[FreenBecky] Chậm Một Bước Để Thương Một Đời
Lễ cưới, ký ức và kỷ vật
Buổi chiều ngày cưới, bầu trời Bangkok mang sắc xám nhàn nhạt. Mưa lất phất, như thứ âm thanh ủ ê lặng lẽ báo hiệu một điều gì không rõ tên.
Trong phòng chờ nhà họ Amstrong, Becky ngồi trước gương, để mặc cho mẹ chỉnh từng nếp tóc.
Becky không trả lời ngay. Cô nhìn mình trong gương: mắt nhẹ son, môi điểm chút sắc hồng, gò má ửng lên bởi ánh sáng. Mọi thứ hoàn hảo, chỉ có lòng là không.
Nalinee
Vậy sao con lại gật đầu đồng ý?
Becky
Vì... con muốn dừng việc chờ đợi một người không quay lại.
Nalinee
Freen, con bé không phải người thế thân
Mẹ cô nhìn con gái bằng ánh mắt vừa đau vừa thương
Nalinee
Nếu con bé yêu con thật lòng thì tốt, còn lỡ như...
Becky
Mẹ à, chị ấy sẽ không làm con đau. Dù chị ấy không nói gì, con vẫn tin như vậy
Cánh cửa mở ra. Mark, anh trai Becky bước vào. Anh khoanh tay, tựa người vào cửa, quan sát em gái thật lâu
Mark Amstrong
Còn kịp thay váy chạy trốn đấy
Becky
*mỉm cười* Em không trốn đâu
Mark tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh. Tay anh đặt lên tay em gái, chậm rãi.
Mark Amstrong
Người kia đi rồi, không quay lại. Nhưng người ở bên em hôm nay... vẫn đang đứng chờ.
Becky
Và em cũng biết chị ấy sẽ không hỏi gì cả. Không bắt em phải yêu, cũng không hỏi vì sao em buồn
Mark Amstrong
Người như Freen... có thể không khiến em hạnh phúc ngay, nhưng ít nhất, chị ấy sẽ không khiến em thêm tổn thương
Becky ngẩng nhìn anh. Không nói, chỉ gật nhẹ.
Cô hiểu. Cô đã chọn.
Chỉ là… tim vẫn chưa kịp chữa lành
Phía nhà họ Sarocha.
Freen đứng lặng trước gương.
Váy trắng vừa người, mái tóc búi thấp, gài một chiếc kẹp bạc cũ kỹ bên tai.
Cô nhìn chính mình, đôi mắt không có lấy một gợn sóng.
Ba cô bước vào, tay cầm bó hoa cưới.
Chaiwat Chankimha
Con càng ngày càng giống mẹ con
Freen
Năm nào ba cũng nói thế...
Ông ngồi xuống ghế cạnh cô, nhìn vào gương
Chaiwat Chankimha
Con muốn dừng lại không?
Chaiwat Chankimha
Con không cần sống như ba. Không cần giữ mãi một người không thuộc về mình
Chaiwat Chankimha
Phải rồi, con chỉ giữ một món đồ mười mấy năm thôi
Ba cô chỉ vào chiếc kẹp tóc
Chaiwat Chankimha
Nó cũ rồi
Freen
Nhưng con không bỏ được...
Freen không đáp.
Cô chỉ mím môi, đưa tay nhận bó hoa.
Freen
Ba yên tâm. Con cưới vì con muốn.
Người cha nhìn con gái mình – lặng lẽ như chiếc bóng – và biết: có những nỗi lòng con chưa từng nói, nhưng ông đã hiểu từ lâu.
Lễ cưới bắt đầu.
Không pháo hoa. Không hiệu ứng.
Chỉ tiếng dương cầm rơi xuống như giọt mưa. Không khí yên đến mức nghe được tiếng gió lướt qua vườn sau.
Becky bước vào lễ đường, tay khoác ba. Freen đang đợi ở phía trước.
Ánh mắt họ chạm nhau thoáng chốc. Không ấm, cũng không lạnh. Chỉ là một nụ cười nhẹ – như hai người lịch sự chào nhau trong vai vợ chồng.
Becky
Ừ, em không trốn đâu
Hôn lễ diễn ra như mọi lễ cưới đẹp khác.
Chỉ khác, là những người trong cuộc… không ai thật sự biết họ đang bước vào điều gì
Tối hôm đó, phòng tân hôn.
Becky ngồi ở mép giường, xõa tóc. Freen đặt nhẹ ly sữa nóng lên bàn, không nói, chỉ đẩy nhẹ về phía cô.
Becky
Cảm ơn chị vì hôm nay...đã không khiến mọi thứ trở nên khó khăn
Becky
Sao chị lại biết trước khi ngủ em phải uống sữa?
Freen không trả lời. Cô chỉ kéo chiếc ghế gỗ ra, ngồi xuống bên cửa sổ.
Freen
Muốn biết sẽ tìm cách.
Cô uống ngụm sữa. Ấm. Đúng vị.
Becky
Chị...chúng ta đã từng biết nhau từ trước sao?
Freen
Có thể có...hoặc có thể không...
Đêm xuống.
Becky đã nằm yên, nhưng mắt không nhắm được.
Còn Freen – vẫn ngồi đó, ngoài ban công, trong tay là chiếc kẹp tóc cũ
Mười tám năm trước, cô bé nhà Amstrong từng khen một cô gái lớn đẹp và nói:
“Tặng chị cái kẹp này, đừng buồn nữa. Khi em lớn lên, em nhất định sẽ cưới người như chị.”
Nhưng người lớn, thường quên.
Chỉ có kẻ ở lại… là nhớ mãi
Freen không mong Becky nhớ.
Chỉ mong… nếu một ngày nào đó Becky quay lại, cô vẫn còn đứng ở đây.
Người không nói, người không nhớ
Buổi sáng sau lễ cưới.
Chiếc Mercedes đen đỗ lại trước cổng biệt thự họ Chankimha.
Không hoa lệ. Không phô trương. Chỉ có một dàn hoa giấy trắng rũ từ cổng đến mái hiên, tĩnh mịch như người chủ nơi đây.
Freen bước xuống đầu tiên, tay cầm gọn gàng túi xách nhỏ màu đen.
Becky theo sau. Gió buổi sớm mát lạnh, hơi ẩm, khiến lớp ren áo cô khẽ lay. Cô vô thức kéo nhẹ cổ áo, ánh mắt đảo quanh – căn nhà này quá yên, quá… nhẹ.
Đứng chờ sẵn ở hiên là ông Chaiwat – ba Freen.
Ông mặc sơ mi trắng, áo quần giản dị, nhưng ánh mắt sâu và trầm.
Chaiwat Chankimha
Ừ về rồi à
Chaiwat Chankimha
*gật đầu* Vào nhà ăn cơm thôi
Hiên sau – bữa sáng đầu tiên.
Bàn ăn nhỏ, phủ khăn trắng. Món ăn rất đỗi thường: cháo trắng, cá cơm, rau luộc, trứng muối, thêm bình trà hoa.
Freen ngồi vào chỗ, ánh mắt không nhìn ai. Becky ngồi đối diện, tay chạm nhẹ vào ly nước nhưng chưa uống.
Ông Chaiwat ngồi ở đầu bàn.
Không ai lên tiếng trong mấy phút đầu.
Rồi ông chậm rãi rót trà cho Becky, tay vẫn chắc
Chaiwat Chankimha
Con ăn đi, nhà ba nấu hơi đơn giản. Nhưng sạch, và thật lòng.
Becky
Dạ con thấy ấm áp lắm ạ
Ông nhìn Becky một lúc lâu, không giấu điều gì trong ánh mắt
Chaiwat Chankimha
Freen là đứa ít nói. Nhưng không phải nó không nghĩ gì. Nó nghĩ quá nhiều. Và thương cũng quá sâu
Becky thoáng khựng lại.
Đũa trong tay cô hơi chạm mép chén, kêu một tiếng rất nhẹ.
Chaiwat Chankimha
Nó không biết cách đòi hỏi. Từ nhỏ tới lớn, chuyện gì cũng tự gánh. Cũng tự quen với chuyện... người khác sẽ rời đi
Freen vẫn không nhìn lên. Nhưng tay cô lúc này đã ngừng gắp thức ăn.
Chaiwat Chankimha
Ba không mong con yêu nó ngay. Ba cũng không nghĩ ai bắt con phải thương. Nhưng nếu có thể, thì xin con… đừng để nó ở một mình thêm nữa.
Becky
Con không ghét chị ấy...Chỉ là con cần tập làm quen
Chaiwat Chankimha
*nhìn Becky* Con là người ba tin, không phải vì gia đình con mà là vì chỉ có con mới khiến nó quay về nơi này
Becky
Chị không thường về đây sao?
Chaiwat Chankimha
Từ lúc mười mấy tuổi đã ra ở riêng. Mỗi lần về… đều là vì nhớ điều gì đó cũ.
Ông cười và một nụ cười thật lòng
Chaiwat Chankimha
Freen từng mang về một cái hộp gỗ nhỏ. Mười mấy năm, chưa từng mở ra cho ai coi. Chỉ biết trong đó có một cái kẹp bạc… và một lời hứa.
Becky
*giật mình* Ba nói là...kẹp bạc sao?
Chaiwat Chankimha
Ừ. Cũ lắm rồi. Ba hỏi cũng không nói ai cho. Nhưng ôm như báu vật.
Ông nghiêng người về phía cô, ánh mắt chậm và rất thật
Chaiwat Chankimha
Ba mong con đừng làm tổn thương con bé...
Freen
Được rồi, ba đừng có làm không khí trầm xuống vậy chứ
Becky cắn môi.
Cổ họng khô lại.
Ký ức từ một chiều năm xưa – nơi cô bé sáu tuổi chạy đến an ủi một người chị lớn đang khóc một mình – bất chợt ùa về như gió lùa.
Chiều cùng ngày – biệt thự riêng của hai người.
Becky đứng trước hiên. Freen đã thay đồ công sở, chuẩn bị rời đi.
Cô không nói một lời, chỉ dặn Tan bằng ánh mắt. Anh gật.
Becky nhìn bóng Freen lên xe, rồi khuất dần khỏi cổng.
Cô quay người vào nhà, đi ngang qua bàn trà trong phòng khách.
Một tủ kính nhỏ thấp gần đó, khoá gài. Trong đáy tủ là một chiếc hộp gỗ cũ, đặt nghiêng, gần như đã mòn đi vì thời gian.
Becky ngừng lại.
Bàn tay cô chạm lên mặt kính.
Không mở ra, chỉ… đứng lặng.
Gió ngoài sân lùa vào khe cửa.
Một mùi hương rất quen – mùi kẹp tóc bạc ngày xưa, mùi của kí ức mà cô từng tưởng đã lãng quên.
Becky
Chị ấy… đã giữ thật sao?
Becky
Mình không nhớ. Nhưng chị ấy chưa từng quên.
Một nỗi gì đó đè nặng nơi lồng ngực.
Từ từ thôi, để em kịp đến gần chị
Freen trở về nhà lúc 7 giờ như thường lệ.
Cửa mở ra, ánh đèn vàng rọi lên đôi mắt đã hơi mỏi. Freen tháo đồng hồ, định lên phòng thì nghe tiếng gọi
Becky
Chị có thể ra sân sau một tí không?
Sân sau. Trời bắt đầu nổi gió.
Becky ngồi xuống ghế, Freen ngồi cách một khoảng vừa đủ.
Becky khẽ đặt chiếc kẹp lên lòng bàn tay, nghiêng đầu
Becky
Hồi đó, em không nghĩ chị sẽ giữ nó lâu như vậy
Freen nhìn kẹp tóc, mặt dịu đi
Freen
Chị không giữ vì nó quý. Chị giữ vì… nó là lần đầu có ai đó đưa tay ra với chị
Becky
Em từng nghĩ người chị đó là ai đó xa lắm… Không ngờ lại gần đến thế.
Freen
Chị cũng không nghĩ em sẽ còn nhớ
Freen
Nếu em nhớ sớm hơn...thì có lẽ mọi chuyện đã khác
Becky
Em từng yêu một người. Rất sâu. Rất thật. Nhưng người đó rời đi… không một lý do.
Becky
Em không chắc em còn tình cảm với họ không...nhưng hiện tại em muốn buông bỏ
Freen
*ngạc nhiên* Em chắc là mình làm được chứ
Becky
Chị dịu dàng hơn em nghĩ
Freen nhìn cô, không cười, nhưng ánh mắt mềm lại
Freen
Chị không muốn ép em. Cũng không mong em quên người cũ. Nhưng nếu một ngày nào đó em thấy cần một người… thì chị vẫn ở đây
Becky nhìn chị. Lặng vài giây rồi nói, rất khẽ
Becky
Em không muốn chị ở đó mãi. Em muốn… đi về phía chị.
Becky
Em sẽ từ từ bước vào cuộc sống của chị. Dù em chưa biết mình sẽ yêu lại ra sao… nhưng em sẽ không bỏ lỡ chị thêm một lần nào nữa
Freen nhìn Becky. Ánh đèn vàng rọi xuống tóc cô, mắt cô. Từng câu nói như gõ nhẹ vào tim
Freen thở nhẹ.
Chị nói, khẽ đến mức gió phải ngừng lại để nghe
Freen
Vậy từ từ thôi, đừng vội, đừng bỏ cuộc..
Becky
Vậy chị đừng đi trước quá xa
Becky
Chị hay đợi người ta lắm hả?
Freen
Chị chỉ đợi một người
Sáng hôm sau.
Becky vào bếp từ sớm. Cô lóng ngóng xào rau, rồi lại cắt trái cây sai cách. Dì Mala cười
Mala
Phu phân để tôi làm cho...
Becky
Không sao, con muốn làm. Hôm nay… con muốn Freen thử
Mala
Phu nhân làm vậy chắc cô chủ sẽ vui lắm
Mala
Nhưng khi nhắc đến phu nhân, cô ấy ít khi cau mày
Bữa sáng.
Freen ngồi xuống, thấy món trứng hơi cháy nhẹ, nước cam vắt hơi lạc vị. Nhưng có một tờ giấy nhỏ để sẵn trên bàn
"Em đang học cách sống cùng chị, xin hãy cho em cơ hội mỗi ngày"
Freen ăn một miếng, rồi ngước lên nhìn Becky — đang ngồi đối diện, ánh mắt chờ đợi
Becky
Đây là...lần đầu em vào bếp
Freen
*mỉm cười* Chị thấy rất ngon
Freen cầm ly cam lên, uống một ngụm.
Becky
Chị không khó tính như vẻ bề ngoài nhỉ?
Chị im, rồi khẽ cười – rất nhẹ.
Freen ăn xong và bắt đầu đi làm
Sau khi Freen rời khỏi, cô cũng ngồi ăn lại thức ăn do bản thân mình nấu, thì...
Becky
Trứng thì mặn, cam thì nhạt nhẽo
Mắt cô rưng rưng chút xíu, nhưng không nói gì.
Tối hôm đó, trong phòng.
Freen đang đọc tài liệu. Becky ngồi cách vài bước, lấy hết can đảm
Becky
Nếu một ngày em đủ can đảm để yêu lại… em có thể bắt đầu từ chị không?
Freen
*ngạc nhiên, bỏ tài liệu xuống*
Freen
Chị chưa từng từ chối em
Becky biết — trái tim Freen từ đầu đã không đóng cửa.
Chỉ đang chờ cô gõ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play