Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Năm Tháng Gặp Cậu Là Mùa Xuân Của Tớ

Chương 1

*10 năm về trước*
khi Tô Niệm bước qua hàng cây bàng rụng lá trong sân trường cũ, anh vẫn nhớ như in mùa xuân năm mười bảy tuổi, nơi những điều không nên xảy ra đã lặng lẽ nở rộ – như một cánh hoa đào bung nở sai mùa.
Năm đó, Tô Niệm là học sinh lớp 11A1, một học bá trứ danh – luôn ngồi bàn ba dãy bên phải, kế cửa sổ. Cậu gầy, trắng, tóc đen hơi rối và luôn đeo cặp kính bạc.
Còn Hàn Uyên – lớp 11A2, đội trưởng bóng rổ, học lực bình thường nhưng lại là nam sinh có lượng thư tỏ tình nhiều nhất khối. Cậu lạnh lùng, cao ráo, nét mặt ít biểu cảm, nói chuyện bằng ánh mắt nhiều hơn lời.
Tô Niệm đến trường sớm hơn thường ngày và ngồi trong phòng đọc sách, một lúc sau có tiếng mở cửa
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Chào, đến sớm nhỉ “vợ nhỏ”
Nghe thấy giọng trầm ấm khàn khàn Tô Niệm lặng lẽ quay đầu lại
Nhận ra là Hàn Uyên, cậu ngại ngùng
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Ừ ừm, chào
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Nay trời mưa nên tôi đến sớm 1 chút
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Ừ, chăm quá nhỉ
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*Khẽ đặt cặp xuống bàn*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Ừm ờ, tôi học chung nhé
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
*không nói, lặng lẽ gật 1 cái*
Họ ngồi đối diện nhau, bàn học chất đầy vở. Hàn Uyên nhìn chăm chú bài toán, cau mày.
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*kéo nhẹ áo Tô Niệm*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Công thức đạo hàm bậc ba này tôi… quên mất rồi.
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
*mỉm cười nhẹ, viết lên nháp*
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Cậu làm sai bước chuyển biến thôi
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*nhìn chăm chăm vào Tô Niệm, cười*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Cậu dạy giỏi thật đấy. Không ai nói tôi kiểu dịu như vậy cả
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
*bối rối tránh ánh mắt*
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
…Vì tôi không muốn cậu ghét học
Nắng hắt qua ô cửa sổ, kéo dài bóng hai người trên bàn gỗ cũ. Không ai lên tiếng. Tô Niệm đang gạch gạch vài con số, còn Hàn Uyên thì đang nhìn cậu.
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
*có chút bối rối*
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Này nhìn gì mà nhìn chăm chú vậy
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Ừm, vì “vợ nhỏ” của tôi dễ thương
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
*ngơ ngác có 1 chút bực bội*
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Này lần sau đừng gọi tôi là vợ nhỏ hay kêu tôi dễ thương nữa
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Nhưng cậu dễ thương
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
*bực nhưng không nói gì thêm*
Họ tiếp tục học nhưng trong đầu Tô Niệm lại hiện lên hàng vạn câu hỏi bất chợt cậu lỡ miệng nói ra
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Này Hàn Uyên, cậu..cậu thích tôi sao
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*khẽ nghiêng đầu*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Sao tự nhiên cậu hỏi vậy ?
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Hmm, hay cậu nghĩ tôi thích cậu thật nên mới gọi cậu là vợ nhỏ và dễ thương ?
*end chương 1*

Chương 2

Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Hmm, hay cậu nghĩ tôi thích cậu thật nên mới gọi cậu là vợ nhỏ và dễ thương ?
Tô Niệm im bặt, suy nghĩ 1 hồi lâu xem ý của Hàn Uyên muốn nói là gì
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
H-hả
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Ý cậu là sao !?
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Haiz bộ cậu không nghe rõ tôi nói hả ?
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Tôi hỏi thật đấy
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Hàn Uyên, cậu thích tôi sao ?
Không khí dường như đặc quánh lại. Tất cả những âm thanh xung quanh – tiếng chim, tiếng lá, cả tiếng còi xe xa xa – đều mờ đi, chỉ còn lại tiếng tim đập khe khẽ trong lồng ngực hai người.
Hàn Uyên hơi ngẩng lên, ánh mắt đen sâu như mặt hồ, thoáng chấn động một giây rồi lại trở nên bình thản.
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*cười nhạt*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Này cậu có vấn đề về não không ?
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Không phải là tôi gọi cậu là vợ nhỏ là tôi thích cậu đâu đấy
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Cậu nghĩ tôi sẽ thích 1 người nhạt nhẽo như cậu sao ?
Câu trả lời ấy, như một lưỡi dao lạnh buốt, đâm thẳng vào lòng Tô Niệm.
Cậu khựng lại, không nói gì trong mấy giây. Gương mặt vốn trắng bệch vì ánh nắng, nay càng thêm tái.
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Ừm,.. vậy là tôi nghĩ nhiều quá rồi.
Hàn Uyên không nhìn cậu, chỉ nhẹ nhàng quay mặt đi. Giọng nói đều đều, gần như vô cảm.
Tô Niệm cầm đồ đạc ra khỏi phòng đọc sách và trở về lớp 1 mình để Hàn Uyên trầm ngâm trong suy nghĩ của mình.
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Cậu ta bị gì vậy chứ
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Nghĩ gì mà mình thích cậu ấy
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Thật ghê tởm
Tô Niệm khẽ nhìn qua khe cửa với những ánh vàng của nắng toả xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời cuối xuân. Từng đợt mây trôi chậm, ánh nắng rơi loang lổ trên mặt đất, giống hệt trái tim cậu lúc này
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
*tự nói với chính mình*
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Không sao… Mình quen với việc không ai thích mình rồi.
Cậu dừng lại, bàn tay lật quyển sách đang cầm trên tay. Trang giấy lật qua đúng đoạn thơ cậu từng viết nháp bằng bút chì:
“Nếu cậu không thích tôi, vậy tại sao ánh mắt cậu dịu dàng đến thế mỗi lần nhìn tôi?”
Tô Niệm siết nhẹ cuốn sách, rồi khẽ gập nó lại. Nụ cười hiện trên môi, nhưng là một nụ cười chua xót:
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Mình sai rồi. Chắc là… mình đã tự đa tình.
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Chắc mình cần tới nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại
Tại nhà vệ sinh Tô Niệm gặp Hàn Uyên ở đó, rửa mặt xong cậu lướt qua Hàn Uyên như 1 cơn gió như thể cả 2 là người xa lạ
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*kéo tay Tô Niệm*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Này Tô Niệm nói chuyện với tôi xíu đi
Tô Niệm không nói 1 lời, buông tay Hàn Uyên ra và chạy khỏi đó
Lòng Hàn Uyên có chút tiếc nuối nhưng vẫn buông tay Tô Niệm mà không níu nữa
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Chắc ban nãy mình lỡ lời rồi
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*thở dài, ôm mặt*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Làm sao với cậu ấy đây
*end chương 2*

Chương 3 - Bánh Quy Và Lời Tỏ Tình

Cả hai người cũng từ đó mà ít nói chuyện với nhau hơn
Vào ngày sinh nhật của Hàn Uyên
Sinh nhật Hàn Uyên rơi đúng vào thứ Sáu. Sáng sớm, bàn cậu đã phủ kín những món quà xinh xắn — từ gấu bông, sô-cô-la, nước hoa mini đến dây móc chìa khóa có khắc tên cậu. Nữ sinh đi ngang lớp đều khúc khích, có người mạnh dạn chúc mừng tận cửa, có người chỉ dám để quà rồi chạy biến.
Bạch Vũ (bạn top)
Bạch Vũ (bạn top)
Chà, được hâm mộ ghê
Trạch Nhiên (bạn top)
Trạch Nhiên (bạn top)
Cậu không biết đấy Bạch Vũ, ở trường Hàn Uyên nổi tiếng nhất mà
Kỳ Dương (bạn top)
Kỳ Dương (bạn top)
Dữ vậy, Hàn Uyên tí cho tôi ít bánh cậu được tặng nhé nhìn nó ngon ghê
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*Cười nhạt, nhét tai nghe vào tai*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Cứ lấy thoải mái đi tôi không thích ăn đồ ngọt đâu
Kỳ Dương (bạn top)
Kỳ Dương (bạn top)
Thật sao tụi mình ăn thôi
Đột nhiên cửa lớp mở ra, Tô Niệm đứng trước cửa lớp khẽ gọi Hàn Uyên
Hàn Uyên không nghe tiếng Tô Niệm gọi chỉ mải nghe nhạc
Trạch Nhiên (bạn top)
Trạch Nhiên (bạn top)
*khẽ kéo áo Hàn Uyên*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*bỏ tai nghe ra khỏi tai*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Chuyện gì ?
Trạch Nhiên (bạn top)
Trạch Nhiên (bạn top)
Có ai gọi cậu kìa, cậu ta là ai thế
Hàn Uyên khẽ quay đầu ra cửa lớp, nhìn thấy Tô Niệm cậu giật mình vì lâu rồi mới thấy Tô Niệm
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Này Hàn Uyên, đi theo tôi 1 chút được không ?
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Ừm được
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Đi thôi
Cả 2 cùng đi đến sân thượng, nơi vắng vẻ chỉ còn lại 2 người cùng nói chuyện
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Có chuyện gì thế ?
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Ừm nay là sinh nhật cậu đúng không ?
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
À.. ừ sao thế
Trên tay Tô Niệm cầm túi bánh quy do chính tay cậu làm được khói khéo léo bởi túi giấy và trang trí bằng những hình dán đáng yêu cuối cùng là chiếc nơ được thắt ở giữa
Tô Niệm lặng lẽ đưa cho Hàn Uyên
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
N-này.. chúc cậu sinh nhật vui vẻ
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Đây là bánh quy do tôi làm, ngon lắm
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
À.. cảm ơn nhé
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
C-còn nữa..
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
À ừm, Hàn Uyên tôi thích cậu
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Hả ?
Không khí như ngừng lại một thoáng.
Hàn Uyên cầm túi bánh, nhìn nó như thể cậu không mong nhận được gì cả. Rồi ánh mắt chuyển sang Tô Niệm – chậm rãi, lạnh hơn những lần chạm mắt trước kia.
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Cậu đang đùa à?
Giọng Hàn Uyên không to, nhưng đủ rõ.
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Con trai thích con trai? Tôi không chấp nhận kiểu tình cảm đó đâu. Đừng mang mấy chuyện lệch lạc ra đùa vào sinh nhật tôi.
Một cái gai nhọn đâm thẳng vào lòng Tô Niệm. Bàn tay cậu run lên. Cậu chưa từng thấy ánh mắt Hàn Uyên như thế — có chút khinh lẫn lạnh nhạt, như đang cố đẩy cậu ra xa khỏi vòng quay bình thường của thế giới này.
Tô Niệm (bot)
Tô Niệm (bot)
Xin lỗi… tôi không đùa.
Câu nói nhỏ đến mức như tan vào gió.
Không khí trở nên căng thẳng, không 1 chút tiếng động, ánh mắt Tô Niệm như đang trông chờ câu trả lời từ Hàn Uyên còn Hàn Uyên như đang muốn né tránh cậu ngay lập tức
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Thứ tình cảm này thật ghê tởm
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Làm bạn thì được chứ tôi không chấp nhận được chuyện này đâu
Hàn Uyên rời đi, bỏ lại Tô Niệm 1 mình, ánh mắt cậu vẫn nhìn theo bóng lưng Hàn Uyên
Tuy thế nhưng Hàn Uyên vẫn cầm lấy túi bánh và đi
Vẫn còn 1 chuyện mà Tô Niệm muốn nói với Hàn Uyên nhưng cậu đã đi quá xa
Về đến lớp Hàn Uyên mặt không cảm xúc
Trạch Nhiên (bạn top)
Trạch Nhiên (bạn top)
Này cậu đi đâu mà lâu thế, vào giờ học rồi đấy
Kỳ Dương (bạn top)
Kỳ Dương (bạn top)
Lại được tặng quà à, ghen tị thế
Bạch Vũ (bạn top)
Bạch Vũ (bạn top)
Tí chia tụi này ít nhé
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Không
3 người kia lập tức im lặng
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Hàn Uyên vào lớp rồi thì ngồi xuống học đi em
Hàn Uyên không nói gì, khẽ ngồi xuống bàn của mình cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài cái thời tiết lạnh buốt của mùa đông, cậu nghĩ lại những lần ở cạnh Tô Niệm
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Haiz *thở dài*
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Cậu ta bị sao vậy
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*vò đầu*
Hôm sau Tô Niệm xin nghỉ học, 1 tuần sau hay 1 tháng sau cậu cũng không đi học lại, và sau đó tên của Tô Niệm đã xoá khỏi danh sách lớp
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Tô Niệm chuyển trường. Nghe đâu chuyển lên tỉnh sống cùng chị gái.
Thứ Hai đầu tuần, lớp 11A1 vắng đi một người.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Tô Niệm đã chuyển trường. Gia đình có việc riêng.
Nghe được những lời nói rằng Tô Niệm đã chuyển trường, Hàn Uyên cũng có 1 chút nhớ nhung về Tô Niệm nhưng không dám nhắn tin hay gọi điện hỏi han cho Tô Niệm sợ rằng Tô Niệm vẫn còn giận mình
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
Mình có nên liên lạc cho cậu ấy không đây
Hàn Uyên (top)
Hàn Uyên (top)
*vò đầu*
Thế rồi cả 2 trở nên xa cách, Hàn Uyên cũng dần quên đi cái bóng của Tô Niệm
*end chương 3*

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play