Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Liệu Có Phải Con Tôi?!

có thai- danh phận

Phải đọc khúc này nha m.n 🥰 làm ơn đừng bỏ
Tiếng nhạc đập mạnh vào màng nhĩ. Quán bar đông nghẹt, mùi khói thuốc và rượu trộn lẫn trong không khí. Ở góc khuất, nơi ánh đèn mờ ảo không soi tới, hai ánh mắt chạm nhau – không phải vì nhớ nhung, mà vì va chạm của một quá khứ chưa kịp gọi tên. Đức Duy đứng trước mặt Quang Anh, gương mặt lạnh nhưng ánh mắt thì ươn ướt. “Chúng ta cần nói chuyện.” Quang Anh dựa lưng vào quầy bar, ánh mắt lười biếng liếc sang. “Tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói thêm sau đêm đó.” Duy cắn môi, ngẩng cao đầu: “Tôi có thai.” Không khí như đông đặc. Tiếng bass vẫn nện vào ngực, nhưng Quang Anh chỉ nghe được nhịp tim của chính mình. “Cậu chắc?” – hắn hỏi, giọng khàn đi vì rượu. “Bác sĩ nói ba tuần rưỡi. Và… chỉ có một người tôi từng ở bên.” Duy đáp, giọng bình tĩnh đến đáng sợ. --- Tháng thứ ba, bụng Duy bắt đầu nhô lên. Cậu dọn về sống trong căn hộ của Quang Anh theo "thỏa thuận", nhưng họ vẫn ngủ riêng phòng. Mỗi buổi sáng, Quang Anh đưa đi khám. Mỗi buổi tối, hắn về muộn, lạnh lùng như người ngoài cuộc. Một hôm, khi trời vừa chuyển mưa, Duy đứng chắn ngay cửa, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. “Tôi không thể cứ như thế này mãi.” – Duy thì thầm. “Tôi không cần tình yêu của anh, nhưng tôi cần một danh phận. Tôi không muốn đứa trẻ này bị gọi là ‘con hoang’.” Quang Anh nhìn cậu, im lặng một lúc lâu, rồi thở ra: “Được. Cưới thì cưới. Nhưng tôi nói trước—” Hắn tiến lại gần, cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng vào cậu: “Chưa chắc đứa bé là con tôi.” Câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Nhưng Đức Duy chỉ mím môi, gật đầu: “Vậy thì xét nghiệm sau này.” --- Một tháng sau lễ cưới lạnh lẽo, mọi thứ vẫn không khác là bao. Họ sống chung nhưng tách biệt. Cùng một mái nhà, nhưng không ai thật sự bước vào thế giới của người kia. Đêm nào Quang Anh cũng ngủ muộn, viện cớ công việc. Còn Duy thì thường trằn trọc tới gần sáng. Một lần, khi Duy vô tình nghe được cuộc điện thoại của hắn trong bếp — giọng nói thản nhiên với bạn: “Ừ, cưới rồi. Chỉ để yên chuyện thôi. Cũng chưa chắc là con tôi.” Trái tim Duy như rơi xuống đáy. Cậu đứng lặng ngoài hành lang, tay vô thức đặt lên bụng. Không rõ là đứa trẻ đang đạp… hay nỗi tủi thân đang dồn lên ngực. Duy thì thầm một mình: “Em cũng không chắc… liệu anh còn chút gì là người em từng thích không.” --- Thời gian trôi, bụng Duy ngày càng lớn. Cậu dần học cách im lặng trước sự lạnh nhạt của chồng, học cách tự chăm sóc mình, học cách dặn lòng đừng mong chờ gì ở một người luôn giữ khoảng cách. Nhưng có đêm, khi Duy giả vờ ngủ, cậu nghe tiếng cửa phòng bật mở. Quang Anh bước vào rất khẽ, đứng bên mép giường thật lâu. Duy cảm nhận bàn tay hắn đặt lên bụng mình, rất nhẹ, như đang sợ làm đau. “Chưa chắc là con tôi…” – hắn khẽ lặp lại. “Nhưng nếu thật sự là vậy… thì xin lỗi. Vì đã để em chịu tất cả một mình.” Duy không mở mắt. Cậu chỉ lặng lẽ chảy nước mắt. Không rõ vì câu nói đó… hay vì cậu không còn đủ sức để oán trách nữa.
_______
vẫn như thường lệ Quang Anh lại đi làm đến 3-4 giờ, Đức Duy vẫn đợi anh về ăn cơm..
Cạch-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh mới về à, em chuẩn bị cơm rồi mình ăn nha...// bối rối//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao phải đợi? Tôi không kiêu với lại tôi ăn rồi..
Nói rồi anh bỏ đi một mạch lên phòng..
Đức Duy ngồi xuống bàn ăn. Mọi thứ vẫn nóng hổi – canh vừa chín tới, rau luộc vẫn xanh mướt, chén nước chấm có chút tỏi băm thơm lừng. Từng món ăn được nêm nếm cẩn thận, từng bát đũa được đặt ngay ngắn như thể chỉ cần thêm một người cùng ngồi vào, là gia đình sẽ trọn vẹn. Cậu múc một muỗng cơm, gắp miếng thịt kho vào bát, đưa lên miệng. Vị đậm đà, mềm tan vừa phải, đúng kiểu Quang Anh thích. Cậu nấu rất ngon. Ngon đến mức... cắn một miếng thôi, cổ họng đã nghẹn lại. Không phải vì mùi vị. Mà vì câu nói lạnh như băng khi nãy vẫn văng vẳng bên tai: “Tôi không kêu, tôi ăn rồi.” Đức Duy ngừng đũa. Đôi tay hơi run. Rồi chẳng hiểu vì sao, nước mắt lại cứ thế rơi xuống. Từng giọt, từng giọt chạm vào muỗng cơm, chạm vào bàn tay đang gồng lên chịu đựng. Cậu cắn chặt môi dưới, cố không bật thành tiếng. Nhưng càng cố nuốt, cổ họng càng nghẹn, như có một khối u to đùng chặn ngang lồng ngực. Mùi cơm vẫn thơm. Món ăn vẫn ngon. Chỉ là… người cậu nấu cho, lại không muốn ngồi xuống cùng ăn. Đức Duy cúi đầu thấp hơn, để nước mắt không rơi vào chén cơm đã dở. Tối nay, cơm chan nước mắt. Nhưng cậu vẫn ăn. Ăn như thể chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. …Phải không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lại nữa rồi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
đứa bé không là của anh thì còn ai nữa// cười chua chát//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//xoa bụng// cơm ngon con nhĩ , nhưng pa ăn không nổi nữa rồi// cười khổ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sau này bé con sinh ra pa sẽ không nhịn bất kì một ai nữa...
Đức Duy khẽ đưa tay gạt nước mắt, nhưng càng gạt, nó càng rơi nhiều hơn. Bát cơm trước mặt đã nguội đi đôi chút, nhưng cậu vẫn không buông đũa. Chậm rãi, cậu gắp lên một miếng thịt kho mềm, viền mỡ sóng sánh, thơm ngậy. Nhưng thay vì cho vào miệng, Đức Duy dừng lại. Cậu nhìn chằm chằm vào miếng thịt — ánh mắt dần trở nên khác lạ. Không còn buồn. Không còn nghẹn. Chỉ có thứ gì đó lạnh buốt đang trỗi dậy sau những giọt nước mắt còn vương trên má. Ánh mắt ấy – như có thể rạch nát cả lớp thịt bằng cái nhìn. Như thể Quang Anh đang hiện ra trong miếng kho tàu ấy, và Duy chỉ cần bóp mạnh đũa… là tất cả tủi hờn sẽ nổ tung. Cậu nghiến răng. Cơn giận trào lên trong im lặng. “Anh ăn rồi? Ừ. Vậy để tôi ăn… cái tôi nấu cho anh, như thể anh vẫn còn biết trân trọng.” Cậu cho miếng thịt vào miệng, nhai chậm, cố nuốt lấy từng chút một — như thể đang nuốt vào cả sự nhẫn nhịn. Mùi thơm giờ chỉ toàn vị đắng. Duy đặt đũa xuống, ánh mắt vẫn lạnh băng. Trong lòng chỉ có một câu vang lên: “Cưới tôi rồi mà vẫn dám đối xử như tôi là người dưng… Được thôi. Vậy anh chờ xem.”
_____
mèo mã địa 😞
mèo mã địa 😞
Mèo viết được 1k2 chữ mở đầu nè , ủng hộ fic này lẫn fic jsolnicky nhé.

ADN..

Chớp mắt, đã đến ngày Đức Duy sinh con. Thời gian trôi nhanh đến mức chính cậu cũng không nhận ra mình đã phải chịu đựng bao nhiêu mỏi mệt, tủi thân và cả sự lặng lẽ trong suốt những tháng ngày qua. Không một lời dỗ dành, không một cái ôm, chẳng một ánh mắt dịu dàng nào từ người được gọi là "chồng". Và bây giờ — Cậu đang nằm một mình trong phòng chờ sinh, tay nắm chặt thành giường đến trắng bệch, cả cơ thể đau như muốn xé toạc, mồ hôi ướt đẫm áo bệnh nhân. Không có ai bên cạnh. Không người thân. Không bạn bè. Không… Quang Anh. Mọi nỗi đau thể xác như hòa lẫn vào nỗi cô đơn khốc liệt hơn cả. Bên ngoài trời vẫn sáng, dòng người vẫn vội, và đâu đó… là tin nhắn từ một y tá trẻ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chồng em… vẫn chưa tới à?" Đức Duy chỉ lặng lẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên trần nhà trắng toát. Cậu không muốn trả lời. Bởi cậu biết, Quang Anh giờ này chắc còn đang ở đâu đó… bên cạnh Ngọc Hạ, người mà anh ta luôn gọi là "thanh mai trúc mã từ nhỏ". Có lẽ lúc này, Quang Anh đang chở cô ấy đi ăn, đang nói cười giữa phố, đang lãng quên cả thế giới — trong đó có một người đang vật vã vì sinh ra giọt máu của chính anh. Anh ta không biết… Hôm nay là ngày con mình chào đời. Và có khi… cũng chẳng bận tâm.
______
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nước mắt rơi lã chã//
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
// đi vào//
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
ôi con dâu dậy rồi đó à // đỡ em//
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
đứa bé khôi ngô tuấn tú lắm// cười đắt ý//
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
Nín , nói mẹ nghe có phải Quang Anh nó không biết chuyện này đúng không// xoa đầu em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// gật đầu//
đừng bỏ khúc này nha
Duy gật nhẹ, rồi siết chăn dưới tay, khẽ nói, giọng nghèn nghẹn nhưng kiên quyết: “Mẹ… nếu được, con xin mẹ… giữ giúp đứa bé vài hôm. Chỉ vài hôm thôi. Con... cần chút thời gian để thở, để sắp xếp lại mọi thứ trong lòng mình.” Bà nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Duy. Đôi mắt bà dịu xuống. “Ừ, để mẹ chăm. Mẹ hiểu…” Duy mím môi, cắn nhẹ môi dưới một lúc, rồi nói tiếp – chậm rãi, rõ ràng từng chữ: “Và... nếu mẹ không phiền… con muốn xin làm xét nghiệm ADN. Con không muốn bất kỳ ai… kể cả Quang Anh… có thể nói với con hoặc con của con… rằng nó chưa chắc là máu mủ.” Một khoảng lặng tràn ngập căn phòng. Nhưng rồi mẹ Quang Anh mỉm cười. Không hề giận, không trách móc, cũng không bất ngờ. Bà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên trán Duy, vuốt mái tóc ướt mồ hôi. “Con làm đúng. Nếu là con mẹ, mẹ cũng muốn bảo vệ mình và con mình như vậy.” “Cứ nghỉ đi. Mọi thứ còn lại, để mẹ lo.”
_______
Một lúc sau, cánh cửa phòng bật mở lần nữa. Đức Duy vẫn đang nằm nghiêng người quay mặt vào tường, ánh mắt lặng lẽ như trôi đi đâu đó ngoài khung cửa sổ mờ sáng. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, chậm rãi, dừng lại bên giường bệnh. Mẹ Quang Anh bước vào, tay cầm một tờ giấy được gấp gọn. Gương mặt bà bình thản, nhưng trong ánh mắt có điều gì đó khác hơn mọi lần — như một lớp mây mờ vừa được vén ra khỏi sự im lặng. Bà không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên bàn, đẩy về phía Duy.
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
con xem đi..
Đức Duy nhìn tờ giấy, ngập ngừng trong giây lát. Ngón tay run nhẹ khi mở nó ra, từng dòng chữ in hiện lên rõ ràng trước mắt cậu. “Quan hệ huyết thống cha – con: 99,99%.” Là con của Quang Anh. Là máu thịt của người đó. Là đứa bé mà cậu đã một mình mang nặng, chịu đựng, sinh ra trong cô đơn… Và từng bị nghi ngờ. Duy nắm chặt tờ giấy, mắt dán vào dòng kết luận nhưng không thể đọc tiếp. Cổ họng nghẹn lại. Không biết là đang đau… hay đang nhẹ nhõm. Nước mắt cứ thế rơi xuống — không ồn ào, không gào thét, chỉ rơi lặng lẽ như chính những tháng ngày cậu đã sống bên cạnh người đó. Mẹ Quang Anh nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Con không cần phải giải thích gì thêm nữa. Kết quả này… là câu trả lời cho tất cả.” Duy cúi đầu, môi run run mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thành tiếng. Cậu siết nhẹ tờ giấy, rồi áp nó vào ngực mình. Không phải để tự hào. Mà để nhắc nhở bản thân: “Mình không sai. Mình chưa từng sai.”
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
Thằng Quang Anh vừa điện thoại báo cho mẹ hay 2 ngày nữa sẽ về, nó không biết chuyện này.. Con nên vượt chính mình cứ sống cho con và để nó sáng mắt// cười hiền từ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..con
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
// xoa đầu em// ngoan nghe lời mẹ , nó sẽ biết hối lỗi vì con là vợ của nó và đứa bé là con nó..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
D..dạ // cười mỉm//
________
mèo mã địa 😞
mèo mã địa 😞
Mèo viết rụng tay🥰
mèo mã địa 😞
mèo mã địa 😞
🥹🥹 flop là viết tiếp..

...

_________
Căn nhà cũ vẫn vậy – sạch sẽ, yên tĩnh, nhưng giờ đây không còn mang dáng dấp của một “tổ ấm”. Đức Duy ngồi vào bàn ăn, một mình. Cậu múc cơm vào bát, gắp từng món ăn giản dị: trứng chiên, canh rau ngót, một ít cá kho – mùi hương thân quen, ấm áp, nhưng cũng rất đỗi đơn độc. Không còn tiếng người nói bên cạnh. Không ai hỏi hôm nay cậu mệt không, có ăn được không. Nhưng lạ thay, cậu cũng không mong nữa. Cậu ăn chậm rãi, từng đũa một. Không khóc, không nói. Không oán trách bất kỳ ai. Cậu chỉ… ăn. Như thể đó là cách cuối cùng để nhắc mình còn sống, còn cần chăm sóc cho bản thân – và cho một đứa bé vừa chào đời, dù bây giờ không ở bên. Tiếng động cơ xe vang lên ngoài cổng. Quang Anh về. Cậu không đứng dậy. Cũng không quay đầu lại. Chỉ có tiếng giày cao gót gõ nhẹ theo sau — Ngọc Hạ. Cô ấy bước vào cùng Quang Anh, cả hai đứng đó, cách cậu vài mét. Đức Duy vẫn ăn tiếp như thể họ là người lạ ngang qua đời nhau. Không lời chào. Không ánh mắt. Chỉ có không khí giữa họ lạnh đến mức ngộp thở. Quang Anh nhìn bàn ăn. Ba món. Nhưng lạ thay chỉ một cái bát. Anh ta có vẻ định nói gì đó… nhưng ngập ngừng rồi im lặng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Về rồi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
chị là Ngọc Hạ ạ ?
Ngọc Hạ
Ngọc Hạ
à đúng rồi, chị xin ở vài ngày chắc không phiền em nhỉ// nhếch mép//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không, không phiền...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cậu sinh con rồi sao ? đứa bé đâu , hay là không phải con tôi nên cậu đã giao cho ai đó rồ..
Cạch! Tiếng đũa đập mạnh xuống mặt bàn vang lên sắc lạnh, chát chúa giữa không gian đang yên ắng. Đức Duy đứng bật dậy. Đôi mắt đỏ hoe nhưng không còn ươn ướt — giờ chỉ còn giận dữ và tủi hờn dồn nén bao lâu nay như vỡ tung trong một khoảnh khắc. Cậu nhìn thẳng vào Quang Anh, giọng run lên vì kìm nén:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nói lại xem? Không phải con anh thì là con ai? Tôi mang thai, tôi sinh con một mình, tôi chịu đau đớn trên bàn sinh, không có lấy một ti nhắn, một lời hỏi han... mà bây giờ anh hỏi vậy à?”
Ngọc Hạ đứng bên khựng lại, ánh mắt chớp chớp, còn Quang Anh hơi nghiêng đầu, định nói gì đó : Cậu hít sâu một hơi, cố giữ giọng không vỡ:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Im đi. Đừng mở miệng nói lời nào nữa. Tôi đã nhịn đủ rồi. Anh có thể không cần tôi, nhưng đừng xúc phạm đứa trẻ. Nó không có tội gì hết!”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi giao con cho người khác không phải vì không muốn nuôi. Mà là vì... tôi mệt. Tôi không muốn nó lớn lên trong một ngôi nhà đầy sự khinh miệt và nghi ngờ. Tôi thà để nó được yên ổn… còn hơn để nó nghe những câu như “chắc không phải con tôi” từ chính người mang danh cha nó!
Nói rồi, Duy lặng lẽ cúi xuống, nhặt lại đôi đũa đã rơi, đặt ngay ngắn vào chén. Không nhìn ai nữa. Không chờ ai đáp lại. Tay cậu hơi run, nhưng sống lưng vẫn thẳng.
Rầm! Tiếng va đập nặng nề vang lên giữa phòng ăn khiến cả Quang Anh lẫn Ngọc Hạ đều giật mình. Đức Duy đập mạnh một xấp giấy kết quả xét nghiệm ADN dày cộp xuống bàn — từng tờ giấy đã được photo ra nhiều bản, góc cạnh gấp thẳng thớm, in đậm tên hai người và dòng chữ: “Quan hệ cha – con: 99,99%.” Không cần nói thêm lời nào, Đức Duy chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh đến tàn nhẫn. Không còn là một người khóc lặng trong bữa cơm nữa. Mà là một người đã chịu đủ, đã cạn kiệt kiên nhẫn — và giờ không muốn giải thích gì thêm. Quang Anh sững sờ, đôi mắt hơi khựng lại khi nhìn đống giấy. Anh ta cầm lấy một tờ, mắt lướt nhanh qua dòng kết luận, rồi… im lặng. Căn phòng rơi vào khoảng không lạnh buốt. Ngọc Hạ cũng không dám mở lời. Đức Duy không quan tâm họ phản ứng thế nào nữa. Cậu quay lưng, bước về phía cầu thang. Mỗi bước chân là một lần siết chặt nỗi đau đang chực trào trong ngực. Lên đến lầu hai, cậu bước vào phòng. “Cạch.” Âm thanh cánh cửa khóa lại vang lên khô khốc — như một sự chấm dứt, như một câu trả lời rõ ràng hơn cả chữ viết. Bên dưới, Quang Anh vẫn đứng lặng. Trong tay là tờ giấy đã làm anh ta cứng họng. Không phải vì kết quả. Mà là vì thái độ của người từng yêu anh ta đến tan nát… giờ đã dứt khoát quay lưng, không còn níu lại gì nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Ngọc Hạ
Ngọc Hạ
chắc là do tao không vừa ý em ấy..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
biết vậy thì tốt// bỏ đi đâu đó//
Ngọc Hạ
Ngọc Hạ
?
Ngọc Hạ
Ngọc Hạ
" nếu mày hôm đó không xảy ra chuyện ý muốn thì tao đã ở bên mày rồi"
_______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play