Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Yêu Một Người Đã Từng Tổn Thương (Phát Thảo)

Giới thiệu

Hề lô mấy bà
Tui xoá truyện “Phía sau hào quang là tình yêu” vì tui bị bí ý tưởng + bị trùng nội dung nên tui quyết định viết lại truyện mới là truyện “Yêu Một Người Đã Từng Tổn Thương” này nhaa
Truyện này sẽ có ngược nha, nhưng mà tui nghĩ sẽ là kết HE ớ
Giờ giới thiệu nhân vật tí ha
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát 30 tuổi Bác sĩ khoa tim mạch và Giám đốc bệnh viện Tính cách: Lạnh lùng, ít nói, hơi nóng tính
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Huỳnh Thới Ngọc Thảo (Nguyên Thảo) 20 tuổi Học ngành y dược và vừa ra trường, làm điều dưỡng tại bệnh viện X, thường làm từ thiện tại bệnh viện Tính cách: hoạt bát, đáng yêu, trẻ con, hướng ngoại
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Nguyễn Hồng Nhung 28 tuổi Vợ cũ của Võ Tấn Phát, làm nội trợ Tính cách: nội tâm, mưu mô, trăng hoa
Hoàng Nam
Hoàng Nam
Hoàng Nam 26 tuổi PT phòng gym, người tình của Hồng Nhung Tính cách: đào hoa, lăng nhăng, mưu mô
Các nhân vật phụ giới thiệu sau nhaaa
Cốt truyện là thế nàyy…
Tại một bệnh viện lớn giữa lòng thành phố, bác sĩ Võ Tấn Phát – vị giám đốc nghiêm khắc và tài giỏi nổi tiếng với vẻ lạnh lùng, tận tụy với nghề. Cô gái trẻ Nguyên Thảo - nhiệt huyết và dịu dàng, thường xuyên lui tới bệnh viện làm thiện nguyện, mang đến hơi thở ấm áp giữa không khí căng thẳng nơi đây. Từ những lần chạm mặt tình cờ đến những khoảnh khắc sẻ chia, mối quan hệ giữa họ dần trở nên đặc biệt. Thế nhưng, khi quá khứ chưa kịp ngủ yên, vợ cũ của bác sĩ Phát bất ngờ quay lại, kéo theo hàng loạt rắc rối khiến tình cảm vừa chớm nở giữa hai người đứng trước thử thách lớn nhất…
Võ Tấn Phát và Hồng Nhung mới ly thân thôi, chưa ly hôn nha
Nên là câu chuyện sẽ có bất ngờ về sau
Đón xem nhaaaaa

Chương 1. Cấp cứu gấp!

Tại bệnh viện X
Tại bệnh viện X, không khí bỗng trở nên căng thẳng khi một bệnh nhân nữ được đẩy vào khoa cấp cứu. Cô nằm bất động trên băng ca, gương mặt tái nhợt, đôi môi tím tái. Nhân viên y tế hô to
Nhân viên y tế
Nhân viên y tế
Ngưng tim rồi, chuẩn bị sốc điện
Các bác sĩ và điều dưỡng lập tức vào vị trí. Một bác sĩ trẻ đeo khẩu trang bước nhanh tới, kiểm tra nhanh mạch và đồng tử rồi ra lệnh
Bác sĩ
Bác sĩ
Bắt đầu ép tim. Chuẩn bị máy sốc điện, liều đầu 200 joules.
Tiếng máy monitor vang lên đều đều, chỉ hiện một đường thẳng kéo dài. Một điều dưỡng đếm nhịp ép tim, mồ hôi lấm tấm trên trán
Điều dưỡng
Điều dưỡng
1, 2, 3, 4,….
Bác sĩ giơ paddles lên, quét gel, áp vào ngực bệnh nhân
Bác sĩ
Bác sĩ
Tất cả tránh ra
Bác sĩ
Bác sĩ
Sốc điện lần một
Toàn thân bệnh nhân bật nhẹ lên theo lực sốc. Vẫn chưa có phản ứng. Cả ê-kíp không bỏ cuộc. Tiếp tục ép tim.
Bác sĩ
Bác sĩ
Tiếp tục sốc tim, tăng lên 300
Bác sĩ
Bác sĩ
Chưa có mạch, tiếp tục ép tim!
Áp lực trong phòng dường như dồn nén tới cực điểm. Từng giây trôi qua nặng nề, như kéo dài vô tận. Ai cũng nín thở, chiến đấu giành lại sự sống cho cô gái đang cận kề ranh giới tử thần…
Giữa lúc bầu không khí căng như dây đàn, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Bác sĩ Phát – giám đốc bệnh viện X, cũng là chuyên gia tim mạch hàng đầu bước nhanh vào. Ánh mắt anh sắc lạnh sau cặp kính, chiếc áo blouse trắng đậm phong thái của người từng trải qua hàng trăm ca sinh tử.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tình hình thế nào?
Nhân viên y tế
Nhân viên y tế
Bệnh nhân nữ, khoảng 25 tuổi, ngưng tim trước khi nhập viện. Đã sốc điện hai lần, chưa có phản ứng. Nghi ngờ có dị dạng mạch vành hoặc nhồi máu cơ tim cấp.
Bác sĩ Phát sải bước lại gần, đặt tay lên ngực bệnh nhân, kiểm tra nhịp ép, rồi nói dứt khoát
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Dừng ép. Chuẩn bị chuyển sang phòng mổ tim khẩn cấp. Không còn thời gian nữa!
Mọi người thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng làm theo lệnh. Ông vừa tháo găng tay cũ, vừa ra hiệu cho điều dưỡng chuẩn bị phòng mổ số 3, vừa nói với y tá trưởng
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Gọi ê-kíp mổ tim đặc biệt. Tôi trực tiếp thực hiện. Chuẩn bị máy tim phổi nhân tạo.
Y tá trưởng
Y tá trưởng
Được, tôi chuẩn bị ngay.
Ngay lập tức, cả ê-kíp chuyển hướng hành động. Tiếng bánh xe băng ca lăn vội trên hành lang. Bác sĩ Phát đi bên cạnh bệnh nhân, ánh mắt cương quyết như thể đang giành giật từng giây để giữ lại sinh mạng mong manh này.
Dù không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu: nếu là người khác, có thể đã bỏ cuộc. Nhưng nếu là bác sĩ Phát thì vẫn còn hy vọng.
Cùng lúc đó, tại một quán cà phê gần bệnh viện, Nguyên Thảo – bạn thân từ nhỏ của cô gái đang loay hoay bấm số điện thoại lần thứ ba. Giọng tổng đài vang lên lạnh lẽo
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Cô cau mày, tim đập nhanh một cách lạ thường. Trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn. Mới sáng nay, cô gái ấy còn nhắn tin nói sẽ ghé qua bệnh viện làm từ thiện. Một tin nhắn ngắn ngủi, kết thúc bằng biểu tượng mặt cười.
Nhưng giờ lại im lặng. Kỳ lạ. Bất an. Nỗi lo lắng cuộn lên trong lồng ngực. Nguyên Thảo thử gọi lần nữa, lần này là số của một điều dưỡng quen biết trong khoa. Không ai bắt máy. Màn hình điện thoại như trêu ngươi cô bằng sự im lặng chết người.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Sao vậy ta… có chuyện gì không vậy..
Một cơn gió thổi nhẹ qua, nhưng trong lòng cô chỉ thấy lạnh buốt. Cảm giác bất an ngày càng rõ nét, như thể sắp xảy ra điều gì nghiêm trọng.
Không thể chờ đợi thêm, Nguyên Thảo vội đứng dậy, bỏ lại ly cà phê còn dang dở và bước nhanh ra ngoài, bắt xe đến bệnh viện X - nơi mà cô không hề hay biết rằng người bạn thân yêu đang nằm lặng lẽ trên bàn mổ, giữa ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết.
Khi đến cổng bệnh viện X, Nguyên Thảo vừa bước xuống xe thì đã cảm nhận được bầu không khí bất thường. Không như mọi ngày, yên ắng và trật tự. Hôm nay, hành lang khu cấp cứu chộn rộn, tiếng bước chân dồn dập vang vọng giữa những hồi còi ngắn gọn của máy cấp cứu.
Cô chạy vội vào bên trong, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm một gương mặt quen. Bất chợt, cô nhìn thấy một nhóm nhân viên y tế đang đẩy nhanh một chiếc băng ca qua hành lang, phía trên phủ tấm khăn trắng nửa kín. Theo sau là bác sĩ Phát trong trang phục mổ, ánh mắt sắc lạnh, gương mặt căng thẳng và cương quyết.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Chị ơi, cô gái đó… là ai vậy chị?
Điều dưỡng
Điều dưỡng
Một bệnh nhân nữ bị ngưng tim, bác sĩ Phát yêu cầu mổ gấp
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Dạ em cảm ơn chị
Tim Nguyên Thảo chợt thắt lại. Một linh cảm mãnh liệt len lỏi khiến cô không thở nổi. Dù không ai nói ra, nhưng trái tim cô như hét lên rằng
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Là… là Thơ sao… Thơ có tiền sử bị bệnh tim…
Thảo lẩm bẩm, chân bước vội theo bản năng đến khu vực mổ. Từ cửa kính phòng mổ, cô thấy bóng dáng bác sĩ Phát đang chỉ đạo ê-kíp, còn người nằm trên bàn mổ – tuy gương mặt bị che khuất nhưng vóc dáng và mái tóc ấy, Thảo không thể nào nhầm được.
Cô đứng chết lặng, đôi bàn tay siết chặt lấy nhau. Cảm giác hoang mang và lo sợ quét qua như cơn bão, khiến lòng cô lạnh buốt. Nước mắt đã rơi lúc nào không hay.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Làm ơn… cứu cô ấy đi
Nguyên Thảo nghẹn ngào cầu nguyện, trong khi bên trong phòng mổ, từng giây trôi qua đều mang theo hy vọng lẫn hiểm nguy.
Hết chương.

Chương 2. Phẫu thuật thành công

Sau vài tiếng đồng hồ trôi qua trong căng thẳng tột độ, hành lang ngoài phòng mổ vẫn im phăng phắc. Nguyên Thảo ngồi bất động trên ghế, mắt không rời cánh cửa với chiếc đèn báo hiệu đang sáng đỏ - thứ ánh sáng như treo lơ lửng giữa sự sống và cái chết.
Từng phút trôi qua dài như cả thế kỷ.
Cuối cùng… “tách!”. Đèn chuyển sang màu xanh. Cánh cửa phòng mổ bật mở.
Bác sĩ Phát bước ra đầu tiên, đôi vai anh hơi nặng nề, chiếc áo mổ loang mồ hôi và vết máu mờ nhòe. Gương mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng trong ánh mắt có gì đó dịu lại như vừa đưa ai đó trở về từ cõi chết.
Anh đảo mắt nhìn quanh, rồi lên tiếng
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Ai là người nhà của bệnh nhân?
Nguyên Thảo lập tức bật dậy, chạy đến, gần như hét lên
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Là tôi
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Bác sĩ, bạn tôi sao rồi? Có bị gì nghiêm trọng không?
Bác sĩ Phát nhìn cô vài giây, rồi nhẹ gật đầu
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Cô ấy qua cơn nguy kịch rồi. Chúng tôi đã phải mở tim khẩn cấp để khử rung trực tiếp và xử lý một dị dạng mạch vành bẩm sinh chưa từng được phát hiện. Nhưng ca mổ may mắn đã thành công.
Nguyên Thảo như ngã khuỵu xuống, nước mắt tuôn ra không kìm được. Bao nhiêu lo lắng, sợ hãi tích tụ bấy lâu vỡ òa thành tiếng nấc.
Bác sĩ Phát nói tiếp, giọng trầm và dặn dò
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Hiện cô ấy đang được chuyển vào phòng hồi sức. Vẫn cần theo dõi sát, nhưng nếu không có biến chứng, cô ấy sẽ tỉnh lại trong vài tiếng tới.
Nguyên Thảo gật đầu liên tục, miệng run run
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Dạ, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn anh
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi, cần gì thì tìm y tá hoặc bác sĩ bệnh viện. Nếu không cần thiết thì đừng tìm hoặc làm phiền tôi.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Dạ…
Lúc ấy, giữa hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, những tiếng máy móc vẫn đều đặn vang lên, nhưng trong lòng Thảo, bầu trời như sáng bừng trở lại, vì cô bạn thân yêu quý vẫn còn ở đây, vẫn còn cơ hội để sống, để cười, và để tiếp tục hành trình phía trước của cuộc đời.
Tại phòng làm việc của bác sĩ Phát, ánh đèn trắng lạnh phủ lên căn phòng tĩnh lặng. Anh vừa hoàn tất việc ghi chú sau ca mổ sinh tử, cẩn thận đánh dấu những diễn biến quan trọng trong hồ sơ bệnh án. Cơ thể anh rã rời, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, như thể sự mệt mỏi không được phép tồn tại trong người đàn ông mang danh giám đốc bệnh viện.
Anh ngả nhẹ ra sau ghế, thở ra một hơi dài.
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, phá vỡ khoảng yên lặng hiếm hoi. Trên màn hình là một cái tên anh không muốn thấy lúc này: Nhung - người vợ đã ly thân của anh
Anh do dự vài giây. Rồi nhấn nút nghe, giọng trầm, ngắn gọn
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Chuyện gì?
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Hôm nay anh có về nhà không?
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Mấy hôm nay anh đã không về nhà rồi
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tôi có công việc ở bệnh viện không về được
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Hôm nay em có nấu món mà anh thích nhất đó
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tôi bận rồi
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Hồng Nhung (vợ cũ của Phát)
Nghe nói hôm nay anh có ca mổ khó à?
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Bệnh nhân sống, cô chỉ cần biết vậy thôi. Còn chuyện cá nhân, khi nào về tôi sẽ tính sau
Không đợi thêm câu trả lời, anh chủ động tắt máy.
Phòng lại trở về với sự im lặng. Bác sĩ Phát ngồi bất động một lúc lâu, mắt nhìn xa xăm về phía cửa kính. Trong lòng anh không có rung động, không có tiếc nuối. Chỉ có một sự trống rỗng quen thuộc, như bao đêm khác trong suốt những năm tháng anh chọn sống vì nghề, chứ không phải vì trái tim.
Tại phòng hồi sức sau phẫu thuật, ánh đèn vàng nhạt phủ lên một không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Mùi thuốc sát trùng lặng lẽ len lỏi trong không khí. Trên giường bệnh, cô gái nằm yên, gương mặt trắng bệch, đôi mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt đến mức khó mà cảm nhận được.
Tiếng beep… beep… đều đều phát ra từ máy monitor sinh hiệu là âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng – một bản nhạc vô hình giữa sự sống và mong manh.
Nguyên Thảo ngồi bên cạnh, tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của bạn mình. Cô không khóc nữa, nhưng ánh mắt hoen đỏ vẫn đau đáu nhìn gương mặt quen thuộc ấy, người bạn từng cười giòn tan trong nắng, từng hồn nhiên kể cho cô nghe từng câu chuyện nhỏ nhặt nhất trong đời.
Giờ đây, tất cả bị thay thế bởi sự im lặng nặng nề. Một bên là máy móc, dây truyền dịch, bình oxy và những con số nhấp nháy… một bên là trái tim cô đang gồng lên với nỗi lo sợ không tên.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Tỉnh lại đi… tụi mình còn đi làm từ thiện nhiều chỗ nữa mà…
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Sao giờ bà nằm 1 chỗ như vậy… trả lời tui đi
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Trước giờ tui làm gì sai, thì tui xin lỗi, từ đây về sau tui không làm bà buồn hay giận nữa đâu
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Chỉ cần bà tỉnh lại thôi
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng máy vang đều đặn. Cô siết nhẹ tay bạn mình, tiếp tục nói, như thể từng lời có thể đánh thức một phần nào đó còn vương lại nơi người nằm kia.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Bà được bác sĩ Phát chính tay mổ đó nha, không phải ai muốn bác sĩ Phát mổ cũng được đâu
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Bác sĩ Phát chỉ nhận bệnh nhân theo ý bác thôi, còn những người khác bác giao cho các bác sĩ kia
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Nên bà phải tỉnh lại nha, để còn đi cảm ơn bác sĩ Phát với tui nữa đó
Tiếng máy vẫn đều đặn. Gió lùa qua khe cửa sổ khiến tấm rèm lay nhẹ. Nguyên Thảo cúi đầu, tựa trán lên mu bàn tay người bạn. Lặng lẽ chờ đợi… giữa căn phòng nơi sự sống đang được níu giữ bằng từng nhịp máy thở.
Hết chương.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play