Sao Anh Còn Chưa Đến Dỗ Em?
Chương 1.
Tháng Mười, Hà Nội chuyển mình trong màu xám dịu của trời và màu vàng đượm của lá.
Trời không còn gắt, gió đã nhẹ đi, và người ta bắt đầu chạm khẽ vào nhau nhiều hơn trong những cái ôm lưng lưng.
Duy đứng giữa khung cảnh ấy, giơ máy ảnh lên, rồi hạ xuống.
Cậu không chụp. Chỉ ngắm.
???
Cậu định chụp không hay chỉ định đứng làm tượng?
Giọng nói trầm, có phần lạnh nhạt vang lên bên cạnh.
Hoàng Đức Duy
[giật mình, quay lại]
Một người đàn ông cao hơn hẳn cậu, áo sơ mi trắng vạt áo sơ vin gọn ghẽ, tay trái cầm ly cà phê, tay phải cầm một bản vẽ.
Mắt anh ta không nhìn Duy, chỉ liếc qua.
Hoàng Đức Duy
Tôi… đang chờ ánh sáng.
Hoàng Đức Duy
[hơi lúng túng]
???
Chờ thêm 15 phút nữa cũng không có đâu.
Hoàng Đức Duy
Anh làm nghề gì mà biết?
???
Nhưng tôi sống bằng ánh sáng.
Người đàn ông ấy quay đi, để lại Duy đứng sững giữa hồ Gươm, nơi nắng vẫn xuyên qua vòm cây, rọi xuống đất những vệt sáng lốm đốm.
Duy không biết tên anh, chỉ biết mình vừa bị đụng phải một người rất… đúng giờ.
Lần thứ hai gặp lại là ở quán cà phê gần xưởng in.
Duy đi rửa ảnh, nhưng bị nhân viên báo lại rằng.
Nhân viên
Ảnh màu của anh bị delay.
Nhân viên
Người in trước đặt trước cả trăm tấm.
Cậu chau mày bước vào quán cạnh đó, gọi một ly đen đá, đợi.
Vừa ngồi xuống thì nhận ra… người ngồi bàn đối diện chính là người đàn ông hôm trước.
???
[ngẩng đầu, nhìn cậu một chút]
???
Tôi tưởng cậu chờ ánh sáng.
Hoàng Đức Duy
Ánh sáng không đến, nên tôi đi uống cà phê.
???
Vậy là cậu chờ nhầm rồi.
Câu nói ấy nghe sao mà chạm vào lòng.
Anh ta không có vẻ trêu chọc, chỉ là… một người quá lý trí, nói thật quá nhiều.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy.
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Anh còn chưa nói họ.
Nguyễn Quang Anh
Chưa cần.
Một câu chuyện nhỏ bắt đầu như thế, giữa hai người xa lạ, trong một buổi chiều không mưa cũng chẳng nắng.
Duy không hiểu sao mình cứ bị hút vào người này.
Anh không cười nhiều, không nói nhiều, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Duy – một kẻ sống bằng cảm xúc, luôn tìm kiếm những điều "tự nhiên", bỗng thấy sự kỷ luật lạnh lùng của Quang Anh như một dạng ánh sáng mới.
Hoàng Đức Duy
Anh không sợ cô đơn à?
Duy hỏi sau vài lần cà phê chung với anh.
Nguyễn Quang Anh
Cô đơn là điều mặc định.
Nguyễn Quang Anh
Không cần sợ.
Hoàng Đức Duy
Còn em thì lại sợ.
Nguyễn Quang Anh
Vậy em nên tìm người dỗ em mỗi khi em thấy cô đơn.
Hoàng Đức Duy
Sao anh không dỗ em?
Nguyễn Quang Anh
Vì chưa đến lúc.
Một nỗi bất an len vào tim cậu.
Quang Anh luôn khiến cậu rơi vào trạng thái chờ đợi.
Luôn có cảm giác anh sắp bước tới, rồi lại lùi ra.
Như thể anh luôn giữ một khoảng cách được đo đạc cẩn thận, đủ gần để ấm, nhưng không đủ gần để có thể ôm lấy.
Chưa bao giờ Duy hỏi “Chúng ta là gì?”, vì cậu sợ nếu hỏi, câu trả lời sẽ khiến mọi thứ rơi vỡ.
Và rồi, vào một ngày trời âm u hơn thường lệ, Duy nhận được một tin nhắn.
Nguyễn Quang Anh
📱: Em đừng chờ nữa.
Chỉ là một tin nhắn lạnh hơn gió mùa.
Duy bật khóc giữa quán cà phê hôm đầu tiên họ ngồi cạnh nhau.
Nước mắt cậu rơi ướt cuốn sổ ảnh mới rửa.
Mỗi tấm đều có dáng Quang Anh đâu đó — một bàn tay, một bóng lưng, một nụ cười nhạt trong gương kính mờ.
Hoàng Đức Duy
Sao anh còn chưa đến dỗ em…?
Cậu thì thầm, như gọi một người đã lùi vào bóng tối.
Mà cậu — vẫn chưa thể học cách thôi chờ ánh sáng.
Chương 2.
Không một lời giải thích, không cuộc gọi, không nhắn thêm dòng nào sau tin nhắn lạnh lẽo kia.
Như thể anh chưa từng tồn tại trong đời Duy, như thể những ngày cà phê chung, những buổi chiều đi dạo hồ, những lần nằm im bên nhau không nói gì… chỉ là tưởng tượng của riêng Duy.
Duy gọi, thuê bao. Nhắn, không trả lời.
Tìm đến văn phòng thiết kế, người ta nói anh đã xin nghỉ.
Không ai biết anh đi đâu.
Duy bắt đầu lật lại mọi thứ trong đầu.
Từng chi tiết nhỏ, từng câu nói thoảng qua.
Hoàng Đức Duy
Anh từng yêu ai chưa?
Duy hỏi vào lần họ đi Đà Lạt.
Hoàng Đức Duy
Còn bây giờ?
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ là chưa.
Hoàng Đức Duy
Hay không thể?
Nguyễn Quang Anh
Khác nhau gì sao?
Hoàng Đức Duy
Với em thì có.
Như mọi lần, anh chọn im lặng.
Nhưng Duy lại cứ tưởng im lặng là một cách đồng tình.
Sai lầm lớn nhất của những người yêu sâu là nghĩ người khác cũng yêu mình sâu như thế.
Một tháng sau, Duy nhận được email từ một công ty thiết kế.
Người gửi không phải Quang Anh, mà là trưởng bộ phận nhân sự.
📧: Anh Nguyễn Quang Anh có để lại một folder tài liệu nhờ gửi cho anh Hoàng Đức Duy nếu có liên lạc. Chúng tôi xin phép chuyển lại.
Trong đó có một bản thiết kế nội thất với chú thích: “Không gian sáng cho người yêu bóng tối.”
Toàn bộ là ảnh cậu – Duy – chụp trộm từ những góc rất quen, nhưng ánh nhìn thì xa lạ.
Một file cuối cùng là đoạn ghi âm.
Nguyễn Quang Anh
📼: Duy… nếu em đang nghe cái này, nghĩa là anh đã làm điều mà anh sợ nhất. Anh rời bỏ em.
Nguyễn Quang Anh
📼: Anh từng nghĩ chỉ cần im lặng bên em là đủ, nhưng hoá ra… là không đủ với em. Em cần một người có thể nói ‘anh yêu em’, cần một người sẵn sàng giữ chặt em lại mỗi lần em thấy bất an. Mà anh… thì chưa từng học được điều đó.
Nguyễn Quang Anh
📼: Anh sợ mình sẽ kéo em xuống cùng anh. Anh có những mảnh vỡ mà em không nên nhặt. Em luôn xứng đáng có một người yêu em không dè chừng, không tính toán xem nên bước bao xa rồi mới được ôm em.
Nguyễn Quang Anh
📼: Anh chỉ là một người biết dừng lại trước khi yêu quá nhiều.
Nguyễn Quang Anh
📼: Tha lỗi cho anh, nếu em có thể.
Không có tiếng thở. Không có tiếng nghẹn.
Mọi thứ vẫn nhẹ nhàng như cách anh bước vào đời Duy.
Duy nghe xong, gục đầu xuống bàn.
Cậu không khóc như hôm trước.
Hoàng Đức Duy
Anh nói như thể em yếu đuối lắm vậy.
Hoàng Đức Duy
Em đã từng nghĩ chỉ cần anh ở lại… thì mọi thứ sẽ ổn.
Hoàng Đức Duy
Nhưng không phải.
Duy không gửi thư hồi đáp.
Chỉ lưu lại đoạn ghi âm, như một thói quen tự hành hạ mình mỗi tối.
Một đêm, cậu mơ thấy Quang Anh.
Người ấy ngồi ở mép giường, đưa tay xoa tóc cậu.
Cậu bật dậy, muốn hỏi anh sao giờ này mới đến dỗ em.
Chỉ có chiếc điện thoại sáng lên với màn hình nền cũ —
Chương 3
Mùa đông Hà Nội đến chậm, nhưng đủ lạnh để những người cô đơn cảm thấy trọn vẹn nỗi buốt trong lòng.
Duy vẫn sống chậm trong căn phòng cũ, vẫn pha cà phê bằng tay, vẫn đi lang thang với chiếc máy ảnh như thể hy vọng lỡ đâu bắt gặp một bóng hình quen.
Nhưng Quang Anh không trở lại.
Còn email cuối kia — Duy đã nghe lại ít nhất bảy lần.
Mỗi lần nghe, lại thấy đau theo cách khác.
Rồi có một người khác bước vào đời cậu.
Không giống Quang Anh, không bước thật nhẹ như gió, mà đến như nắng giữa trời xám, đột ngột và không xin phép.
Hôm ấy, Duy đi chụp ảnh thuê cho một buổi triển lãm kiến trúc nhỏ.
Không gian sáng, góc chụp hẹp, ánh đèn lạnh.
Trong lúc đang lùi về sau để lấy góc tổng thể, cậu va phải ai đó.
???
Em đứng đúng chỗ, anh mới là người chen ngang.
Duy ngẩng lên, lần đầu tiên thấy người ấy.
Trần Hữu Khoa — 29 tuổi, chuyên gia thiết kế ánh sáng sân khấu, nụ cười sáng và giọng nói ấm áp như sô cô la nóng.
Không phải kiểu Duy sẽ chú ý, nhưng cậu lại bất ngờ muốn nhìn lâu hơn một chút.
Trần Hữu Khoa
Em là nhiếp ảnh gia à?
Hoàng Đức Duy
Chụp gì thấy đẹp là chụp.
Trần Hữu Khoa
Vậy em có thấy mình đẹp không?
Hoàng Đức Duy
Anh đang tán tỉnh à?
Trần Hữu Khoa
Anh chỉ hỏi thật.
Duy bật cười, không rõ là ngạc nhiên hay phòng bị.
Khoa không giống Quang Anh – người luôn nói nửa câu rồi để lại phần còn lại cho Duy tự đoán.
Khoa nói thẳng, rõ ràng, và ấm lòng.
Không hẹn nhau, không ép nhau.
Chỉ là những dòng tin buổi tối.
Trần Hữu Khoa
📱: Em đã ăn chưa?
Trần Hữu Khoa
📱: Hôm nay có chụp gì không?
Trần Hữu Khoa
📱: Nghe nói mai lạnh hơn đấy, nhớ mặc ấm.
Duy không trả lời tất cả, nhưng cậu đọc.
Và một phần rất nhỏ trong cậu thấy được xoa dịu.
Hai tuần sau, Khoa đến tìm cậu ở quán quen – nơi Duy và Quang Anh từng ngồi.
Trần Hữu Khoa
Anh thấy góc này hợp với em.
Trần Hữu Khoa
Yên tĩnh, đủ ánh sáng, và nếu em muốn khóc thì không ai để ý.
Cậu không kể về Quang Anh, không nhắc một lời.
Nhưng hình như… Khoa nhìn ra điều gì đó.
Trần Hữu Khoa
Em yêu người cũ nhiều lắm hả?
Hoàng Đức Duy
Không yêu thì giờ này đâu còn ngồi đây.
Trần Hữu Khoa
Anh không muốn thay thế.
Trần Hữu Khoa
Anh chỉ muốn chạm vào chỗ em đau — nếu em cho phép.
Không gian yên lặng một lúc lâu.
Anh chỉ đưa cậu một ly cacao nóng, rồi ngồi đó, như một sự hiện diện dịu dàng.
Cậu bật đoạn ghi âm của Quang Anh lần nữa.
Nhưng lần này, cậu không nghe hết.
Nhìn ra cửa sổ, và lần đầu tiên, nghĩ rằng có lẽ… mình không cần phải chờ mãi một người sẽ không bao giờ quay lại.
Hoàng Đức Duy
Nếu em yêu thêm một người khác, anh có giận không?
Không ai trả lời. Nhưng Duy vẫn hỏi.
Vài ngày sau, Khoa gửi một tin nhắn.
Trần Hữu Khoa
📱: Nếu hôm nào em thấy lòng trống rỗng quá, đừng uống cà phê.
Trần Hữu Khoa
📱: Gọi anh, anh sẽ mang gì đó ngọt hơn.
Trần Hữu Khoa
📱: Dù không phải là người em muốn… anh vẫn sẽ đến.
Cậu không trả lời ngay, nhưng cũng không xóa tin nhắn như mọi lần.
Và đêm đó, cậu ngủ không mơ thấy Quang Anh nữa.
Chỉ thấy một bàn tay đưa về phía mình — bàn tay của một người lạ đang học cách dỗ cậu từng chút một.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play