Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Detective Conan - HY VỌNG HAY HỐI HẬN

Chương 1

tác giả
tác giả
Toi mới làm truyện,thông cảmm
tác giả
tác giả
Vô truyện
________
Khu chung cư nhỏ nằm nép mình trong con hẻm sâu, lặng lẽ như đã bị thời gian bỏ quên. Những bức tường loang lổ màu sơn cũ, tróc lở từng mảng lớn, để lộ lớp xi măng xám xịt bên dưới. Cầu thang sắt gỉ rét kêu cót két mỗi khi ai đó bước qua, như than thở vì gánh nặng của năm tháng. Ban công từng căn hộ lủng lẳng dây phơi quần áo, vài chiếc áo cũ bạc màu đong đưa trong gió, gợi một cảm giác lặng lẽ và mệt mỏi. Bên dưới sân là vài khóm cây héo úa, cố gắng bám trụ giữa nền đất khô cằn và rác vụn lấm tấm. Dù ánh nắng chiều vẫn rọi xuống, nơi đây vẫn phủ một gam màu trầm buồn — một vẻ đẹp cũ kỹ, lặng lẽ, và đang dần tàn phai.
Căn phòng chật hẹp nằm trên tầng ba của khu chung cư cũ kỹ, ánh sáng yếu ớt len qua lớp rèm bạc màu, phủ lên lớp bụi mỏng đang lặng lẽ bám vào từng món đồ. Cô gái 24 tuổi đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc — từng cái áo, từng cuốn sổ, từng chiếc cốc mẻ — mọi thứ đều nhuốm màu mệt mỏi. Khuôn mặt cô hốc hác, ánh mắt vô hồn như thể cả thế giới vừa quay lưng lại với mình. Nợ nần chồng chất sau những tháng ngày bám trụ ở thành phố, tiền nhà, tiền ăn, tiền điện thoại… cứ đến kỳ là một nỗi ám ảnh. Người yêu từng hứa ở bên lúc khó khăn thì đã biến mất cùng người khác, để lại vài tin nhắn lạnh lùng và một cảm giác trống rỗng đến buốt tim. Còn cha mẹ — thay vì là nơi để quay về — thì chỉ biết chì chiết, coi cô như gánh nặng, như thứ "vô dụng" không bằng ai. Trong mắt họ, cô chẳng khác gì một vết bẩn cần phải rửa trôi khỏi cái gọi là danh dự gia đình. Căn phòng giờ như một minh chứng rõ ràng cho sự rạn vỡ: bức tường tróc sơn, cái quạt kêu rè rè, góc bàn ăn chỉ còn lại một gói mì tôm. Dọn, nhưng chẳng biết để làm gì. Đi, nhưng cũng chẳng biết đi đâu. Giữa căn phòng ấy, cô gái co mình lại trên nền gạch lạnh, nước mắt không còn rơi nữa — có lẽ vì đã rơi quá nhiều, hoặc vì giờ đây, cô không còn sức để buồn thêm.
Mọi thứ dường như đang phai mờ đi, từng chút một. Những kỷ niệm từng in đậm trong tâm trí giờ chỉ còn là những mảnh ghép lờ nhờ, như tấm ảnh cũ bị nắng gió làm nhòe nét. Căn phòng vẫn đó, những món đồ vẫn nằm nguyên chỗ cũ, nhưng cảm giác thân thuộc đã rời đi từ lúc nào chẳng rõ. Giọng nói từng khiến tim cô rung lên giờ chỉ còn vang vọng như tiếng vang yếu ớt trong giấc mơ. Ngay cả nỗi đau, từng sắc lẹm như mảnh kính vỡ, giờ cũng trở nên cùn lụt — không còn cắt, chỉ âm ỉ nhức nhối, mỏi mệt và buồn như một vệt khói tan.
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
//đang xếp đồ//..
Trong không gian tĩnh mịch một tiếng "Tin" vang lên xoá tan không khí im lặng.
Cô rời tay khỏi đống quần áo và cầm chiếc điện thoại lên,chiếc điện thoại cũ, vỏ trầy xước, viền bạc đã bong tróc vài chỗ. Màn hình hơi ám vàng, đôi lúc giật nhẹ, nhưng vẫn chạy ổn. Không nhanh, không đẹp, nhưng nhắn tin, gọi điện, lướt web chậm chậm — vẫn xài được. Nó giống chủ của nó: không mới, không nổi bật, nhưng vẫn gắng gượng qua từng ngày.
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
//cầm lên , ánh mắt lướt nhẹ xem màn hình//..hm..
Đó là một tin nhắn từ một người bạn năm cấp 2 của cô
San Yurimi
San Yurimi
📲: Yuiiiii ới
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
📲:Sao vậy?
San Yurimi
San Yurimi
📲: Cậu có bận việc gì hongg?
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
//suy nghĩ//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
📲: À không nay tôi rảnh, cậu có việc gì hả?
San Yurimi
San Yurimi
📲: Định mời cậu đi ăn nhè ,tôi biết một quán ăn ngon lắm lun á
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
//cô suy nghĩ//'Đi ăn..Còn tiền nợ chưa trả xong..'
San Yurimi
San Yurimi
📲: Tôi bao cậu ,cậu không cần trả tiền đâuu,lên iii ăn với tôi nha🥺
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
//nhìn vào màn hình và suy tư//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
📲: Cũng được, vậy khi nào đi?
San Yurimi
San Yurimi
📲:Bây giờ lun nhè ,tôi qua rước cậu nhaa
Cô thả icon dưới dòng tin nhắn của bạn cô ,xong cô lại tiếp tục công việc của cô và cần làm nhanh
Sau đó cô còn phải đi tắm
Một lúc lâu sau đó
Một tiếng gõ cửa vang lên
San Yurimi
San Yurimi
Yui ơi, tôi tới rồi mở cửa đi,cậu định để tôi đứng ở ngoài này đến khi rớt hai chân ra ngoài hảaa//nói vọng và//
NovelToon
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
//cô đi ra//
NovelToon
San Yurimi
San Yurimi
....//nhìn cô//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
..sao vậy?..
San Yurimi
San Yurimi
Cậu mặc áo tôi mua hả!?
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
À.. không được sao?//gãi má//
San Yurimi
San Yurimi
Được chứ, trời oi con gái nhà ai mà xinh thế này//ôm cô//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
A..//bất lực
San Yurimi
San Yurimi
Cho tôi hôn câu cái nhaaa//chu mỏ//
NovelToon
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
...Ew..//đẩy ra//
San Yurimi
San Yurimi
//ủ rũ//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
Mà cậu không đi xe à..?
San Yurimi
San Yurimi
À có chứ nhưng tôi để ngoài kia//chỉ ra bên kia đường//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
...Cậu không sợ mất xe hả.?//nhìn xe rồi nhìn em//
San Yurimi
San Yurimi
Mất thì mua cái khác//ôm eo cô//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
"Giàu quá lên khùng hả.."
San Yurimi
San Yurimi
Này đừng nghĩ xấu về tôi chớ tôi biết đó nhaa
San Yurimi
San Yurimi
//nhéo má cô//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
.. Ức.. Rồi tôi xin lỗi lên đừng nhéo má tôi..
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
...Ờm..bỏ tay ra khỏi eo tôi được không..?
San Yurimi
San Yurimi
Thôi ta đi thôi//nắm tay cô//
Một lúc sau khi ra xe
San Yurimi
San Yurimi
//Mở cửa bên kia//
San Yurimi
San Yurimi
Tôi mở cửa cho cậu rồi vào đi nào//chắn phần trên cho cô//
Ý là em sợ cô bị đụng đầu lên mới chắn lại á
Em =San Cô = Yui
Em cao hơn cô nửa cái đầu lận ,Em 1m76 còn cô 1m65
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
A.. cảm ơn nhé//mỉm//
San Yurimi
San Yurimi
Có gì đâu mà phải cảm ơn chứ
San Yurimi
San Yurimi
Cười nhiều lên tôi thích cậu cười như thế,.. 'rất đẹp'..
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
...Hả?
Vì chữ" rất đẹp " em nói nhỏ quá lên cô không nghe thấy
San Yurimi
San Yurimi
À không có gì đâu, tôi qua bên kia nhé//đóng cửa lại//
__________
tác giả
tác giả
Tới đây hết rồi

Chương 2: Khởi đầu của tất cả

_______
Khi đến nơi
Nằm nép mình trên con phố không quá ồn ào, quán ăn có diện tích vừa phải, không quá rộng nhưng đủ tạo cảm giác thoải mái cho thực khách. Không gian được bài trí đơn giản với tông màu trung tính chủ đạo, kết hợp cùng ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo nên vẻ sang trọng, tinh tế. Những bộ bàn ghế gỗ được sắp xếp gọn gàng, xen lẫn vài chậu cây nhỏ đặt khéo léo, mang lại cảm giác gần gũi mà vẫn thanh lịch. Dù không phô trương, quán lúc nào cũng tấp nập khách ra vào, tiếng nói cười rộn rã xen lẫn hương thơm quyến rũ của các món ăn, khiến ai đi ngang qua cũng khó lòng không ngoái nhìn.
NovelToon
Hai người đậu xe bên vệ đường
San Yurimi
San Yurimi
//nắm tay cô//chúng ta vào thôi!
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
//gượng//..À..ừm.. vào thôi
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
Nó có vẻ to nhỉ..
San Yurimi
San Yurimi
Không đâu, cái này mà to á hả? Bình thường mà
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
Nhưng mà tôi lại thấy nó to thật đấy..
San Yurimi
San Yurimi
Thôi kệ đi vào ăn thôi,to nhỏ thì mình bỏ qua đi nhưng mà ở đây rẻ với ngon nữa, tuyệt lắm đấy
_________
Sau khi sắp xếp và gọi món xong hai người ngồi ăn rất ngon miệng
San Yurimi
San Yurimi
//Gắp thức ăn qua cho cô//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
//nghiêng đầu//..?
San Yurimi
San Yurimi
Ăn đi ăn nhiều vào cho mau lớn
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
Cậu cũng ăn nhiều vào..
San Yurimi
San Yurimi
Ừ ừ tôi đang ăn mà,tôi chỉ lo cho cậu thôi
San Yurimi
San Yurimi
Mà,tí nữa đi mua cà phê nhé?
San Yurimi
San Yurimi
Tôi biết một chỗ hơi bị tuyệt à nha
San Yurimi
San Yurimi
Giá cũng hợp lý nữa
San Yurimi
San Yurimi
Cậu đi kh-//bị chặn lại//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
Ăn đi đừng nói nữa..//Nhét đồ ăn vào miệng em//
San Yurimi
San Yurimi
Ôi bit nhòi à//vừa ăn vừa nói//
(Tôi biết rồi mà)
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
Đừng có vừa ăn vừa nói vậy chứ, ăn xong rồi hẵn nói//gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng//
Hai người cười đùa với nhau rất tình cảm
________
Ăn xong và thanh toán,hai người lại tiếp tục đi chơi một lúc
______
Về đến gần nhà,cô đã xuống xe và cảm ơn em vì đã bao cô bữa ăn và nhiều thứ khác
Sau một hồi tạm biệt nhau cô cũng bắt đầu lên nhà
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
"Cậu ấy tốt với mình thật"
Khi đang đi gần tới căn chung cư của mình bỗng có 3 người đàn ông đứng chặn cô lại
tên đòi nợ 1
tên đòi nợ 1
Hôm nay mày có vẻ vui quá ha//chắn trước mặt cô//
tên đòi nợ 2
tên đòi nợ 2
Chắc tiền trả nợ cũng đủ rồi nhể? Lên mặt mới vui như thế đấy
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
Tại sao các người lại đến đây.. không phải thời hạn là cuối tháng sao..?//cô hơi run rẩy và có chút thắc mắc//
tên đòi nợ 3
tên đòi nợ 3
Ha..mày lên biết thân biết phận mình một chút đi! Tụi tao thích lấy khi nào đó là quyền của tụi tao , mày là cái thá gì mà dám thắc mắc?
tên đòi nợ 1
tên đòi nợ 1
Truyện đó không quan trọng, giờ một là mày đưa tiền cho tụi tao, còn hai là mày tới số với tụi này
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
Nh.. Nhưng mà bây giờ tôi không có đủ tiền,ch..cho tôi một chút thời gian ngắn thôi , tôi sẽ trả xong mà.. được không, làm ơn..
tên đòi nợ 2
tên đòi nợ 2
Tụi mày cứ thích kéo dài thời gian vậy,đã không có thời gian còn ngồi đây nghe con đix nói nữa//nắm đầu cô//
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
A!Đ..đau quá , làm ơn đi cho tôi một ít thời gian thôi ,tôi sẽ sắp xếp lại và đưa tiền cho các người//nắm lấy cánh tay của người đàn ông//
_________
Một lúc lâu sau cô đã ở trên chiếc xe hơi cùng với mấy gã đòi nợ
Bla bla bla bla...
Ble ble ble ble...
Bla bla bla bla..
Hdgsjsisjsjhsh...
Những tiếng nói chuyện rộn rả từng những kẻ đòi nợ phát ra
Cô ngồi im lặng không nói tiếng nào
Một suy nghĩ thoáng chạy dọc qua não cô
"Đứng dậy và chiến đấu đi, nếu không mày sẽ bại, nhưng nếu muốn thắng mày phải làm,có thắng hay không thì hãy hành động"
Yuii Iyoki
Yuii Iyoki
....
Cô bất ngờ đẩy mạnh cánh cửa xe ra ,lao nhanh xuống và chạy khỏi chiếc xe
tên đòi nợ 2
tên đòi nợ 2
C-cái quái gì vậy!//bất ngờ//
tên đòi nợ 3
tên đòi nợ 3
Mau đuổi theo nó lẹ lên!
tên đòi nợ 1
tên đòi nợ 1
Tsk-mẹ khiếp thật//đạp phanh//
Tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau, xen lẫn những tiếng chửi rủa thô lỗ khiến tim cô gái đập thình thịch như muốn vỡ tung. Hơi thở gấp gáp, chân run rẩy nhưng vẫn không ngừng chạy, cô băng qua từng con hẻm tối tăm với đôi mắt hoảng loạn và đôi giày sắp rách toạc. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, mái tóc rối bời bết lại vì bụi và mồ hôi, nhưng cô chẳng dám dừng lại—không thể.Bọn đòi nợ vẫn bám sát sau lưng, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong đêm. Cô ngoái đầu lại trong một khoảnh khắc, tim thắt lại khi thấy bóng người đang rút ngắn khoảng cách. Trong cơn hoảng loạn, cô không để ý đến ánh sáng trắng đang lao đến từ bên kia con đường. Một tia sáng chói lòa xẹt qua tầm mắt, kèm theo tiếng động cơ gầm rú xé toạc màn đêm. Đôi mắt cô trợn tròn, thời gian như ngưng lại trong tích tắc. Chiếc xe tải—lớn, hung dữ như một con thú sắt đang lao tới với tốc độ không thể dừng. Nhưng muộn rồi. Cô chỉ kịp nhận ra ánh sáng ấy... rồi tất cả vụt tắt trong một khoảng không trắng xóa.
______
Chạy… mình phải chạy. Không được dừng lại. Họ sẽ bắt được mình nếu mình dừng lại. Mình không thể quay về đó, không thể để họ tìm thấy… Từng bước chân nện xuống mặt đường như những nhịp trống dồn dập trong lồng ngực. Hơi thở mình như sắp vỡ ra. Tim đau thắt, hai chân rã rời, nhưng mình vẫn phải chạy. Dù không biết chạy đi đâu, mình vẫn phải chạy… chỉ cần rời xa bọn họ. Xa tất cả. Sao mọi thứ lại thành ra thế này? Mình chỉ muốn sống yên ổn… chỉ cần chút tiền để qua ngày. Mình đâu có ý lừa dối ai. Họ không hiểu… họ chỉ muốn xiết lấy mọi thứ còn lại của mình. Hẻm này tối quá. Mình không thấy rõ phía trước nữa. Bụng quặn đau vì đói, cổ họng khô khốc như muốn rát lên từng hơi thở. Nhưng mình không thể dừng lại… không thể… Tiếng bước chân… gần quá… Chết rồi, họ sắp đuổi kịp… Mình quay đầu nhìn lại. Sai lầm. Mình đã không thấy gì phía trước. Đúng lúc ấy—ánh sáng chói lòa xẹt qua mắt mình. Một luồng sáng trắng, gắt, lao tới nhanh như cơn giận của số phận. Gì thế…? Chiếc xe tải. Mình thấy nó, nhưng đã quá muộn. Cơ thể mình như đông cứng lại. Mọi tiếng ồn vụt tắt, thế giới chỉ còn một khoảng trắng tràn ngập trong đôi mắt. Phải chăng đây là cách kết thúc sao? Lúc mình sắp bỏ lại tất cả phía sau—cả quá khứ, cả nỗi sợ… thì lại là kết thúc? Không, không thể như vậy… Một giây ngắn ngủi, nhưng dài như một đời người. Và rồi, mọi thứ chìm vào im lặng
Đau… Cả người mình như vỡ vụn. Cảm giác đầu tiên không phải là nỗi sợ… mà là cơn đau. Tê dại, nóng rát, rồi lạnh buốt. Đầu như bị ai đó cầm đá nện thẳng vào. Mình không nhấc nổi tay, không nhấc nổi chân, cả ngực cũng bị đè nặng, như có một tảng đá đang ép xuống. Mình bị tông rồi… thật rồi… Mắt mình mở hé. Mọi thứ mờ mịt, đèn đường rung rung như sắp vụt tắt. Có ánh đèn, có tiếng người la hét… nhưng mình không thể nghe rõ. Mọi âm thanh như bị bóp nghẹt sau một lớp kính dày. Mình chỉ còn lại với chính mình… với cái đau và sự lặng câm kinh khủng bao quanh. Phải chăng đây là lúc… người ta nói “cái chết đến chậm rãi như vậy”? Không hề nhanh. Mà dài… và đầy tiếc nuối. Mình thấy trước mặt là mặt đường lấm lem, một vũng nước nhỏ ánh lên gương mặt mình—bẩn, đầy máu, trông xa lạ đến đáng sợ. Một chiếc dép rơi chỏng chơ bên vệ đường, cách mình vài mét, mà giờ trông như cách cả thế giới. Giá mà lúc nãy mình không chạy… giá mà mình đừng quay đầu nhìn… giá mà có ai đó… đợi mình ở cuối con đường đó. Mình nghĩ đến những điều chưa làm. Một cuộc gọi chưa gọi. Một lời xin lỗi chưa kịp nói. Một cái ôm còn dang dở. Và cả những ước mơ bé xíu mình giấu trong tim, chưa một lần dám thổ lộ. Mình từng nghĩ mình còn thời gian. Hóa ra… mọi thứ luôn có thể kết thúc chỉ trong một tích tắc. Mình sợ… Không phải sợ chết. Mà sợ mình sẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Sợ không ai biết rằng mình từng ở đây, từng khát khao, từng yêu, từng đau. Sợ rằng cuộc đời mình sẽ chỉ là một cái tên nhỏ xíu lặng thầm trôi qua trong đám đông. Lạnh quá… Toàn thân mình bắt đầu tê dại. Cảm giác như có ai đó đang kéo mình xuống, thật sâu. Mình muốn níu lấy một điều gì đó… nhưng xung quanh toàn là bóng tối. Mình không muốn kết thúc như thế này… không trong cô đơn, không trong im lặng. Nếu có ai đó đang nghe mình… xin hãy giữ mình lại. Dù chỉ một lần cuối.
Ở trên là khúc đang diễn tả lại cảm xúc,suy nghĩ và góc nhìn của cô
Thật bất hạnh và xui xẻo cho cô gái đó..
________

chương 3

______
Trong căn phòng đơn sắc chỉ còn ánh sáng cuối ngày lặng lẽ chiếu qua lớp rèm mỏng, cậu trai mười bảy tuổi nằm nghiêng trên chiếc giường đơn, một tay gác qua trán. Đôi mắt hé mở, ánh nhìn không hướng vào đâu cụ thể — như thể đã rơi vào trạng thái giữa tỉnh và mơ, giữa hiện tại và một điều gì xa hơn.Căn phòng mang vẻ sống động vừa đủ, như thể nó chỉ được tồn tại để duy trì một nhịp sống lưng chừng không quá bừa bộn, không hoàn toàn gọn gàng. Áo sơ mi vắt trên lưng ghế. Một cuốn sổ tay để ngửa, lật dở dang. Bên kệ cửa sổ, vài lá bài xếp lệch, và chiếc găng tay trắng gập đôi lại nằm yên, như thể đã được gỡ ra rất cẩn thận. Cô bé ngồi cách đó không xa, gần sàn cửa sổ. Tóc cô bé xõa lơ thơ, váy hơi nhàu, chân đi tất trắng lệch một bên. Cô đang đặt từng viên đá thủy tinh nhỏ lên nền sàn, xếp thành những hàng vô nghĩa. Không phải trò chơi, cũng không có mục đích rõ ràng. Chỉ là một thứ gì đó để lặng lẽ làm, trong khi bóng người kia nằm đó ,hiện hữu, trầm tĩnh, không cần lên tiếng. Không gian giữa họ như được chắt lọc khỏi mọi tiếng động. Không gần gũi cũng chẳng xa cách. Như thể họ cùng trú chân trong một khoảng tạm thời , không hỏi tại sao người này có mặt, không cần giải thích vì sao người kia không nói gì. Ở một góc phòng, chiếc đồng hồ cũ tích tắc chậm rãi. Gió ngoài trời không đủ mạnh để làm lay rèm, chỉ để lại chuyển động lặng lẽ của ánh sáng trên tường.Cảnh tượng ấy không có gì bất thường và cũng chẳng bình thường. Chỉ đơn giản là đang diễn ra, rồi sẽ trôi qua, như một phần nhỏ trong dòng thời gian của cả hai người — mỗi người mang trong mình một thế giới khác nhau, chạm nhau không ồn ào, không lý do.
___________
Lớp học lớp 1 rộn ràng như một tổ ong nhỏ, tiếng nói cười líu ríu xen lẫn tiếng ghế kéo, tiếng bút rơi và tiếng vở lật xoèn xoẹt. Trên bảng, dòng chữ “Thứ Hai – chào tuần mới” được viết nắn nót bằng phấn trắng, phía trên có dán một vài hình dán ngôi sao sặc sỡ mà cô giáo dán từ tuần trước.Giữa không khí nhộn nhịp ấy, cô giáo bước vào, tay cầm theo một quyển sổ điểm và ánh mắt dịu dàng quen thuộc. Chỉ cần cô đứng lên bục giảng, cả lớp như có một làn sóng nhẹ truyền qua những cái đầu nhỏ bắt đầu quay lên, vài tiếng nói thưa dần, vài bạn chưa kịp ngồi ngay ngắn vẫn còn ngọ nguậy.
Giọng cô vang lên, không lớn nhưng đủ khiến mọi thứ chững lại
giáo viên
giáo viên
Lớp mình ngồi yên nào, hôm nay có một bạn mới chuyển đến
Ngay lập tức, không khí trong lớp như được thu lại thành một luồng tò mò lặng lẽ. Những đôi mắt tròn xoe bắt đầu nhìn quanh. Có bạn ngồi thẳng lưng hơn, có bạn chụm đầu thì thầm nhưng cố nói thật nhỏ. Cô bé bàn đầu chỉnh lại nơ trên tóc, cậu bé bàn cuối chống cằm chờ đợi.Khoảng khắc đó, cả lớp như ngừng thở trong chốc lát, không phải vì hồi hộp quá mức ,mà vì cảm giác một điều gì mới mẻ đang chuẩn bị xảy ra, như một chương mới mở ra trong câu chuyện nhỏ của từng đứa trẻ sáu tuổi.Rồi cô giáo xoay người, hướng ra cửa lớp, nhẹ nhàng nói điều gì đó. Và chỉ trong tích tắc sau đó, bóng dáng của học sinh mới dần xuất hiện
Kojima Genta
Kojima Genta
Không biết lại là một bạn nữ dễ thương hay là nam đây!!//cậu nói nhỏ với Mitsuhiko với vẻ tò mò//
Mitsuhiko Tsuburaya
Mitsuhiko Tsuburaya
Mong rằng sẽ là một bạn nữ//mong đợi//
giáo viên
giáo viên
Genta với Mitsuhiko hai em im lặng nào//nhìn hai người và hơi gằn giọng//
Mit - Gen : Dạ chúng em biết rồi thưa cô!!
giáo viên
giáo viên
Được rồi để em đứng ngoài lâu rồi em vào đi
Cánh cửa lớp hé mở, và cô bé bước vào.Bước chân khẽ khàng, chậm rãi như đang dò đường giữa nơi xa lạ. Chiếc cặp màu hồng nhạt hơi nặng so với vóc dáng nhỏ nhắn khiến vai áo cô bé lệch nhẹ về một bên. Mái tóc hơi rối do gió sớm, khẽ lay động khi cô cúi đầu chào cô giáo.Bàn tay nhỏ siết lấy quai cặp, ánh mắt hướng về phía lớp hàng chục gương mặt nhỏ đang dõi theo. Có ánh mắt tò mò, có cái nghiêng đầu lặng lẽ quan sát, có cả những tiếng thì thầm khe khẽ phía sau lưng ghế. Không ai nói lớn, nhưng không gian bỗng như đặc lại bởi những cái nhìn chưa biết gọi tên.Cô bé đứng đó, giữa khoảng sàn trống cạnh bục giảng, vừa im lặng vừa tỏ ra dũng cảm. Đôi giày mới tinh hơi lấm bụi ở mũi, vạt áo sơ mi sơ vin không đều, như thể được ai đó sửa vội lúc sáng. Gương mặt cô không biểu lộ rõ nỗi sợ, nhưng vẫn có nét e dè phảng phất như người đang cố gắng giấu đi cảm giác lạc lõng sau lớp bình tĩnh mỏng manh.Ánh nắng đầu buổi chiếu xiên qua khung cửa, rọi một vệt sáng dịu lên góc váy đồng phục và sàn gạch sáng màu. Cả lớp vẫn im lặng. Không gian chỉ có tiếng quạt trần quay đều đều và tiếng phấn lạch cạch nhẹ sau lưng cô giáo.Cô bé mới vẫn đứng yên, chờ được gọi tên, chờ một lời giới thiệu, chờ khoảnh khắc mình chính thức trở thành một phần của lớp học này.
giáo viên
giáo viên
Được rồi,em có thể giới thiệu bản thân cho cả lớp không thay để cô thay em ?
Lớp ồn ào, thấy học sinh mới bước vào, cả đám bỗng im bặt vài giây rồi đồng loạt ré lên: "Là nữ kìa!", "Dễ thương ghê!", ai nấy đều háo hức như vừa phát hiện sinh vật hiếm..
giáo viên
giáo viên
Cả lớp trật tự nào//đập tay xuống bàn//
Cả lớp im lặng
giáo viên
giáo viên
Được rồi em giới thiệu được chứ?
Fushimi Reina
Fushimi Reina
À vâng ,.. à..ờm .. tôi tên là Fushimi Reina rất vui được làm quen..Mong được sự giúp đỡ của mọi người
Fushimi Reina
Fushimi Reina
"Vậy đúng không ta.."
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
//Ayumi tròn mắt nhìn bạn mới bước vào, rồi mỉm cười rạng rỡ// Là con gái kìa! Vui quá, lớp mình càng ngày càng đông bạn nữ rồi nha!
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
//Rồi quay sang Haibara// Haibara, tụi mình sắp có hội con gái mạnh hơn tụi con trai rồi đó!//cô háo hức//
Haibara Ai
Haibara Ai
//Cô ấy hờ hững nói// Ồ… thêm một người nữa để chia sẻ ánh nhìn tò mò, cũng tốt.
Tuy ngoài miệng thì lạnh lùng, nhưng nếu để ý kỹ, chắc sẽ thấy khóe miệng cô hơi cong lên,một nụ cười nhẹ đến mức gần như không thấy.
Edogawa Conan
Edogawa Conan
//Đang ngồi gác cằm, thấy lớp ré lên thì quay đầu lại, nhìn bạn mới một lúc mắt nheo nhẹ, suy nghĩ// “Hmm học sinh mới ư?… trông bình thường, nhưng ánh mắt khá cảnh giác. Có vẻ không đơn giản.”
Kojima Genta
Kojima Genta
//Tròn mắt, chỉ tay rầm rầm// Là con gái kìa!!
Kojima Genta
Kojima Genta
//Rồi quay sang Mitsuhiko la lớn// Coi dễ thương chưa! Coi kìa!!
Mitsuhiko Tsuburaya
Mitsuhiko Tsuburaya
Aa được rồi đừng la lối nữa Genta//lấy hai ngón tay bịt tai lại//
Mitsuhiko Tsuburaya
Mitsuhiko Tsuburaya
//Mặt hơi đỏ lên, chỉnh lại tư thế ngồi cho “trí thức”, nhẹ giọng nói kiểu “người lớn”// Bạn ấy có vẻ… rất lễ phép và duyên dáng (Bên trong thì đang hoảng vì nhịp tim hơi nhanh, kiểu crush bất thình lình).
giáo viên
giáo viên
Cả lớp im lặng
giáo viên
giáo viên
Được rồi em vào chỗ giữa của bạn Edogawa và Haibara nhé
Fushimi Reina
Fushimi Reina
À dạ..vâng ạ..//cô hơi bối rối//
Edogawa Conan
Edogawa Conan
//Quay sang, lịch sự // Chào cậu, tớ là Edogawa Conan. //Mắt liếc nhẹ một cái//
Haibara Ai
Haibara Ai
// Quay sang, giọng nhỏ nhưng sắc// Haibara Ai //Chống cằm nhìn ra chỗ khác//
Fushimi Reina
Fushimi Reina
//Cười gượng gạo// À… mình là học sinh mới… rất vui được làm quen..
Fushimi Reina
Fushimi Reina
"Cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy..."
________
Sau khi ra về
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
//vừa ra khỏi lớp, chạy tới phía cô// Bạn ơi! Bạn có muốn làm thân với tụi mình không? Hồi nãy chưa kịp hỏi gì luôn~ //Mắt long lanh, cực kỳ thân thiện//
Mitsuhiko Tsuburaya
Mitsuhiko Tsuburaya
//Chỉnh kính, nghiêm túc giới thiệu// Tớ là Tsuburaya Mitsuhiko, đây là Kojima Genta. Còn bạn ấy là Edogawa Conan, và Haibara Ai,học rất giỏi đó!
Kojima Genta
Kojima Genta
//Phấn khích// Cậu thích ăn lươn không!? Có một quán lươn ngon lắm gần đây, để tụi này dẫn đi nha!
Fushimi Reina
Fushimi Reina
//Cười ngượng// À... mình là Fushimi Reina, cảm ơn các bạn… mọi người thân thiện ghê.
Fushimi Reina
Fushimi Reina
"Thân thiện quá thì kì.."
Fushimi Reina
Fushimi Reina
"Nhưng hai người kia có chút.."
Edogawa Conan
Edogawa Conan
//gãi đầu, mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt vẫn dò xét// Ừm, nếu cần giúp gì thì cứ nói nha
Fushimi Reina
Fushimi Reina
À.. ừm được
Haibara Ai
Haibara Ai
//đứng khoanh tay sau lưng, nhìn bạn mới từ trên xuống dưới// ...Vừa chuyển tới Tokyo hả? Trông cậu không giống kiểu người thích nói nhiều. (Một câu vừa “cà khịa nhẹ” vừa thử phản ứng)
Fushimi Reina
Fushimi Reina
//Bối rối, nhưng cũng mỉm cười đáp lại// Ừ... tớ thích chỗ yên tĩnh hơn.
Fushimi Reina
Fushimi Reina
"Gì vậy trời.. còn nhỏ mà thế này rồi không biết lớn sẽ như thế nào nữa,bộ trẻ con là hay có tính cà khịa à.."
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
//Nắm tay cô// Thế mai chơi cùng tụi tớ nha! Tụi tớ hay phá án đó~!
Fushimi Reina
Fushimi Reina
H..hả ? Phá án?..
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
Ừm đúng rồi
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
Tuyệt lắm đấy,cậu có muốn vào nhóm của tụi tớ không? Thú vị lắm đấy//hào hứng//
Fushimi Reina
Fushimi Reina
À.. chắc là.. không..//gãi má , mắt lướt nhanh đi //
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
Đi mà Reina, vào nhóm tớ đi , rất thú vị đó nhaaa//ánh mắt long lanh//
Fushimi Reina
Fushimi Reina
..Hỏi mấy người kia..//cô nhìn mấy người kia//
Mitsuhiko Tsuburaya
Mitsuhiko Tsuburaya
Đ.. được, nếu cậu vào đây tớ sẽ bảo vệ cậu ,cậu không cần phải lo lắng về chuyện bị thương đâu//nói với vẻ mặt nghiêm túc//
Kojima Genta
Kojima Genta
Tớ có thể đãi cậu nhiều bữa ăn nhè , tớ biết rất nhiều quán ăn ngon đó//cười tươi//
Haibara Ai
Haibara Ai
Tớ nghe theo mọi người//nói với giọng hờ hững không quan tâm mấy//
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Tớ sao cũng được//cười cười//
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
Vậy cậu vào nhé mọi người đồng ý rồi đó//nắm lấy tay cô//
Fushimi Reina
Fushimi Reina
"Phiền phức thật..đang kiếm cách để thoát ra khỏi thế giới quái quỷ này vậy mà lại..thôi đại đại vậy..đồng ý cho qua chuyện thôi"
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
//Ánh mắt long lanh//nhaa cậu đồng ý chứ!?
Fushimi Reina
Fushimi Reina
À.. ờm được rồi,tôi đồng ý..//bất lực//
Ayumi Yoshida
Ayumi Yoshida
//nắm lấy tay cô nhảy lên vui sướng// yeahhh vậy là nhóm mình lại có thêm thành viên mới rồiii
______
Sau một lúc thì cũng tách ra được với những người họ
Cô mệt mỏi vì lũ nhóc ồn ào và phiền
Nhưng nói về hai người kia là Edogawa và Haibara thì cô lại có suy nghĩ khác
Fushimi Reina
Fushimi Reina
Hmm..tên gì vậy.. mình quên rồi..
Cô đang cố nhớ lại tên của hai người nhưng không ra
Fushimi Reina
Fushimi Reina
Có lẽ là già rồi lên não mới quên ư?..
______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play