Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Detention Crush(Fakenut)

chap 1

Ở mỗi ngôi trường, luôn có những góc khuất mà không giáo viên nào chạm đến, không ánh sáng nào đủ rọi tới. Đó là nơi tồn tại của những luật lệ ngầm được viết bằng nắm đấm, ánh mắt đe dọa và sự im lặng của số đông. Trường trung học Kaien nổi tiếng không chỉ vì điểm thi đầu vào cao hay cơ sở vật chất hiện đại, mà vì những 'trùm trường' những kẻ nắm quyền lực thực sự sau cánh cổng sắt ấy. Giữa hành lang dài hun hút, căng thẳng luôn lơ lửng trong không khí. Một ánh nhìn sai cũng có thể đổi lại bằng cú đấm. Một lời nói lỡ miệng cũng đủ biến ai đó thành mục tiêu. Cậu học sinh chuyển trường, làn da nhợt nhạt, đôi mắt trầm lặng như đã quen sống một mình. Cậu đến với Kaien không phải vì mong đợi một khởi đầu mới, mà đơn giản là không còn nơi nào khác để đi. Nhưng chính tại nơi đây, một vụ xô xát bất ngờ đã đưa cậu đến phòng giam kỷ luật căn phòng bỏ hoang nơi những kẻ 'khó ưa' bị nhốt chung, cùng với hắn ta kẻ đứng đầu trường, gã trùm lạnh lùng, nguy hiểm, và không ai dám thách thức. Cả hai chẳng nói nhiều. Một người chọn im lặng để tồn tại. Một người quen dùng nắm đấm thay cho từ ngữ. Nhưng trong cái tĩnh mịch giữa bốn bức tường loang lổ, những vết nứt trong lớp mặt nạ bắt đầu hiện ra. Và tình cảm thứ tưởng như xa lạ nhất trong môi trường tàn khốc ấy lại âm thầm len lỏi vào tim họ, từng chút một. Detention Crush là một bản giao hưởng lệch nhịp giữa bạo lực và dịu dàng, giữa quyền lực và yếu đuối, giữa thù hận và yêu thương. Đây không chỉ là câu chuyện của hai cậu trai, mà là tiếng nói của những đứa trẻ lớn lên trong hỗn loạn cố gắng tìm đường ra khỏi bóng tối của chính mình. Liệu tình yêu có thể nảy nở nơi tăm tối nhất? Liệu hai con người bị tổn thương có thể chữa lành cho nhau? Và liệu 'crush' có thật sự chỉ là cảm xúc thoáng qua… hay là khởi đầu cho một điều gì đó không thể dừng lại?
Cậu không phải kiểu học sinh gây chuyện. Thậm chí còn quá yên lặng. Nhưng mọi thứ bắt đầu từ một buổi trưa nhiều mây, khi cậu bắt gặp cảnh một học sinh yếu thế bị đánh hội đồng sau dãy lớp học cũ. Không ai lên tiếng. Không ai can thiệp. Nhưng cậu thì khác. Không ai nghĩ một học sinh mới lại dám xông vào giữa bầy sói. Cậu đánh lại. Không chuyên nghiệp, chẳng bài bản, chỉ là những cú ra tay vì không thể đứng nhìn thêm. Và rồi, máu đổ. Cái giá cho việc 'dám xen vào chuyện không liên quan'ở Kaien là thế đấy Một biên bản. Một vết thương rách môi. Một chiếc bàn học đổ máu. Và một vé thẳng xuống phòng kỷ luật nơi người ta thường lãng quên học sinh, chứ không phải giáo dục họ. Không ai đứng về phía cậu. Người bị đánh không dám khai. Bọn gây sự đã quen che giấu. Và ban giám hiệu như thường lệ chọn cách xử lý im lặng cho 'ổn chuyện'. Cậu ngồi đó, trên sàn lạnh, tay còn vết máu khô, và bắt đầu nhận ra: ở ngôi trường này, công lý không tồn tại, và việc đúng sai đôi khi chỉ là cái cớ để đày ai đó đến chỗ tận cùng. Ở đó, cậu gặp hắn. Và câu chuyện chính thức bắt đầu.
Không gian trong phòng kỷ luật đặc quánh, mùi ẩm mốc bám cả vào da thịt. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ lưới sắt chiếu nghiêng lên mái tóc rối của cậu. Cậu ngồi nép ở góc phòng, tay còn vết bầm chưa kịp se lại. Cửa mở. Tiếng bước chân vang chậm và nặng. Hắn bước vào. Không cần giới thiệu, không ai nói cho cậu biết hắn là ai nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của bảo vệ khi khóa cửa lại từ bên ngoài, cậu đã hiểu: hắn là người mà người ta không dám nhốt chung với ai... trừ cậu. Hắn không nói gì lúc đầu. Chỉ ngồi xuống cái ghế gỗ đã gãy một bên chân, ánh mắt lướt qua cậu như thể đang cân nhắc xem nên phớt lờ hay xé toạc ra. Một phút. Hai phút. Không tiếng động. Cậu nghĩ hắn sẽ im luôn, cho đến khi giọng nói trầm thấp, lạnh tanh vang lên:
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tao tưởng phòng này chỉ dành cho cặn bã.Mày làm gì để được vinh dự xuống đây?
Cậu không đáp. Chỉ nhìn hắn không sợ hãi, không cúi đầu, không run rẩy. Một ánh nhìn khiến hắn hơi nhướn mày. Cậu nói, khẽ và dứt khoát:
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Đánh ba đứa một lượt. Không cố ý. Chỉ là không chịu đứng yên nhìn người ta bị đạp vào mặt.
Hắn bật cười, không phải vì vui. Mà như thể nghe được một điều quá ngu ngốc đến mức đáng thương.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Mày không hiểu ở đây, đứng nhìn là luật bất thành văn.Xen vào... là tự đào mộ.
Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng trầm lại
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Nếu sống mà phải giả mù, thì tao thà mù thật còn hơn
Lần này, hắn im lặng thật. Không cười. Không phản bác. Chỉ gác chân lên bàn, nghiêng đầu, nhìn cậu thêm một lúc nữa như thể vừa tìm thấy một thứ gì đó… thú vị.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
đúng là đồ nhiều chuyện.
Cậu không phản bác mặc kệ hắn làm gì thì làm.
Im lặng lại nuốt trọn căn phòng sau câu nói của cậu. Gió bên ngoài rít qua khe cửa sắt, như tiếng rít khe khẽ của sự cảnh cáo. Cậu ngồi dựa tường, ánh mắt không còn nhìn hắn nữa, chỉ dán vào một vết loang ố vàng nơi chân tường. Bên kia, hắn vẫn gác chân, miệng ngậm một que kẹo đã mất vỏ, ánh mắt như kẻ đang chán nản tìm trò giết thời gian. Một lúc lâu, hắn mới lên tiếng lần nữa
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tên gì?
Cậu không đáp. Hắn liếc qua, nheo mắt
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Câm à? Hay đang chảnh vì nghĩ tao không biết tên mày?
Cậu nhích đầu nhìn lại, khẽ nói
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
tên đẹp đấy
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tao tên Lee Sanghyeok
Rồi hắn đứng dậy. Tiếng chân hắn nện lên sàn gạch nghe nặng, từng bước tiến gần về phía cậu. Bóng hắn đổ dài, nuốt lấy dáng ngồi nhỏ gọn của cậu nơi góc phòng. Cậu ngẩng lên không né, không trốn, chỉ hơi nghiêng mặt để ánh sáng bắt được ánh nhìn của hắn.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Muốn đánh à?
Cậu hỏi, giọng bình thản đến kỳ lạ.
Hắn bật cười. Không lạnh, mà cũng chẳng ấm.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Không. Tao không đánh những thằng không biết sợ. Tao chỉ tò mò... Thứ gì khiến mày trụ được sau khi đánh ba đứa của băng 'Dao Lam’?
Một cái tên đủ để khiến học sinh bình thường run rẩy. Nhưng cậu chỉ nhún vai.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Chắc là vì tao không trụ. Tao chỉ chưa ngã.
Đôi mắt hắn khựng lại một giây. Một biểu cảm thoáng qua, mỏng như hơi thở, nhưng đủ để cậu nhận ra hắn không trông đợi câu trả lời ấy.
Kể từ hôm đó, phòng kỷ luật như một vũ trụ riêng biệt. Họ không nói nhiều. Hắn ngủ vắt vẻo trên bàn. Cậu ngồi đọc cuốn sách cũ lấy từ thư viện. Hắn đá vào ghế mỗi khi muốn nói chuyện. Cậu liếc lại hắn mỗi khi muốn yên tĩnh. Rồi một hôm, sau giờ trưa oi ả, hắn ném cho cậu hộp sữa đã mở sẵn nắp, lạnh toát
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Uống đi. Mặt mày trông như sắp xỉu
Cậu đón lấy, không cảm ơn.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Không sợ tao bỏ thuốc à?
Cậu nhấp một ngụm, chậm rãi nuốt, rồi nhìn thẳng hắn
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Nếu chết, ít ra cũng đỡ phải trở lại trường này.
Hắn im. Một lúc lâu sau, hắn khẽ lẩm bẩm
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Mày đúng là... điên thật
Nhưng từ giây phút ấy, hắn thôi gọi cậu là 'thằng kia'. Và cậu thôi nhìn hắn như một mối nguy. Thứ gì đó rất mỏng, rất mong manh bắt đầu hình thành trong sự lặng im của căn phòng đầy vết nứt ấy.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Học lớp mấy
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
12A2
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tao học 12A6
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Lớp mày có đứa tên Jihoon mà đúng không?
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
ừm
Một tuần sau. Phòng kỷ luật đã không còn yên lặng như ngày đầu. Không phải vì họ nói nhiều hơn mà vì sự im lặng ấy giờ đây có hình dạng. Có ánh mắt lén nhìn nhau. Có hơi thở không đều khi một người đến gần. Chiều hôm đó, giám thị xuất hiện đột ngột. Cậu bị gọi lên văn phòng “hợp tác điều tra”. “Có nhân chứng mới.” “Nạn nhân tỉnh lại rồi.” “Và có vẻ, cậu không chỉ đánh... mà còn cố ý gây thương tích nặng." Hắn vẫn ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhắm hờ. Nhưng khi nghe đến chữ “cố ý”, mí mắt hắn giật nhẹ. Cậu không nói gì. Chỉ lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt liếc qua hắn một chút không như cầu cứu, cũng không như chào tạm biệt. Chỉ là... dừng lại một giây. Và đi. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng cậu. Năm phút. Mười phút. Hai mươi. Hắn vẫn chưa nhúc nhích. Nhưng ánh mắt mở ra sắc như dao, và đầy tính toán. Rồi hắn đứng dậy. Không nói với ai. Không xin phép. Không gõ cửa. Hắn đi thẳng đến văn phòng giám thị.
Bên trong, cậu đang bị bao vây bởi một loạt câu hỏi từ ba phía. Có người từ phòng công tác học sinh. Có người là phụ huynh của "nạn nhân". Họ nói như thể cậu là tội phạm. Như thể cậu không có quyền mở miệng.
“Không còn là tự vệ nữa.” “Vết thương này phải có chủ ý mới gây ra được.” “Cậu đã từng bị cảnh cáo ở trường cũ, đúng không?” “Thái độ này là gì vậy hả?”
Cậu vẫn im lặng. Đôi môi mím chặt. Mắt hơi đỏ. Không phải vì sợ. Mà vì mệt. Vì quá quen với việc mình là người “có lỗi” chỉ vì không biết cúi đầu. Rầm! Cánh cửa bị đá bật ra như thể ai đó không cần biết phép tắc là gì. Hắn bước vào. Lạnh. Sắc. Và cực kỳ không đúng quy trình.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Dừng lại
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía hắn. Một giáo viên toan quát:
Gv
Gv
Đây là việc của..
lời nói bị cắt ngang
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
“Tôi là nhân chứng,” hắn cắt ngang, giọng trầm đến đáng sợ. “Ba thằng kia chặn đánh học sinh mới. Cậu ta chỉ phản xạ. Nếu muốn đuổi ai đó thì đuổi cả tôi.”
Không ai dám mở lời. Không ai muốn đụng vào hắn trùm của Kaien, con trai của người tài trợ lớn nhất trường, và cũng là kẻ từng khiến một giáo viên chuyển công tác chỉ bằng một cái nhìn. Hắn quay sang nhìn cậu. Lần đầu tiên, không có khinh thường, không có cợt nhả. Chỉ có... một sự quan tâm kỳ lạ, rất khẽ, rất thật.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Đi thôi.Ở đây toàn...rác
hắn kéo tay em đi,với lực kéo của hắn khiến em như té nhào vào người hắn
đi được một lúc đến hành lang nơi tui tập những "trùm trường" trong đó Sanghyeok là người nắm trùm
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
giọng cậu khàn đặc
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Sao lại làm thế?
Hắn không nhìn cậu, chỉ nhét tay vào túi áo khoác, mắt hướng về phía trước.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Vì tao ghét bị làm phiền trong giờ ngủ trưa. Và vì mày... là người đầu tiên ở đây không cúi đầu trước tao.
Cậu khẽ bật cười. Lần đầu tiên, không phải cười mỉa, mà là cười thật sự.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Mày cười xinh thật đấy..
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
hả?
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
không gì
end cảnh

Chap 2

Một tuần sau, mọi chuyện tưởng đã yên. Nhưng sự im lặng ở Kaien đôi khi còn đáng sợ hơn cả ồn ào. Cậu bắt đầu nhận ra mình bị cô lập. Không ai bắt chuyện. Bàn học bị vẽ bậy. Sách giáo khoa biến mất. Thư đe dọa nhét đầy trong hộc tủ không tên, không chữ ký, chỉ có những dòng nguệch ngoạc: “Biến đi.” “Đừng tưởng mày đặc biệt.” “Dính tới hắn, mày sống không yên đâu.” Ban đầu, cậu phớt lờ. Cậu đã quen với cảm giác lạc lõng. Ở ngôi trường cũ, ở gia đình, trong chính cuộc đời mình. Nhưng mọi thứ chỉ thực sự vượt khỏi giới hạn khi... cậu bị kéo ra sau dãy nhà thể chất nơi camera không quay tới, nơi không ai nghe thấy gì dù có hét lên. Một cú đạp thẳng ngực. Một cái túi trùm đầu. Một bàn tay túm tóc, lôi sát đất. Và một giọng nói
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
Mày đừng nghĩ mày cướp được Sanghyeok khỏi bọn tao
Cậu không khóc. Cũng không xin tha. Chỉ cắn răng chịu từng cú đá, không buông một tiếng rên.
Cậu ngồi thu mình trên nền gạch lạnh toát, hai tay ôm lấy đầu gối, áo đồng phục rách một bên vai, dây cà vạt bị giật đứt thõng xuống sàn như một sợi dây thừng cũ. Trần nhà bong tróc, vách ngăn nứt toác, mùi ẩm mốc trộn với mùi máu tanh nồng bám lấy không khí đặc quánh. Nơi này nhà vệ sinh nam tầng ba bị bỏ hoang từ ba năm trước sau một vụ tự tử. Và giờ, nó trở thành nơi để bọn kia “xử lý” những kẻ không ai bảo vệ. Han Wangho không khóc. Nhưng mắt cậu đỏ hoe, môi mím chặt đến bật máu. Tiếng bước chân vang lên không vội, không gấp, nhưng dứt khoát. Rồi một giọng nhẹ nhàng nhí nhảnh cất lên, lạc trong tiếng gió luồn qua ô cửa sổ vỡ.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Han Wangho?
Wangho giật mình ngẩng lên. Ánh đèn pin từ điện thoại rọi qua lớp bụi dày đặc, bắt gặp ánh mắt cậu ánh mắt của một con thú nhỏ đang bị thương, dè chừng và hoảng loạn.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Minseok!
Minseok là hội trưởng hội học sinh con cưng của câc thầy cô và là 'cục cưng' của Lee Minhyeong
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Sao cậu biết tớ ở đây..?
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
ờm...tớ nghe bọn lớp 10 bảo mấy trùm trường hay thích lôi đồ chơi mới lên đây....ờm
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Nên lên coi thử
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
khu này tớ không được lên
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
tớ mà bị bắt thì tớ chết
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
cửa mở không được
Wangho khẽ động đậy. Một cơn đau nhói chạy dọc lưng khiến cậu cắn chặt răng. Cả người ê ẩm, vai sưng tấy, gót giày bên phải đã mất từ lúc nào. Cậu cố gắng chống tay lên sàn để ngồi dậy, nhưng cánh tay run rẩy như thể không còn là của mình. Lưng áo đồng phục dính vào mảng máu khô, mỗi cử động đều kéo theo cảm giác buốt rát.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
nẻ cậu không sao chứ?
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
tớ ổn
hôm đó,hắn tìm cậu. Không thấy ở phòng kỷ luật. Không thấy ở căn tin. Cuối cùng, hắn bước vào nhà vệ sinh nam tầng ba nơi luôn bị bỏ hoang vì đường ống hỏng.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
hazz
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
có tiếng bước chân rồi
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
tớ đi núp cái đã
Ở đó, hắn thấy cậu ngồi dưới sàn. Mũ đồng phục đã rơi. Áo trắng dính vết giày. Khóe miệng nứt máu. Và đôi mắt... vẫn tỉnh như thường. Cậu ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Lee Sanghyeok? nói nhỏ
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Đến lượt mày đánh à? Cậu hỏi, khẽ khàng, nhưng không giấu cay đắng.
Hắn không đáp. Chỉ bước đến mở của nhà vệ sinh, quỳ gối xuống. Lấy khăn giấy trong túi, lau máu ở mép cậu rất nhẹ, như thể cậu là thủy tinh có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Là ai?
Cậu không đáp
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Nói tên đi. Hắn lặp lại, giọng trầm xuống như thể đang kìm giận
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Nếu tao nói, rồi sao? Cậu cười nhạt. Mày sẽ đánh thay tao? Tao không cần một vị cứu tinh.
Hắn nhìn cậu. Lâu hơn mọi lần. Sâu hơn mọi ánh mắt trước đó. Rồi hắn nghiêng người, tựa trán mình vào trán cậu. Hơi thở hắn phả nhẹ lên má cậu, giọng thấp như gió lùa
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tao không phải cứu tinh. Tao chỉ... không muốn thấy mày bị ai khác làm đau. Nếu có ai làm được điều đó... thì chỉ có tao.
Cậu khựng lại. Khoảnh khắc ấy, giữa nhà vệ sinh cũ, mùi máu và ẩm mốc hòa vào nhau, tim cậu đập một nhịp rất lạ. Không vì đau. Mà vì... rung.
Rầm. Tiếng cửa bật mở vang dội giữa không gian cũ kỹ. Một tiếng vang chát chúa, kéo cả hai quay đầu giật mình. Đứng ở lối vào là Minseok. Đèn điện thoại hắt lên khuôn mặt cậu ta. Không giận. Không sốc. Chỉ là... cái nhếch môi rất nhẹ, rất quen.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Xin lỗi. Tôi tưởng nơi này bị cấm vào từ học kỳ trước?
Không ai nói gì. Không ai kịp rút lại khoảng cách vừa rồi. Không ai chối được ánh mắt đang đỏ ửng, hơi thở chưa kịp đều. Minseok liếc từ người này sang người kia, chậm rãi bước vào, đóng cửa lại sau lưng cạch một tiếng.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Tiện thật đấy. Lần đầu thấy trùm trường cũng biết đỏ mặt. Nhưng mà cẩn thận. Ở Kaien, thứ yếu nhất chính là cảm xúc.
Sanghyeok siết tay. Hắn lùi lại, chắn ngang Wangho.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Cút,ra ngoài
Minseok bật cười
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Tôi không ở đây để cản. Chỉ muốn... nhắc nhở. Nếu ai đó biết được cảnh này, cậu nghĩ Wangho sẽ là người bị đuổi, hay cậu?
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Và..cần đưa Wangho đến bệnh viện
Không gian như đặc lại. Wangho lặng thinh. Sanghyeok nhìn thẳng vào Minseok, ánh mắt không còn là cảnh báo, mà là chiến thư.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Vậy mày phải giữ mồm. Vì nếu mày hé nửa chữ… Tao sẽ khiến cái danh hội trưởng của mày biến mất trong một đêm.
Minseok nhún vai, như thể cuộc chơi chỉ mới bắt đầu.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Vậy cứ chơi đi,trùm trường
Rồi cậu ta quay lưng bước đi, để lại hai người đứng lại giữa mùi ẩm mốc và hơi thở chưa kịp nguội.
máu từ khắp cơ thế cậu bắt đầu chảy nhiều nhuộm cả màu áo đồng phục trắng tinh như tuyêta
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
tch-để tao đưa mày đến bệnh viện
Wangho định lắc đầu, nhưng không còn chút sức lực nào. Mắt cậu nhòe đi, mọi thứ mờ dần như qua lớp kính mưa. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu cảm nhận được đôi tay rắn chắc của Sanghyeok vòng qua người mình bế cậu lên, nhanh chóng, dứt khoát. Ngực cậu áp vào vai hắn, nghe được tiếng tim hắn đập thình thịch. Không phải vì chạy. Mà vì lo. Xe cấp cứu không có ở đó. Sanghyeok kéo cậu lên xe mình, quần áo đồng phục lấm máu nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh băng như thể sẵn sàng thiêu rụi bất kỳ ai đã làm điều này với Wangho. Trên suốt quãng đường đến bệnh viện, cậu không nói gì. Nhưng trong lòng, một thứ gì đó ấm áp cứ rạo rực lan ra ngay giữa những cơn đau buốt nhất.
Mùi thuốc sát trùng lấn át tất cả. Han Wangho nằm trên giường bệnh, hai đầu gối đã được băng lại, gò má sưng tím còn vết cào trên cổ vẫn đỏ rực như lời buộc tội ai đó đang lẩn trốn trong bóng tối.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Sanghyeok đứng dựa vào tường, tay đút túi quần, vai áo vẫn còn vết máu khô của cậu. Y tá hỏi có phải người nhà không, hắn đáp gọn lỏn
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Là bạn
Chỉ một chữ, nhưng ánh nhìn của hắn lại nói nhiều hơn thế. Khi Wangho tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu thấy không phải trần nhà bệnh viện lạnh lẽo... mà là Sanghyeok ngồi đó, đầu cúi thấp, hai bàn tay đan vào nhau, gân tay nổi lên rõ ràng.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Cậu vẫn còn đây à? Wangho khẽ hỏi, giọng cậu khàn đặc vì mệt.
Sanghyeok ngẩng lên. Ánh mắt hắn không còn lạnh như thường ngày. Thay vào đó là một sự pha trộn kì lạ giữa giận dữ, lo lắng... và thứ gì đó rất khó gọi tên.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Cậu nghĩ tôi bỏ về à? hắn bật cười nhạt, rồi khẽ nói thêm, giọng nhỏ như tiếng thở dài Người như cậu... làm sao bỏ mặc được.
Wangho im lặng. Tim cậu như bị bóp nghẹt. Cậu nhớ lại từng cái đạp, từng tiếng cười nhạo ban nãy. Nhưng giờ đây, trước mặt cậu là người duy nhất nhìn cậu không phải bằng ánh mắt thương hại, mà là... như đang cố che chở cả thế giới này.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Mày biết bọn chúng là ai không? Sanghyeok hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào vết băng trắng quấn quanh cổ tay cậu.
Cậu khẽ gật đầu
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Được hắn đứng dậy, kéo nhẹ áo khoác Tao sẽ xử lý.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Đừng... cậu níu tay hắn Tao không muốn mày bị đuổi học.”
Sanghyeok quay lại, nhìn cậu thật lâu. Hắn ngồi xuống, ghé sát lại, giọng khàn hẳn đi
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Han Wangho, Tao không quan tâm trường học. Tao chỉ quan tâm đến mày.
Ba ngày sau, Han Wangho trở lại trường. Băng trên tay đã được tháo, chỉ còn lại lớp gạc mỏng dính sát vào da. Vết bầm dưới cổ áo sơ mi vẫn nhợt nhạt lộ ra mỗi khi cậu cúi đầu. Cậu bước chậm rãi qua hành lang tầng ba nơi từng để lại dấu tích của lần ngã gục đó. Mỗi bước đi đều nghe như có người thì thầm sau gáy
“Là thằng đó đấy.” “Nghe nói được Lee Sanghyeok đưa đi bệnh viện cơ mà?” “Gớm… thân nhau ghê.”
Lớp học khi cậu mở cửa, lập tức im bặt. Như thể cả thế giới vừa bị dừng lại đúng khoảnh khắc đó. Không ai đứng dậy chào hỏi. Chỉ có ghế của Wangho là vẫn trống, như thể mọi thứ chỉ chờ cậu quay về để tiếp tục... cuộc chiến im lặng.
Cậu kéo ghế ngồi xuống, mở sách, không nhìn ai. Nhưng cậu biết. Có ít nhất hai ánh mắt đang dán vào mình: một là từ cuối lớp đôi mắt quen thuộc đầy ác ý mà cậu từng nhận biết bằng trực giác. Và một, từ ngoài cửa sổ lớp học tầng hai ở đó, hắn đứng
Lee Sanghyeok tựa người vào lan can, áo sơ mi không cài khuy trên cùng, cà vạt lỏng lẻo như thể cả trường học chẳng đủ nghiêm khắc để buộc hắn vào khuôn khổ. Nhưng ánh mắt hắn lại tập trung, nghiêm túc, chỉ dành cho một người
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Wangho khẽ giật mình. Không phải vì sợ. Mà là vì ngực cậu khẽ nhói như có ai đó vừa nắm chặt tim cậu, lặng lẽ siết. Cậu quay đi. Nhưng trái tim không quay đi theo
Tiếng chuông ra chơi vang lên, cắt ngang bài giảng khô khốc của giáo viên toán. Cả lớp như được giải thoát, ghế đẩy loảng xoảng, tiếng cười rộ lên từng cụm. Nhưng Wangho không đứng dậy. Cậu vẫn ngồi đó, tay vẽ vòng tròn vô nghĩa trong sách bài tập một thói quen khi không biết nên làm gì với bản thân. Không ai bắt chuyện với cậu. Không ai rủ đi mua đồ ăn. Thậm chí mấy đứa trong nhóm chat lớp từng hay nhắn “ăn gì chưa Wangho ơi” giờ cũng im thin thít như thể sự tồn tại của cậu là điều gây khó xử. Một vài ánh mắt liếc sang. Có kẻ cố ý va vào ghế cậu khi đi qua. Cậu biết chúng đang thử. Thử xem con “chuột bạch” này còn biết sợ không. Cậu thở nhẹ. Không phải vì buồn. Mà là vì mệt. Gió lùa qua cửa sổ, thổi tung vài trang giấy trong vở. Cậu cúi xuống nhặt thì một cái bóng chắn ngang bàn. Tim Wangho chậm lại một nhịp.
Hắn không hỏi, không chào, chỉ thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cậu chỗ vốn chẳng bao giờ ai ngồi. Không khí lập tức đông đặc lại. Cả lớp quay lại nhìn. Không ai nói gì, nhưng mọi ánh mắt đều rực lên sự hỗn tạp ngạc nhiên, ghen tị, và hoang mang. Wangho định đứng dậy. Nhưng hắn đã nghiêng người, chặn nhẹ tay cậu, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ cho hai người nghe
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Ngồi yên. Tôi không đến để làm loạn
Cậu quay sang. Ánh mắt hắn bình tĩnh đến đáng sợ. Nhưng trong sâu thẳm lại có một điều gì đó... kiên định
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Sao cậu lại—
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Vì ở đây, tôi là người duy nhất khiến chúng im lặng. hắn đáp, ngắn gọn, sắc như lưỡi dao.
Một nhịp trống rỗng. Rồi Sanghyeok lấy ra từ túi một hộp sữa socola, đặt lên bàn cậu.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Cái này... lần trước cậu thích. ... Uống đi, đừng để bị ngất lần nữa.
Bỗng có 5 người đi lại
bao gồm ba người trong nhóm Sangheok là ba người đánh Wangho hôm trước
và 2 người còn lại là cục cưng của 2 người trong đấy
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
ô!nay gặp anh Lee Sangheok luôn nè!
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
aa!Wangho!!
Minseok chạy lại ôm chằm lấy Wangho
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Minseok
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
Mày quen thằng này à?
giọng nói ấy khiến em run người chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn tay em bấu chặt anh
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
?Này mày bị sao đấy
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
T-Tao không sao giọng nói lấp bấp
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
ô,là Han Wangho của chúng ta đây sao~
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Mày làm gì Wangho
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
ơ,làm gì chưa
Lee Minhyeong(Gumayusi)
Lee Minhyeong(Gumayusi)
nhìn quen nhể
Park Dohyeon(Viper)
Park Dohyeon(Viper)
Quen thật
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
cậu bị sao đấy
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
bọn họ là người đánh tớ...
nghe được câu đấy Minseok bỗng tát vào mặt Hyeonjun một cái rõ to
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
Mày làm cái đéo gì vậy?
Hyeonjun định lao đến chỗ Minseok
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
làm gì đấy?
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Chúng mày là người đánh Wangho?
chẳng nói gid Hyoenjun gật đầu
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
lý do đánh?
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
Bạn gái anh kêu
Han Minji gương mặt ấy, giọng nói ấy, dáng vẻ ấy mọi thứ đều như được sinh ra để khiến người khác lầm tưởng. Lầm tưởng rằng cô là người vô hại. Với làn da trắng như sữa, đôi mắt to lúc nào cũng long lanh như sắp khóc, và giọng nói nhẹ đến mức phải cúi sát mới nghe rõ, Minji chẳng cần cố gắng nhiều để trở thành “cô gái đáng thương” trong mắt mọi người. Đặc biệt là con trai. Một cái chạm vai “vô tình”, một câu nói kiểu “Oppa à, em sợ quá~” là đủ khiến đám con trai quanh cô như thiêu thân lao vào ánh sáng. Minji không bao giờ nói thẳng. Cô chỉ “lỡ lời”, “vô tình nghe được”, “chỉ là lo lắng thôi”, nhưng từng câu từng chữ đều cắm sâu như dao vào sau lưng người khác. Cô không giành giật một cách lộ liễu cô chỉ đứng đó, khóe môi cong lên nhẹ nhàng khi người khác dần bị đẩy xa khỏi vị trí vốn thuộc về họ. Cô là kiểu con gái mà bạn không thể ghét trước mặt người khác, vì trước mặt ai cô cũng luôn là “cô bé tốt bụng hay bị hiểu lầm”. Nhưng khi bạn quay lưng đi... cô đã mỉm cười rồi.
nhưng tâm cô rất ác
chỉ cần ai đến gần Lee Sangheok là cho người đánh ba mẹ không nhận ra..
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
tch-con nhỏ chết tiệt
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
chúng mày không được nghe lời nó nữa mà hãy nghe lời Wangho và bảo vệ
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
hiểu không?
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
um
tiếng chuông reo vào học
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
được rồi về lớp hết đi
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tao về lớp ai bắt nạt mày cứ nói thằng đấy hoặc tao,nghe không?
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
ừm ừm em vừa uống sữa vừa gật đầu
Anh bỏ đi không quên xoa đầu em

Chap 3

Trường học rơi vào một thứ im lặng đáng ngờ trong suốt ba ngày sau khi Wangho quay lại. Không ai gây chuyện. Không ai thì thầm sau lưng. Mọi thứ… yên ắng đến mức nghẹt thở.
Và rồi, nó vỡ ra vào một buổi chiều đầy mây xám.
Sanghyeok đứng ở hành lang tầng bốn khu dành cho học sinh khối 12, nơi mà không ai dám lên trừ khi có lý do. Nhưng hôm nay, hắn đến. Và người đứng trước mặt hắn là Han Minji cô gái nổi bật nhất khối 11, học giỏi, xinh đẹp, là bạn gái của Lee Sanghyeok trong mắt cả trường.
“Hắn biết rồi,” một học sinh thì thầm dưới cầu thang. “Biết chuyện gì?” “Vụ Wangho. Minji là người đứng sau.”
Bầu không khí chùng xuống.
Minji khoanh tay, đứng tựa người vào lan can, gương mặt vẫn bình thản như thể mọi thứ đã được tính toán từ trước
Han Minji
Han Minji
Em chỉ dạy cho cậu ta một bài học. Nó... cứ bám lấy anh như chó con.
Sanghyeok không nói. Ánh mắt hắn trầm xuống, sắc như thể có thể xuyên qua mọi lớp mặt nạ.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Cậu ta là học sinh mới. Là nạn nhân hắn gằn từng chữ, giọng thấp đến lạnh người.
Han Minji
Han Minji
Là mối nguy Mijin chỉnh lại.Nó khiến anh mất kiểm soát. Từ khi cậu ta xuất hiện, anh không còn là anh nữa.
Một cơn gió mạnh thổi qua.
Sanghyeok nhếch môi. Nhưng ánh mắt hắn không hề cười.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Em nghĩ... dao lam, băng ghế nhà vệ sinh, và máu sẽ khiến tôi quay lại làm ‘Lee Sanghyeok’ trước kia sao?
Mijin sững người
Hắn tiến lên một bước, rút từ túi áo một vật nhỏ là máy ghi âm.
Han Minji
Han Minji
Anh?
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Chúng nó ngu. Để lại giọng em trong đoạn thu.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Han Mijin, hắn ngẩng đầu, giọng lạnh như thép Chúng ta kết thúc rồi.
Han Minji
Han Minji
Mijin cười, gượng gạo. Vì một thằng nhóc như nó à?
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Không phải vì cậu ấy. Sanghyeok bước lùi lại, mắt nhìn xuống sân trường nơi Wangho đang ngồi một mình, đọc sách. Là vì chính tôi. Tôi không còn muốn sống kiểu người như em muốn nữa.
Tiếng giày hắn xa dần, để lại Mijin đứng đó, môi run lên không phải vì gió, mà vì lần đầu tiên trong đời, cô ta thật sự thua. Và thua trắng.
Cứ tưởng mọi thứ đã kết thúc khi Lee Sanghyeok quay lưng đi. Nhưng không. Với Han Mijin, tình yêu không bao giờ kết thúc trong im lặng. Chiều hôm đó, khi Wangho đang thu dọn sách vở ở thư viện, Mijin bước tới. Không có tiếng giày, không một lời chào. Cô đặt tay lên bàn, ép người xuống gần, đôi mắt cong cong giờ sắc như lưỡi kéo.
Han Minji
Han Minji
Han Wangho
Cậu ngước lên. Lồng ngực thắt lại. Có một thứ gì đó trong ánh mắt Minjikhiến cậu lập tức thấy lạnh sống lưng.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Có chuyện gì à, tiền bối? Cậu cố giữ giọng bình tĩnh.
Minjibật cười khẽ, nhưng tiếng cười đó chẳng mang chút ấm áp nào.
Han Minji
Han Minji
Cậu nghĩ cậu là ai mà có thể khiến Lee Sanghyeok bỏ tôi?
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
...Tôi khôn-
Han Minji
Han Minji
Câm Miệng
Cô dí sát vào tai cậu, thì thầm
Han Minji
Han Minji
Cậu có tin... chỉ cần tôi muốn, mọi thứ sẽ lặp lại? Không phải ở nhà vệ sinh tầng ba nữa, mà là giữa sân trường, ngay trước mặt hắn?
Wangho nuốt khan. Toàn thân cậu căng ra, tim đập như trống trận. Nhưng cậu không nói gì.
Mijin lùi lại, ánh mắt lấp lánh thứ cảm xúc kỳ lạ.
Han Minji
Han Minji
Cậu không có tư cách tồn tại trong thế giới của tụi tôi. Cậu là kẻ phá hỏng tất cả.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Không, Wangho nhìn thẳng vào cô. Mắt cậu vẫn run, nhưng có gì đó cứng rắn hơn bao giờ hết. Chính mấy người mới là kẻ tự làm hỏng mọi thứ.
Một cú tát. Mijin giơ tay lên nhưng—
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Đủ rồi
Giọng của Lee Sanghyeok vang lên ngay sau lưng. Cả Wangho và Mijin đều sững người. Hắn đứng đó, lưng tựa vào giá sách, ánh mắt tối lại như bầu trời trước bão.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tôi đã nói là kết thúc. Em vẫn không hiểu à?
Han Minji
Han Minji
Anh theo dõi tôi? Minji lùi lại, mặt tái đi.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Không. Hắn bước đến, kéo Wangho đứng lên, chắn hẳn trước mặt Tôi theo cậu ấy.
Han Minji
Han Minji
Anh thay đổi rồi, Lee Sanghyeok, Mijin cười nhạt, cười đến mức nước mắt rơi xuống Vì một thằng nhóc vô danh.”
Hắn im lặng. Một nhịp. Rồi khẽ siết lấy cổ tay Wangho, như câu trả lời
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Ừ. Tôi thay đổi thật rồi
Sau buổi chiều đó ở thư viện, tưởng chừng mọi chuyện đã khép lại. Nhưng rồi... các tin đồn bắt đầu xuất hiện. Lặng lẽ. Đều đều. Như từng giọt nước nhỏ xuống nền đá, cho đến khi ai đó trượt ngã vì không nhận ra nền đã ngập. “Han Wangho là con nuôi.” “Cậu ta từng phải trị liệu tâm lý.” “Cậu ta từng bị đuổi khỏi trường cũ.” “Từng có vấn đề với... giáo viên.” Những lời thì thầm không rõ nguồn gốc, nhưng lan nhanh như cháy rừng. Wangho đi đâu cũng nhận được ánh nhìn nửa thương hại, nửa rẻ rúng. Cậu cố giả vờ không quan tâm, nhưng từng câu từng chữ đó, như móng tay cào vào tim. Rồi đến lượt Sanghyeok. Một tin nhắn nặc danh được gửi đến hội đồng kỷ luật: “Học sinh Lee Sanghyeok có hành vi thân mật quá mức với bạn học cùng giới. Ảnh kèm theo.” Hắn cầm tờ giấy in ảnh ra, môi mím chặt. Là lúc hắn đưa Wangho vào bệnh viện, tay ôm chặt lấy cậu. Ảnh được chụp từ xa, góc nghiêng, nhưng đủ rõ. Wangho biết. Không cần đoán. Mijin đã bắt đầu đánh vào danh tiếng. Không chỉ cậu mà cả hắn.
Một tối, khi Wangho vừa ra khỏi lớp học thêm, trời đã tối. Cậu băng qua sân thể dục, vừa mở điện thoại thì… rầm! Một chiếc bóng lao ra từ sau khóm cây, đẩy cậu ngã xuống nền bê tông. Trước mặt cậu là Mijin. Mái tóc từng chỉn chu nay rối bời. Áo khoác lệch cúc. Đôi mắt quầng thâm và điên dại.
Han Minji
Han Minji
“Mày tưởng mày thắng à?” cô ta rít lên Tao còn có thể kéo cả hai tụi mày xuống bùn!
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Cô bị điên rồi, Han Mijin! Wangho lùi lại, giọng run.
Han Minji
Han Minji
Phải.” Cô ta gật đầu, cười Tao điên rồi đấy. Vì mày. Vì cái thằng ch.ó m.á cướp đi người duy nhất từng nhìn tao bằng ánh mắt dịu dàng.
Mijin giơ lên một lọ nước. Bên trong là... mực in đen.
Han Minji
Han Minji
Thử xem, nếu gương mặt xinh xắn của mày nhuộm mực vĩnh viễn, liệu còn ai bên mày không?
Wangho bị dồn vào tường. Tim đập thình thịch. Nhưng ngay khoảnh khắc Mijin giơ lọ lên
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
đủ rồi đó
Hắn xuất hiện phía sau, giật mạnh tay Mijin kéo lại, lọ mực rơi xuống vỡ loảng xoảng.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
vượt quá giới hạn rồi
Mijin vùng vẫy, hét lên như người mất kiểm soát.
Han Minji
Han Minji
Anh không được bảo vệ nó! Anh là của em, anh là của em!!
Sanghyeok ôm chặt Wangho vào người, xoay lưng lại với Mijin như một sự chấm dứt cuối cùng.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Không, hắn thì thầm Tôi chưa từng là của ai... nhưng bây giờ, tôi là của cậu ấy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play