Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mộng Hồi Phù Hoa

Chương 1: Tử sinh nhất quyến

Bên ngoài tiếng pháo nổ vang trời, đan xen tiếng trống hỷ dồn dập.

Dọc theo đại lộ dẫn từ phủ Thừa tướng đến Vương phủ, hồng sa kết rợp trời, cờ tiết treo cao, hai bên đường người dân chen chúc chúc mừng.

Hôm nay là ngày thành thân của Chiêu Vương Tạ Huyết Phong và nữ nhi nhà Khương thừa tướng Khương Nhược Y.

Một đoàn nghi lễ dài đến mười dặm. Trống nhạc uy nghi, nghi trượng chỉnh tề, mỗi một bước kiệu hoa đi qua đều khiến mặt đất rung nhẹ theo tiếng hô nhịp.

Hồng lụa trải dài như dòng máu, rực rỡ đến chói mắt.

“Kiệu giá của Vương phi nương nương tới. Hỉ giá nhập môn… Tránh đường.”

Từng hồi pháo nổ rền vang như sấm giáng, cuốn theo khói hương cay xè mắt người. Mùi thuốc pháo trộn với hương hoa, nhang trầm, khiến không khí đặc quánh, nặng nề.

Vương phủ đã đích thân phái đội nghi lễ hoàng gia nghênh đón. Cảnh tượng này lộng lẫy tới cực điểm.

Kỳ lạ thay, trong chiếc kiệu hoa thêu song hỷ đỏ chót, có một nữ nhân lại run lên từng đợt như chìm trong băng tuyết.

Trong giây lát Khương Nhược Y mở bừng mắt.

Màn kiệu màu chu sa phấp phới lay theo nhịp kiệu rung. Trán nàng rịn mồ hôi lạnh, toàn thân cứng đờ, từng nhịp tim như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.

Hỉ phục nặng trĩu trên thân người, khăn voan rủ dài che tầm nhìn. Trang sức trên đầu khua loảng xoảng mỗi khi kiệu nghiêng khiến nàng tưởng như đang bị xiềng xích giam cầm.

Kiệu hoa?

Hỉ phục?

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Cơn đau chợt quặn lại trong ngực. Bàn tay Khương Nhược Y siết chặt đến bật máu, sống lưng ớn lạnh.

“Rõ ràng ta đã chết rồi cơ mà…”

Nàng đã bị Tạ Huyết Phong đích thân ra tay, đôi mắt hắn lạnh như băng ngàn năm, không chút dao động.

Nàng còn nhớ rất rõ lời hắn nói:

“Khương Nhược Y, ta ghét nhất là bị phản bội.”

Lưỡi kiếm ấy… đâm xuyên tim nàng…

Giờ nhớ lại, ký ức đó như một vết cứa hằn sâu.

Đau đến chết lặng.

Còn ngay thời khắc này… nàng lại đang ở đây… Trong kiệu hoa…

Nàng không thể nào quên được chiếc kiệu hoa này.

Chiếc kiệu đã đưa nàng vào phủ Chiêu Vương năm ấy, cũng là nơi bắt đầu tất cả bi kịch trong cuộc đời của nàng.

Nàng lén hé mở rèm kiệu ra nhìn bên ngoài. Tất cả mọi thứ đang diễn ra không khác một chút nào so với những gì nàng đã trải qua…

Tiếng pháo rền vang, tiếng trống thúc giục, tiếng người hô gọi, náo nhiệt như một trò đùa tàn nhẫn của số mệnh.

Khương Nhược Y nhắm mắt, giọt lệ trào ra nơi khóe mi:

“Là hai năm trước… ta đã quay lại hai năm trước.”

Nàng cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng đã sống và quay lại hai năm trước.

Lúc này là nàng đang trên đường đến phủ Chiêu Vương, thay trưởng tỷ Khương Tĩnh Di gả cho Chiêu Vương Tạ Huyết Phong.

Nhưng lại không ai nói cho nàng biết lý do vì sao nàng sống lại?

Nàng nghĩ, có lẽ số nàng chưa tận nên ông trời mới cho nàng cơ hội làm lại cuộc đời.

Chỉ là có điều đáng buồn, tại sao ông trời đã cho nàng sống lại một lần nhưng lại không cho nàng sống lại đêm trước ngày mẫu thân nàng tự vẫn?

Nếu được như thế, nàng đã có thể cứu được mẫu thân của mình rồi?

Tại sao chứ? Ông trời thật biết trêu người.

Sống lại mà không có mẫu thân thì còn ý nghĩa gì nữa? Chẳng phải bi kịch vẫn sẽ xảy ra sao?

Như vậy nàng thà không sống lại còn hơn? Một lần là quá đủ với nàng rồi…

Khương Nhược Y mặc cho nước mắt rơi, nàng cứ ngồi như vậy lặng lẽ...

Một lúc lâu sau, Khương Nhược Y như chợt tỉnh trong một cơn mộng dài.

Hóa ra tử sinh… chỉ là một đường ranh mỏng.

Nàng đã bước qua nó một lần bằng cả mạng sống của mình.

Lần này, nếu ông trời đã cho nàng phúc phần được sống lại, nàng sẽ không ngu dại nữa.

Nàng sẽ không tiếp cận hắn.

Không bám lấy hắn.

Không mưu cầu thứ tình cảm không thuộc về mình.

Chỉ cần giữ mạng.

Chỉ cần… không để mẫu thân chết oan.

Kiếp này, nàng muốn làm chính mình thật sự.

Nàng quyết định rồi, nếu đã không thể tránh khỏi số kiếp này. Vậy thì nàng sẽ an phận mà sống, chờ cơ hội rồi trốn đi…

Vì nàng biết, có lấy được binh phù trong tay hắn thì cũng không thay đổi được kết cục. Mẫu thân nàng cũng đã mất rồi và lý do bà mất nàng là người rõ hơn ai hết.

Dù phủ Thừa tướng có thể tha cho nàng một mạng nhưng Tạ Huyết Phong thì không.

Mẫu thân muốn nàng sống, ông trời cũng muốn nàng sống. Vậy nên nàng càng phải trân trọng mạng sống của mình hơn, không đi lại con đường cũ nữa.

---------------

“Kiệu đến! Vương phủ mở môn, nghênh đón tân nương!”

Tiếng hô vang rền, long trọng như tuyên án.

Bên ngoài, cửa lớn Vương phủ đã rộng mở. Tường cao ngói đỏ, thị vệ giáp bạc xếp hàng chỉnh tề, khí thế áp người.

Đoàn đón dâu dừng lại.

Khương Nhược Y nghe tiếng người bên ngoài đang vén màn kiệu, tay nàng vẫn siết chặt mép váy đến trắng bệch cả khớp xương.

Sau tấm khăn voan đỏ ấy, đôi mắt nàng mở to.

Ánh mắt ấy không còn là ánh nhìn kiêu ngạo si tình mà sâu trong đó lại có một chút sợ hãi, dè dặt, ẩn mình chờ cơ hội trốn đi.

Chương 2: Cố nhân gặp lại

Tiếng trống hỷ ngưng bặt, pháo hoa vẫn còn rền vang nơi xa. Người vén màn kiệu lên là một nha hoàn thân cận trong Vương phủ cũng là người sau này sẽ theo hầu hạ nàng. Nha hoàn này tên là Manh Nhi.

Manh Nhi cúi đầu lễ phép:

“Vương phi, mời người xuống kiệu.”

Khương Nhược Y không trả lời, nàng khẽ nhúc nhích ngón tay rồi đứng dậy thật chậm, từng động tác đều rất cẩn trọng.

Tấm khăn voan đỏ vẫn phủ xuống khiến nàng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh nhưng nàng không cần phải nhìn vì nàng đã quá quen thuộc với con đường này.

Bậc đá dẫn vào Vương phủ trải dài bằng thảm đỏ, từng bước chân của nàng giẫm lên đều như chạm vào vực sâu ký ức. Bốn phía người người chúc mừng, nhạc hỷ vang rền, cảnh tượng tưởng chừng rực rỡ nhưng trong lòng nàng lại như vực thẳm cô độc không đáy.

Tiếp đón nàng là Dương tổng quản sự cùng với vài thị nữ. Họ theo đúng nghi lễ mà đón nàng vào phủ, dẫn nàng đến chính điện.

Tại chính điện Vương phủ.

Hoàng đế Tạ Minh Duệ - huynh trưởng của Tạ Huyết Phong ngồi ngay ngắn phía bậc trên, trên thân mặc long bào đơn giản màu thẫm, không quá phô trương nhưng vẫn uy nghiêm khó giấu.

Bên cạnh là Thái hậu, tóc bạc cài trâm ngọc, vẻ mặt đoan trang mà lạnh lùng, ánh mắt quét qua Khương Nhược Y như đang soi xét phẩm hạnh một tân phi tương lai.

Tạ Huyết Phong và Khương Nhược Y đứng cùng nhau giữa điện. Hắn mặc hỷ phục đỏ thêu rồng, sắc đỏ thẫm như máu đông, nổi bật giữa đại điện. Còn nàng, vẫn là tân nương bị tấm khăn voan đỏ che kín, chỉ có thể trông thấy một vạt váy gấm rủ mềm và đôi bàn tay siết chặt không ngừng run nhẹ.

Quản sự lễ nghi lên tiếng, giọng vang dội:

“Giờ lành đã đến. Tân lang tân nương chuẩn bị bái đường”

Nghi thức diễn ra long trọng mà cũng lạnh lùng như một vở kịch đã được diễn đi diễn lại ngàn lần. Khương Nhược Y đứng bên cạnh hắn, đầu hơi cúi thấp, bàn tay giấu trong tay áo dài siết chặt. Tạ Huyết Phong đứng cạnh nàng cao lớn, uy nghiêm, ánh mắt lạnh nhạt quét qua từng nghi lễ như chẳng thèm để tâm.

Giống hệt như kiếp trước…

Nàng không dám nhìn hắn, không dám thở quá mạnh.

Sau ba lần khấu đầu và lời chúc phúc như đã được chép sẵn trong thiên mệnh, nàng được đưa về tân phòng phủ Vương gia.

Nơi đây… là nơi mà kiếp trước, dù ban ngày hay ban đêm đều chỉ có một mình nàng ở. Là nơi mà Tạ Huyết Phong chưa từng đặt chân tới.

Nàng đứng lặng trước cửa tân phòng, chỉ nghe tiếng quản sự lễ nghi hô vang:

“Chúc tân lang, tân nương bách niên hảo hợp, phu thê ân ái!”

Tấm khăn voan vẫn chưa được gỡ xuống.

Một tiếng két vang lên nhẹ nhàng, cánh cửa khép kín được đẩy mở.

Ánh nến trong phòng hỷ lập lòe, bóng hoa văn song hỷ in đổ trên vách gỗ sơn son. Trên bàn là cặp chén hợp cẩn, một bình rượu hỷ đỏ tươi, bánh phu thê xếp gọn gàng bên cạnh.

Khương Nhược Y ngồi yên bên mép giường, hai tay đặt lên đùi, tấm khăn voan khiến không ai thấy được biểu cảm của nàng.

Nàng nghĩ, lần này cũng giống kiếp trước.

Tạ Huyết Phong sẽ không đến.

Hoặc cùng lắm là phái người đến thông báo một lý do thoái thác. Sau đó, nàng sẽ bị bỏ mặc ở đây, cô độc như một thứ lễ vật bị dư thừa.

Nhưng không…

Cắt ngang dòng suy nghĩ đó của nàng là tiếng cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào.

Người bước vào là một bóng người cao lớn, khí thế trầm ổn.

Nàng cứng người lại…

Là hắn… Tạ Huyết Phong.

Vẫn thân ảnh quen thuộc ấy, vẫn dáng người cao lớn vận hỉ phục thêu rồng màu đỏ thẫm, khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Tấm khăn voan đỏ làm mờ ánh sáng nhưng Khương Nhược Y vẫn cảm nhận được đôi mắt kia đang nhìn nàng… rất lâu.

Cảm giác ấy khiến lòng nàng có chút sợ hãi, không tả được.

Tạ Huyết Phong tiến đến trước mặt nàng, bàn tay hắn vươn đến rồi chậm rãi vén tấm khăn voan đang phủ trên đầu nàng ra.

Tấm khăn rơi xuống như xé rách bức màn ngăn cách giữa kiếp trước và kiếp này, như phá bỏ đi lớp màn bảo vệ duy nhất của nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Thời gian lúc này như đang ngừng trôi.

Khương Nhược Y ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng không tránh được đôi chút căng thẳng, lo lắng. Còn Tạ Huyết Phong thì đứng đó, hai tay để sau lưng, đầu hơi cúi lặng im nhìn nàng.

Ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ mùa đông, thế nhưng ẩn sâu trong đó lại thoáng qua một tia xúc động.

Là… xúc động thật sự.

Chỉ trong một thoáng, rất nhanh, nếu không quan sát kỹ, sẽ chẳng ai nhận ra.

Vì hắn giấu quá kỹ nên nàng cũng không nhận ra sự khác biệt đó.

Giọng hắn khàn khàn vang lên, không còn sự lạnh lẽo tuyệt tình như trong trí nhớ:

“Khương Nhược Y.”

Nàng khẽ run lên.

Kiếp trước hắn cũng gọi tên nàng như vậy rồi một kiếm giết chết nàng.

Khương Nhược Y nhìn hắn, không biết Tạ Huyết Phong sẽ làm gì tiếp theo. Với con người của hắn, nàng cũng không đoán trước được điều gì.

“Vương gia...” Nàng nhẹ giọng đáp, không hề có vẻ si tình hay cố bám víu rồi chủ động kéo tay hắn như kiếp trước.

Tạ Huyết Phong khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua đôi tay nàng đang đặt gọn gàng trên đùi. Hắn không nói gì thêm, chỉ quay đi rót một chén rượu, sau đó đưa đến trước mặt nàng:

“Hợp cẩn rượu.”

Khương Nhược Y nhận lấy, cố giữ cho tay vững vàng.

Hai chén rượu chạm nhau, thanh âm nhỏ nhoi nhưng vang vọng như chuông đồng trong lòng nàng.

Rượu cay nơi đầu lưỡi nhưng không bằng cay đắng trong lòng.

Nàng cụp mắt, che đi hàng mi hơi run. Trong lòng thầm tự nhủ:

“Không sao... Chỉ cần qua đêm nay thôi, ngày mai… ta sẽ bắt đầu kế hoạch rời khỏi nơi này.”

Chương 3: Đêm hỷ bất ngờ

Sau khi uống xong chén rượu hợp cẩn, trong phòng chỉ còn lại tiếng gió nhẹ thổi qua khe cửa và ánh nến lay lắt phản chiếu trên bức màn thêu song hỷ.

Khương Nhược Y ngồi yên ở mép giường, tay đang cầm chén rượu ngay ngắn trên đùi, đầu hơi cúi thấp như đang giấu đi nỗi bất an trong đáy mắt.

Nàng nghĩ, có lẽ đến đây thôi… Kiếp trước rõ ràng không xuất hiện chuyện hợp cẩn này.

Nhưng nàng không ngờ rằng… kiếp này… hắn không đi còn định ở lại.

Tạ Huyết Phong vẫn đứng đó, ánh mắt sâu như biển đêm lặng lẽ nhìn nàng. Bàn tay hắn đưa ra, lấy chén rượu từ tay nàng rồi đặt trở lại bàn, động tác vô cùng chậm rãi tựa như một dấu chấm hết của nghi lễ, cũng là sự bắt đầu của một điều gì đó chưa thể lường trước.

Hắn xoay người lại, từng bước từng bước tiến gần nàng.

Khương Nhược Y bất giác siết tay… không phải hắn thật sự muốn động phòng chứ?

Nhưng nàng không muốn…

Bóng hắn đổ dài trên nền đất, áp sát đến mức khiến nàng không thể giả vờ không thấy. Cho đến khi chiếc bóng ấy phủ trùm lên cả người nàng, nàng mới hoảng hốt ngẩng đầu.

Khoảnh khắc ấy, gương mặt hắn… gần trong gang tấc.

Lạnh lùng, tuấn dật, cặp mắt đen sâu như muốn nuốt lấy mọi phản kháng.

Nàng hoảng loạn, hai tay vội vàng chống lên trước ngực hắn:

“Vương gia… ngài…”

Hơi thở của hắn phả lên trán nàng, mang theo hương rượu nhàn nhạt.

Hắn không nói một lời, không ra tay mạnh bạo, chỉ lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt khóa chặt lấy nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân như một con mồi bị trói giữa bầy dã thú. Không thể chạy trốn, không thể phản kháng.

Nàng muốn tránh đi nhưng mỗi lần nàng dịch người, hắn lại cúi thấp hơn một tấc.

Cho đến khi lưng Khương Nhược Y chạm xuống lớp chăn gấm đỏ, tư thế hai người lúc này… thật sự rất ám muội.

Gương mặt nàng đỏ ửng, trái tim đập loạn như trống trận. Tay nàng vẫn đặt trên ngực hắn, chỉ còn cách một chút nữa là đẩy được hắn ra.

Nhưng hắn không hề ép buộc. Cũng không động tay động chân như nàng từng tưởng tượng.

Hắn chỉ nhìn nàng… lặng lẽ như vậy nhìn nàng rất lâu…

Rất lâu… như muốn khắc ghi hình bóng ấy vào trong xương tủy mình.

Ánh mắt Tạ Huyết Phong thâm sâu, lặng như nước giếng cổ. Ánh mắt đó dường như đang quan sát lại như đang tìm kiếm một điều gì đó trong nàng.

Khương Nhược Y không chịu nổi nữa, giọng khẽ run lên:

“Vương gia… thiếp… thiếp chưa sẵn sàng…”

Nói xong câu ấy, nàng cắn chặt môi. Trong lòng thầm hối hận.

Tạ Huyết Phong là ai chứ, chỉ bằng một câu nói này của nàng là sẽ khiến hắn dừng lại sao?

Có phải nàng sợ hắn quá mà hóa ngốc rồi không?

Tạ Huyết Phong nhếch môi, một nụ cười nhàn nhạt lướt qua như gió thoảng đầu xuân. Không ai biết hắn đang nghĩ đến điều gì trong thời khắc này.

Nhưng nụ cười này lại làm cho nàng khẽ run lên… Nàng nghĩ, lần này xong rồi. Nàng vừa sống lại chưa được một ngày lại phải đi gặp Diêm vương tiếp…

Ánh mắt hắn ánh lên chút sắc bén. Song trong giây lát, hắn bỗng bỏ nàng ra.

Cả người nàng thả lỏng nhưng tâm trí thì vẫn căng như dây đàn.

“Đứng dậy đi.” Hắn nói, giọng điệu dứt khoát.

Khương Nhược Y ngơ ngác ngồi dậy, đôi mắt vẫn chưa hết kinh ngạc. Hắn đã đứng dậy, quay lưng lại như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

Tạ Huyết Phong cởi ngoại bào, tiện tay ném sang ghế, bước đến giường, nằm xuống rất tự nhiên như thể đây là điều hắn vẫn làm mỗi đêm.

Nàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Hắn nhắm mắt lại, giọng nói vang lên lười biếng mà lạnh nhạt:

“Bổn vương ngủ trên giường. Vương phi tự tìm chỗ ngủ đi… Nhưng không được rời khỏi tân phòng”.

Khương Nhược Y tròn mắt. Nàng nhìn hắn đang quay lưng về phía mình, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Một lát sau, nàng mới đứng dậy, tay khẽ siết lấy ống tay áo. Nàng cúi người nhặt chiếc gối dự phòng rồi bước xuống nền nhà lạnh lẽo.

Nàng đi đến trước gương đồng, tự tháo số trang sức trên đầu xuống và cởi bỏ lớp hỷ phục nặng trên người ra.

Nàng tìm trong tủ đồ có ít chăn đệm, sau đó nàng lấy ra và trải một tấm đệm xuống cách chỗ đặt tủ không xa.

Nằm xuống, lưng nàng lạnh, tim lại còn lạnh hơn.

Nàng không hiểu…

Mọi chuyện… sao lại hoàn toàn khác biệt với kiếp trước như vậy?

Nàng kéo chăn lên tận cằm, đôi mắt mở to nhìn lên xà ngang trên trần. Nàng mặc kệ vì lý do gì, chuyện quan trọng nhất nàng cần làm là:

Tìm cơ hội rồi trốn khỏi nơi này, mạng sống là quan trọng nhất.

-----------

Khi Tạ Huyết Phong tỉnh dậy, ánh nắng đầu ngày còn chưa kịp chiếu rọi xuống mái ngói đỏ son của Vương phủ, sương mai vẫn còn đọng trên song cửa.

Căn phòng vẫn yên ắng như đêm qua, ánh sáng nhạt nhòa phủ lên từng nếp gấm hồng thêu song hỷ.

Hắn trở mình, ngồi dậy.

Tạ Huyết Phong khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh.

Gian phòng vẫn như cũ, màn buông gọn gàng, chăn xếp ngăn nắp, ngay cả chén rượu hợp cẩn trên bàn cũng không có ai động tới.

Nhưng bóng dáng của Khương Nhược Y lại không thấy đâu. Hắn nghĩ nữ nhân này cũng dậy sớm thật.

Hắn đứng dậy, bước chân trầm ổn, đi về phía góc phòng nơi đặt tủ cất y phục.

Hắn đi được mấy bước thì thấy Khương Nhược Y đang nằm co mình ở đó cách tủ đồ không xa.

Chiếc chăn mỏng khoác hờ trên người nàng, tay nàng gối đầu, mái tóc đen dài rũ xuống vai, dáng ngủ khép nép như đang tự dựng cho mình một lớp vỏ bọc bảo vệ.

Tạ Huyết Phong bước đến rồi quỳ xuống một chân cúi đầu nhìn nàng.

Không ai biết hắn đang nghĩ gì. Chỉ thấy ánh mắt hắn trở nên tối lại, không còn sự lạnh lùng thường ngày mà là một vẻ khó diễn tả thành lời… giống như hoài niệm, lại giống như xót xa.

Cuối cùng, hắn không gọi nàng dậy, cũng không lên tiếng. Hắn xoay người ra khỏi phòng.

Tấm áo choàng đỏ phất nhẹ qua bậc cửa như mang theo cả tâm tư chưa nói của hắn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play