Tịch Huyết Hoa
tế bà nội nhà bà đi!
Minh Du, 27 tuổi.
CEO của chuỗi tập đoàn đầu tư quốc tế Du Thị – từng lên bìa Forbes Châu Á ở tuổi 25. Người ta nói cô là hiện thân của “sắc đẹp, tiền bạc và trí tuệ” – ngắn gọn: không thiếu thứ gì.
Sáng nay, cô vừa từ chối lời cầu hôn của một thiếu gia tập đoàn dầu khí.
Chiều, xuất hiện tại lễ ký kết đầu tư toàn cầu với bộ suit trắng, môi đỏ, tóc búi cao và ánh mắt có thể đông cứng cả một hội trường.
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
/ vừa đi vừa nghe trợ lý nói /
Hacker bên công ty họ đánh sập hệ thống lưu trữ của ta rồi ạ!/ hoảng hốt/
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
Phá được thì tốt. Đỡ phải dọn thủ công./ bình thản xem như chuyện chỉ đáng 1 hát bụi/
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
Nói kỹ thuật viên: 30 phút khôi phục. Nói với báo chí: “Bên tôi còn chưa ra tay thôi.”
tắt máy cô tiếp tục bước tiếp trên thảm đỏ . Gót giày nhọn vang đều trên nền đá hoa cương.
Không biết rằng, đó là những bước cuối cùng của cô… trong thế giới này.
Một tia sét chói lòa. Rồi… bầu trời như bị xé toạc.
Minh Du ngã về phía sau – nhưng không có sàn. Chỉ là một khoảng không vô tận nuốt chửng lấy cô.
Tiếng ồn biến mất. Tiếng gió cũng biến mất.
Chỉ còn một không gian tối thẳm, nơi ý thức trôi lơ lửng giữa hàng vạn sợi ánh sáng như tơ.
Cô thấy những hình ảnh không thuộc về mình: – Một thiếu nữ mặc xiêm y đỏ nhạt, quỳ gối giữa đàn tế.
– Máu chảy.
– Những gương mặt mờ nhòe đứng xung quanh, tụng chú.
– Một ông lão ngồi im trong bóng tối.
– Một người con gái lạnh lùng đứng nhìn từ tầng cao.
– Một người khác, đập cửa, gào thét đến khàn giọng.
Nhưng không phải Minh Du – mà là Tam tiểu thư Lâm Uyển Như.
Người đang bị trói làm vật tế sống.
Minh Du khẽ nghiêng đầu trong không gian tối
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
…Tế ai không tế…
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
Tế bà nội nhà bà đi.
bà đồng Giả Linh
Tam tiểu thư mệnh sát, sinh giờ âm. Phủ tai họa liên miên cũng là vì nó!
bà đồng Giả Linh
Tế sống… giải xui!
Lồng ngực thít lại vì hơi thở trở về. Đầu đau như muốn nổ tung.
Mùi máu. Mùi tro hương. Vải ướt. Cổ tay tê rần. Và cơ thể... không phải của cô.
gặp 2 vị tỷ tỷ
Ánh sáng nhập vào đồng tử như đâm xuyên não.
Hơi thở nặng nề, phổi rít lên vì cơn đau.
Cô đang nằm trên một tấm nệm cũ, mùi máu và tro hương lẫn vào nhau.
Cổ tay vẫn còn dấu bầm. Và tay cô — thon nhỏ, trắng nhợt — không phải của mình nữa.
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
" xuyên không rồi sao?"
Một giọng nói run rẩy vang lên đầu giường
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
Tam muội…?
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
Trời ơi, Tam muội sống rồi!
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
Sống rồi thiệt rồi trời ơi!!!
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
" là nhị tỷ ồn ào "
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
/ khẽ nhìn/
Nàng nhảy bổ lại như cơn gió. Chưa để Minh Du hoàn hồn đã nắm tay cô khóc như mưa
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
Má ơi, tỷ tưởng muội đi theo mẫu thân rồi chứ!
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
Bọn thất đức đó, chúng nó tế muội thật kìa!!! Ai bày ra cái trò bà đồng rác rưởi đó?!
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
Tế tụi nó đi chớ tế muội chi???
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
" tính khí này...e là đang nói thật ,không phải kẻ thù"
Minh Du vừa im lặng vừa trầm ngâm suy nghĩ
Đột nhiên, bóng dáng khác xuất hiện trước cửa.
Một nữ nhân mặc y phục trắng ngà, ánh mắt sắc như đao, khí chất thanh cao nhưng lạnh như sương sớm.
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
Đừng khóc nữa, Hàn Yên. Tam muội cần yên tĩnh.
Không khóc. Không nói nhiều. Nhưng gương mặt nàng có thứ gì đó lay động
Như một cành mai trắng trong gió đông, nghiêng nhẹ nhưng không gãy.
Nàng đến gần, ngồi xuống mép giường. Ánh mắt dò xét nhưng dịu dàng
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
" không biết là kẻ thù hay ...."
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
Muội không còn là người cũ nữa, đúng không?
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
tỷ không quan tâm muội ấy thì thôi đi mà còn...
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
/ mỉm cười/
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
muội vẫn là muội chỉ là không nhu nhược như trước
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
có lẽ nhờ lá bùa của tỷ linh nghiệm..../ nói nhỏ/
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
tỷ nói gì ?/ dò hỏi/
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
à à đợi muội khỏe lại ta sẽ kể cho muội nghe / dịu dàng/
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
/ xoa đầu Minh Du/
người thân không giết cũng chẳng cứu
Minh Du – giờ là Lâm Uyển Như – nghiêng đầu nhìn hai vị tỷ tỷ.
Một người khóc tới long trời lở đất, một người trầm như hồ nước mùa đông.
Căn phòng yên ắng trong một nhịp dài sau tiếng khóc òa của Hàn Yên.
Tam tiểu thư – Lâm Uyển Như – ngồi tựa lưng vào đầu giường. Ánh mắt cô không còn đờ đẫn như thường ngày, mà sắc sảo và lặng lẽ như một mặt hồ đêm.
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
Ta… không sao.
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
Nhưng đừng khóc nữa, ồn muốn điếc tai.
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
/Hơi mím môi/
Nhị tỷ vừa lau nước mắt vừa dụi mắt.
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
/Trố mắt/Ủa? Gì vậy trời? Em gái tui nó biết chọc tui đó hả?!
Minh Du nhìn Tĩnh Tuyết. Người chị ấy không nói lời an ủi, không ôm, không khóc.
Đại tỷ Tĩnh Tuyết vẫn đứng gần cửa sổ, tay đan nhẹ lại phía sau lưng.
Nàng nhìn Minh Du một lúc lâu rồi cất tiếng
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
Muội tỉnh rồi là tốt. Nhưng từ nay, đừng để người khác dễ bắt nạt như vậy nữa.
dưới ánh nến, nàng thấy ngón tay chị vẫn còn vết bỏng nhỏ – vết do bùa nóng cháy để lại.
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
Tỷ… đã cứu muội, đúng không?
Tĩnh Tuyết không trả lời. Nàng bước đến gần, đặt lên bàn một hộp nhỏ
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
Đây là phù giấy và dao cắt. Để phòng thân.
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
Muội đừng tin bất kỳ ai trong phủ nữa. Cả ta… nếu một ngày muội nghi ngờ, cũng đừng tin.
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
đại tỷ à....
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
Muội còn chưa kịp ôm em gái lại nghe tỷ nói y như từ biệt...
Minh Du cầm hộp, gật nhẹ. Đôi mắt cô ánh lên một nụ cười nhạt, như hiểu ra điều gì đó.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở.
Lâm Trí Viễn bước vào. Mắt ông đỏ hoe, nhưng thần sắc lại giằng xé như bị đánh tan từ bên trong.
Lâm Trí Viễn
Uyển Như… con tỉnh rồi…
Ông bước tới, định đưa tay nắm lấy tay nàng.
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
/Khẽ rụt lại./
Lâm Trí Viễn đứng khựng, tay thõng xuống.
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
Phụ thân… vẫn còn nhớ con sao?
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
/ nhìn trưng trưng/
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng khiến cả phòng trầm xuống.
Lâm Trí Viễn
Ta… ta bị ép. Lão tổ nói, mệnh con sẽ hại cả phủ…
Lâm Trí Viễn
Ta không thể làm gì khác…
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
Phụ thân, người có thể không làm gì khác, nhưng có thể không để mặc chúng giết con gái mình.
Lâm Trí Viễn quay sang, giận nhưng không dám phản bác.
Lâm Trí Viễn
Ngươi tưởng ta không đau sao?
Lâm Trí Viễn
Ta mất mẫu thân các con, mất cả danh tiếng, nếu còn mất thêm Uyển Như…
Lâm Uyển Như ( Minh Du)
Vậy là phụ thân sợ mất danh tiếng hơn cả mất con gái?/ nhướng mày /
Minh Du hỏi, giọng đều như nước lạnh.
Lâm Hàn Yên( nhị tỷ )
Mà thôi đi, phụ thân đừng có ở đây mà nói kiểu đạo lý nữa! Tam muội tỉnh rồi là phúc nhà họ Lâm! Không phải công của cha – là nhờ đại tỷ, nhờ phù, nhờ may mắn – không nhờ ai tế sống hết!!
Bầu không khí căng như dây đàn.
Tĩnh Tuyết bước đến, chặn trước mặt em gái, che nửa thân Minh Du bằng bóng mình.
Nàng quay đầu, nhẹ giọng nhưng không kém phần uy nghi
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
Từ hôm nay, mọi chuyện xảy ra ở phủ, để ta lo.
Lâm Tĩnh Tuyết ( đại tỷ)
Uyển Như chỉ cần nhớ… sống, và trả lại từng món nợ đã vay bằng máu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play