Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TF Gia Tộc: F1,F2,F3,F4] Nhà Trọ Số 18

Rời Khỏi Nhà

Biệt thự nhà họ Tả
Trong phòng ăn rộng gần bốn mươi mét vuông, chắc mặt bàn dài gỗ óc chó bóng loáng được bày biện đủ các loại thức ăn, mỗi món đều được nhà bếp riêng của biệt thự chuẩn bị từ chiều.
Đèn chùm pha lê thắp sáng không gian, nhưng chẳng thể xua tan được bầu không khí nặng nề đang dần dâng lên giữa những người ngồi quanh bàn.
Tả Hàng
Tả Hàng
(ngồi thẳng lưng)
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
(ăn uống hờ hững)
Tả Đức Khiêm
Tả Đức Khiêm
Tả Hàng, học kỳ sau con chuyển ngành đi, ba đã sắp xếp ổn thõa rồi (buông đũa)
Tả Đức Khiêm
Tả Đức Khiêm
Còn Kỳ Hàm học kỳ sau không muốn học nữa thì nghỉ, đừng đem bản điểm thối nát đấy của con về nữa
Tả Hàng
Tả Hàng
Con không chuyển.
Tả Đức Khiêm
Tả Đức Khiêm
Không chuyển? Học kinh tế đối ngoại vừa danh giá vừa dễ nối nghiệp gia đình, có chỗ nào không tốt?
Đào Lâm Ngọc
Đào Lâm Ngọc
Tả Hàng nghe lời ba con đi.
Đào Lâm Ngọc
Đào Lâm Ngọc
Con học kiến trúc làm gì? Họa sĩ cũng chỉ là thợ vẽ thôi.
Tả Hàng
Tả Hàng
Con học để phụ vụ nghề nghiệp tương lai. Không phải làm họa sĩ hay thợ gì.
Tả Đức Khiêm
Tả Đức Khiêm
Con đang phí thời gian vào một ngành không có tương lai.
Tả Hàng
Tả Hàng
Con không có tương lai hay ba mẹ không thấy tương lai cho con?
Tả Hàng
Tả Hàng
(buông đũa)
Tả Hàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như mặt hồ mùa đông.
Tả Hàng
Tả Hàng
Nếu ba mẹ muốn đào tạo ra người thừa kế thì nên tự sinh lại một đứa khác.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
(suýt sặc nước canh)
Đào Lâm Ngọc
Đào Lâm Ngọc
Tả Hàng, con ăn nói với người sinh ra mình kiểu đó à?
Đào Lâm Ngọc
Đào Lâm Ngọc
Là ai đã dạy con thành bộ dáng cãi lời ba mẹ vậy?
Tả Hàng
Tả Hàng
Không ai cả.
Tả Hàng
Tả Hàng
Con tự thấy bản thân không hợp để làm người thừa kế, mong ba mẹ không ép buộc con.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngày nào cũng học, học đến mụ người, học tới mức quên cả mình thích gì. (bất ngờ lên tiếng)
Đào Lâm Ngọc
Đào Lâm Ngọc
Tả Kỳ Hàm, mày còn nhỏ thì biết cái gì mà đòi thích? Mau im miệng lại cho mẹ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mẹ, mẹ đừng có tước quyền tự do của con được không?
Đào Lâm Ngọc
Đào Lâm Ngọc
Mày...đúng là đứa con bất hiếu!!!💢
Tả Đức Khiêm
Tả Đức Khiêm
Bây có thôi đi không hả? Muốn cãi nhau sao?💢 (đập bàn)
Chiếc bát bên cạnh khẽ nảy lên rồi lăn lệch một góc. Cả hai anh em im lặng, không ai nói thêm. Nhưng cái im lặng ấy còn khó chịu hơn cả tiếng quát nãy giờ.
Tả Đức Khiêm
Tả Đức Khiêm
Ý của ba đã quyết hai đứa không theo thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ba muốn đuổi tụi con?
Tả Hàng
Tả Hàng
Thôi đi Kỳ Hàm, ý ba đã vậy tụi con cũng xin phép rời đi. (nói với ông)
Tả Đức Khiêm
Tả Đức Khiêm
Được kể từ giờ hai đứa không còn là thiếu gia họ Tả nữa, sau này hai đứa có chịu bấy nhiêu khổ cực cũng là do hai đứa lựa chọn.
Tả Hàng
Tả Hàng
Vâng! Tụi con xin phép đi trước.
Rời khỏi phòng ăn Tả Hàng cùng Tả Kỳ Hàm lên lâu soạn đầy hai vali quần áo với ý định bỏ nhà đi trong đêm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mình đi thiệt sau anh hai?
Tả Hàng
Tả Hàng
Ba đã nói vậy, mình chỉ còn cách rời khỏi đây mới thoát khỏi sự ép buộc của ba mẹ.
Tả Hàng
Tả Hàng
Hàm nhi, chúng ta không có thời gian để tạm biệt những người khác, chúng ta cần kiếm chỗ ở khi rời đi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chúng ta sẽ ở đâu, anh hai ba mẹ chắc chắn sẽ không cho chúng ta một đồng khi ra khỏi đây.
Tả Hàng
Tả Hàng
Yên tâm, anh đã gọi cho một người bạn, chúng ta sẽ bay đến Bắc Kinh.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bắc Kinh? Vậy phải rời khỏi Thượng Hải, còn ba mẹ thì sao?
Tả Hàng
Tả Hàng
Yên tâm, ba mẹ sẽ không sao.
________
[Sân Bay Thượng Hải - 00:00]
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em không tin nổi là anh cũng dám làm thiệt. (ngáp)
Tả Hàng
Tả Hàng
Anh cũng không tin nổi em có não để suy nghĩ bỏ đi theo anh. (kéo vali)
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ơ hay, chỉ là em không muốn sống trong sự ép buộc của ba mẹ. (bĩu môi)
Tả Hàng
Tả Hàng
Chuyện này nói sau đi, đi thôi (kéo vali đi trước)
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chờ em với Hàng ca (chạy theo phía sau)
Chuyến bay lúc 00:00 từ Thượng Hải đến Bắc Kinh ngay trong đêm, Tả Hàng và Tả Kỳ Hàm rời đi không ngoảnh đầu lại
[Trên chuyến bay]
Tả Hàng
Tả Hàng
Hàm nhi, đến Bắc Kinh rồi em cũng chuyển trường đi.
Khoang thương gia tĩnh lặng, ngoài cửa sổ chỉ toàn một màu trắng đục của mây sớm.
Tả Kỳ Hàm kéo chăn lên ngang cằm, mặt gác sang một bên ghế.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chắc rồi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em không muốn học cái trường đó nữa. Áp lực giả tạo, bạn bè giả tạo, cả cái hiệu trưởng cũng giả tạo.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tốt. Vậy tới Bắc Kinh, anh chuyển trường cho mày
Tả Hàng
Tả Hàng
Chuyển về một trường bình thường. Không có bảng điểm công khai, không có giám thị rình, không có mấy đứa con nhà giàu suốt ngày đua giày hiệu. Mày tự học, tự chịu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nghe giống mấy bộ phim “đứa con lưu lạc” quá ta.
Tả Hàng
Tả Hàng
Nhưng mày mà không học tử tế, tao đập.
Không ai nói gì thêm. Tiếp viên ghé đến, đặt khay đồ ăn sáng xuống trước mặt. Mùi trứng ốp la và bánh mì nướng thơm thoang thoảng giữa không gian máy lạnh.
Tả Hàng nhìn đứa em đang lén gắp xúc xích của mình, khẽ lắc đầu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Mày đúng là rời khỏi nhà vẫn không biết lễ phép.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ai biểu đồ của anh trông ngon hơn. Gọi là chia sẻ tình thân thôi. (bĩu môi)
________
Tác giả
Tác giả
Hi, tiếp tục là truyện mới của tui sau khi bí ý tượng cho mấy bộ truyện kia
Tác giả
Tác giả
Mong mn đón nhận, tui sẽ nhanh chóng hoàn thành mấy bộ kia🥰👉👈
Tác giả
Tác giả
Cảm ơn đã đọc🥰🌷

Vương Nguyên

Cửa máy bay vừa mở, gió lạnh Bắc Kinh quất thẳng vào mặt. Không khí khô, sắc như dao cạo
Tả Kỳ Hàm kéo cao cổ áo khoác, mặt nhăn như bánh bao hấp bị nguội
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bắc Kinh gì mà rét như tạt nước đá vô mặt vậy trời
Tả Hàng
Tả Hàng
(kéo vali đi sau)
Tả Hàng
Tả Hàng
Ráng đi. Mới đầu thu thôi đấy. Đợi tới tháng Mười hai là mày muốn về nhà ngay.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không đâu. Có chết rét cũng không về.
Thang máy đưa họ xuống tầng nhận hành lý. Hai anh em đứng lẫn trong đám hành khách đủ loại: người đi công tác, du học sinh, cả mấy cô idol hạng B đang che khẩu trang kín mít.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Thời tiết gì mà lạnh vậy trời?
Tả Hàng
Tả Hàng
Mày than nữa là tao bỏ mày ở sân bay luôn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ờ, được rồi. Nhưng em tuyên bố em là người miền ấm, có quyền sốc nhiệt.
Cả hai chen ra khỏi luồng khách, kéo theo vali bước đến cửa số 6. Ngoài trời, xe cộ xếp thành hàng dài.
Trong đó, một chiếc SUV bạc đang bật đèn xi-nhan nhấp nháy, có hình... con vịt vàng đội nồi dán trên kính sau.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Xe gì như con nít vậy.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tại mày không biết. Anh Nguyên lớn rồi nhưng tâm hồn vẫn dưới 12 tuổi.
Ngay ngoài bãi đậu xe, chiếc SUV bạc bật xi-nhan. Trên kính sau dán một con vịt vàng đang đội cái nồi cơm điện, bên dưới viết chữ to tướng: "VIP DUCK MOBILE".
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cái này mà chạy trong khu sang trọng là bị trừ danh dự liền.
Tả Hàng
Tả Hàng
Thôi lên xe đi.
Chiếc cửa bật mở. Bên trong, Vương Nguyên đang ngồi, một tay gác vô-lăng, tay kia cầm ly café còn nghi ngút khói. Kính râm che gần hết mặt, áo khoác đen trùm kín, trông chẳng khác gì tài xế trốn truy nã.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Lên xe lẹ. Tao đậu lâu là mấy anh trật tự tới mời về phường liền.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
(hất cằm)
Tả Hàng leo lên ghế phụ, thắt dây an toàn
Vương Nguyên chỉnh gương chiếu hậu, bắt đầu quay sang hỏi
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Hai đứa bây trốn nhà đi thiệt à?
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Hay đây là thử nghiệm xã hội?
Tả Hàng
Tả Hàng
Không phải trốn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đó gọi là đường đường chính chính bỏ đi được sự cho phép của gia đình bạn bè.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
(bỏ chai nước ra sau)
Vương Nguyên
Vương Nguyên
nhìn hai thiếu gia bỏ nhà đi mà vẫn mặc full bộ Gucci thế này, người anh như tôi thật sự xúc động.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Không nói cũng không biết hai bây bỏ nhà đi
Tả Hàng
Tả Hàng
Cảm động thì im lặng chạy xe đi. Tụi em không ngủ suốt chuyến bay. (ngáp)
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Nhìn mặt mày là biết. Mắt thâm như gấu trúc. (liếc qua kính chiếu hậu)
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Còn thằng nhỏ thì trông như bánh bao hấp chưa chín.
Kỳ Hàm chui tọt vào ghế sau, đắp chăn du lịch ngay lập tức
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Miễn có đồ ăn nóng, chỗ ngủ kín, anh chửi gì cũng được.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Vậy về khu nhà cao cấp của anh đi. Có bếp, có nước nóng, có cả lò sưởi, nhưng có cả nội quy
Tả Hàng
Tả Hàng
Không ma tuý, không trai lạ, không phá cửa, không nợ tiền
Tả Hàng
Tả Hàng
(Đáp tỉnh bơ)
Tả Hàng
Tả Hàng
Cái đó em nhớ từ mấy lần trước rồi.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Giỏi, lớn rồi vẫn giữ luật
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Còn mày, Kỳ Hàm em giữ được cái gì? (ngoái nhìn)
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em giữ được... tấm lòng.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Biến (tập trung lái xe)
Xe rẽ vào làn đường cao tốc, phóng dần về trung tâm thành phố. Phía sau kính chắn gió, Bắc Kinh lướt qua từng lớp từng lớp, ồn ào, xám xịt, nhưng ít nhất được tự do.

Khu Nhà Cao Cấp

Khu nhà trọ nằm sâu trong một con ngõ yên tĩnh thuộc quận Triều Dương. Bề ngoài trông như một tòa nhà văn phòng nhỏ, nhưng bên trong lại là căn hộ chia tầng kiểu boutique, mỗi phòng một kiểu, đầy cá tính.
Tả Kỳ Hàm kéo vali vào sảnh, lập tức ngửi thấy mùi gì đó... vừa như trầm hương, vừa như... ớt sa tế?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ủa anh, ở đây có... thầy cúng với đầu bếp cùng thuê chung hả?
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Không loại trừ khả năng.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Để anh giới thiệu sơ qua hàng xóm tụi mày nhé.
Tả Hàng
Tả Hàng
Là ai cũng được, em chỉ cần có ổ điện và nước nóng
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Ổ điện thì có.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Nhưng nước nóng phải hỏi cậu thanh niên ở phòng 301, cậu ấy đang nuôi một bể cá Koi bằng... bồn tắm chung.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
...Ủa alo?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
"Là sao vậy mọi người?"
Ngay lúc Tả Kỳ Hàm đang không hiểu gì, từ trên tầng hai vọng xuống tiếng nước chảy rì rào. Một thanh niên mặc sơ mi lụa trắng bước xuống, tay cầm vợt cá mini
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ai vừa động vào vòi nước bồn tắm vậy? Cá Koi của tôi đang thiền.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ủa… ổng nói cá đang thiền? (giật nhẹ tay áo Vương Nguyên)
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Đó là Trương Quế Nguyên. Thiếu gia họ Trương, nuôi gần chục con cá Koi trong bồn tắm chung. Sáng nghe nhạc cổ điển, tối nghe cá kể chuyện.
Tả Hàng
Tả Hàng
Thiếu gia mà cũng thuê trọ hả?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Thì sao?
Tả Hàng
Tả Hàng
Không sao...tôi chỉ thắc mắc
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Quế Nguyên thuê trọ do cá Koi cậu ta nuôi quá nhiều gây tắc bồn tắm, hỏng máy lọc rồi cậu ta tự sửa gây chập điện toàn bộ nhà, cháy mất hệ thống điều hòa thông minh.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Nên bố cậu ta đuổi đi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
"Má ơi à"
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mà anh ta nuôi trong bồn tắm chung mà ai cũng dùng hả?
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Đúng rồi, nhưng giờ tụi bây không cần tắm ở đó nữa.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Sao?
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Tắm vô là cá cắn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
"Em bắt đầu thấy nhớ vòi sen nhà mình rồi đó."
Ngay lúc đó, cửa phòng cuối hành lang bật mở, một chàng trai mặc áo dài đen, cổ đeo chuỗi hạt, tay cầm lon bò húc bước ra.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có ai thấy hộp bùa của tôi không? Cái hộp có dán hình Nobita ấy. (Trầm giọng)
Vương Nguyên
Vương Nguyên
(gật đầu chào nhẹ)
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Đây là Dương Bác Văn, nhà ba đời làm thầy cúng, nhưng không chịu mở tiệm nên hiện thất nghiệp có định hướng. Có gì kỳ lạ, cứ hỏi cậu ấy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(nhìn hai anh em họ Tả)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tướng mạo hai cậu... có nghiệp
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nghiệp gì cơ? (trợ tròn mắt)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nghiệp sát cơm mẹ nấu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Hợp lý. Mẹ tao nấu một lần là nhà ba tháng không ăn cơm lại được.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừm, để tránh nghiệp nên đừng ăn cơm.
Tiếng mở cửa tiếp theo phát ra từ phòng tầng một. Một chàng trai cao lớn, tóc nâu, mặc hoodie in dòng chữ “Tea > Coffee” ngái ngủ đi ra, phát âm nửa Anh nửa Trung
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Morning. Ai ăn hết sữa hạnh nhân của tôi rồi?
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Đây là Trần Dịch Hằng, người ngoại quốc gốc Hoa, từ Anh về, chưa có sổ hộ khẩu nên tạm lánh đây.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không ổn rồi anh Hàng ơi… chỗ này quá nhiều văn hoá đa chiều. (lắc đầu)
Vương Nguyên
Vương Nguyên
À còn vài người nữa nhưng giờ là giờ hành chính bọn họ điều bận cả rồi.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Hai bây coi tự chia phòng đi
Vương Nguyên
Vương Nguyên
có gì thì hòi mấy đưa kia, anh đi chợ.
Vương Nguyên rời đi để lại hai anh em họ Tả tự chung sống tự hòa hợp với những người thuê ở đây.
Sau màn giới thiệu dàn hàng xóm tốc độ ánh sáng của Vương Nguyên, hai anh em họ Tả được “mời” ngồi xuống ghế sô pha cạnh bàn ăn chung. Bàn tròn tám chỗ, giữa bàn có một bình hoa nhựa với ba que hương cắm nghiêng nghiêng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bàn ăn chung mà cứ như bàn thờ vậy?(liếc nhìn)
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
You ngồi đó cẩn thận nha. Three que hương đó is of Bác Văn. Thờ vía bếp.
Tiếng dép kẹp kẹp vang lên từ hành lang.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ai chạm vào bình hoa là vía bếp lệch ba phân. Tối nay nấu mì sẽ sôi trào. (trầm giọng đều đều)
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vía bếp cũng có tọa độ à? (nhướng mày)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có chứ. Vía nào chẳng cần GPS. Tôi còn định dán bùa định hướng tủ lạnh nữa.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em tưởng chỉ có mẹ mới đặt niềm tin tâm linh vào tủ lạnh (nói nhỏ vs Tả Hàng)
Bỗng từ phía sau lưng vang lên tiếng thở dài rất… quý tộc.
Trương Quế Nguyên bước tới, khoác một chiếc áo choàng lụa in họa tiết cá chép. Tay anh cầm chén nhỏ màu trắng sữa, bên trong đựng thức ăn viên cho cá Koi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi xin phép làm quen chính thức
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi là Quế Nguyên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nếu nửa đêm các cậu nghe tiếng nước róc rách thì đừng hoảng, đó là cá tôi đang ngủ. Chúng ngáy nhẹ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
"Cá nào biết ngáy vậy cha?"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cá của tôi đó, nó thông minh lắm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
"Trời má, anh ta đọc được suy nghĩ của mình"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Con Koi trắng đuôi vàng tên Hồng Ngọc. Nó có bệnh hô hấp nhẹ. Tôi đang dùng nhạc Lofi để trị liệu cho nó.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tôi nghe nói Lofi chữa được stress, chưa biết nó có tác dụng với cá.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng không trị được vía lệch.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hôm trước nó vẫy đuôi làm đổ tô mì gà của tôi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Phải đốt ba lá bùa giải trùng thủy khí.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
"Má ơi nơi này có thật sự ổn không vậy?"
Tả Hàng
Tả Hàng
Còn tôi là Tả Hàng sinh viên ngành thiết kế, nó là Tả Kỳ Hàm mới dọn vô, mong anh em tha cho mấy ngày đầu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không sao. Tôi chỉ mở Lofi cho cá. Người mà nghe cũng được là có duyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Yên tâm tôi không chơi bùa mọi người
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nếu đụng vô mì tôm của tôi thì không chắc.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Dễ thương mà, hai người ở vài hôm là hòa nhập được thôi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
mọi người ở đây kiểu tập thể trị liệu cho nhau mà
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chỉ là hơi loạn...
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
(ngồi xuống bàn, gắp ngũ cốc bằng muỗng to như thìa nấu chè)
Vừa lúc đó Vương Nguyên đi chợ về nghe được câu nói của Trần Dịch Hằng liền chen vô
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Ủa loạn gì? Cá sống, bùa dán, mạng mạnh, tủ lạnh đầy.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Khu nhà này là nơi chữa lành, không nói nhiều
Vương Nguyên
Vương Nguyên
À mà buổi chiều có hợp khu, mọi người chuẩn bị đi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play