Ngược Chiều Ánh Mặt Trời
Cát bụi đầu tiên
Sa mạc Ai Cập , tháng sáu ,nắng như đổ lửa từ trên trời xuống
Chiếc xe jeep dừng lại trước khu lán trại đầy bụi. Aarav bước xuống, xách ba lô nặng trịch và nhíu mày trước cái nóng ngột ngạt. Giày anh vừa chạm cát đã bị nung nóng như thiêu.
Anh vừa mới đến từ Ấn Độ sáng nay. Được chọn vào đoàn khảo cổ quốc tế là điều đáng tự hào. Nhưng tâm trạng anh lại chẳng vui vẻ gì.
Kwame Dlamini
“Chào! Cậu là người mới à?”
Một giọng nói trầm vang lên.
Một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào mui xe đối diện, cười rất tươi.
Da anh ấy sẫm màu, khỏe khoắn. Tóc dài kiểu dreadlocks được buộc nhẹ phía sau. Trên cổ anh ta là một chiếc máy ảnh chuyên dụng. Nhìn qua là biết dân nhiếp ảnh chuyên nghiệp.
Kwame Dlamini
“Tôi là Kwame. Nhiếp ảnh.”
Aarav Kapoor
“Aarav. Khảo cổ học.”
Bắt tay. Da người kia nóng rực. Aarav rút tay về nhanh.
Kwame Dlamini
“Không hỏi tôi có nước à?”
Kwame Dlamini
Tôi thích kiểu này
Aarav nhíu mày. Anh ghét những người nói quá dễ dàng. Nhưng không hiểu sao... ánh mắt ấy khiến tim anh hơi chệch nhịp.
Buổi họp đoàn khảo cổ chiều hôm đó.
Kwame thì nói chuyện với mọi người rất tự nhiên. Dường như ai cũng quý anh ta.
Aarav chỉ ngồi yên, ghi chép. Không quan tâm đến ai khác. Anh đến đây để làm việc, không phải kết bạn.
Nhưng ánh mắt của Kwame vẫn nhiều lần hướng về phía anh. Đôi lúc, họ chạm mắt nhau—và Aarav lập tức quay đi.
Tối hôm đó, Aarav ngồi trong lều riêng, ánh đèn vàng yếu ớt rọi lên cuốn nhật ký anh thường ghi trước khi ngủ. Anh viết dòng đầu tiên của chuyến đi:
> “Ngày 1 – Sa mạc nóng hơn tôi tưởng. Con người ở đây cũng vậy.”
Anh dừng bút, rồi khẽ thêm một dòng nhỏ, ở góc trang:
> “Một người. Cười quá nhiều. Nhưng ánh mắt thì rất thật.”
Cậu là cổ vật à
Buổi chiều, nắng vàng như mật rơi xuống khu khai quật. Aarav ngồi bên cạnh đống mảnh gốm, tay đeo găng, cẩn thận lật từng mảnh một.
Click.
Aarav ngẩng đầu. Lại là tiếng máy ảnh.
Kwame đứng cách đó vài mét, mắt dán vào ống kính, khóe miệng cong cong như đang rất hài lòng.
Aarav Kapoor
“Anh đang làm gì vậy?” – Aarav hỏi, giọng không vui.
Kwame Dlamini
“Chụp thứ gì đó quý hiếm.” – Kwame đáp.
Aarav Kapoor
Aarav chau mày. — “Đừng nói là tôi.”
Kwame Dlamini
“Ừ. Một cổ vật sống. Biểu cảm cực kỳ chân thực.”
Aarav đứng dậy, phủi bụi khỏi tay áo. Mặt anh không đổi sắc, nhưng tai thì hơi đỏ.
Aarav Kapoor
“Đừng đùa kiểu đó. Tôi không thích.”
Kwame Dlamini
— “Tôi không đùa.” – Kwame nói, ánh mắt nghiêm túc lạ thường.
Kwame Dlamini
“Cậu làm tôi tò mò. Và tôi luôn chụp lại những thứ khiến tim mình chú ý.”
Aarav Kapoor
Aarav im lặng. Một lúc lâu mới nói:
— “Làm ơn đừng để ý đến tôi.”
Kwame Dlamini
Kwame cười nhẹ. Không cợt nhả nữa.
— “Thật khó đấy.”
Anh quay đi. Bỏ lại Aarav đứng giữa nắng, tim đập lạc nhịp mà chính anh cũng không hiểu vì sao.
Aarav quay lại với công việc, nhưng tay cầm bút bỗng run nhẹ.
Aarav Kapoor
Chuyện gì thế này?
Anh đã từng quen với việc bị nhìn lướt qua rồi lãng quên. Vậy mà ánh mắt của người đó… lại cứ đeo bám anh như nắng trên da.
Đôi khi, Aarav cảm thấy Kwame quá tự do. Quá... khác anh.
Nhưng cũng chính vì quá khác, nên ánh mắt ấy mới khiến anh dao động.
Tối hôm đó, trong lều, Aarav mở điện thoại. Một tấm ảnh mới vừa được gửi về hệ thống dữ liệu đoàn.
Là anh – đang ngồi cúi đầu lau mảnh gốm. Nắng đổ trên vai. Và ánh mắt... mơ hồ.
Tác giả: Kwame.
Có những khoảnh khắc, dù chỉ là một cú bấm máy... cũng đủ ghi lại một điều gì đó đang thay đổi âm thầm.
Gặp lại không phải là tình cờ
Hôm sau, nắng vẫn rát da như thường, nhưng không khí ở khu trại lại nhộn nhịp bất thường. Một chiếc SUV mới xuất hiện, kéo theo tiếng nói cười rôm rả của đám kỹ thuật viên trẻ.
Aarav đang kiểm tra bản đồ địa tầng thì nghe tiếng ai đó gọi:
Neil Das
“Aarav Kapoor? Là cậu thật à?”
Anh quay lại.
Một người đàn ông bước tới, mặc áo sơ mi trắng, tay xách túi tài liệu. Khuôn mặt quen thuộc khiến tim Aarav khựng lại một nhịp.
Aarav Kapoor
“Neil?” – anh khẽ gọi
Neil Das. Đồng môn cũ của Aarav thời đại học. Cũng từng là… người cũ.
Neil Das
“Là mình đây. Thật bất ngờ gặp lại cậu ở giữa sa mạc thế này!” – Neil cười rạng rỡ, hơi thở mang theo mùi bạc hà quen thuộc.
Kwame đứng gần đó, nheo mắt nhìn hai người. Anh chưa từng thấy Aarav… căng thẳng như vậy.
Aarav Kapoor
“Cậu làm việc ở đây à?” – Aarav hỏi, giữ giọng bình thản.
Neil Das
“Mới được bổ sung vào nhóm xử lý mẫu sinh học. Nhờ có một vài... mối quen.” – Neil cười, ánh mắt lướt qua Kwame.
Neil Das
“À, chào anh,” Neil chìa tay về phía Kwame. “Tôi là Neil. Rất thân với Aarav.”
Kwame bắt tay. Nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng ánh nhìn thì sắc lạnh hơn thường lệ.
Kwame Dlamini
“Kwame. Nhiếp ảnh. Rất thân... với máy ảnh.” – anh đáp, không quên liếc nhìn Aarav.
Aarav im lặng, cảm thấy không khí trở nên… ngột ngạt lạ thường.
Neil nói chuyện tự nhiên, gần gũi, nhưng cách anh ta đứng hơi nghiêng về phía Aarav, và bàn tay thỉnh thoảng khẽ chạm nhẹ vào vai anh... lại khiến người ngoài nhìn vào dễ lầm tưởng.
Và Kwame? Anh không nói gì. Nhưng từ lúc đó, ánh mắt anh không còn dõi theo cổ vật nữa.
Tối hôm đó, trong bữa ăn, Neil ngồi cạnh Aarav, vừa ăn vừa kể chuyện thời đại học. Aarav không mấy hưởng ứng, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự.
Kwame ngồi đối diện, im lặng. Anh không chen vào. Nhưng từng cái nhìn, từng thìa cơm, đều nặng trĩu sự khó chịu bị đè nén.
Anh không thích mình bị gạt ra ngoài.
Nhất là khi người kia... cứ vô thức nghiêng về phía một người khác.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play