[ BJYX ] Chú Là Của Tôi
THÔNG TIN
MISANTHROPE
Lời đầu tiên em xin chào các anh chị em khán giả ạ!!!
MISANTHROPE
Bây giờ truyện em viết không được tốt cho lắm ạ T^T!!!
MISANTHROPE
Nhưng mong mọi người có thêm góp ý kiến giúp em để em cải thiện hơn nha ạ.
MISANTHROPE
Có gì mọi người cứ bình luận em sẽ giải đáp hết và mọi người đừng có báo cáo em nha ạ.
MISANTHROPE
Tội nghiệp em lắm T^T!!!
MISANTHROPE
Mọi người nếu có hứng thú thì hãy like và share cho bộ truyện của em nha ạ.
MISANTHROPE
Do em cũng mới bắt đầu viết truyện lại nên câu văn không được uyển chuyển lắm nên mọi người cũng góp ý giúp em nha ạ.
MISANTHROPE
Em chân thành cảm ơn ạ!!!
MISANTHROPE
Em xin bắt đầu giới thiệu nhân vật nha mọi người.
DƯỚI ĐÂY LÀ PHẦN GIỚI THIỆU
🌟 GIỚI THIỆU NHÂN VẬT CHÍNH 🌟
Tiêu Chiến
🧑🎨 TIÊU CHIẾN
Tuổi: 29
• Công việc: Trưởng nhóm thiết kế nội thất của một công ty kiến trúc danh tiếng
• Tính cách: Trầm ổn, hiền lành, sống nội tâm và có trách nhiệm. Luôn biết đặt người khác lên trước bản thân mình.
• Ngoại hình: Cao gầy, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, dễ khiến người khác rung động.
Hoàn cảnh:
• Năm 20 tuổi, gia đình Tiêu Chiến gặp biến cố nghiêm trọng. Cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, để lại một khoản nợ lớn.
• Anh phải bỏ dở đại học, đi làm thêm để nuôi một cậu bé 10 tuổi tên là Vương Nhất Bác – con của người bạn thân nhất của cha mẹ anh.
• Vì lời hứa với cha mẹ, Tiêu Chiến cưu mang Nhất Bác như em trai – nhưng thực tế, tình cảm giữa họ không thuần túy là “gia đình”.
• Sau 6 năm nuôi dưỡng, khi Nhất Bác 16 tuổi bắt đầu thể hiện cảm xúc khác thường, Tiêu Chiến quyết định rời đi, không để lại lời nào ngoài một bức thư.
Vương Nhất Bác
🧑💼 VƯƠNG NHẤT BÁC
Tuổi: 23
• Công việc: Tổng giám đốc trẻ tuổi tài năng của tập đoàn xây dựng nội thất danh tiếng – kế thừa công ty của người cha để lại.
• Tính cách: Bá đạo, chiếm hữu, lạnh lùng với người ngoài nhưng dịu dàng (một cách độc chiếm) với Tiêu Chiến.
• Ngoại hình: Cao lớn, rắn rỏi, ánh mắt sắc bén và khí chất tổng tài quyến rũ chết người.
Hoàn cảnh:
• Sau khi mất cha mẹ, được Tiêu Chiến – người anh hơn 6 tuổi – nuôi nấng.
• Trong mắt người khác, Tiêu Chiến là “người giám hộ” hoặc “anh trai nuôi”. Nhưng với Nhất Bác, từ nhỏ đã thầm yêu, thầm muốn giữ người đó làm của riêng.
• Khi Tiêu Chiến biến mất vào năm cậu 16 tuổi, Nhất Bác bị tổn thương nặng nề và thề sẽ không bao giờ để Tiêu Chiến trốn thoát một lần nữa.
• 7 năm sau, khi cậu trở thành tổng giám đốc và phát hiện Tiêu Chiến làm ở công ty chi nhánh, liền âm thầm điều anh về trụ sở chính, mở đầu cho chuỗi “trả lại tất cả những gì anh đã rút lui”.
Lâm Hân
💼 LÂM HÂN
Tuổi: 27
• Vị trí: Thư ký tổng giám đốc – cánh tay phải của Vương Nhất Bác
• Tính cách: Thanh lịch, thông minh, khéo léo, nói chuyện ngọt như mật nhưng tâm cơ thâm sâu. Luôn tỏ ra nhẹ nhàng, nữ tính và “vô hại”.
• Ngoại hình: Dịu dàng, dáng người thon, nụ cười thanh tao nhưng ánh mắt thường ánh lên tia sắc lạnh.
Trong truyện:
• Yêu thầm Nhất Bác từ lâu, xem Tiêu Chiến là “cái gai” trong mắt mình.
• Dùng sự “ngọt ngào” để xen vào giữa Tiêu Chiến và Nhất Bác, tạo tình huống khiến Tiêu Chiến bị hiểu lầm hoặc khó xử.
• Ngoài mặt thì lịch sự với Tiêu Chiến, nhưng luôn ngầm công kích hoặc giăng bẫy tinh vi.
Kỳ Nguyên
🧑💻 KỲ NGUYÊN
Tuổi: 21
• Vị trí: Trợ lý thiết kế dưới quyền Tiêu Chiến
• Tính cách: Nhiệt tình, trong sáng, trung thành và có phần ngây thơ. Nhưng tình cảm dành cho Tiêu Chiến là thật và sâu sắc.
• Ngoại hình: Sáng sủa, dễ thương kiểu thanh xuân, luôn mang năng lượng tích cực.
Trong truyện:
• Thầm yêu Tiêu Chiến nhưng không dám thổ lộ, chỉ âm thầm quan tâm và bảo vệ.
• Là “ánh sáng dịu dàng” đối lập với sự bá đạo của Nhất Bác.
• Càng về sau, khi cảm thấy tình cảm của mình không có cơ hội, cậu bắt đầu đau khổ và đấu tranh nội tâm rất nhiều.
CHAP 1
MISANTHROPE
Xin chào mọi người ạ
MISANTHROPE
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!!!
MISANTHROPE
Mọi người có ý kiến hay muốn góp ý gì thì hãy comment nhé.
______________________________
Trên tầng cao nhất của toà nhà Y.B Group – một tập đoàn nội thất hàng đầu khu vực châu Á, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang sang trọng dẫn đến phòng họp chính. Vương Nhất Bác – 25 tuổi, CEO trẻ tuổi, tài giỏi và là một trong những tổng tài lạnh lùng, khó gần nhất giới thương trường, đang ngồi chờ đợi một nhân vật đặc biệt.
Trong lòng cậu dâng trào cảm giác kỳ lạ: hồi hộp, nóng ran và có cả một chút giận dữ bị kìm nén đã nhiều năm. Cậu nhấn đầu ngón tay lên mặt bàn kính đen, nơi tờ lý lịch vừa được đặt xuống. Tên người đó in rõ: Tiêu Chiến.
Ký ức năm xưa tràn về như thác lũ.
Chú là người đã đưa cậu về chăm sóc khi cha mẹ cậu mất trong tai nạn, người đàn ông luôn dịu dàng, bao dung nhưng rồi cũng chính là người đột ngột biến mất khỏi cuộc đời cậu năm cậu 18 tuổi, không một lời từ biệt. Cái bóng của chú theo cậu suốt những năm tháng trưởng thành, và giờ đây – Vương Nhất Bác đã đủ mạnh để đưa chú quay trở lại.
Tiêu Chiến bước vào. Anh vẫn như ngày nào – thanh lịch, chỉn chu, dáng người cao và gầy, gương mặt mang theo nét dịu dàng nhưng đầy khoảng cách. Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát. Vương Nhất Bác không biểu lộ cảm xúc, nhưng trái tim cậu đập mạnh.
Sau một khoảng lặng trợ lý Trương lên tiếng
Trợ Lý Trương
Anh Tiêu Chiến là chuyên gia thiết kế, vừa về nước sau 7 năm công tác tại Pháp. Hôm nay anh ấy sẽ nhận chức trưởng phòng thiết kế tại chi nhánh mới của tập đoàn.
Vương Nhất Bác
“Không.” / Giọng Nhất Bác lạnh lùng/
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn cậu.
Vương Nhất Bác
Anh ấy sẽ làm việc trực tiếp với tôi. Ở văn phòng tổng.
Không khí bỗng chùng xuống.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến nhíu mày, hơi kinh ngạc: “Tôi nghĩ mình được sắp xếp ở chi nhánh...”
Vương Nhất Bác
/ Nhất Bác đứng dậy, tiến lại gần, từng bước chân trầm ổn. Cậu cao hơn anh, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm và chắc/
Vương Nhất Bác
Tôi không thích chia sẻ. Nhân sự tôi quan tâm, phải ở gần tôi.
Tiêu Chiến
/Tiêu Chiến khựng người/
Vương Nhất Bác
/Ánh mắt Vương Nhất Bác khóa chặt lấy anh, không cho anh bất kỳ con đường lui nào/
Tiêu Chiến
Tôi nghĩ... cậu đang nhầm lẫn gì đó. /Anh lùi một bước, nhưng Vương Nhất Bác không cho cơ hội thoát/
Vương Nhất Bác
Tôi rất rõ mình đang làm gì./Cậu cúi sát xuống, ánh mắt lạnh tanh chuyển dần thành nóng rực, gần như muốn thiêu cháy người đối diện/
Vương Nhất Bác
Chú quay về là vì tôi gọi. Không ai được cản. Kể cả chú.
Giọng nói ấy khiến Tiêu Chiến như bị bóp nghẹt. Trong một khoảnh khắc, anh không còn biết mình là ai – chỉ biết ánh mắt của thằng nhóc ngày xưa giờ đây đã trở thành người đàn ông nguy hiểm, quyết đoán, bá đạo và mang ánh nhìn chiếm hữu đến đáng sợ.
Tiêu Chiến
Vì sao lại là tôi? /Anh hỏi khẽ, giọng lạc đi/
Vương Nhất Bác
Vì chú là của tôi. /Vương Nhất Bác đáp không cần suy nghĩ/
Vương Nhất Bác
Và luôn luôn như vậy
Chỉ một câu nói, như tuyên bố chủ quyền không thể phá vỡ.
_______________________________
MISANTHROPE
MỌI NGƯỜI THẤY HAY THÌ CHIA SẺ VỚI LIKE CHO TÁC PHẨM NÀY NHA.!!!
CHAP 2
MISANTHROPE
Xin chào mọi người ạ!!!
MISANTHROPE
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!!
MISANTHROPE
Mọi người có ý kiến hoặc góp ý gì thì hãy comment dưới phần bình luận cho mình biết ạ
______________________________
Buổi chiều hôm đó, Tiêu Chiến bước vào văn phòng Tổng giám đốc với một tâm trạng nặng nề. Không phải vì công việc – mà vì ánh mắt của Vương Nhất Bác. Nó khiến anh ngột ngạt, không thở được. Vừa bá đạo, vừa chiếm hữu, vừa… nguy hiểm.
Tiêu Chiến từng nghĩ đứa trẻ ngày xưa anh nuôi dạy chỉ là một thằng bé ít nói, khép kín, luôn bám lấy mình vì thiếu thốn tình cảm gia đình. Nhưng giờ đây, người đàn ông trước mặt đã khác hoàn toàn. Cậu ấy lớn lên, chín chắn, lạnh lùng – và rõ ràng đang nắm quyền kiểm soát mọi thứ, kể cả anh.
Vương Nhất Bác
Chú đến muộn 12 phút. /Giọng nói trầm thấp vang lên từ ghế sofa bên cửa sổ/
Tiêu Chiến
Tôi có buổi họp với phòng thiết kế. Không ai báo trước rằng tôi phải gặp cậu ngay lập tức.
Vương Nhất Bác
/Đứng dậy, từng bước tiến về phía anh/
Vương Nhất Bác
Chú làm việc cho tôi. Tôi không cần báo trước. Chỉ cần ra lệnh.
Tiêu Chiến
/Anh siết chặt túi hồ sơ trong tay/
Tiêu Chiến
Vương Nhất Bác, chúng ta nên giữ khoảng cách.
Tiêu Chiến
Những chuyện năm xưa… nên để lại quá khứ.
Vương Nhất Bác
Không. /Cậu cắt ngang, không cho anh cơ hội nói thêm/
Vương Nhất Bác
Tôi đã để chú đi một lần. Không có lần hai.
Không khí trở nên căng thẳng. Tiêu Chiến cố giữ bình tĩnh, nhưng sự áp đảo từ người đối diện khiến trái tim anh đập hỗn loạn.
Vương Nhất Bác
/tiến sát, chặn anh giữa bàn làm việc và bức tường/
Vương Nhất Bác
Chú sợ tôi à?/cậu hỏi nhỏ, gần như thì thầm/
Tiêu Chiến
Không phải sợ./anh đáp, cố giữ giọng đều/
Tiêu Chiến
Mà là vì cậu không còn là một đứa trẻ. Và tôi… không nên là người cậu nhắm tới.
Vương Nhất Bác
/ nở nụ cười nhếch môi/
Vương Nhất Bác
Chú nghĩ tôi không biết điều đó sao? Tôi biết rất rõ.
Vương Nhất Bác
Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật là tôi muốn chú.
Tay cậu đưa lên, khẽ vuốt cằm anh. Một cái chạm nhẹ, nhưng khiến cả người Tiêu Chiến cứng đờ.
Vương Nhất Bác
Chú từng ôm tôi khi tôi sốt. Lau trán cho tôi. Nấu ăn, giặt đồ. Khi tôi gặp ác mộng, chính chú là người ru tôi ngủ. Vậy mà đến khi tôi nhận ra tình cảm của mình, chú lại biến mất./ Giọng nói ấy không còn giận dữ, chỉ còn nỗi đau bị bỏ lại/
Tiêu Chiến
Cậu khi đó còn là một đứa trẻ…/Tiêu Chiến lùi một bước, nhưng Nhất Bác không cho/
Vương Nhất Bác
Không. Tôi đã 18. Và chú biết rõ ánh mắt tôi dành cho chú không phải của một đứa cháu./ Giọng cậu đanh lại/
Vương Nhất Bác
/Một tay siết chặt eo anh, kéo sát vào người mình/
Vương Nhất Bác
Tôi không còn là cậu học sinh khờ dại nữa. Tôi là tổng giám đốc, là người có quyền và là người chú không thể né tránh.
Tiêu Chiến hoảng hốt khi cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên cổ mình
Vương Nhất Bác
Gọi tôi là Nhất Bác./ Cậu ra lệnh/
Vương Nhất Bác
Hoặc gọi là ‘người yêu’. Chọn đi.
Tiêu Chiến
Cậu điên rồi…/ Anh thở dốc, mắt hơi ươn ướt/
Vương Nhất Bác
Tôi điên vì chú. Bảy năm, chú nghĩ tôi sống bình yên à?
Vương Nhất Bác
Không. Mỗi đêm tôi đều mơ thấy chú. Từng cử chỉ, từng giọng nói.
Vương Nhất Bác
/Vương Nhất Bác gần như gằn từng chữ, ánh mắt đỏ rực/
Tiêu Chiến cảm thấy mình như bị hút vào một vòng xoáy nguy hiểm. Một phần trong anh muốn vùng ra, trốn chạy. Nhưng phần còn lại – nơi trái tim đập nhanh điên cuồng – lại muốn buông xuôi. Anh từng nghĩ bản thân có thể kiểm soát, nhưng bây giờ… không chắc nữa.
Vương Nhất Bác khẽ áp môi xuống má anh. Một cái chạm nhẹ nhàng nhưng mang theo lời tuyên bố.
" ĐỪNG CỐ TRỐN CHẠY NỮA. CHÚ LÀ CỦA TÔI, CHỈ CÓ THỂ LÀ CỦA TÔI "
Tiêu Chiến run rẩy. Anh không đẩy ra nữa. Cũng không nói thêm lời nào.
Vương Nhất Bác
/ôm anh thật chặt, cằm tựa lên vai anh, giọng dịu đi/
Vương Nhất Bác
Từ giờ, đừng rời xa tôi nữa. Tôi có thể cho chú tất cả, nhưng chú không được phép quay lưng.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến nhắm mắt lại. Trong vòng tay của người từng là đứa cháu nhỏ bé, giờ đây là một người đàn ông mạnh mẽ, anh thấy trái tim mình rung lên lần nữa. Nguy hiểm… nhưng ngọt ngào đến mức khiến người ta muốn sa vào mãi mãi.
___________________________________
MISANTHROPE
MỌI NGƯỜI THẤY HAY THÌ CHIA SẺ VỚI LIKE CHO TÁC PHẨM NÀY NHA.!!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play