[Tường Lâm] Bé Thỏ Bám Dính Gọi Tôi Là Baba
Chương 1
🥛
Bộ truyện này tớ định viết tiểu thuyết nhưng mà trình độ môn Văn có giới hạn nên chuyển sang truyện chat nhé😭
🥛
Mong mọi người hãy đón nhận và ủng hộ🥰
--------------------------
Trời chuyển mưa khi những đám mây xám xịt bắt đầu lặng lẽ tràn qua tầng không, phủ một lớp u buồn lên khu vườn nhỏ phía sau biệt thự Nghiêm gia.
Những hạt mưa đầu mùa không ồn ào, chỉ nhẹ nhàng rơi xuống từng chiếc lá non, tạo nên một bản hòa tấu dịu dàng giữa thiên nhiên tĩnh lặng.
Giữa không gian đang nhuốm màu đen kịt ấy lại xuất hiện một sinh vật bé nhỏ đang kêu thảm thiết
Là một chú thỏ lông trắng muốt, bé đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Chân phía sau của nó đang rớm máu vì bị thương
Dưới trời mưa rả rích, một đôi giày đen bóng dừng lại trước bụi cỏ
Nghiêm Hạo Tường
Đang bị thương sao?
Đó là Nghiêm Hạo Tường - thiếu gia của Nghiêm thị - một tập đoàn kinh tế có sức ảnh hưởng trên cả nước
Anh được biết đến là một người lạnh lùng, sống khuôn mẫu và nguyên tắc.Anh không có sở thích kì quái, càng không thích những sinh vật nhỏ bé ốm yếu cần được chăm sóc
Ấy vậy mà không hiểu vì sao, bước chân của anh lại chững lại trước đôi mắt long lanh của sinh vật đang nằm trên đám cỏ
Đôi bàn tay ấm áp đưa ra nhẹ nhàng bế chú thỏ ấy lên và đem vào nhà
Trong phòng ngủ ở tầng ba, chú thỏ nằm ngủ trên chiếc gối lông mềm mại, chân đã được sát trùng và băng bó cẩn thận
Nghiêm Hạo Tường ngồi bên giường, tay chống cằm, đôi mắt vẫn không rời khỏi sinh vật nhỏ bé đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi
Nghiêm Hạo Tường
"Chỉ là tạm thời"
Nghiêm Hạo Tường
"Khỏe rồi sẽ trả mày về rừng"
Anh lầm bầm, giọng điệu mang vẻ bất đắc dĩ hiếm thấy
Không suy nghĩ gì thêm, anh quyết định leo lên giường đi ngủ, đợi chú thỏ khỏi đau sẽ thả đi
Nào ngờ mọi kế hoạch đều tan vỡ vì một chuyện bất ngờ vào sáng hôm sau
Ánh nắng nhẹ nhàng tràn vào qua tấm rèm cửa, chiếu lên giường khiến căn phòng nhuốm một tầng ấm áp.Nghiêm Hạo Tường mơ màng tỉnh giấc vì cảm giác có gì đó cọ cọ ở cổ
Không phải lông thỏ, mà là...da thịt mềm mại
Chưa kịp hé mắt, một giọng nói non nớt đã vang lên khiến anh bừng tỉnh
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba~
Một bé trai chừng 5 tuổi với đôi má bầu bĩnh đang cật lực ôm lấy cổ Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường sững người, ngồi bật dậy kéo chăn che ngực, nhìn chằm chằm đứa trẻ không biết xuất hiện từ đâu
Nghiêm Hạo Tường
Nhóc...là ai?
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Ba...a... thỏ con
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Con là thỏ, baba nhặt về~
Nghiêm Hạo Tường
Khoan...đừng gọi tôi là baba
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Không đâu, con thích gọi baba mà. Baba dễ thương ghê á~
Thỏ con ngồi trên giường cười híp mắt, hai tay nhỏ bám lấy áo Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba~ con đói
Anh vốn không phải người dễ mềm lòng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt long lanh cùng giọng nói non nớt kia, trái tim anh lại mềm nhũn
Hạo Tường đứng dậy, bế bổng nhóc lên
Nghiêm Hạo Tường
Đi, baba nấu mì cho nhóc con phiền phức ăn
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Hưm...không phải phiền phức mà
Trong bếp, Nghiêm Hạo Tường loay hoay nấu mì, để thỏ con ngồi trên ghế, đôi mắt sáng rực đầy chăm chú
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba đẹp trai ghê~
Anh phì cười, đưa đũa gõ nhẹ lên trán cậu
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Không phải lẻo mép, baba đẹp thiệt mà //xoa trán phụng phịu//
Mì được bưng ra.Cậu cúi đầu ăn ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng lên cười với Hạo Tường, đôi tai thỏ rung rung vì vui sướng
Nghiêm Hạo Tường
Nhóc con đã có tên chưa?
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
A... con tên Hạ Tuấn Lâm thì phải!? //nhíu mày suy nghĩ//
Nghiêm Hạo Tường
Tên của mình cũng không nhớ nữa hả? // bật cười xoa đầu cậu//
Nghiêm Hạo Tường
Vậy baba gọi con là Lâm Lâm nhé
Cậu chớp chớp đôi mắt to tròn, cười toe
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Được a
Đến tối, Tuấn Lâm lại nằm trong vòng tay Hạo Tường, đầu rúc vào ngực anh, miệng lẩm bẩm
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba là của con...
Nghiêm Hạo Tường
Ừm, là của con
Chương 2
Buổi sáng đầu tiên trong cuộc sống "có thỏ" của anh bắt đầu bằng một đôi mắt long lanh đang nhìn chăm chăm vào mình
Anh mở mắt, vừa kịp bắt gặp nụ cười toe toét của cậu. Đôi tai thỏ trắng muốt lắc lư nhẹ, mái tóc mềm xõa xuống trán, cơ thể còn dính mùi sữa dịu nhẹ
Cậu leo lên người anh, giọng nói trong trẻo ngây thơ vang khắp phòng
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba dậy rồi nè! Dậy chơi với con nha!
Anh nhắm mắt lại, giọng khàn khàn
Nghiêm Hạo Tường
Sáng sớm đã ồn rồi... cho baba ngủ thêm chút nữa đi //ôm cậu nằm xuống//
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Hông chịu đâu! Baba hứa chơi với con rồi mà
Anh mở mắt, bất lực nhìn bé con đang bám chặt cổ áo mình, bật cười vò nhẹ mái tóc cậu
Nghiêm Hạo Tường
Được rồi, baba thua con
Sau bữa sáng, cậu bắt đầu bám dính lấy Nghiêm Hạo Tường
Anh ngồi trong phòng làm việc, lướt qua báo cáo của Nghiêm thị trên máy tính
Anh ngồi trên chiếc ghế xoay rộng, và đương nhiên trong lòng còn có một nhóc con đáng yêu
Cậu ôm chặt cổ anh, đôi mắt long lanh nhìn màn hình
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba đang làm gì vậy? Trò chơi hả?
Nghiêm Hạo Tường
Đây là công việc, không phải trò chơi
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Công việc là gì? Có vui không?
Nghiêm Hạo Tường
Không vui đâu. Con ngoan chút, đừng nghịch //thở dài bất lực//
Nhưng làm sao nhóc con ham chơi này có thể ngồi ngoan được lâu. Cậu hết vặn vẹo trong lòng anh rồi lại vỗ vô. bàn phím khiến anh suýt nữa gửi nhầm bản báo cáo trống không cho công ty
Nghiêm Hạo Tường
Tuấn Lâm //nghiêm giọng//
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Con xin lỗi... Con chỉ muốn baba chơi với con chút thôi //giật mình, giọng lí nhí//
Anh nhìn gương mặt phúng phính kia, cơn giận vừa chớm đã tan thành mây khói
Anh khẽ nhấc cậu lên, đặt xuống sofa bên cạnh
Nghiêm Hạo Tường
Vậy baba nghỉ một chút, ngồi chơi với con nhé!
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Dạ! //cười rạng rỡ, gật mạnh//
Buổi chiều, nắng xuyên qua khung cửa, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng loang loáng. Anh đưa cậu ra vườn, mong rằng cậu sẽ chịu chơi một mình một chút
Nhưng mọi hi vọng đều tiêu tan khi cậu vẫn bám sát anh, tay nắm vạt áo, mắt long lanh
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba ơi, coi con bắt bướm nè!
Cậu nhảy chân sáo, đuổi theo con bướm xanh biếc, nụ cười hồn nhiên như nắng rơi trên cỏ
Anh đứng nhìn, lòng dịu đi như có dòng nước ấm chảy qua
Nghiêm Hạo Tường
Bảo bối này... đúng là khiến người ta chẳng thể rời mắt mà //lẩm bẩm//
Buổi tối, Nghiêm Hạo Tường ôm cậu nằm trên giường, ánh mắt cưng chiều ngắm cậu đang coi pikachu
Đồng hồ điểm 10 giờ tối, anh liền cất điện thoại, khẽ xoa đầu cậu
Nghiêm Hạo Tường
Baba dỗ con ngủ nào
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba, mai dắt con đi chơi nha... con muốn hái cà rốt //mắt mơ màng, tay nắm chặt góc áo anh//
Nghiêm Hạo Tường
Ừ, mai ba dẫn con đi
-------------------------------
🥛
Bộ truyện này t nghĩ ra tận 2 cốt truyện nên mọi người chọn nhaaa😋
🥛
1 là cuộc sống của 2 bé sẽ trôi qua ngọt ngào, êm đềm, bé Lâm sẽ đi học rồi về nhà lại bám dính baba, lớn lên sẽ nảy sinh tình cảm
🥛
2 là cốt truyện sẽ có một chút kịch tính bởi thân phận của Lâm Lâm, sẽ có một gia tộc bí ẩn xuất hiện😈
🥛
Chọn đi nhaa, ròii t viết tiếp cho
Chương 3
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ rải vàng khung cửa, len qua rèm trắng rủ xuống giường. Trong căn phòng rộng lớn, cậu đã tỉnh giấc từ sớm nhưng vẫn nằm im, đôi mắt to tròn long lanh đang ngắm gương mặt của baba khi ngủ
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba đẹp ghê... giống hoàng tử trong truyện cổ tích //thì thầm//
Đôi tai thỏ trắng khẽ động đậy rồi cậu nhích nhích lại gần, cẩn thận vén sợi tóc lòa xòa trước trán anh, nét mặt ngây thơ đầy đáng yêu
Bên dưới nhà, quản gia Lý cùng mấy cô giúp việc đang dọn nhà thì tiếng la thất thanh vang lên
Người giúp việc
A! Thiếu gia, cậu ấy... cậu ấy là ai thế?
Anh giật mình tỉnh dậy, vừa kịp thấy bé thỏ con đang lon ton chạy ra ban công phòng ngủ, tay vẫy vẫy xuống dưới, miệng cười toe toét
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Chào... a chào dì
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Con là Lâm Lâm, Lâm Lâm của baba
Anh nhíu mày, bước nhanh lại bế bổng cậu vào trong
Nghiêm Hạo Tường
Không được leo ra đấy, nguy hiểm lắm biết không!?
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Nhưng con muốn chào mọi người mà... //níu cổ áo anh, nũng nịu//
Nghiêm Hạo Tường
Baba dắt con xuống dưới chào, được chưa? //thở dài dỗ dành//
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Dạ //gật mạnh//
Dưới phòng khách, khi anh bế cậu bước xuống, Nghiêm lão gia liền tròn mắt đầy hoang mang
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Con chào ông baba~
Nghiêm lão gia
Ai là baba cơ?
Nghiêm lão gia
Thằng nhóc này... Hạo Tường, con nhà ai vậy? Lại còn có tai thỏ trên đầu //hoang mang//
Anh thở dài, ôm cậu ngồi xuống ghế
Nghiêm Hạo Tường
Hôm trước con ra vườn gặp được một con thỏ con đang bị thương liền đem vào nhà, ai ngờ lại thành như vậy //nhìn cậu//
Nghiêm lão gia
Vậy... vậy là thành con trai luôn hả?
Nghiêm lão gia
Haha thế là ta có cháu nội rồi!
Nghiêm lão gia ban đầu thì ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng phá lên cười làm vang vọng cả phòng khách
Nghiêm lão gia
Bé ngoan, lại đây ông bế con cái nào! Đáng yêu quá
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Ông... hi... ông baba~
Nghiêm lão gia
Ngoan, ông bảo người làm trồng một vườn cà rốt cho con nhé!
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Ông tốt ghê á! //vui vẻ//
Buổi chiều hôm đó, cậu lại náo loạn cả Nghiêm gia. Cậu rượt theo con bướm vàng, vừa chạy vừa gọi baba. Chỉ vài phút, vườn hoa đã bị dẫm loang lổ, giàn hoa giấy bị gãy mất một cành
Nghiêm lão gia đứng trên ban công nhìn xuống, nửa cười nửa nghiêm
Nghiêm lão gia
Hạo Tường, dạy con cưng đi kìa, nó sắp phá banh mà mình rồi
Nghiêm Hạo Tường
Bảo bối, không được phá hoa. Phải ngoan thì baba mới thương //bế cậu lên//
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Con xin lỗi... con chỉ muốn bắt bướm tặng baba //phụng phịu, dụi mặt vào vai anh//
Nghiêm Hạo Tường
Baba không cần bướm đâu, baba chỉ cần bảo bối thôi //thơm má cậu//
Hạ Tuấn Lâm (5 tuổi)
Baba... mai con lại ngoan, không phá nữa, baba đừng giận con nha
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, giọng trầm ấm
Nghiêm Hạo Tường
Baba không giận con, ba chỉ sợ con bị thương thôi
-----------------------------
Download MangaToon APP on App Store and Google Play