Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Giữa Lằn Ranh Bom Đạn

Chap 1: Mùa hè

“Có những người đi qua đời ta nhẹ như gió. Cũng có người… để lại cả một mùa bom trong ngực.”
————————-
Hà Nội năm 2010
Một mùa hè oi bức lặng lẽ đi qua một thị trấn nhỏ
Nắng trải đều trên mái ngói cũ, phản chiếu qua tấm kính mờ của chiếc cửa sổ gỗ đã bạc màu năm tháng. Gió lùa nhẹ, mang theo mùi cỏ khô và chút hơi đất bốc lên sau cơn mưa đêm qua. Trên hàng hiên, một chiếc radio nhỏ phát ra giọng phát thanh viên đều đều
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
…Hôm nay, nhiệt độ dao động từ 33 đến 36 độ. Một ngày hè oi bức điển hình của trời tháng 6….
Ngồi trên chiếc ghế mây đã trũng một bên, ông Minh lặng lẽ nhâm nhi tách trà nóng giữa cái nắng hanh. Không ai uống trà nóng giữa hè, nhưng ông đã quen như vậy từ mấy chục năm trước – từ hồi chưa có điện, chưa có quạt, và nỗi nhớ cũng chưa kịp chín.
Bên cạnh là chiếc khăn thêu dòng chữ “ Hẹn ngày tái ngộ. T&M” được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ bên cạnh.
Xa xa, tiếng ve kêu râm ran vọng từ vòm cây đầu ngõ, ngân nga như bản hòa âm bất tận của mùa hè xưa cũ. Tuyết , cô bé hàng xóm đáng yêu như một mặt trời nhỏ, đang chạy vòng quanh sân sau với một quyển sách đang đọc dở trên tay.
Bé Tuyết
Bé Tuyết
Ông ơi…..
Bé Tuyết
Bé Tuyết
Hình như con đang thích một người, người đó đẹp lắm, nhưng con không biết đó có phải yêu hay chỉ là rung động nhất thời….
Bé Tuyết
Bé Tuyết
Ông có từng yêu ai chưa ạ?
Minh không đáp ngay. Ông ngước nhìn ánh nắng loang qua vòm cây, mắt như chìm vào đâu đó xa lắm.
Và rồi, chỉ trong một thoáng… mùa hè trước mắt bỗng nhạt dần, thay bằng khói, đất, tiếng súng, và một đôi mắt lạnh lùng đến lạ.
Tiếng ve vẫn rền rĩ giữa buổi trưa yên ắng. Nhưng Minh không còn nghe thấy. Trong đầu ông, âm thanh ấy dần biến dạng, méo mó, rồi đột ngột hóa thành tiếng còi hú chói tai, âm thanh gầm rú của máy bay phản lực, tiếng đất đá nổ tung.
Gió ngày hè mát rượi bỗng biến thành gió thổi bụi cát đỏ quạch.
Mùi trà thơm nhường chỗ cho mùi thuốc súng lẫn máu tanh.
Mắt ông khẽ nhắm lại. Và khi mở ra…
——————
End chap 1
Lời tác giả( quan trọng mong các bạn đọc)
Nguyện
Nguyện
Đây là tác phẩm mình lấy cảm hứng từ tác phẩm Những vùng trời khác nhau, từ tình đồng chí trong sáng của Lê và Sơn, ngồi trong phòng thi 7749 khung cảnh hiện ra trong đầu mà không được ghi làm mình không cam lòng nên đã viết bộ truyện này
Nguyện
Nguyện
Ảnh được mình sử dụng trong truyện đến từ ChatGPT và Pinterest
Nguyện
Nguyện
Rất mong được mọi người ủng hộ

Chap 2: Gặp gỡ

“Người ta gặp nhau giữa mùa hoa. Còn chúng tôi – gặp nhau giữa một trận tập kích.”
————————-
Trưa tháng 7, trời Nghệ An không chỉ nóng mà còn đỏ lửa
Mặt đất dưới chân khô khốc và bỏng rát, mồ hôi rịn ướt cổ áo quân phục, nhưng Minh vẫn cắn chặt răng, bước đi trong im lặng. Vai cậu trĩu nặng ba lô chứa thuốc men và gạo khô, được giao nhiệm vụ tiếp tế đến điểm đóng quân ở dãy Pù Lôm. Đây là chuyến đi đầu tiên của cậu sau mười ngày nhập đơn vị.
Cậu- một chàng trai 19 tuổi. Gầy nhom. Da ngăm. Ngay dưới mí mắt có một vết sẹo hình chữ x đã mờ nhạt theo năm tháng. Đây là kỷ niệm từ một lần trèo cây rơi xuống đất năm mười tuổi – mẹ khóc, còn cậu thì cười.
Giờ thì… mẹ không còn. Còn cậu thì chẳng biết có về được không.
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Phía tây rẽ vào hẻm núi, né lộ chính, bám cỏ thấp mà đi. Đừng để lộ vị trí.
Cậu nhẩm lại lời dặn của Đại đội trưởng Khánh . Địa hình ở đây cậu còn chưa quen, nhưng cậu không hỏi ai được. Cả đơn vị đang phân tán sau trận bom sáng qua.
Không gian yên bình đến đáng ngờ
RÍT———!!!
Tiếng phản lực xé toạc không gian, đột ngột như thể ai vung dao rạch ngang trời. Minh không kịp phản ứng. Trực giác bảo quay đầu lại, nhưng chưa kịp xoay người thì một bóng đen từ bụi cây lao tới.
???
???
Nằm xuống!!
Minh bị kéo ngã dúi mặt vào đất. Một thân người đổ đè lên cậu, mùi mồ hôi và thuốc súng lẫn trong hơi thở.
BOOM——!!!
Đất đá nổ tung ngay sau lưng. Đôi tai ù đặc. Cậu không nghe được gì ngoài tiếng tim đập dồn dập và tiếng bụi đất đổ rào rào trên lưng áo.
Một lát sau, thân người phía trên mới từ từ rời khỏi cậu. Minh ho dữ dội vì nuốt phải bụi. Ngẩng lên, cậu trừng mắt với kẻ vừa xông ra đè mình
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Bộ anh bị điên à?! Làm gì nhào ra—
Người đó – cao hơn Minh cả cái đầu, da trắng, mắt dài, sống mũi thẳng và sắc, biểu cảm không mấy dễ chịu. Trên tay anh ta là khẩu K-50 đang bám bụi.
???
???
Cậu là lính tiếp tế à?
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Ờ…
???
???
Cậu đi kiểu đó không chết thì trời mới độ mỗi cậu
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Kệ tôi!
???
???
May mà tôi bay ra cứu cậu kịp, không là cậu đi tong rồi ranh con
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Ai cần anh cứu chứ! /nhăn mặt/
???
???
/lấy tay dí vào trán cậu/ thằng ranh này, cậu không cảm ơn tôi một tiếng mà còn lầm bầm cái gì, ranh con vô ơn
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
/hất tay ra/ đừng đụng vào tôi!
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Cảm ơn!
???
???
Cái thằng nh—
???
???
Mà thôi! Cũng lỡ cứu cậu rồi thì thôi
Gương mặt người kia không cười, nhưng giọng nói lại như đang trêu. Cậu ta tên Trí , lính trinh sát của đơn vị, nghe nói là người được Đại đội trưởng Khánh cất nhắc. Từ gương mặt lạnh tanh đó, Minh không cảm được tí thiện chí nào.
Minh đứng dậy, phủi bụi, nhưng cái nhìn vẫn còn lườm nguýt
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Lần sau đừng có tuỳ tiện đè người ta
Trí khoanh tay, hất cằm về phía con dốc
Nguyễn Hữu Trí
Nguyễn Hữu Trí
Không đè chắc giờ cậu đi gặp ông bà rồi
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Tôi tự biết lo cho mình. Không cần anh quan tâm
Nguyễn Hữu Trí
Nguyễn Hữu Trí
Ờ, chắc là tự lo được rồi đó
Trí nói xong, quay lưng đi thẳng. Minh đứng yên, môi mím lại, ánh mắt hơi xao động – không vì tức, mà vì… lần đầu tiên có ai đó chắn đạn cho cậu như vậy.
Dù anh ta lạnh như băng, dù lời lẽ chua hơn dấm, nhưng bàn tay siết lấy vai Minh khi nổ bom… ấm một cách kỳ lạ.
——————————-
Khoảng ba mươi phút sau, tại lán trú quân tạm thời.
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Đồng chí Minh, chuyển vào trung đội 739. Trí, cậu phụ trách cậu ấy một tuần
Trí ngẩng lên, ánh mắt nhìn Minh như nhìn một cái balo rách.
Minh cũng tròn mắt, bực không kém.
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Không thể là người khác được sao?
Nguyễn Hữu Trí
Nguyễn Hữu Trí
Tôi cũng không muốn kèm cặp cậu ta
Nguyễn Hữu Trí
Nguyễn Hữu Trí
Quá kém
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Anh nói ai kém?!
Nguyễn Hữu Trí
Nguyễn Hữu Trí
Tôi chỉ nói sự thật thôi, nhóc con vô ơn
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Anh—-
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
/ Đập bàn/ Đủ rồi!!
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Đây là mệnh lệnh
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Đây không phải là nơi các cậu cãi nhau
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Giải tán
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
/Bỏ đi/
Nguyễn Hữu Trí
Nguyễn Hữu Trí
/ đứng nghiêm chào/ Rõ!
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
/ đứng nghiêm chào/ Rõ!
Lần đầu gặp gỡ – không phải định mệnh, cũng chẳng phải duyên. Chỉ là giữa bom đạn, một người xông ra đỡ cho một người. Nhưng từ đó trở đi… họ không tránh khỏi nhau nữa.
———————————
End chap 2

Chap 3: Đồng hành

Mưa rào chiều trút xuống rừng như một gáo nước giội thẳng vào ngực đất.
Mùi lá mục và thuốc súng vẫn chưa tan hết từ cuộc tập kích ban sáng. Cả lán tạm mới dựng chỉ bằng vài tấm bạt dính đầy bùn, lợp sơ bằng lá cọ và thân tre rừng.
Minh ngồi trong góc lán, lưng dựa cột gỗ, tay cầm bát cơm trắng nhão. Cậu nhai chậm, đôi mắt vẫn dõi về phía đối diện: Trí đang kiểm tra lại súng.
Trí không hề nhìn cậu. Từ lúc được phân về cùng trung đội, hai người chỉ trao nhau ánh mắt – lạnh tanh và phòng bị.
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Sao cái mặt lúc nào cũng cau có như mất sổ gạo thế không biết…/ nhỏ giọng lẩm bẩm/
Khang, người bạn ngồi kế bên Minh, nhếch mép cười, nói khẽ
Bùi Phúc Khang
Bùi Phúc Khang
Đừng đụng vào ổng nếu không cần. Ổng khó gần lắm. Gặp bao nhiêu lính mới rồi, toàn bị ổng dập. Ông Trí còn được mệnh danh là “ông” la sát nữa đó
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Ờ, tao biết rồi
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Tao cũng chẳng có ý định làm thân đâu
Minh cúi đầu, giấu tiếng thở dài. Cậu vẫn chưa quên được cảm giác bàn tay Trí ghì chặt vai mình khi bom nổ, lồng ngực nóng ran và vững chãi áp sát lưng cậu trong thoáng chốc. Một cảm giác lạ hoắc – đáng ghét nhưng… cũng khó rời khỏi tâm trí.
————————
Tối hôm đó, khi các tổ nhóm tập trung để chia nhiệm vụ sáng mai, Đại đội trưởng Khánh cất giọng dứt khoát
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Minh, mai đi tiếp tế gạo cùng tổ 2. Người dẫn là Trí
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Báo cáo… tôi có thể đi với người khác không ạ?
Không khí trong lán dừng lại nửa giây. Khang hít khẽ. Trí vẫn cúi đầu lau súng, như chẳng quan tâm.
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
/ Nheo mắt/ Có gì không ổn à?
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Không ạ….
Minh cúi đầu. Cậu biết rõ, đây là chiến tranh – không phải chợ chọn bạn.
Nhưng sao ý nghĩ phải đi cùng Trí lại khiến tim cậu nhoi nhói như bị đá giẫm lên?
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nếu không có vấn đề gì thì cứ theo lệnh mà làm
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Nguyễn Khánh( Đại đội trưởng)
Mọi người đi nghĩ ngơi đi
All
All
Vâng!
Mọi người trong lán nhanh chóng rời đi để trở về chỗ ở của mình
Minh đứng dậy, phủi phủi sai quần. Chuẩn bị theo chân đồng bạn đi về thì Trí đứng chặn trước Minh
Nguyễn Hữu Trí
Nguyễn Hữu Trí
Cậu thật sự nghĩ tôi khó ưa?
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
/ nhìn đi chỗ khác/ Tôi không nghĩ gì cả
Nguyễn Hữu Trí
Nguyễn Hữu Trí
Vậy tức là có nghĩ rồi
Trí nói, giọng trầm và sắc. Ánh mắt anh ta quét qua Minh một lần, dừng lại ở đôi môi đang mím chặt. Không rõ vì tức hay vì… hồi hộp.
Cậu bị nhìn chằm chằm như vậy thì liền nỗi đoá lên
Đẩy hắn ra rồi vùng vằng bỏ đi
Phan Hoàng Minh
Phan Hoàng Minh
Tôi đi về, mai còn làm nhiệm vụ nữa
Trí không nói gì, nhìn theo Minh. Hắn đứng một hồi lâu rồi nở một nụ cười không rõ ý vị
———————
Sáng hôm sau, rừng sớm mù sương. Minh và Trí đi đầu đoàn tiếp tế, người trước người sau, cách nhau chưa tới ba bước chân.
Cứ như thể bị trói vào nhau bằng sợi dây vô hình – sợi dây của nợ nần, cứu mạng… và cả những cảm giác chẳng gọi thành tên.
———————-
End chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play