Vương Gia, Uống Thuốc Thôi !!
Chương 1: Lời Mời Tử Thần
Ánh chiều tà nhuộm đỏ những mái ngói cong của Vương phủ, nhưng không thể xua tan bầu không khí u ám bao trùm nơi này.
Trong gian phòng khuất sâu phía Tây, nơi ánh sáng mặt trời khó lòng xuyên thấu, Liêm Trạch - Vương gia nước Vĩnh An, nằm bất động trên chiếc giường chạm khắc tinh xảo.
Thân thể chàng gầy gò đến đáng thương, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi khô khốc nứt nẻ. Vài sợi tóc đen loà xoà trên vầng trán cao rộng, che đi đôi mắt vốn sáng ngời, nay đã mờ đục vì bệnh tật.
Liêm Trạch khẽ ho, tiếng ho xé toạc không gian tĩnh lặng, kéo theo một vệt máu tươi thấm đỏ cả vạt áo lụa trắng.
Hoàng Phúc - cận vệ, đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi Vương gia.
Hoàng Phúc - Cận Vệ
Vương gia... Người hãy cố gắng lên. Thái y Lâm Chính An đã dốc hết sức, nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho người.
Liêm Trạch khẽ động đậy, cố gắng mở mắt nhìn Hoàng Phúc. Thị lực suy giảm khiến mọi vật trở nên nhoè nhoẹt, hình ảnh Hoàng Phúc trở nên méo mó và xa lạ.
Liêm Trạch
/Khàn giọng nói/ Hoàng Phúc.. Đừng phí lời nữa. Thị lực của bản vương ngày càng kém đi.. E rằng không còn hy vọng nữa rồi.
Tiếng thở dài của Liêm Trạch chìm vào không gian tĩnh mịch. Bệnh tật đã cướp đi của chàng quá nhiều thứ..
Cánh cửa phòng khẽ mở, thái y Lâm Chính An bước vào, theo sau là hai tiểu thái giam mang theo khay thuốc. Lâm Chính An là một lão thái y có thâm niên trong thái y viện, nhưng trước căn bệnh của Liêm Trạch, ông ta cũng phải bó tay chịu trói.
Lâm Chính An - Thái Y
/Tiến đến bắt mạch cho Liêm Trạch, sau đó lắc đầu ngao ngán/ Thần đã bất lực. Bệnh tình của vương gia ngày càng nghiêm trọng, không chỉ làm suy nhược cơ thể, mà còn ảnh hưởng đến thị lực. Thần.. thần không còn cách nào.
Hoàng Phúc - Cận Vệ
/Lo lắng/ Thái y.. chẳng lẽ thật sự không còn phương pháp nào khác sao?
Lâm Chính An - Thái Y
Chỉ e rằng cần đến... Kỳ nhân dị sĩ. Thần nghe nói ở Giang Nam có vị thần y Bạch Hàn, y thuật cao siêu, có thể chữa được bách bệnh. Chỉ là, Bạch Hàn tính tình lập dị, ít khi xuất hiện trước công chúng, lại còn không màng danh lợi, e rằng khó mời.
Liêm Trạch
/Ngắt lời, giọng mỉa mai/ Bạch Hàn? Bản vương chưa từng nghe đến. Chắc lại là một kẻ lang băm muốn kiếm danh trục lợi. Vả lại, thị lực của bản vương.. dù có khỏi bệnh, cũng e rằng khó có thể nhìn rõ mọi vật. Chi bằng cứ để bản vương yên tĩnh mà chờ chết.
Hoàng Phúc - Cận Vệ
/Quỳ xuống, giọng khẩn cầu/ Vương gia, người đừng nói vậy. Cứ còn một tia hy vọng, chúng ta phải cố gắng đến cùng. Thần tin rằng thần y Bạch Hàn gì đó nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho ngài.
Lâm Chính An - Thái Y
Thần cũng nghĩ vậy. Thần sẽ tâu lên Hoàng Thượng, xin người hạ chỉ mời Bạch Hàn đến kinh. Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, chúng ta cũng không nên bỏ qua.
Ngay ngày hôm sau, triều đình hạ chỉ mời Bạch Hàn đến kinh thành chữa bệnh cho Liêm Trạch. Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, gây nên nhiều tranh cãi.
Trong triều, Thừa tướng Lưu Cẩn kịch liệt phản đối, viện nhiều lí do.
Lưu Cẩn - Thừa Tướng
Bẩm Hoàng Thượng, thần thấy việc này không ổn. Bạch Hàn xuất thân vô danh, lại hành tung bí ẩn, e rằng có mưu đồ bất chính.
Lưu Cẩn - Thừa Tướng
Hơn nữa, vương gia bệnh tình nguy kịch, không nên mạo hiểm thử những phương pháp không rõ nguồn gốc. Thần e rằng.. đây chỉ là một chiêu trò của kẻ gian, muốn lợi dụng bệnh tình của vương gia để gây rối triều đình!
Triệu Khê - Hoàng Đế
Thừa tướng nói có lý, nhưng Liêm Trạch là trụ cột của quốc gia, trẫm không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù chỉ còn một tia hy vọng, trẫm cũng phải thử. Quyết định vậy đi, cứ cho người đi mời Bạch Hàn.
Dứt lời, Hoàng Đế phất tay áo, kết thúc buổi triều sớm. Lưu Cẩn cúi đầu lui xuống, nhưng ánh mắt lại loé lên tia độc ác.
Chương 2: Hành Trình Khó Ở
Vài ngày sau, sứ giả đến phủ vương gia, trịnh trọng tuyên đọc thánh chỉ. Liêm Trạch vịn vào tay Hoàng Phúc, khó nhọc ngồi dậy, hướng về phía sứ giả hành lễ. Sau khi sứ giả rời đi, Liêm Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, vô định.
Liêm Trạch
/Thở dài/ Bạch Hàn... Liệu ngươi có thể mang đến cho bản vương hy vọng, hay chỉ là sự lừa dối? Bản vương... thật sự rất mệt mỏi rồi..
Ở một nơi khác, Bạch Hàn - vị thần y Giang Nam mà danh tiếng vang xa, nhưng ít ai biết rằng anh ta lại là một kẻ bướng bỉnh và ghét bị trói buộc. Y đang trên đường đến kinh thành, nhưng trong lòng không ngừng lẩm bẩm những lời than vãn đầy trẻ con.
Trần Cảnh - Tuỳ tùng thân cận, người đã quen với tính khí thất thường của chủ nhân.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Thở dài/ Chủ nhân, người có thể bớt lải nhải được không? Chúng ta đã đi cả ngày, tai ta sắp điếc đến nơi rồi.
Bạch Hàn
/Nhăn mặt/ Ngươi thì biết cái gì? Ta đường đường là một thần y, việc gì phải nghe theo lệnh vua mà đến cái kinh thành chết tiệt này chứ? Ở Giang Nam ta muốn làm gì thì làm, ai dám cản ta?
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Cố gắng xoa dịu/ Nhưng đây là lệnh vua mà chủ nhân. Nếu chúng ta không đi, người sẽ bị tội khi quân đấy.
Bạch Hàn
/Hậm hực/ Biết rồi, biết rồi. Ta chỉ nói vậy thôi. Nhưng mà này, A Cảnh, ngươi có thấy cuộc đời ta thật bất công không? Tại sao ta lại phải chịu đựng cái số phận này chứ?
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Cạn lời, chỉ biết im lặng đi theo phía sau/
Trên đường đi, Bạch Hàn không ngừng tạo ra những trò đùa nghịch. Y trêu chọc những người bán hàng rong, bày trò nghịch ngợm với lũ trẻ, và thậm chí còn giả vờ bị bệnh để hù doạ những người đi đường.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Lắc đầu ngao ngán/ Chủ nhân à, xin người đấy. Chúng ta đang đi làm nhiệm vụ quan trọng, người đừng có gây thêm rắc rối nữa.
Bạch Hàn
/Cười khẩy/ Yên tâm đi. Ta chỉ muốn cuộc hành trình này bớt nhàm chán thôi mà.
Tuy nhiên, sự tinh nghịch của Bạch Hàn không phải lúc nào cũng vô hại. Một lần, y trêu chọc một tên côn đồ địa phương, khiến hắn nổi giận và kéo theo cả đám đàn em đến đánh. Trần Cảnh hoảng sợ, vội vàng xông lên bảo vệ chủ nhân.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Vừa đánh vừa la/ Chủ nhân chạy lẹ đi! Để ta lo liệu bọn này cho.
Bạch Hàn
/Đứng khoanh tay nhìn, vẻ mặt thích thú/ Ha ha, thú vị đấy! Để ta xem ngươi có thể đánh được bao nhiêu tên.
Cuối cùng Trần Cảnh cũng đánh đuổi được đám côn đồ, nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ. Đây có thể được xem là minh chứng cho câu "Quýt làm cam chịu."
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Thở hổn hển/ Chủ nhân.. lần sau xin người đừng có đùa như vậy nữa... Ta mà có mệnh hệ gì thì ai bảo vệ người?
Bạch Hàn
/Cười gượng/ Được rồi, được rồi. Ta hứa sẽ không tái phạm nữa. Nhưng mà này, A Cảnh, ngươi đánh nhau giỏi thật đấy! Ngươi có muốn ta bốc cho ngươi vài thang thuốc bổ để tăng cường sức khoẻ không?
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Lắc đầu/ Thôi khỏi đi. Ta chỉ mong chủ nhân bớt gây rắc rối là ta mừng lắm rồi.
Chương 3: Gió Ngược Kinh Thành
Cánh cổng thành nhỏ nằm cuối thôn Mộc Lâm khẽ kẽo kẹt mở ra trong ánh bình minh nhạt nhoà.
Trời chưa sáng hẳn, sương vẫn còn vương trên từng cành lá, phủ một lớp trắng mờ như tấm màn che giấu điều chi đó đang chờ đợi phía trước.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Kéo dây cương, giọng ngái ngủ/ Chủ nhân, người chắc chắn không mang thêm y cụ thật à?
Bạch Hàn ngồi nghiêng trên lưng ngựa, một tay chống cằm, tay kia cầm chiếc quạt giấy phe phẩy.
Y mặc bạch y đơn sơ, chỉ mang theo một bọc hành lý nhỏ sau lưng, ánh mắt lơ đãng dõi về hướng xa xa.
Bạch Hàn
Nếu bệnh người mà cần thuốc men để sống, thì bản thân họ đã không còn cứu được rồi.
Bạch Hàn
/Nhếch môi, đôi mắt lấp lánh vẻ tự phụ/ Chẳng phải cái người “sắp chết” kia cũng đang ngồi thở phì phò trong hoàng cung đấy à?
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
Ầy.. /Định nói gì đó, rồi lại thở dài/
Bạch Hàn không quay sang, vẫn tiếp tục quạt.
Bạch Hàn
Ngươi không nói gì nữa thì ta đi ngủ đây.
Bạch Hàn
Đánh ngựa chậm thôi, đừng để ta ngã xuống là được.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
Ngủ cái đầu người...
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Nhăn mặt, nhưng giọng nhẹ hơn/ Vào kinh lần này không phải trò đùa đâu, nghe bảo trong cung rối ren lắm rồi.
Bạch Hàn
/Khẽ nhắm mắt, tựa vào lưng ngựa, thì thào như mộng ngôn/
Bạch Hàn
Càng loạn... ta càng dễ rút chân.
Ba ngày sau, đoàn nhỏ đã tiến đến vùng ngoại ô kinh thành.
Đêm đó, hai người dừng chân tại quán trọ nhỏ bên bờ sông.
Trong quán, ánh đèn lồng chập chờn soi lên gương mặt một kẻ lạ. Người đó mặc áo vải nâu, dáng vẻ dân thường, nhưng ánh mắt lại không bình thường chút nào.
Hắn cứ dán mắt vào Bạch Hàn từ lúc y bước vào.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Đưa bát cháo đến/ Chủ nhân, ăn chút gì đi, mai còn vào cung.
Bạch Hàn
/Không động đũa, chỉ lật lật mấy trang giấy trong cuốn sổ da/
Bạch Hàn
Ta đang nghĩ, nếu giả vờ là ta không vào cung thì sẽ có ai tìm ta trước không.
Bạch Hàn
Hoặc là Hoàng đế.
Bạch Hàn
/ngẩng lên, mỉm cười/ Hoặc là.. kẻ không muốn ta chữa bệnh cho vương gia.
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng bước chân khe khẽ vang lên sau lưng. Người áo nâu ban nãy tiến lại gần, đặt nhẹ một chén trà trước mặt họ.
Bí Ẩn
Khách quan, trà của ngài nguội rồi, tại hạ xin đổi ly khác.
Giọng hắn nhỏ nhẹ, ánh mắt lại vô tình liếc qua cuốn sổ da đang mở.
Bạch Hàn
/Chẳng thèm nhìn/ Cảm ơn. Nhưng nếu trà nguội mà đổi được thì lòng ngươi nguội lạnh có đổi lại được không?
Người áo nâu khựng lại một nhịp, rồi cười nhạt, khom người rời đi.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Thì thầm/ Chủ nhân, tên đó...
Bạch Hàn
/Rót một ngụm trà, nhẹ giọng/ Mùi hương không phải trà nhài, mà là.. mùi của tử sa độc.
Trần Cảnh lập tức đưa tay định giật lấy chén, nhưng Bạch Hàn đã uống cạn.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
Chủ Nhân!!!
Bạch Hàn
Yên tâm, loại độc này chỉ có tác dụng sau ba ngày ngấm vào huyệt Dương Trì. Kẻ ra tay hẳn còn muốn ta chết từ từ.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
Trời đất, vậy là ai..?
Bạch Hàn đứng dậy, ánh mắt rơi về phía bóng người thấp thoáng sau quầy.
Bạch Hàn
Là một lời cảnh cáo thôi. Nhưng..
Bạch Hàn
/Mỉm cười/ Ta không dễ chết như họ nghĩ đâu.
Sáng hôm sau, kinh thành Vĩnh An hiện ra sừng sững, nguy nga trong ánh dương.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Không giấu nổi lo lắng/ Có khi nào... Chúng ta nên báo với quan binh?
Bạch Hàn
Ngốc. Kẻ phái người hạ độc ta, chính là người có thể điều khiển được quan binh đấy.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
Không lẽ... Thừa tướng?
Bạch Hàn
/Khẽ lắc đầu/ Chưa đủ bằng chứng. Nhưng nếu kẻ đó đã muốn dằn mặt ta sớm thế này, thì đồng nghĩa... Liêm Trạch là mối đe doạ lớn hơn họ tưởng.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
/Quay sang, ánh mắt nghiêm túc/ Vậy chúng ta có vào cung nữa không?
Bạch Hàn
/Bật cười/ Tất nhiên là có.
Trần Cảnh - Tuỳ Tùng
Nhưng chủ nhân vừa bị hạ độc đó!
Bạch Hàn
Chính vì thế.. Ta càng nên vào. Để xem, ai là người sốt ruột muốn ta biến mất đến vậy.
Bạch Hàn vén tay áo, để lộ làn da nhợt nhạt nơi huyệt Dương Trì đã đỏ ửng.
Bạch Hàn
Chúng ta chỉ còn ba ngày. Ba ngày để tìm cách... Sống sót trong cung cấm.
Một cận cảnh bàn tay áo nâu trong quán trọ, đang siết một miếng lệnh bài khắc chữ "Cẩn" mờ nhạt dưới đáy.
Phía sau là bóng dáng một người đàn ông cao lớn, đang ngồi lặng im trong phòng tối, ánh mắt như rắn độc.
Bí Ẩn
Tên đó.. Phải chết trước khi kịp gặp vương gia.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play