[ DomicmasterD ]Chạm Vào Ánh Đèn Sân Khấu
Lần đầu gặp nhau
Sân khấu trung tâm của lễ trao giải âm nhạc lớn nhất năm đang chìm trong ánh sáng. Khán đài hàng chục nghìn người nín thở. Ánh đèn rọi từ bốn phía. Hàng triệu khán giả theo dõi qua màn hình và ở giữa trung tâm là anh
Dương Domic đứng đó, một mình trên sân khấu rộng lớn. Mái tóc đen được vuốt gọn, áo vest trắng không tì vết, ánh mắt anh lạnh hơn cả ánh đèn chiếu lên người. Không một chút run sợ, không mỉm cười, không giao lưu ánh mắt với fan. Anh hát với micro như thể thế giới xung quanh không tồn tại
Không cần visual lộng lẫy, không cần những động tác vũ đạo phô trương. Chỉ một mình anh đứng đó, vững vàng như một ngọn núi, khiến người ta không thể rời mắt
Là idol top 1 suốt ba năm liên tiếp, Dương Domic chưa bao giờ vướng một tin đồn. Không scandal. Không có bạn thân trong ngành. Không dính dáng yêu đương. Anh sống như một truyền thuyết lạnh lẽo – không ai chạm vào được
Trên sân khấu đó, người ta nhìn thấy một vị thần.Nhưng phía sau cánh gà, ánh mắt Dương lại dừng lại ở một điểm – một góc nhỏ gần khu vực staff, nơi có một người đang đứng nhìn lên sân khấu, không ồn ào, không ghi hình, không la hét… chỉ đứng yên
Cánh gà khu vực chuẩn bị biểu diễn. Không khí căng thẳng, dồn dập. Các idol thay nhau lên sân khấu, người thì vội vàng make-up, người ôn lời thoại, người run rẩy chờ đến lượt
Chỉ riêng một người không giống vậy..
Quang Hùng, idol tân binh mới nổi từ Việt Nam, đứng im lặng ở một góc. Cậu mặc bộ suit đen đơn giản, không có stylist đi kèm, không make-up cầu kỳ. Chỉ đeo tai nghe, mắt khẽ nhắm, tự lẩm nhẩm theo giai điệu
Không ai chú ý cậu – cho đến khi giọng hát cất lên trong buổi tổng duyệt sáng nay, khiến một nhân viên thu âm phải thốt lên:
Nhân viên thu âm
Cậu ấy… hát như đang thật sự sống trong bài hát vậy // Bất ngờ //
Dù là idol mới nổi, nhưng Quang Hùng đã có lượng fan nhất định nhờ các ca khúc ballad sâu lắng. Đặc biệt, phần cảm xúc trong từng câu hát khiến cậu trở nên khác biệt. Có gì đó rất… thật. Rất gần. Nhưng cũng rất xa
Hiện tại – sau màn trình diễn của Dương Domic
Khi ánh đèn tắt dần, cả khán phòng bùng nổ. Dương cúi đầu chào nhẹ, bước lùi về phía sau cánh gà và ngay khoảnh khắc đó – ánh mắt anh vô tình chạm phải một đôi mắt khác
Đôi mắt của Quang Hùng. Hai người chạm mắt không đến ba giây. Không lời nói. Không cử chỉ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, có gì đó đã thay đổi..
Phòng chờ nghệ sĩ – 30 phút sau
Quang Hùng đang ngồi một mình. Trên tay cậu là giấy mời thử giọng cho một dự án OST phim mới do chính Dương Domic viết nhạc.
Cậu không hiểu vì sao lại được chọn. Nhưng có gì đó trong ánh mắt của Dương… khiến cậu không thể từ chối
Dương Domic bước vào, không thư ký, không staff...chỉ có anh
Dương (giọng trầm, lạnh) hỏi:
Dương Domic
Cậu là người hát thử bài 'Stay with the light', đúng không?
Quang Hùng (ngẩng lên, bình tĩnh):
Quang Hùng MasterD
Vâng! Tôi không nghĩ anh sẽ nghe bản demo đó
Dương Domic
Tôi đã nghe cậu hát và tôi không quên được giọng của cậu
Quang Hùng MasterD
Vì tôi hát sai kỹ thuật sao?
Dương Domic
Không là vì cậu không giả vờ hát. Cậu hát như thể cậu sắp mất thứ duy nhất còn giữ cậu lại với sân khấu này vậy
Quang Hùng MasterD
Có thể tôi thật sự đang mất. Nên mới hát vậy thôi.. ( cười nhẹ )
Dương Domic nhìn thẳng vào đổi mắt Quang Hùng
Dương Domic
Giữ lại chất đó đi đừng để ai ép cậu phải gồng lên để giống họ, tôi không cần một idol giống khuôn mẫu. Tôi cần tiếng hát đó
Quang Hùng MasterD
Anh cần nó... vì âm nhạc, hay vì anh thấy điều gì đó trong tôi à?
Dương Domic im lặng vài giây rồi quay đi
Dương Domic
Tôi không bao giờ thấy gì trong người khác. Nhưng cậu là ngoại lệ đấy
Anh dừng trước cửa, không quay lại
Dương Domic
Tôi sẽ chờ cậu ở phòng thu vào thứ Hai, đừng đến trễ. Tôi ghét những người thiếu trách nhiệm đấy
Quang Hùng MasterD
Vậy nếu tôi không đến?
Dương Domic nhếch môi cười
Dương Domic
Cậu sẽ đến vì ánh đèn đó... vẫn còn một chút trong mắt cậu
Trong thế giới nơi ai cũng tranh nhau ánh đèn sân khấu, có hai người đang nhìn nhau. Một người đứng trong ánh sáng. Một người bước ra từ bóng tối và cả hai đều không biết… từ khoảng khắc này, quỹ đạo của họ đã lệch đi mãi mãi
Dương Domic
"Tôi không cần ai làm bạn. Nhưng lần đầu tiên, tôi muốn giữ lại một giọng hát bên mình lâu hơn ba phút..."
Giao điểm đầu tiên
Phòng thu DOMIC Studio – Thứ Hai, 9:00 sáng
Căn phòng được thiết kế hiện đại, tường cách âm, đèn sáng dịu. Trên bàn mixer, bản nhạc "Stay with the light" đã được set sẵn. Mọi thứ đã yên vị. Chỉ còn thiếu người
Dương Domic ngồi trên ghế xoay, gác chân, ánh mắt nhìn đồng hồ
Quang Hùng vội vã chạy vào thở dốc
Quang Hùng MasterD
Hộc hộc tôi xin lỗi..Giao thông hơi kẹt…
Dương đáp với giọng điệu không cảm xúc
Dương Domic
Lý do không quan trọng, quan trọng là cậu đã đến chỉ là không đúng giờ thôi
Quang Hùng MasterD
Tôi không phải kiểu người thất hứa đâu yên tâm đi
Dương Domic
Tốt thôi tôi cũng không phải kiểu người tha thứ
Quang Hùng nhìn anh một lúc, rồi mỉm cười, hơi ngồi xuống gần piano
Quang Hùng MasterD
Anh chơi live thật à?
Quang Hùng hơi ngạc nhiên khi thấy Dương Domic một idol nổi tiếng tự tay chơi đàn trực tiếp trong phòng thu, thay vì để kỹ thuật viên mở nhạc nền có sẵn
Dương Domic
Tất nhiên! Cậu nghĩ tôi sẽ để ai khác chạm vào nhạc của mình sao?
Quang Hùng MasterD
Tôi chưa bao giờ song tấu với ai cả. Nhất là người viết nhạc lại là top 1 như anh đấy
Dương Domic
Cứ coi tôi là nhạc cụ đi cậu chỉ cần hát thật giống như lần trước vậy
Dương Domic
Mà câu trước đó của cậu tôi sẽ coi nó là 1 lời khen dành cho tôi vậy
Quang Hùng MasterD
*Hừ..tự mãn vậy
Quang Hùng MasterD
Vậy còn anh? Anh sẽ chơi thật chứ? Hay cũng chỉ là một lớp mặt nạ?
Dương hơi khựng lại, không trả lời. Rồi anh đặt tay lên phím đàn
Dương Domic
Mau hát đi..trước khi tôi đổi ý
Nhạc vang lên. Tiếng piano ấm, đều đặn. Giọng Quang Hùng cất lên, nhẹ, rồi sâu dần. Không ai lên gân. Không ai cố gắng. Nhưng không khí trong phòng như bị bóp nghẹt
Quang Hùng MasterD
Dù ánh đèn tắt – em vẫn hát cho anh…Dù không ai nghe – em vẫn giữ giấc mơ ban đầu
Quang Hùng MasterD
Sao vậy anh chơi sai à?
Anh im lặng vài giây rồi đáp
Dương Domic
À không..tôi chỉ…
Dương Domic
Cậu khiến tôi không tập trung được thôi
Quang Hùng MasterD
Tôi đã làm gì anh đâu?
Dương Domic
Cậu hát như thể bài này không phải tôi viết mà cậu đã viết nó trước tôi vậy
Quang Hùng MasterD
Có lẽ tôi chỉ hát điều mà anh không dám thừa nhận nhỉ
Dương không trả lời. Nhưng ánh mắt anh, lần đầu tiên, có gì đó không còn lạnh lùng như trước
Giờ nghỉ – quán cà phê gần studio.
Hai người cùng bước vào. Không có trợ lý. Không có vệ sĩ. Họ ngồi ở một góc khuất, nơi chỉ có tiếng cà phê nhỏ giọt và âm nhạc nhẹ nhàng
Không gian giữa họ như bị kéo dài bởi im lặng. Không ngại ngùng. Mà là sự thận trọng
Quang Hùng khuấy nhẹ tách espresso
Quang Hùng MasterD
Tôi tưởng anh sẽ lạnh nhạt hơn với tôi chứ
Dương Domic
Tôi đang rất lạnh nhạt với cậu rồi đấy
Quang Hùng MasterD
Nếu đây là lạnh, thì chắc trước giờ tôi toàn gặp băng giá rồi
Dương không đáp, chỉ đưa mắt quan sát Hùng. Dưới ánh đèn vàng nhạt, đường nét trên khuôn mặt cậu như mờ đi một chút – dịu lại, và có gì đó mong manh đến khó tả
Dương Domic
Cậu đến đây bao lâu rồi?
Quang Hùng MasterD
Gần một năm rồi, nhưng chỉ mới nổi vài tháng thôi. Trước đó là chuỗi ngày lặng lẽ, thực tập, làm thêm, sống trong ký túc xá chỉ vừa bằng cái studio này đâu
Dương Domic
Và cậu vẫn chọn ở lại?
Quang Hùng MasterD
Vì tôi từng mơ đứng chung sân khấu với anh
Dương hơi ngẩng lên, rõ ràng không ngờ câu trả lời sẽ trực diện đến vậy
Dương Domic
Mơ? Từ bao giờ?
Quang Hùng MasterD
Từ lần đầu xem anh diễn live, ba năm trước, tôi nghĩ… nếu đứng cạnh một người như thế, tôi sẽ phải cố gắng sống cho đúng với giấc mơ của mình
Dương Domic
Cậu sống vì tôi đấy à?
Quang Hùng MasterD
Không, tôi sống vì chính tôi. Nhưng anh chính là lý do khiến tôi không từ bỏ
Dương nghiêng đầu nhìn cậu một lúc
Dương Domic
Lời thoại này... thường dùng để quyến rũ người khác à?
Quang Hùng cười phá lên, nhưng không phủ nhận
Quang Hùng MasterD
Vậy nếu em có ý định đó thì sao?
Dương Domic
Tôi không phải người dễ lay chuyển với lại tôi là trai thẳng
Quang Hùng ghé gần lại Dương Domic
Quang Hùng MasterD
Tôi cũng không phải người dễ từ bỏ đâu
Dương Domic
Cậu nghĩ thứ gì giữ được tôi lại lâu hơn một giai điệu?
Quang Hùng MasterD
Dĩ nhiên rồi một người dám hát điều anh chưa từng nói ra
Cả hai im lặng. Nhưng trong ánh nhìn giao nhau, có gì đó như là thách thức như là hấp dẫn
Trở lại phòng thu – 14:00 chiều
Buổi thu âm chính thức bắt đầu. Dương đứng phía sau tấm kính, đeo tai nghe. Quang Hùng trong phòng thu, ánh mắt tập trung. Nhưng lần này, khác với buổi sáng
Ánh mắt hai người chạm nhau qua lớp kính dày. Và cả hai đều biết – họ không còn là hai kẻ xa lạ nữa
Khi bài hát kết thúc, âm thanh vang vọng khắp phòng. Dương không nói gì. Anh đứng yên rất lâu, rồi nhẹ nhấn nút mic nói:
Dương Domic
Dừng lại ở đoạn đó. Cậu hát lại câu cuối… nhưng thay “ánh đèn” bằng “ánh mắt”
Quang Hùng MasterD
Tôi tưởng bài này đã cố định lời?
Dương Domic
Tôi vừa thay đổi. Vì… ánh mắt đó, hôm nay, khiến tôi viết lại chính mình
Quang Hùng MasterD
Tôi không biết nên cảm thấy vui cho anh… hay nguy hiểm nữa đây
Dương Domic
Cậu nên chuẩn bị cho cả hai
Quang Hùng nhìn qua lớp kính, nhẹ giọng
Quang Hùng MasterD
Tôi chưa từng thấy ánh mắt ai... có thể viết lại cả một bản nhạc
Dương Domic
Và tôi chưa từng nghĩ, chỉ một người lạ lại khiến tôi quên mất mình đang viết vì ai đấy
Âm thanh sau lớp kính
DOMIC Studio – 16:30 chiều
Cơn mưa buổi chiều vẫn chưa dứt. Sảnh tầng 6 vang lên tiếng giày bước nhẹ của Quang Hùng, ướt một bên vai áo. Mấy thực tập sinh nhìn cậu, xì xào nhỏ giọng
Ngọc Quyên
*Lại là cậu ta. Được Dương chọn riêng đấy
Kiều Linh
*Không rõ do tài năng… hay do mối quan hệ đặc biệt nữa
Hùng không đáp, cậu cũng không còn thấy ngạc nhiên
Phòng thu – vẫn là căn phòng đó.Vẫn ánh đèn âm dịu, tường cách âm và đàn piano của Dương đặt chính giữa. Nhưng hôm nay, ánh mắt Dương không còn nhiều sự chăm chú như lần đầu
Dương đang xem mail, không nhìn lên
Dương Domic
Cậu đến rồi à?
Quang Hùng MasterD
Tôi đem bản note hôm qua rồi. Có đoạn tôi sửa lại một chút để dễ hát hơn
Dương vẫn không ngẩng lên
Dương Domic
Tôi không chắc sẽ giữ đoạn đó đâu
Quang Hùng im lặng một chút
Quang Hùng MasterD
Vậy anh muốn tôi hát thế nào?
Dương Domic
Hát như thể không có tôi ở đây, đừng nhìn tôi
Quang Hùng MasterD
Vâng tôi biết rồi
Buổi thu âm trôi qua trôi tuột. Không có ánh nhìn. Không có đoạn sửa. Không một lần Dương lên tiếng nhận xét. Cậu chỉ đứng đó, lặng lẽ, cố hát cho đúng từng nhịp, từng chữ. Nhưng giọng cậu như bị bóp nghẹt – vì không còn ai lắng nghe thật sự..
Quang Hùng quay lại để lấy áo khoác và chai nước. Trong đầu vẫn còn tiếng echo từ buổi thu lạnh như đá
Jisung đang đợi cậu ở góc phòng. Gương mặt cứng lại, mắt đỏ sau bao lâu không gặp lại Hùng
Jisung tên thật là Lê Vũ bạn của Quang Hùng . Hiện tại đang là 1 idol đang nổi giống Quang Hùng
Jisung ( Lê Vũ )
Mày thay đổi thật rồi
Quang Hùng MasterD
Vũ à đừng bắt đầu thế này..
Lê Vũ tiến lại phía Quang Hùng
Jisung ( Lê Vũ )
Từ khi bước vào DOMIC, mày như biến thành người khác. Mày hát theo lời người khác. Sống theo sự chọn lựa của người khác. Tao không nhận ra mày nữa rồi
Quang Hùng MasterD
Vậy thì đừng nhìn nữa
Jisung ( Lê Vũ )
Tên đó có gì hơn tao hả?! Chỉ vì tên đó mày bỏ tao chỉ vì muốn chạm vào sân khấu của tên đó sao?!
Quang Hùng MasterD
Anh ấy lắng nghe tao… ít nhất là đã tôn trọng tao thôi
Jisung ( Lê Vũ )
Tao đã lắng nghe mày suốt 3 năm. Mày không thấy à?
Quang Hùng MasterD
Mày im lặng đi! Không phải tao đã nói hết với mày từ 2 năm trước rồi sao?! Tao biết mày thương tao. Nhưng đừng biến tình cảm đó thành dao đâm vào tao nữa
Jisung ( Lê Vũ )
Vậy là mày chọn anh ta? Người vừa phớt lờ mày suốt cả buổi thu? Mày ngu thật rồi, Hùng à!
Quang Hùng MasterD
Thì đã sao chứ ít nhất anh ta chính là lý do khiến tao theo đuổi ước mơ này
Quang Hùng MasterD
Mày không hiểu gì cả!!
Jisung ( Lê Vũ )
Tao hiểu hơn bất kỳ ai! Tao là người đầu tiên biết mày sợ ánh đèn. Tao là người dạy mày nốt đầu tiên. Còn giờ mày nhìn tao như thằng điên đang níu kéo vô vọng
Quang Hùng MasterD
Mày thôi đi vấn đề này tao với mày đã chấm dứt từ 2 năm trước rồi giờ tao với mày cũng không còn là bạn nữa đường ai người nấy đi
Một giây sau, cậu ta vung tay đẩy Hùng về phía ghế. Cả cơ thể Quang Hùng đập vào tay ghế kim loại, máu bật ra từ khóe môi
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc và cơn đau chạy dài
Dương đứng ở cửa. Nhưng không bước vào
Yuri ( quản lý của Jisung)
Ngài không định can thiệp à?
Dương Domic
Họ là bạn cũ của nhau mà ,cậu ấy nên học cách tự xử lý quá khứ của mình đi
Yuri ( quản lý của Jisung)
Nhưng mà Hùng cậu ấy chảy máu kìa
Yuri ( quản lý của Jisung)
Với tôi là quản lý của Jisung nên..
Dương vẫn không nhúc nhích
Dương Domic
Cậu ấy chọn vào thế giới này mà
22:00 – Trước studio Domic
Quang Hùng đang đứng thẫn thờ chờ quản lý
Từ xa xe của Dương chạy tới
Dương Domic
Này cậu chưa về à?
Quang Hùng MasterD
Tôi chưa chắc quản lý tôi bận nên đón hơi trễ
Dương Domic
Kêu quản lý cậu khỏi đón đi, lên xe tôi đưa cậu về
Quang Hùng MasterD
À có hơi..
Dương Domic
Không sao lên đi
Quang Hùng ngồi phía ghế phụ, gò má bầm tím, môi rách. Dương lái xe. Không ai nói gì suốt đường đi
Đến nơi, Quang Hùng chậm rãi mở cửa nhưng rồi cậu quay lại
Quang Hùng MasterD
Cảm ơn anh đã đưa tôi về
Quang Hùng MasterD
Cũng xin lỗi vì nay tôi cãi nhau với bạn tôi ở sutdio anh nhé tôi biết anh đã thấy hết
Dương Domic nhìn cậu một lúc. Rồi bất ngờ lên tiếng – giọng anh không lớn, nhưng trầm và rất rõ
Dương Domic
Cậu còn đau không?
Quang Hùng quay sang, bất ngờ. Một giây thôi, ánh mắt cậu như mềm xuống – rồi lại giấu đi
Quang Hùng MasterD
Không đau lắm tôi chịu được
Dương Domic
Đừng chịu đựng kiểu đó
Không đợi Hùng đáp, Dương kéo Hùng vào lại xe rồi mở hộp xe, lấy ra hộp sơ cứu nhỏ. Anh nghiêng người sang, nhẹ nhàng mở nắp sát trùng, rút băng cá nhân
Quang Hùng MasterD
Tôi có thể tự làm
Dương Domic
Im lặng một chút đi
Anh cúi sát lại, ánh mắt lướt qua vùng má bầm nhẹ. Tay Dương ấn nhẹ bông gạc lên mép môi cậu, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng rõ ràng là đang… quan tâm
Quang Hùng MasterD
Ai da anh nhẹ thôi tôi đau!
Dương Domic
Mau ngồi im đi
Quang Hùng nhìn anh, thì thầm
Quang Hùng MasterD
Vậy lúc nãy anh thấy… tại sao không can?
Dương dừng tay. Một thoáng. Rồi lại tiếp tục dán băng lên vết xước
Dương Domic
Vì nếu tôi bước vào, mọi chuyện sẽ chuyển sang nghiêm trọng hơn đấy
Dương im lặng. Một lát sau mới mở lời, vẫn là cái chất giọng chẳng đoán nổi là quan tâm hay chỉ là phép lịch sự của một producer nổi tiếng.
Dương Domic
Vết thương nào cậu tự mở ra, thì cũng nên học cách tự băng lại đi
Quang Hùng MasterD
Tôi biết rồi cảm ơn… vì miếng băng
Cậu quay mặt đi, mở cửa xe. Nhưng trước khi bước ra, giọng Dương lại cất lên – lần này thấp hơn, như gió lướt qua cổ họng
Dương Domic
Nếu cậu không chịu nổi… thì đừng hát nữa
Quang Hùng quay lại, cười rất khẽ
Quang Hùng MasterD
Tôi hát đâu phải vì dễ chịu, tôi hát… vì không còn gì khác để giữ tôi lại.
Cánh cửa đóng lại. Dương ngồi yên trong xe, mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ đang bước vào ký túc xá với vai trái sượt nhẹ về một bên
Lần đầu tiên… anh không thể quay đi được..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play