[TuongLam] Mua Vui
Chap 1
Đèn trong sòng bài lớn nhất Bắc Kinh chưa bao giờ tắt. Mùi khói thuốc, rượu ngoại và âm thanh cười nói hỗn tạp là nhịp thở thường nhật nơi đây.
Hạ Tuấn Lâm bưng khay rượu vang đỏ, cúi đầu len lỏi giữa hàng loạt người đàn ông mặc vest đắt tiền. Em quen với việc tránh ánh mắt bọn họ, nhất là khi phải đi ngang những chiếc bàn cá cược có quyền lực ngầm.
Nhưng hôm nay, một ánh nhìn lạnh như lưỡi dao lướt qua cổ em.
Gã đàn ông ngồi trong góc tối, không uống, không cười, chỉ dựa vào thành ghế với điếu thuốc cháy dở và đôi mắt sâu hun hút.
Người gọi là Nghiêm tiên sinh, ông trùm ngầm mà em được quản lý dặn đi dặn lại.
“Không được nhìn lâu, không được nói nhiều, không được chọc giận.”
Khi em lỡ tay rót rượu tràn ra ly, bàn tay hắn khẽ nâng cằm em lên.
Nghiêm Hạo Tường
Nhân viên ở đây đều làm việc thế này sao?
Không khí trong phòng VIP sang trọng đến nghẹt thở, ánh đèn thủy tinh pha lê trên đầu như tỏa ra thứ ánh sáng không chạm tới được góc khuất nơi hắn ngồi.
Hạ Tuấn Lâm cúi đầu thật sâu, hai tay vội vàng lau phần rượu tràn ra miệng ly. Nhưng tay em run, đến cả chiếc khăn vải cũng không ép nổi cảm giác sợ hãi đang lan dần ra khắp cột sống.
Một tiếng "cạch" vang lên, hắn gạt điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh, lạnh lùng cất giọng.
Nghiêm Hạo Tường
Lau cho sạch, bàn của tôi không chứa được những thứ dơ bẩn.
Em giật mình, một phần vì giọng nói trầm thấp như muốn khoét vào ngực, phần còn lại vì hắn đang nhìn, nhìn chằm chằm.
Không phải kiểu nhìn của mấy gã say rượu, cũng chẳng phải kiểu nhìn từ trên cao như bao kẻ quyền thế em từng gặp, mà là ánh mắt như đang cân đo một món hàng.
Em ngập ngừng, cúi đầu thấp hơn nữa.
Hạ Tuấn Lâm
Dạ..Hạ Tuấn Lâm.
Nghiêm Hạo Tường
Làm ở đây bao lâu?
Hạ Tuấn Lâm
Gần..gần ba tháng.
Ngón tay hắn gõ nhịp lên mặt bàn, rất nhẹ, nhưng từng tiếng như chạm vào dây thần kinh đang căng cứng trong em.
Nghiêm Hạo Tường
Mang rượu không ra hồn, nhìn tôi cũng không dám nhìn.
Nghiêm Hạo Tường
Em nghĩ mình hợp với nơi này à?
Em cắn môi, chỉ biết gật đầu xin lỗi, không dám nói thêm gì.
Nghiêm Hạo Tường
Hay đang đợi người khác đến gặm nhấm?
Hạ Tuấn Lâm
Không.. không có, Nghiêm tiên sinh, ngài tha cho tôi.. tôi
Bỗng, hắn đứng dậy, cả phòng như chìm vào im lặng. Hắn chậm rãi đi vòng ra sau em, tiếng giày da va chạm sàn đá hoa cương lạnh buốt, từng bước khiến lưng em toát mồ hôi.
Một tay siết lấy cằm em, ép buộc gương mặt nhỏ ngẩng lên đối diện hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi chán rượu rồi, nên là.. đổi thứ khác thú vị hơn.
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm tiên sinh..
Chap 2
Câu nói đó cứ như một sợi dây thắt lại quanh cổ Hạ Tuấn Lâm.
Em chưa kịp phản ứng thì tiếng giày cao gót sắc lẹm vang lên từ phía sau, kèm theo hương nước hoa nồng nặc đặc trưng.
Bà chủ sòng bài, Diêu phu nhân bước vào. Bộ váy đỏ bó sát, ánh mắt sắc như dao.
Giọng bà ta rít lên khe khẽ nhưng đầy giận dữ.
Diêu Nguyệt Lan
Hạ Tuấn Lâm, cậu lại gây chuyện gì với khách quý thế hả?!
Em hoảng hốt lùi lại một bước, cuống quýt cúi đầu.
Hạ Tuấn Lâm
Dạ.. em.. em không cố ý, chỉ.. chỉ là..‐
Diêu Nguyệt Lan
Chỉ cái đầu cậu!
Diêu Nguyệt Lan
Người như Nghiêm tiên sinh mà cậu cũng dám để đổ rượu trước mặt?
Diêu Nguyệt Lan
Muốn chết à?
Diêu phu nhân quay sang cúi đầu với hắn, giọng bỗng hạ xuống đầy kính cẩn.
Diêu Nguyệt Lan
Thật xin lỗi, Nghiêm tiên sinh.
Diêu Nguyệt Lan
Tôi sẽ xử lý thằng nhóc này ngay lập tức.
Diêu Nguyệt Lan
Là do tôi quản lý không nghiêm.
Hắn không đáp, chỉ liếc bà ta một cái, rồi quay lại nhìn em một cái nhìn khiến toàn thân em cứng đờ. Không có lửa giận, chỉ là một sự điềm tĩnh tàn nhẫn.
Nghiêm Hạo Tường
Không cần, cứ để tôi dạy dỗ.
Hắn ngắt lời, giọng đều đều.
Nghiêm Hạo Tường
Người này tôi chọn, bà định quản sao?
Cả em và Diêu phu nhân đều sững sờ.
Diêu Nguyệt Lan
Ngài… chọn?
Bà ta lắp bắp, còn em thì ngẩng lên, mắt tròn xoe, không hiểu nổi điều gì đang xảy ra.
Hắn gật nhẹ, ánh mắt không rời khỏi em dù chỉ một giây.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi đưa người này đi, ngay đêm nay.
Câu nói ấy như đóng đinh vào không khí, Diêu phu nhân thoáng khựng lại, sau đó liền nở nụ cười ngọt lịm như tẩm độc.
Diêu Nguyệt Lan
Ôi, Nghiêm tiên sinh đã có lời, tôi làm sao dám không đồng ý chứ.
Diêu Nguyệt Lan
Tuấn Lâm chỉ là một nhân viên nhỏ, nếu ngài thích, tôi sẽ lập tức sắp xếp.
Em tròn mắt, cả người như rơi vào hầm băng.
Hạ Tuấn Lâm
Không không phải đâu! Em không.. em không phải loại người đó!
Em lắp bắp, giọng khản lại vì hoảng sợ.
Hạ Tuấn Lâm
Em không muốn đi đâu hết, chị hứa với em rồi mà..
Hạ Tuấn Lâm
Sẽ không bán em đi.
Diêu Nguyệt Lan cười nhạt, một tay siết chặt cổ tay em kéo mạnh ra sau.
Diêu Nguyệt Lan
Nói cái gì đó, đồ vô ơn?!
Diêu Nguyệt Lan
Mày biết mày đang nói với ai không?!
Em bị kéo vào phòng thay đồ phía sau hậu trường, nơi ánh sáng nhá nhem và không còn khách khứa nào thấy.
Cửa phòng vừa đóng lại, Diêu phu nhân đã quay người giáng một cái tát mạnh đến nỗi em bật ngửa vào tường.
Diêu Nguyệt Lan
Một đứa như mày mà cũng dám từ chối cơ hội này?!
Diêu Nguyệt Lan
Hắn là ai, mày biết không?!
Diêu Nguyệt Lan
Bao đứa ngoài kia muốn mà không được.
Diêu Nguyệt Lan
Hắn muốn mày thì là phúc phần của mày!
Diêu Nguyệt Lan
Tận hưởng đi.
Má em nóng rát, tai ù đi vì tiếng nổ trong đầu, nhưng em vẫn cắn răng, khàn giọng nói.
Hạ Tuấn Lâm
Em không phải món hàng..
Hạ Tuấn Lâm
Không ai có quyền đem em bán đi như vậy!
Diêu Nguyệt Lan
Câm miệng!!
Diêu Nguyệt Lan
Mày là cái thá gì ở cái sòng bài này hả?
Diêu Nguyệt Lan
Tao nuôi mày, cho mày ăn mặc sạch sẽ, giờ chỉ bảo mày theo hắn hầu hạ, mày lại bày trò thánh thiện?!
Nước mắt không kịp ngăn, từng giọt nóng rơi xuống áo sơ mi trắng em đang mặc, nhưng em không khóc vì đau.
Mà vì biết mình chẳng là gì ở nơi này.
Chap 3
Diêu phu nhân đứng nhìn em nằm co rúm trong góc phòng thay đồ, mắt mở to đầy giận dữ và đau đớn.
Bà ta chỉ lạnh nhạt chỉnh lại lớp phấn son trên môi, quay người đi về phía cửa.
Trước khi bước ra, bà đặt một viên tròn nhỏ vào chiếc lư hương trên kệ gỗ, thản nhiên đốt lên. Hương thơm ngọt dịu lan khắp căn phòng, tưởng chừng như vô hại.
Diêu Nguyệt Lan
Ngoan đi, Tuấn Lâm.
Diêu Nguyệt Lan
Hắn thích loại hoa như mày.
Diêu Nguyệt Lan
Mày mà cãi, tao cũng không cứu được đâu.
Một phút, hai phút, năm phút trôi qua.
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy đầu choáng váng, hơi thở nặng dần, mí mắt bắt đầu sụp xuống. Em cố ngồi dậy, cố bò về phía cửa, nhưng tay chân như nhũn ra, vô lực.
Hạ Tuấn Lâm
Không.. không muốn..
Hạ Tuấn Lâm
Chị ơi.. em không muốn đi..
Giọng nói chỉ còn là tiếng thì thầm, bóng tối tràn dần vào tầm nhìn, nhấn chìm em trong thứ mê man ngọt ngào đáng sợ.
Khi em tỉnh lại lần nữa, thân thể nhỏ bé đã được bọc trong áo khoác dày, nằm gọn ghẽ ở hàng ghế sau một chiếc xe đen sang trọng.
Cửa kính sẫm màu, rèm kéo kín.
Bên ngoài, trời đã khuya.
Đèn đường lướt qua như từng vệt ánh sáng rạch ngang màn đêm.
Ở hàng ghế trước, Nghiêm Hạo Tường ngồi im lặng.
Không quay lại, không hỏi han, chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước, như thể vừa nhận được một món đồ không đáng để bận tâm nhưng lại chưa muốn vứt đi.
Hạ Tuấn Lâm tỉnh dậy trong cảm giác tê dại.
Căn phòng xa lạ, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn chùm pha lê rọi xuống lớp ga trải giường trắng muốt.
Trần nhà cao, trần kính lộ thiên, từ nơi em nằm có thể thấy cả một bầu trời đêm đầy sao, thứ cảnh tượng tưởng chừng nên thơ, nhưng lại khiến em cảm thấy như đang bị nhốt trong một chiếc hộp trong suốt, lơ lửng giữa không trung.
Em ngồi dậy, đầu vẫn còn choáng, quần áo trên người đã được thay bằng một bộ sơ mi mềm màu be, rộng hơn một cỡ, cổ tay còn vương mùi hương lạ lẫm.
Hạ Tuấn Lâm
Đây là đâu.. ?
Cánh cửa tự động phía bên phải khẽ mở, một người giúp việc mặc đồ đen bước vào, không biểu cảm.
Hầu Nữ
Nghiêm tiên sinh dặn, nếu cậu tỉnh thì cho ăn cháo, không được để đói.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi.. tôi muốn rời khỏi đây.
Hầu Nữ
Xin lỗi, không được phép.
Em đứng bật dậy, loạng choạng vì mất sức, định chạy ra ngoài nhưng cánh cửa đã khép lại từ lúc nào, khóa điện tử bật sáng đèn đỏ, không thể mở.
Penthouse tầng cao nhất, biệt lập giữa khu biệt thự nằm sâu trong rừng ngoại ô Bắc Kinh.
Xung quanh là tường kính chống đạn, camera quay khắp nơi. Cả bầu trời bao la bên ngoài lại là nhà tù sang trọng không lối thoát.
Hạ Tuấn Lâm run rẩy ngồi phịch xuống sàn, nước mắt rơi, nhưng em không còn biết là vì uất ức, hay vì sợ hãi.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngoài hành lang.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play