Mảnh Ghép Còn Thiếu
Ep1_Tôi là kẻ dư thừa
Taerae-bn bin
Gia đình mày nhìn hạnh phúc thiệt ha?
Người kia không thấy, nhưng trong lòng tôi vừa nhói lên một nhịp
Mẹ Hanbin
Hanbin, dậy con! Mẹ làm bánh sandwich rồi nè!
Hanbin xỏ vội đồng phục rồi đi xuống
Ba đang đọc báo, chị tôi ngồi chỉnh tóc trước gương, mẹ đứng bên bếp chiên trứng. Cảnh tượng này nhìn từ ngoài vào chắc đẹp lắm – như trong phim Hàn Quốc buổi sáng.
Mẹ Hanbin
Nè, Haejin ăn nhiều vô. Sáng nay con thi thử môn Anh văn đó.
Haejin-chị Hanbin
Dạ, mẹ làm trứng lòng đào đúng ý con rồi nè!
Hanbin kéo ghế ngồi xuống, không ai nhìn cậu. Hanbin tự lấy phần bánh còn lại, lạnh nguội.
Hanbin
Ba ơi, hôm qua con đạt 9.75 Văn đó./cố tỏ ra bình thường/
Bố Hanbin
/liếc qua tờ báo + gật đầu nhạt/ Ừ, tốt. Sao không được 10?
Mẹ Hanbin
Bài đó dễ mà. Haejin làm đúng hết còn gì?
Haejin-chị Hanbin
/bật cười/ Ừ, em chắc do thiếu cảm xúc đó mẹ. Nó lúc nào cũng như cái máy lạnh mà.
Cả nhà cười nhẹ. Tôi cũng cười – nhưng không thật.
Mẹ Hanbin
Chị mày đăng ký CLB gì chưa?
Haejin-chị Hanbin
Dạ, con định đăng ký CLB tranh biện á mẹ.
Mẹ Hanbin
Giỏi quá. Lúc nào mẹ cũng tự hào về con.
Tôi vẫn ăn trong im lặng.Không ai hỏi tôi đăng ký gì. Không ai nhớ tôi cũng học cùng trường với chị.
Sau bữa tối, tôi rửa chén. Mẹ đứng sau lưng tôi, nói nhỏ:
Mẹ Hanbin
Sáng mai dậy sớm đi. Lần sau nói năng cho gãy gọn, nghe mệt lắm
Tôi quay lại, định nói điều gì đó. Nhưng cổ họng nghẹn lại. Mẹ đã bỏ đi rồi.
Tối đó, chị tôi facetime với bạn trai. Tôi đi ngang, chị cau mày:
Haejin-chị Hanbin
Tránh ra, kỳ cục. Ở không cũng gây khó chịu.
Tôi không đáp. Vào phòng, đóng cửa. Đèn tắt. Phòng tối. Chỉ có tôi.
Tôi rút nhật ký ra, viết vài dòng:
"Hôm nay mình đã cố gắng nói chuyện. Nhưng vẫn không ai thật sự nghe."
Nửa đêm, tôi nghe tiếng ba mẹ tranh cãi:
Mẹ Hanbin
Con nó kỳ cục thật sự. Anh coi nó đi. Ngày càng lầm lì, nhìn mà phát bực.
Bố Hanbin
Thì em thử gần nó xem sao?
Mẹ Hanbin
Gần làm gì? Nó dính vô là thấy ngộp thở rồi.
Bố Hanbin
Em quá đáng vừa thôi chứ?
Mẹ Hanbin
Chứ anh tưởng tôi rảnh rỗi mà quan tâm mấy cái cảm xúc lên xuống thất thường của nó hả?
Tôi ôm gối, siết chặt. Tôi không biết mình đã làm gì sai. Tôi chỉ biết: mình mệt.
Sáng hôm sau, khi tôi bước ra khỏi nhà, hàng xóm vẫy tay:
hàng xóm
Chà, nhà có hai đứa con ngoan thiệt đó. Nhìn thấy cưng quá trời!
Mẹ Hanbin
/cười rạng rỡ/ Dạ, con tôi đó giờ ngoan lắm cô. Chẳng bao giờ làm ba mẹ buồn lòng.
Tôi đứng phía sau, nghe rõ từng lời. Và nở một nụ cười méo xệch.
Tôi là đứa con ngoan.
Vì tôi không khóc.
Không la.
Không than.
Không nói.
Tôi chỉ gật đầu.
Tôi chỉ im lặng.
Tôi chỉ tự gặm nhấm mọi thứ trong bóng tối.
Tôi là Hanbin – đứa con không ai thật sự thấy. Kẻ dư thừa trong một gia đình hạnh phúc… trên mạng xã hội.
Ep2_ Căn phòng không có cửa sổ
Căn phòng ấy không nhỏ.
Nhưng sao lại thấy chật chội đến thế? Bức tường phủ màu nhợt nhạt, cũ kỹ đến mức chẳng biết là màu trắng hay màu tro. Trần nhà thỉnh thoảng vẫn rơi xuống từng hạt bụi mỏng, khiến Hanbin ho khan mà không ai hỏi han. Không cửa sổ. Không ánh nắng. Chỉ có bốn bức tường và chiếc bóng của chính cậu – co mình trong góc giường như một phần không cần thiết của căn nhà.
Mẹ Hanbin
Tại sao mày cứ im như tượng vậy hả?/giận dữ quát khi đi ngang qua + ánh mắt lạnh như băng/
Haejin-chị Hanbin
Bộ mày nghĩ mày đáng thương lắm à? Là do mày tự làm khổ mày đấy!
Câu nói ấy như lưỡi dao đâm sâu vào tim cậu
Hanbin không nói. Cậu không còn gì để nói nữa.
Mỗi ngày trôi qua, cậu chỉ sống trong căn phòng ấy – không có ánh sáng, không có âm thanh ấm áp, và càng không có sự quan tâm. Cậu từng dán những tờ giấy ghi chú lên tường, viết những điều mình thích, những ước mơ nhỏ nhoi… nhưng rồi tất cả cũng bị xé bỏ khi mẹ dọn phòng.
Haejin-chị Hanbin
Tự kỷ hả? Sao mày không ra ngoài sống với đời như người ta? Đừng có sống như ma thế này!
Hanbin cười. Một nụ cười méo mó.
Cậu từng ước mình có thể bước ra khỏi căn phòng đó, tìm được một nơi thật sự là “nhà”. Nhưng rồi lại thôi. Vì… có đi đâu thì vẫn là người dư thừa trong chính cuộc đời mình.
Có lần, trong đêm mưa, cậu từng bước đến bên cánh cửa, định bỏ đi.
Nhưng vừa xoay nắm tay, tiếng ba cậu vang lên từ sau lưng:
Bố Hanbin
Mày đi thì đừng quay lại.
Cậu đứng sững. Tim cậu đau – không phải vì câu nói ấy, mà vì nó phát ra quá dễ dàng từ người mà cậu luôn gọi là “ba”.
Căn phòng không có cửa sổ – là nơi cậu bị nhốt bằng lời nói, ánh nhìn và sự thờ ơ. Là nơi chôn sống tuổi thơ của cậu. Là nơi cậu học cách mỉm cười trong khi tâm trí đầy vết thương.Cậu không chết, nhưng cũng không thật sự sống.
Cậu tồn tại – như một món đồ bị quên lãng.
Tin nhắn từ Lew bất ngờ hiện lên.
Lew
✉️: Hanbin, m dạo này ổn không?
Cậu nhìn màn hình, mắt cay xè.
Hanbin
Ừ, ngoài căn phòng này, vẫn có người nhớ đến mình. Nhưng lại là… người ngoài.
Haejin-chị Hanbin
Ngày mai là sinh nhật mày đúng không? Mẹ không rảnh nấu nướng gì đâu. Tự lo đi.
Hanbin quay mặt vào tường.
Năm nay cũng vậy. Sinh nhật – hay bất kỳ ngày nào – đều như nhau cả thôi.
Ánh đèn trần nhấp nháy vài cái rồi tắt ngóm.
Hanbin nằm trong bóng tối, lòng nhẹ tênh như vừa đánh rơi điều gì đó. Có lẽ là… hy vọng.
Ep3_Ba chưa từng nhìn vào mắt tôi
Mẹ Hanbin
Ba con về kìa, ra phụ ba xách đồ.
Mẹ lại nói bằng cái giọng nhắc nhở thường ngày, như thể ba là một vị thần mà tôi phải tôn sùng.
Tôi đặt vội cuốn sổ xuống, bước ra cửa. Nhìn thấy dáng ba – quen thuộc, lạnh lùng và xa cách – tôi khựng lại vài giây.
Bố Hanbin
Làm gì chậm chạp vậy, không thấy tao tay xách nách mang à?
Hanbin
/nuốt nghẹn/ Con xin lỗi....
Tôi cầm lấy túi ba đang cầm. Tay ba chạm tay tôi – lạnh, nặng và không hề run rẩy như tôi.
Ba chưa từng hỏi tôi: “Con có ổn không?”
Ba chưa từng chạm vào vai tôi để vỗ về.Ba chưa từng... nhìn vào mắt tôi.
Có lần tôi cố gắng ngồi cạnh ba, chỉ để được cảm nhận cảm giác gần gũi như người ta vẫn kể về “gia đình”. Nhưng thứ tôi nhận lại là một cái nhíu mày và câu:
Bố Hanbin
Sao không lo học, ngồi đây làm gì?
Tôi im lặng, như mọi lần. Vì có nói gì đi nữa, ba cũng chẳng nghe. Mà nếu nghe, ba cũng không hiểu.
Tôi từng ngồi khóc trong nhà vệ sinh, chỉ vì một lần thấy ba ôm chị gái tôi mà chưa từng...
chưa từng dang tay với tôi.
Tôi nhớ lần bị điểm kém, run rẩy đem bài kiểm tra về nhà, mẹ nói sẽ giấu, nhưng ba tìm được.
Ông đập bài xuống bàn.
Bố Hanbin
Cái này mà cũng làm không xong? Ăn hại!
Hanbin
/trong lòng/ Ba biết con đã thức cả đêm không? Ba biết con sợ đến mức muốn biến mất không?
Nhưng tôi chẳng thể nói gì. Tôi chỉ cúi đầu, như mọi lần. Cúi thấp đến mức không nhìn thấy ánh mắt ba.
Dù... ba cũng chẳng hề nhìn tôi.
Hanbin
Ba có từng yêu con không?
Mẹ im lặng. Lâu lắm. Rồi mẹ nói:
Mẹ Hanbin
Ba con không giỏi thể hiện.
Tôi cười buồn. Không giỏi thể hiện, hay chưa bao giờ có?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play