Hạ Như Đình cảm thấy vô cùng khó chịu, nước trong khoang miệng khiến nàng như muốn ngộp thở, nàng vùng vẫy dữ dội nhưng không có ai để ý đến.
Trong đầu nàng đang tự trách bản thân mình ngu xuẩn, đã không biết bơi lại còn giả làm người tốt cứu đứa bé đó làm gì chứ, để cho bây giờ rơi vào tình cảnh này.
Nàng dần dần mất đi ý thức, chỉ nhớ mang máng lúc ngất đi nàng dường như thấy được hình dáng của một nam nhân, sau đó lâm vào hôn mê.
Từ trong cơn mê sảng Như Đình hoảng hốt bật dậy, nhìn thấy ánh sáng nàng mới thở phào, hóa ra là mình chưa chết, đúng thật mình đã được cứu.
Nhưng lúc này nhìn lại khung cảnh xung quanh nàng lại có chút ngẩn người, sao cách bài trí căn phòng này lại giống với mấy bộ phim mà nàng đã từng đóng thế vậy.
Nàng lúc này thật sự có chút hoang mang, vừa hay lúc này một nữ nhân mặc đồ cổ trang bước vào, thấy nàng tỉnh rồi thì vui vẻ nói :
"Di nương, người sao lại suy nghĩ không thấu đáo như vậy, người tự tử thì chúng nô tỳ phải làm sao chứ, cũng may hôm nay Vương gia có mặt lúc đấy cho nên mới cứu người, chứ nếu không giờ này người đã là cái xác rồi.
Hình như lần này Vương gia rất tức giận, vương gia nói người muốn chết thì chết xa phủ ra, đừng làm liên lụy đến Duệ Vương phủ.
Vương gia còn nói cấm túc di nương trong phòng, không được xuất hiện trước mặt Vương gia một lần nào nữa " .
Hạ Như Đình hoang mang, lời nói của người này khiến cho nàng thật sự mê sảng mất rồi, nàng là ai ?, đây là đâu?, có ai nói cho nàng biết hay không ?".
Tại sao chỉ cứu một đứa trẻ mà lại thành nhảy hồ tự tử rồi.
Nàng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đầu đau như búa bổ, một dòng ký ức của nguyên chủ lần lượt như thủy triều chui vào đầu nàng, khiến cho Như Đình phải mất một lúc sau mới tiếp thu được sự thật là mình đã xuyên sách, mà là một bộ tiểu thuyết mà nàng mới đọc không lâu trước đó.
Nguyên chủ vốn là một cô nương nhà bình thường nhưng lại có nhan sắc hơn người, nàng có một thanh mai trúc mã tên là Lăng Vân Hạo.
Nguyên chủ đơn thuần nên bị hắn lừa lên kinh thành rồi bán cho Duệ Vương phủ làm thiếp thất, nàng bị bán đi mà còn không biết cứ vẫn một lòng tơ tưởng và nhớ nhung đến hắn.
Nhưng nào ngờ đâu hắn đã có được tiền đồ vô lượng ở kinh thành, làm gì nhớ nhung đếm xỉa đến nàng.
Như Đình vào phủ được hơn một tháng nhưng nàng vẫn thủ thân như ngọc cho thanh mai chúc mã, chưa thị tẩm qua.
Trong nguyên tác của chuyện thì người mua nàng không phải là Tứ Vương gia mà là Tứ vương phi của Duệ Vương phủ.
Nạp Lan Nguyệt chính phi danh chính ngôn thuận, xuất thân cao quý, nhưng lại có danh mà không có thực.
Trắc phi Mộ thị Mộ Dung Lan người được Vương gia sủng ái nhiều năm, lại có hài tử sớm, khéo léo lấy được lòng Vương gia và gia nhân trong phủ.
Nàng ta xuất thân cũng từ Thượng Thư phủ, tuy chỉ là thứ nữ nhưng lại vô cùng khôn khéo và giảo hoạt.
Nạp Lan Nguyệt tuy là chính thê nhưng nhiều năm không có con nên dần bị xa trung tâm của quyền lực.
Trong âm thầm chịu đựng, Nạp Lan Nguyệt không chọn trực diện đối đầu mà dùng kế sách mềm mỏng: nàng lặng lẽ chọn một tiểu thiếp dung mạo khuynh thành, khí chất hơn người chính là Hạ Như Đình để đưa vào phủ, với ý đồ khiến Vương gia dời sủng ái khỏi Mộ trắc phi.
Nạp Lan Nguyệt:
Từ tốn, điềm đạm, ngoài mặt nhu nhược nhưng nội tâm lại sắc bén.
Biết mình không đấu được trực diện nên dùng kế "mượn dao giết người".
Khi vô tình nhìn thấy nguyên chủ trên đường đã bị nhan sắc của nguyên chủ gây chú ý, nhìn y phục trên người nàng ấy Nạp Lan Nhuyệt biết là từ nơi khác đến cho nên đã cho người theo dõi.
Khi biết người đi theo nàng ấy là ai, biết hắn ta có ý đồ không tốt cho nên đã bỏ một số tiền lớn để mua nàng về.
Cứ thế nguyên chủ ngu ngơ không biết gì bị bán đi như thế, mặc dù Nạp Lan Nguyệt đã dùng rất nhiều lời lẽ ngon ngọt nhưng nguyên chủ đều không chịu đồng ý.
Đến vừa rồi mới có chuyện nguyên chủ vì nghĩ quẩn, không thông mới nhảy hồ tự tử, lúc này may mà Duệ Vương gia về kịp nhảy xuống cứu.
Cũng lúc này Y mới biết mình có thêm một vị tiểu thiếp, mà người này lại còn vì từ chối Y mà tự tử.
Vì chuyện này mà Nạp Lan Nguyệt đã bị Vương gia trách mắng và bị cấm túc trong phủ khiến cho Mộ trắc phi vô cùng hả hê.
Hạ Như Đình lúc này mới ôm đầu thở dài, trà xanh chính hiệu như nàng lần này lại gặp tiểu tam thật sự, nàng thật sự muốn cười mà không cười nổi.
Phương Lan nhìn thấy vị di nương mới này hết vò đầu bứt tai lại cười một mình thì đâm ra lo sợ, ánh mắt nhìn nàng có chút hơi sợ, nàng ta liền nói :
"Di nương, người đừng nghĩ quẩn nữa, người mà tự sát một lần nữa sẽ không có ai cứu người nữa đâu ".
Hạ Như Nguyệt thở dài nhìn nàng ấy rồi nói :
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết đâu ".
Nói rồi nàng mới chầm chậm bước xuống giường đi đến bên chiếc gương đồng trong phòng.
Hạ Như Đình khẽ thở dài, cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật rằng bản thân đã xuyên sách lại còn xuyên vào một nhân vật nữ phụ chẳng có bao nhiêu đất diễn, kết cục lại cực kỳ bi thảm.
Nhìn dung mạo mình qua chiếc gương đồng, làn nước gương trong mờ, phản chiếu gương mặt của một thiếu nữ đang độ trăng tròn.
Hạ Như Đình khẽ cau mày, nghiêng đầu đánh giá.
Da thịt trắng ngần như ngọc, không phải kiểu trắng bệch vô hồn mà là trắng hồng mềm mịn, tựa cánh hoa đào đầu xuân.
Mày ngài cong vút như nét vẽ, đôi mắt long lanh như nước thu, vừa nhìn đã khiến lòng người rung động. Mũi cao thanh tú, môi anh đào hồng nhạt, không cần son phấn tô điểm cũng đã kiều diễm khuynh thành.
Ngay cả mái tóc đen dài cũng bóng mượt óng ánh, buông xuống hai vai tạo nên vẻ mềm mại, dịu dàng đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Hạ Như Đình lẩm bẩm:
“Thì ra đây là dung mạo khiến Tứ Vương phi phải đích thân bỏ bạc mua về, chỉ để dùng làm công cụ tranh sủng với Mộ trắc phi...”
Nàng cười khẽ, không phải cười vì vẻ đẹp này, mà là cười cho số phận của nguyên chủ. Một nhan sắc như vậy, ở thời hiện đại có thể thành minh tinh nổi tiếng. Ở đây lại bị coi như một quân cờ trong ván cờ hậu viện đẫm máu.
“Được thôi, nếu đã mang khuôn mặt này sống lại một lần, vậy thì, ta sẽ không để ai sử dụng ta nữa, nàng vốn là diễn viên đóng thế đóng biết bao gương mặt rồi, chỉ là một tiểu thiếp nhỏ nhoi có là gì.
Vậy thì nàng phải khiến cho tất cả những người ở đây nhìn nàng bằng con mắt khác, không để bị ai dẫm đạp dưới chân, có nhẫm chỉ nành có quyền mà thôi.
Ánh mắt nàng dần trở nên sắc bén. Một cuộc sống mới bắt đầu và Hạ Như Đình sẽ không để ai định đoạt số phận mình thêm lần nào nữa.
Hạ Như Đình thu ánh mắt khỏi gương đồng, nhẹ nhàng xoay người trở lại giường. Tấm chăn thơm mùi thảo dược được kéo cao, nhưng lòng nàng vẫn không yên.
Vương phủ này nguy hiểm không kém gì thương trường hay chính trường hiện đại, chỉ là hung khí ở đây không phải hợp đồng hay scandal, mà là son phấn, ánh mắt, và những lời ngọt chết người.
Người như nàng, mới vào phủ đã bị gán danh tiểu thiếp do chính phi đưa về để tranh sủng, thì trong mắt tất cả người trong phủ đều đã là “kẻ mang dã tâm”.
Huống hồ Vương gia kia, nam chính trong nguyên tác, đã từng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng, khinh miệt, Y cứu nàng không phải là vì thương xót mà là vô tình.
“Rắn rết gì cũng không độc bằng đàn bà ham danh vọng. Ngươi chỉ là một món đồ chơi mà thôi, có lẽ đó là suy nghĩ của Y về nàng.
Hạ Như Đình nhớ rõ những dòng miêu tả cay nghiệt trong nguyên tác. Nàng biết, lúc này mà xuất hiện, chỉ càng bị chú ý, càng bị dẫm đạp. Một bước đi sai, là thân bại danh liệt.
Huống hồ bây giờ Mộ trắc phi vô cùng có quyền hạn, ngay cả chính phi là Nạp Lan Nguyệt còn không đấu lại nữa là nàng, ả ta muốn nàng chết lúc nàng chẳng được.
Một khi chưa có sự sủng ái của Vương gia thì nàng lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm, sở dĩ ả trắc phi kia chưa động đến nàng không phải vì ả ta sợ mà là ả ta vô cùng tự tin.
Tâm lý bé ba nàng vô cùng nắm rõ, hiện đại hay cổ đại cũng vậy, ả ta cứ nghĩ rằng địa vị và vị trí của mình trong tim nam nhân là số một mà không nghĩ rằng một khi có người mới thì số một cũng sẽ thành số hai và số ba.
Nàng khẽ nhếch môi cười nhạt:
“Vương gia à? Nam nhân ấy tưởng rằng ta sẽ quỳ gối cầu sủng? Thật buồn cười. Đám đàn ông tệ bạc ở hiện đại ta còn nắm xoay như chong chóng, huống chi là một cổ đại nam nhân tính khí kiêu ngạo lại độc đoán.”
Ánh mắt nàng dần trầm xuống, tự nhủ:
“Không cần gấp. Ta sẽ ở yên, dưỡng thương, quan sát. Khi xuất hiện trở lại ta phải là người đủ tư cách cầm ván cờ này.”
Nàng khép mi, an tĩnh nằm xuống. Ngoài cửa, gió nhẹ lùa vào mang theo mùi hoa nhài thanh thoát. Bên trong phòng, một nữ tử hiện đại đang nằm trong thân xác tiểu thiếp, âm thầm khởi động một ván cờ quyền mưu không tiếng súng.
Cũng may, Duệ Vương phủ không đến nỗi bạc đãi nàng. Tuy bị cấm túc, nhưng quy chế dành cho một di nương vẫn được giữ nguyên phòng riêng sạch sẽ thoáng mát, nha hoàn hầu hạ đủ dùng, mỗi bữa cơm đều có canh ngon thức ngọt, không ai dám ra mặt làm khó dễ.
Hạ Như Đình không thấy buồn bực, trái lại còn thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất lúc này không ai chú ý đến nàng, nàng có thể thoải mái làm những điều bản thân muốn mà không bị soi mói hay theo dõi.
Nàng bắt đầu thiết lập lại cuộc sống theo cách của riêng mình.
Buổi sáng dậy sớm, uống nước ấm, hít thở không khí trong lành, rồi trải chiếc khăn mềm ra sàn gỗ, thực hiện những bài yoga đơn giản những động tác uốn người, kéo giãn cơ, giữ thăng bằng nhẹ nhàng nhưng hiệu quả.
Sau một thời gian, thân thể nguyên chủ vốn yếu ớt vì bị bán đi bán lại, dần trở nên dẻo dai, mềm mại như nước chảy, dáng người thanh thoát và tràn đầy sinh lực.
Buổi trưa đọc sách, nàng bảo nha hoàn lấy cho mình toàn thư, truyện dã sử, cả y thư và binh pháp. Đọc để hiểu thế cục, hiểu con người nơi đây, biết ai là bạn, ai là thù, và khi cần, dùng đúng người đúng lúc.
Buổi tối tắm nước hoa thảo, đắp mặt nạ tự chế từ mật ong và cánh hoa đào, chăm sóc làn da, mái tóc thứ vũ khí sắc bén nhất mà nàng sở hữu.
Hạ Như Đình nhìn mình trong gương đồng, đôi mắt như phủ sương khẽ ánh lên tia sáng tự tin.
Ngươi muốn ta là một con cờ? Vậy thì ta sẽ là con cờ mạnh nhất. Chỉ cần chờ thời cơ đến, ta sẽ tự tay xoay chuyển cả bàn cờ này, ta sẽ không bao giờ chịu làm nền hay kẻ thay thế cho một ai cả.
Những ngày yên tĩnh trong phủ, không ra khỏi viện cũng chẳng phải ứng phó với ai, đối với Hạ Như Đình mà nói chẳng khác gì kỳ nghỉ dưỡng cao cấp.
Nhưng nàng chưa từng thật sự nghỉ ngơi đầu óc vẫn luôn xoay chuyển.
Muốn sống tốt trong nơi này, đầu tiên phải hiểu rõ người nắm quyền sinh sát trong tay.
Vì thế, nàng bắt đầu âm thầm dò la tin tức về Duệ Vương gia vị chủ nhân trên danh nghĩa của nàng.
Nàng không hỏi trực tiếp ai, vì thật sự nàng chưa quen thuộc với hai nha hoàn này, chưa mang lợi ích cho họ thì khó có thể họ thật lòng được, chưa nói từ khi họ hầu hạ nàng đều bị tai bay vạ gió.
Nàng chỉ tiện tay khơi gợi vài câu khi nói chuyện với nha hoàn, cố tình nhắc vài chuyện tưởng như vô tình, đôi khi lại dùng mấy món bánh ngọt để đổi lấy vài tin tức nhỏ từ đám tiểu nha đầu ở phòng giặt, phòng bếp.
Cứ thế từng mảnh thông tin nhỏ vụn ghép lại dần dần tạo thành một bức tranh rõ ràng.
Duệ Vương gia Hách Liên Duệ là hoàng tử thứ tư, mẫu phi là Huệ phi đã mất từ khi chàng mới mười tuổi. Lớn lên trong cảnh tranh đấu chốn hậu cung, sau được phong vương, ban phủ riêng.
Nghe nói chàng tính tình lạnh lùng, ít nói, trọng kỷ cương, xử sự nghiêm minh. Điều khiến Hạ Như Đình ngạc nhiên nhất là tính đến nay, ngoài chính phi Nạp Lan Nguyệt và một trắc phi Mộ thị ra, chàng không nạp thêm bất kỳ thiếp thất nào, ngoài hai vũ cơ do thái tử ban tặng, nhưng cũng thật sự không quá gần gũi với bất kỳ ai.
Nàng ngẫm nghĩ.
Không phải ngựa giống? Không lập dàn hậu cung ba nghìn giai lệ? Đây là nam chính thật sao?”
Từng đọc đủ thể loại tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, nàng vốn nghĩ mấy vị vương gia đều là dạng "mỗi đêm một phòng", ba ngày không gặp là có phi tử tự vẫn.
Nhưng vị Duệ Vương gia này lại giống như một con sư tử cô độc. Lạnh lùng, khép kín, ít ai hiểu được.
Hạ Như Đình hơi nhướng mày, hứng thú càng lúc càng đậm.
“Thú vị rồi đây. Một người không tham sắc, không dễ mềm lòng càng khiến người ta muốn biết bên trong vỏ bọc đó là gì.”
“Để công lược được một người như thế ta cần thứ gì? Vẻ ngoài? Trí tuệ? Hay là một bí mật hắn không thể bỏ qua?”
Nàng khẽ cười. Không phải là kiểu cười quyến rũ hay kiêu ngạo, mà là một nụ cười ẩn giấu vô số suy tính.
“Thôi thì cứ từ từ. Bắt đầu từ việc khiến chàng nhớ đến ta một chút trước đã”.
Ngày hôm đó, nha hoàn Phương Lan bước vào, cúi người ghé tai nàng thì thầm:
“Di nương, nô tỳ nghe người trong phòng bếp nói sắp đến sinh thần của Duệ Vương gia rồi.”
Hạ Như Đình đang rót trà, tay khựng lại một nhịp.
“Sinh thần?”
“Vâng, nhưng Duệ Vương gia tính tình lạnh nhạt, mỗi năm đều không làm tiệc lớn. Nghe nói chỉ có Vương phi và Mộ trắc phi chuẩn bị một bữa cơm đơn giản, coi như lấy lệ ”.
Nàng nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đôi mắt như ánh hồ thu dậy sóng.
“Vậy thì đây chính là cơ hội.”
Nàng hiểu rõ nàng không phải người được yêu thương, không phải người được bảo vệ. Nàng chỉ là một quân cờ, một quân cờ mà chính phi mua về để đối phó trắc phi.
Nếu quân cờ này không còn giá trị, sớm muộn gì cũng bị bỏ mặc hoặc bị thanh trừng như rác rưởi.
Muốn sống? Phải chủ động. Muốn ngẩng đầu? Phải khiến người khác không thể bỏ qua mình.
Nàng đứng dậy, chậm rãi bước đến trước gương. Tấm lụa trắng phủ ngang cửa sổ làm ánh nắng trở nên dịu nhẹ, phủ lên gương mặt thanh tú của nàng một lớp mơ hồ mộng ảo.
“Không tổ chức tiệc thì càng tốt. Một bàn cơm gia đình càng dễ chen chân.”
Đôi môi nàng khẽ cong lên, không phải kiểu nũng nịu kiều diễm mà là nụ cười của kẻ biết mình đang bước vào cuộc chơi và nhất định phải thắng.
Nàng quay sang Phương Lan nói :
“Chuẩn bị giúp ta vài món điểm tâm. Không cần cao lương mỹ vị, chỉ cần vừa miệng là được. À, còn một bình rượu là được, rượu ta sẽ tự tay ủ, nam nhân nào chẳng thích uống rượu, ta sẽ để cho chàng nhớ mãi mùi vị không quên ".
Download MangaToon APP on App Store and Google Play