Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[PhaoChi] Nuôi Chồng Từ Bé

Chap 1

Trời mưa. Loại mưa rả rích đầu mùa, không dữ dội nhưng dai dẳng, như thể chẳng muốn ai có cơ hội khô ráo mà đi qua nó. Chi che ô, bước vội về nhà sau một buổi làm thêm kéo dài ở tiệm sách, bàn chân lạnh buốt ngấm nước, chỉ mong một chén mì nóng và tấm chăn dày. Nếu không vì ánh mắt đó, có lẽ cô đã đi thẳng. Một bóng người co ro bên lề đường. Nhỏ xíu. Mái tóc ướt sũng bết lại thành từng lọn, tay ôm khư khư một cái balô cũ, gương mặt lem luốc, mắt nhìn thẳng về phía trước – không phải ánh mắt van xin, càng không phải tuyệt vọng. Mà là thứ ánh nhìn… như thể đã quen với sự bỏ rơi. Chi dừng lại. Cô không biết vì sao. Có thể là vì bản năng, cũng có thể là vì sự mềm lòng vốn có – hoặc chỉ đơn giản là, cô chưa từng thấy ai nhỏ bé như thế, nhưng lại nhìn thẳng vào mình với đôi mắt kiên cường đến vậy.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Em… không có nhà sao.?
Đứa trẻ không trả lời. Mím môi. Gật đầu – rất khẽ.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Cha mẹ em đâu?
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
//Lắc đầu//
Chi ngồi xuống, che ô lên đầu cả hai. Mưa đọng nơi chân mày đứa nhỏ, lạnh buốt. Nhưng ánh mắt kia vẫn không rời cô, như thể… đang thăm dò một điều gì đó – liệu người này có bỏ đi như bao người khác?
Chi kéo chiếc áo khoác của mình trùm lên đầu em, nói nhỏ
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Về nhà chị nhé. Chị sẽ cho em chỗ trú ấm.
Em ngước lên, ánh mắt vừa dè dặt, vừa như đang dò xét. Nhưng cuối cùng, em gật đầu.
Ngày hôm đó, em không chỉ là một đứa trẻ mồ côi vô danh ngoài lề đường nữa. Em trở thành người thân trong nhà, người cần được che chở. Từ đó, Chi bước vào một cuộc hành trình mới – một cuộc hành trình của sự chín chắn, dịu dàng và cả những cảm xúc bối rối chưa từng có.
Cánh cửa kính lớn mở ra, ánh sáng ấm áp của ngôi nhà hiện đại đón lấy cô bé vẫn còn ướt sũng từ cơn mưa chiều. Mùi thơm dịu nhẹ của gỗ và tinh dầu lan tỏa trong không gian khiến tim em lặng xuống một chút, như đang lạc vào một thế giới khác, xa lạ nhưng không đến mức khiến em sợ hãi.
Chi đứng bên cạnh, nhẹ nhàng tháo chiếc áo khoác ướt của em và đặt lên giá. Đôi mắt cô dịu dàng nhìn Pháo từ đầu đến chân, rồi mỉm cười
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Đây là nhà chị. Em cứ tự nhiên nhé
Em ngước nhìn căn phòng khách rộng rãi, những chiếc ghế sofa trắng tinh tươm, những bức tranh trừu tượng trên tường và chiếc kệ sách đầy ắp những cuốn sách. Em chưa từng nghĩ rằng một người như mình lại có thể bước vào một nơi như thế này, nơi mà mọi thứ dường như được sắp đặt hoàn hảo đến từng chi tiết.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Nhà… đẹp thật. //giọng ngập ngừng//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Không phải đẹp hay không, quan trọng là em cảm thấy ở đây an toàn. Em cần gì cứ nói chị biết. //cười khẽ, giọng dịu dàng//
Em nhìn Chi, ánh mắt bỗng chốc mềm lại, một chút ngại ngùng và dè dặt.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Chị… chị không sợ em phiền à?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//lắc đầu// Chị sẽ lo cho em, không ai phiền cả.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
//mím môi, rồi hất hàm// Thế thì… em sẽ làm phiền chị nhiều đấy nhé. Nhưng đừng có cáu.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//bật cười, đôi má ửng hồng// Chị cáu thì em còn vui hơn.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
À mà, em tên gì vậy?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chị tên là Phương Mỹ Chi
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
D-Diệu Huyền.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tên đẹp quá!
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chị gọi em là Pháo nhé.!
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
P-Pháo...?
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
N-Nếu chị muốn ạ..
Khoảnh khắc ấy, ngôi nhà hiện đại không còn lạnh lùng nữa, mà bỗng trở nên ấm áp hơn hẳn – vì có hai con người, một dịu dàng, một lanh lợi, đang bắt đầu nối kết những sợi dây thân quen.
Hết Chap 1
____________
😵‍💫
😵‍💫
Tôi xin giới thiệu sơ qua nhé
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tên: Phương Mỹ Chi Tuổi: lớn hơn Pháo 4 tuổi Tính cách: Dịu dàng,nữ tính,thục nữ. Ngoại hình: Gương mặt hiền, nét nhẹ nhàng kiểu thư sinh (nếu dùng trong thế giới học đường thì có thể là kiểu lớp trên "nữ thần học đường" nhưng không kiêu).
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Tên: Nguyễn Diệu Huyền Biệt danh: Pháo (do Chi đặt) Tuổi: bé hơn Chi 4 tuổi Tính cách: Lanh lợi, hoạt bát, Ít thể hiện ra ngoài sự buồn bực, Ngoại hình: Lúc nhỏ thì lanh lợi, lém lỉnh
😵‍💫
😵‍💫
Tôi không thể tiết lộ thêm trong chap đầu
😵‍💫
😵‍💫
tại vì CHAP ĐẦU LÀ PHẦN HỒI TƯỞNG nhé
😵‍💫
😵‍💫
Sẽ tiết lộ dần
😵‍💫
😵‍💫
Chap đầu hơn 870 chữ là được rồi nhỉ

Chap 2

Thời gian thấm thoát, mới đó mà cô bé hay chạy theo gọi “chị Chi ơi” đã cao gần bằng khung cửa, nụ cười không còn hồn nhiên như trước, mà pha thêm một thứ gì đó khiến tim người ta bối rối?
Buổi sáng mùa thu nhẹ nhàng, ánh nắng nhè nhẹ lọt qua khung cửa sổ, phủ lên căn bếp nhỏ một màu vàng ấm áp. Chi đứng bên bếp, dáng người nhỏ nhắn thanh thoát, mái tóc nâu đen dài được búi gọn gàng phía sau, nét mặt hiền dịu mang vẻ thư sinh mà không kém phần nữ tính. Chị nhẹ nhàng đảo chiếc chảo, mùi thơm của trứng và bánh mì lan tỏa khắp căn phòng.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
_Tên: Phương Mỹ Chi (Chị) _Tuổi: 20 _Chiều cao: 1m60 _Tính cách: Dịu dàng, chín chắn trước tuổi,Có tinh thần trách nhiệm: Luôn sẵn sàng giúp đỡ, đặc biệt với những người yếu thế. Chi dễ rung động trước những câu chuyện buồn, và luôn cố gắng làm điều đúng, ngay cả khi không ai nhìn thấy, có chút nhạy cảm. Rất có tinh thần trách nhiệm – kiểu người thấy ai yếu thế là sẽ dang tay giúp đỡ. Hơi thiếu quyết đoán trong tình cảm, dễ bị người ta "dắt mũi" nếu là người thân thiết. _Ngoại hình: Dáng người nhỏ nhắn, thanh thoát, gương mặt dịu dàng, mái tóc dài thường được cột gọn. Vẻ ngoài thư sinh, trầm lắng, mang đến cảm giác an yên và gần gũi
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Pháo, dậy thôi, không muộn đấy! //giọng dịu dàng vang lên đến cửa phòng ngủ//
Pháo nằm ngửa trên giường, mái tóc tém hơi rối che một phần trán, thân hình cao ráo khiến em nằm dài trong chiếc chăn có vẻ hơi chật chội. Đôi mắt sắc nét với ánh nhìn tinh nghịch và một chút bất cần vẫn chưa hé mở ra.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
_Tên: Nguyễn Diệu Huyền(Em) _Biệt danh: Pháo _Tuổi: 16 _Chiều cao: 1m69,5 _Tính cách: Ít nói, bình tĩnh, sắc sảo – kiểu người khiến người khác dè chừng ngay từ lần gặp đầu. _Trước thế giới: lạnh, lý trí, không dễ mềm lòng. Luôn giữ khoảng cách vừa đủ, dù có thân thiện cũng không dễ để người khác đi sâu. _Nhưng với Chi: ánh nhìn mềm lại, giọng nói thấp đi, và từng hành động nhỏ đều có sự tinh tế khó tin. Thường xuyên trêu chọc Chi, thích nhìn Chi ngại đỏ mặt. _Ngoại hình: Gầy vừa phải, dẻo dai kiểu người vận động nhiều. Vai thẳng, chân dài, dáng đi có chút ngang tàng nhưng không thô, tóc ngắn tomboy hay còn được gọi là tóc tém được cắt gọn và chuẩn.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Chờ chút đi, chị ơi... Em còn muốn ngủ thêm một tí.//giọng càu nhàu nhưng vẫn ngọt ngào//
Chi cười nhẹ, bước vào phòng, nhìn em với ánh mắt trìu mến
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Ngày khai giảng đầu tiên năm cấp 3 rồi, còn nằm mãi thì sao kịp đi học? Cố lên nhé.//cười khẽ//
Pháo ngồi dậy, vươn vai dài, mái tóc búng lên, khoé miệng cong lên một nụ cười ngờ nghệch vì vừa mới ngủ dậy
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Vâng vâng, để em xuống ăn nhanh rồi đi
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chị làm bánh mì kẹp trứng như em thích. Có cả sữa chua xoài. Xuống ăn rồi đi học.
Pháo duỗi người một cái dài, mái tóc tém rối nhẹ sau giấc ngủ, rồi đứng dậy. Khi cô bé bước đến gần, Chi vô thức lùi lại nửa bước.
Dạo gần đây, cứ mỗi lần Pháo đến gần là Chi lại cảm thấy mình... nhỏ đi một chút. Không phải vì tuổi, mà là vì chiều cao. Và cả ánh mắt kia nữa — ánh mắt đã thôi hồn nhiên từ lúc nào.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Chị định chăm em kiểu này đến bao giờ nữa vậy? //nghiêng đầu, cười như trêu//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chừng nào em còn cần chị //cười nhẹ, mắt khẽ chớp//
Pháo tiến thêm một bước, chỉ còn cách Chi chưa đến nửa cánh tay. Chi ngẩng lên mới chạm được ánh nhìn của em – điều mà trước đây chưa từng xảy ra.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Vậy em sẽ cần chị... rất lâu đấy.! //giọng có chút trầm//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//cười// xuống ăn đi, chị đợi
Pháo gật nhẹ, môi vẫn còn cười, nhưng mắt thì giữ lại gì đó sâu hơn
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Chị mà nấu không ngon thì hôm nay em trốn học đấy. //giọng trêu//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Pháo! //giọng chút bực, phồng má//
Em chỉ đùa chút thôi mà. Vì đối với em, tất cả món do chị làm ra đều rất xuất sắc, đôi khi em nghĩ nó có thể ngon hơn đầu bếp 5 sao.
Xong khi vệ sinh cá nhân, ăn sáng, mặc quần áo xong. Em bắt đầu đi bộ đến trường
.
.
Tiếng trống khai trường vang lên, khô khốc mà rộn rã. Trên sân trường cấp ba mới, hàng trăm học sinh xếp hàng thẳng tắp dưới ánh nắng đầu thu nhè nhẹ.
Ở cuối dãy lớp A5, nổi bật hẳn giữa đám học sinh mới là một cô gái với mái tóc pixie tomboy, sơ mi trắng mặc khéo bên trong chiếc áo gile màu xanh đen đậm, cà vạt lỏng hờ — vẻ ngoài nửa bất cần, nửa cuốn hút khiến người ta không thể không nhìn.
Mới ngày đầu đi học, Nguyễn Diệu Huyền đã như hất tung mặt hồ vốn đang yên ả.
Học Sinh
Học Sinh
9: Ê, bạn đó nữ hả? Tưởng con trai thật đó trời...
Học Sinh
Học Sinh
13: Biết tên chưa? Có Insta không?
Học Sinh
Học Sinh
6: Tui nghe lớp bên kia có cả hai bạn nam đang muốn xin số.
Học Sinh
Học Sinh
2: Còn nhỏ mà đẹp dữ thần vậy, kiểu này năm nay A5 nổi rồi
Không chỉ ánh mắt, mà còn là tin nhắn, mảnh giấy nhỏ chuyền tay, lời chào làm quen trong giờ giải lao. Có người hỏi xin chụp hình, có người hỏi thẳng
Học Sinh
Học Sinh
11: Cậu có đang thích ai chưa?
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Có rồi. Và không phải cậu. //đáp gọn, nụ cười nhếch mép nhưng mắt lạnh như nước giếng//
Ngắn, gọn, không cho người ta nuôi hy vọng. Nhưng vẫn đủ lịch sự để không ai dám giận.
Dù vậy, số người theo đuổi em vẫn không hề giảm. Thậm chí, còn tăng dần.
Càng lạnh lùng, càng khó chạm — người ta lại càng say mê.
Nhưng với Pháo, tất cả chỉ là tiếng ồn.
Tâm trí em, lúc ngồi dưới tán cây trong giờ nghỉ, chỉ nhớ đến một người: Ở đâu đó, cách đây vài con phố, chắc là "người đó" đang ngồi trong giảng đường, giữa hàng ghế gỗ, tay ghi chép vội vài dòng bài giảng trôi tuột như gió, tay còn lại lơ đãng giữ ly cà phê nguội ngắt từ tiết sáng.
____________
Hết Chap 2

Chap 3

___________
Trong bầu không khí náo nhiệt, tưng bừng như vậy. Ở dãy hành lang gần hội trường, giáo viên đang dẫn một nhóm học sinh mới đi tham quan quanh trường. Tiếng giày lạo xạo vang đều, xen lẫn những câu hỏi rụt rè, tiếng giới thiệu, và vài tràng cười khúc khích.
Giữa sân, Diệu Huyền đứng đó – nổi bật một cách lạ thường. Vẫn là dáng người ấy, cao ráo, bình tĩnh. Mái tóc mượt mà bay nhẹ trong gió, đồng phục được mặc chỉn chu, gương mặt sáng bừng dưới ánh nắng đầu ngày.
Xung quanh chị là vài học sinh cùng lớp mới, đang rôm rả bắt chuyện.
Học Sinh
Học Sinh
74: Ê, bạn tên gì vậy?
Học Sinh
Học Sinh
36: Hồi cấp hai học trường nào á?
Học Sinh
Học Sinh
55: Có chơi bóng chuyền không, lớp mình toàn người cao nè!
Huyền chỉ gật nhẹ trước vài câu hỏi, gương mặt dửng dưng. Ánh mắt không thật sự nhìn ai, cứ lơ đãng hướng về phía xa – như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến mình.
? ? ? đang đi theo đoàn học sinh được giáo viên dẫn đi quanh trường. Khi rẽ qua góc sân, ánh mắt ? ? ? chạm phải chị – và dừng lại.
? ? ?
? ? ?
1: //ngó nghiêng một vòng sân, rồi bỗng khựng lại// Ơ… ê tụi bây, nhìn cái người đứng đằng kia đi. Mặc áo sơ mi thẳng thớm, tóc ngắn ngắn kìa… quen không?
? ? ?
? ? ?
2: //nghía theo// Hả? Ủa… Ơ kìa!
? ? ?
? ? ?
2: //giật nhẹ tay 3// Đó có phải là con Huyền không vậy?
? ? ?
? ? ?
3: //chồm người qua phía chị nhìn rõ hơn// Trời ơi đúng rồi! Là con Huyền thật kìa! Không ngờ học chung trường lại gặp sớm như vầy luôn á!
? ? ?
? ? ?
1: Mới mấy tháng hè thôi mà nhìn khác dữ… còn có fan vây quanh luôn kia, thấy chưa? //cười khúc khích//
? ? ?
? ? ?
2: Chắc trong lớp mới cũng hot lắm á… Nhìn cái dáng kia là biết kiểu “cool ngầu không cần gồng” rồi. //cười nhẹ//
? ? ?
? ? ?
3: Qua chào cái đi, lỡ nó không nhận ra mình nữa thì quê lắm luôn á!
Ba người cùng bước lại, Diệu Huyền đang đuổi khéo đám người kia thì chợt khựng một chút khi thấy cả nhóm tiến đến. Ánh mắt Huyền dừng lại ở 1, rồi lần lượt 2, 3. Môi khẽ cong trên gương mặt chị.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Ơ… tụi bây…!?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Nhận ra liền luôn hả? //cười toe//
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Bọn mày mà không nhận ra chắc tao mù màu kỷ niệm mất rồi. //môi khẽ cong lên chút//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Trời, học trường này mà không nói cho bọn tao biết hả con kia?
Trần Thị Phương Thảo
Trần Thị Phương Thảo
Vừa thấy là biết liền, tại trông bây giờ… nổi bật ghê luôn.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
//gật đầu// Ờ… chắc tại tụi trong lớp mới bọn nó hơi nhiệt tình. Còn tụi bây? Cũng lớp 10A mấy?
Như mọi người thấy. Cấp hai, chị không phải kiểu người dễ thân. Lạnh lùng, ít nói, lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi người xung quanh. Nhưng bằng một cách nào đó, Ánh Nhật, Phương Thảo và Hoàn Mỹ lại trở thành ba người phá vỡ được lớp vỏ ấy, dù không phá vỡ hoàn toàn như người chị mà Huyền cho là ngoại lệ - Phương Mỹ Chi, nhưng đủ để cho chị cảm thấy an toàn.
Họ không ồn ào, không ràng buộc nhau bằng những lời thề thốt “mãi mãi tri kỷ”, nhưng sự gắn bó của họ giống như một thói quen thân quen – có mặt đúng lúc, vừa đủ, không cần nói nhiều.
Vì vậy, khi giữa buổi khai giảng ồn ào, ba gương mặt quen thuộc ấy bất ngờ xuất hiện, Diệu Huyền bỗng thấy nhẹ người – như được trở về không gian hồi cấp 2 thân thuộc ấy.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
10A5 nè. Tụi tao đi tham quan xong mới phát hiện mày ở ngay đây!
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Ờ, tưởng phải bắt đầu lại một mình, ai ngờ đâu có tụi mày bên cạnh, đã vậy còn học cùng lớp nữa chứ...
.
Tiếng trống vang lên từ xa, hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu. Cả bốn người đứng cạnh nhau dưới nắng nhẹ, trong không khí vừa thân quen vừa mới mẻ. Báo hiệu cho một ngày khai giảng đầy màu sắc và rộn rã
Gió nhẹ lướt qua những tán phượng còn lác đác hoa đỏ, mang theo mùi giấy vở, mùi nắng và một chút hồi hộp không tên.
-
Hết Chap 3
__________
😵‍💫
😵‍💫
hahahahhaha
😵‍💫
😵‍💫
tôi đã quay lại
😵‍💫
😵‍💫
mặc dù chả ai quan tâm=))))
😵‍💫
😵‍💫
thật sự thì mới hôm qua vừa đọc được một bộ có cốt truyện gần giống của tôi
😵‍💫
😵‍💫
xong tôi có động lực viết
😵‍💫
😵‍💫
mặc dù tôi không biết động lực ở đé.o đâu=)))))
😵‍💫
😵‍💫
với lại tôi cũng xin không giới thiệu nhân vật nữa nhé
😵‍💫
😵‍💫
lí do: lười, tốn chất xám, bí
NovelToon
😵‍💫
😵‍💫
vẫn luỵ vibe "thanh xuân vườn trường" của 20 ex tập 9 quá:<
😵‍💫
😵‍💫
giờ thấy exsh cũng gần đến chung kết rồii
😵‍💫
😵‍💫
nhanh thật.
_________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play