Sapphire Máu
Chương 1: Cuộc gặp định mệnh
Buổi chiều ở trung tâm thành phố như được phủ lên một lớp ánh sáng mềm mại. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên trong quán cafe nhỏ ven đường – nơi những người bận rộn dừng chân để tìm chút yên bình giữa bộn bề. Ginny – cô chủ tiệm hoa đầu phố, hôm nay không mặc chiếc tạp dề dính phấn hoa thường ngày. Thay vào đó là chiếc váy liền màu hồng nhạt nhã nhặn, tóc búi cao, để lộ chiếc cổ thanh mảnh. Cô vừa nhận được tin giao hoa thành công cho khách nên ghé qua đây thưởng cho mình một tách cappuccino nóng.
Ginny không ngờ, chỉ vài bước chân nữa thôi, cô sẽ gặp người đàn ông thay đổi cả cuộc đời mình.
Khi đang mải nhìn bảng thực đơn treo trên tường, một cú va mạnh từ phía sau khiến Ginny loạng choạng. Cốc cà phê nóng từ tay gã đàn ông đó đổ ập vào người cô. Cảm giác bỏng rát chạy dọc cánh tay. Ginny lùi lại theo phản xạ, định lên tiếng thì…
Nhân vật nữ phụ
Bộ cô không có mắt hả?
Giọng nói chua ngoa của cô gái đi bên cạnh gã kia vang lên
Cô ta ăn mặc sành điệu, tóc uốn xoăn đắt tiền, ánh mắt khinh khỉnh liếc Ginny từ đầu đến chân.
Gã đàn ông – cao lớn, áo sơ mi sọc còn nguyên mùi nước hoa sang trọng – chẳng thèm nhìn Ginny lấy một cái. Gã chỉ nhún vai rồi bước thẳng, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Quản lý quán bắt đầu rối rít xin lỗi, còn Ginny, tay run run vì bỏng, vì uất ức, vì không tin rằng ở đời lại có người vô cảm đến thế.
Trần Đăng Dương
Xin lỗi cô ấy
Giọng nói trầm, lạnh, đầy mệnh lệnh vang lên từ phía sau.
Người đàn ông vừa bước vào cùng một siêu mẫu nổi tiếng – mái tóc đen vuốt ngược, áo khoác đen dài, đôi mắt sắc như dao cạo – đứng đó, ánh nhìn thẳng vào gã vừa va vào Ginny.
Nhân vật nam phụ
Anh là ai mà xen vào chuyện không liên quan?
Trần Đăng Dương
Xin lỗi cô ấy
Người đàn ông lặp lại, lần này chậm rãi và nguy hiểm hơn. Bàn tay đút trong túi áo khẽ động, ánh kim loại lóe lên dưới lớp áo.
Gã kia tái mặt. Một thoáng do dự, rồi cúi đầu lí nhí
Anh quay sang người phụ nữ đối diện, ánh mắt lạnh lùng có chút tàn nhẫn.
Gã đàn ông lập tức kéo tay cô ta, đẩy cô ta cúi xuống. Cô ả đành hậm hực
Nhân vật nữ phụ
Xin lỗi, được chưa?
Nói rồi cả hai kéo nhau đi vội khỏi quán.
Ginny ngơ ngác. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy ánh mắt lạnh như sương khuya kia lướt qua mình trong tích tắc, anh ta vương tay lấy cà phê, rồi rời đi. Không một lời hỏi thăm. Không một cái gật đầu.
Anh ta chỉ đến, bắt cả thế giới xin lỗi cô… rồi biến mất như chưa từng hiện diện.
Ginny đứng đó, chiếc áo ướt sũng cà phê, trái tim lỡ nhịp.
Ginny
“Người đàn ông ấy là ai?”
Khi bước ra ngoài, cô chỉ kịp nhìn thấy anh lên một chiếc xe sang, ngồi cạnh là siêu mẫu kia – dáng vẻ lạnh nhạt như thể tất cả vừa rồi chỉ là một việc vặt không đáng bận tâm.
Còn cô – lần đầu tiên trong đời, trái tim một người phụ nữ chỉ thích hoa, thích bình yên – bắt đầu rung động vì một người mà cô chưa kịp biết tên.
Chương 2: Lại là anh ấy
Một tuần trôi qua kể từ buổi chiều mưa cà phê ấy.
Ginny vẫn thỉnh thoảng nhớ đến anh – người đàn ông bí ẩn với giọng nói khiến cả căn phòng im bặt, ánh mắt có thể đốt cháy cả ngạo mạn lẫn vô cảm. Cô không biết tên anh, chẳng biết anh làm nghề gì, chỉ nhớ rất rõ cảm giác được đứng sau một người đủ lạnh để dập tắt bất công, nhưng lại ấm đến nỗi khiến tim cô run rẩy.
Cô từng nghĩ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại người đó.
Một buổi tối thứ sáu, bạn thân của Ginny – Chloe – vừa chia tay bạn trai, nằng nặc rủ Ginny đi bar “xả xui”.
Ginny ban đầu từ chối, cô không quen chốn ồn ào. Nhưng sau cùng, cô cũng chiều lòng bạn, trong lòng tự nhủ:
Ginny
“Một chút náo nhiệt, biết đâu lại quên được ánh mắt ấy.”
Quán bar nằm ở tầng hầm khách sạn năm sao
Đèn mờ, tiếng nhạc bass đập vào lồng ngực như nhịp tim điên cuồng
Ginny ngồi trong góc bàn, cốc cocktail đã vơi một nửa. Cô hiếm khi uống rượu, nhưng hôm nay, cái cười quá khích của Chloe và sự lấp lánh rực rỡ của ánh đèn khiến cô ngà ngà.
Lúc Ginny nói sẽ đi vệ sinh, chẳng ai để ý.
Trong hành lang chật hẹp, khi cô vừa mở cửa toilet, một bóng người ép sát từ phía sau. Hơi rượu nồng nặc. Cánh tay gã siết chặt eo cô.
Ginny hoảng loạn, tay đẩy ra nhưng không đủ sức.
Nhân vật nam phụ
Tôi theo dõi cô từ lúc cô bước vào đấy… Nhìn ngon thật…
Nhân vật nam phụ
Im đi, không ai nghe thấy đâu…
Ngay lúc ấy, một tiếng động lớn vang lên – âm thanh khô khốc của cú đấm như rạch toạc không gian.
Tên đàn ông lảo đảo đổ sập xuống sàn
Ginny thở hổn hển, ngã về phía tường
Vẫn là ánh mắt đó – lạnh lùng, trầm tĩnh, như thể mọi hỗn loạn ngoài kia không đủ để khiến anh bận tâm.
Anh nhìn cô vài giây. Rồi quay sang tên đàn ông đang rên rỉ dưới đất, cúi xuống nói nhỏ gì đó mà Ginny không nghe rõ. Chỉ biết, ngay sau đó, hắn lồm cồm bò dậy, bỏ chạy như thể có quỷ đuổi sau lưng.
Anh cũng không định nói gì. Lặng lẽ quay đi, tay chỉnh lại cổ áo sơ mi đen đã hơi nhàu vì đánh nhau.
Cô cất tiếng, lần đầu tiên phá vỡ khoảng cách giữa hai người.
Ginny
Chúng ta… từng gặp nhau, đúng không?
Không quay lại. Chỉ có tiếng giày da vang vọng nơi hành lang yên ắng.
Ginny siết chặt tay. Trong cô vừa sợ, vừa… muốn tiến thêm một bước. Không hiểu vì sao. Như có sợi chỉ vô hình đang kéo cô đến gần anh hơn.
Cô hỏi, như thể hỏi tên một cơn bão vừa cuốn qua đời mình.
Trần Đăng Dương
Dương. Trần Đăng Dương.
Rồi biến mất sau cánh cửa gỗ, để lại Ginny đứng đó, tim đập thình thịch trong ngực.
Ginny
“Tên anh ấy là Dương”
Cô không biết gì thêm – không biết rằng người vừa cứu mình là một trong những trùm mafia ngầm khét tiếng nhất châu Á. Không biết rằng, bước vào thế giới của anh… chính là bước vào một trò chơi không có đường lui.
Chỉ biết rằng, số phận đã sắp đặt cho họ gặp nhau. Hai lần. Trong những hoàn cảnh tưởng như chẳng liên quan.
Nhưng định mệnh thì không bao giờ là ngẫu nhiên.
Chương 3: Duyên hay nghiệt duyên?
Ginny bước ra khỏi hành lang dẫn tới toilet, ánh đèn vàng mờ mờ từ trần bar hắt lên gương mặt cô, kéo dài đôi bóng dưới chân như một vệt khói chảy trôi. Trong cô lúc này, thế giới dường như không còn âm thanh. Tiếng nhạc điện tử, tiếng người cười nói, tiếng ly tách va nhau… tất cả như bị bóp nghẹt dưới một lớp thủy tinh mờ mịt.
Cô bước chậm, như người mất phương hướng.
Tiếng gọi của Chloe – vang lên từ góc bàn VIP
Ginny ngoảnh đầu nhìn nhưng chẳng thể phản ứng kịp
Chloe vội đứng dậy, chạy lại đỡ lấy cô, hoảng hốt:
Chloe
Sao mặt mày trắng bệch vậy?
Chloe
Có chuyện gì trong toilet hả?
Ginny không trả lời. Mắt cô vẫn dõi theo khoảng không phía hành lang – nơi Dương đã biến mất.
Cái tên vừa lướt qua đôi môi anh lại như khắc vào lòng cô một đường rạch ngọt ngào, âm ỉ.
Chloe
Mày không sao chứ? Gin?
Ginny
Có một tên… hắn theo tao vào đó, định hại tao.
Giọng Ginny khàn khàn, như vẫn còn run
Chloe hét lên, quay phắt người định đi tìm người quản lý – nhưng Ginny níu tay cô lại.
Ginny
Có người… đã đánh hắn hỏ chạy rồi…
Ginny
Người đã bắt gã đàn ông kia xin lỗi tao
Ginny
Anh ấy lại xuất hiện… đúng lúc
Cô ngồi xuống ghế, bàn tay vô thức siết lấy cốc nước lạnh trên bàn. Lát sau mới chậm rãi nói, như thể đang kể lại một giấc mơ.
Ginny
Là người mà tao đã gặp ở quán cafe tuần trước…
Chloe
Mày gặp lại người đó?
Chloe
Trời đất, vũ trụ đúng là có âm mưu rồi
Chloe
Anh ta có nói gì không?
Ginny
Chỉ tên anh ấy: ‘Dương’.
Chloe
Không để lại số điện thoại, không hỏi han gì thêm, chỉ nói tên rồi biến mất?
Chloe
Anh ta tưởng mình là nhân vật phim mafia chắc?
Ginny khẽ cười. Nhưng nụ cười lại không mang chút gì lành lặn. Trái tim cô đập loạn trong ngực.
Cô không phải người dễ rung động. Từng yêu, từng đau, từng nghĩ mình cần bình yên cả đời. Nhưng Dương – người đàn ông đó – lại như một nhát dao sắc lạnh cắt vào vùng ký ức cũ, mở ra vết thương mới – đẹp đẽ đến mức khiến cô quên mất rằng mình đang chảy máu.
Ginny chống khuỷu tay lên bàn, vùi mặt vào lòng bàn tay, thì thầm như nói với chính mình:
Ginny
“Là tình yêu sét đánh, phải không?”
Chloe ngồi xuống, mắt vẫn chưa hết lo lắng.
Chloe
Có thể là vậy, nhưng cũng có thể là điện giật đó Gin
Chloe
Mày đâu biết gì về người đó?
Chloe
Chỉ biết mỗi cái tên… Dương
Ginny
Biết đâu anh ấy là ai cũng không quan trọng.
Ginny ngắt lời, ngẩng đầu, ánh mắt bối rối nhưng rực cháy.
Ginny
Chloe, tao biết nghe có vẻ điên rồ…
Ginny
… nhưng ngay khoảnh khắc anh ấy nhìn tao, tao đã biết…
Ginny
Dù không nên, tao cũng không thể dừng lại.
Trước mặt cô, là một Ginny rất khác – không còn là cô chủ tiệm hoa luôn thận trọng, luôn sống giữa cánh hồng và giấc mơ ngọt ngào. Mà là một cô gái đang bị ánh mắt của một người đàn ông lạ hút vào, không lối thoát.
Một cơn bão đã thổi qua đời Ginny – không ồn ào, nhưng mang theo dư âm chết người.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play