Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

|TF Gia Tộc| Điên Thì Có Sao?

01.

Âm thanh còi báo động vang lên chói tai.
Đèn đỏ nhấp nháy khắp hành lang, phản chiếu lên những bức tường trắng toát của khu điều trị đặc biệt. Mùi thuốc sát trùng trộn lẫn với mùi kim loại, mùi khói điện cháy, và... mùi máu.
Giữa trung tâm hỗn loạn, một bóng người lao ra từ phòng giám sát – bác sĩ trưởng khoa, áo blouse nhuốm máu, tay run bần bật ôm lấy cái đầu đang rỉ máu bên thái dương. Ông ta chỉ kịp hét một tiếng.
...
...
Gọi bảo vệ! Khóa cổng khẩn cấp!
...
...
Chúng nó... CHÚNG NÓ LẠI PHÁT ĐIÊN!!!
Nhưng câu cuối cùng bị cắt ngang bởi cú đạp thẳng vào lưng từ phía sau. Bác sĩ đổ gục xuống nền.
Tả Hàng – kẻ vừa tung cú đá khom người xuống, cười nhạt, bàn tay dính đầy máu
Tả Hàng
Tả Hàng
Gọi á? Muộn rồi bác sĩ ạ... Hệ thống liên lạc nội viện giờ đang offline... nhờ ai nhỉ? À phải... nhờ tôi đấy
Hắn nhấc cao cái máy bộ đàm bị đập nát, ném qua vai như vứt rác.
Phía xa, trong căn phòng điều khiển camera, Mục Chỉ Thừa ngồi khoanh chân giữa bãi dây điện bị giật tung, bàn phím máy tính bị cạy phím, màn hình toàn những vệt nhiễu loạn. Cậu ta không nói một lời nào, chỉ cắm cúi gõ vào laptop cá nhân, đôi mắt vô cảm như đang giải mã một phương trình toán học phức tạp.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Lối thoát phía tây. Khóa cửa bị vô hiệu hóa trong... 2 phút 30 giây
Đồng Vũ Khôn thì đang đứng giữa hành lang, mặc áo bệnh nhân nhưng quấn thêm một tấm rèm giường như áo choàng hoàng đế, tay cầm một cái ống sắt như quyền trượng, hùng hồn tuyên bố.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Binh lính của Trẫm! Xông lên! Đêm nay là đêm lật đổ! Khởi nghĩa bắt đầu!
Tô Tân Hạo hú lên như thú hoang, hai tay cầm ghế nhựa phang thẳng vào camera an ninh.
Dư Vũ Hàm cười khúc khích, đứng tựa tường, vừa mỉm cười vừa dùng đầu ngón tay vẽ những vệt máu trên má mình thành hình trái tim méo mó.
Ở một góc khác, Trần Thiên Nhuận thì cẩn thận nhét thêm que sắt vào chốt cửa, khóa ngược lại để ngăn bảo vệ từ khu ngoài xông vào. Trương Tuấn Hào thì... đang diễn. Cậu ngồi bệt giữa hành lang, ôm đầu, khóc nức nở như một nạn nhân vô tội, vừa khóc vừa lén cầm con dao nhỏ giấu sau lưng.
Còn Đặng Giai Hâm? Ai đó nhìn quanh hoang mang.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Giai Hâm đâu rồi?
Không ai trả lời. Nhưng ngay sau đó... có tiếng hét thất thanh từ phòng kho thuốc. Một y tá bị kéo lê ra ngoài, cổ áo rách nát, mặt cắt không còn giọt máu.
Trương Cực lúc này đã đổi sang nhân cách "bạo lực", tay cầm bình chữa cháy, phang liên tiếp vào cửa kính khu hành lang số 3. Từng nhát, từng nhát... đến khi kính vỡ tung.
Trương Trạch Vũ đứng giữa tất cả, run rẩy, hai tay ôm chặt con thú nhồi bông cũ rách, mắt tròn xoe như đang xem một bộ phim không hiểu nổi nội dung.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Mọi người... mọi người đang... làm gì thế...?
Tả Hàng
Tả Hàng
Đào tẩu, cưng à
Diêu Dục Thần ngồi chồm hỗm trên lan can tầng hai, nhìn xuống như dã thú, cười khanh khách, rồi ném nguyên một lọ thủy tinh chứa hóa chất xuống... làm khói trắng mịt mù cả hành lang.
Âm thanh cuối cùng trước khi cảnh tượng biến thành cơn bão hỗn loạn. Còi báo động cấp độ đỏ. Hệ thống an ninh toàn viện... mất kiểm soát.
Đêm trốn viện... chính thức bắt đầu.
Tiếng còi hú vang lên từng hồi, đèn báo động nhấp nháy đỏ quạch, soi rõ những vết máu loang lổ trên sàn nhà.
Tô Tân Hạo là đứa chạy đầu tiên, lao thẳng như một con thú hoang sổng chuồng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
CHẠYYYY
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Vì vương quốc! Vì tự do! Đạp chết lũ chó bảo vệ cho Trẫm!!!
Phía sau, Tả Hàng ung dung hơn. Cậu không chạy ngay, chỉ kéo cổ tay áo lên lau vệt máu trên môi, rồi liếc mắt nhìn Trương Trạch Vũ – cậu bé vẫn còn đứng ngây ngốc chưa hiểu chuyện.
Tả Hàng
Tả Hàng
Đi thôi. Muốn bị nhốt lại một mình à
Trương Cực thì đổi nhân cách giữa đường. Vừa chạy, cậu vừa lẩm bẩm.
Trương Cực
Trương Cực
Không... mình không được làm thế...
Trương Cực
Trương Cực
Mình không muốn làm đau ai...
Trương Cực
Trương Cực
Nhưng... nhưng nếu tụi nó chạm vào mình thì...
Rồi đột nhiên cười như phát điên, cầm bình cứu hỏa đập bay một cánh cửa bảo vệ.
Mục Chỉ Thừa không rời mắt khỏi cái laptop đang kết nối vào mạng nội bộ. Dù vừa chạy vừa gõ, tay cậu vẫn vững vàng như một cái máy.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Cửa an ninh tầng dưới... đang mở... nhưng chỉ có... 40 giây... trước khi hệ thống reset.
Trần Thiên Nhuận lúc này đã chạy song song với Mục, vừa thở vừa lẩm bẩm như đang tự tổng kết dữ liệu.
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
40 giây cho quãng đường 50 mét... với tốc độ trung bình 3,8 mét/giây... Khả năng thành công: 64%.
Dư Vũ Hàm thì khác, cậu quay lại... kéo thêm Trương Tuấn Hào – người đang giả vờ chấn thương, ngồi ôm chân giữa đường.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Đủ rồi! Đóng vai nạn nhân xong chưa? Đứng dậy đi!
Diêu Dục Thần vẫn cười, nhưng thay vì chạy, cậu lại nhặt thêm vài lọ hóa chất, nhét đầy túi áo bệnh nhân.
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Để dành cho sau... Hehe...
Bên dưới tầng một, đội bảo vệ trang bị dùi cui điện và súng sốc điện đã chặn đầu.
...
...
Tất cả đứng yên! Nằm xuống! Ai bước thêm một bước là bị bắn!
Chu Chí Hâm – người nãy giờ chưa nói câu nào, chậm rãi bước lên trước cả nhóm. Ánh mắt cậu trống rỗng như cái chết. Đôi tay trắng muốt chắp sau lưng.
Một giây.
Hai giây.
Sau đó cậu đột ngột giật lấy ống nước chữa cháy gắn tường, xoay mạnh, phun thẳng dòng nước áp lực cao vào mặt đội bảo vệ. Một số tên ngã ngửa, súng rơi xuống đất.
Tô Tân Hạo không chần chừ, lao vào như tên bắn, đấm một phát vào cằm tên bảo vệ gần nhất. Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
Đặng Giai Hâm từ đâu nhảy xổ ra, cắn thẳng vào cổ tay một người khác, máu phụt lên, y tá hét thất thanh.
Cảnh tượng trở thành một bãi chiến trường nhỏ. Mục Chỉ Thừa hét lên, giọng cứng đờ.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Cửa thoát tầng hầm mở trong 10 giây! Ai không vào kịp... ở lại
Cả đám không kịp nghĩ nữa. Bọn chúng dẫm lên cả bảo vệ đang quằn quại dưới sàn, vọt về phía cuối hành lang.
Trương Trạch Vũ suýt nữa bị vướng chân ngã, nhưng Tả Hàng vẫn nắm chặt cổ áo cậu, lôi xềnh xệch như kéo một con thú cưng.
Tả Hàng
Tả Hàng
Đi nhanh lên, đồ ngu. Chết dưới này thì chẳng ai thương đâu
Khi cánh cửa thép cuối hành lang bật mở, từng đứa một tràn vào, trượt dài xuống dốc thoát hiểm dẫn ra bãi xe dịch vụ.
Phía sau, tiếng còi báo động chuyển sang âm thanh cảnh báo cấp cao nhất.
"Security Breach. All Units Deploy. Code Black. Repeat: Code Black."
Bọn họ biến mất vào bóng tối. Đêm nay, Eden Hill... mất sạch lũ điên.
Cánh cổng sau của Eden Hill cuối cùng cũng bị phá. Phía trước là bãi đỗ xe nhân viên, đủ loại xe: xe tải chở hàng, xe cấp cứu, vài chiếc xe van cũ.
Tô Tân Hạo là đứa lao ra đầu tiên, vừa chạy vừa chỉ bừa.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Lấy cái to nhất đi! Chở cho đủ đám!
Cả nhóm đổ xô về phía một chiếc xe van lớn màu xám bạc, cửa kính mờ xước, logo dịch vụ vận chuyển thuốc men vẫn còn dán ở hông. Đồng Vũ Khôn leo lên ghế phụ lái, cười như kẻ điên.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Chiếc xe này... giờ là chiến xa hoàng tộc của Trẫm!
Bọn chúng chui hết vào trong. Trương Trạch Vũ bị nhét ngồi ở băng ghế cuối cùng, hai chân co lên, mặt tái mét, tay ôm con gấu bông rách nát như bám vào chút lý trí cuối cùng.
Tả Hàng ngồi vắt chân lên ghế giữa, cầm cây gậy cảnh sát vừa cướp được, gõ gõ lên sàn xe, giọng lười nhác.
Tả Hàng
Tả Hàng
Vấn đề là... Ai biết lái?
Không gian bỗng im phăng phắc. Mục Chỉ Thừa ngẩng lên từ laptop, thản nhiên.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Không biết!
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Tôi chỉ biết sơ đồ động cơ, không thực hành
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi mới lái thử xe đồ chơi hồi nhỏ... Cũng gần giống nhỉ?
Đặng Giai Hâm im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm như chẳng liên quan gì.
Trương Cực thì... quên đi. Không ai dám cho cậu cầm vô lăng với cái bộ mặt lúc nào cũng sẵn sàng bẻ cổ người khác.
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Ôi... tim tôi... tôi đâu thể lái trong tình trạng yếu ớt thế này được...
Diêu Dục Thần? Nói thật... nó còn chưa đủ tuổi được cấp bằng, đừng nói đến việc lái xe tải.
Một khoảng im lặng nặng nề.
Bỗng Dư Vũ Hàm bật cười. Cậu ngồi gần cửa sổ, nghiêng đầu, nụ cười cong lên như một vệt dao cắt qua không khí.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Ai cũng yếu đuối thế à?
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Thôi được... Để tôi
Không ai kịp phản ứng, Dư Vũ Hàm đã trèo qua hai hàng ghế, nhảy lên ghế lái. Cậu vặn khóa điện – không biết móc trộm chìa từ lúc nào – rồi nhấn ga. Động cơ rít lên.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ôi mẹ ơi... cậu biết lái thật hả?
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Không. Nhưng... tôi từng xem phim rồi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Chắc cũng... giống thôi
Khung cảnh bên ngoài là đường quốc lộ ban đêm, đèn đường nhấp nháy. Chiếc xe lạng trái, lạng phải như đang chơi trò đâm xe trong khu hội chợ.
Tiếng lốp rít trên mặt đường. Tiếng còi xe các phương tiện khác bấm inh ỏi. Tiếng người la hét, tiếng chửi rủa. Trương Trạch Vũ la oai oái phía sau.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Lái chậm lại đi!!! Sắp đâm rồi!!!
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Xung phong!!! Đâm nát hết!!!
Tả Hàng cười phá lên, tựa đầu vào cửa sổ, khoái chí nhìn cảnh người đi đường né chạy toán loạn. Mục Chỉ Thừa vẫn mặt lạnh, ôm laptop, nhưng cậu cũng kéo dây an toàn... lần đầu tiên trong đời. Tô Tân Hạo thì đập tay vào trần xe, gào như thể đây là đêm vui nhất đời cậu.
Xe chồm lên lề, quẹt mạnh vào đuôi một chiếc taxi, rồi lại xoắn bánh lao ngược về làn ngược chiều. Báo động từ Eden Hill vẫn chưa tắt. Trên radio của xe vang lên tiếng thông báo.
"Mã Đen. Mã Đen. Đối tượng đào tẩu... đang chạy trên quốc lộ phía nam... phương tiện: xe tải y tế màu xám bạc... Yêu cầu chặn bắt ngay lập tức..."
Dư Vũ Hàm cười như thể vừa nghe một bản nhạc hay. Cậu nghiêng đầu, nhấn ga thêm lần nữa.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Ai muốn đi chơi đêm với tôi... thì ngồi yên nhé
Chiếc xe van màu xám bạc rú lên lần nữa, như thể nó cũng đang phát điên cùng với đám người ngồi bên trong.Bên ngoài, ánh đèn đường loang lổ trượt dài trên kính xe. Từ khu ngoại ô, Dư Vũ Hàm cứ thế lao thẳng vào trung tâm thành phố mà không hề giảm ga.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Đến hoàng cung rồi! Thành đô của Trẫm!!!
Tô Tân Hạo cười khanh khách, nửa người thò lên từ cửa sổ, gào vào mặt đường phố.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
THẢO DÂN MAU NHƯỜNG ĐƯỜNG!!!
Xe lượn qua một con phố đông người, quẹt sạt vào một sạp trái cây ven đường. Cam, táo, nho bay tứ tung như mưa đạn. Trương Trạch Vũ ngồi co rúm ở hàng ghế sau, ôm gối, run rẩy, nước mắt chảy dài.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Làm ơn… dừng lại đi… dừng đi mà… Chúng ta sắp chết rồi…
Cậu khẽ khóc nấc, nhìn ra cửa sổ thấy ánh đèn đỏ giao thông… nhưng Dư Vũ Hàm? Không hề phanh.
Đèn đỏ chỉ là một thứ màu sắc trang trí vô nghĩa.Tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía sau. Một… hai… ba chiếc xe tuần tra phóng tới, đèn xoay đỏ xanh nhấp nháy chói lóa cả con phố.
...
...
"Xe nghi vấn di chuyển với tốc độ nguy hiểm tại khu trung tâm! Yêu cầu chặn đầu tại ngã tư số 5!"
Tả Hàng huýt sáo, khoanh tay dựa vào cửa sổ.
Tả Hàng
Tả Hàng
Ồ… Chơi lớn thật đấy. Càng lúc càng vui.
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Tốc độ hiện tại: 103 km/h. Khả năng xảy ra tai nạn: 78%.
Diêu Dục Thần ngồi chồm hẳn lên ghế lái, cười như thể đang đi chơi công viên.
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Đâm vô tụi nó đi! Chơi luôn đi! NÉM LUÔN!!!
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Nếu còn chạy thẳng thế này… 7 phút nữa chúng ta sẽ vào đường cấm xe tải
Nhưng tất nhiên, Dư Vũ Hàm chẳng thèm nghe ai. Cậu ta chỉ cười, đôi mắt sáng long lanh như chứa đầy chất kích thích.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Muộn rồi… giờ mà phanh thì cũng chết thôi. Thế thì… chạy tiếp đi!
Cậu đạp ga sâu hơn. Xe trườn như rắn, lạng lách giữa dòng xe cộ, suýt quẹt trúng vài người đi bộ. Tiếng la hét vang vọng khắp phố. Ba chiếc xe cảnh sát dàn hàng sau lưng, cố gắng ép hai bên. Một chiếc chặn đầu…
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Xem tao biểu diễn này
Cậu giật vô-lăng, chiếc xe van nghiêng hẳn một bên, móp mạnh phần hông khi ép sát vào tường bê tông, lách qua khe hẹp chỉ vừa đủ một thân xe.
Chiếc xe cảnh sát bị kẹt lại phía sau, một tiếng "RẦM!!!" vang lên, hai xe tuần tra khác đâm vào đuôi nhau. Tiếng còi hú chuyển thành tiếng la hét qua bộ đàm.
...
...
Đối tượng bỏ chạy! Lặp lại! Đối tượng bỏ chạy! Đề nghị chặn tất cả các nút giao!
Hơn một giờ sau, chiếc xe van lao ra khỏi khu trung tâm, phóng dọc theo đại lộ ngoại ô.
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Tôi… tôi thấy buồn nôn quá
Trương Cực
Trương Cực
Không… không được… Mình không thể ra ngoài được… Ngoài kia… ngoài kia rất đáng sợ…
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ra ngoài rồi! Mẹ kiếp! Chúng ta thoát rồi!!!
Cuối cùng, sau gần ba giờ lạng lách, đâm chạm, suýt chết, suýt bị bắt. Chiếc xe van cũ rích lao thẳng vào con đường liên tỉnh, vượt qua biển chỉ dẫn cuối cùng của thành phố… lao vào đêm đen hun hút ngoài ngoại ô.
Đèn thành phố khuất sau lưng. Trước mắt… chỉ còn con đường dài vô tận và bóng tối.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Chà… Vậy là… chúng ta… tự do rồi
Chiếc xe van cứ thế lắc lư trên con đường quốc lộ vắng người. Gió đêm thổi vào qua khe cửa sổ bị vỡ, mang theo mùi đất cát, khói bụi và chút gì đó... giống như mùi tự do trộn với mùi sợ hãi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đêm gì dài như cả đời vậy
Trương Trạch Vũ thì đã ngủ gục trong góc, ôm chặt con gấu nhồi bông cũ, tóc bết mồ hôi, mặt tái mét như thể vừa trải qua tận thế. Đồng Vũ Khôn vẫn chưa dừng vai "hoàng đế", đang ngủ... nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Phong tước… sắc phong… chém đầu
Tả Hàng tựa đầu vào cửa xe, mắt lim dim, tay vẫn nghịch cây gậy cảnh sát. Cả xe dần rơi vào trạng thái im lặng hiếm hoi. Chỉ có Dư Vũ Hàm là vẫn thức, vẫn cầm vô-lăng, đôi mắt mở to… đỏ ngầu… nhưng vẫn cười. Cậu ta đã lái liên tục cả đêm, không phanh, không dừng, không nghỉ.
Đột nhiên Chu Chí Hâm, từ chỗ ngồi gần cửa sau, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cậu nhướn người về phía trước, chống một tay lên thành ghế, liếc mắt nhìn bảng điều khiển.
Ánh sáng đỏ lòm.
Kim xăng chạm vạch E.
Đèn cảnh báo nhiên liệu… nhấp nháy.
Một tiếng "tạch tạch" khô khốc vang lên từ động cơ, như tiếng ho khan của một con vật già sắp chết. Chu Chí Hâm lạnh lùng cất giọng, không to nhưng đủ để ai nghe cũng thấy lạnh gáy.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hết xăng rồi
Cả xe chết lặng.
Dư Vũ Hàm vẫn cười, nhưng tay giảm ga một chút… như thể đang cân nhắc xem có nên đâm đại vào bụi cây bên đường không. Tả Hàng thì mở mắt, nhướn mày.
Tả Hàng
Tả Hàng
Thật à
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Theo thống kê... còn khoảng 3 đến 5 cây số trước khi động cơ tắt hẳn
Mục Chỉ Thừa thì không rời mắt khỏi màn hình laptop, nhưng khi nghe câu đó… cậu gõ vài dòng lệnh nhanh chóng, rồi lạnh lẽo nói.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Gần đây có một trạm xăng… cách khoảng… 4,2 km, phía đông nam. Nhưng...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Trạm đó đóng cửa ban đêm
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đóng cửa? Không vấn đề. Chúng ta có chìa khóa vạn năng mà… Đúng không?
Vừa nói vừa giơ cái xà beng cậu cướp được lên.
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Phá cửa đi! Đập hết đi! Cháy nhà đi!
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Tôi thích mùi xăng
Tả Hàng
Tả Hàng
Thế còn chờ gì nữa? Đổi người lái đi, tao không muốn chết vì cái tay mơ kia ngủ gục giữa đường
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Nhưng mà… tôi vẫn tỉnh mà…
Vừa nói vừa đánh lái gấp, khiến xe lạng qua một bên, cả đám nghiêng ngả.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mục Chỉ Thừa
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Chỉ đường đến trạm xăng gần nhất đi
Mục Chỉ Thừa không phản ứng cảm xúc, chỉ nhấc tay, chỉ về phía con đường mòn nhỏ bên phải.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Lối này
Chiếc xe van lại rú ga lần nữa, dù động cơ đã thều thào, gần như sắp tắt. Cả đám điên… tiếp tục phóng đi trong đêm. Hướng về phía… một trạm xăng vắng người... đóng cửa... không camera... không nhân chứng...
Và không ai có ý định trả tiền.
Chiếc xe van ì ạch bò ra khỏi đường lớn, rẽ vào con đường mòn gập ghềnh đất đá. Đèn pha mờ nhòe, chỉ soi được chưa tới mười mét phía trước.
Tiếng động cơ ho khan như sắp trút hơi thở cuối cùng. Mục Chỉ Thừa vẫn ngồi im, mắt dán vào bản đồ trên màn hình. Giọng cậu đều đều, không nhanh không chậm.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Phía trước… 300 mét. Bên tay phải. Một trạm xăng cũ, không có hệ thống camera, không có nhân viên ca đêm. Chỉ còn mỗi một cây bơm xăng kiểu cổ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tuyệt! Chơi luôn
Khi chiếc xe lăn bánh tới nơi, nó dừng lại với một tiếng rít dài của phanh mòn. Động cơ tắt hẳn… gần như cùng lúc. Không khí trong xe đặc quánh mùi khói xăng cháy dở.
Cả bọn đổ ra khỏi xe như một bầy thú sổng chuồng. Chu Chí Hâm là người bước xuống đầu tiên, hai tay đút túi quần, nhìn tấm biển “CLOSED” treo lủng lẳng trên cửa kính của phòng bán hàng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tất nhiên là đang đóng rồi
Dư Vũ Hàm cười khúc khích, kéo áo khoác lại, rồi bước đến cây bơm, thử vặn vòi xăng… nhưng vô dụng.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Khóa tổng rồi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Bộ phận điều khiển chắc ở trong kia
Tả Hàng
Tả Hàng
Đứa nào cạy cửa?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Để em
RẦM!
Một cú đập… cửa kính vỡ tan. Bên trong, căn phòng nhỏ tối om, chỉ có mùi cũ kỹ của dầu nhớt và giấy tờ mốc meo.
Trương Cực đứng ngoài nhìn, tay run run, miệng lẩm bẩm.
Trương Cực
Trương Cực
Mình… không được… mình không nên làm thế… Không nên… nhưng… nhưng vui quá…
Trần Thiên Nhuận lặng lẽ đi vào, chỉ mất chưa tới 30 giây để tìm được cái tủ điện điều khiển nguồn xăng.
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Đây
Mục Chỉ Thừa bước vào sau, kiểm tra qua một lượt, rồi lạnh lùng gật đầu.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Ổn, bơm được
Dư Vũ Hàm nhanh nhẹn cầm vòi bơm, bắt đầu đổ đầy bình xe van. Mùi xăng nồng nặc xộc lên. Phía xa, Diêu Dục Thần cười phá lên, đang nghịch mấy lon dầu nhớt cũ, tay thì cầm bật lửa. Tả Hàng nhướn mày, bước tới giật bật lửa khỏi tay cậu nhóc.
Tả Hàng
Tả Hàng
Không đùa với xăng. Chết thật đấy
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Chơi tí thôi mà
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Tôi… Tôi… Chắc… Không qua khỏi đêm nay…
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Qua khỏi hay không… thì cũng phải đầy bình trước đã!
Khi chiếc bình vừa đầy, Dư Vũ Hàm rút vòi bơm ra, cười ngọt ngào nhưng ánh mắt thì tối tăm.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Thế là xong!
Chu Chí Hâm nhìn về phía cột điện thoại công cộng cũ bên góc trạm, nơi đèn nhấp nháy đỏ báo tín hiệu khẩn.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mục Chỉ Thừa kiểm tra xem có báo động nào được gửi đi chưa
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Không. Trạm này không kết nối trực tiếp với hệ thống an ninh. Tạm thời an toàn
Tả Hàng
Tả Hàng
Ngon. Vậy thì… đi tiếp
Dư Vũ Hàm nhảy lên ghế lái, vặn chìa khóa. Động cơ nổ máy lần nữa, tiếng máy rung ầm ầm trong không khí lạnh.
Cả bọn lại leo lên xe, chẳng ai ngoái đầu nhìn lại. Trạm xăng… nằm lại phía sau, hoang tàn… cửa kính vỡ nát… mùi xăng tràn ra mặt đất...
____
Note: Nơi cả lũ đào tẩu không phải nhà tù hay viện Nghiên cứu mà là bệnh viện Tâm Thần. Tất cả đều có bệnh và rất nặng, triệu chứng khác nhau thôi!

02.

Chiếc xe van cũ rích cuối cùng cũng rời khỏi trạm xăng, chậm chạp bò dọc theo con đường quê hoang vu. Không còn ánh đèn thành phố. Không còn còi hú cảnh sát. Chỉ còn gió lạnh cắt da, và những bóng cây đen sì in dài trên mặt đường.
Gần sáng, trời trở lạnh. Dư Vũ Hàm, sau gần chục tiếng lái xe, cuối cùng cũng chịu đầu hàng cơ thể. Đôi mắt cậu đỏ quạch, tay lái run rẩy, miệng lẩm bẩm.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Không... lái... nổi nữa
Chiếc xe van tấp vào lề, chết máy ngay giữa một con đường đất nhỏ, hai bên là đồng cỏ dại mênh mông. Không có nhà dân, không có khách sạn, càng không có biệt thự hay phòng tổng thống như những gì tụi nó từng quen.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ơ... Giờ sao? Ở đây luôn hả?
Đồng Vũ Khôn nhìn xung quanh, ánh mắt trống rỗng như thể đây là lần đầu tiên hắn nhận ra… nơi này không có ngai vàng nào cho hắn ngồi.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Nơi quái nào thế này... Không có giường, không có người hầu... Không... Không thể nào...
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Nhiệt độ ngoài trời hiện tại khoảng 14 độ C. Nếu ngủ ngoài, khả năng cảm lạnh: 92%.
Chu Chí Hâm thì chỉ lặng lẽ ngồi xuống mép cỏ, lấy áo khoác che mặt, chẳng thèm nói câu nào. Tả Hàng đứng dựa vào thân xe, vươn vai, cười nửa miệng.
Tả Hàng
Tả Hàng
Thích nhỉ
Tả Hàng
Tả Hàng
Cứ như đi dã ngoại
Trương Trạch Vũ gần như muốn khóc thật. Cậu ôm chặt con thú nhồi bông, giọng run run.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Không có giường... Không có chăn... Không có bữa sáng... Không có nước nóng... Không có... Không có...!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Em muốn về nhà!
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Không có nhà để về nữa
Đặng Giai Hâm vẫn ngồi yên, không nói gì, chỉ cởi áo khoác ngoài, vứt lên đầu mình như tấm chăn tạm. Diêu Dục Thần thì thích chí, lăn lộn trên cỏ như chó con.
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Ê ê... ngủ ngoài vui mà! Giống phim sinh tồn ấy! Hehe!
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Tôi... tôi sắp... ngừng thở rồi...
Cả đám rệu rã tìm chỗ ngả lưng. Một số đứa cuộn trong ghế xe. Một số đứa nằm bệt giữa đất cát. Có đứa đắp bằng áo khoác. Có đứa... chẳng thèm đắp gì, chỉ nằm nhìn trời sao rồi tự cười một mình.
Gió đêm thổi mạnh, mang theo mùi cỏ dại, đất khô, và chút vị... cô đơn. Đồng Vũ Khôn quay đầu nói vu vơ, giọng khô khốc.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Chết tiệt... Đáng lẽ giờ này tao phải nằm trên giường lông vũ, có người mát-xa chân
Tả Hàng
Tả Hàng
Thức tỉnh đi. Từ giờ trở đi... tự thân vận động
Dư Vũ Hàm, mắt đã díp lại, vẫn còn kịp lẩm bẩm một câu cuối cùng trước khi ngủ gục trên vô lăng.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tự do... Hóa ra... cũng lạnh thật đấy...
Xa xa, phía chân trời… ánh sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu hé lên. Cả bọn… những đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa… giờ nằm co ro giữa đất cát, cỏ dại… bẩn thỉu, mệt mỏi…
Mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời, ánh nắng sớm mỏng như tấm lụa vàng phủ qua cánh đồng cỏ. Gió sáng sớm lạnh buốt. Bên cạnh chiếc xe van cũ nát, cả đám thiếu gia nằm vắt vẻo trong đủ tư thế kì dị.
Chu Chí Hâm là đứa tỉnh dậy đầu tiên. Cậu mở mắt, nhìn bầu trời xám nhạt, thở dài như thể muốn chửi thề nhưng lại lười. Cậu chậm rãi ngồi dậy, phủi đám cỏ và bụi đất dính trên người, nhìn quanh… và kết luận thẳng thừng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Bẩn như chó
Tô Tân Hạo vẫn đang ngủ, miệng há hốc, tay còn ôm… cái xà beng như ôm gối ôm. Đồng Vũ Khôn tỉnh sau, ngồi bật dậy, vừa mở mắt đã gào lên.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Người hầu đâu?! Ai cho phép để Trẫm ngủ trên đất?!
Tả Hàng
Tả Hàng
Thức tỉnh đi, Bệ Hạ
Tả Hàng
Tả Hàng
Hết kịch rồi
Trương Trạch Vũ vẫn cuộn tròn trong góc xe, nước mắt lấm lem khô cứng trên mặt. Cậu tỉnh dậy bằng một tiếng nấc cụt, hoảng hốt nhìn xung quanh.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Không phải mơ... Không phải mơ thật... Chúng ta thật sự... thật sự...
Trần Thiên Nhuận từ từ ngồi dậy, vỗ vỗ quần áo đầy đất.
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
07:13 sáng. Tỷ lệ bị cảm lạnh: 56%.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Nhiệt độ thấp hơn mức ngủ ngoài an toàn... Ai không bệnh mới lạ
Dư Vũ Hàm thì ngủ gục luôn trên vô lăng, giờ mới lồm cồm ngẩng đầu lên, tóc rối như ổ quạ, giọng khàn đặc .
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Chết...đói
Diêu Dục Thần tỉnh dậy trong tư thế đang gặm nắp lon dầu nhớt rỗng, lẩm bẩm.
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Ăn… Đói… Muốn ăn…
Đặng Giai Hâm vẫn im lặng như cũ, nhưng cậu đã rút trong túi áo ra một thanh socola cũ, cắn một miếng… rồi lại cất đi như sợ ai cướp mất. Tô Tân Hạo vừa tỉnh, vừa ngáp vừa ôm bụng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ê… Tao đói thật rồi… Bữa sáng đâu? Phục vụ đâu? Nhà bếp đâu?!
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Câm mồm
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Trẫm yêu cầu một bữa sáng kiểu hoàng gia! Trứng chần mềm, bánh mì nướng bơ, và… nước cam nguyên chất!!!
Tả Hàng
Tả Hàng
Muốn ăn thì tự đi mà kiếm
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Hay... đi cướp tiệm tạp hóa nhỉ?
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Cách đây khoảng 3 km… có một cửa hàng tiện lợi ven đường
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Nói thế thì còn chờ gì nữa?! Đi thôi!
Tả Hàng
Tả Hàng
Vậy thì… chạy tiếp
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Khuyến nghị: Đánh nhanh, rút gọn
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Cứ như phim hành động ha
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Nếu không muốn chết đói… thì đi thôi
Chu Chí Hâm là người bước đi đầu tiên, hai tay đút túi quần, chẳng thèm nhìn ai, chỉ lạnh nhạt buông một câu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
3 cây số… Không xa lắm đâu
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đi bộ đi
Vậy là cả đám… lết xác… vừa đói vừa bẩn… vừa cáu bẳn… lê bước trên con đường đất khô, đi bộ như lũ ăn mày chính hiệu…
Sau gần nửa tiếng lê lết dưới nắng sớm, cả đám cuối cùng cũng tới nơi. Một cửa hàng tiện lợi nhỏ xíu, nép bên quốc lộ, có mỗi một nhân viên ca sáng đang đứng quầy, còn lại chỉ có vài khách lẻ tẻ đang chọn đồ.
Cửa kính sạch bong, máy lạnh phả ra mát rượi, ánh đèn sáng trắng chói mắt… So với cái cảnh lang thang ngoài đường cả đêm… đúng là thiên đường lương thực. Tô Tân Hạo gần như dán mặt lên cửa kính, hai mắt sáng như chó sói nhìn thấy thịt.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Kẹo! Bánh! Nước! Mì ly!… Chết tiệt, tao muốn ăn hết!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Cướp nhỉ?
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Chiến lợi phẩm... phải thuộc về Trẫm
Chu Chí Hâm khoanh tay đứng ngoài, lười biếng dựa cột điện, mắt nheo lại như đang chờ xem trò hề.
Tả Hàng
Tả Hàng
Muốn lấy đồ... thì phải đánh lạc hướng tụi nó trước
Cả đám đồng loạt quay sang nhìn về… Trương Trạch Vũ. Cậu đang đứng run cầm cập, ôm con gấu bông, mắt mở to như nai gặp sói. Trương Cực, trong một giây tỉnh táo hiếm hoi, thì thầm như ma ám.
Trương Cực
Trương Cực
Mồi nhử....
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Đúng rồi! Đẩy nó ra trước đi!
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Hợp lý. Khả năng khiến người khác phân tâm: rất cao
Tô Tân Hạo đập tay vào lưng Trạch Vũ, làm cậu suýt ngã.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đi đi cưng. Làm tốt nhé!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Hả?! Làm... làm gì cơ? Không! Không! Không...!
Đặng Giai Hâm không nói gì, chỉ lạnh lùng đặt tay lên vai cậu, ấn một cái… như ra hiệu.
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Đi
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Thời gian tối ưu cho nhiệm vụ: dưới 90 giây
Và thế là… trước ánh mắt bàng hoàng của chính mình. Trương Trạch Vũ bị cả bọn… đẩy thẳng vào cửa hàng.
Cửa kính kêu “ting ting” khi cậu bước vào. Cả cửa hàng nhìn về phía cậu: Một thằng nhóc tóc tai rối bù, mặt bẩn, mắt sưng đỏ, ôm con gấu nhồi bông… bộ dạng vừa đáng thương vừa… kỳ lạ.
...
...
Em... em đi lạc à? Có cần giúp…
Trước khi nhân viên nói hết câu. Trương Trạch Vũ đã bật khóc. Khóc thật. Tiếng nức nở vang vọng cả cửa hàng.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Cháu... cháu... cháu bị... lạc... Không biết về nhà... Không ai giúp... Không ai thương... Hức... Hức...
Khách mua hàng ai nấy đều quay lại nhìn. Có người bắt đầu xì xào.
...
...
Trời ơi… tội nghiệp…
...
...
Nhìn kìa… chắc nó bị bố mẹ bỏ rơi…
...
...
Chắc đi lạc từ tối qua…
Nhân viên quầy cuống quýt chạy ra khỏi quầy.
...
...
Này… em bé… đừng khóc… để anh gọi cảnh sát giúp em… được không?
Cả cửa hàng… bị hút hết sự chú ý.
Và ngay khoảnh khắc đó. Phía ngoài cửa Chu Chí Hâm, Dư Vũ Hàm, Tô Tân Hạo, Tả Hàng, Đồng Vũ Khôn, Mục Chỉ Thừa, Trần Thiên Nhuận, Diêu Dục Thần, Trương Cực, Đặng Giai Hâm đồng loạt tràn vào như bầy cướp chợ.
Tô Tân Hạo xách nguyên cả rổ mì ly. Dư Vũ Hàm nhét đầy bánh kẹo vào áo khoác. Tả Hàng lôi mấy chai nước ngọt. Diêu Dục Thần cướp sạch mấy gói snack. Đồng Vũ Khôn thì… không biết vì sao, lại ôm luôn cả khay trứng gà. Chu Chí Hâm thì thản nhiên giật lấy túi bánh mì trên kệ. Mục Chỉ Thừa tranh thủ nhét vài thanh protein bar vào balo. Trần Thiên Nhuận lấy đúng một chai nước lọc… rồi đi ra. Trương Cực bẻ gãy luôn cái móc áo ở cửa, cười như lên cơn.
Chưa đầy 40 giây sau. Cả bọn phóng thẳng ra ngoài, nhảy lên xe van. Dư Vũ Hàm đạp ga chạy đi
Bỏ lại phía sau là một nhân viên quầy hàng đang hoảng loạn, một đứa trẻ đang nằm khóc lăn ra giữa sàn, và một cửa hàng tiện lợi… tan hoang như vừa có giặc càn quét.
Tô Tân Hạo vừa cười vừa nhét mì vào balo.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Trương Trạch Vũ diễn đạt thật đó
Trương Trạch Vũ ngồi co ro ở góc xe, mắt còn đầy nước, mặt vừa sợ vừa tủi thân.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Các người… các người… mấy người…
Tả Hàng
Tả Hàng
Yên tâm… Lần sau… chắc còn vui hơn đấy
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
CÒN LẦN SAU NỮA HẢ!
Cả xe lại cười phá lên. Chiếc van cũ rú ga, lao đi. Để lại thêm một vết nhơ nữa trên cái lý lịch vốn đã chẳng còn gì sạch sẽ của bọn nó.
Chiếc xe van chạy thêm mấy cây số nữa, băng qua một con đường đất nhỏ dẫn vào khu rừng ven quốc lộ.
Cuối cùng, sau gần một ngày trời đói khát, lạnh lẽo, chạy trốn, đập phá và ăn cướp.
Cả bọn quyết định dừng lại dưới tán cây to, nơi không ai nhìn thấy, không camera, không nhà dân.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tới giờ ăn rồi tụi bây
Dư Vũ Hàm bật nắp mấy lon nước ngọt, chia cho từng đứa. Diêu Dục Thần ngấu nghiến snack, vừa ăn vừa cười như điên. Đồng Vũ Khôn ngồi chễm chệ trên một tảng đá, tay cầm quả trứng sống, nhấc lên như cúp vàng.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Chén thôi các thần dân!!!
Trương Trạch Vũ thì vẫn co ro ôm gối, cầm hộp sữa nhỏ, uống từng ngụm nhỏ như thể sợ cạn. Tả Hàng vừa nhai bánh mì vừa nhàn nhã nói.
Tả Hàng
Tả Hàng
Ăn đi… Tí nữa tao cá là mày sẽ không còn thời gian mà ăn nữa đâu
Trần Thiên Nhuận mở gói protein bar, ăn như robot. Chu Chí Hâm ngồi dựa gốc cây, lạnh nhạt quan sát, vừa ăn vừa liếc nhìn từng đứa như đang đánh giá xem đứa nào sắp phát điên tiếp. Đặng Giai Hâm không nói gì, nhưng cậu là đứa ăn nhanh nhất. Mục Chỉ Thừa vẫn ngồi im, laptop bật lên, đầu cậu chìm trong đống code với tốc độ chóng mặt.
Khi tất cả đã nhai xong những mẩu cuối cùng, không khí bắt đầu nặng nề.
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Giờ đi đâu tiếp đây?
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Chạy mãi đâu có được
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tao thì đâu cũng được. Miễn là có đường để phóng
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Trẫm muốn về hoàng cung! Ai đưa Trẫm về hoàng cung đi!!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Về nhà… về nhà… Tôi muốn về nhà…
Tả Hàng
Tả Hàng
Tao không rảnh lo chỗ ngủ cho tụi bây
Tả Hàng
Tả Hàng
Lúc này có gì thì phải tự kiếm thôi
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Chạy thì phải có tiền đã
Cả đám cùng lúc im bặt.
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Ờ tiền
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Chết tiệt! Đúng rồi! Ai cũng có tiền mà quên mẹ nó mất!
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Tài khoản tín dụng cá nhân… còn số dư
Tả Hàng chống cằm cười nhạt.
Tả Hàng
Tả Hàng
Vấn đề là… tụi bây có mang theo thẻ không?
Lại một khoảnh khắc im lặng chết chóc.
Ai nấy đều đồng loạt sờ túi… nhìn nhau.
Không ai có gì.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Chết!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tao quên mang ví rồi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tao thì bỏ lại trong phòng điều trị…
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Thẻ của Trẫm… chắc giờ đang trôi trong bồn cầu đâu đó
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Tôi… tôi cũng không có…
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao cũng thế
Một sự im lặng lần thứ ba.
Gió thổi qua.
Lũ chim trên cây còn biết im miệng.
Bất chợt Mục Chỉ Thừa vẫn đang gõ máy chậm rãi lên tiếng.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Vấn đề không phải là thẻ. Vấn đề là… dữ liệu
Cả đám quay lại nhìn.
Mục Chỉ Thừa ngẩng mặt lên, nhìn cả lũ rồi giải thích.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Tất cả tài khoản ngân hàng của các người đều gắn với chứng minh nhân dân và mã định danh sinh trắc học
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Chỉ cần tôi có quyền truy cập
Cậu gõ vài dòng code… màn hình laptop nhấp nháy.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Thì tôi có thể… rút sạch
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ý mày là… mày hack được tiền của tụi tao?!
Mục Chỉ Thừa không trả lời, chỉ đưa tay kéo màn hình xuống, hiện lên bảng điều khiển tài khoản ngân hàng của Tả Hàng với số dư tám con số.
Tả Hàng nhìn một lúc… rồi… cười nhạt.
Tả Hàng
Tả Hàng
Hợp lý
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tuyệt vời! Giờ thì chúng ta có vốn rồi!
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Vậy thì… bữa tiệc mới chính thức bắt đầu
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ê ê ê!!! Bắt đầu từ tao trước đi! Tao muốn biết tài khoản tao còn bao nhiêu!!!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tao nữa! Tao nữa! Nhanh lên Mục! Mở cho tao coi đi!
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Trẫm yêu cầu kiểm kê quốc khố! Lập tức! Không được trì hoãn!
Tả Hàng
Tả Hàng
Tao thì không quan tâm… nhưng cũng tò mò đấy
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Tôi… tôi cũng… cũng muốn biết… một chút…
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Theo nguyên tắc... nên tổng hợp tất cả trước rồi chia theo nhu cầu
Mục Chỉ Thừa chẳng tỏ vẻ sốt ruột, cậu gõ phím lách cách, tốc độ nhanh đến chóng mặt. Một dãy code chạy trên màn hình. Chưa đầy hai phút sau. Hàng loạt giao diện ngân hàng hiện lên.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ê ê! Tao đâu? Tao đâu?
Mục Chỉ Thừa click vào tên đầu tiên trong danh sách: "Tô Tân Hạo"
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Số dư tài khoản chính: 8,2 triệu USD Số dư tài sản đầu tư: 19 triệu USD Bất động sản đứng tên: 3 biệt thự, 1 penthouse.
Cả bọn: ....
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vãi, tao giàu vậy hả
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Số dư tài khoản chính: 5,6 triệu USD Tài sản khác: 15 triệu USD cổ phiếu Bộ sưu tập xe thể thao: 12 chiếc, bao gồm 1 Lamborghini và 2 Porsche
Dư Vũ Hàm cười lớn vỗ vai Tô Tân Hạo.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Thấy chưa! Tao nói rồi! Tao sinh ra để đốt tiền mà!!!
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Số dư: 30 triệu USD Tài sản cố định: 1 khu resort biển, 2 khách sạn, 1 lâu đài ở châu Âu
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Trẫm biết trẫm có tiền mà
Tả Hàng
Tả Hàng
Số dư: Không rõ. Dữ liệu tài khoản: Mã hóa cấp cao. Ghi chú: Tài khoản thuộc hệ thống ngân hàng Thụy Sĩ, quyền truy cập bị khóa.
Mục Chỉ Thừa nhíu mày, gõ vài dòng nhưng hệ thống báo lỗi.
Cả bọn nhìn sang.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tao đâu có ngu
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Số dư: 25 triệu USD Tài sản đầu tư: Một chuỗi công ty công nghệ, 2 quỹ đầu tư ẩn danh
Chu Chí Hâm mở mắt, liếc qua một cái, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Biết rồi
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Số dư: 18 triệu USD Danh mục: Trái phiếu quốc tế, vàng vật chất, và một phần tài sản ký gửi không định danh
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Cũng ổn
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Dữ liệu: Không thể truy cập.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ơ??? Mày hack tụi tao được mà ai hack mày thì không?!
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Nguyên tắc nghề nghiệp
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Số dư: 9 triệu USD Tài sản khác: Một căn biệt thự, 7 chiếc xe phân khối lớn, và bộ sưu tập dao găm trị giá gần 1 triệu USD
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Đúng rồi!!! Tiền!!! Giết người cũng có tiền!!!
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Số dư: 12 triệu USD Tài sản khác: Không rõ, phần lớn là tiền mặt trong tài khoản off-shore
Trương Cực
Trương Cực
Số dư: 6 triệu USD Tài sản khác: Một bộ sưu tập tranh và vài lô đất ở ngoại ô
Trương Cực
Trương Cực
Có tiền… lại có thêm lý do để sống…
Cuối cùng.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Số dư: 50 triệu USD
Cả bọn: ...
Toàn bộ quay ngoắt nhìn Trạch Vũ.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Cái… cái gì?! Sao tôi…?!
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Kế thừa từ quỹ tín thác gia đình. Chưa từng động tới. Tài sản tăng trưởng đều đặn trong 7 năm gần đây
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Má!!! Thằng khóc nhè nghèo khổ nhất bọn giờ là thằng giàu nhất
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Bé cưng… cậu dấu tụi anh lâu thế
Tả Hàng
Tả Hàng
Một con cừu vàng
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tóm lại là… tiền thì ai cũng có. Vấn đề là… tiêu thế nào
Mục Chỉ Thừa gập laptop, đứng dậy, ánh mắt lạnh tanh.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Vậy… kế hoạch tiếp theo?
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Tiền thì có rồi… Giờ thì… tụi mình cần chỗ ở!
Trương Cực
Trương Cực
Đúng! Tao không muốn ngủ ngoài đường nữa! Tao muốn… giường êm, chăn ấm, nước nóng!!!
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Trẫm muốn… lâu đài
Tả Hàng
Tả Hàng
Muốn lâu đài thì tự mà xây
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nói thực tế đi. Giờ mà mò vô khách sạn hay nhà dân… dễ bị truy ra lắm
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Đúng. Camera an ninh, dữ liệu check-in, định vị giao dịch… Tất cả đều là lỗ hổng
Mục Chỉ Thừa gõ laptop, lướt qua loạt bản đồ vệ tinh và danh sách các bất động sản bỏ hoang.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Nếu muốn an toàn… chỉ có cách… tự chiếm một nơi… hoặc mua đứt một chỗ không đăng ký danh tính
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Mua đứt đi! Tao muốn biệt thự!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Không! Tao muốn nhà kho cũ… tha hồ độ xe!
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Tao thì muốn… căn hầm bí mật! Như phim hành động ấy!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Tôi… tôi chỉ cần… nước ấm… và một cái giường nhỏ
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cần ba yếu tố: Kín đáo, không ai chú ý, dễ kiểm soát lối ra vào
Tả Hàng
Tả Hàng
Và đủ rộng để chứa cái lũ điên tụi mày
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Ngoài ra… phải có nguồn điện, nước… hoặc ít nhất là có thể cải tạo được
Mục Chỉ Thừa gõ vài dòng lệnh, bản đồ hiện lên trên màn hình laptop.Một loạt dấu chấm đỏ… hiện lên.
Mục Chỉ Thừa chỉ vào màn hình.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Đây. Một… khu nhà máy bỏ hoang… cách đây 20km. Không người ở, không có hoạt động kinh doanh trong 3 năm qua. Gần đường quốc lộ nhưng không nằm trong vùng kiểm soát camera giao thông
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Ngon!!! Đi thôi!!!
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Quân đâu!!! Theo trẫm!!!
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cái ổ chuột mới cho lũ điên đây rồi
Tả Hàng
Tả Hàng
Lần này tao lái
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Có chắc… không bị bắt không?
Tả Hàng
Tả Hàng
Bị bắt… thì chạy tiếp
Chiếc xe van cũ rú ga, lao ra khỏi bãi cỏ, hướng thẳng về phía… cái mà tụi nó sắp gọi là "Căn Cứ Đầu Tiên".
____
Những nhân tố còn tỉnh táo hiện tại: Chu Chí Hâm, Tả Hàng, Mục Chỉ Thừa, Trần Thiên Nhuận và Trương Trạch Vũ =)))) Chưa lên cơn chứ không phải là bình thường.

03.

Chiếc xe van cũ nát dừng bánh trước một khu nhà máy bỏ hoang. Xung quanh chỉ có cỏ dại, bê tông nứt nẻ, tường loang lổ rêu xanh, và những cửa sổ bể kính lỗ chỗ.
Trời thì âm u… gió thì lạnh…
Một khung cảnh hoàn hảo cho những kẻ đang chạy trốn.
Tô Tân Hạo nhảy xuống xe đầu tiên, háo hức như đứa trẻ lần đầu đi dã ngoại.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Coi kìa
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Rộng vãi
Dư Vũ Hàm cười như điên, xách theo cây xà beng, bắt đầu đập mấy cái cửa sắt gỉ.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Chỗ này độ xe được! Làm cả đường đua mini cũng được!
Đồng Vũ Khôn đứng giữa sân, xoay một vòng như hoàng đế khảo sát lãnh địa.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Từ giờ… nơi này… là cung điện của Trẫm!
Tả Hàng móc tay trong túi quần, lười biếng đi sau cùng, liếc quanh như thể đang tính xem nếu có cảnh sát ập tới thì lối thoát nào nhanh nhất. Chu Chí Hâm chỉ đứng dựa cột, mắt nheo lại quan sát từng góc, từng khe tường, từng mái nhà xiêu vẹo, kiểu như đang ghi nhớ hết lối vào lối ra. Trương Trạch Vũ thì vẫn ôm chặt con gấu bông, đi sát sau Đặng Giai Hâm, ánh mắt run rẩy nhìn mấy tấm tôn rách, đống rác, và vài con chuột chạy ngang.
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Chỗ này… mà tổ chức tra tấn thì hợp lý cực!!!
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Hệ thống kết cấu tạm ổn… chỉ cần sửa cửa, chống dột và kéo điện
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Mức độ an toàn: 63%… Chấp nhận được
Dư Vũ Hàm đẩy toang một cánh cửa sắt cũ, bên trong là một kho xưởng rộng mênh mông, trần cao, xà gồ han gỉ, vết sơn cũ loang lổ khắp nơi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Chỗ này sẽ làm phòng ngủ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Chia vách ra
Đồng Vũ Khôn đập tay vào bức tường.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Đây! Đây là ngai vàng của Trẫm!
Sau một ngày dọn dẹp, cãi nhau, và suýt nữa thì đập nhau vì giành chỗ ngủ. Cả bọn đi đến một quyết định lịch sử: Thuê người về… cải tạo toàn bộ nhà máy.
Trương Cực
Trương Cực
Tụi mình có tiền!!! Tại sao phải ở như lũ vô gia cư?!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Đúng! Tao muốn có garage! Có phòng sơn xe! Có dàn loa lớn!
Đồng Vũ Khôn thì ngồi trên một thùng gỗ cũ, giọng oang oang như đang họp quốc hội.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Trẫm muốn… một ngai vàng thật sự! Đồ gỗ mun, khắc rồng càng tốt!
Tả Hàng
Tả Hàng
Phòng tao… phải cách âm. Đủ dày… để giết người không ai nghe
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao chỉ cần một góc yên tĩnh… có thể khóa từ trong ra
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Phòng của tôi… cần bàn làm việc, giá sách, và mạng ổn định
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Phòng tao… phải có dây xích! Tường bê tông! Một cái ghế tra tấn
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Tao không cần nhiều… miễn có chỗ nhìn ra ngoài, cao chút càng tốt
Trương Cực
Trương Cực
Góc tối… nhiều bóng đổ… và cửa sổ hướng tây
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Tôi… tôi chỉ cần… nước ấm… chăn… và cửa khóa chắc
Mục Chỉ Thừa, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ… mở laptop, kéo bản vẽ kiến trúc lên… bắt đầu thiết kế.
Ba giờ sau…
Bản thiết kế hoàn chỉnh hiện lên màn hình: Một tầng hầm giấu xe, với hệ thống cửa cuốn an ninh. Một phòng điều khiển trung tâm cho Mục Chỉ Thừa, đặt toàn bộ thiết bị mạng, server, và hệ thống camera nội bộ. Phòng tra tấn với tường cách âm cho Diêu Dục Thần. Garage rộng cho Dư Vũ Hàm, kèm bãi đua mini tự chế. Phòng riêng của Tô Tân Hạo có dàn loa, đèn LED sàn nhảy. Khu vực lounge chung, nơi tụi nó có thể tụ tập chửi nhau, ăn uống, cãi lộn. Khu vườn mini trên mái theo yêu cầu… duy nhất… của Trương Cực (dù không ai hiểu lý do). Một phòng kho đặc biệt – nơi Tả Hàng có thể cất đồ “khó nói”. Phòng đọc sách kiêm văn phòng của Trần Thiên Nhuận. Phòng quan sát tầng cao nhất dành cho Giai Hâm, có cửa sổ nhìn toàn cảnh. Phòng an toàn với khóa an ninh bảy lớp dành cho Chu Chí Hâm. Và một góc nhỏ yên tĩnh… dành riêng cho Trạch Vũ, được tất cả đồng ý… (sau 15 phút cãi lộn).
Kế hoạch là: Chi tiền mặt. Không để lại dấu vết. Thuê đội công nhân ngoài danh sách, không hợp đồng, trả gấp ba lần tiền mặt để họ nhắm mắt làm việc.
Trong thời gian chờ, cả bọn dọn tạm vào một căn biệt thự cũ gần ngoại ô – một trong những tài sản đứng tên Trần Thiên Nhuận, vốn để bỏ trống lâu nay.
Căn biệt thự ấy… vốn dĩ từng là nơi để Trần gia tiếp khách nước ngoài. Giờ thì nó trở thành nơi trú chân tạm thời cho một lũ tội phạm chưa chính thức nhưng tinh thần thì đã đi trước cả nghìn km.
Mỗi đêm bọn nó tụ tập ngoài sân, uống nước ngọt thay rượu, cười như điên, bàn kế hoạch cải tạo căn cứ, tranh cãi về màu sơn tường. Thêm vài lần… suýt đánh nhau vì đứa nào cũng muốn phòng đẹp nhất.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Phòng tao phải sát phòng tụi mày! Để tao còn la hét chửi tụi bây dễ!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tao muốn cửa sổ hướng về phía bãi xe!
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Tao cần đường ống thoát nước riêng… cho máu chảy…
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Không!
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Không máu
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Đây là nhà tao
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Đừng cãi nữa. Tao vẽ xong rồi
Đêm đó, giữa căn biệt thự lạnh ngắt. Bọn nó ngồi thành vòng tròn… nhìn nhau… cười…
Tô Tân Hạo kéo loa ra giữa sân, bật nhạc rock điên loạn. Dư Vũ Hàm vác luôn một thùng bia, chia cho từng đứa. Đồng Vũ Khôn thì cứ cầm ly rượu mà hô hào như vua lên ngôi. Tả Hàng ngồi lười biếng trên ghế, cười khinh khỉnh. Chu Chí Hâm vẫn lạnh nhạt, uống từng ngụm nhỏ như chẳng mấy hứng thú nhưng cũng không rời khỏi vòng tròn. Diêu Dục Thần lăn lộn trên sàn, cười như điên. Trần Thiên Nhuận thì ngồi khoanh chân, vừa uống vừa ghi chép cái gì đó vào sổ tay. Mục Chỉ Thừa dựa tường, tay cầm ly rượu, mắt dán vào laptop nhưng vẫn nghe ngóng. Trương Cực ngồi thừ một góc đôi mắt như đang nói chuyện với người vô hình. Đặng Giai Hâm cười nhạt ánh mắt rỗng tuếch. Trương Trạch Vũ ôm ly sữa không ai cho cậu uống rượu nhưng vẫn ngồi trong vòng tròn, mắt tròn xoe nhìn từng người.
Khi men bắt đầu thấm.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ê!!! Hay tụi mình kể đi! Tụi bây… vì sao mà bị tống vào cái trại điên đó hả?
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Được á được á
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tao cũng tò mò
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Trẫm chấp thuận! Ai không kể… tối nay cấm ngủ!
Người đầu tiên… là Tô Tân Hạo.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tao hả? Tao… đánh nát cái phòng VIP của cha tao! Đập luôn cả dàn xe thể thao của ổng! Bởi vì… ổng dám bắt tao đi du học!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Kết quả… tao bị tống thẳng vào trại tâm thần… với chẩn đoán: Rối loạn kiểm soát hành vi!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tao? Tao thì đơn giản! Tao tổ chức đua xe trái phép… ba lần trong một tuần… đụng nát hai chiếc xe cảnh sát… Tao còn cố ý livestream nguyên vụ nữa chứ!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Chẩn đoán của tao: Rối loạn bốc đồng và hành vi nguy hiểm
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Trẫm đây… vì đã trốn khỏi nhà 2 tháng liền, dựng hẳn một vương quốc riêng… trong một khu nhà hoang, phong tước cho lũ trẻ bụi đời… và… tuyên bố chiến tranh với chính phủ!
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Cuối cùng bị kết luận ảo tưởng hoang tưởng cấp độ nặng!
Tả Hàng
Tả Hàng
Tao thì… đơn giản. Tao… đẩy một thằng bạn cùng lớp từ tầng 4 xuống… chỉ vì nó chạm vào cặp sách của tao
Hắn uống một ngụm rượu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Chẩn đoán? Không có. Bác sĩ chỉ bảo… tao là thằng nguy hiểm
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao… thì tự nhốt mình trong phòng 14 ngày liên tục, không ăn, không uống… chỉ nằm đó… chờ chết…
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nhưng không chết
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Chẩn đoán? Trầm cảm nặng… kèm ý định tự sát
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Tao giết thú cưng của hàng xóm… rồi treo nó trước cổng nhà người ta như một tác phẩm nghệ thuật!
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Sau đó đám trong bệnh viện kia chẩn đoán tao bị rối loạn nhân cách phản xã hội!
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Tôi… tự chế một hệ thống camera giám sát khắp khu nhà… ghi lại từng hành vi của từng người… rồi phân tích… không xin phép ai cả
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Rồi tao bị bắt
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Kết luận là ám ảnh kiểm soát và rối loạn ám ảnh cưỡng chế
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Tôi hack vào hệ thống an ninh quốc gia chỉ để xem tôi có làm được không
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Chẩn đoán? Không biết. Họ không kịp chẩn đoán… chỉ kịp nhốt
Trương Cực
Trương Cực
Tao nói chuyện với người chết… trong 2 năm liền. Họ bảo tao nên giết vài người… nên tao làm theo
Trương Cực
Trương Cực
Chẩn đoán? Rối loạn loạn thần
Trương Cực
Trương Cực
Nhưng tao thì nghĩ… tao chỉ đang nghe lời bạn bè
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Tao từng cố đốt trường học… chỉ để xem… lửa cháy đẹp cỡ nào
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Xong bị chẩn đoán rối loạn hành vi bạo lực không kiểm soát
Cuối cùng là Trương Trạch Vũ.Cậu ngồi co ro, bấu chặt ly sữa… giọng lí nhí.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Tôi… chỉ… chỉ… bị ngất giữa sân trường… không nhớ gì… tỉnh dậy đã nằm trong viện rồi…
Cả bọn… im lặng trong 3 giây. Rồi cười phá lên.
. . .
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ bụi mờ của căn biệt thự… chiếu thẳng vào những cái xác sống đang vạ vật khắp phòng khách. Cảnh tượng… không khác gì hiện trường sau một vụ thảm sát tập thể.
Tô Tân Hạo thì nằm ngửa giữa sàn, một chân gác lên ghế sofa, tay vẫn cầm nguyên chai rượu rỗng. Dư Vũ Hàm thì ôm cái loa bluetooth, đầu tóc bù xù, miệng vẫn còn dính… sốt tương ớt từ gói snack đêm qua. Đồng Vũ Khôn thì ngủ trong tư thế quỳ gối giữa phòng, hai tay dang ngang như đang ban phước cho ai đó. Tả Hàng thì nằm dài trên bậu cửa sổ, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn giữ vẻ mặt như đang khinh thường cả thế giới. Chu Chí Hâm thì chui thẳng vào trong tủ quần áo, giờ vẫn chưa ló đầu ra. Diêu Dục Thần ngủ lăn dưới gầm bàn, miệng cười nhếch, như thể đang mơ thấy ai đó bị chém. Trần Thiên Nhuận thì ngủ gục ngay trên bàn ăn, sổ tay vẫn mở, chữ viết nguệch ngoạc giữa chừng. Mục Chỉ Thừa vẫn còn nguyên laptop trên đùi, màn hình nhấp nháy dòng code, nhưng người thì ngủ gục ngay tại chỗ. Trương Cực thì đang thì thầm nói chuyện với không khí, dù mắt nhắm tịt. Đặng Giai Hâm ngồi tựa lưng vào tường, mắt mở nhưng chắc chắn là đang ngủ với mắt mở.
Chỉ có một người vẫn còn tỉnh. Là Trương Trạch Vũ.Cậu ngồi co ro trên ghế, tay ôm cốc sữa nóng mà tự pha, mắt nhìn từng đứa… từng đứa… với vẻ mặt như kiểu.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Mấy người này… đều là người thật hả
8 giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại vang lên… chói tai… phá tan bầu không khí xác sống. Mục Chỉ Thừa giật mình tỉnh dậy đầu tiên, với tay tắt chuông, mắt vẫn còn đỏ lừ.
“Dự án hoàn thành. Căn cứ đã sẵn sàng để bàn giao.”
Mục Chỉ Thừa lặng lẽ ngẩng đầu… nhìn nguyên cái đám đang nằm la liệt quanh mình.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Tụi mày… tỉnh dậy đi… Đến giờ dọn sang nhà mới rồi
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ai… Ai vừa nói vậy…?
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Trời ơi… đầu tao nổ rồi…
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Ai gọi… giết đi
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Giết? Giết ai?
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Ai giết?
Tả Hàng
Tả Hàng
Câm hết đi… cho tao ngủ thêm 5 phút
Hắn ôm lấy eo Trương Trạch Vũ.
Tả Hàng
Tả Hàng
Bé cưng không ngủ hả?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
K-không...
Mục Chỉ Thừa không nói thêm, chỉ kéo mạnh dây điện của loa ngoài khiến cả căn phòng nổ tung tiếng còi báo động cường độ 120 decibel. Tất cả bật dậy gào lên như bị tra tấn
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
ĐỒ KHỐN!!!!!
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Tắt đi! Tắt ngay đi!!!
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Kẻ nào dám phá giấc của Trẫm?!
Trương Trạch Vũ sợ đến mức suýt làm đổ cả cốc sữa
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Dọn đồ. Lên xe. Đi nhận nhà mới
Chỉ một câu đó. Lũ điên cuối cùng cũng lê lết bò dậy thu dọn đồ đạc như lũ zombie.
Trên đường đi, mấy đứa vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Tô Tân Hạo với đôi mắt thâm quầng vẫn hét lên.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Về nhà mới! Về nhà mới!!!
Trương Cực
Trương Cực
Tối nay… tổ chức tiệc khánh thành luôn
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Chỗ mới… tha hồ giết người giả lập
Chiếc xe van cũ nát, vẫn còn mùi bia và mùi người ngủ lang bạt suốt nhiều ngày… cuối cùng cũng dừng bánh trước cổng chính của căn cứ mới.
Từ xa, cả bọn đã chết lặng trong vài giây.
Trước mắt tụi nó là một tổ hợp xưởng công nghiệp cũ giờ đã được cải tạo lại hoàn toàn.
Bức tường thép cao bọc quanh khu đất, kèm hàng rào điện. Cửa chính sơn đen bóng, với hệ thống quét vân tay và nhận diện khuôn mặt. Camera treo khắp nơi, góc nào cũng có. Một bãi đậu xe riêng, đủ chỗ cho ít nhất 10 chiếc xe. Tầng mái được lắp kính chống đạn với một khu vườn mini cỏ xanh, bàn đá ghế gỗ. Nói chung một cái ổ đúng kiểu bọn tội phạm ngầm trong phim.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Mẹ ơi… ĐẸP VÃI!!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Garage đâu?! Đâu?!
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Từ giờ… đây là lãnh địa của Trẫm
Trần Thiên Nhuận mở sổ tay, bắt đầu đánh dấu danh sách kiểm tra. Mục Chỉ Thừa đưa ra một cái tablet, vuốt nhẹ một cái cổng chính mở ra. Cả đám ùa vào như đàn ong vỡ tổ.
Tham quan từng khu vực nha!
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Phòng điều khiển – Khu của Mục Chỉ Thừa: Màn hình treo kín cả bức tường. Máy chủ riêng, dãy switch, hệ thống quét an ninh. Góc làm việc của hacker điên.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Garage – Lãnh địa của Dư Vũ Hàm: Sàn bê tông bóng loáng. Dàn dụng cụ sửa xe, máy nâng, máy hàn, sơn phun. Dư Vũ Hàm vừa nhìn vừa suýt khóc vì sung sướng.
Tả Hàng
Tả Hàng
Phòng cách âm – Lãnh địa của Tả Hàng: Tường dày 4 lớp, nội thất tối giản, chỉ có một cái ghế dài và ngăn kéo đầy dao.
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Ngai vàng – Phòng của Đồng Vũ Khôn: Một chiếc ghế kiểu hoàng gia giữa căn phòng trang trí phong cách cực kỳ lố bịch. Rèm đỏ, sàn thảm nhung tường treo cờ tự vẽ.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Phòng yên tĩnh – Chốn trốn đời của Chu Chí Hâm: Một căn phòng nhỏ, tường xám nhạt, không cửa sổ. Cửa khóa bảy lớp từ trong. Hâm chỉ đi vào khóa cửa lại im lặng.
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Phòng đọc – Của Trần Thiên Nhuận: Bàn gỗ lớn, giá sách cao sát trần. Wifi riêng, đèn vàng dịu.
Trương Cực
Trương Cực
Vườn mái – Lãnh địa riêng của Trương Cực: Một khu cỏ xanh nhỏ, vài luống hoa, ghế đá… Cực đi lặng lẽ lên mái rồi không ai thấy cậu ta nữa.
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Khu tra tấn mô phỏng – Của Diêu Dục Thần: Tường bê tông, còng tay treo tường, ghế tra khảo mẫu cũ. Nơi hắn có thể chơi trò "đóng giả ác quỷ" mà không ai can.
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Góc nhỏ đơn giản dành cho Trương Trạch Vũ: Một căn phòng bé xíu, có giường, nước nóng, tủ quần áo, khóa chắc. Tường dán giấy hình gấu bông ai đó đã tự ý thêm vào.
Đặng Giai Hâm
Đặng Giai Hâm
Phòng góc cao – Của Đặng Giai Hâm: Một phòng nhỏ trên tầng thượng, toàn kính, nhìn ra toàn cảnh xung quanh. Giai Hâm chỉ cười nhạt, ngồi xuống, bắt đầu nhìn như thể đang canh bắn tỉa.
Phòng sinh hoạt chung: Một sảnh lớn… với sofa dài, TV cực lớn, tủ lạnh đầy đồ, bàn ăn đủ chỗ cho tất cả. Chỗ tụi nó có thể cãi nhau, đập nhau, cười như điên mà không ai can.
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Phòng riêng của Trương Tuấn Hào: Một căn phòng trắng tinh, chỉ toàn màu trắng không hề có thêm màu sắc nào khác.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Phòng nhạc của Tô Tân Hạo: Một dàn loa xịn sò, đèn Led khắp phòng, nhạc cụ đủ cả.
Trương Cực
Trương Cực
Đêm nay… tụi mình… tổ chức tiệc khánh thành!!!
Diêu Dục Thần
Diêu Dục Thần
Phải đi mua đồ ăn! Đồ uống! ĐỒ NỔ!!!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Mua thêm vài bao cát… để treo lên đánh cho vui!
Chu Chí Hâm từ trong phòng… vọng ra đúng một câu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mua thuốc giảm đau cho tao
. . .
Sáng hôm sau, tại phòng sinh hoạt chung.
Mục Chỉ Thừa búng tay cái tách, mở bản đồ thành phố trên màn hình lớn.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Chia thành 3 nhóm. Di chuyển độc lập. Thanh toán bằng hệ thống thẻ mà tao đã đăng ký dưới danh tính ảo… địa chỉ nước ngoài… tài khoản chạy vòng qua ba quốc gia. Không ai lần ra được
Cả bọn mắt sáng lên.Đứa nào đứa nấy đều có một niềm hạnh phúc điên cuồng khi nghĩ tới việc "xài tiền mà không ai tóm được"
Cả bọn chia nhau theo nhóm, nhón đầu tiên là Tô Tân Hạo, Dư Vũ Hàm và Diêu Dục Thần.
Cả ba… kéo nhau tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Tô Tân Hạo xách giỏ mua nguyên dãy quần áo streetwear, giày sneaker, phụ kiện hip-hop, cả một đống loa bluetooth và đèn LED nhấp nháy. Dư Vũ Hàm thì nhắm thẳng khu dụng cụ cơ khí, mua hết từ cờ lê, xà beng, máy hàn, cho tới… vài lon sơn xe và một bộ áo bảo hộ… chỉ để nhìn cho "ngầu". Diêu Dục Thần lặng lẽ chọn nguyên một giỏ đầy dây thừng, còng tay giả, mặt nạ cao su, súng nước, và vài con dao giả.
Khi thanh toán Tô Tân Hạo huýt sáo.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Quẹt đi anh em! Hôm nay… là tiền của thiên hạ!
Cô nhân viên thu ngân chỉ cười gượng, không biết rằng… vừa giúp một nhóm tội phạm shopping.
Nhóm 2 có Đồng Vũ Khôn, Đặng Giai Hâm, Trần Thiên Nhuận.
Đồng Vũ Khôn dẫn đầu, đi thẳng tới khu nội thất. Mua một cái ghế gỗ khắc rồng cực to, nặng tới 200kg và một cái thảm nhung đỏ rực. Đặng Giai Hâm chỉ đi theo, mua vài cái ống nhòm, kính viễn vọng, camera tầm xa, ống ngắm. Trần Thiên Nhuận thì lặng lẽ đi gom: giấy bút, laptop mới, USB, camera an ninh cỡ nhỏ, và vài cuốn sách tâm lý học.
Khi thanh toán Trần Thiên Nhuận đẩy thẻ cho nhân viên, lạnh lùng nói.
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Chuyển hàng đến địa chỉ đã ghi. Không hỏi thêm
Nhóm 3 có Tả Hàng, Chu Chí Hâm, Trương Trạch Vũ và Mục Chỉ Thừa.
Tả Hàng thì lười đi bộ, nhưng vẫn đi theo. Cậu chọn vài bộ quần áo tối màu, dao gọt giấy, găng tay da, và mấy cái móc khóa hình dao găm. Chu Chí Hâm chỉ mua thuốc giảm đau, mấy lọ nước tăng lực, và một đống sách trinh thám. Trương Trạch Vũ lần đầu shopping tự do chạy lon ton khắp chỗ bán gấu bông, đồ ngủ, dép bông, và cả một đống bánh snack ngọt. Mục Chỉ Thừa thì vào thẳng cửa hàng thiết bị điện tử mua thêm router, thiết bị phát sóng, camera hồng ngoại, và một loạt ổ cứng ngoài.
Khi thanh toán Mục Chỉ Thừa lạnh như băng, quẹt thẻ, cười nhạt.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Lập hóa đơn ẩn danh
Gần ngoại ô, hàng được chuyển tới từng đợt, từng đợt. Bọn nó đứng giữa núi đồ mới nhìn nhau cười như lũ điên. Tô Tân Hạo vỗ vai Dư Vũ Hàm.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tao thích cảm giác này… shopping mà không cần nhìn giá…
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Cảm giác tiêu tiền… mà không để lại dấu vết… đúng là… Nghiệp chướng ngọt ngào
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Tối nay… Trẫm chính thức đăng cơ!
Đêm đó, khi tất cả hàng hóa được chuyển về căn cứ. Lũ điên chính thức sẵn sàng cho buổi tiệc khánh thành lớn nhất trong đời tụi nó.
___
Note: Chỉ có vài người từng giết người nhưng tất cả đều có tâm lý phấn khích với việc có người chết!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play