Zombie
Zombie
Không ôm đâu!!
Cậu mắng anh, rồi ngước lên lại thấy khuôn mặt mít ướt rưng rưng của anh
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Hic, em chả yêu anh àa, Zombie em ghét anh rồi.. // anh nhõng nhẽo, ôm bên tay phải của cậu //
Zombie
Zombie
Thôi thôi// cậu ôm anh vào lòng, xoa đầu anh // thôi cái kiểu nhõng nhẽo đấy đi nhé
Zombie
Zombie
Không phải bảo mẫu cho cậu đâu !!
Là thế đấy, đến giờ anh với cậu vẫn vậy, anh vẫn thường xuyên nhõng nhẽo khi ở nhà cũng cậu
Mấy năm sau khi ra trường cấp 2, anh và cậu dọn vào ở chung với nhau
Cậu phải nhức đầu với hàng tá câu nhõng nhẹo của anh
Nghĩ lại mà cũng thấy đáng yêu nhỉ
Zombie
Zombie
// cười mỉm, ngồi nhìn cửa sổ suy nghĩ //
Zombie Pigman
Zombie Pigman
// lao tới ôm Zombie // Zombie à, em không vào ngủ với anh à!! // anh rưng rưng nhìn cậu, mới sáng mà anh đã không thấy cậu trên giường rồi //
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Em bỏ quên anh ư..
Zombie
Zombie
// lắc đầu // em ra đây ngồi thôi mà, thôi thôi em thương // xoa đầu Pigman //
Zombie
Zombie
Em không phải bảo mẫu của anh đâu đấy nhé
- end chap -
Author
Author
=)))) ngọt chếttt, hehe
Author
Author
+1 fic otp Monster School nèee
Author
Author
Mong các bà uho tuiii, yêu lắmmmm
Author
Author
tui viết ngọt éee, hơi ngược chút chút ạ =)))
———————-
NovelToon

Oneshort 02 : So Bad (1)

Oneshort 02 : So Bad - chương số 1.
Ideas : So Bad - VSTRA
“ Dưới lớp ánh sáng trắng nhạt và cơn mưa lặng im.
Hắn yêu đến tận cùng một người không biết mình đang được yêu. “
“ Và khi nước mắt rơi xuống trước mặt người ấy, hắn mới hiểu - vô tâm không phải là ác.
Mà là không đủ để giữ một trái tim đã nứt “
Nhắc nhở : Chap nhiều dẫn truyện.
———————-
Hắn đã từng nghĩ : yêu là chuyện riêng của tim mình.
Chỉ cần mình hắn biết được, chỉ cần hắn thấy người kia cười mỗi ngày là đủ.
Mình không cần được đáp lại - không cần ai hiểu - không cần ai gọi tên.
Hắn thật sự đã nghĩ vậy
Nhưng không ai có thể một mình mang mãi một thứ tình cảm không được nhận lấy.
Càng không thể khi người mình thương.. lại ngây ngô vô tình đến đau lòng.
Có một khoảng thời gian dài, Pigman nghĩ Zombie biết - chắc chắn phải biết, không thể không biết.
Hắn dõi theo từng ánh mắt.
Hắn ngồi gần hơn mức bạn bè cần.
Hắn mang theo đồ ăn từ căn tin và lặng lẽ đẩy sang bàn bên.
Hắn chờ dưới mưa, ôm sách, không cần che dù - chỉ để thấy cậu ấy bước tới nói một câu quen thuộc.
Zombie
Zombie
Ờ, đợi lâu chưa ?
Zombie nói câu đấy mỗi ngày. Nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn vào đôi mắt hắn để thấy..
Cái chờ ấy không phải chỉ là chờ cậu đến lớp.
Pigman từng viết ra cả lời tỏ tình.
Không Hoa mỹ, không sáo rỗng. Chỉ một dòng
“ Tao không biết mày có hiểu không, nhưng tao nghĩ tao thích mày từ rất lâu rồi.”
Rồi xé, rồi viết lại, rồi lại xé.
Cuối cùng, chẳng dòng nào tới được tay người cần đọc.
Có một buổi tối, lớp học vắng.
Zombie ngủ gục, đầu gối lên tay, tóc rũ xuống trán.
Mặt bàn loang ánh đèn trắng nhạt, im lìm như đang nghe.
Hắn ngồi đối diện, hắn chạm tay rất khẽ vào bàn tay cậu.
Một cái chạm nhẹ, mơ hồ gió gió. Tim hắn đập mạnh đến mức đau thắt
Hắn tưởng tượng ra cảnh Zombie tỉnh dậy, nhìn thấy tay hắn, giật lùi lại mà cau mày hỏi “ Mày làm gì vậy ?”
Hắn sợ.
Nên hắn rút tay về.
Nên hắn vẫn chưa bao giờ nói
Zombie quá vô tư.
Có hôm ngồi dưới mái hiên trường, cậu xé đôi chiếc bánh mì mà Pigman đưa, nhưng ăn phần to
Có hôm trời lạnh thấu từng lớp da, cậu nhét tay vào túi Pigman, rồi cười to.
Zombie
Zombie
Tay mày ấm ghê!!
Nhưng không biết rằng tay Hắn chỉ ấm khi cậu chạm vào.
Cậu không biết
Không hề biết.
Hắn đã từng nhiều lần thử.
Từng thử không quan tâm, từng thử bận rộn, từng thử biến mất.
Hắn không chờ ở căn tin nữa, nhưng cũng chỉ nhận một lời “ Mày bỏ tao ăn một mình à đồ chết tiệt.”
Hắn cũng không nhắn tin nhắc Zombie học bài
Không ngồi cạnh trong lớp.
Không góp lời khi Zombie nói chuyện ồn ào giữa giờ.
Pigman ngồi xa hơn cả một dãy bàn, không nhìn, không cười, không đụng vào.
Làm như hắn chẳng liên quan gì - Nhưng Zombie chẳng nhận ra.
Cậu chỉ nói.
“ Ê sao mày lạ lạ ?”
“ Dạo này căng thẳng hả ? Hay bị chấn thương tâm lý ? “
Hắn cười, không trả lời.
Hắn nghĩ , nếu cứ im, nếu lùi lại nếu biến mất - thì ít ra, mình cũng thôi đau.
Hắn tự nhủ mỗi ngày, tự dỗ mình rằng.
Zombie Pigman
Zombie Pigman
“ Không có tao, Zombie vẫn ổn “
Zombie Pigman
Zombie Pigman
“ Không cần mày nữa đâu, Pigman.”
Nhưng hắn vẫn quay đầu khi nghe tiếng cười quen thuộc.
Vẫn dừng tay khi thấy Zombie bước ngang qua hành lang.
Vẫn muốn đưa chai nước khi thấy cậu ho khẽ trong lớp.
Những lần không làm gì.. mới là những lần đau nhất.
Hắn từng nghĩ “ Ừ, cứ kệ đi.”
Rồi một buổi chiều, Zombie bị trầy tay do vấp cầu thang.
Hắn nhìn thấy vết xước đỏ trên tay cậu ấy. Nhìn cậu ẩy phẩy phẩy bảo
Zombie
Zombie
Không sao, vết nhỏ xíu ấy mà.
Và lần đầu tiên, Pigman không chạy đi lấy bông băng
Không chìa khăn giấy, không rầy cậu ấy vì bất cẩn
Hắn chỉ ngồi im, rất lâu sau đó, trong phòng vệ sinh, hắn khóc.
“ Thì ra không quan tâm cũng đau. “
“ Thì ra buông tay cũng cần thời gian.”
Zombie chẳng hề nhận ra điều gì sai.
Vẫn nói đùa, vẫn rủ hắn chơi game sau giờ học, vẫn chìa hộp sữa ra và nói
Zombie
Zombie
Uống chung không? Còn nửa à.
Hắn lắc đầu, Zombie không để ý.
Không quan tâm không phải là điều hắn muốn làm.
Mà là điều hắn phải tập làm.
Để sống sót, bởi vì.
Yêu mãi một người không biết mình tồn tại trong tim họ - là cách chết ngạt chậm nhất trên đời.
Có một đêm, Pigman không ngủ.
Không phải vì bận, không phải vì áp lực, không phải vì bài vở.
Mà vì.. tim hắn không yên.
Hắn nằm đó, trong căn phòng lạnh lẽo như từng xác chết đắp quanh thân.
Ánh đèn ngủ vàng hắt xuống góc chăn như lớp ánh sáng cuối cùng còn sót lại của một ngày
Đồng hồ treo tường gõ nhịp đều.
Mỗi tiếng “ tích “ vang lên như một bản nhạc nốt đơn.
Zombie Pigman
Zombie Pigman
“ Sao mình cứ phải là người hiểu trước ?”
Zombie Pigman
Zombie Pigman
“ Sao mình cứ phải đoán xem người ta có thương lại không ?”
Zombie Pigman
Zombie Pigman
“ Sao người ta cười một cái mà mình lại đau đến thế ? “
Hắn trở mình.
Tấm nệm dưới lưng mỏng tan, như cảm xúc của hắn hiện giờ.
Không đủ để đỡ lấy điều gì.
Hắn nghĩ về những tin nhắn chưa từng gửi đi, những cái nắm tay hụt, những lần định nói, nhưng rồi nuốt ngược lại tất cả vào lòng
Như một thứ lửa.
Hắn nghĩ về câu tỏ tình viết rồi xé. Viết rồi xé
Lần nào cũng chỉ còn lại một mảnh giấy nhăn dúm trong túi áo khoác.
Ánh đèn nơi hành lang ngoài cửa sổ hắt vào.
Pigman ngồi dậy, khoác áo, bước tới bàn.
Hắn lấy ra chiếc bật lửa nhỏ mà Zombie từng đưa, lúc ấy cười ngô nghê.
Zombie
Zombie
Cái này đẹp ghê, tặng mày nè.
Zombie
Zombie
Mày hay lạnh, chắc hợp mấy thứ kiểu ấm ấm ha?
Hắn bật nhẹ lửa lên, ngọn lửa run rẩy, như chính lòng hắn.
Hắn nhìn nó thật lâu, rồi tắt.
Một tiếng thở dài bật ra trong bóng tối.
Hắn không còn nước mắt để rơi nữa.
Chỉ có sự im lặng của một người.. đang cố gắng thuyết phục bản thân buông tay.
Mà tim vẫn không chịu.
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Nếu mình biến mất.
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Liệu Zombie có nhận ra không ?
Đêm kéo dài như vô tận.
Không ai trả lời câu hỏi đó, không tin nhắn đến, không ai gõ cửa.
Chỉ có trái tim vẫn đập trong lồng ngực.
Rất nhỏ
Và rất đau.
Chiều hôm đó, mưa nhẹ như sương, trời âm u như có điều gì chưa kịp thốt ra
Hắn ngồi một mình trong lớp, ánh sáng trắng từ đèn tuýp quét nhợt qua gương mặt tái.
Tay hắn đặt hờ lên bàn, mắt nhìn vào khoảng trống như thể đã đánh mất một điều gì đó mà chính bản thân cũng không gọi tên được.
Cửa bật mở, Zombie bước vào
Mái tóc cậu hơi ướt, chiếc áo hoodie đậm màu hơn vì nước mưa thấm
Trên tay là một túi bánh nhỏ - loại Pigman vẫn hay thích, dù chưa từng nói ra.
Zombie
Zombie
Ê, nay mày trốn học à ?
Cậu ấy cười, nhưng hắn không đáp.
Zombie
Zombie
Bánh nè. Tao mua dư
Zombie
Zombie
Nhưng chắc mày không ăn đâu, nhìn mặt như muốn bùng nổ
Zombie
Zombie
Mày bị gì á ? Ốm à ? hay là.. ai chọc giận ?
Cậu bước lại gần, đặt cái túi bánh lên bàn, ánh mắt hơi khó hiểu
Hắn ngước lên. Chậm rãi
Ánh mắt ấy.. khác
Không còn điềm tĩnh, cũng không còn giấu được nữa.
Trong đôi mắt ấy - có gì đó rung lên, long lanh như mặt nước vừa bị xáo.
Giọt đầu tiên lăn rơi xuống má.
Lạnh. Chậm.
Zombie khựng lại.
Zombie
Zombie
Ủa.. mày.. mày khóc hả ?
Câu hỏi bật ra như thể không tin nổi chính mắt mình
Pigman vội quay mặt đi, đưa tay gạt nhẹ
Nhưng vô ích - nước mắt trượt dài thêm một giọt nữa.
Zombie
Zombie
Sao vậy? Bị gì nói đi chứ?
Zombie hỏi, giọng không chắc chắn
Hắn thở hắt, một tiếng thở vừa mệt, vừa nhẫn nhịn, vừa đau
Hắn quay đầu lại, lần này không che giấu gì nữa.
Chỉ nhìn thẳng vào Zombie, thật lâu.
Zombie ngượng ngùng nhìn lại
Ngón tay lúng túng gãi gáy.
Zombie
Zombie
Ờ.. nếu mày thấy mệt, chắc là tại trời mưa, ha?
Zombie
Zombie
Hay áp thấp nhiệt đới gì đó ?
Zombie
Zombie
Mày hay bị mấy vụ tâm trạng đúng không? Mỗi lần thời tiết xấu là lại..
Hắn bật cười khẽ, rất khẽ.
Nụ cười không đến được mắt.
Nụ cười của một người vừa chạm tay lên vết rạn đầu tiên của niềm tin.
Hắn quay mặt đi lần nữa, nhìn ra cửa sổ
Zombie Pigman
Zombie Pigman
Tao không sao. Mày ra ngoài đi
Zombie
Zombie
Ê, gì vậy trời. Tự nhiên đuổi
Zombie
Zombie
Đừng có dỗi tao nha, có gì nói đàng hoàng..
Zombie
Zombie
Ê-..
Zombie định nói thêm gì đó, nhưng rồi.. không nói nữa.
Cậu ấy lùi lại, thở nhẹ một cái, như thể.. Thôi kệ.
Hắn ngồi lại, một mình.
Ánh đèn lạnh loáng. Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống mặt bàn
Không ai lau, không ai thấy, không ai đau
Ngoài chính con người hắn.
“ Em chẳng thấy đau mỗi khi mắt anh rơi lệ
Có lẽ là không.
Vì em chỉ biết cười
Em chỉ nghĩ đó là chuyện buồn cười nào đó, chuyện thời tiết, chuyện học hành
Em chưa từng nghĩ, người đối diện em đang đau vì chính em.”
Đó là buổi chiều mà hắn hiểu.
Hắn không thể tiếp tục nữa - không phải vì hắn ngừng yêu.
Mà vì, người kia chưa từng một lần nhìn thấy tình yêu ấy - ngay cả khi nó hoá thành giọt lệ.
“ Yêu một người vô tâm không đau bằng việc nhận ra…
Người ta thật sự không bao giờ quan tâm.”
Sáng hôm sau, bầu trời vẫn xám. Cơn mưa đêm qua đã tạnh, nhưng không khí còn đọng lại thứ ẩm lạnh nhè nhẹ như làn hơi thở chưa kịp dứt
Pigman thức dậy từ rất sớm, hắn không đóng vali, không thu dọn như người chuẩn bị đi xa.
Chỉ cầm theo balo cũ, nhét vào một chiếc áo khoác, một cuốn sổ, một chiếc bật lửa nhỏ.. và chẳng còn gì khác.
Mọi thứ còn lại hắn để nguyên. Tập vở trên bàn, cái ly uống nước có vết nứt, chiếc khăn Zombie từng chụp trêu rồi ném về phía hắn.
Hắn không mang theo những thứ đó, không phải vì không cần.
Mà vì mang cũng vô nghĩa.
Hắn bước ra khỏi ký túc xá, trời se lạnh, gió sớm nhẹ đến mức tưởng như không tồn tại
Chỉ đôi mắt hắn - đỏ hoe nhưng không còn nước.
Không ai tiễn, không ai biết.
Zombie vẫn đang ngủ, chân co lại, một tay đè lên gối.
Mặt nghiêng sang bên cửa sổ, tóc loà xoà trên trán
Hắn có quay đầu nhìn lại, một lần cuối.
Cái nhìn đó không giận, không oán, không tiếc
Chỉ là một ánh mắt.. như vĩnh biệt điều gì đó chưa kịp bắt đầu.
Ở trạm xe buýt cách trường không xa, Pigman ngồi lặng
Tay hắn mở cuốn sổ, trang đầu là nét chữ nghuệch ngoạc, từng là bản nháp cho lời tỏ tình.
Hắn không xé đi, chỉ đóng lại. Đặt cuốn sổ xuống ghế, rồi đứng lên
Xe vừa đến. Cửa mở, hắn không quay đầu
Trong lớp học, sáng hôm đó có một chỗ trống, Zombie đến muộn như mọi ngày
Vẫn cầm hộp sữa, vẫn nhồm nhoàm nhai bánh
Vẫn cười toe khi thấy lớp ồn ào.
Zombie
Zombie
Ủa, Pigman đâu ?
Không ai trả lời, cậu nhìn quanh
Ghế trống, bàn vẫn có một cây bút nằm chéo, khăn choàng vẫn ở lưng ghế, chưa ai cất.
Zombie
Zombie
Chắc trốn học nữa rồi.
Zombie
Zombie
Đồ lười..
Zombie cười, ngồi xuống, huých tay người ngồi bên
Zombie
Zombie
Nó chắc lại buồn gì đó trời ơi.
Cậu không biết.
Không biết rằng hôm nay, người ấy sẽ không đến nữa.
Không phải chỉ hôm nay.
Mà là mãi mãi.
Pigman đã đi.
Không để lại lời nhắn
Không để ai nhìn thấy bóng lưng hắn lần cuối cùng.
Hắn đã rời khỏi nơi có người mình yêu - vì ở lại thêm..
Chỉ là chờ đợi một ánh mắt sẽ không bao giờ nhìn về phía mình.
“ Tao không cần mày phải yêu tao
Tao không cần mày nhận ra khi tao đau.
Nhưng mày còn chẳng làm được điều đó.”
- Kết Oneshort (1) -
Mắt anh ướt, em vô tư không biết.
Tim anh tàn, vì một người tim chẳng siết.
————————-
Author
Author
Oneshort này dài chap, nên tui đánh số cho mọi người nhaaa
Author
Author
Mới đầu định viết fic mà bí nên thôi chuyển qua oneshort cho dễ khai thác nội dung
Author
Author
Cảm ơn đã ủng hộ nhoaaaa 🤍

# Oneshort 2.2 : So Bad (2)

Oneshort 2.2 : So Bad (2)
Ideas : So Bad - VSTRA
Có những yêu thương từng nhẹ nhàng chạm vào cậu
Nhưng khi nhận ra, lại hoá thành lưỡi dao cắt ngược từ bên trong
Và khi cậu tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Mọi dịu dàng đã kịp rời đi - không hẹn quay về.
Nhắc nhở : Chap nhiều dẫn truyện, ít thoại.
————————
Sáng ấy, bầu trời như có ai làm rơi cốc nước tro loãng xuống khung cửa sổ
Mây xám trôi lặng trên dãy hành lang trắng, từng đợt gió thổi qua vệt nắng sớm như mang theo một điều gì chưa kịp nói
Tiếng lá khô khốc quét nhè nhẹ dưới chân người đi muộn
Tiếng chân cậu vang đều, không vội, không chậm. Chỉ nặng
Zombie bước vào lớp học khi chuông đã ngân gần đứt.
Không ai nhìn, không ai hỏi
Người duy nhất hay thở dài, rồi chép miệng “ Biết ngay mà, lại ngủ quên “ - không còn ở đó
Ghế bên cửa sổ trống ba ngày nay.
Và lần đầu tiên, nó không còn trống như một sự quen thuộc.. mà trở nên lặng im như một lời nhắc nhở.
Cậu ngồi xuống, ngả người ra sau, mắt hướng về phía chỗ trống ấy một nhịp rồi rời đi
Vở học mở ra, nhưng chữ không vào. Nắng trải qua bàn học, phủ lớp bụi mỏng lên ngón tay cậu
Và một khoảnh khắc không rõ tên, Zombie chợt nghĩ - có những chỗ ngồi khi trống đi, sẽ chẳng có ai thay thế nổi.
Giờ ra chơi đến như mọi khi - ồn ào, náo động, quen thuộc.
Nhưng giữa những âm thanh quen thuộc ấy, Zombie thấy mọi thứ như đang lướt ngang qua mình, không để lại dấu vết
Cậu ngồi đó một lúc lâu, giữa lớp học đang dần vơi người, mắt nhìn vô định vào khoảng trống trước mặt
Có ai đó gọi tên cậu, nhưng không rõ là ai. Cậu không đáp. Cuối cùng, cậu đứng dậy, bước ra khỏi lớp, không cầm theo gì ngoài hai bàn tay bỏ trong túi áo.
Hành lang dài, gió lùa qua những khe cửa mở hé.
Tường trắng, gạch trắng, mùi nắng nhợt nhạt
Tất cả đều có chút gì đó giống như cảm giác khi Pigman không còn ở cạnh - rộng, sáng.. nhưng không còn ấm.
Cậu dừng lại trước tủ đồ cá nhân, tay cậu hơi run khi vặn ổ khoá, chẳng hiểu vì lạnh hay vì điều gì chưa được gọi tên.
Cánh cửa bật mở.
Ngay khoảnh khắc ấy - một tiếng “ cạch “ khẽ vang lên.
Vật gì đó rơi xuống, lăn xoay trên sàn lát gạch, rồi dừng lại dưới chân cậu.
Cậu cúi xuống
Một chiếc bật lửa, màu đồng đã cũ, xước nhẹ ở phần thân. Không còn lửa, không còn hơi nóng
Zombie cầm lên, nhẹ tay, ngón tay cậu lạnh toát, thứ kim loại ấy cũng lạnh.
Cậu lật bật nó vài lần. Không kêu, không bật sáng
Cậu nhìn nó một lúc lâu, rồi cười khẽ. Không phải nụ cười vui, chỉ là một phản xạ khi không biết nên buồn thế nào cho đúng.
Zombie
Zombie
Mày mang theo cái này để làm gì vậy ?
Zombie
Zombie
Hay.. chỉ để có cớ cầm cái gì đó.. khi tao ở gần ?
Gió thổi qua kính, Lớp học phía sau bắt đầu vơi người.
Tiếng giày va xuống hành lang xa xa, tiếng gọi nhau mua đồ ăn
Zombie vẫn đứng yên, tay nắm chặt chiếc bật lửa trong túi
Zombie
Zombie
Không có mày..
Zombie
Zombie
Tao mới thấy mọi thứ nhạt đi như nào.
Một lát sau, cậu nhét bật lửa vào túi áo, rồi quay đi
Giữa một hành lang dài, chỉ có tiếng bước chân cậu vang lên như bản nhạc vang.
Không ai gọi, không ai trách vì sao im lặng.
Chỉ có lòng cậu, vừa nhận ra - lần đầu tiên trong đời, có ai đó từng yêu cậu bằng cách âm thầm nhất, kiên nhẫn nhất.. mà cậu đã không hề hay biết.
“ Đớn đau vô cùng khi bản thân nhận ra..”
“ Giờ em mới biết yêu là sao..”
Zombie không vể ký túc xá
Cậu cũng không ra sân thể dục như mọi ngày, không ai hỏi, cậu cũng không giải thích.
Chỉ bước đi vô định.. qua hành lang cũ, qua dãy phòng học đã tắt đèn, đến khi bất giác dừng lại trước một cánh cửa gỗ phủ bụi.
Thư viện cũ.
Nơi từng là chốn cậu ngủ trưa mỗi ngày
Nơi Pigman hay ngồi bên cạnh - nhưng luôn chừa một ghế trống.
Một khoảng cách không xa, cũng chẳng đủ gần.
Chừa lại để ai đó bước qua. Mà cậu thì chưa từng bước tới.
Cậu đẩy cửa, bản lề kêu cọt kẹt, gió từ khung cửa hở lùa vào. Mùi giấy cũ, mùi gió, và mùi của những kỷ niệm chưa chịu bay đi
Cậu ngồi xuống chỗ cũ, lưng ghế hơi cong, bàn trầy vài vết do móng bật lửa chạm xuống.
Cậu đặt bật lửa lên mặt bàn, nhẹ tay. Nó kêu “ cạch “ một tiếng khô khốc
Một tiếng động nhỏ, mà khiến tim cậu đập lệch nhịp
Cậu nhìn nó, thứ đồ vật vô nghĩa cậu từng lơ đễnh, giờ lại nặng như chứa cả một lời tỏ tình đã bị nuốt trọn.
Một buổi trưa nào đó, cậu từng ngủ gục ở đây.
Bên cạnh là Pigman, im lặng đến mức cậu chẳng hay biết gì
Chỉ mơ màng cảm nhận được.. một bàn tay chần chừ gần trán mình.
Ấm, chậm rãi, nhưng chưa kịp chạm.
Zombie nhớ lúc ấy, cậu hơi nhíu mày. Và Pigman đã rút tay về, không chạm, không nói, không có lần thứ hai
Zombie
Zombie
Chỉ vậy thôi hả..
Cậu lẩm bẩm, mắt vẫn nhìn vào bật lửa.
Zombie
Zombie
Chạm một cái cũng không dám..
Zombie
Zombie
Mày nhát thật, Pigman à..
Một tiếng cười bật ra rất khẽ, rất khô.
Zombie
Zombie
Nhưng mà.. tao còn ngu hơn.
Zombie
Zombie
Mày chừa lại một khoảng.. mà tao chưa từng đi đến.
Zombie đưa tay lên mái tóc mình
Chạm vào - như để cảm nhận xem nó có từng mềm đến mức ai đó muốn vuốt ve không.
Ngón tay cậu run, tim đập như rỗng, và nước mắt - rơi mà không báo trước.
Zombie
Zombie
Giờ tao mới thấy..
Zombie
Zombie
Mày từng yêu tao đến vậy…
Cậu cúi xuống. Trán chạm mặt bàn
Bật lửa nằm dưới gò má cậu, kim loại lạnh ngắt
“ Em biết anh đôi khi vẫn mong thầm”
“ Được một lần hôn lên mái tóc em..”
Giọng cậu khản như bụi, mắt cay, trái tim rỗng tuếch
Zombie
Zombie
Giờ mới hiểu thì làm gì kịp nữa, đúng không ?
Không ai trả lời.
Chỉ có gió, và khoảng trống của một người từng rất kiên nhẫn, giờ đã đi xa - mang theo cả cơ hội cuối cùng của cậu.
Đêm hôm đó, Zombie không ăn tối, không ngủ.
Chỉ bật đèn bàn lên, ngồi trước một đống vở cũ đã quăn mép
Giấy vàng, chữ nghiêng, một vài vết mực loang
Cậu nhìn trân trân vào một trang vở, mà mắt thì long lanh, như đang nhìn về một thứ đã quá xa
Rồi bất chợt, một ký ức ùa về.
Một đêm mơ hồ, tưởng chừng đã rơi ra khỏi trí nhớ
Đêm ấy, cậu bị sốt.
Không rõ bao nhiêu độ, chỉ nhớ cả người nóng ran, mê man mấy câu nói vẩn vơ
Và rồi.. có người đặt khăn mát lên trán cậu
Có tiếng muỗng khẽ chạm vào thành ly nước
Có giọng nói thầm “ Uống đi.”
Có cả một bàn tay cứ liên tục kiểm tra trán cậu giữa những lần thở dài mệt mỏi
Pigman đã ngồi nguyên đêm hôm ấy
Không chớp mắt, không bỏ đi, không hề kể lại
Sáng hôm sau, cậu thấy Pigman khó ở, mắt quầng thâm, gắt gỏng cả buổi.
Zombie chỉ cười hề hề, gãi đầu
Zombie
Zombie
Mày lại thức chơi game suốt đêm à ?
Và Pigman không nói gì.
Chỉ hừ một tiếng, quay đi.
“ Anh đã từng không ngại thâu đêm.”
“ Chỉ để nhìn em có giấc ngủ ngon “
Không hiểu vì sao, tối hôm đó, cậu đứng dậy.
Không nói với ai, chỉ cầm theo chiếc bật lửa, lặng lẽ đi bộ ra khỏi ký túc xá
Thư viện cũ lần nữa đón cậu bằng tiếng gió lùa khe cửa
Vẫn chiếc bàn đó, chiếc ghế đó.
Ánh đèn hắt từ ngoài cửa kính vào, vàng như những chuyện đã từng.
Cậu ngồi xuống, đặt bật lửa lên bàn, cúi đầu.
Không cố ý ngủ, nhưng cậu đã thiếp đi lúc nào không hay
Cậu không nhớ mình ngủ lúc nào, chỉ biết.. khi mở mắt ra lần nữa, cậu đang đứng trong một hành lang dài
Im lặng như thể thời gian chưa từng đi qua nơi này. Nắng xiên nghiêng qua khung cửa. Ánh sáng rơi xuống gạch cũ, tạo thành những vệt nắng nhoè, đậm nhạt theo từng nhịp gió
Ở cuối con đường ấy - Pigman đứng đó, quay lưng lại.
Tim cậu chợt nảy lên, một cách vô thức, như một phản xạ từ những điều đã đánh mất
Cậu gọi tên, giọng vang lên yếu ớt, như bị bóp nghẹt giữa hai lớp không khí.
Pigman quay đầu lại - ánh mắt kia, nụ cười kia, vẫn là ánh mắt và nụ cười cũ.
Vẫn là người từng kiên nhẫn ngồi bên cạnh cậu trong tất cả những ngày cậu chẳng nhận ra điều gì
Đẹp, đau, thân quen đến buốt lòng.
Cậu bước tới, không do dự. Nhưng Pigman quay đi, sải bước về phía ánh sáng trắng đang loang dần ở cuối hành lang
Ánh sáng ấy rực rõ một cách lạnh lẽo - đến mức mọi thứ bị nuốt trọn trong đó chỉ còn là những cái bóng nhạt mờ.
“ Sao người lúc ấy gọi tên em”
“ chẳng muốn nhìn về sau mà anh mãi không chịu yên..”
Zombie muốn hét lên, muốn vươn tay níu lại, muốn nói
Zombie
Zombie
Đợi tao.. chỉ lần này thôi.
Nhưng chân cậu nặng như đá, miệng khô cứng, không một âm nào thoát ra
Pigman đi xa dần, không ngoái lại, cái bóng mờ đi trong ánh sáng
Từng bước, từng bước.. rồi tan hẳn.
Cứ như một giấc mơ đang bị xé rách giữa chừng - mà cậu tỉnh lại quá muộn để níu lại bất cứ mảnh nào.
Cậu choàng tỉnh, trán lạnh
Mặt bàn gỗ dưới má vẫn còn mùi bụi
Ánh trăng rọi nghiêng, tím nhoè bức tường đã loang màu thời gian
Gió tràn vào khe cửa hẹp, quét qua gáy như một bàn tay xa lạ
Cậu không nhúc nhích, chỉ ngồi đó, thật lâu, mặc cho hơi lạnh thấm dần vào da thịt
Zombie
Zombie
Tỉnh dậy rồi mà..
Zombie
Zombie
Sao vẫn thấy chưa tỉnh ?
Giọng cậu nhỏ, khản và mỏi mệt
Như vừa nói với ai đó đã biến mất
Như đang tự hỏi chính mình
Zombie
Zombie
Giấc mơ đó..
Zombie
Zombie
Nếu tao chạy nhanh hơn một chút, mày có dừng lại không ?
Im lặng, chỉ có tiếng rèm khẽ kêu, và ánh sáng rơi nghiêng dần vào khoảng trống đối diện
Zombie cúi đầu, một tay luồn lên tóc, vò nhẹ
Zombie
Zombie
Tao thấy mày quay đầu lại.
Zombie
Zombie
Mỉm cười nữa..
Zombie
Zombie
Mà sao lúc tỉnh dậy, lòng lại lạnh như vầy.
Cậu cười khẽ, nụ cười nhăn nhó không rõ buồn hay tự giễu
Zombie
Zombie
Mày đi rồi..
Zombie
Zombie
Mà tao còn mơ thấy được thì tính là may mắn hay trừng phạt vậy?
Chiếc bật lửa lăn khỏi mép bàn, rơi xuống nền đá
“ Cạch “
Cậu cúi xuống, nhặt nó lên, nhẹ tay như đang nhặt thứ gì dễ vỡ
Zombie
Zombie
Tao cứ nghĩ chỉ cần thêm thời gian
Zombie
Zombie
Nhưng hoá ra, thời gian là thứ lấy mày khỏi tao nhanh nhất..
Lưng cậu khẽ co lại, mắt cụp xuống
Zombie
Zombie
Mày giận tao đúng không..
Zombie
Zombie
Vì tao không nhìn thấy cái ghế trống mày chừa cho tao mỗi ngày..
Cậu thì thầm, như gió luồn qua cổ họng.
“ Giờ ta đã chia xa..”
“ Tỉnh dậy sau giấc mơ chưa thành “
Cậu trở về kí túc xá khi trời đã ngả màu đêm
Cửa mở ra, không tiếng ai hỏi “ Về rồi hả?”
Căn phòng vắng lặng, ánh đèn vàng đổ bóng cậu lên tường - dài, mỏng, gãy khúc.
Zombie bước vào, khoá cửa lại, đứng trước gương, mắt cậu đỏ, tóc rồi bù, áo nhăn, tay lạnh.
Trông cậu không khác gì một chiếc bóng vừa bước ra từ một giấc mơ không ai đợi
Một cậu Zombie mà Pigman từng yêu - yêu như người ta yêu cái nắng đầu xuân : ấm, vô lo, và rực rỡ.
Giờ.. chỉ còn là một dáng hình mệt mỏi, đứng giữa căn phòng không còn tiếng Pigman cằn nhằn chuyện đắp chăn lệch góc hay bật đèn sáng quá
Cậu đưa tay chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu , cười - nhẹ, nhạt, như tan ra trong gió
“ Em chẳng còn là những bông hoa..”
“ Là vòng tay êm ấm đâu anh à..”
Zombie ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe trong gương
Zombie
Zombie
Mày từng thích tao khi tao còn là như vậy à..
Không có tiếng trả lời, cũng không còn ai sẽ trả lời.
Cậu lặng lẽ bước về phía giường, ngồi xuống, bấm điện thoại, ngón tay gõ chậm
Zombie
Zombie
“ Nếu được chọn lại, tao sẽ không bỏ qua những lần mày định chạm vào tóc tao “
Dừng, cậu nhìn dòng tin nhắn thật lâu
Rồi xoá, không gửi.
“ Giờ đây em sẽ nhận phần sai..”
“ Thật may anh đã xa bỏ em lại.”
Zombie gác tay lên trán, thở dài một hơi. Rồi nằm xuống, kéo chăn qua đầu.
Không khóc, chỉ vùi mặt vào gối, cố gắng chìm vào một giấc ngủ không mộng
“ Đừng cứ mãi giận hờn.”
“ Để lòng đau đớn không nguôi
Vì tình yêu đâu dễ anh ơi
Đừng ôm vụn vỡ cho riêng mình “
Cậu biết rõ - Pigman sẽ không đọc tin đó, không biết rằng có một người đang tự dằn vặt đến mức hoá đá
Và cậu cũng không còn ai để kể.
Chỉ có gối, và đêm, và tất cả những điều cậu muốn nói, đã muộn rồi để nói ra
- Kết Oneshort (2) -
Gặp trong mơ, người đi không ngoảnh lại
Tỉnh giấc rồi lòng chẳng kịp níu ai
———————
Author
Author
Mai tui đi họt á 😭😭😭 khổ vcdd
Author
Author
Viết ngược flop vl suy quá
Author
Author
Để xong mấy chap Oneshort So Bad rùi viết ngọt nha

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play