[Thi Tình Hoạ Dịch] Hoa Vô Thường..
bó hoa nở một lần trong đời
TG lần đầu viết như này, có gì thông cảm nha, thấy chỗ nào sai sai bl nói TG sửa, TG viết có mình tg hiểu à, ai có căng mới hiểu được, ai đọc không hiểu thì, đọc xuông đi, tại tg cũng không hiểu:))
Tại rối quá, thôi đại đại đi
Vương Dịch 24 tuổi làm nghề phóng viên điều tra độc lập, sắc sảo, lạnh lùng, sống khép kín, cô vào một thị trấn để điều tra vì nghe đồn về một tiệm hoa "Thi Vũ" nơi từng có người mất tích trước khi đặt hoa, và có người chết tay vẫn cầm hoa của tiệm
Nàng 26 tuổi chủ tiệm hoa"Thi Vũ" nơi bình yên, đẹp kỳ lạ, dịu dàng, mềm mỏng, cười nhiều nhưng giấu nhiều thứ sau nụ cười
Luôn treo một bó hoa trắng pha hồng tên là Hoa Vô Thường, nàng ẩn chứa nhiều bí mật
Thời gian: 18:45 ngày đầu tiên Vương Dịch tới thị trấn Phù Sa
mưa bụi giăng ngang đường như sương. Vương dịch kéo cổ áo khoác cao hơn bước vào căn phòng trọ nhỏ gần cuối thị trấn, tay cô vẫn còn dính một chút bùn đất từ cuộc khảo sát buổi chiều.
cô đặt balo xuống ghế gỗ rút điện thoại mở danh sách các địa điểm cần kiểm tra, cái tên"tiệm hoa Thi Vũ" được đánh dấu đỏ, cô dừng vài giây rồi mở app đặt hoa
Vương Dịch
🗨️ xin chào. Tiệm hoa còn nhận đơn không?
Châu Thi Vũ
🗨️còn, em cần hoa gì?
Vương Dịch
🗨️ một bó cho người còn sống, nhưng lòng đã cạn cảm xúc
Châu Thi Vũ
🗨️ vậy em nên chọn Hoa Vô Thường, nở vào khoảnh khắc cuối cùng, rụng sau một đêm
Vương Dịch
🗨️ nghe buồn vậy. Nhưng có vẻ hợp
Châu Thi Vũ
🗨️ không buồn, chỉ là... không ai giữ được nó lâu
Vương Dịch khựng nhẹ ngón tay lướt chậm trên màn hình cô cười nhẹ nghiêng đầu chậm rãi gõ
Vương Dịch
🗨️ nếu em muốn giữ, chị có giao không?
Vương Dịch
🗨️ phòng trọ số 7 - khu bên đồi
Châu Thi Vũ
🗨️ giao trong vòng 30 phút
Vương Dịch đặt điện thoại xuống bàn đứng dậy mở cửa sổ, mưa đã tạnh đèn đường lấp lánh phản chiếu bóng người qua khung kính cô soi thấy ánh sáng mình - kiên định, nhưng lần đầu.. có chút mong chờ
tiếng gõ cửa nhẹ, Vương Dịch mở cửa ra
một cô gái mặc áo khoác nâu nhạt tóc buộc thấp tay cầm bó hoa trắng hồng tinh khôi nhưng hơi se sắt. không phải loại hoa lộng lẫy nhưng mang nét gì đó khiến người ta không nỡ rời mắt
Châu Thi Vũ
Em là Vương Dịch?
Vương Dịch
ừ, là tôi *cười nhẹ*"giao hàng đúng giờ thật"
Châu Thi Vũ
bó này nở hết rồi đấy. Đêm nay sẽ rụng
Vương Dịch
vừa kịp lúc, đủ để em ngắm trước khi chìm vào báo cáo điều tra nhàm chán
cô nhận bó hoa ánh mắt chạm nhẹ vào đôi mắt nâu của nàng, có thứ gì đó mềm xuống trong cô như đất sau cơn mưa đầu mùa
Châu Thi Vũ
nếu em cần bó thứ hai... chị sẽ không giao nữa
Châu Thi Vũ
Hoa Vô Thường..chỉ nên được nhận một lần
Vương Dịch đứng lặng, cô mỉm cười lần nữa, ánh mắt nửa đùa nửa thật
Vương Dịch
còn nếu người nhận là chị thì sao?
Châu Thi Vũ
chị không cần hoa. chị chỉ cần người nhớ đến nó là được
nàng quay đi, trước khi rời khỏi hành lang ẩm ướt nàng quay đầu lại giọng nhỏ hơn, nhưng rất chắc
Châu Thi Vũ
em mới 24 đúng không?
Châu Thi Vũ
vì chị 26. Và chị biết, người như em vẫn còn tin vào tình yêu
Vương Dịch không phủ nhận, cô chỉ cười, khẽ đóng cửa rồi ngồi xuống nhìn bó bông như thứ gì đó sắp bắt đầu
Vương Dịch
🗨️ Chị nói đúng, hoa rụng nhanh thật, nhưng đẹp, lần đầu em thấy một thứ vừa buồn vừa đẹp đến vậy
Châu Thi Vũ
🗨️ đừng nhặt cánh hoa rơi nhé. Nó sẽ mang theo cả tiếc nuối
Vương Dịch
🗨️ em không tiếc, vì tối nay em thấy được nó nở
Châu Thi Vũ
🗨️... Em là người đầu tiên nhắn câu đó sau khi nhận Hoa Vô Thường
ngoài trời, sấm nhẹ rung, gió thoảng qua cửa sổ cô ôm điện thoại không biết từ bao giờ mình đang mỉm cười mà không cần lý do
Vương Dịch
🗨️Chị tên thật là gì?
Châu Thi Vũ
🗨️Châu Thi Vũ, còn "Thi Vũ" là tiệm chị đặt theo tên mẹ
Vương Dịch
🗨️đẹp, giống cách chị trả lời tin nhắn, chậm mà đủ sâu
Châu Thi Vũ
🗨️ em quen với người trả lời nhanh?
Vương Dịch
🗨️ không, em quen với người nói nhiều, nhưng không để lại gì
Châu Thi Vũ
🗨️ còn chị... chị để lại thứ có thể nhớ lâu
Vương Dịch ngả lưng ra giường, ánh Đèn Vàng rọi lên bó hoa đang rụng cánh từng chút một. Cô không nhặt, nhưng chụp một bức ảnh lại gửi đi
Vương Dịch
🗨️ gửi chị, lần đầu tiên em muốn giữ một buổi tối
gửi kèm bức ảnh: bó bông Hoa Vô Thường, rụng lặng lẽ trên mặt bàn gỗ
Châu Thi Vũ
🗨️ cảm ơn, chị cũng không muốn quên tối nay
trong cái thị trấn buồn tẻ hai người xa lạ một bó hoa, vài dòng tin nhắn, không ai biết đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hoa vô thường nở đúng lúc...mà không hối hận
nếu chị là hoa, em sẽ không cắt, em sẽ trồng
sau lần gặp đầu tiên, Vương Dịch bắt đầu nhắn tin với nàng thường xuyên. cảm giác quen thuộc nhưng không thể lý giải len lỏi giữa chừng cuộc trò chuyện, những buổi sáng có tin nhắn hỏi han những buổi tối có ảnh hoa dưới lớp bình yên, một điều gì đó đang chờ trực rạn vỡ
cô tỉnh giấc bởi tiếng chim ngoài cửa sổ và ánh sáng mỏng lọt qua rèm. Tay với điện thoại, không vì thói quen công việc mà để tìm tin nhắn
📱 tin nhắn đêm qua - 01:17 AM
Châu Thi Vũ
🗨️ Em ngủ chưa? nếu chưa, đừng đọc tên loài hoa chị vừa nghĩ tới
Châu Thi Vũ
🗨️ vì nếu em đọc, em sẽ thấy nhớ chị mỗi sáng
cô bật cười ngón tay gõ lại
Vương Dịch
🗨️em đã đọc và nhớ thật, tên gì đấy?
Châu Thi Vũ
🗨️Hoa Nguyệt Lạc. Chỉ nở vào đêm trăng xuống thấp nhất
Vương Dịch
🗨️ chị hay đặt tên Hoa buồn nhỉ?
Châu Thi Vũ
🗨️ chị chỉ không có ai để gọi tên
cô đặt điện thoại lên ngực, mắt nhìn lên trần nhà một lúc lâu. ở thành phố, cô quen với tình một đêm, hay những cái tên ảo rồi biến mất, còn người con gái này chỉ dùng vài dòng lại khiến lòng cô mềm như thể đã chạm đúng chỗ rỗng trong Tim
Vương Dịch
🗨️ Sáng nay em muốn ăn hoa
Châu Thi Vũ
🗨️ ăn à? em có ổn không vậy?
Vương Dịch
🗨️ ổn, muốn ăn chị thôi, có không?
Châu Thi Vũ
🗨️ chị là người không phải hoa
Châu Thi Vũ
🗨️ là thứ...em nên trồng, không nên cắt
cô bật cười thật nhỏ rồi reply
Vương Dịch
🗨️ nếu chị là hoa, em sẽ không cắt, em sẽ trồng, không cần nở nhiều chỉ cần ở bên
tin nhắn sau đó im lặng vài phút, cô tưởng nàng không trả lời nhưng rồi hiện lên
Châu Thi Vũ
🗨️ đừng hứa nếu em định rời đi, chị đã từng bị bứng cả gốc vẫn chưa mọc lại
cô dừng lại, Tim cô hẫng một nhịp, cô không phải kiểu người hứa chơi cô ghét những ai rời đi không báo trước, và người con gái kia có lẽ đã từng bị như thế, cô liền gõ
Vương Dịch
🗨️ nếu em rời đi, chị có giận em không?
Châu Thi Vũ
🗨️ không, nhưng chị sẽ không trồng ai nữa
cô mang một ly cà phê nóng tới trước tiệm"Thi Vũ", tiệm vẫn đóng cửa, cửa kính có mấy dòng viết bằng phấn trắng
"hôm nay mở trễ, nếu em cần gì, nhắn chị"
cô đặt ly cà phê xuống bậc thềm, chụp lại, gửi
Vương Dịch
🗨️[ảnh] giao ly cà phê sáng, uống liền kẻo nguội
Châu Thi Vũ
🗨️em đến à? Sao không gõ cửa?
Vương Dịch
🗨️ vì muốn chị bước ra, chứ không phải em vào😛
khoảng 3 phút sau, cửa mở, nàng xuất hiện với mái tóc rối nhẹ áo sơ mi dài màu sữa không son Không phấn không làm dáng nhưng nụ cười khiến cô đứng im vài giây
Châu Thi Vũ
em thật sự rảnh rỗi nhỉ
Vương Dịch
không rảnh, em chỉ muốn làm chuyện mình thích
Châu Thi Vũ
Và em thích...giao cà phê?
Vương Dịch
Không, em thích chị mở cửa cho em
Nàng cầm ly cà phê, nhấp một ngụm. Mắt cụp xuống, một lát sau, ngẩng lên hỏi nhẹ
Châu Thi Vũ
Em có người yêu chưa?
Vương Dịch
Có, nhưng không còn
Châu Thi Vũ
Vì họ phản bội?
Vương Dịch
Không, vì họ nói yêu em, nhưng sợ em quá thật...
Nàng gật đầu rồi bước vào trong, trước khi cửa khép, nàng để lại một câu
Châu Thi Vũ
Em thật, nhưng đừng thật đến mức..làm chị tin rằng em sẽ ở lại
cô đứng ngoài vài giây nữa, gió lùa nhẹ qua tán Hoa trước tiệm cô không biết mình bắt đầu cái gì chỉ biết, nếu ai đó cần một người thì có lẽ, cô sẵn sàng lần nữa
Châu Thi Vũ
🗨️ Chị vừa nghĩ tới một bó hoa mới, không có tên
Vương Dịch
🗨️ cho em đặt đi
Châu Thi Vũ
🗨️ được, nhưng đừng đặt gì vĩnh viễn, vì nó không tồn tại
Vương Dịch
🗨️ vậy em đặt tên là 'một lần'
Vương Dịch
🗨️ vì nếu có yêu, em muốn được yêu đúng...một lần
nàng không nhắn lại ngay, nhưng buổi chiều hôm đó cửa tiệm hoa mở, một bó nhỏ trắng tinh hoa hồng được đặt trong tủ kính đầu tiên.
Bên dưới ghi: "một lần" đặt riêng bởi Vương Dịch
nghi ngờ
sao nhiều tin nhắn ấm áp và một buổi sáng giao cà phê, Vương Dịch bắt đầu lang thang quanh thị trấn để tìm thêm thông tin, dù nàng dịu dàng và gần gũi, nhưng có điều gì đó... khiến cô không thể ngừng nghi ngờ, và đúng lúc ấy, một cái tên quen thuộc xuất hiện
buổi chiều trước tiệm hoa Thi Vũ
nắng trải dài trên mái ngói cũ, gió lùa qua khung cửa gỗ để hở, Vương Dịch đứng từ xa nhìn vào tiệm hoa qua lớp kính, nàng đang cắm một bó hoa mới, dán lưng nhẹ nghiêng tay chạm hoa như chạm vào thứ gì đó sống, nhưng... Không hiểu sao, trong ánh sáng ấy, trong nàng lại xa
Vương Dịch
🗨️ hôm nay chị không gửi hoa cho ai sao?
Châu Thi Vũ
🗨️ gửi, nhưng người nhận không biết họ sắp được nhận đâu
Vương Dịch
🗨️ nghe đáng sợ vậy
Châu Thi Vũ
🗨️thật ra...đáng tiếc hơn là đáng sợ
cô đi về phía tiệm hoa cô định gõ cửa bước vào thì,
cô quay lại cô thấy một người con gái khác tóc cột cao dáng thể thao balô vắt một bên vai, người đó đứng nhìn tiệm hoa và rồi quay sang cô
???: Viên Nhất Kỳ làm nghề như em, được phân công điều tra vụ mất tích cách đây 2 năm ở thị trấn này
Vương Dịch
em biết, tên chị nằm trong danh sách cũ của tòa soạn
Viên Nhất Kỳ
vậy thì... Em cũng đang lần theo dấu người mất tích đó?
Vương Dịch
một phần, nhưng bây giờ em thấy mình đang... bị thu hút bởi một cái gì khác
Vương Dịch
và người trong đó
Viên Nhất Kỳ cười nhạt, nhưng trong mắt có gì đó lóe lên rất nhanh, nghi ngại? ghen tị? hay từng biết điều gì?
Viên Nhất Kỳ
vậy em cẩn thận, người mất tích... đều từng cầm trên tay hoa của tiệm đó
Vương Dịch định hỏi thêm thì từ trong tiệm nàng mở cửa, nàng mỉm cười khi thấy Vương Dịch nhưng ánh mắt thoáng dừng lại ở Viên Nhất Kỳ một nhịp dài hơn
Vương Dịch
ừ, em đi dạo quanh thôi
Châu Thi Vũ
vào đây, Chị pha trà
trong tiệm hoa - chiều mưa nhẹ
căn phòng nhỏ có mùi oải hương và nhài, những bó hoa được treo đều, nhưng góc tường có một cánh cửa nhỏ màu xám luôn khóa
Vương Dịch
cửa kia là gì vậy?
Châu Thi Vũ
kho lạnh, không mở khi có khách
nàng nói rồi cúi xuống rót trà, không để cô nhìn lâu
Vương Dịch
có một cô tên Viên Nhất Kỳ chị biết không?
Châu Thi Vũ
"cô ta, từng điều tra thị trấn này"
Châu Thi Vũ
Vì... cô ấy từng hỏi mua Hoa Vô Thường, nhưng chị không bán
Châu Thi Vũ
vì chị không muốn bán đơn giản vậy thôi
câu nói khiến căn phòng chùng xuống, Vương Dịch đặt tách trà xuống bàn
Vương Dịch
nếu một ngày chị biến mất, em phải làm gì?
Châu Thi Vũ
Nếu em là người tài giỏi sẽ tìm được chị, tìm được rồi nhưng chị đã không còn thì hãy gửi cho chị một bó hoa không có tên
Vương Dịch
sao chị cứ nói như mình sẽ biến mất?
Châu Thi Vũ
vì có thứ... không thể trốn mãi được đâu, em à
ngoài trời mưa lớn dần, cô ngồi im, Nghe Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói, nàng đứng dậy, lấy một bó hoa mới đặt vào tay cô
Châu Thi Vũ
mang bó này về, không cần mở, khi nào em không chắc chị thật lòng...hãy mở ra
cho mọi người dễ hiểu thì
nàng đưa một bó hoa đặc biệt không nói rõ bên trong bó hoa có gì
nàng biết dường như cô đang nghi ngờ mình
Nếu cô không mở =còn tin tưởng nàng
Nếu cô mở ra=mọi thứ sụp đổ, rằng cô không tin tưởng
cô định hỏi "trong đó là gì", nhưng nàng đã bước vào trong, khóa cửa, là cái cửa xám đã bị khoá là cái cửa cô nghi ngờ
cô ngồi để tạnh mưa sau khi tạnh mưa cô cầm bó hoa trên tay đi về lòng nặng trĩu vì những câu chưa kịp hỏi
sau khi rời tiệm, Vương Dịch
Vương dịch về phòng trọ, trời đã tối, vừa mở cửa không ngờ Viên Nhất Kỳ đang ngồi đợi sẵn, gác chân lên bàn như chờ trước giờ
cô bỏ bó hoa xuống bàn ánh mắt chạm Viên Nhất Kỳ nhưng không nói gì chỉ khẽ gật đầu
Viên Nhất Kỳ
người như em mà cũng để người khác ảnh hưởng nhanh vậy sao?
Vương Dịch
chị không hiểu đâu
Viên Nhất Kỳ
có chắc em hiểu?
Vương Dịch thở dài, rút sổ ra, giữa những dòng ghi chú ngắn về vụ mất tích, Nhất Kỳ liếc nhìn, rồi lôi từ ba lô ra một bản danh sách cũ đã vàng ố
Viên Nhất Kỳ
chị giữ mấy cái này từ 2 năm trước, dân thị trấn không dám nói đâu, nhưng từng có 4 người liên quan đến tiệm hoa mất tích
Viên Nhất Kỳ
có một người mới đây chưa thể tính là người thứ 5, vì chưa điều tra rõ
Vương Dịch
Lâm Gia Nghi -12/6/2023
Trịnh Mẫn - 28/9/2023
Đới Hân - 3/2/2024
Tôn Ái Linh - 16/4/2024
Nam Chấn - 21/3/2025
Hãy cho người mới đây vào danh sách luôn đi
Nhất Kỳ nhìn cô, giọng hạ thấp
Viên Nhất Kỳ
Cái tên thứ 6 em có nghĩ sẽ không phải là của chính mình không?
Kỳ nói như ám chỉ cô biết đâu người tiếp theo biến mất...chính là cô
cô đi lại cầm bó hoa rồi cất vào ngăn kéo, khóa lại
sau đó bên ngoài trời lại bắt đầu mưa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play