Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllTakemichi | Tokyo Revengers] Mười Ngàn Năm Sau?

Chương 1

***
Bầu trời dịu dàng như một tấm lụa lặng im phủ kín, không phải trong veo của buổi sớm, cũng chẳng u ám chiều tà mà là một màu lam nhạt nhòa không thời khắc, chỉ gợi nên cảm giác thanh sạch và yên ổn.
Gió không mạnh, chỉ vừa đủ lay nhẹ những ngọn cỏ, tạo thành từng lớp sóng mượt mà chảy tràn khắp cánh đồng rộng lớn, nơi xanh biếc không chỉ hiện diện dưới chân mà còn như thấm cả vào hư không.
Hoa dại chen nhau nở rộ, tím nhạt của bồ công anh, vàng mềm của cúc dại, đôi đóa anh túc đỏ rực như giọt máu khô giấu kín giữa ngàn xanh.
Mùi hương tỏa ra, không nồng, mà thơm thảo như thể đất trời vừa mới được tẩy sạch bởi một cơn mưa tưởng tượng.
Lũ chim nhỏ hót ríu ran đâu đó trên cành cao, đôi khi sà xuống rồi vút lên như nét cọ mềm vẽ ngang nền trời lặng.
Dưới bóng của một cây anh đào đã trút hết hoa, chỉ còn cành lá thưa thớt đong đưa, mọi âm thanh và chuyển động trở nên như được thanh lọc, nhẹ nhàng và trong trẻo đến mức không tưởng tượng nổi rằng ở đâu đó, thế giới vẫn đang xô bồ và bẩn thỉu.
Trong khung cảnh ấy, có hai bóng người.
Takemichi Hanagaki đứng thẳng lưng, tay chắp sau, kimono màu xanh lá ôm lấy thân hình mảnh khảnh.
Mặt nạ hồ ly che đi biểu cảm, nhưng chính sự im lặng từ cậu lại tạo nên một thứ hiện diện mạnh mẽ đến dị thường như thể bản thân không gian cũng phải khựng lại, dõi nhìn.
Chiếc mặt nạ trắng với những họa tiết tím kéo dài từ khóe mắt gợi cảm giác vừa thiêng liêng, vừa như đang giễu cợt thế gian.
Gió làm tà áo lay động, làm tóc vờn nhẹ nơi gáy. Không cử động, nhưng Takemichi trông như đang lắng nghe, cảm nhận nhịp tim của thế giới dưới chân mình.
Người đứng sau cậu là một cô gái trẻ, phục sức như một Miko cổ truyền: áo haori trắng thanh khiết, bên dưới là chiếc hakama đỏ thắm như gấm máu lặng. Mái tóc bạch kim được cột bằng ruy băng đỏ, để lộ gáy trắng muốt và đôi tai nhỏ nhắn.
Cô không nhìn thẳng vào cậu, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sau nửa bước như chiếc bóng biết lễ nghi.
Ánh mắt cô đảo quanh, dõi theo những cánh chim bay, hay từng cọng cỏ rung rinh như thể mọi chuyển động của tự nhiên đều là một mật mã bí ẩn, cần được giải mã vì cậu chủ của mình.
Không có tiếng động cơ, không có khói bụi, không có con người nào khác. Không có cả thời gian.
Cảnh tượng như thể bị giữ lại trong một tấm tranh cổ, nơi vết mực chưa khô, nơi ánh sáng không thuộc về bất kỳ khoảnh khắc cụ thể nào.
Và ở giữa toàn bộ sự tinh khiết ấy, Takemichi Hanagaki đứng đó yên lặng như một phần của thế giới, nhưng cũng hoàn toàn tách biệt khỏi nó.
Gió vẫn miên man vuốt ve từng sợi cỏ, từng nhành lá mảnh. Mọi thứ tưởng chừng như đứng yên, như thể cả thế giới đều đang nín thở để không phá vỡ sự yên lặng thanh khiết ấy.
Một giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút lo lắng, vang lên giữa không gian ấy.
?
?
Thiếu chủ... đã đến lúc nên quay về.
Tsukihana nói, giọng cô không lớn, nhưng âm sắc đủ rõ để lướt qua gió, chạm đến người thiếu niên đang đứng im như tượng.
Cô bước lại gần một chút, tay nhẹ đưa ra, chạm khẽ vào tay áo cậu. Ánh mắt dịu đi như sợ sẽ lay động một giấc mơ mong manh.
Takemichi không trả lời ngay. Gió khẽ thổi qua, làm chiếc mặt nạ hồ ly trên mặt cậu hơi rung. Trong cái nhìn của người ngoài, có lẽ cậu đang suy tư, hoặc đơn giản là không nghe thấy.
Nhưng rồi, một tiếng thở dài rất khẽ thoát ra từ sau lớp mặt nạ.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Ta chưa muốn về.
Câu nói dứt khoát nhưng không nặng nề. Nó như một lời từ chối nhẹ bẫng, không mang sức nặng phản kháng, chỉ đơn thuần là... một mong muốn không thể lay chuyển.
Tsukihana mím môi, rồi cúi đầu một thoáng. Dáng cô nhỏ nhắn trong bộ hakama đỏ nổi bật giữa cánh đồng, đứng cạnh dáng hình xanh lá của Takemichi, như một cặp sắc thái đối nghịch mà hòa hợp.
Cô đã quen với những lúc như thế này, những khi cậu không tuân theo bất cứ nhịp điệu nào của cuộc sống thường nhật, chỉ muốn lặng lẽ trốn vào một khoảng trời riêng.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Nếu cậu đã nói vậy.
Cô thở dài, rất nhẹ, nhưng trong mắt là sự bất lực nhuốm dịu dàng. Một kiểu bất lực không oán trách, mà chỉ đơn giản là quen rồi, chấp nhận rồi.
Cô đứng bên cạnh cậu, không nói gì thêm, chỉ cùng cậu lắng nghe tiếng gió và hơi thở của đất trời.
...
Không biết bao lâu đã trôi qua. Mặt trời vẫn giấu mình sau lớp mây mỏng, nhưng ánh sáng đã không còn dịu dàng như trước.
Những vệt sáng nhạt giờ trở nên nhức mắt một cách âm thầm, như thể ai đó đang lặng lẽ rút hết màu khỏi bức tranh từng đẹp đến mê hồn kia.
Cỏ vẫn đung đưa, nhưng không còn uyển chuyển; nó giờ đây lay động trong một điệu vũ bất an.
Gió mạnh hơn, không còn mơn man nữa mà bắt đầu cuộn xoáy trong những nhịp gấp gáp và ngắt quãng.
Takemichi nghiêng đầu, liếc qua Tsukihana.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Có lẽ giờ ta nên về.
Cô không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Cả hai rời đi chầm chậm qua cánh đồng rộng. Nhưng mỗi bước chân đặt xuống giờ đây như chạm vào một mặt đất khác, vẫn là đất cỏ, nhưng mơ hồ lạnh và cứng hơn, thiếu đi cái ôm ấm áp ban nãy.
Ánh sáng cũng trở nên ảm đạm. Trời không còn là dải lụa xanh, mà như một mảnh vải bạc màu nhuốm tro, trôi lững lờ trên đầu.
Rồi một tiếng sấm nổ ra.
Không lớn, không dữ dội, nhưng vang lên đột ngột giữa không gian vốn dĩ yên bình đến mức vô lý.
Cả Takemichi lẫn Tsukihana đều khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Mây đâu ra vậy? /Lẩm bẩm/
Trên bầu trời, từng cụm mây xám cuộn lại, như thể một bàn tay vô hình vừa vẽ lên đó những đường xoáy rối rắm.
Gió gào lên, mạnh hơn nữa. Áo của Tsukihana bay phần phật, mái tóc bị giật tung ra khỏi búi cột.
Takemichi vẫn đứng yên, nhưng cậu cảm thấy lạnh, không phải cái lạnh ngoài da, mà là một cảm giác rờn rợn từ sống lưng chạy thẳng lên gáy.
Rồi...
Một tiếng “xé” vang lên.
Không phải của vải, không phải của gió, mà như thể không gian sau lưng Takemichi vừa bị xé rách.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
/Xoay người/
Một lỗ hổng.
Nó không có hình dạng cụ thể, chỉ là một khoảng đen đang xoáy nhẹ, như nước rút xuống đáy một hố không đáy. Mọi thứ xung quanh mép lỗ hổng đó bị kéo nhẹ về phía nó - bụi cỏ, cánh hoa, thậm chí không khí.
Gió từ đâu đó hút mạnh vào trong. Takemichi chưa kịp thốt ra một lời, cũng không kịp quay đầu gọi Tsukihana.
Thì đã bị kéo bật về phía sau.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Thiếu chủ!!
Tsukihana hét lên, lao tới với tốc độ không ngờ, nhưng không kịp. Cô chỉ kịp thấy cánh tay của cậu giật mạnh vào khoảng hư vô rồi biến mất, như bị nuốt chửng vào một khe nứt giữa trời đất.
Và rồi lỗ hổng khép lại.
Chỉ một cái chớp mắt sau, nơi đó lại chỉ còn là cánh đồng, gió ngừng lại, mây tan ra, và ánh sáng dịu dàng của một chiều không rõ thời khắc lại phủ xuống. Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Tsukihana biết rằng, cậu chủ của cô - người mang mặt nạ hồ ly, người hay đứng lặng dưới những gốc cây anh đào khô - đã không còn ở đây nữa.
Và bầu trời trong trẻo kia, lần đầu tiên, khiến cô cảm thấy... bất an.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
T-...
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Takemichi-sama!!
Gió vẫn thổi qua bãi cỏ nhưng lần này, nó không còn mang hương hoa dịu dàng nữa, mà chỉ là sự trống rỗng lướt dọc sống lưng như một nhát dao lạnh.
Cô đứng lặng trong khoảnh khắc sau khi Takemichi biến mất, mắt không chớp, hơi thở đứt đoạn. Nhưng rồi cô bật dậy.
Không còn vẻ bình tĩnh, không còn nét nhu mì. Cô lao đi như một mũi tên rời khỏi cung, vạt hakama đỏ tung bay phía sau như một dải máu sống động giữa đồng hoang.
Tiếng bước chân cô đạp mạnh lên cỏ, dẫm nát những cánh hoa nhỏ còn chưa kịp rụng xuống. Trái tim đập dồn, tai ù đi bởi những gì vừa xảy ra, không thể lý giải, không thể đoán trước.
Nhưng điều duy nhất cô biết là: phải báo tin. Phải báo ngay.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Mama!
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Phải báo cho Mama!! /Lao vút đi/
Khu đền trắng ẩn mình giữa rừng thông cổ thụ, kiến trúc nhuốm màu linh thiêng và im lặng như một linh hồn ngủ quên. Cánh cổng Torii dẫn vào chính điện tráng lệ hiện ra giữa lớp sương mỏng.
Tsukihana lao qua, không kịp rút bước, không kịp chỉnh trang. Cô xông vào hậu điện - nơi người mà cô kính sợ nhất đang ở đó.
Căn phòng lớn phủ lụa trắng treo từ trần xuống sàn, tĩnh lặng như một không gian bên ngoài thế giới.
Hương trầm nhè nhẹ tỏa ra từ một bát đồng, hòa quyện cùng ánh sáng mờ nhạt lọc qua những lớp rèm mỏng.
Ở giữa phòng, trên chiếc chiếu tatami bày biện đơn sơ mà trang nghiêm, là hai người phụ nữ.
Người ngồi bên trái yên như một pho tượng, mặc một chiếc váy dài màu trắng. Đôi mắt bà bị bịt kín bởi một dải lụa trắng, và trên đầu, khăn trùm vải voan mỏng rũ xuống, khiến dáng vẻ bà như một bóng linh hồn đang chờ đợi điều gì đó từ cõi sâu thẳm.
Là mẹ của Takemichi - vị nữ chủ câm lặng của ngôi đền, người không rời khỏi căn phòng này suốt hàng ngàn năm, nhưng ai cũng biết, bà là kẻ duy nhất có thể khiến gió và lửa đổi chiều khi cất lời.
Ngồi đối diện bà là một cô gái có mái tóc trắng dài, dợn sóng như suối bạc đang chuyển động. Mái tóc ấy không chỉ rũ xuống, mà như thể đang bị cuốn theo một cơn gió không thấy hình, tung bay nhẹ quanh người cô.
Cơ thể gầy guộc, nhưng không yếu ớt, trái lại, từng cơ bắp như đang gồng lên dưới lớp da trắng nhợt. Những vệt đỏ như máu, như hình xăm, lan dài khắp cánh tay, len lỏi đến cổ và ngực.
Ở đó, giữa ngực trái, một vết nứt rực đỏ như miệng núi lửa vẫn rực cháy, lan ra thành những đường vân rối rắm như tơ máu.
Quấn quanh thân cô là hình ảnh mờ ảo của một con rồng - đỏ thẫm và xanh lục sẫm, vảy sắc như lưỡi dao ánh lên trong thứ ánh sáng ẩn. Thân rồng uốn quanh cánh tay và lưng cô, trộn lẫn vào những hoa văn đỏ sậm như thể cả hai đang hòa làm một.
Xung quanh cô, đặc biệt ở đôi bàn tay và trước ngực, khí nóng như lửa hoặc năng lượng rực đỏ tỏa ra lờ mờ, khiến không khí xung quanh méo mó như bị nung.
Cô đang cầm một tách trà, tay giữ chặt như thể dùng nó để kềm chế một cơn cuồng nộ không tên.
Cho đến khi Tsukihana đẩy mạnh cửa, thở hổn hển:
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Thiếu chủ... đã... bị cuốn vào một thứ lỗ hổng thời không!
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Biến mất rồi!!
Không gian im bặt. Đến cả hương trầm cũng như ngừng lan.
Mắt của người phụ nữ bịt vải không thể thấy, nhưng khuôn mặt còn lại khẽ nghiêng, đường nét cứng lại như một pho tượng cẩm thạch bắt đầu rạn nứt.
Cô gái tóc trắng - không kịp phản ứng - đôi tay run lên, và tách trà trong tay rơi xuống chiếu. Âm thanh vỡ tan, chói tai như một tiếng thét bị bóp nghẹt. Làn hơi đỏ quanh cô đột nhiên rực lên, bốc thành những lằn khí như lửa xé gió.
Không ai nói lời nào trong vài nhịp tim.
Rồi giọng của người phụ nữ bịt mắt, trầm như tiếng đàn sáo trong giấc mơ, vang lên:
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
Con nói gì... lỗ hổng thời không?
Tsukihana vẫn quỳ, mắt hoảng loạn, tay siết chặt đến bật máu.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Vâng, một... khe nứt. Không có dấu hiệu, không có linh khí, không có phong ấn.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Nó... nó hút ngài ấy vào và biến mất như chưa từng tồn tại...
Bà mẹ không cử động, nhưng toàn thân như thắt lại. Rèm voan khẽ lay, không vì gió mà vì một thứ gì đó đang bắt đầu chuyển động trong không gian: sự biến mất, sự rối loạn, một điềm chẳng lành đang mở mắt.
Cô gái tóc trắng thì thở gấp, hai bàn tay bốc lên những lằn sáng đỏ, đôi mắt như đượm máu.
?
?
Chuyện này... không phải pháp thuật, không phải của chúng ta.
?
?
Không giống bất kỳ thứ gì ta từng biết.
Im lặng lại bao trùm căn phòng, nhưng lần này, không phải là sự yên tĩnh của thiền định, mà là cơn bão vừa mới hé cửa.
Tsukihana vẫn quỳ, đôi vai nhỏ run lên không ngừng. Môi cô mím chặt đến trắng bệch, nhưng dù cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn được cơn run rẩy len sâu vào tận xương tủy.
Mái tóc trắng rối bời che một bên gương mặt cúi gằm xuống chiếu tatami, hơi thở dồn dập không đều như thể trái tim cô đang bị ép đập ngoài nhịp sống.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Là... lỗi của con... /Thì thầm, giọng khàn đặc/
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Con đã ở đó, con ở ngay bên cạnh ngài ấy... mà không làm được gì...
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Con không ngăn được.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Không kéo kịp.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Con vô dụng…
Lời nói đứt quãng, mỗi tiếng như lưỡi dao xoáy vào ngực mình. Rồi cô ngẩng lên, hai mắt đỏ hoe, ngấn nước:
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Xin Mama hãy trừng phạt con.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Xin người... xin người cứ lấy lại máu, lấy lại tất cả...
Không khí trong phòng ngưng lại.
Người phụ nữ bịt mắt vẫn ngồi bất động giữa nền lụa trắng, như một tảng băng cổ xưa không tan dưới nắng hay gió.
Nhưng trong khoảng lặng kỳ lạ đó, tấm voan trắng trên đầu bà khẽ lay động một cách khác thường, như thể có luồng khí vô hình chạm đến tận sâu trong linh hồn bà.
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
...
Bà không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ đưa tay lên, những ngón tay dài, thanh mảnh như xương ngọc xuyên qua màn không khí, vươn ra về phía Tsukihana.
Cử chỉ rất chậm, rất nhẹ nhưng mang theo uy lực khiến cả căn phòng như bị kéo căng bởi một sợi dây vô hình.
Đầu ngón tay bà chạm vào mái tóc rối bời của Tsukihana, nhẹ nhàng vuốt xuống, không khác gì một người mẹ đang dỗ dành đứa con vừa trải qua một cơn ác mộng.
Không phải sự trừng phạt, cũng không phải trách móc. Chỉ là cái chạm đó, cái chạm duy nhất, đã khiến nước mắt Tsukihana vỡ òa.
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
Con là máu của ta.
Giọng người phụ nữ vang lên, dịu đến nghẹt thở, như thể được rút ra từ lòng đất sâu hun hút.
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
Từ một giọt máu của ta, con sinh ra.
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
Giống như nó.
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
Giống như Ignis.
Cô gái tóc trắng vẫn ngồi lặng bên kia, mái tóc bồng bềnh trong khí nóng chưa tắt. Đôi mắt đỏ của cô khẽ nhướng lên khi nghe lời ấy, nhưng không chen lời.
Chỉ là lòng bàn tay cô đang chạm sàn siết lại, vệt lửa âm ỉ bốc lên theo đường gân máu như đáp lại những lời mẹ mình nói.
Người mẹ không hề nhìn cô, không nhìn Tsukihana. Bà không còn cần đôi mắt nữa. Bà đã biết hình dạng trái tim của từng đứa con mà bà tạo ra.
Những đứa con không sinh ra bởi bụng mà bởi máu, bởi lời nguyện, bởi những hiến tế từ thuở hồng hoang.
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
Ta không tạo ra các con để giam cầm hay buộc tội. /Vuốt nhẹ trên tóc Tsukihana/
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
Mà để các con thay ta yêu nó, bảo vệ nó và đi tìm nó... nếu một ngày nó lạc mất.
Bàn tay bà buông xuống. Giọng nói dịu đi như sương phủ:
Mama Hanagaki
Mama Hanagaki
Hôm nay là ngày ấy.
Tsukihana ngẩng lên, mặt đầm đìa nước mắt. Nhưng lần này, trong ánh mắt cô không còn sự hoảng loạn, mà là lửa.
Lửa của quyết tâm, của một đứa con đã được tha thứ, và giờ phải đền đáp bằng tất cả linh hồn mình.
Ignis Draconia đứng dậy trước, mái tóc trắng lượn như khói chiến tranh sau lưng. Những vết hoa văn đỏ trên cơ thể cô bừng sáng, con rồng trên lưng trườn nhẹ như vừa thức tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Ignis Draconia
Ignis Draconia
Tôi sẽ đi!
Giọng cô không run rẩy mà đanh lại như tiếng sắt rút khỏi vỏ.
Ignis Draconia
Ignis Draconia
Nếu là không gian, tôi sẽ xé rách nó.
Ignis Draconia
Ignis Draconia
Nếu là ai đó mang thiếu chủ đi, tôi sẽ đốt sạch mọi nơi hắn giấu.
Tsukihana lau nước mắt, rồi cũng đứng dậy, khẽ cúi đầu trước mẹ mình.
Shiori Tsukihana
Shiori Tsukihana
Con cũng đi! Dù là thế giới bên kia, con cũng sẽ tìm được thiếu chủ.
Người phụ nữ bịt mắt không nói thêm gì. Nhưng trong căn phòng trắng ấy, hương trầm bỗng dâng cao như khói lửa trên tế đàn cổ.
Sự im lặng trở thành khúc nhạc nguyện thề. Và cả hai đứa con của bà, Draconia và Tsukihana, giờ đã sẵn sàng.
Không còn là những người canh giữ.
Mà là kẻ truy tìm.
Cho một đứa con trai đã rơi vào nơi không ai biết tên.
***
.tt
.tt
Gọi tớ là Jade nhé!

Chương 2

***
Cảm giác bị kéo vào khoảng không không tên ấy không khác gì bị cuốn vào cơn lốc mù sương, không phương hướng, không trọng lực.
Takemichi không thấy gì ngoài bóng tối đang rít bên tai, cuộn tròn quanh cơ thể như những sợi dây vô hình lôi cậu xuống sâu hơn, xa hơn.
Không khí lạnh ngắt, đặc quánh như nước đầm lầy, khiến cậu có cảm giác mình không rơi, mà bị nuốt.
Và rồi...
/Rầm/
Tiếng va đập khô khốc vang vọng giữa khoảng trống mờ mịt. Takemichi rơi bịch xuống nền đá cứng lạnh, lưng đập xuống trước, rồi theo quán tính, toàn thân dội ngược lại khiến cậu ngồi bẹp xuống đất.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Aaa! Trời ơi cái mông tôi...
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
NovelToon
Cậu rên lên, tay ôm lấy hông, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Mình mà còn sống được sau vụ này chắc là do ông trời lười lấy mạng quá thôi.
Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhìn quanh, cậu thấy mình đang nằm trong một con hẻm hẹp, ẩm thấp. Ánh sáng từ phía xa dường như bị tán lọc bởi sương mù dày đặc.
Những tấm tường đá phủ đầy rêu, nứt nẻ theo thời gian, nhưng lạ kỳ là... đâu đó có tiếng máy móc kêu rè rè, như thể một động cơ rất hiện đại đang vận hành sau bức tường gạch cũ kỹ kia.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
/Ngẩng lên/
Không có vết nứt không gian, không cánh cổng, không bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy thứ vừa kéo cậu tới đây còn tồn tại.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Tốt thật đấy.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Bị ném đến một nơi lạ hoắc rồi nó biến luôn… /Lầm bầm/
Cậu thở dài rồi chống tay đứng dậy, phủi bụi dính trên kimono.
Vừa định dò dẫm tìm lối ra khỏi con hẻm, một cảm giác bất thường ập đến. Cậu ngừng bước. Có gì đó… đang lao đến.
Nhanh. Rất nhanh.
Cảm giác như một dòng khí nóng xé gió rít lên, ngày càng gần. Takemichi xoay người lại đúng lúc cảm thấy luồng năng lượng ấy ập tới như một mũi tên.
Theo phản xạ, cậu lách người sang bên.
?
?
Ế?!
Một bóng trắng nhỏ vụt qua, gào lên:
?
?
Chết rồiiiiii!!
Bùm!
Sinh vật ấy đâm thẳng vào bức tường đá sau lưng cậu, tạo ra âm thanh vang vọng khiến lũ chim phía trên giật mình bay loạn. Từng mảnh bụi vôi rơi xuống lả tả.
Takemichi cau mày, bước tới, mắt vẫn cảnh giác. Nhưng rồi... khi nhìn rõ thứ vừa lao vào tường, cậu sững sờ.
Đó không phải là quái vật. Không phải máy móc. Cũng chẳng phải con người.
Mà là một cô bé nhỏ xíu, cao chỉ bằng bàn tay cậu, đang chổng ngược người trên đống đá vụn. Mái tóc dài, màu vàng nhạt, được buộc hai bên như đôi cánh chim non đang xù lông vì hoảng loạn.
Váy trắng rực rỡ pha nét hoàng kim, với những chi tiết cầu kỳ như thêu tay và vạt áo bay bay trong gió dù nơi đây chẳng có gió.
Kỳ lạ hơn cả, cô không có cánh, nhưng lại vừa bay được... với tốc độ khủng khiếp.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Ê, này? /Cúi xuống/
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Cô ổn chứ?
Cô bé ngọ nguậy, đôi mắt mở hé, rồi đột ngột bật dậy như cái lò xo vừa bị ép hết mức.
?
?
Áa! Gì vậy! Ngươi là ai! Sao lại ở đây?!
Cô vung tay, như muốn niệm chú hay tự vệ. Nhưng khi nhìn kỹ hơn gương mặt Takemichi - bộ kimono xanh lá nhàu nhĩ, chiếc mặt nạ hồ ly lệch sang một bên - thì cô đột ngột khựng lại.
?
?
Khoan, khoan... bộ dạng này...
?
?
Không có mã định danh... không có trường dữ liệu sinh học...
Cô lẩm bẩm như một cái máy quét bị lỗi. Rồi mắt mở to như phát hiện ra thiên thạch đâm xuống đầu:
?
?
KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!!
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Cái gì không?! Tôi mới là người cần câu trả lời ở đây!
Takemichi gắt, hơi lùi về phía sau.
Cô bé lập tức cúi đầu thật sâu, hai tay chắp lại như đang cầu xin:
?
?
Em xin lỗi! Em thật lòng xin lỗi!
?
?
Đây là lỗi hệ thống!
?
?
Hệ thống định vị thời không vừa bị nhiễu do quá tải dung lượng dữ liệu vũ trụ thứ cấp!
?
?
Em không cố ý kéo ngài tới đâu!
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Tôi bị-... CÁI GÌ làm sao cơ?!
Cậu trừng mắt, đầu ong ong.
?
?
Ngài đáng ra không nên có mặt ở đây.
?
?
Đây là Tái Kết Cấu Nhật Thổ Địa Khu thứ 17, năm đại thời nguyên 10.764 sau thời điểm Tổ Tổ Nguyên Khởi...
?
?
Ý là... mười ngàn năm sau rồi đó!
Im lặng.
Takemichi đứng chết trân, tay buông thõng, mặt nửa không hiểu nửa muốn lăn ra ngất.
Cô bé nhỏ lắp bắp, giọng hạ xuống:
?
?
Chuyện là... trong lúc tôi kiểm tra lưới thời không thì có một điểm yếu bất ngờ mở ra.
?
?
Em tưởng nó vô chủ nên... em quét thử một lần...
?
?
Không ngờ ngài bị hút vào...
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Ý cô là tôi bị đưa đến... tương lai?...
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Chỉ vì cô ‘quét thử một lần’?!
Cậu gần như hét lên.
Cô cúi đầu, đôi tóc buộc hai bên rũ xuống như tai chó con bị mắng:
?
?
Em... em thật lòng xin lỗi mà...
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Em là Lilio Prankette, trình điều khiển không gian phụ thuộc vào hệ hạt động cảm ứng...
Lilio Prankette
Lilio Prankette
chưa được cấp phép...
Takemichi ngồi bệt xuống đất. Không còn sức mà mắng, cũng không còn hơi mà thở.
Cậu vừa bị rút khỏi thế giới của mình, ném vào một chiều tương lai mười ngàn năm sau, nơi hẻm tối lẫn máy móc, rêu phong và ánh sáng đều tồn tại cùng nhau, tất cả vì một...
“Lilio thử nghiệm chưa được cấp phép.”
Còn cô gái bé nhỏ trước mặt, với đôi mắt xanh ngọc loé sáng như sao, giờ đây đang nhìn cậu đầy áy náy.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Nhưng nếu ngài đã đến đây rồi...
Lilio khẽ nói, rồi nghiêng đầu.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Thì em sẽ giúp ngài tìm đường về. Em hứa!
Takemichi nhìn cô, thở dài thật sâu.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Cô mà còn làm tôi đau mông lần nữa là tôi ném cô vào tường luôn đấy.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
NovelToon
Và ở đâu đó, giữa con hẻm tối mờ tương lai lạ lẫm, hành trình tìm về nhà của Takemichi Hanagaki đã khởi đầu như thế.
...
Tiếng bước chân của kẻ lạc loài vang vọng trên nền đá lát, vang nhẹ như những nhịp trống thăm dò sự sống trong một thế giới xa lạ.
Takemichi bước chậm, từng bước còn hơi gượng vì cú ngã trước đó, còn Lilio thì bay lơ lửng bên cạnh với vẻ mặt bối rối xen lẫn hối lỗi.
Cô đã kịp vuốt lại tóc, phủi váy và chỉnh trang đôi găng tay ren, nhưng vẻ mặt vẫn như mèo con mắc lỗi đang tìm cách dỗ cậu.
Lối hẻm dần mở ra.
Ánh sáng tràn vào, mờ ảo nhưng không chói, như thể mặt trời nơi đây luôn bị lọc qua một lớp lụa bạc. Khi Takemichi bước ra khỏi con hẻm hẹp, trước mắt cậu là một con phố lát gạch đá rộng lớn trải dài như vô tận.
Những khối kiến trúc hai bên đường không phải là nhà cao tầng hay nhà gỗ, mà là sự pha trộn kỳ lạ giữa kiến trúc cổ đại và hạ tầng hiện đại hóa.
Có mái ngói cong cong như đền miếu Nhật cổ, nhưng tường lại đan xen những tấm kính mỏng, có đường viền ánh sáng chạy lặng lẽ theo hoa văn như sống động.
Hai bên đường là những gian hàng bày biện đủ loại vật phẩm: từ đồ ăn bốc khói nghi ngút mang hương vị thảo mộc kỳ lạ, đến các dụng cụ phát sáng lơ lửng như những bản thiết kế chưa hoàn chỉnh.
Dòng người qua lại tấp nập, nhưng không hối hả; ai nấy đều di chuyển theo nhịp điệu lạ thường, vừa thong thả vừa chính xác, như những vũ công luyện bài múa cổ truyền trên nền nhạc máy móc.
Takemichi khựng lại một chút khi ánh mắt của hàng chục người xung quanh cùng lúc đổ dồn về phía cậu.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Ờ... gì đây? /Thì thầm/
Cậu cảm thấy sống lưng nhột nhạt.
Ánh nhìn của người đi đường không phải thù địch, cũng chẳng thân thiện. Chỉ là sự chú ý nhưng là thứ chú ý rất rõ ràng, như thể cậu là một mảnh vải lạc màu trong bức tranh tĩnh.
Lilio bay thấp xuống, ghé sát tai cậu:
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Ehehe... em đoán chắc do bộ đồ ngài mặc.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Kimono màu xanh lá và mặt nạ hồ ly là... rất không đồng bộ với thời đại hiện tại.
Takemichi liếc xuống chính mình. Đúng là, giữa đám đông đang mặc những trang phục tiên tiến hơn, áo cổ tròn kết hợp với thắt lưng phát quang.
Thì bộ kimono truyền thống thêu tay, cột đai lụa và chiếc mặt nạ kitsune lệch sang một bên của cậu nổi bật chẳng khác gì diễn viên kịch Kabuki bước nhầm vào ga tàu điện.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Tuyệt thật. /Rít qua kẽ răng/
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Mười ngàn năm sau mà người ta vẫn chưa học cách đừng nhìn chằm chằm người khác.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Đâu có!
Lilio cười khúc khích, vòng vòng quanh cậu.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Thực ra ngài trông ngầu theo kiểu cổ tích ấy.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Có người còn tưởng ngài là NPC thí điểm hay linh hồn được tái hiện từ dữ liệu thí nghiệm nữa.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Tôi là người thật, đàng hoàng, bằng xương bằng thịt!
Takemichi rít lên nhỏ tiếng.
Lilio bật cười, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại giọng điệu:
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Ngài cứ bình tĩnh.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Mọi người ở đây đều quen với ‘dị thường’.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Đôi khi còn có cổng thời không mở ra trong chợ nữa đấy.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Chỉ là, kiểu trang phục như ngài thì quá thuần cổ.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Nhìn như bước ra từ thời điểm khai sinh của thời gian ấy.
Takemichi bối rối liếc xung quanh. Một đứa bé mặc áo choàng dài ánh bạc cài huy hiệu phát sáng nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Một bà cụ với tóc bạc tết ngược ra sau lưng đang bán hoa phát ánh sáng lân tinh cũng dừng tay để nhìn theo.
Có người chụp hình, có người thì thầm, có người bật bảng dữ liệu từ cổ tay lên để quét cậu, dù bị Lilio hốt hoảng ngăn lại bằng những cử chỉ vội vã.
Cậu thở dài, rút sâu hơn vào cổ áo, ánh mắt không còn sắc sảo như thường ngày mà chỉ còn lại một từ duy nhất: "phiền"
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Thôi được rồi...
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Đi khỏi đây... Nhanh!
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Trước khi tôi bị biến thành mục ‘kiến thức cổ đại cần bảo tồn’
Lilio bay lên, kéo nhẹ tay áo cậu, ánh mắt sáng rỡ như đứa trẻ được đưa đi chơi chợ:
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Vậy đi dạo nhé! Em biết nhiều chỗ hay lắm!
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Có cả tiệm làm trà theo kiểu xuyên thời đại, nơi trồng nấm hát, và cả hồ nước phản chiếu thời gian nữa!
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Tôi cần về nhà. /Nhắc lại/
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Biết mà biết mà! Nhưng đi tìm cổng thời không cần thời gian...
Lilio nói, giọng lí nhí nhưng ánh mắt thì ranh mãnh.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Vậy trong lúc đó, sao không khảo sát địa phương một chút nhỉ?
Takemichi trừng mắt nhìn cô một lúc. Nhưng rồi cậu cũng bước theo, hai tay đút vào tay áo, bước chân lững thững qua con phố lạ.
Và cứ thế, dù đi đến đâu, ánh mắt xung quanh vẫn bám theo cậu, như thể thế giới này đã nhận ra rằng một điều gì đó... rất khác, rất lạ, vừa từ trời rơi xuống.
Còn Takemichi thì chỉ thở dài.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Đừng nói sau này tôi còn phải làm ‘chuyện lớn’ gì ở đây nhé...?
Lilio bay phía trước, mái tóc buộc hai bên tung bay như đôi cánh, ngoái đầu lại cười híp mắt.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Không chắc đâu!
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Nhưng người mang mặt nạ hồ ly cổ xưa từ thời đại xa xăm.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Thường không phải vai quần chúng đó, ngài biết không?
Và con phố vẫn tiếp tục đón lấy họ, như một bức tranh chưa hoàn thiện đang dần hé mở… từng nét cọ thời gian.
***
Phố xá vẫn nhộn nhịp. Hơi ấm từ các gian hàng, mùi hương của thức ăn lạ lẫm, tiếng rao hàng, tiếng bước chân xen lẫn tiếng va chạm của máy móc khiến không gian vừa sống động vừa lạ kỳ.
Takemichi đi giữa dòng người, gương mặt không giấu được vẻ ngờ vực lẫn tò mò. Cạnh cậu, Lilio lơ lửng như một đốm sáng nhỏ, đôi mắt xanh lá vẫn không ngừng đảo qua các quầy hàng.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Ngài nhìn kìa, quầy đó bán dưa tâm trạng!
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Ăn vào là vui hay buồn tùy thời tiết hôm đó đó!
Lilio tíu tít, tay chỉ về một gian hàng có quả mọng phát ánh sáng nhấp nháy xanh tím.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Ờ... /Thở dài/
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
...miễn sao không rụng tóc thì ăn gì cũng được.
Cậu đang định quay đầu sang một bên thì ánh mắt bất chợt lướt qua một cảnh tượng khiến bước chân khựng lại.
Hai người từ hướng ngược lại đang tiến đến. Người đi trước là một gã đàn ông mập mạp, mặc áo choàng dài viền vàng, chất vải dày và bóng ánh kim như được dệt từ tơ kim loại.
Hắn đi phăm phăm giữa phố như thể tất cả nên nhường đường cho hắn.
Trên tay là một chiếc tẩu thuốc dài màu bạc, đầu tẩu phát ra khói xanh lam cuồn cuộn tỏa mùi hương hăng hắc, như hương liệu pha hóa chất.
Khuôn mặt hắn nhăn nhúm nhưng ánh mắt lại đầy vẻ khinh khỉnh, mép miệng cong lên trong nụ cười tự mãn.
Đằng sau hắn vài bước là một cậu bé, trông chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Gầy gò, mặc áo trắng đã ngả màu, nhiều chỗ sờn rách, ống tay áo thậm chí còn dính máu khô.
Hai cổ chân của cậu bị xích, Gông cùm nhỏ nhưng gỉ sét, kéo lê theo tiếng “lạch cạch” mỗi khi di chuyển. Trên đầu cậu bé là một chiếc khay mây lớn, đặt đầy các loại trái cây tròn đủ màu, lấp lánh như được đánh bóng.
Takemichi nhíu mày, dừng bước.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Này, cái gì vậy?
Cậu lẩm bẩm, ánh mắt dán chặt vào cổ chân và đôi mắt cúi gằm của cậu bé kia.
Lilio cũng khựng lại, môi mím lại, mặt chùng xuống.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Nô lệ.
Cô thì thầm, giọng lặng lẽ, không còn tinh nghịch như trước.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Một số tầng lớp vẫn giữ chế độ đó, bất chấp những quy chuẩn đạo đức hiện đại.
Takemichi siết chặt tay áo, môi mím lại. Cậu bé nô lệ đang cố gắng bước theo ông chủ mình, cố giữ thăng bằng cho khay trên đầu dù cơ thể run rẩy rõ rệt. Dáng đi xiêu vẹo, chân gần như không chạm hẳn mặt đất.
Và rồi, một viên đá nhỏ nằm lạc lõng trên đường, một vật tưởng như vô hại, đã khiến mọi thứ trượt khỏi tầm kiểm soát.
Cậu bé không thấy nó.
Bàn chân gầy guộc vấp phải, mất trụ.
?
?
A...!
Tiếng kêu bị kìm nén bật ra khi cậu ngã khuỵu xuống, chiếc khay trên đầu mất thăng bằng, trái cây lăn lóc khắp nền đá. Một quả rơi trúng chân người đi đường, một vài quả văng ra giữa lối đi.
Tiếng xì xào bùng lên. Có người lắc đầu, có kẻ né tránh, có đứa trẻ chỉ trỏ cười khúc khích.
Gã đàn ông quay lại.
NPC
NPC
Đồ vô dụng!
Tiếng hắn rít lên như tiếng rít của kim loại cào lên kính. Hắn rảo bước về phía cậu bé, mặt đỏ phừng lên vì giận dữ, tẩu thuốc rung bần bật trên tay.
NPC
NPC
Mày nghĩ mày đang ở đâu hả?
NPC
NPC
Cái giống ăn bám như mày chỉ đáng bò thôi, chứ đừng mong đi thẳng!
Cậu bé chưa kịp nói gì thì hắn đã giơ chân lên, một cú đá nặng nề, không hề nương tay, đập thẳng vào mặt cậu bé.
?
?
Hự-
Tiếng va chạm vang lên chát chúa, cậu bé đổ sang một bên, thân thể nhỏ gầy va mạnh xuống nền gạch, máu từ khóe môi rỉ ra thành vệt đỏ tươi. Trái cây còn sót lại lăn xuống, vỡ nát.
Takemichi đứng yên như bị sét đánh. Sát khí, từ đâu đó, trào lên dọc sống lưng.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Lilio. /Thì thầm/
Cô tinh linh nhỏ nhìn lên, đôi mắt xanh ngọc mở to vì lo lắng.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Ngài?
Cậu quay mặt lại, mắt không còn chút do dự. Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mang theo lưỡi dao lạnh.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Ở đây có luật nào cấm tôi đánh người không?
Lilio do dự, rồi cô khẽ lắc đầu.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Chỉ cần không gây chết người nơi công cộng thì… được xem là ‘giải quyết bất đồng dân sự’
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Nhưng...
Takemichi nheo mắt, mắt nhìn thẳng vào gã mập kia đang cúi xuống nhặt tẩu, gương mặt vẫn đầy vẻ tức giận và khinh khỉnh.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Tốt.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Tôi sẽ không giết.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Nhưng dạy một bài thì được nhỉ?
Bàn tay cậu siết lại dưới lớp tay áo kimono, đầu hơi nghiêng. Mặt nạ hồ ly lệch hẳn sang một bên, để lộ ánh nhìn lạnh như gương thép.
Cậu bước lên một bước, tiếng dép gỗ khẽ vang, như tín hiệu đầu tiên của một cơn bão sắp tràn tới...
***
.tt
.tt
Viết được hai chương và thấy mình vẫn hợp với tiểu thuyết hơn 💔

Chương 3

***
Tiếng bước chân của Takemichi dội nhè nhẹ trên nền đá lát khi cậu tiến lại gần. Ánh mắt cậu lạnh tanh như mặt hồ vào đêm không trăng, không lay động, không biểu cảm.
Nhưng từng bước tiến đó khiến những kẻ quanh đó vô thức dạt sang hai bên, mở lối như nước tránh lửa.
Gã đàn ông mập mạp đang còn hậm hực vì cậu bé nô lệ, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại bên cạnh, hắn quay đầu rồi khựng lại.
Takemichi đứng đó, bóng dáng thẳng tắp dưới ánh sáng mờ ảo, chiếc kimono xanh lá thêu hoa văn cổ truyền khẽ lay theo gió.
Mặt nạ hồ ly đeo lệch, để lộ nửa gương mặt trắng trẻo, sống mũi cao, đôi mắt dài như vẽ và môi hơi mím lại, lạnh lùng. Ánh mắt ấy... không cần lên tiếng cũng đã khiến người ta cảm thấy bản thân quá phàm tục khi đứng gần.
NPC
NPC
/Nhìn cậu/
Gã mập đảo mắt từ trên xuống dưới, trong thoáng chốc bỗng như bị mê hoặc.
NPC
NPC
Ôi chà... một tiểu mỹ nhân, hử?
Hắn cười khằng khặc, tiếng cười đầy mỡ và thuốc.
NPC
NPC
Gương mặt xinh xắn, khí chất kiêu kỳ.
NPC
NPC
Thời đại này thiếu gì thứ vui, nhưng loại hàng hiếm như ngươi... là số một đấy.
Lilio bay phía sau Takemichi, tay nắm lại, đôi mắt ánh lên vẻ căng thẳng. Cô đang định chen vào nhưng dừng lại khi nhìn thấy tay áo cậu hơi lay động.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
*Chết rồi chết rồi.*
Hắn tiến lên nửa bước, tẩu thuốc vung vẩy như cây trượng quyền lực. Giọng hắn nhỏ dần nhưng kéo dài, đầy ngụ ý.
NPC
NPC
Còn không theo ta về? Mạng của ngươi ở nơi này chẳng đáng gì đâu.
NPC
NPC
Nhưng nếu ngoan ngoãn, biết đâu lại có thể sống như hoa trong lồng kính~
Takemichi không đáp. Cậu chỉ... đứng yên.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
...
Sự im lặng của cậu, sự thờ ơ gần như khinh miệt ấy, đập vào mặt gã đàn ông như cái tát vô hình.
Nụ cười hắn tắt ngấm.
NPC
NPC
Thằng nhãi!
NPC
NPC
Mày tưởng mày là ai?
NPC
NPC
Cái thứ trôi sông lạc chợ! Bộ dạng cũ kỹ lạc thời như mày mà dám khinh tao?!
Hắn gầm lên, mặt đỏ bừng vì giận. Tay giơ lên định tóm lấy vai Takemichi.
Nhưng ngay lúc đó, một chuyển động.
Nhanh như chớp, Takemichi nghiêng người, chân xoay trên nền đá như lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ, bàn tay siết lại và đấm thẳng vào bụng hắn.
NovelToon
NPC
NPC
ẶC-!
Cú đấm mang theo toàn bộ trọng lực của cơ thể cậu, không cần hoa mỹ. Tiếng va chạm khô khốc như sắt rơi xuống mặt đá.
Gã đàn ông bị hất văng ra sau, thân hình to lớn lăn lông lốc như túi thịt, tông vào một quầy hàng bên đường khiến hoa quả bay tung, tiếng la ó vang lên.
Không ai dám cản. Không ai dám động vào.
Hắn nằm trên nền gạch, ôm bụng quằn quại, mặt méo xệch, mắt đỏ ngầu vì đau đớn lẫn nhục nhã. Hắn thở gấp, rồi nghiến răng, cất tiếng đe dọa bằng giọng khản đặc.
NPC
NPC
Ngươi... ngươi sẽ phải trả giá! Dám động vào ta, ngươi không biết ta là ai đâu!
Takemichi bước chậm rãi đến gần. Không vội, không gấp. Giống như thần linh từ từ bước xuống tế đàn để ban án.
Cậu dừng lại trước mặt hắn, nghiêng đầu xuống, ánh mắt từ trên nhìn xuống lạnh như băng tuyết nghìn năm, giọng nhẹ như gió.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Biết chứ,
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
loại người như ngươi... lúc nào chẳng tự cho mình là cái rốn của vũ trụ.
Ánh mắt Takemichi hạ thấp hơn nữa. Và chỉ trong một tích tắc, một làn khí lạnh lẽo bùng phát từ người cậu.
Sát khí, không hề ồn ào, không rực lửa, mà âm thầm và bén ngót như lưỡi dao đặt sau gáy.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
NovelToon
Gã đàn ông đơ người lại, cả thân thể co rúm lại như bị nước đá tạt thẳng vào tim. Hắn cảm thấy rõ ràng cái chết hoặc thứ gì đó còn ghê gớm hơn, đang đứng ngay trước mặt.
Hắn nuốt nước bọt, cố gắng ngồi dậy, nhưng chân tay run lẩy bẩy. Dù vậy, cái miệng khốn kiếp kia vẫn còn chưa chịu im.
NPC
NPC
Cái... thằng quỷ... ngươi tưởng chỉ đẹp là ta sợ sao?
NPC
NPC
Ngươi chỉ là thứ rác rưởi từ quá khứ-
Một cú đá mạnh như búa bổ, thẳng vào thái dương.
Cả gương mặt gã lệch hẳn sang một bên trước khi thân thể đổ rầm xuống, ngất xỉu tại chỗ, tẩu thuốc rơi khỏi tay lăn lông lốc như một thứ vô giá trị.
Takemichi đứng đó, thở ra một hơi dài. Đôi mắt vẫn chưa bớt lạnh, nhưng môi cậu cong lên nhẹ như thể cười mỉa.
Cậu cúi người, nhìn thẳng vào mặt gã béo nằm dưới đất bất tỉnh, đôi lông mày khẽ nhướng.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Loại người như ngươi mà còn sống được đến tận bây giờ,
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
chắc là nhờ cả thế giới này quá mềm tay.
Cậu suýt nữa thì nhổ nước bọt lên mặt hắn.
Nhưng rồi chỉ quay đi, lướt qua hắn như cơn gió lạnh đầu đông.
Nhưng rồi chỉ quay đi, lướt qua hắn như cơn gió lạnh đầu đông.
Để lại sau lưng là ánh mắt sững sờ của đám đông.
Và một cậu bé nô lệ vẫn đang quỳ, máu trên mặt chưa khô nhưng đôi mắt giờ đã ngước lên, sáng lên vì lần đầu tiên... nhìn thấy hy vọng.
Tiếng thì thầm của đám đông bắt đầu dậy lên, như sóng lặng dưới đáy hồ bị đánh động bởi một hòn sỏi vừa rơi.
Gã béo nằm bất tỉnh bên vệt máu rỉ ra từ khóe miệng. Một vài kẻ đi đường tặc lưỡi rồi rời đi, những người còn lại thì chỉ dám đứng nhìn từ xa, chẳng ai dám lại gần.
Takemichi chẳng màng đến điều đó. Ánh mắt cậu đã dừng lại nơi cậu bé nô lệ - người vừa bị đánh đến bật máu, mặt còn hằn dấu đế giày, đang co mình lại như một con chim nhỏ vừa bị vặt lông, ánh mắt nhòe lệ nhìn lên với sự phòng thủ bản năng.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
/Chậm rãi bước đến/
Cậu bé khẽ giật mình, vội lùi ra sau nửa bước, hai tay ôm lấy đầu, run rẩy như chờ đợi một cú đánh khác.
Cậu dừng lại trước mặt cậu bé, ánh mắt không giận dữ, không hăm dọa, chỉ có một thứ nhẹ nhàng đến lạ.
Takemichi từ tốn khụy gối xuống, hai tay đặt trước đầu gối, thân người hơi nghiêng về phía trước, khiến tầm mắt hai người ngang nhau.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Em ổn không? /Giọng trầm xuống/
?
?
Hả...?
Cậu bé sững lại. Đôi mắt đục vì sợ hãi khẽ dao động. Môi mím lại, như thể muốn nói nhưng không dám. Một lúc sau, cậu khẽ gật đầu... rồi lại lắc đầu, đầy mâu thuẫn.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Không sao đâu,
Takemichi tiếp lời, ánh mắt mềm xuống.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
ta không đánh em.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Ta đến giúp.
Cậu bé nuốt nước bọt. Một lúc sau, mới thì thầm bằng giọng khàn đặc.
?
?
C-cảm ơn... ngài...
Takemichi khẽ gật. Rồi cậu cúi thấp xuống, ánh mắt dừng lại ở sợi xích nơi cổ chân của cậu bé.
Đó là một chiếc còng dày, khảm phù văn tối màu, những ký tự kỳ quái lượn quanh mép còng như đang ngọ nguậy âm thầm.
Dù đã cũ kỹ và gỉ sét, nhưng luồng năng lượng âm u tỏa ra từ đó khiến người bình thường không dám chạm vào.
Một cái nhìn là biết, đây là ma còng cấp ba, loại dùng để khống chế nô lệ có tiềm năng bộc phát phép thuật.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Hắn dám trói một đứa trẻ bằng thứ này...
Takemichi thì thầm, trong mắt lóe lên một tia lạnh buốt.
Lilio bay tới, ánh mắt căng thẳng.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Ngài tính làm gì?
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Không ai có thể mở ma còng cấp ba nếu không có chìa đặc biệt hoặc lệnh giải chú.
Takemichi không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, lòng bàn tay mở về phía mắt xích.
Trong khoảnh khắc đó.
Một tia sáng lam nhạt khẽ lóe lên dưới tay cậu. Nhẹ nhàng, như ánh sáng lướt qua mặt nước, gần như không thể nhận ra nếu không nhìn kỹ.
Âm thanh khe khẽ vang lên: “tách”
Chiếc còng - đứt.
Nó không nổ tung. Không phát sáng chói lóa. Chỉ vỡ vụn như một món đồ chơi đã cũ, từng mắt xích rơi xuống nền đá kêu leng keng, để lại mắt cá chân trầy xước giờ đã được tự do.
Cậu bé há hốc miệng, kinh ngạc nhìn xuống chân mình, rồi ngước lên nhìn cậu trai trước mặt.
?
?
L-làm... sao ngài làm được? Cái đó là ma còng... không phải ai cũng...
Takemichi khẽ mỉm cười, gió nhẹ thổi lay tà áo kimono màu xanh lá. Ánh mắt cậu, trong một thoáng, long lanh như ánh nước mùa đông.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Đừng tin ai bảo mình không thể làm gì chỉ vì họ không làm được. /Xoa đầu cậu nhóc/
Lilio đứng sau, bàng hoàng.
Cô biết rõ, đó không phải ma thuật thông thường. Thứ Takemichi vừa làm không thể chỉ là phản chú.
Đó là sự điều khiển năng lượng tinh vi ở cấp độ nguyên sơ, một kỹ thuật gần như đã thất truyền từ hàng ngàn năm trước.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
*Rốt cuộc ngài là ai?*
Lilio nghĩ thầm, bàn tay siết nhẹ lấy mép váy.
Còn cậu bé kia, giờ đây chỉ là một đứa trẻ bình thường, không xích, không khuất phục đang nhìn Takemichi bằng ánh mắt không còn sợ hãi, mà tràn đầy kinh ngạc và kỳ vọng.
Và giữa con phố lạ, giữa dòng người vừa chứng kiến tất cả mà chẳng ai dám xen vào, một câu chuyện bắt đầu nhen nhóm trong lặng lẽ.
Về một chàng trai đến từ quá khứ.
Mang theo đôi mắt hồ ly, và đôi tay đủ sức bẻ gãy cả xiềng xích của thời đại.
Cậu định phá luôn chiếc còng ngay cổ cậu bé thì...
...
Tiếng của giày quân dụng đập xuống nền đá ngày một rõ ràng, dồn dập như những nhịp trống gấp gáp loan tin về một điều chẳng lành.
Takemichi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt rời khỏi cậu bé vừa được giải thoát. Cậu nhìn ra phía cuối con phố - nơi một đội quân đông người trong quân trang đồng nhất đang tiến đến.
Đồng phục của họ sắc lam đậm pha xám bạc, có phù hiệu hình tam giác ngược viền đỏ trên ngực trái. Bên hông đeo vũ khí hiện đại, vừa mang hơi hướm kỹ thuật số, vừa gợi nhớ đến binh khí cổ đại.
Chỉ cần nhìn cũng biết: quân cảnh vệ cấp khu vực.
Lilio khựng lại, mắt mở to.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Quân của Thành Trấn Vực!
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Sao lại nhanh vậy?!
Người dẫn đầu là một nam trung niên có vết sẹo dài qua mắt trái, gương mặt lạnh tanh không biểu cảm.
Bên cạnh ông ta là hai người lính vạm vỡ đang đỡ gã béo vừa bị đánh - lúc này đã tỉnh lại, mặt mũi bầm tím, méo mó, miệng vẫn thều thào chửi rủa.
Gã béo vừa thấy Takemichi liền giãy lên, giọng khản đặc rít qua răng.
NPC
NPC
Nó, chính nó!
NPC
NPC
Tên khốn đó… đánh ta!
NPC
NPC
Tấn công quan chức cấp phái đoàn, làm loạn nơi công cộng!
NPC
NPC
Bắt nó! Bắt cả thằng nô kia luôn!
Takemichi vẫn đứng đó, tay buông thõng, ánh mắt không biến sắc.
Cậu bé bên cạnh run rẩy, bàn tay bám chặt lấy mép áo cậu.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Hắn là quan chức?
Takemichi hỏi khẽ, như chỉ lẩm bẩm một mình.
Lilio bay xuống, vẻ hốt hoảng.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Hắn đúng là có danh vị, nhưng… nhưng không phải loại đáng tôn trọng đâu!
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Nhưng quân cảnh vệ thì lại không quan tâm điều đó.
Chỉ vài giây sau, đội quân đã bao vây quanh họ. Một người lính giơ tay ra, giọng vang như chuông sắt.
NPC
NPC
Theo điều mục 427,
NPC
NPC
can thiệp dân sự cấp công quyền, ngươi bị bắt giữ để điều tra.
NPC
NPC
Không phản kháng, nếu không chúng tôi sẽ xử lý bằng vũ lực.
Takemichi liếc qua Lilio, cô tinh linh nhỏ vừa lo lắng vừa bay lòng vòng, gấp gáp.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Ngài không thể chống lại họ bây giờ!
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Quân cảnh vệ có quyền trấn áp ngay tại chỗ nếu họ cho rằng ngài nguy hiểm!
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Họ có cớ rồi đó!
Một khoảng lặng.
Takemichi nhìn xuống bàn tay mình - bàn tay vừa cắt đứt sợi xích bằng thứ ánh sáng lam nhạt chẳng ai hiểu được.
Rồi cậu thở ra, khẽ nhún vai như thể chuyện này chẳng đáng để tốn hơi. Không phản kháng, không nói một lời, cậu đưa hai tay ra trước, mặc cho hai binh sĩ tiến đến trói tay bằng dải khóa năng lượng phát ánh sáng trắng xanh.
Cậu bé nô lệ hoảng hốt.
?
?
Khoan! Ngài ấy cứu tôi mà! Ngài ấy-
NPC
NPC
Câm miệng, nô lệ không có tư cách lên tiếng!
Một người lính gắt, bước tới chộp lấy cánh tay cậu bé.
Lần này, Takemichi khẽ nghiêng đầu nhìn, đôi mắt ánh lên thứ gì đó sâu hun hút.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Đụng vào nó một lần nữa… tôi sẽ không để yên.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
NovelToon
Câu nói phát ra nhẹ tênh.
Nhưng khiến người lính kia khựng lại.
Có gì đó trong giọng nói ấy, một cảm giác như bị nhìn xuyên qua, như đứng trước một con thú hoang đang tạm giấu nanh vuốt.
Người lính nghiến răng, đành quay đi, chỉ giữ chặt cánh tay cậu bé mà không làm gì thêm.
Lilio vội vã bay theo, vòng quanh đầu Takemichi, nhỏ giọng van nài.
Lilio Prankette
Lilio Prankette
Ngài… đừng im lặng như vậy chứ! Họ đang hiểu sai rồi! Ngài chỉ giúp người thôi mà!
Takemichi nhếch nhẹ khóe môi, liếc nhìn cô.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Vậy cô giúp tôi, làm ơn nhớ rõ chuyện này.
Takemichi Hanagaki
Takemichi Hanagaki
Rồi kể lại cho đúng.
Lilio khựng lại, đôi mắt mở to. Và rồi, lần đầu tiên, cô gật đầu - mạnh mẽ.
Còn Takemichi thì bị dẫn đi.
Giữa đám đông xì xào, ánh mắt tò mò, bàn tán, sợ hãi, ngưỡng mộ… đủ mọi sắc thái đổ về phía cậu.
Một người con trai mặc kimono xanh lá cổ xưa, bị áp giải giữa phố bởi quân cảnh vệ tương lai.
Cậu đi qua, mắt không hề cúi xuống.
Và từng ánh mắt lặng lẽ nhìn theo, như thể họ vừa chứng kiến một điều gì đó vượt ngoài khuôn khổ của thời đại này.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play