Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[HaoYu/Hào Vũ] Em Trai Nuôi Của Trương Thiếu !

Chap 1:

_𝙺𝙰_𝙱𝚃𝚁𝙰𝙽_♡💤
_𝙺𝙰_𝙱𝚃𝚁𝙰𝙽_♡💤
Haloo~
_𝙺𝙰_𝙱𝚃𝚁𝙰𝙽_♡💤
_𝙺𝙰_𝙱𝚃𝚁𝙰𝙽_♡💤
Lại gặp nhau ở một bộ chuyện mới rồi đây~
-----------
Tại giữa lòng thành phố xa hoa đang bị một lớp tuyết dày đặc bao phủ lại có một cậu nhóc nhỏ tầm 15-16 tuổi ngồi ở ven đường.
Đôi mắt như đang chờ đợi ai đó , tay còn cầm một bịch kẹo dẻo nhỏ
Cậu nhóc nhỏ ấy mặc lên người một bộ đồ bông trông rất ấm. Sau lưng có một tấm bảng nhỏ ghi những chữ gì đó nhưng cậu chẳng hiểu là gì cả.
Vì từ nhỏ nhóc ấy bị ngốc nên không đi học vì mẹ Cậu sợ Cậu sẽ bị bắt nạ.t mất.
Những người đi ngang nhìn thấy cũng rất xót xa cho cậu nhóc nhỏ ấy.
Có rất nhiều người đi ngang thấy Cậu cũng cho Cậu rất nhiều bánh và kẹo.
Cậu cũng lễ phép nhận bằng hai tay rồi cảm ơn họ.
Tầm 3 tiếng sau khi ngồi ở đó,những hàng quán cũng dần dọn dẹp để chuẩn bị đóng cửa. Khu phố lớn cũng chẳng còn nhiều ánh đèn như lúc nãy nữa.
Chỉ còn lại những ánh đèn đường và đèn xe ô tô đi ngang qua.
Không khí dần lạnh hơn,người Cậu cũng run lên bần bật.
Được thêm 30 phút,đường cũng đã ít xe hơn lúc nãy,người qua đường giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay
Con đường vắng tanh bỗng có một chiếc xe sang chạy ngang qua.
Ánh đèn chói lóa khiến Cậu phải che mắt lại. Người ở trên xe thấy Cậu cũng vội vội vàng vàng kêu tài xế dừng xe lại và bước xuống xem.
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Trễ thế này rồi,sao lại..? //Nhìn Cậu//
Bà Trương cũng vô tình lia mắt thấy tấm bảng sau lưng Cậu.. Ánh mắt thương xót hiện lên.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
H-Hai bác?..
Cậu dù chẳng biết ai nhưng nghe tiếng người cũng ngước đôi mắt lên nhìn,cơ thể vẫn cứ run lên vì lạnh.
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Cháu.. Sao lại ở đây thế này?
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Mẹ nói với Bảo là mẹ đi mua đồ tí sẽ lại đón Bảo. Nhưng mẹ đi lâu quá.. Bảo lạnh..
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Thế mẹ cháu như nào?
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Mẹ Bảo có tóc dài,mặc một chiếc áo màu đen ấm,tóc được buột cao lên ạ.
Cậu lễ phép trả lời câu hỏi của bà.
Bà nghe thế liền sững người,chẳng phải đó là người ông bà vừa mới giúp sao??.. Mẹ Cậu đã mất khi nãy vì ungthu rồi.. Và đó cũng là lý do ông bà Trương về muộn như vậy.
Có thể là do mẹ Cậu biết chẳng sống được lâu nên mới phải dùng cách này.
Lúc này ông Trương mới cất lời.
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Thế ba cháu thì sao?
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Mẹ bảo ba mất rồi ạ,nhưng Bảo không biết mất là gì hết á
Cậu ngây thơ đáp lại câu hỏi của ông. Bà Trương nghe đến thế khóe mắt bỗng cay xè như thể chỉ cần nhắm mắt lại thì nước mắt có thể trào ra.
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Nào.. Cháu đi với ta nhé?
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Mẹ dặn không được theo người lạ ạ..
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Nào ngoan,chúng ta là bạn của mẹ cháu.. Mẹ cháu mất rồi,không thể nuôi cháu nữa.
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Ngoan,đi với vợ chồng ta
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Vậy.. Là mẹ chẳng về nữa ạ? Sẽ giống ba ạ?
Cậu nghe ông Trương nói,đôi mắt ngấn lệ,còn bà Trương lúc này chẳng chịu được nữa,nước mắt bỗng tuôn trào ra.
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
//Rũ mắt//
Ông Trương khẽ gật đầu,vì sao ông bà lại chẳng giấu Cậu mà lại nói ra?
Vì ông bà biết.. Chẳng giấu được lâu,Cậu có thể sẽ khóc đòi mẹ..
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Nào,cháu đi với ta nhé..
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Vâng..
Đôi mắt hồn nhiên khi nãy đã không còn,nó đã mang theo một tia thất vọng rồi..
Lên xe,ông Trương ra lệnh cho tài xế chạy nhanh đến Trương gia,bà Trương lại hỏi tiếp.
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Cháu tên gì? Nhiêu tuổi rồi?
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Con.. Tên Trương Trạch Vũ ạ,còn tuổi?..
Cậu xòe đôi bàn tay nhỏ ra,đếm từng ngón rồi ngước mặt lên trả lời bà.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
15 tuổi ạ
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
//Cười nhẹ//
Bà thấy Cậu đã quên chuyện khi nãy cũng nhẹ lòng hơn.. Khẽ cười cho Cậu cảm thấy vui hơn.
Ông Trương cũng xen vào nói tiếp.
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Bây giờ cháu cứ gọi hai ta là ba mẹ //Cười hiền//
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Vậy là Bảo có hai ba,hai mẹ luôn. //Cười//
Cậu nghe thế thì cười tít cả mắt. Thế là Cậu lại có gia đình mới rồi,không bị bỏ rơi rồi..
Ông bà Trương nghe xong cũng chạnh lòng,vì rõ ràng..
Trên tấm bảng ấy ghi là "Đứa trẻ không ba không mẹ.." cơ mà?..
Nhìn thấy Cậu vui thế,ông bà Trương cũng chẳng nỡ dập tắt nụ cười ấy nên cũng gượng cười theo..
Dù đã có một ba mẹ nuôi mới
Nhưng..
---------------
_𝙺𝙰_𝙱𝚃𝚁𝙰𝙽_♡💤
_𝙺𝙰_𝙱𝚃𝚁𝙰𝙽_♡💤
Ờ thì ờm.. Đăng vui vui, nên truyện xàm:)

Chap 2:

--------
Nhưng nói đi cũng phải nói lại chứ.. Dù sao thì nỗi đau này vẫn là quá lớn với Cậu,có thể nó sẽ khiến Cậu nhớ mãi.
Cậu lại còn bị ngốc,nếu lỡ có gì đó khiến Cậu kích động có lẽ sẽ nhớ đến những quá khứ buồn như này chẳng hạn ?
Cậu có thể vẫn sẽ nhớ mẹ chứ..
Nghĩ thôi đã thấy thương rồi..
____________
Một lúc lâu sau,trước cửa Trương Gia có một chiếc xe sang đậu ở trước đó. Ba người,hai lớn,một nhỏ bước vào căn nhà ấy.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Oaaa,nhà mẹ to thật luônn
Cậu vui vẻ nhìn căn biệt thự xa hoa lộng lẫy trước mắt không khỏi ngạc nhiên.
Ông bà Trương nghe Cậu nói vậy chỉ cười nhẹ rồi dẫn Cậu vào nhà.
Khí chất của ông bà Trương toát ra vẻ quyền quý cao sang,đi đến đâu đều có người hầu cúi đầu chào.
Bé ngốc nhà ta cũng rất ngoan,thấy ai chào mình liền nhanh nhẹn chào lại.
Chưa gì đã có người bắt gặp Cậu đi cùng bà Trương.
Có lẽ sắp có tin hot nhất cả nước rằng nhà họ Trương có thêm cậu út nhỏ.
Bước vào nhà,Cậu chẳng dám ngồi xuống ghế vì sợ bẩn ghế.
Bà thấy Cậu vậy cũng không ép mà dẫn Cậu đi lên tầng,bước đến chiếc phòng đối diện phòng Anh.
Khi bước ngang bà còn mở cửa phòng Anh quát lớn.
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Này! Có đi ngủ mai đi học không hả?
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong căn phòng đó,bộ dạng lười nhác. Cậu nghe thấy tiếng người cũng ngó đầu vào xem thử.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Con biết rồi mà //Tắt điện thoại//
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Bảo chào anh ạ //Cười//
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
?!
Anh nhíu mày nhìn Cậu,bà cũng chịu khó giải thích cho Anh. Anh lại chẳng quan tâm mà đáp.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Nó có như nào cũng không phải em con!
Cậu không hiểu,bà Trương thì chỉ thở dài rồi tắt đèn đóng cửa phòng Anh lại.
Bà dẫn Cậu với căn phòng đối diện với ý định để Cậu ở đó. Căn phòng gọn gàng,ít khi có người ở nên cũng khá sạch sẽ,chẳng vướng mùi của ai cả.
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Chết mất,để ta đi mượn đồ của Tuấn Hào cho con //Bước qua phòng Anh//
Cậu nghiêng đầu nhìn bà bước đến phòng Anh mở cửa ra,bật sáng đèn lên rồi hỏi.
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Ngủ chưa đấy? Mau lấy cho em bộ đồ xem nào. //Gọi Anh//
Anh hậm hực bước xuống tủ quần áo kiếm một bộ đồ cũ nhưng trông cũng khá sạch mà mình không mặc vừa rồi đưa cho bà Trương
Nhưng trông nó vẫn rất lớn so với Cậu thì phải..
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Mày chẳng còn bộ khác nhỏ hơn à con?
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Bộ đó là nhỏ nhất rồi đó mẫu hậu ơi
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Ừm
Bà lại đóng cửa phòng Anh rồi bước qua phòng Cậu.
Ủa,hình như bà quên tắt điện phòng Anh thì phải..
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
//Nhớ ra gì đó// "Mà thôi kệ nó đi"
Bà cũng lấy bộ đồ cho Cậu mặc thử.
Một chiếc áo sơ mi trắng kèm theo đó là một chiếc quần đen trông cũng khá ngắn thì phải.
Không biết Anh tìm đâu được bộ đồ đó nhỉ ?
Bà Trương cứ không khỏi thắc mắc. Vì thằng quý tử nhà mình có bao giờ mặc đồ thế đâu ?!
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Bảo đi tắm ạ !
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Ừm //Cười//
Bà chỉ cho Cậu chỗ tắm,chỗ vscn,chỉ nơi cất quần áo cho Cậu.
Cơ mà.. Cậu đã có bộ quần áo nào đâu..
Cậu cũng tươi cười ghi nhớ tất cả,từng nơi,kể cả phòng Anh..
Cậu cũng ngoan ngoãn đi tắm rồi trèo lên giường ngủ.
____________
Vào sáng hôm sau,khi mọi người còn say giấc nồng em bé ngốc nhà ta lại thức giấc mất rồi.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Oaaaa //Vươn vaii//
Cậu cũng bước xuống giường rồi từng bước đi vào nhà vs để vscn rồi xuống nhà.
Giờ này Ông bà Trương chưa dậy,Anh cũng chưa. Thế ai trong phòng bếp ấy nhể?
Hình như là Nhiên Nhiên! Người hầu thân cận nhất của Trương gia. Cô cũng chỉ tầm 28 tuổi và cũng là trẻ mồ côi được Trương gia nhận về từ năm 10 tuổi rồi xin làm giúp việc thì phải.. Lúc nhận vào cũng là lúc A Thuận được 1 tuổi.
Trần An Nhiên
Trần An Nhiên
A.. Nhị thiếu gia,người thức sớm vậy ? //Lễ phép//
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Chị là ai thế ạ?
Trần An Nhiên
Trần An Nhiên
À chị là giúp việc lâu năm ở đây ấy.. Em gọi chị bằng Nhiên Nhiên nhé //Cười//
Cô thấy Cậu dễ thương thế thì cũng thoải mái hơn. Cô càng nhìn lại càng muốn tiếp xúc nhiều với Cậu vì trông Cậu khả ái quá đi mất,lại còn rất hút người với bộ đồ Cậu đang mặc.
Thấy Cô cười Cậu cũng cười tươi nhìn Cô. Rồi cả hai người cùng nhau ngồi trò chuyện,lúc lâu sau thì bà Trương cũng xuống phòng bếp để chờ bữa sáng.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Ba đâu ạ?
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Ba con chuẩn bị lên công ty rồi.
Bà vừa nói dứt câu thì ông Trương đi xuống,vội vàng bước ra ngoài mà chỉ kịp nói mỗi câu..
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Trương Tuấn Thiên - Ông Trương
Ta không ăn sáng,cả nhà ăn vui vẻ nhé
Rồi liền bước ra ngoài. Hồi sau thì đến Anh xuống,trên người là bộ quần áo đồng phục trường xộc xệch trông như học sinh cá biệt.
Cơ mà đúng là vậy mà ? Tuy thành tích của Anh rất tốt,nhanh lại là trùm trường chẳng ai dám động vào.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Anh không ăn sáng ạ? //Quay ra nhìn Anh//
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Cậu bước đến gần nơi Anh đang xỏ giày
Nghe câu trả lời Cậu hỏi tiếp.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Thế anh đi đâu vậy ạ ?
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Hỏi nhiều thế?❄
Giọng Anh trầm hẳn đi như đang khó chịu vậy.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Bảo chỉ hỏi.. //Rũ mắt//
Anh thấy Cậu vậy cũng chậc lưỡi rồii trả lời lại.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Đi học.
Cậu nghe được câu trả lời liền vui vẻ lại mặc dù chả hiểu đi học là cái quái gì cả.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Anh đi học vui vẻ ạ //Cười tươi//
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Ừ //Bước ra ngoài//
Anh đi rồi thì Cậu cũng bước lại bàn và cùng ăn sáng với bà Trương.
Cậu cứ lạc quan,vui vẻ như thế khiến ai gặp cũng phải cười nói cùng Cậu,Cậu còn mang lại cho họ những năng lượng tích cực để giải tỏa một ngày dài mệt mỏi.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Mẹ,đi học có vui không ạ? //Nghiện đầu nhìn bà//
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Châu Thiên Hạ - Bà Trương
Có,con sẽ có nhiều bạn,rất rất nhiều bạn,họ sẽ chơi cùng với con. //Cười hiền//
Cậu nghe thế liền hứng thú mà nằng nặc đòi bà Trương cho mình đi học. Bà nghe thấy thì cũng đồng ý.
Mai là Chủ Nhật,mai bà sẽ đi đàm phán với Hiệu Trưởng để cho Cậu vào trường,vì Cậu đâu vào để học.
Ngày hôm đó trôi qua thật nhanh,cũng nhàm chán như những ngày trước,chả có gì để kể.
Và rồi đến ngày hôm sau,nghĩ là làm. Sáng này bà Trương hẹn gặp Hiệu Trưởng trường Anh để đàm phán về việc cho Cậu vào để chơi và học tại lớp 12.
------------

Chap 3:

_𝙺𝙰_𝙱𝚃𝚁𝙰𝙽_♡💤
_𝙺𝙰_𝙱𝚃𝚁𝙰𝙽_♡💤
Haloo~
----------
Người Hiệu Trưởng nghe cũng không khỏi bất ngờ, điều này thật khó suy nghĩ đến.. 15 tuổi vào lớp 12 sao ?
Cuối cùng nhờ vào quyền lực, bà cũng đàm phán thành công với Hiệu Trưởng trường.
Thế là ngày mai Trương Trạch Vũ đã có thể đi học, bà mua đồng phục, cặp, vở trắng và viết cho Cậu.
Tầm trưa về, bà kêu Cậu vào phòng Trương Tuấn Hào rồi nhờ Hắn chỉ viết những chữ cơ bản. Lúc đầu Tuấn Hào vùng vằng không chịu nhưng cuối cùng cũng chào thua trước câu "cắt thẻ" của bà.
Hắn trải một tấm thảm lông mềm ở nền đất rồi đặt chiếc bàn nhỏ kế bên bàn mình để Trương Tiểu Bảo ngồi. Trên đó còn có thêm một cây viết chì mà những tờ giấy trắng.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Bảo viết gì ạ ? //Nghiêng đầu//
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Hmm...
Hắn suy nghĩ một hồi thì ghi một chữ ra rồi đưa cây bút chì cho Cậu ghi theo.
Đó là chữ "Trương Tuấn Hào".
Lúc đầu những nét bút run run như hình con giun lớn, Tuấn Hào ngồi ở bàn cao học bài nhưng lâu lâu vẫn cứ nhìn qua bên Trạch Vũ. Thấy vậy liền cất tiếng nói.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Vẽ giun à ?❄
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Bảo không có bicc.
Tầm vài phút sau, Cậu vẫn chưa thạo được chữ nào cả. Nhưng cũng đã trưa lắm rồi, không thể bắt Tiểu Bảo ngồi đây viết mãi được, vì Cậu cứ ngáp ngắn ngáp dài, có lẽ Trạch Vũ buồn ngủ rồi thì phải. Hắn cũng đành để Cậu về phòng.
Nhưng Cậu vừa ra chưa bao lâu thì tiếng mở cửa lại vang lên.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
//Nhướng mày//
Hắn nhướng mày nhìn ra cửa, ánh mắt đen nhánh nhìn con Thỏ nhỏ kia.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
//Ngó đầu vào//Chưa dẹp.. //Chỉ bàn//
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Tí khác có người dọn.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Vângg. //Cười//
Trạch Vũ cười rồi cũng đi về phòng mình, còn Tuấn Hào vẫn đơ người ra bởi nụ cười ấy của Cậu.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
*Đ-đẹp quá..*
__________
Tới chiều mát, Cậu đã dậy, bà kêu Tuấn Hào đưa nhóc nhỏ kia đến TTTM để mà mua ít đồ mặc vì Cậu không có đồ ở đây.
Hắn ra bước ra ngoài, theo sau là Cậu vẫn đang mặc bộ đồ Trương Tuấn Hào cho mượn vì chưa có đồ khác để thay ra. Nhưng Cậu đã tắm rồi,chỉ là mặc lại bộ đồ trước đó thôii, vì Cậu làm chi có đồ đâu mà.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Hơ hơ..
Hắn cười bất lực với bồ đồ đó của Cậu. Quần có phải quá ngắn so với Cậu không đây ?
Hắn nghĩ rồi vội vàng lấy áo khoác choàng vào người Cậu, áo khoác dài nên ít nhiều cũng che được chiếc đùi ấy. Nhưng còn đôi chân trắng nõn đấy thì không..
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
//Nhìn Cậu//
Tuấn Hào thấy vẫn chưa che hết thì bất mãn mà bế sốc Trương Trạch Vũ lên rồi lấy áo che từ đùi đến chân Cậu điều này khiến Cậu không chịu mà vùng vẫy không ngừng. Nó cũng chỉ vô ích mà thôi..
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Anh thả Bảo xuống !! //Đập vào lưng Hắn//
Trương Tuấn Hào vẫn xem như không nghe mà cứ thế bước đến TTTM.
Trạch Vũ vùng vẫy một lúc rồi cũng mặc kệ vì đã không còn sức để vùng nữa rồi, Cậu đập vào lưng Hắn khá nhiều, nhưng đối với Trương Tuấn Hào chỉ như kiến cắn mà thôi..
Tầm lúc lâu sau cũng đã đến TTTM. Nơi này khá đông người, cũng phải thôi, nó là lẽ đương nhiên mà.
Cậu thấy nhiều người thì sợ hãi bám chặt lấy cổ Trương Tuấn Hào. Hắn nhìn thấy vậy cũng chỉ cười khẩy.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Nãy đòi xuống cơ mà ?
Giọng điệu Hắn cợt nhả vang lên ở trước cửa TTTM.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Bảo sợ.. //Ôm chặt lấy người kia//
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Ồ, biết sợ cơ đấy. //Nhếch mép//
Hắn bế Cậu vào trong, cảnh tượng trước mắt làm Trạch Vũ vô cùng kinh ngạc, mắt tròn xe lia tới những quầy bánh, quầy kẹo. Tay với tới đống bánh kẹo ở trước mắt mình.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
K-Kẹoo.. //Kéo góc áo Hắn//
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Ngồi im, tí sẽ mua không thì thôi !
Giọng Tuấn Hào đầy đe dọa, miệng nói nhưng tay lại vỗ mô.ng Trạch Vũ khiến Cậu giận dỗi mà khoanh tay quay mặt ra chỗ khác.
Hắn thấy bộ dạng ấy khóe môi cũng bất giác cong lên.
Nếu Trương Trạch Vũ đáng yêu như này tới lúc đi học chắc sẽ bị người ta dụ mà bắt mất quá..
Vậy coi bộ Trương Thiếu nhà ta phải trông chừng và giữ người thật kỹ rồi đây.
Hắn dẫn Cậu đến quầy đồ, sau khi đi xem 7749 bộ đồ thì Trạch Vũ cũng đã chọn được khá nhiều đồ trông có vẻ rất xinh xắn và có vài bộ còn làm Cậu trông dễ thương hơn.
Lấy xong những bộ đó, lúc chuẩn bị ra tính tiền thì mắt Hắn bỗng lia trúng một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, à không phải mỏng, mà là RẤT MỎNG !
Kèm theo đó thì cạch bên là một chiếc quần đen ngắn.
Trông giống bộ Cậu đang mặc nhưng ngắn hơn, áo cũng mỏng hơn. Hắn liền nhìn Trương Trạch Vũ chăm chăm rồi cuối cùng vẫn quyết định lấy bộ đó.
Trạch Vũ cũng mặc kệ Hắn lấy, mắt cứ nhìn xung quanh, vô tình lại nhìn thấy một cửa hàng lớn bán những chú gấu bông siêu xinh. Ở trên kệ cao còn có một chú gấu lớn trông như một chú thỏ.
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Anh hai.. //Kéo kéo góc áo Trương Tuấn Hào//
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Hửm ? //Nhướng mày nhìn//
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Thỏ.. Thỏ xinh !! //Chỉ//
Hắn thấy Trạch Vũ chỉ thì cũng nhìn theo, thấy một con gấu bông cinnamoroll to đùng.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Thích nó à ?
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Trương Trạch Vũ - Tiểu Bảo
Đúng, Bảo thíchh !
Trương Tuấn Hào thanh toán nhanh đống đồ ở đây, rồi qua bên cửa hàng đối diện để mua chú gấu ấy.
Hắn thả Trương Trạch Vũ xuống để tự đi, chiếc áo khoác cũng theo đó mà rơi xuống..
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Chậc ! //Nhíu chặt đôi mày//
Hắn đưa Cậu cầm túi đồ rồi bước đến kệ cao để lấy chú gấu bông to đùng ấy, ra thanh toán xong thì lại tiếp tục qua quầy bánh kẹo. Lúc này Tuấn Hào chỉ muốn mua thật nhanh để còn ra ngoài, vì quá nhiều người đang nhìn vào đôi chân kèm với cái đùi non trắng nõn, nuột nà đó rồi.
Trương Tuấn Hào - A Thuận
Trương Tuấn Hào - A Thuận
*Sao cứ thấy.. Khó khó chịu ấy nhỉ ?* //Nhìn Cậu đang mua kẹo//
-----------

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play