[Tường Lâm/翔霖] Bé Ngoan, Em Chạy Đâu Cho Thoát.
Chương 1: Nhặt Được Em Bé Có Mùi Kẹo Sữa
Trên con đường lớn giữa trung tâm thành phố Thành Đô, từng hạt mưa lạnh buốt như đâm thẳng vào da thịt, gió quất mạnh làm những chiếc ô lật ngược.
Người đi đường ai cũng vội vã. Trong khi đó, một chiếc xe Maybach màu đen bóng dừng lại bên lề, động cơ vẫn rì rầm ấm áp giữa cơn mưa dữ dội.
Nghiêm Hạo Tường tựa lưng vào ghế da, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình bảng điều khiển điện tử.
Mãi đến khi vệ sĩ bên ngoài gõ nhẹ cửa xe.
Liêu Trạch
Thiếu gia, có… một đứa trẻ bị bỏ lại ở đầu hẻm
Nghiêm Hạo Tường
Liên quan gì tới tôi ?/ lạnh nhạt /
Vệ sĩ do dự, nhưng rồi đưa tay mở chiếc ô màu đen.
Liêu Trạch
Cậu ấy có dấu hiệu bị sốt cao
Liêu Trạch
Là một Omega chưa phân hoá, mùi hương rất nhạt nhưng… hình như có vấn đề sức khoẻ
Chỉ hai giây sau, cửa xe mở ra.
Nghiêm Hạo Tường bước xuống, chiếc ô trong tay hắn che kín mái tóc đen tuyền.
Đôi giày da đắt tiền giẫm lên mặt đường loang nước bẩn, dính bùn.
Nhưng đôi mắt sâu như hồ đêm kia vẫn lạnh lùng như cũ — cho đến khi hắn nhìn thấy… em.
Không quá mười tuổi. Gầy guộc, tóc ướt sũng, co ro trong chiếc hộp giấy cũ kỹ.
Trên tay em vẫn ôm một con gấu bông đã rách, da trắng xanh như tờ giấy, đôi môi run run mấp máy gọi gì đó rất khẽ.
Hắn cúi xuống. Ngay khoảnh khắc ấy… một mùi hương nhẹ nhàng len qua mưa — ngọt, dịu và đầy mị lực.
Không phải mùi pheromone kích thích, nhưng là thứ khiến cả người Nghiêm Hạo Tường bất giác lặng đi một chút.
Thứ ngọt ngào tưởng như vô hại, nhưng lại khiến tim Alpha cứng rắn như hắn bất giác mềm xuống.
Mùi hương ấy, như gợi nhớ đến một điều gì rất cũ — rất xa — và rất thiếu trong cuộc sống hắn.
Em bé nhỏ chậm rãi mở mắt. Đôi mắt ấy, to và trong, ánh lên tia hoảng sợ như con thú nhỏ bị ép vào góc tường.
Em không nói, chỉ rụt vai lại, môi mím chặt, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt với ánh mắt dè chừng.
Nghiêm Hạo Tường
Em tên gì ? / giọng thấp /
Hạ Tuấn Lâm
... Tuấn... Lâm / nheo mắt /
Nghiêm Hạo Tường
Cha mẹ em đâu ?
Một cơn gió lùa qua. Em run lên lần nữa.
Nghiêm Hạo Tường im lặng.
Mấy năm làm ở Nghiêm thị, kẻ cầu cạnh hắn đếm không xuể. Hắn quen với những ánh mắt nịnh nọt, với những bữa tiệc đầy giả tạo.
Nhưng cậu bé này, với bộ quần áo rách, với ánh mắt ướt mưa, với thứ mùi ngọt ngào như sữa tan chảy trong miệng…
Lại khiến lòng hắn bối rối hơn tất cả.
Hắn tháo áo khoác ngoài, khoác lên người cậu bé, rồi bế cậu lên nhẹ nhàng như đang nâng một món đồ sứ quý giá.
Nghiêm Hạo Tường
Về nhà với tôi / khẽ nói /
không phải mệnh lệnh, mà là một lời tuyên bố.
Tuấn Lâm không phản kháng. Bởi cậu biết, từ giây phút ấy… số phận mình đã rẽ lối.
Vài giờ sau – Biệt thự Nghiêm gia.
Tuấn Lâm được đặt trong phòng ngủ phụ ấm áp, chăn bông mềm mại quấn quanh người, sữa nóng đặt sẵn trên đầu giường.
Em vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao người đàn ông ấy lại mang cậu về? Tại sao ánh mắt hắn nhìn em không giống như những người lớn khác? Không thương hại, không lạnh lùng — mà là một sự kiềm nén rất sâu… và rất lạ.
Cửa phòng mở ra. Hắn bước vào.
Tuấn Lâm bật dậy, vô thức lùi vào góc giường. Em vẫn còn sợ, vẫn còn co người lại như khi sống trên đường — nơi mỗi ngày đều là một cuộc chiến sinh tồn.
Hắn không lại gần. Chỉ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, ánh mắt dịu đi vài phần.
Nghiêm Hạo Tường
Từ hôm nay, em tên là Hạ Tuấn Lâm. Họ Hạ là do tôi đặt
Nghiêm Hạo Tường
Tôi là Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không cần sợ tôi
Nghiêm Hạo Tường
Không ai làm hại em được nữa / đứng dậy đi tới chỗ em /
Lần đầu tiên, có người… nói với em những lời như thế.
Hạ Tuấn Lâm
/ siết chặt áo /
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không làm hại em / khẽ cười + xoa đầu em /
Một bé Omega có mùi kẹo sữa, bị vứt bỏ giữa đêm mưa.
Một Alpha như hắn lần đầu tiên muốn giữ lấy một sinh mệnh nhỏ đến vậy.
Mà là thứ cảm xúc gì đó còn mãnh liệt hơn…Cảm xúc khiến hắn quyết định:
“Tôi sẽ nuôi em đến lớn. Rồi sau đó… tôi sẽ cưng chiều em cả đời.”
Chương 2: Ấm Áp Đầu Tiên Bên Người Lạ
Hôm đó, trời vẫn còn mưa rả rích.
Tuấn Lâm ngủ mê man suốt cả buổi chiều. Em sốt cao, thân thể nhỏ gầy cứ run lên từng đợt.
Bác sĩ riêng của Nghiêm gia đến kiểm tra rồi kê thuốc, lắc đầu bảo:
Bác Sĩ
Cơ thể cậu nhóc suy nhược nghiêm trọng, thiếu dinh dưỡng, tâm lý lại phòng bị nặng
Bác Sĩ
Nhưng may mắn… đây vẫn là một Omega có nền tảng rất ổn
Bác Sĩ
Chỉ cần chăm sóc đúng cách, tương lai sẽ không tệ.
Nghiêm Hạo Tường đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi theo cơn mưa ngoài trời, giọng lạnh tanh
Nghiêm Hạo Tường
Tương lai của em ấy… tôi sẽ chịu trách nhiệm
Đó không phải là một câu nói bâng quơ Mà là tuyên ngôn đầu tiên của người rất ghét Omega.
Lúc Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại, trời đã tối.
Căn phòng lạ lẫm khiến em sợ hãi. Em chớp mắt, nhìn quanh.
Tường màu be dịu mắt, chăn ga sạch sẽ thơm mùi nắng.
Một con gấu bông mới tinh đặt ngay bên gối.
Và bên cạnh giường, có một đĩa cháo trắng còn bốc khói nhẹ.
Không phải vì không đói, mà là… sợ. Những ngày sống lang thang ngoài đường đã dạy Tuấn Lâm rằng, không có gì là miễn phí.
Không ai tử tế với một đứa trẻ không cha không mẹ. Những người tốt bụng luôn đòi lại một cái giá nào đó ,có khi là sức lao động, có khi là cơn đau.
Thế nên, cậu chỉ ngồi đó, siết chặt chiếc áo khoác nam đã khô, mùi rượu vang nhè nhẹ vẫn còn bám nơi tay áo. Mùi ấy… lạ mà lại an toàn.
Tuấn Lâm giật thót, vội kéo chăn lên che đầu.
Nghiêm Hạo Tường bước vào, tay cầm cặp lồng đựng cháo mới. Nhìn thấy động tác đề phòng của em, hắn khựng lại vài giây.
Nhưng sau đó, giọng hắn vẫn rất nhẹ.
Nghiêm Hạo Tường
Không ăn sẽ rất đói / nhẹ giọng /
Hắn đặt cháo lên bàn, xoay người mở tủ lấy thêm một cái khăn mềm, ngồi xuống bên giường.
Nghiêm Hạo Tường
Cho tôi xem trán em / dơ tay định sờ trán em /
Hạ Tuấn Lâm
/ lắc đầu kịch liệt /
Lần đầu tiên nghe người khác gọi tên mình như vậy. Không gằn giọng, không hét lên, cũng không mắng nhiếc.
Em khẽ thả chăn xuống. Đôi mắt đen lay láy nhìn người đàn ông trước mặt. Trong khoảnh khắc ấy, Tuấn Lâm cảm thấy… người này không giống những người lớn ngoài kia. Không thô bạo, cũng không lạnh lùng.
Nghiêm Hạo Tường
/ cúi đầu /
Nghiêm Hạo Tường
Còn sốt nhẹ. Ăn rồi uống thuốc. / đặt khăn lên trán em /
Em nhìn hắn, lại nhìn bát cháo trắng nghi ngút khói trên bàn.
Cuối cùng, em lặng lẽ gật đầu.
Lúc Tuấn Lâm ăn xong nửa bát, hắn vẫn ngồi cạnh, không rời đi.
Người đàn ông ấy như tòa núi trầm lặng, không lên tiếng, nhưng khiến người khác cảm thấy yên ổn.
Hạ Tuấn Lâm
Anh… thật sự không bắt em làm việc gì ạ ? / dè dặt hỏi /
Nghiêm Hạo Tường hơi khựng lại. Rồi hắn nhìn em, rất lâu sau mới trả lờ
Nghiêm Hạo Tường
Tôi nhặt em về…
Nghiêm Hạo Tường
không phải để em trả ơn
Nghiêm Hạo Tường
Là vì em đáng được sống tốt hơn / xoa đầu em /
Lần đầu tiên trong đời… có người nói câu “đáng được sống tốt hơn”.
Em cúi đầu, mắt cay xè, cầm chặt thìa cháo trong tay.
Trong lòng nhỏ bé, lần đầu tiên, có một tia ấm trào lên ,nhẹ như giọt sữa đầu tiên chạm môi sau nhiều ngày nhịn đói.
Tối hôm ấy, Tuấn Lâm không mơ thấy ác mộng.
Em ngủ say, khuôn mặt thả lỏng, mũi vẫn ngửi được mùi rượu vang nhè nhẹ từ chiếc áo khoác đặt bên cạnh gối.
Ở phòng đối diện, Nghiêm Hạo Tường đứng bên bàn làm việc, đặt tập hồ sơ xuống, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Một cậu bé nhỏ, Omega chưa phân hoá, mang mùi kẹo sữa — ngọt ngào, yếu ớt và dễ bị thương.
Nếu rơi vào tay người khác… chưa chắc đã có kết cục tốt.
Hắn không thích trẻ con. Nhưng không hiểu sao… lại muốn giữ đứa nhỏ đó lại
Dạy dỗ, chăm sóc, bảo vệ. Đợi đến ngày em lớn, đủ mạnh để không bị tổn thương nữa.
Và nếu khi ấy… em chọn rời đi, hắn sẽ để em đi.
Hắn sẽ giữ em ở lại bên mình, cả đời.
Chương 3: Lần Đầu Cậu Bé Mỉm Cười
Một tuần sau khi được mang về biệt thự Nghiêm gia, Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa thật sự tin vào thực tại.
Em vẫn giật mình khi thức giấc giữa đêm, vì sợ mình lại nằm trong chiếc hộp giấy giữa con hẻm tối.
Nhưng lần nào mở mắt, em cũng thấy trần nhà màu be, ga giường thơm mùi nắng, và ánh đèn ngủ vàng ấm được bật sẵn.
Mỗi buổi sáng, bác quản gia đều hỏi em muốn ăn gì.
Mỗi tối, bác sĩ lại đến kiểm tra thân nhiệt, đưa thuốc dịu giọng.
Mỗi ngày, em đều thấy hắn.
Hắn không hay nói nhiều. Ánh mắt lúc nào cũng lạnh, giọng nói thấp và trầm.
. Nhưng trong từng hành động, Tuấn Lâm đều cảm nhận được sự kiên nhẫn và chậm rãi như thể hắn đang học cách làm thân với một sinh vật bé nhỏ rất dễ vỡ.
Hôm nay là một ngày nắng nhẹ.
Tuấn Lâm đứng bên cửa sổ phòng, nhìn mảnh sân trước được quét sạch, trong lòng vẫn còn chút lạc lõng.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Hạ Tuấn Lâm
A.. Anh Nghiêm ..
Hạ Tuấn Lâm
Nay anh không đi làm ạ / nghiêng đầu /
Hắn không mặc vest như thường ngày, chỉ là áo sơ mi trắng đơn giản, tay xách theo một chiếc túi vải lớn. Trước ánh mắt kinh ngạc của em.
Nghiêm Hạo Tường
Không, đi với tôi / kéo tay em đi /
Hạ Tuấn Lâm
dạ.. đi đâu ạ ?
Nghiêm Hạo Tường
Mua đồ cho em
Hạ Tuấn Lâm
Mua đồ ạ / chớp mắt /
Em hơi ngạc nhiên vì trước giờ không có ai mua đồ cho em cả.
Khi bước vào khu trung tâm thương mại, em lập tức níu vạt áo hắn, không rời nửa bước.
Đèn trần sáng rực, tiếng nhạc vang vọng, hương bánh ngọt, tiếng người trò chuyện, xe đẩy rít nhẹ. Với Tuấn Lâm, tất cả đều mới mẻ đến choáng ngợp.
Nhưng tay cậu vẫn ấm. Vì bàn tay to lớn của hắn luôn nắm chặt.
Nghiêm Hạo Tường
/ vừa đẩy xe vừa nhìn em /
Nghiêm Hạo Tường
Em thích gì, chọn đi
Hạ Tuấn Lâm
... gì cũng được ạ / rụt rè /
Nghiêm Hạo Tường
Không cần lo
Nghiêm Hạo Tường
Tôi trả tiền, nào chọn đi nhé
Em do dự một lúc, rồi mắt sáng lên khi thấy một quầy bánh kem nhỏ ở góc.
Chiếc bánh mousse hình con thỏ, trang trí bằng dâu tây và socola.
Hạ Tuấn Lâm
/ nhìn chiếc bánh mousse hình con thỏ /
Ánh mắt em dán vào nó rất lâu, nhưng không nói gì, chỉ im lặng nhìn.
Nghiêm Hạo Tường
/ nhìn theo hướng mặt của em /
Nghiêm Hạo Tường
Gói cái bánh đó / chỉ vào bánh mousse hình thỏ /
Nhân viên
Dạ ? Cho trẻ em ạ
Nghiêm Hạo Tường
Cho em ấy / tay siết nhẹ vai em /
Hạ Tuấn Lâm
/ hơi đỏ ở vành tai /
Đó là chiếc bánh đầu tiên cậu được chọn trong đời.
Không phải lục thùng rác, không phải nhặt vụn bánh thừa
Là một chiếc bánh mới tinh, thơm mềm, ngọt ngào… và là món quà thật sự.
Sau khi tính tiền xong chiếc bánh. Hai người cùng đi qua ngang quầy đồ chơi.
Em còn nhìn thấy một con thỏ bông rất lớn, tai rũ xuống, mặt ngốc nghếch.
Nhưng là nụ cười đầu tiên Nghiêm Hạo Tường từng thấy kể từ lúc mang em về.
Nghiêm Hạo Tường
/ sững lại /
Mùi kẹo sữa lại len nhẹ trong không khí dịu dàng, mềm mại, như vươn ra khỏi lớp vỏ đề phòng đầy gai nhọn.
Nghiêm Hạo Tường
Muốn con thỏ kia không ? / quay sang hỏi em /
Hạ Tuấn Lâm
/ gật đầu rồi lại lắc đầu /
Hạ Tuấn Lâm
Xin lỗi… em không nên đòi hỏi nhiều / cúi mặt /
Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống, đối diện với ánh mắt ấy. Tay hắn đặt lên vai em.
Nghiêm Hạo Tường
Không phải đòi hỏi
Nghiêm Hạo Tường
Là được nhận
Nghiêm Hạo Tường
Từ hôm nay, bất cứ thứ gì em muốn, chỉ cần là điều tốt đẹp… thì cứ nói với tôi
Hạ Tuấn Lâm
/ ngẩng đầu nhìn hắn /
Hạ Tuấn Lâm
/ đôi mắt long lanh / được ạ
Em chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như thế này. Em tưởng mình sinh ra là để bị vứt bỏ, để chịu đói chịu rét, để câm lặng sống qua ngày. Nhưng chỉ sau một tuần, em lại biết được thế giới này cũng có chỗ cho mình.
Có người dẫn đi siêu thị. Có người hỏi “em muốn gì”. Có người nói “tôi sẽ lo cho em”.
Và quan trọng nhất… có người khiến em mỉm cười.
Hai người đi xung quanh , cũng đã mua được một ít đồ và gấu bông.
Hạ Tuấn Lâm
Thật nhiều quá đi ..
Nghiêm Hạo Tường
Là cho em, em nhỏ / khẽ cười /
Nghiêm Hạo Tường
Ừm, em nhỏ là em
Em chỉ im lặng rồi mỉm cười.
Hắn dắt em qua quầy thanh toán. Rồi chở em về
Khi về đến biệt thự, trời đã ngả chiều.
Tuấn Lâm ôm chặt con thỏ bông mới, ngồi trên sofa.
Hạ Tuấn Lâm
d.. dễ thương / cười ngây ngô /
Nụ cười trẻ con ấy khiến quản gia và giúp việc đều xúc động.
Trong suốt những ngày qua, họ chưa từng thấy ánh mắt trong sáng đến thế của em khi cười.
Nghiêm Hạo Tường ngồi ở xa, mắt vẫn dán vào văn kiện. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy hắn ..
Nghiêm Hạo Tường
/ khoé môi cong lên cười nhẹ /
Chỉ vì một nụ cười đầu tiên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play