[Bank_Y/N] Chồng Câm
Chap 1
Tiếng trống trường vang lên chào đón một năm học mới, tại lớp 12A5. Khi các học sinh vui tươi cười nói sau một kì nghỉ hè, gặp lại nhau họ vui mừng đùa giỡn.
Thế nhưng đâu đó trong một góc khuất của lớp học, có một người cứ ngồi lặng im một mình, chàng trai này có vẻ ngoài tuấn tú hơn người.
Hắn cứ ngồi mãi ở đó, chẳng thốt lên một âm thanh nào, tay cầm quyển sách chăm chú đọc từng dòng chữ dày đặc.
Tuy học ở lớp được cả tận 3 năm nhưng tuyệt nhiên hắn không có bạn bè gì ở đây cả, mọi người trong lớp đều xa lánh hắn, ghét bỏ hắn, xem hắn như một kẻ dư thừa không muốn chứa chấp.
Người ta bị câm thì còn ú ớ được vài tiếng, còn hắn thì tuyệt nhiên không phát ra được một âm thanh nào, trừ những lúc hoảng sợ hoặc bị chuyện gì đó công kích mạnh tâm lý, thì lúc đó mới bất đắc dĩ "ưm" lên một tiếng.
Nv phụ 1
Chào anh bạn, nói chuyện chút nha
Đang yên đang lành tự nhiên có một đám nam sinh đi tới bao quanh hắn, một tên đến ngồi cạnh lại còn khoát tay lên vai hắn, cái giọng giễu cợt nói như muốn chọc điên hắn vậy.
Nv phụ 2
Này cậu quên rồi à, cậu ta bị câm thì nói năng gì được chứ
Tên nam sinh đứng cạnh giễu cợt trêu chọc.
Nv phụ 1
À à tôi quên mất, một thằng câm sao mà nói chuyện được chứ haha...
Mấy tên đó bao quanh cười trêu hắn, nhưng Suphanat cũng chẳng phản kháng gì. Bởi họ nói đúng mà, hắn chỉ là một thằng câm, suốt đời cũng chẳng thể phát ra từ nào nên hồn, chỉ biết ú ớ mấy tiếng nghe chẳng lọt tai.
Cũng vì vậy mà hắn bị các bạn xa lánh, họ xem hắn như một sinh vật kì dị, họ luôn tìm cách ức hiếp trêu chọc hắn và từ lâu đó cũng trở thành thói quen với hắn.
Chẳng thể phản kháng, chẳng thể làm được gì, hắn chỉ biết im lặng cho qua, mong sẽ tốt nghiệp thật sớm để thoát khỏi tình cảnh này, đã năm cuối rồi, hắn chỉ còn ráng một năm nữa thôi
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp, đám du côn đó cũng tha cho hắn mà quay về chỗ ngồi.
Nghe nói hôm nay có người từ lớp khác chuyển qua lớp hắn, năm nào cũng thế. Mỗi khối sẽ lọc ra lớp quậy nhất để tách ra phân chia cho các lớp còn lại. Tại sao không tách luôn cái lớp này đi, hắn chẳng có muốn ở đây thêm đâu, lớp nào cũng được, chỉ cần thoát khỏi đây.
Giáo viên như mọi khi, bước thanh thản vào lớp học, trên tay cô giáo cầm một sấp tài liệu, đi theo sau là một nữ sinh xinh xắn. Hình như hắn đã gặp qua bạn nữ này rồi, chẳng phải đó là học sinh của lớp 11A3 năm trước sao ?
Giáo viên
Chào các em, lại tiếp tục một năm học mới rồi, cô mong chúng ta sẽ học tốt và chăm chỉ hơn năm trước
Giáo viên
Giới thiệu với các em, đây là bạn Yn, bạn ấy từ lớp 11A3 chuyển đến lớp 12A5 chúng ta, từ nay hãy làm quen và hoà nhập nhé
Giáo viên
Giới thiệu đi em
Nghe cô giáo giục, Yn rục rè nhìn cả lớp, rồi cô chợt nở ra nụ cười tươi như hoa.
Nụ cười rạng rỡ phút chốc làm cả lớp ngơ ngác vì bị hút hồn, cả các nữ sinh kia còn phải bị hút hồn đến thế thì nói chi đến các bạn nam. Ngay cả chàng câm nào đó cũng thế.
Y/n
Chào mọi người, mong mọi người giúp đỡ
Nv phụ 3
Được chứ được chứ !
Giáo viên
Chỗ Bank còn trống, em lại đó ngồi đi
Yn cúi đầu rồi chậm rãi đi về chỗ cô giáo chỉ, Bank hồn vía vẫn trên mây, đến khi có người ngồi bên cạnh rồi mà vẫn không hay biết.
Yn bỗng vỗ vai hắn làm hắn giật mình thoát mộng, Bank ngập ngừng quay sang nhìn cô.
Đó giờ chỉ ngồi một mình, vì xưa nay chẳng ai muốn ngồi cùng hắn cả, mấy người kia tránh hắn như tránh tà, dù sao hắn cũng quen rồi. Nay bỗng có người ngồi kế bên làm hắn có cảm giác lạ mà hơi không quen, cũng chưa có ai nói chuyện thân thiện vậy với hắn cả, cô là người đầu tiên.
Bàn tay trắng nõn đang đưa về phía hắn chờ đợi sự phản hồi, Bank nhìn bàn tay nhỏ mà do dự. So với bàn tay to sần sùi của hắn thì tay cô đẹp hơn rất nhiều, rụt rè hắn đưa tay bắt lấy.
Nghe cô hỏi, hắn liền lấy giấy bút ghi tên mình ra đưa cô xem.
Y/n
Cậu không nói được sao ?
Bank rầu rĩ gật nhẹ đầu, ngay cả tiếng ú ớ hắn còn không muốn thốt ra được cơ mà. Phát ra những âm thanh đó chỉ khiến cho người nghe khó chịu thêm thôi, nên cứ im rìm như vậy vẫn hơn.
Y/n
Từ nay chúng ta là bạn rồi, cậu cứ thoải mái đi, chẳng sao cả *cười*
Nghe cô nói thế trong lòng hắn lại len lói cảm giác lạ thường, Yn là người đầu tiên cho hắn cảm giác an toàn thế.
Trước đó cũng có nữ sinh lại gần làm quen hắn, nhưng khi biết hắn bị câm họ đã từ bỏ chưa hết còn kì thị nặng nề, tóm lại chỉ toàn giả tạo.
Nhưng với cô thì khác, đây là lần thứ mấy gặp cô rồi hắn không nhớ, hắn lại cảm nhận rõ cảm xúc khó tả của mình.
Lần đầu tiên gặp cô là ở cổng trường lúc tan học, cô đã đứng một mình đợi người đến đón, bóng dáng nữ sinh mảnh mai trong làn gió chiều làm bay lên mái tóc dài óng ả. Nước da trắng nõn đôi môi căn mọng với đôi mắt to tròn long lanh, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm tim hắn rung rinh.
Nhưng lúc đó hắn chỉ dám nhìn cô từ phía xa, bởi có quen biết gì đâu mà lại gần, nói đúng hơn là hai người xa lạ.
Chap 2
Tan học, hắn bước lê thê trên con đường về nhà, đoạn đường này vắng tanh, lúc nào cũng thế. Chỉ mỗi mình hắn trên con đường này hằn ngày, đi học một mình, đi về cũng một mình.
Giá như hắn cũng có một người bạn cùng đi chung thì vui biết mấy, nhưng hắn biết đó chỉ là một ước vọng viễn vong. Bởi những người kia còn kì thị hắn đến nhăn nhó cơ mà.
Nhà Bank nằm trong một con hẻm nhỏ, cuộc sống chật hẹp trong đây hắn cũng chả ưa gì. Đã không thoải mái, mà ngày ngày còn phải gặp đi gặp lại mấy tên du côn đáng ghét.
Nv phụ 1
Ê câm ! Mới đi học về hả ?
Có bốn tên đi tới, tóc tai nhuộm đủ loại màu khiến hắn thấy thật chướng mắt, tóc đen không phải đẹp hơn sao.
Đối diện trước lời trêu của bọn chúng, Bank bơ đi.
Nv phụ 2
Hôm nay bày đặc bơ bọn này cơ đấy
Một tên tóc đỏ nắm cặp hắn kéo lại.
Bank theo trớn bị giật ngược ra sau ngã xuống, thấy hắn bị thế đám kia hả dạ cười to.
Nv phụ 3
Mới động có tí mà ngã lăng ra thế cơ à ? Vậy nếu tao ra vài đòn chắc má nó nhận không ra luôn
Nv phụ 4
Nói thì không thực tế, đánh luôn mới tin
Nv phụ 3
Cái này là mày nói đó nha
Tên kia bị thách thì lập tức làm ngay, hắn tiến lại ra ngay một đòn chí mạng lên má phải Bank, khiến hắn choáng váng ngã nhào ra đất.
Không phải hắn không muốn chống cự, mà vì nếu có chống cự cũng vô ích. Số ít cũng chẳng thể nào đấu lại số nhiều, huống chi hắn chả biết võ công gì thì đánh lại thế nào đây.
Một tên khác lại lấy chân đá mạnh vào bụng hắn, Bank do đau quá cũng chỉ nằm im chịu trận, vậy mà cũng chả thể thốt ra được âm thanh nào.
Nv phụ 3
Thằng này suốt đời cũng chỉ nằm dưới chân cho bọn này chà đạp thôi
Những tên kia luôn miệng sĩ nhục hắn, tay chân không ngừng đấm đá. Tại sao chúng không giết hắn chết luôn đi, dù sao hắn sống trên cõi đời này cũng chả ý nghĩa gì cả. Chẳng ai quan tâm, chẳng ai bên cạnh, và cũng chẳng có gì để mất nữa, thật sự sức chịu đựng của con người là có giới hạn mà.
Đang mãi vo tròn hứng chịu cơn đau, thì bỗng hắn nghe thấy tiếng hét của một tên nào đó trong cái đám đáng ghét kia.
Bank từ từ mở mắt ra thì thấy có một tên đầu xanh đang ôm trán đau đớn, mơ hồ còn thấy vài dòng máu chảy rĩ xuống, mấy tên kia lo lắng cho bạn mình thì chạy bu lại. Chẳng lẽ có anh hùng đến cứu hắn sao.
Bỗng cảm giác có một bàn tay mềm mại nào đó đến đỡ hắn dậy, bây giờ Bank mới biết là ai.
Yn ân cần hỏi han Bank, giọng nói êm như rót mật vào tai ngọt lịm khiến hắn mơ màng.
Thật ra lúc nãy cô có việc ngang qua đây, thấy cái đám côn đồ kia bao vây hội đồng một người làm cô thấy mà khó chịu.
Với cái tính nghĩa hiệp không cho cô bỏ qua, liền cầm một cục đá ném thẳng tới, thế là trúng ngay tên đầu xanh, lúc đám kia tản ra, phát hiện là hắn thì cô lo lắng, không hiểu sao nữa, nhưng cô biết đó là lo lắng, phải chăng là cảm xúc với bạn cùng bàn thôi ?
Bank lắc đầu tỏ vẻ không sao, hắn ngồi dậy phủi bụi bẩn trên người mình.
Nv phụ 3
Cái con nhỏ này mày ăn gan hùm rồi !
Nghe hắn quát Yn chỉ bình tĩnh đứng dậy, gương mặt lạnh nhạt nhìn bọn kia không chút sợ hãi.
Trước sự lạnh lùng đó bọn kia chợt rén, tuy là cô chưa làm gì nhưng vẫn truyền đến cho chúng một cảm giác lạnh cả sống lưng.
Y/n
Hay là muốn đổ máu như tên kia ?
Nv phụ 2
Hôm nay tụi tao không có hứng
Nói rồi cả bọn kia kéo nhau chạy đi, sát khí của cô quá lớn, chưa đấu đã thấy bất an rồi, thôi thì chạy đi rồi tính.
Đuổi được côn đồ cô lại quay sang coi hắn thế nào.
Y/n
Cậu có bị thương ở đâu không?
Y/n
Nhà cậu ở trong này à ?
Hắn gật đầu tay chỉ vào con hẻm nhỏ.
Y/n
Sống ở đây chắc cực cho cậu lắm ha ?
Hắn lại nhìn cô bằng đôi mắt trong veo ý hỏi.
Y/n
Thì ngày nào cũng gặp mấy tên côn đồ kia, cậu không thể chống lại chúng sao ?
Y/n
Hỏi vậy thôi chứ tôi biết điều đó mà, thật ra nếu lúc nãy chúng có nhào tới tôi cũng chơi không lại đâu, chỉ là làm màu thôi* cười*
Bank trước nụ cười rạng rỡ ấy thì bất giác cười theo, nụ cười tươi như nắng mà sưởi ấm trái tim băng lạnh của hắn, khiến hắn đắm chìm không muốn thoát ra.
Chap 3
Y/n
Thôi tôi có việc, cậu về nhanh coi chừng chúng quay lại * bỏ đi*
Bank đứng đó nhìn theo với ánh mắt buồn rầu, cũng muốn níu cô lại một chút nhưng chẳng thể nào có lý do.
Hắn lại lê từng bước nặng nề về tới nhà, nhà hắn là một căn trọ cũ nát tự hắn thuê ở, vì kinh tế không có hắn chỉ đành ở nơi này. Vừa vào tới nhà mùi rượu sọc thẳng vào mũi khiến hắn cau mày khó chịu.
Ba anh
Giờ này mới chịu về sao ? Thằng câm !
Người đàn ông say mèm ngồi trên chiếc sofa cũ, tay cầm chai rượu miệng thì gắc gỏng hỏi hắn.
Ông ta là cha hắn, à phải gọi là cha dượng mới đúng. Mẹ hắn chửa hoang hắn, nhưng do mai mối nên mới phải kết hôn với ông ta, khi biết hắn không phải con ruột mình ông ta đã rất câm hận vì đã bị bắt đỗ vỏ.
Ông ta hành hạ mẹ con hắn sớm đêm, bà mẹ chịu không nổi liền bỏ nhà ra đi, để lại đứa con bị câm với người cha tàn nhẫn.
Thật ra bà ta cũng chẳng thương yêu gì hắn, bà bảo hắn là đồ vô dụng, là đồ câm không thể nói được, nên dù có theo ai thì vẫn vậy.
Hắn luôn muốn sống độc lập một mình, nhưng người đàn ông kia lại không cho phép, năm lần bảy lượt hắn trốn đi đều bị ông ta bắt về, và bảo muốn sống với hắn để hành hạ hắn đến chết.
Nghe câu nói đó Bank chỉ cười gượng, thật ra tâm hồn hắn đã chết từ khi nào rồi.
Ba anh
Còn đứng đó làm gì ? Không mau vào nấu ăn cho ông ?
Tiếng quát của ông ta hắn cũng quá quen rồi.
Lủi thủi cất cặp sang một bên hắn đi vào bếp hầu hạ cho ông ta ít đồ ăn, chắc sớm giờ hắn đi học ông ta cũng đã đói meo ra rồi.
Nhiều lúc hắn muốn bỏ cho ông ta đói chết luôn đi, nhưng nghĩ lại thì quá tàn nhẫn, thôi thì nhân quả sẽ đến chậm một chút vậy.
Người đàn ông đáng ghét kia ném mạnh chiếc ly xuống đất khiến nó vỡ tan nát, chỉ vì món ăn Bank nấu không vừa ý ông ta.
Ba anh
Đã bảo là tao muốn ăn trứng chiên chín vừa thôi mà, mày lại làm chín quá !
Ông ta lớn tiếng quát to, nhìn đĩa trứng thơm lừng còn nóng hổi trên bàn, ông ta không dè hất mạnh xuống đất, và thêm một chiếc đĩa nữa tan tành.
Ba anh
Cút ! Cút ngay cho tao ! Nhìn thấy mặt mày là tao muốn đấm chết thôi!
Bank ru rú đứng im chịu trận, hắn sinh ra đã vốn nhát gan yếu đuối nên việc chống đối hay phản lại là không thể, cứ mặc cho ông ta muốn làm gì làm. Mà nếu giết luôn thì hay biết mấy, nhưng tiếc thay ông ta lại không làm thế.
Ba anh
Sao còn đứng đó ? Cút !
Khi chắc chắn rằng ông ta thật sự đuổi hắn đi, Bank mới lật đật xỏ đại đôi dép lê chạy thẳng ra ngoài.
Tên già kia đôi lúc cũng thật ho lao, nhiều khi quát tháo đổi hắn ra khỏi nhà, nhưng khi hắn định bỏ đi thì lại bảo
Ba anh
Tao nói thế mà mày cũng đi thật à ?
Rõ ràng đây là căn trọ do hắn thuê, tiền trả mỗi tháng cũng chính là của hắn bương trải, vậy mà có bao giờ hắn được tự do ở trong đó đâu, toàn là bị đuổi đi với nhiều cái lý do nhãm nhí.
Hắn dừng chân ngồi trên chiếc ghế đá ven đường, bụng hắn kêu cồn cào do đói. Móc từ trong túi ra mấy tờ tiền lẻ, hắn không dám tiêu sợ lại hết, tiền hắn dành dụm đều mang cất để đóng tiền học cùng tiền trọ, nên cả tiền ăn cũng chả có. Lúc nào đói lắm hắn mới chi ra chút ít để mua thức ăn, còn không thì về nhà ăn cơm nguội.
Cơn đau dưới chân chợt truyền đến, ban nãy bị ông ta quăng cái ly mấy mảnh thủy tinh không may đâm vào chân hắn làm máu chảy ra nhiều. Chỉ tiện lấy một miếng vải băng vào cầm máu, bây giờ cũng đã sớm bị nhuộm đỏ.
Y/n
Sao cậu lại ngồi đây ?
Âm thanh êm tai quen thuộc cất lên, Bank ngẩn đầu nhìn, quá ra là cô, sao cô cũng ở đây ?
Bank nhít sang một bên chừa chỗ trống cho Yn ngồi, cô ngồi xuống bên cạnh hắn. Đôi mắt cho hắn thấy có tia lo lắng, không biết là có phải thế không hay chỉ là sự ảo tưởng của hắn.
Đôi tay mềm mại lại động chạm vào hắn nữa rồi, ngón tay thon dài khẽ lướt trên khoé môi Bank làm như có dòng điện chạy qua khiến cả cơ thể hắn như tê cứng.
Y/n
Vết bầm này là của bọn côn đồ kia gây ra sao ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play