Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lửa Gần Rơm Lâu Ngày Cũng Bén Với Đối Thủ Nhà Bên

1. Bắt đầu từ những vãi vã tuổi thơ

Chiều hè yên ả, nắng len lỏi qua tán cây xanh mướt bên con phố nhỏ. Trong sân nhà họ Lục, Lục Phong — cậu nhóc 9 tuổi với đôi mắt đen láy và nụ cười tinh nghịch — đang hí hoáy tưới cây cảnh
Tiếng nước róc rách, mùi đất ẩm thoảng nhẹ vào không khí. Phong tự lẩm nhẩm vài câu vu vơ, tay vẩy nhẹ vòi nước
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
/ cười thầm / Cây này mà lớn nhanh thì tuyệt biết mấy…
Bên kia hàng rào, Nghi Trân— cô bé 8 tuổi với bím tóc đuôi sam và nụ cười rạng rỡ — đang chạy lon ton cùng chùm bóng bay trên tay. Miệng Trân ngân nga bài hát trẻ con, vui như chim sẻ
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
/ vừa chạy , vừa hát / Bay lên nào, bóng bay ơi~
Bất chợt, Trân vấp vào hòn đá giữa đường. Chùm bóng vụt bay mất, còn Trân thì ngã nhào ra đất, kêu lên thất thanh
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Ui da!
Phong nghe thấy, giật mình quay lại. Thấy An nằm sõng soài bên vạt cỏ, cậu chạy vội sang bên kia hàng rào
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Cậu đúng là hậu đậu! Mới chạy đã té, nhìn vụng về chết đi được / nhíu mày , chìa tay /
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Ai cần cậu giúp chứ?! Đồ khó ưa! / nhăn mặt, xua tay/
Phong khẽ hừ, nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo An dậy. Trong khoảnh khắc tay chạm tay, cả hai bỗng im bặt, trái tim chợt nhảy nhịp lạ lùng.
Trân rút tay lại thật nhanh, mặt hơi ửng hồng, gắt bừa
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Hứ! Tôi không cần cậu lo chuyện bao đồng!
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ừ, không cần thì thôi. Nhưng cẩn thận nhìn đường mà chạy, không lại khóc nhè thì phiền lắm.
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Tôi không khóc nhè nha có mà cậu mít ướt thì có
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Vậy hả? Thế ai hôm trước vừa té đã rơm rớm nước mắt, kêu mẹ đấy nhỉ?
Trân đỏ bừng mặt, không biết cãi sao, đành vung tay giận dỗi
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Cậu đúng là đồ xấu xa
Hai đứa lại đấu khẩu chí chóe giữa buổi chiều hè vắng lặng. Tiếng cãi vã, tiếng cười trong vắt quyện với gió, cây, nắng, vẽ nên bức tranh tuổi thơ tươi vui và sống động
Phía sau hàng rào, mẹ Trân và mẹ Phong đã đứng nhìn cả buổi, không nhịn được cười
Diệp Lam Tinh ( mẹ Phong)
Diệp Lam Tinh ( mẹ Phong)
Hai đứa này suốt ngày cãi nhau vậy đấy, nhưng vui thật
Tô Mỹ Quyên ( mẹ Trân)
Tô Mỹ Quyên ( mẹ Trân)
Ừ, nhìn chúng nó lớn bên nhau thế này, chắc sau này thân nhau lắm
Tô Mỹ Quyên ( mẹ Trân)
Tô Mỹ Quyên ( mẹ Trân)
Biết đâu sau này lại thành câu chuyện lửa gần rơm thì sao?
Hai bà cười khúc khích cùng nhau và cùng đồng thanh tôi với bà sau này sẽ thành thông gia
Còn bên kia, sau hồi chí chóe, Trân chợt dừng lại nhìn mấy chậu cây nhỏ trên hiên nhà Phong, mắt sáng rỡ
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Ơ, đây là cây cậu trồng hả? Đẹp ghê!
Phong thấy Trân không chọc ghẹo mình nữa thì hất cằm tự hào, cố tình nói giọng lạnh lùng
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Chứ sao. Mẹ tôi dạy đấy
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Cậu dạy tôi trồng cây với
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Dạy cậu á? Còn lâu
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Đi mà~ Tôi hứa không nghịch hỏng cây cậu đâu / cười nịnh nọt /
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ừ thì… được rồi. Nhưng chỉ lần này thôi đấy nhé / phì cười /
Vậy là giữa chiều hè mát dịu, bên hàng rào nhà bên, hai đứa trẻ chụm đầu bên chậu cây nhỏ, chuyện trò vui vẻ, lúc thì giận dỗi, lúc lại rôm rả tiếng cười. Và đâu đó, giữa những câu cãi nhau chí chóe và những nụ cười hồn nhiên, hạt mầm tình cảm đầu tiên đã nhẹ nhàng nảy nở…
tác giả cute phô mai que
tác giả cute phô mai que
🔥 Lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén. Và chuyện của Lục Phong và Nghi Trân, thật ra đã bắt đầu từ những khoảnh khắc giản đơn, dễ thương như thế đấy

2. Cuộc đua xe đạp và những lời hứa

Chiều hè rực rỡ, bên cổng trường, Thần Phong thong thả dắt xe đạp, tay cầm bảng điểm
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Hạng 1 toàn trường. Năm nay mình lại hơn Nghi Trân rồi /cười/
Vừa nghĩ xong, bên kia đường đã vọng lại giọng lanh lảnh
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Thần Phong! Lại hạng 1 hả? Năm nay không chừa điểm nào cho tôi à ? / không vui /
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Chừa làm gì? Người ta phải tự giành lấy chứ / nhếch môi/
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Cậu tưởng mình ghê gớm lắm à? Rồi tôi sẽ vượt cậu, cứ chờ xem tôi sẽ cho cậu nếm mùi hạng 2/lườm/
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Được, chờ xem
Nghi Trân khoanh tay, hất cằm
Rồi cô bỗng nói
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Nè, dám đua xe không? Thua thì phải khao kem cho người kia
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Lại muốn thua à? / nhướng mày/
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Thua hay không biết liền. Cậu không dám chứ gì / nhếch miệng /
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ai bảo cậu là tôi không dám đi thì đi. Sẵn tiện dạy cậu bài học luôn / cười khẽ /
Nghi Trân lè lưỡi, không chần chừ, nhảy luôn lên yên
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Ba! Hai! Một! Xuất phát
Cả hai phóng đi. Tiếng bánh xe rào rào trên mặt đường. Gió lùa tóc Nghi Trân tung bay, còn Thần Phong thì vẫn thong thả tăng dần tốc độ
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Cậu chạy chậm quá đấy! Cứ thế này thì tôi thắng chắc / quay đầu lại , cười /
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Cứ vui đi, không lâu đâu
Phong dồn lực vào pê-đan, rút ngắn khoảng cách, còn Nghi Trân vẫn hăng hái
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Phong ơi, chậm rì như vậy thì sao dạy nổi tôi chuyện gì đây hả? Haha
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Khỏi cần vội, lát cậu biết
Hai chiếc xe lướt nhanh qua dãy phố quen. Gió xào xạc trên cây, ráng chiều buông nhẹ. Nghi Trân vui quá nên không để ý phía trước có cái rãnh nhỏ bên lề đường
Thần Phong vội hét lên
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Nghi Trân cẩn thận / nhíu mày/
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Hả? Cẩn thận gì cơ / quay đầu lại/
Xe Nghi Trân lọt vào rãnh. Cô chới với, cả người nghiêng hẳn. Xe lắc lư muốn đổ ra
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Aaa / hoảng hốt/
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
/vội phóng đến/ cậu có sao không
Phong lao vụt đến bên, tay vươn ra nắm chặt tay lái của Nghi Trân, ghìm cả hai xe lại. Tiếng phanh két trên đường. Hai người dừng bên vệ đường, thở dốc
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Cậu không sao chứ? / lo lắng/
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Ơ… không sao… Tôi… tưởng ngã mất rồi chứ… /tim đập loạn/
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Cậu chạy xe kiểu gì vậy? Đua thì cũng phải nhìn đường chứ / thở phào, rồi tức giận /
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Ai bảo cậu rượt sát quá! Làm tôi mất tập trung.
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ừ, lỗi tôi hết. Nhưng lần sau cẩn thận hơn đi. Té thật thì khóc nhè ra đấy tôi không dỗ được đâu
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Ai khóc nhè?! Cậu tưởng tôi còn bé lắm sao
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Không bé thì sao người nào vừa suýt khóc ở đây vậy / giọng trêu trọc/
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Cậu!!! Đồ xấu xa /tức giận, giẫm lên chân Thần Phong/
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Aaa, sao cậu giẫm chân tôi
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Thôi nào. nhà không? Hay lại muốn đua lượt nữa
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Thôi nào cậu có về nhà không? Hay lại muốn đua lượt nữa đây
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Còn lâu! Tôi không thèm đua với cậu nữa
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Mai rảnh không? Tôi dạy cậu chạy cẩn thận. Chứ cứ thế này không khéo tôi lại phải cứu cậu suốt ngày mất thôi
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Thật hả? Cậu dạy tớ chạy hả / chớp mắt /
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ừ. Nhưng không miễn phí đâu nhé
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Đừng tưởng bở. Tôi chỉ nghe lời cậu hôm nay thôi
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Vậy hả? Thế cậu hứa đi. Không được chạy ẩu. Và không được cãi bướng nữa
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Hừ… được rồi. Tôi hứa. Nhưng cậu cũng không được chê tôi dốt Toán nữa
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Khó đấy. Ai bảo điểm cậu thấp hơn tôi
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Nè cậu thích ăn đấm không hả tôi chỉ thấp hơn cậu có 3đ chứ nhiêu / giận dỗi/
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Được rồi , tôi xin lỗi
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Về thôi
Thần Phong vẫn điềm nhiên dắt xe đi, Nghi Trân hậm hực chạy theo sau. Hai đứa vừa đi vừa đấu khẩu, tiếng cười và cả tiếng cãi vã rôm rả vang vọng cả con phố chiều. Và giữa những câu trêu chọc không dứt ấy, cả hai dường như chẳng nhận ra rằng, từng chút một, những buổi chiều này đã khắc sâu vào ký ức và trái tim mình
tác giả cute phô mai que
tác giả cute phô mai que
🔥 Và giữa ngày tháng tuổi thơ vụng dại, giữa những lần cãi vã, ganh đua thành tích và cả những vụng dại bên nhau, hạt mầm tình cảm giữa Thần Phong và Nghi Trân đã khẽ nảy nở tự lúc nào không hay. Chỉ chờ thời gian, hạt mầm ấy sẽ lớn dần, tựa như lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén…

Kỳ phùng địch thủ

Hai năm sau, cả hai đã lên lớp 7. Nắng vẫn nhuộm vàng sân trường quen thuộc, gió vẫn nhẹ thổi qua từng tán cây. Trong lớp học, không khí sôi nổi vì vừa trả bài kiểm tra Toán
Cô giáo
Cô giáo
Điểm tuyệt đối trong lần thi này là của…
Cô giáo
Cô giáo
Thần Phong và Nghi Trân
Cô giáo
Cô giáo
Lần này điểm số của hai em lại bằng nhau rồi
Cô giáo
Cô giáo
Cứ giữ vững phong độ như thế nhé
Cả hai đồng thanh
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Dạ vâng thưa cô
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Dạ vâng thưa cô
Cả lớp ồ lên, vài bạn cười trêu. Nghi Trân quay phắt lại nhìn Thần Phong, ánh mắt lấp lánh chiến thắng và thách thức.
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Thấy chưa? Cậu tưởng có mình giỏi thôi hả? / hất cằm/
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ừ thì giỏi đấy / nhếch mép/
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Nhưng tôi không biết ai tối qua đó là người vẫn nhắn hỏi bài tôi nhỉ?
Nghi Trân đỏ mặt, tay siết chặt cây bút
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Đó là vì hôm qua tôi mất tập trung nên mới không hiểu thôi
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Không thì còn lâu mới cần tới cậu
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Vậy cơ đấy thế mai lại thử thi tiếp không / cười nhẹ /
Nghi Trân cũng không chịu thua, bĩu môi thách thức lại
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Mai tôi thắng cho cậu biết tay
Giờ ra chơi. Cả lớp túa ra sân. Nghi Trân chạy ra chỗ ghế đá, lôi vở ra nhẩm lại công thức. Bất chợt, Phong xuất hiện bên cạnh
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ra chơi cũng không rời vở à? Chăm vậy không sợ cận hả
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Kệ tôi
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Cậu thì sao? Không ôn bài thì điểm kém đừng khóc nhé
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Tôi không cần ôn cũng đủ thắng cậu, nên yên tâm đi / thách thức/
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
/ tức giận/ cậu biến đi cho tôi
Thần Phong phá ra cười, nháy mắt tinh nghịch rồi chạy đi, để lại Nghi Trân đỏ mặt giận dỗi nhưng tim lại đập rộn không hiểu vì sao
Chiều hôm đó, sau buổi học, cả hai cùng đi bộ trên con phố rợp bóng cây
Vừa đi, Thần Phong vừa vung vẩy cây bút bi trên tay, còn Nghi Trân thì ôm cặp sách trước ngực
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Có cần tôi sách cặp hộ cậu không / cười/
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Hứ tôi không thèm
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Thế thì thôi vậy/ cười nhẹ /
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Này, bài Văn hôm nay cậu được mấy điểm?
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
9,75. Sao? Còn cậu
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Tôi chỉ được có 10 thôi. Có cần tôi chỉ cách cho không
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
/ Đánh nhẹ vào vai Phong/ Cậu đúng là đồ đáng ghét
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ờ đấy
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Đáng ghét nhưng vẫn hơn cậu / cười hả hê /
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Hứ cậu cứ chờ mà xem
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
/ Lắc đầu cười /
Hai người đấu khẩu suốt đường đi, nhưng ai nấy đều không nhận ra rằng giữa những câu cãi cọ chí chóe ấy lại vương vất cả chút ấm áp và quen thuộc. Và cứ thế, từng ngày trôi qua, từng bài kiểm tra, từng thành tích lại trở thành cái cớ để cả hai bên nhau nhiều hơn
Vài ngày sau, khi cả lớp chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ, Nghi Trân bận tối mặt ôn bài. Còn Phong thì vẫn thong dong như thường ngày. Nghi Trân thấy vậy không nhịn được, tiến lại gần bàn Thần Phong
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Cậu không học à
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Lỡ thua thì đừng có trách tôi không nể tình nhé
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Thua cậu á
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Nằm mơ đi / khiêu khích/
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Vậy thì cậu cứ chờ đấy đi
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Lần này tôi nhất định sẽ lấy hạng 1 / nhếch mép/
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Ok được thôi
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Nếu cậu hạng 1
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Tôi mời cậu đi ăn không thì ngược lại
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Cậu dám không
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Tôi có gì mà không dám
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
Cậu nhớ lấy lời nói của cậu đấy
Thần Phong ( bé)
Thần Phong ( bé)
Tôi chắc chắn nhớ yên tâm đi hạng 2 à~
Nghi Trân ( bé )
Nghi Trân ( bé )
/ lườm/ cậu lại ngứa đòn r phải không
Thần Phong chỉ cười khẽ, và cả hai lại rượt nhau quanh sân trường, tiếng cười, tiếng la hét của Nghi Trân hòa với cả nắng chiều, trở thành bức tranh tuyệt đẹp của tuổi học trò hồn nhiên mà khó quên
tác giả cute phô mai que
tác giả cute phô mai que
Và giữa những chuỗi ngày tháng đấu khẩu không dứt ấy, giữa những lần so bì điểm số và thử thách nhau không mệt mỏi, tình cảm giữa Thần Phong và Hạ Nghi Trân cứ thế lớn dần, tựa như lửa gần rơm, chỉ chờ ngày bùng cháy thành thứ cảm xúc đặc biệt không thể nào chối bỏ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play