[Natsume - Gin]: Anh Trai Thất Lạc.
1. Hãy để tôi yên.
Sinh ra trong gia đình có truyền thống làm nghề trừ yêu.
Tôi không được yêu thương như em ấy?
. . .
Ôi Ryu chan của mẹ, con lật người được rồi nè!
X X X
Đôi mắt xanh sắc sảo thế này rất giống nội nó, chắc chắn sẽ thừa hưởng khả năng tâm linh mạnh rồi!
X X X
Haha, giỏi lắm con trai của ta!
Lúc nào cũng ở phía sau tấm cửa giấy đó, ngắm nhìn và lén nghe họ nói.
X X X
Chậc, tiêu diệt yêu quái lớn là mày làm à!
X X X
Mày cút vô phòng cho tao! Không được nói nửa lời với người ngoài về khả năng của mày!
Tôi không biết, tôi không hiểu lời của người gọi là cha tôi đó.
Năm tháng trôi qua, em trai tôi dần lớn lên.
Khả năng tâm linh nó cũng ngày một mạnh hơn.
Nhưng khi nó thể hiện sức mạnh của mình, khoe với cha. Nó lại được khen, rồi cha tự hào kể với dòng họ và các tộc trừ yêu khác.
Tôi như thế nào, tôi có mạnh không, cha có kể tôi với họ không?
X X X
Mày dám lẻn ra ngoài trừ yêu nữa hả!
X X X
Những người tộc khác thấy thì sao!
Tôi không đáng để cha tự hào, nên ông mới đánh tôi như thế.
Thật không chịu nổi mà...
Tôi ghét yêu quái, lẫn con người. Cả thế giới xung quanh tôi.
Gin
"... Quên đem đồ ăn rồi."
Gin
"Nên ở lại qua đêm hay về nhà luôn đây?"
Thật hão huyền khi ôm hi vọng cha hoặc mẹ sẽ đến tìm tôi.
Gin
"Những lúc qua đêm thế này đều không có ai đến tìm mình."
Gin
"Về rồi cũng không ai quan tâm."
Gin
"Cha lại đánh vì sợ ở bên ngoài mình lại thể hiện sức mạnh tâm linh, nhỡ đâu những tộc trừ yêu khác biết."
Mỉa mai làm sao, khi gia tộc có truyền thống làm nghề trừ yêu lại không muốn để những tộc khác biết con mình có khả năng nhìn thấy Yokai?
Em ấy thì được, vậy tại sao tôi lại không?
Gin
"Ha... đối xử thế này, bộ mình là con nuôi chắc."
Gin
"Con cũng do cha mẹ sinh ra mà, tại sao lại thương mình em ấy chứ?"
Gin
"Cha mẹ không thử nhìn nhận con, mỉm cười với con một lần nào sao?"
Quên đi, ngủ đi. Ngủ rồi mọi chuyện sẽ qua.
[Ừ nó đó, thằng nhóc con người chuyên giết quái ở phía Đông kia đó!]
Khi bọn chúng cứ chăm chăm nhìn tôi như thế.
[Giờ sao đây, nên đuổi nó trước khi nó giết bằng hữu bên mình không?]
[Không được đâu, nó mạnh lắm, nó giết lại chúng ta đó!]
[Vậy thì ném đá đuổi nó đi, nó bắt thì chạy!]
Gin
Chậc, ai lại đi chơi ném đá hả!
Gin
Chọi lỡ bể đầu luôn thì sao?!
Gin
Ta sẽ không giết các ngươi nên cút đi, nếu làm phiền thì ta sẽ giết thật đó!
Lại được yên tĩnh như trước.
Gin
"Chậc, chẳng ngủ được nữa."
Gin
"Đám Yokai đó... lẽ ra nên giết cho rồi."
Nếu không có Yokai, đồng nghĩa với việc sẽ không có nghề trừ yêu.
Vậy thì thế giới này có yên bình hơn không?
Gin
"Biết đâu cha... có đối xử mình tốt hơn không?"
Gin
"Cái suy nghĩ nông cạn này..."
Lấy áo khoác trùm lên, nằm xuống ráng ngủ lại.
Gin
"Phải ngủ, ngủ mai còn đi học..."
Là giấc mơ, hay là thực. Những tiếng động này từ đâu ra?
Giống như tiếng bước chân, mà khoan, tiếng bước châ-
Yokai to lớn, với cột sống dài gắn liền cổ. Khớp xương cách cách bò trên mặt đường như tiếng bước chân.
Khí lạnh từ miệng nhả ra, giọng nói trầm đục vang bên tai những lời nguyền rủa như cổ trùng độc dược bám đuổi lấy.
Gin
KHÔNG TRÁNH RA! CÚT ĐI!!!
Liều hết sức bình sinh chạy trốn khỏi nó.
Không thể làm gì được, tôi sợ hãi với những gì tôi không biết.
Chưa từng được cha dạy cách trừ yêu, trước giờ chỉ đấm những con Yokai nhỏ nếu chúng làm phiền tôi.
Còn con Yokai này.... Đối với loại quái vật này...
Thứ sánh ngang với ngôi nhà hoang tôi vừa chạy trốn đó....
Tôi có thể... làm gì được đây?
Trái ngược với thân hình to lớn chỉ có đầu và cột sống dài chừng chục mét đó.
Yokai đáng sợ ấy bò rất nhanh.
Có thể xuất hiện ngay bên cạnh tôi bất cứ lúc nào.
Gin
"Không, đừng tới đây, đừng tới đây!"
Băng thật nhanh qua những bụi gai đến trầy xước mặt mày.
Phải thật nhanh, chạy vào những hàng cây hẹp dài đó, có lẽ con quái vật đó sẽ khó di chuyển hơn và thân cây cao lớn sẽ che lấp cơ thể tôi.
[Ui hắn nữa! Ngài Urashi đáng sợ đó! Hắn đang đuổi theo loài người!]
[Ngài Urashi đó thật đáng sợ, giết những Yokai bé nhỏ như chúng ta rất nhiều.]
[Nhưng tên con người đó cũng giết, vậy có nên báo ngài Urashi rằng thằng nhóc đó đang ở đây không?]
Gin
Không! Ta xin các ngươi đừng nói! Đừng nói!
Gin
Cầu xin các ngươi giúp ta trốn thoát khỏi hắn! Cầu xin các ngươi!
Trái tim vang những hồi đập nhanh như muốn sổ khỏi lồng ngực. Đáng sợ quá, cứu tôi, làm ơn đừng nói, đừng nói với tên quái vật đó, làm ơn hãy cứu tôi, trốn thoát khỏi nơi này đi...
Khoảnh khắc hàm răng to lớn đó tiến đến gần.
Trong phút chốc, bãi đất đá bên cạnh tôi bỗng sụp đổ.
Tôi rơi xuống, lăn dài xuống đó, với bụi bặm đất đá va đập vào tôi.
Gin
Ưgh..."Không được. Nín thở lại, nín thở lại!"
Tên Yokai gọi là Urashi đó cúi đầu xuống, nhìn vào khu rừng cách một bậc thềm bên dưới.
Chỉ chừng 7 mét. Nhưng đêm khuya, trời tối mịt mù sẽ chẳng rõ bóng hình ai.
Z Z Z
-PhẢi-kiẾm...BêN-KiA-
Z Z Z
-CoN- NgƯờI- ThƠm-NgOn...
Tiếng 'bước chân' dần xa đi, cho đến khi không nghe thấy âm thanh nào.
Đôi tay lẩy bẩy mới dám bỏ ra khỏi miệng.
Cơ thể đầy vết xước, cổ chân vì băng qua bụi gai mà rơm rớm máu.
Giờ lại còn trật, xương vai thì...
Có lẽ vì đêm tối đáng sợ này.
Có lẽ lại phải cô đơn chịu đựng.
Nên giờ phút này, mới khóc khó coi thế này đây.
[Ôi, là thằng nhóc đó. Nó bị thương rồi.]
[Mùi máu, ta ngửi thấy múi máu!]
Gin
Tôi không muốn thấy các ngươi....
Yokai
Không không, bọn ta không làm hại nhóc đâu!
Yokai
Nhóc bị thương rồi, bọn ta chỉ muốn-
Gin
TA KHÔNG MUỐN THẤY YOKAI CÁC NGƯƠI NÊN CÚT ĐI!
Tâm trạng phức tạp, chẳng cần biết bọn chúng nói gì. Tôi chỉ muốn gào thét lên.
Gin
Tôi xin các người, hãy để tôi yên đi...
Yokai
Xin lỗi, đứa nhóc loài người.
2. Mặt nạ.
Gin
... Không phải tôi đã nói để tôi yên rồi sao?
Được một lúc khi bọn Yokai nhỏ rời đi.
Một loài Yokai khác, không biết ở nơi nào, mà chỉ có giọng nói vang bên tai.
[Nhóc con, ngươi có muốn nhớ kí ức kiếp trước không?]
Gin
Ông là loại Yokai mạnh tới mức cho phép tôi nhớ về đời trước à?
Gin
Hay lại là loài Yokai chuyên lừa lọc, cho nhớ lại kí ức nhưng thực chất là xâm chiếm tâm trí hay lấy đi kí ức tôi?
[Không, ta không phải Yokai xấu đó.]
[Mà ta cũng không hẳn là Yokai nữa.]
[Sirius, ta là vị thần bảo hộ bãi cỏ nhỏ này.]
Gin
Vị thần bảo hộ bãi cỏ nhỏ?
[Sở dĩ ta được sinh ra từ chấp niệm lưu luyến của một linh hồn, thứ được sinh ra ở bãi cỏ này từ hàng trăm năm về trước.]
[Nhiệm vụ của ta là phải bảo vệ kí ức, sức mạnh linh hồn còn sót lại ở vùng đất này nên ta phải ở đây.]
[Và ngươi, con người. Chính là kiếp sau của linh hồn chấp niệm đó.]
Gin
Tôi ư? Kiếp trước gắn bó với bãi cỏ này á?
[.... Chắc có thể hiểu vậy.]
[Cụ thể hơn thì, nếu ngươi tò mò. Ngươi có muốn nhớ lại kí ức kiếp trước không?]
Gin
... Nếu nhớ lại rồi thì ông sẽ ra sao?
[Ta sẽ biến mất. Nhiệm vụ ta hoàn thành rồi thì sẽ không còn gì giữ ta tiếp tục tồn tại nữa.]
Gin
Thế ông có hối hận nếu trao cho tôi không?
[Ta chỉ tan biến vào hư vô, trở thành một phần của đất trời, cơn gió. Như thế đã vui rồi.]
Gin
Nếu vậy thì... tôi hỏi ông câu này nhé?
Gin
Kiếp trước của tôi, nó có hạnh phúc không?
Gin
Tôi có cô đơn như bây giờ không?
Gin
Và tôi... có được cha mẹ yêu thương không?
Siết lấy mảnh áo lồng ngực, gáy cổ bê bết máu khiến tôi tập trung hơn.
Đầu óc trống rỗng, chỉ để nghe được câu trả lời đó.
[Cha mẹ không yêu thương ngươi.]
[Ngươi có lúc cô đơn, có lúc không.]
Dù ở nơi rừng rậm u tối, cơ thể chi chít vết thương.
Chẳng hiểu sao lúc này, tôi lại cảm thấy vui.
Lâu lắm rồi, mới cười thoải mái thế này.
Gin
Cảm ơn ông vì đã nói cho tôi.
Gin
Tôi muốn nhớ kí ức kiếp trước của mình, được chứ?
[Nè, tại sao anh lại ở một mình vậy?]
[Em không thể chạm vào anh sao?]
[Vâng, mùa hè tới gặp lại anh sau nhé!]
[Hì hì, như thế này thì mình không lạc nhau nhỉ?]
[Vâng... tạm biệt anh nhé.]
Gin
"Kiếp trước... mình cũng tên Gin ư?"
Dần dần, chuỗi kí ức đan lồng vào nhau.
[Đừng khóc, anh dẫn nhóc ra khỏi đây nhé?]
[Cẩn thận chút, té thì anh cũng không đỡ được đâu.]
[Đi thôi, anh dẫn nhóc ra.]
[Anh cuối cùng có thể chạm vào em rồi.]
À.... kí ức đẹp đến vậy sao?
Gin
"Yokai.... cũng là người nhận nuôi mình."
Gin
"Hóa ra, mọi thứ đều không xấu...."
Gin
"Tất cả chỉ là do, mình từ bỏ không chịu nhìn nhận chúng thôi."
Chìm vào trong giấc mộng xưa.
Chợt từ thân cây đa cổ, một bàn tay đen nhánh to lớn bỗng trồi ra.
Cầm theo đó một chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ trăm năm về trước, thứ cô gái năm đó đã trả về nơi đây.
[Trả lại cho ngươi, con người.]
Nơi thiếu niên quay về hồi ức xưa.
3. Yorishima.
[Ôi trời ơi, con ai mà đáng yêu quá vậy ta?]
[Haha, tóc trắng sao. Vậy là thừa hưởng từ bên nội anh rồi, nhưng mà mắt thì giống em quá đấy.]
[Hì hì, con cũng có nét anh mà. Coi này, kiểu gì thế nào lớn lên cũng đẹp trai cho xem.]
[Haha, điển trai giống anh thì chắc phải thêm đứa nào dịu dàng giống em nhỉ?]
[Thế khi nào sinh tiếp em?]
[Ối anh giỡn mà, tầm năm sau đi. Năm sau thêm đứa nữa nhé!]
[Aiz thiệt tình, anh đúng là- Úi con dậy rồi, trời ơi tại anh ồn ào quá đó!]
[Haha thôi mà, để con dậy luôn đi.]
[Nào, con dậy chơi với cha nhé, Gin!]
Gin
"... Là đang nói mình sao?"
Chớp mắt mơ hồ nhìn trần nhà lát gỗ.
Có lẽ vì vừa tỉnh lại nên chưa nhận thức được điều gì, cũng như biết đến sự hiện diện của người còn lại trong phòng.
Bóng lưng đối diện cửa sổ, gió lùa vào làm sợi tóc người đàn ông khẽ bay.
Người đàn ông dáng vẻ cương trực, hỏi thiếu niên.
Yorishima
Nhóc thấy thế nào rồi, có đau ở đâu không?
Lia đôi mắt qua người đàn ông.
Thiếu niên lập tức ngồi phắt dậy, khuôn mặt tràn ngập sự bối rối.
Gin
Từ từ, cháu ở đâu đây? Sao cháu...
Chưa kịp hỏi xong, thiếu niên chợt để ý đến mu bàn tay mình.
Cả hai bàn tay đều được quấn băng, Gin nhận ra không chỉ ở tay. Mà gáy cổ cũng được băng bó, chân rồi cùi chỏ nữa....
Gin
"À đúng rồi, mình bị té trong rừng mà."
Gin
"Vậy ra chú này cứu mình rồi."
Đối diện với đôi mắt ánh bạc ngây ngô đó.
Yorishima thở dài, nói với cậu.
Yorishima
Ta không phải người xấu gì nên đừng lo.
Yorishima
Ta chỉ đem nhóc về vì thấy nhóc bị thương trong rừng đó thôi.
Yorishima
Mà rốt cuộc tại sao nhóc lại bị thương trong rừng hả? Ba mẹ nhóc đâu?
Yorishima
Điện thoại cũng không có, lỡ bị gì thì sao điện cho ba mẹ hả?
Yorishima
Thật tình, con nít giờ ba mẹ thả cũng thoáng quá ha?!
Yorishima bực mình, mà quyết không trách phụ huynh Gin nữa nên quay về vấn đề chính với cậu.
Yorishima
Chơi ở đâu không chơi, sao lại vào sâu trong rừng chơi hả?
Yorishima
Nhóc không biết nó nguy hiểm à?
Yorishima
Biết mà còn vô??
Gin
Thì, thì tại tối qua cháu có việc xíu nên mới vô thôi!
Gin
Chứ cháu không có chơi...
Yorishima
Ha, con nít con noi mà bày đặt có việc trong rừng.
Yorishima
Hay nhóc giận ba mẹ nên trốn lên rừng à?
Yorishima
Chậc, biết ngay mà!
Yorishima
Con cái gì đâu làm ba mẹ lo lắng quá đó!
Yorishima
Nhóc mau về đi, à không. Đưa số điện thoại đây ta gọi luôn!
Yorishima
Chắc họ giờ ráo riết tìm nhóc rồi đó!
Yorishima mệt lòng, vừa mở điện thoại ra thì Gin nói...
Gin
Cháu vào rừng qua đêm như thế cũng nhiều lần rồi.
Gin
Ba mẹ... Không ai tìm cháu đâu.
Thiếu niên rũ mắt, nắm hờ chiếc mền đắp trên chân mình.
Đôi mắt ánh bạc lấp lánh khi nãy giờ đã vụt sáng đi.
Thân hình gầy gò của thiếu niên toát lên vẻ yếu đuối. Tâm hồn tựa như đã chai sạn.
Nhìn qua, ai cũng sẽ thấy rằng đó là một đứa trẻ con trông cô đơn và đáng thương làm sao.
Yorishima
"... Ba mẹ vô tâm à."
Yorishima
"Bảo sao đứa nhỏ này mới nãy tỉnh lại nhìn vô hồn như thế."
Tựa như một chú chim non bị nhốt trong lồng.
Lẻ loi, không thể bay, lại còn...
Yorishima
"Giống như bị cái gì đó áp đặt lên."
Nghi ngờ là bùa chú, nhưng chỉ là cảm giác thôi.
Yorishima
"Thằng nhỏ còn không biết đến thế giới Yokai thì sao biết bùa chú là gì chứ."
Yorishima
"Mình suy nghĩ nhiều rồi."
Trong lúc Yorishima bận suy nghĩ, có vẻ Gin đã bình ổn xong trạng thái cảm xúc của mình.
Gin
Cái mặt nạ trên tường kia... là chú nhặt về đúng không?
Yorishima
Gì? Cái mặt nạ đây hả, ừ thì ta nhặt về -
Yorishima
TỪ TỪ CÁI GÌ Á?!
Yorishima
N-Nhóc thấy mặt nạ này hả?
Yorishima
Aishh! Điên thiệt mà!
Yorishima lấy tay xoa xù đầu anh rất là mệt mỏi khi biết mình lại dính chuyện phiền phức rồi!
Gin
T-Từ từ, chú hỏi cháu thấy mặt nạ đó không, bộ không lẽ ý chú là... ?!
Yorishima
Ừ, ta cũng thấy được Yokai đó.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play