"Ngữ Cầm! Em mau chạy đi, bọn xác sống như thủy triều đổ về rồi, giờ mà không chạy thì cả hai chúng ta đều sẽ bị ăn sống mất!"
Giọng Tô Hạo lạc đi trong tiếng gầm gừ rợn người của lũ xác sống đang tiến đến gần. Chúng như những con sóng dữ, cuồn cuộn trào dâng, không ngừng nghỉ, bất chấp mọi thứ trên đường đi của chúng. Cái mùi tanh tưởi của máu thịt phân hủy xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày tôi cuộn lên.
Bầu trời xám xịt, u ám, phảng phất một màu chết chóc, càng làm tăng thêm vẻ kinh hoàng của khung cảnh tận thế này. Giờ mà không chạy, chúng tôi sẽ bị nhấn chìm trong biển xác sống đó, bị xé xác, bị gặm nhấm đến tận xương tủy.
Tôi siết chặt thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm lạnh lẽo phản chiếu ánh mắt kiên định của tôi. Nhìn Tô Hạo, người đồng đội, người bạn, cũng là người duy nhất tôi có thể tin tưởng trong cái thế giới điên loạn này, lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa. Trong cái thế giới tận thế hoang tàn, đổ nát, đâu đâu cũng chỉ thấy xác sống biết đi, anh là người duy nhất tôi có thể xem là bình thường, là người đã cùng tôi trải qua biết bao sóng gió, là người đã cùng tôi thề sống chết có nhau.
Mím môi, tôi liếc anh với ánh mắt không mấy thiện cảm, giọng nói gần như gằn lên vì tức giận:
"Anh bị điên rồi à!? Chúng ta đã từng thề, sống sẽ cùng nhau sống! Chết sẽ cùng nhau chết! Giờ anh bảo tôi chạy? Anh nghĩ tôi sẽ bỏ anh lại một mình trong tình cảnh này sao? Anh nghĩ tôi có thể sống yên ổn khi biết anh đang phải đối mặt với nguy hiểm một mình?"
Tô Hạo vừa cầm kiếm chém zombie, máu me bắn tung tóe lên khuôn mặt anh, vừa khó khăn nói:
"Chẳng lẽ cả hai chúng ta cùng nhau bỏ mạng ở đây hay sao? Em nghĩ chết là hết sao? Chết trong tay lũ quái vật này, bị chúng xé xác, gặm nhấm, đó không phải là một cái chết anh hùng, mà là một cái chết vô nghĩa! Thế giới rơi vào tận thế như ngày hôm nay đã là khổ sở lắm rồi, em còn muốn để da thịt mình cho lũ xác sống này gậm nhấm từng chút một sao!? Em muốn bố mẹ, em gái em nhìn thấy em trong tình trạng thê thảm như vậy sao? Nghe lời anh, chạy đi! Sống sót, đó mới là điều quan trọng nhất bây giờ! Hãy sống để tiếp tục chiến đấu, để tìm ra cách cứu thế giới này, để trả thù cho những người đã mất!"
"Muốn chạy thì cũng phải cùng nhau chạy!" Tôi vung kiếm về phía con zombie đang có ý định cắn Tô Hạo, lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt đầu nó một cách gọn gàng. Máu đen kịt của con zombie phun ra, bám lên quần áo tôi, nhưng tôi không hề quan tâm.
Tôi kiên quyết không rút lui, không bỏ rơi Tô Hạo. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao khó khăn, và bây giờ, chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt với thử thách này.
Thế giới rơi vào tận thế vào thời điểm dịch bệnh bùng phát, một loại dịch bệnh khủng khiếp, lây lan với tốc độ chóng mặt, biến con người thành những con quái vật khát máu. Loại bệnh đến cả máy móc hiện đại cũng không thể tra ra nguyên nhân, không có thuốc chữa, không có cách nào ngăn chặn. Từng người một bị lây nhiễm, và có những biến chứng vô cùng khác thường, biến họ thành những sinh vật gớm ghiếc, không còn nhân tính.
Gia đình tôi cũng nằm trong số đó, bố mẹ và em gái tôi đều trở thành một thứ vô cùng đáng sợ chỉ sau một đêm.
24 tiếng sau khi dịch bệnh bùng phát.
Cả thế giới rơi vào hoảng loạn, đâu đâu cũng là xác sống, tiếng la hét, tiếng súng đạn, tiếng gầm gừ của lũ quái vật vang lên khắp nơi, biến trái đất thành một địa ngục trần gian. Tôi đã chứng kiến tận mắt cảnh tượng kinh hoàng đó, cảnh tượng những người thân yêu của mình biến thành quái vật, và tôi không bao giờ muốn phải chứng kiến điều đó xảy ra với Tô Hạo.
Tô Hạo nhíu mày nhìn tôi, nét mặt anh thoáng chút đau đớn, xen lẫn sự bất lực. Anh khó nhọc thốt ra từng chữ, giọng nói khàn đặc như bị nghẹn lại:
"Xin lỗi Ngữ Cầm... Anh... anh xin lỗi...". Giọng anh lạc đi, yếu ớt như sắp tắt hẳn: "Có lẽ... có lẽ em phải chém anh một nhát rồi đó..."
Câu nói ấy như một nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi. Tôi quay phắt lại nhìn Tô Hạo, toàn thân anh run lên bần bật. Ánh mắt tôi kinh hoàng dừng lại trên cánh tay anh. Một vết cắn sâu hoắm, rướm máu đỏ tươi đang hiện rõ mồn một trên đó.
Máu từ vết thương chảy xuống, thấm đẫm vào lớp áo anh. Xung quanh vết cắn, da thịt anh bắt đầu chuyển sang một màu tím tái đáng sợ. Đôi mắt anh, vốn trong veo và ấm áp, giờ đây bắt đầu hiện lên từng tia máu đỏ rực, lan dần ra khắp con ngươi.
Đó chính là dấu hiệu đầu tiên của biến chứng trở thành zombie, một dấu hiệu quá rõ ràng, quá khủng khiếp khiến tôi hoảng loạn. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến tôi rùng mình. Cảnh tượng này quá sức chịu đựng đối với tôi. Nỗi sợ hãi cùng cực trào dâng trong lòng, bóp nghẹt lấy trái tim tôi.
Tôi không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Người đàn ông tôi yêu thương, người đã cùng tôi trải qua bao nhiêu sóng gió, giờ đây đang đứng trước nguy cơ trở thành một con quái vật khát máu. Tôi thét lên trong tuyệt vọng, tiếng thét xé toạc không gian tĩnh lặng:
"Tô Hạo!"
Tên anh bật ra khỏi miệng tôi, đầy đau đớn và bất lực. Tôi muốn chạy đến bên anh, muốn ôm lấy anh, nhưng đôi chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ. Tôi không biết phải làm gì, phải làm sao để cứu anh, cứu lấy người đàn ông mà tôi yêu thương nhất trên đời này.
Sau lưng tôi là một đàn zombie đang nhào đến vồ vập, da thịt tôi bị chúng cắn xé, nhưng thật kỳ lạ, tôi lại thấy thật nhẹ nhõm làm sao, tôi sẽ đi cùng Tô Hạo, rời khỏi cái thế giới chết tiệt này!
"Lộc cộc...Lộc cộc..."
Tiếng động đều đều, khô khốc cứ vang lên không ngừng bên tai tôi. Âm thanh ấy như mũi khoan, xoáy sâu vào tâm trí, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Cơ thể phản ứng theo bản năng, tôi bật dậy như một cái lò xo, mắt dáo dác tìm kiếm thứ gì đó có thể làm vũ khí.
Sống sót qua những ngày tháng tận thế kinh hoàng ấy đã tôi luyện cho tôi phản xạ cực nhanh với bất kỳ âm thanh nào, nhất là những âm thanh lạ lẫm, bất thường. Tay tôi theo thói quen lần mò lên đầu giường, nơi tôi thường giấu con dao găm sắc bén, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ con zombie nào dám bén mảng đến gần. Nhưng thay vì con dao quen thuộc, tay tôi lại chạm vào một bề mặt lạnh lẽo, trơn bóng. Tôi chộp lấy nó, nhận ra đó là chai nước biển đang truyền dịch.
Cánh cửa phòng bật mở, một người phụ nữ bước vào. Chứng kiến cảnh tượng tôi đang ngồi bật dậy trên giường bệnh, tay cầm chặt chai nước biển như một vũ khí, ánh mắt chị ta mở to, tròn xoe ngỡ ngàng. Vẻ mặt chị ta pha lẫn sự kinh ngạc và lo lắng, như thể tôi vừa làm một điều gì đó vô cùng kỳ quái.
"Ngữ...Ngữ Cầm...em...em có sao không vậy?" Giọng nói của chị ta run run, lắp bắp.
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lạ mặt, ánh mắt đầy cảnh giác và đề phòng. Ký ức về những cuộc chiến đấu sinh tồn với lũ zombie vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi, khiến tôi không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
"Cô...cô là ai? Tôi...tôi đang ở đâu?" Tôi hỏi, giọng nói khàn đặc vì cơn khát: "Cô...cô cứu tôi khỏi lũ zombie đó sao? Chúng...chúng đâu rồi?"
Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của lũ quái vật khát máu. Bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường khiến tôi càng thêm bất an. Tôi siết chặt chai nước biển trong tay, sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết.
Liệu người phụ nữ này có phải là mối nguy hiểm mới? Liệu đây có phải là một cái bẫy? Hàng loạt câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào yên lòng.
Ánh đèn bệnh viện trắng toát hắt lên gương mặt người phụ nữ đối diện, khiến tôi cảm thấy mơ hồ và xa lạ. Chị ta thong thả bước vào phòng, tay nâng niu một giỏ trái cây tươi ngon, hoàn toàn không để ý đến vẻ cảnh giác hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Chị ta nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây xuống bàn, kéo ghế ngồi gần giường bệnh, rồi thở dài một tiếng, khóe môi nở nụ cười bất lực pha chút lo lắng. Giọng nói chị ta nhẹ nhàng, êm ái như đang dỗ dành một đứa trẻ:
"Em vẫn còn thấy vai diễn trong bộ phim mới quá nặng nề sao? Chị thấy bộ phim đó cũng không thực sự phù hợp với tính cách của em lắm. Nó có vẻ quá đen tối và u ám, không phải là thể loại em thường hay chọn. Hay là để chị đổi bộ khác cho em, một bộ phim nhẹ nhàng và tươi sáng hơn, phù hợp với hình tượng của em hơn, được không?"
Tôi nhìn chị ta chằm chằm, đầu óc trống rỗng, không hiểu chị ta đang nói gì.
"Phim? Phim gì chứ?" Tôi thốt lên, giọng nói khàn đặc vì cơn khát và sự hoang mang tột độ.
Ký ức cuối cùng của tôi là cảm giác đau đớn tột cùng khi bị lũ xác sống đói khát xé xác, máu me be bét, tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng khắp không gian. Vậy mà giờ đây, tôi lại nằm trên giường bệnh, đối diện với một người phụ nữ xa lạ đang nói về một bộ phim nào đó mà tôi hoàn toàn không biết.
Chị ta cầm một quả táo đỏ mọng lên, xoay xoay trong tay, rồi tặc lưỡi:
"Chậc! Cái bộ Hậu Tận Thế Zombie đó chị thấy em không nên tham gia. Quá nhiều cảnh máu me và bạo lực, không tốt cho tâm lý của em. Hơn nữa, hình tượng của em vốn dĩ trong sáng, nhẹ nhàng, tham gia một bộ phim như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này. Để chị tìm cho em một bộ phim thanh xuân vườn trường, nhẹ nhàng, lãng mạn, phù hợp với lứa tuổi và hình tượng của em hơn, được không? Chị đã liên hệ với một vài đạo diễn nổi tiếng, họ đều rất muốn hợp tác với em trong những dự án phim thanh xuân. Em nghĩ sao?"
Mỗi lời chị ta nói ra càng khiến tôi thêm hoang mang, lạc lõng. Cảnh tượng kinh hoàng của ngày tận thế, lũ xác sống gớm ghiếc, tiếng la hét, tiếng súng đạn… tất cả vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Giây trước tôi còn đang chiến đấu để sinh tồn trong một thế giới đầy rẫy chết chóc, giây sau tôi lại ở đây, trong một căn phòng bệnh viện trắng toát, nghe một người phụ nữ xa lạ nói về phim ảnh.
Chẳng lẽ nào… chẳng lẽ nào tôi đã xuyên không đến một thế giới khác rồi sao? Một thế giới không có xác sống, không có ngày tận thế, chỉ có những bộ phim thanh xuân vườn trường? Suy nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa khó tin.
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện, cố gắng tìm kiếm một lời giải đáp cho những điều kỳ lạ đang diễn ra.
Ánh mắt tôi hẳn là mang theo vẻ kinh ngạc tột độ, đến mức khiến chị ta cũng phải nhíu mày khó hiểu, cất tiếng hỏi:
"Em vẫn ổn chứ Ngữ Cầm? Mới quay được một đoạn ngắn của cảnh phim Hậu Tận Thế Zombie mà em đã ngất xỉu bất tỉnh, làm chị sợ hết hồn, tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra chứ. Em có cảm thấy chóng mặt, buồn nôn hay khó chịu ở đâu không? Cần gọi bác sĩ không em?"
Tôi nhìn chị ta chằm chằm, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức hỗn loạn đang cuộn trào trong đầu. Cái tên "Ngữ Cầm" cứ văng vẳng bên tai, giống như một tiếng chuông báo động, đánh thức một điều gì đó mơ hồ mà quen thuộc. Tôi nhíu mày, cảm giác khó hiểu và hoang mang dâng lên mạnh mẽ:
"Ngữ Cầm? Ở đây… tôi… cũng tên là Ngữ Cầm sao?"
Chị ta nhíu chặt đôi mày thanh tú, vẻ mặt hiện rõ sự thắc mắc tột độ, nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn tôi không rời. Bàn tay thon dài của chị ta bất giác vươn ra, nhẹ nhàng nhưng đầy dò xét, bóp nhẹ vào hai bên má tôi, giọng nói pha chút trách móc xen lẫn giận hờn:
"Em giả vờ mất trí nhớ với chị đấy à, Ngữ Cầm? Chị nhớ rõ ràng là mới hôm qua thôi, em còn nũng nịu khoe với chị là tên em vừa được lên hot search trang nhất của mấy tờ báo lớn kia mà?"
Tôi khẽ gạt tay chị ta ra khỏi mặt mình, lông mày nhíu chặt lại, gần như chạm vào nhau, tạo thành một nếp nhăn sâu hoắm giữa trán. Giọng nói của tôi đều đều, không chút cảm xúc, như thể đang nói về một người xa lạ nào đó:
"Tôi thật sự không nhớ gì cả. Tôi bị mất trí nhớ rồi. Nếu chị biết gì về tôi, hãy kể lại cho tôi nghe đi. Mọi chuyện liên quan đến tôi, dù là nhỏ nhất."
Lời nói của tôi như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt chị ta. Chị ta sững sờ, hai mắt trợn tròn như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Đôi môi đỏ mọng mấp máy vài lần, cuối cùng cũng thốt ra được một câu hỏi đầy ngờ vực:
"Ngữ Cầm à... em... em đang đùa chị đấy phải không? Em đừng làm chị sợ."
Tôi nhún vai một cách thờ ơ, ánh mắt vẫn vô hồn, không chút biểu cảm:
"Chị nghĩ sao thì tùy. Chị thấy tôi giống đang giả vờ lắm sao? Tôi có lý do gì để giả vờ mất trí nhớ chứ? Nếu chị không tin, chị có thể đưa tôi đến khu kiểm tra. Tôi thực sự không nhớ bất cứ điều gì về bản thân mình nữa. Tôi là người như thế nào, tôi làm nghề gì, gia đình tôi ở đâu, bạn bè tôi là ai... tất cả đều là một khoảng trống rỗng. Chị là người đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi tỉnh dậy. Vì vậy, nếu chị thực sự biết tôi, xin hãy giúp tôi."
Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, không hề có chút sai lệch nào. Thật sự mà nói, trong khoảnh khắc vừa tỉnh dậy trong thân thể này, tôi chỉ biết được cái tên Ngữ Cầm, ngoài ra mọi thứ đều hoàn toàn xa lạ, giống như một người mù lạc lõng giữa thế giới rộng lớn mà không có cây gậy dẫn đường.
Tôi bỡ ngỡ, hoang mang và cảm thấy vô cùng bất lực trước tình huống khó hiểu này. Mọi thứ xung quanh đều mờ mịt, không một chút quen thuộc, khiến tôi cảm thấy lạc lõng và cô độc. Tôi không biết mình đang ở đâu, mình là ai trong thế giới này, và tại sao lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như vậy.
Chị ta sau một hồi sững sờ và cố gắng định hình lại mọi thứ, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Chị ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng và kiên nhẫn giải thích từng chi tiết một về thân phận mới này của tôi.
Giọng nói của chị ta ôn tồn, giúp tôi dần dần xua tan đi nỗi hoang mang và lo lắng đang bao trùm. Chị ta kể cho tôi nghe về cuộc đời của Ngữ Cầm, về gia đình, bạn bè, và cả sự nghiệp của cô ấy.
Thân xác này, cũng mang tên Ngữ Cầm, nhưng lại hoàn toàn trái ngược với tính cách mạnh mẽ, hiếu thắng và có phần đanh đá của tôi. Ngữ Cầm ở thế giới này được mọi người xem như một đóa bạch liên hoa tinh khôi, thuần khiết và mỏng manh. Cô ấy có dáng vẻ mềm mại, yếu đuối, thường xuyên nũng nịu và được bao bọc trong nhung lụa.
Gia đình cô ấy thuộc tầng lớp giàu có, nên cô ấy chưa từng phải trải qua những khó khăn hay thiệt thòi nào đáng kể trong cuộc sống.
Cô ấy sống trong một thế giới đầy đủ tiện nghi, được yêu thương và chiều chuộng. Điều khiến tôi đặc biệt chú ý và có phần lo lắng chính là việc Ngữ Cầm ở thế giới này là một nữ diễn viên trẻ triển vọng, vừa mới được công bố chính thức. Với gương mặt xinh đẹp, thanh tú và toát lên vẻ thuần khiết, cô ấy nhanh chóng thu hút được một lượng fan hâm mộ đông đảo.
Sự nổi tiếng đến quá nhanh chóng này khiến tôi cảm thấy áp lực và bất an, bởi tôi không biết mình có thể đảm đương được vai trò của một nữ diễn viên hay không, và liệu tôi có thể sống đúng với hình tượng "bạch liên hoa" mà mọi người đã gán cho Ngữ Cầm hay không?
Tôi lo lắng mình sẽ làm mọi thứ rối tung lên và khiến cho cuộc sống của Ngữ Cầm ở thế giới này bị đảo lộn mất.
Trước khi bị dịch chuyển đến thế giới này, tôi đã hoàn toàn tin rằng sự tồn tại của mình sẽ chấm dứt, tan biến như một hồn ma vô định. Tôi tưởng tượng mình sẽ lạc lõng trong một không gian u ám, bao quanh bởi những xác sống ghê rợn, đáng sợ.
Hình ảnh đó ám ảnh tôi đến mức tôi nghĩ rằng mình sẽ trở nên lạnh lùng, vô cảm, mất đi hết thảy những rung động của một con người bình thường. Sự tồn tại trong một thế giới đầy rẫy chết chóc và kinh hoàng như vậy, theo tôi nghĩ, chắc chắn sẽ bào mòn đi tất cả những cảm xúc tốt đẹp còn sót lại.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một cuộc sống như địa ngục, một sự tồn tại vô nghĩa giữa những sinh vật ghê tởm. Thế nhưng, số phận lại trớ trêu đưa đẩy tôi đến một hoàn cảnh hoàn toàn khác. Tôi không biến mất, cũng không phải lang thang giữa bầy xác sống kinh dị.
Tôi thức tỉnh trong một cơ thể khác, một cuộc đời khác, nhưng lại mang cùng một cái tên với chính tôi ở thế giới cũ. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cứ như thể cuộc đời đang chơi một trò đùa quái ác với tôi vậy. Một bên là sự biến mất hoàn toàn, một bên là sự tồn tại trong một hình hài khác, cả hai đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi không biết mình nên vui mừng vì vẫn còn tồn tại hay nên lo lắng cho số phận mới này.
"Em nhớ ra gì chưa?" Giọng nói có phần e ngại của người phụ nữ vừa rồi vang lên, chị ta thở dài: "Hazzz... nếu em thấy chỗ nào không ổn cứ nói với chị, được thì chị sẽ hủy hợp đồng đóng bộ phim đó luôn, sức khỏe của em vẫn là quan trọng nhất với chúng ta mà."
Mí mắt tôi co giật, liếc nhìn chị ta: "Tôi mà phải rút lui à? Hai từ đó chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của con Ngữ Cầm này đâu!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play