Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllHieu] Giá Trị Của Một Người...

1#

Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
-Tôi Trần Minh Hiếu. Năm nay tôi chạc 26, một con số dường như đã trưởng thành. Nhưng tôi không... -Tôi không mạnh mẽ như người ta nghĩ. -Tôi chỉ quen nhịn. Làm quen với sự điềm tĩnh . -Tôi là một con người bình thường, cũng là một cá nhân. Tôi biết khóc, tôi biết cười, tôi biết tức giận... nhưng tôi luôn giấu nó. +Tôi yêu một người tệ bạc hai năm, tôi nhịn. +Bị đánh, tôi nhịn. +Bị bán, tôi vẫn nghĩ về những ngày đầu chúng tôi còn cười. +Có người hỏi tôi sao không bỏ trốn.Tôi cười. +Trong tình yêu, người bỏ đi luôn là người còn đường lui. Còn tôi, từ lâu… đã không còn chỗ để về.
__________
Hôm đó - tầm 7h tối
Trần Minh Hiếu đứng trân, cả người run lên trong căn phòng trống rỗng, ngoại trừ chiếc bàn gỗ cũ và người đàn ông ngồi đối diện
Kẻ từng đầu gối tay ôm với cậu suốt hai năm ròng
Tay hắn đặt một xấp giấy tờ xuống bàn. Nét mực vẫn còn ướt.
? ? ?
? ? ?
Giấy chuyển nhượng
? ? ?
? ? ?
Tên anh và ký ở đây !
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cậu cười khẩy - một nụ cười méo mó đến đáng thương //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em bán tôi như một món hàng thế à?
? ? ?
? ? ?
.....
Hắn không trả lời. Thay vì đó chỉ lấy một lon bia và nốc cạn
? ? ?
? ? ?
Thay vì để tụi nó xiết nhà, tôi giao anh. Coi như là....
? ? ?
? ? ?
Trả ơn bao năm qua tôi đã ở bên anh
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
....
Cậu định bỏ đi, nhưng hai gã đàn ông mặc áo đen đứng sau đã chặn lối từ lúc nào. Tay đeo găng, không một lời thừa
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tôi không đi!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tôi không phải một món hàng để bị đem đi bán như thế này!!
Hắn nhìn cậu, lần đầu tiên ánh mắt có chút dịu lại. Nhưng cũng chỉ là ảo giác thoáng qua
? ? ?
? ? ?
Đúng. Anh không phải là món hàng thật
? ? ?
? ? ?
Nhưng... nợ của tôi cũng là thật
? ? ?
? ? ?
Và chính anh là thứ đáng giá nhất trong căn nhà này! // chỉ tay vào người cậu //
Cánh cửa sau lưng bật mở
Một người đàn ông cao to bước vào
Gã không lên tiếng, cũng không lộ mặt. Mà chỉ đưa ra một chiếc vòng kim loại
Và họ khóa nó vào cổ cậu
________
Hiếu bị đẩy vào một chiếc xe đen dài, cửa sổ bọc kính chống đạn
Không biết đang đi đâu. Không điện thoại. Không ánh sáng. Chỉ có tiếng mưa ngoài trời
Xe lao trong đêm, tiếng động cơ rì rì và tiếng mưa rơi nặng hạt
Cậu ngồi gục ở ghế sau, chiếc vòng kim loại lạnh ngắt ma sát vào cổ mỗi khi cậu nuốt nước bọt
Cậu không sợ
Cậu chỉ đau
Đau vì bản thân vẫn còn yêu cái người đã đẩy cậu vào địa ngục này
Cậu ngước nhìn qua cửa kính – mọi thứ mờ đi vì nước mưa… hay là vì nước mắt của chính cậu?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mình vẫn còn yêu hắn sao..?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Một thằng khốn như vậy...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Haha... đúng là ngu xuẩn mà...
"Một thằng ngu"
"Cuối cùng chỉ là một thằng ngu "
" Em đỡ anh lên rồi đạp anh xuống"
"Đó có phải điều em mong muốn? "
Cậu bật cười, nhưng tiếng cười nghẹn lại nơi cổ họng
Giống như mọi lần bị đánh, bị mắng, bị phản bội....
Hiếu vẫn ôm hắn từ phía sau và xin hắn đừng đi
“Em đừng uống nữa mà…"
“Tiền nợ để anh tính…”
"Anh chịu được. Anh sẽ không bỏ em"
Cậu đã tha thứ hàng trăm lần, nuốt nước mắt hàng ngàn đêm, sống như một cái bóng vì tình yêu tưởng chừng vĩ đại
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Là mình ngu thật....
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cậu khóc nức nở trên chiếc xe ấy //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đến lúc bị bán đi rồi mình vẫn nghĩ về hắn...
Nước mắt nhỏ tí tách xuống tay. Cậu khóc như một đứa trẻ, vì sau cùng… cậu không mạnh mẽ như mọi người tưởng.
_______
End
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Ý là 👉👈
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
T có nói là sẽ có ss2 của bộ " Bé cưng"
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Nhưng mà t lười quá.... 🤡
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Nên t thay bằng một bộ mới hoàn toàn 🤓
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai nghĩ bộ này ngược hơi nhiều 🤡🙃
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Mấy em muốn kết nào để tongtai sắp xếp 😈

2#

Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Bộ này đáng ra là ss2 của bộ kia 🤡
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Nhưng mà t lười quá nên thay vì bộ này là ss2
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Thì t sẽ thay = cốt truyện mới 😭
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Không còn cốt truyện kia nữa. Kh còn tính cách kia nữa. Các top cũng kh iu Híu nhiều như bộ kia nữa 😭😭😭😋
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Ditmeee nay anh lên app W để đọc truyện thì....
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Oidoioi oidoioi có otp mới zồi mấy em ơii 🤯😱
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Gill×Hieu và Mck×Hieu
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Mốt đừng hỏi tại sao t lại thêm top 🤯🤯
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Anh đọc mà anh thấy DangHieu là anh mừng gớt nc mắt 😭 Hiếm chetme
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Chap này thoại vô tư 🤡
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Tại nó 2000 chữ lận mà 😋
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
NovelToon
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Toi trả kèo nha 😏😒
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Nghe nhạc mới của chồng mình cùng mình nha
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Not support
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Mắt đen - Teuyungboy & Dangrangto
_____
Chiếc xe chở Hiếu dừng trước cánh cổng lớn
Không ai bảo gì. Cũng chẳng ai mở cửa
Nhưng khi cậu vừa với tay lên tay nắm, cánh cổng tự động bật mở, phát ra tiếng cạch khô khốc như mở cửa trại giam
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Bước xuống //
Nắng đổ nghiêng lên áo cậu nhưng không làm dịu được cái lạnh lẽo đang thấm qua từng lớp vải sơ mi
Cậu chưa kịp quan sát gì nhiều thì đã cảm nhận được có ánh mắt dán vào người mình từ tầng trên
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Ngước lên //
Một cậu trai đang ngồi vắt chân trên lan can, đầu hơi nghiêng, nheo mắt nhìn xuống
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Hừ... // nhếch mép nhẹ //
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Tưởng không tới chứ // giọng cố tình kéo dài chữ cuối //
Giọng nói vang lên, không lớn nhưng đủ khiến lòng cậu lạnh đi một nhịp
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
// Hắn nhảy xuống từ lan can tầng một, tiếp đất nhẹ như mèo rồi thong thả bước tới //
Dáng người cao gầy, áo sơ mi đen phanh hai nút trên, mái tóc rối nhẹ
Gương mặt non nớt, nhưng cái nụ cười nhếch mép ấy thì chẳng thơ ngây tí nào
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Tôi là Trần Hải Đăng... ờm năm nay được 27 tuổi
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Không đáp, kéo lại balo, bước thẳng vào nhà //
Nhưng chưa được ba bước, có lực kéo nhẹ sau vai – cái móc ngón tay bất ngờ của Đăng khiến balo trượt sang bên
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Chậm thôi. Anh đi vội thế?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Quay phắt lại, gằn nhẹ //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tôi không thích bị đụng chạm
Hắn không cãi, chỉ giơ hai bàn tay lên như ý định đầu hàng
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Được được! Nhưng cái nhà này thì không ai đợi cậu đồng ý mới chạm đâu // một nụ cười nhẹ được vẽ lên //
______
Căn nhà phía trong lạnh lẽo hơn cậu tưởng
Tường xám nhạt, đèn hắt nhẹ về hướng cậu
Không một tiếng nói
Không một lời chào
Lạnh lẽo như lòng cậu hiện tại vậy
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
// Đăng vẫn đi sát sau Hiếu, thậm chí chẳng thèm giữ khoảng cách //
Lên đến tầng hai, Đăng chỉ tay về phía cuối hành lang
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Phòng đó. Anh vô đi. Đừng khoá
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tôi biết tự lo
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không cần ai quan tâm hay trông chừng
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cậu đáp, lấy chìa khóa từ tay Đăng //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cậu bước vào //
Nhưng khi tay vừa đóng cửa, một bàn tay khác đã đè lên khung gỗ, giữ chặt cánh cửa không cho đóng hẳn
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
// Đẩy cửa bước vào //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tch...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh đang làm gì thế?! // giọng có chút gắt gỏng trong lời nói //
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
// Đi vòng quanh phòng rồi đáp //
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Tôi không làm gì cả
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Chỉ đang nghĩ… nếu anh là đồ mới, thì nên khui như thế nào cho đẹp
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Trừng mắt, giọng cao hơn thể hiện sự tức giận //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Biến
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
// Hắn chép miệng. Không tức giận hay sượng mặt //
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
// Chỉ liếm môi một cái rồi nhún vai bảo //
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Ok. Không phải bây giờ. Nhưng sẽ có lúc anh tự mở cửa tìm tôi
______
Cánh cửa phòng đóng lại
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Hiếu đứng trong đó vài giây, thở mạnh. Tay cậu nắm chặt đến mức nổi gân //
Phòng không nhỏ, nhưng trống trơn
Một chiếc giường, một tủ áo, một camera lắp vào góc trần đang nhấp nháy
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cậu ngồi xuống giường //
Lưng cậu ướt đẫm mồ hôi. Không phải vì nóng
Mà là ánh mắt, giọng nói, và những cái chạm hồi nãy khiến cậu rùng mình
____
Cốc cốc
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cậu giật mình nhẹ //
Tiếng gõ nhẹ, không ồn ào như thể đây là người lịch sự duy nhất trong cái nhà quái gỡ này
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vào đi
Cửa mở hé. Một chàng trai đứng ở ngoài - khác hẳn với thằng cha ban nãy
Tóc gọn gàng, áo sơ mi trắng cài kín cổ, tay còn cầm theo ly nước
Ánh mắt long lanh như lúc nào cũng sắp khóc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em... có làm phiền anh không?
Giọng nói ấy nhẹ như làn gió mùa thu. Nghe như đang sợ sệt thứ gì đó
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không, vào đi
Cậu trai ấy bước vào, đóng cửa sau lưng rất khẽ.Không gian lại chìm vào im lặng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em là Trần Đăng Dương, kém anh Đăng 2 tuổi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em nghe nói có người mới nên... em mang nước lên
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cảm ơn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không cần khách sáo làm gì. Em chỉ thích giúp đỡ người khác thôi
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cậu gật đầu nhận ly nước nhưng bàn tay vẫn đang căng cứng //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Hắn nhìn thấy điều đó nhưng chỉ cười nhẹ //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng lo... ở đây không phải ai cũng như Hải Đăng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cũng có nhiều người lạ tính nữa. Nhưng em không giống họ
Dương không giống như mấy cái kiểu ồn ào như Hải Đăng
Ngược lại còn thấy yên bình và dễ chịu, còn có chút... yếu đuối
Nhưng cậu không ngốc
Trong đời. Cậu gặp không thiếu những kiểu người như thế
Người càng dịu dàng, đôi khi giấu càng nhiều thứ đen tối sau lưng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em không động tay, không đụng chạm, không cưỡng ép như anh Đăng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vì em biết... những người như anh thường chỉ bị làm đau khi yêu
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cậu nhíu mày //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh biết gì về tôi?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không biết gì hết nhưng....
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiểu người như vậy… dễ bị người khác dẫm lên lắm
Không khí hơi gượng, nhưng vẫn yên bình. Dương dựa nhẹ vào tường, tay còn lại đút túi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh định ở lại đây lâu không?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không biết
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu anh muốn yên, thì nên cẩn thận lời nói
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ừm
Dương nhìn vào phòng cậu, ánh mắt không xa cách mà cũng chẳng gần
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh không cần cảnh giác với em. Em không động vào ai hết
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng em rất hay nghĩ nhiều
Một lát sau, Dương quay đi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu cần gì, cứ nói. Còn không thì thôi
________
End
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Vwiwcwogwkwnwg
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
NovelToon
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
^^
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e ua l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e ua l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e ua l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e ua l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e ua l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e ua l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e ua l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u a l l h i e u
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
^^ hihi
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
NovelToon
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Xong rồi nha gián ơi ^^
Nhỏ xóa truyện r ^^

3#

Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
😌
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Not support
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
'tốt cho anh' - Dangrangto
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Chap này t chèn lyric nên câu thoại nào là line trong lyric, t xin thêm " dấu ngoặc kép "
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
À Hiếu có một ước mơ làm rapper, nên cậu có xin Đăng một cái phòng thu để thu nhạc
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Sẽ có vài câu t đổi lời trong lyric
__________
' Mới chỉ có hai người thăm mình thôi, còn lại chưa đến nhỉ? '
Tiếng gió rít qua khe cửa, kéo theo hơi ẩm buốt lạnh giữa tháng tám
Căn nhà nằm im lìm giữa rừng, không một ánh đèn đường, không tiếng người qua lại.
Cậu đang lim dim chuẩn bị vào giấc thì...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Giật mình tỉnh dậy vì tiếng lách cách khe khẽ nơi cửa sổ tầng trệt //
Trong mơ màng, cậu tưởng mình nghe nhầm—cho đến khi có tiếng cửa bật mở, nhẹ như thể ai đó đã từng quen thuộc với mọi ổ khóa ở nơi này
Hắn bước vào. Mái tóc vẫn bù xù như ngày nào, đôi mắt trũng sâu nhưng vẫn giữ được cái vẻ lặng lẽ của một gã biết diễn
Là người đó. Người chồng cũ
? ? ?
? ? ?
Hiếu...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mơ à...? Giữa rừng thì hắn làm sao mà đến được đây cơ chứ...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Lồm cồm đứng dậy //
" Khép đôi mắt , anh mong mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chắc chỉ là mơ thôi nhỉ..?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Đến những giấc mơ, em còn chẳng chịu tha cho anh "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhớ em đến mức, anh quên mất chúng ta đã over.. // giọng điệu có chút mệt mỏi //
? ? ?
? ? ?
Em nhớ lắm Hiếu ơi...
? ? ?
? ? ?
" Nhớ đã hứa bên tai anh rằng sẽ không sao đâu "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cất cái giọng điệu đó đi... tôi còn vừa thấy anh đăng story cùng một cô gái đấy?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Mới nhận ra lời em ngày xưa nói ra toàn lừa "
Đừng ai hỏi, điện thoại đâu mà hiếu biết. Thì hiếu mượn của Dương nha mn
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Từ nay đến sau này, thôi chẳng tin ai nữa "
" Bên trong stu rót những giọt sầu, khác với những nguyện cầu "
" Tương lai sương giăng kín đục ngầu, đã trắng xóa một màu "
" Suy nghĩ đến nhức hết cả đầu, em nỡ thêm vào dầu "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Xa cách có lẽ tốt cho nhau "
? ? ?
? ? ?
// nắm chặt tay Hiếu //
? ? ?
? ? ?
Em biết anh còn yêu em mà... đúng không..?
Do lực nắm khá mạnh, nó khiến cậu sực tỉnh và nhận ra đây không phải một giấc mơ
? ? ?
? ? ?
" Chia tay , anh có khóc thật nhiều? "
? ? ?
? ? ?
" Có uống thật nhiều? "
? ? ?
? ? ?
" Trách thật nhiều "
? ? ?
? ? ?
" Có níu kéo thật nhiều? "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
....
? ? ?
? ? ?
"Như chính anh khi tin tình yêu"
? ? ?
? ? ?
"Mất đi một người, cũng như khi anh xa rời một thế giới "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Anh sẽ chẳng tin vào ai như thế nữa "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Tin làm gì để tim hàng ngàn vết cứa? "
? ? ?
? ? ?
// Ánh mắt tối lại thấy rõ //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Ánh mắt xưa em ngoan hiền đang ở đâu? "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Nói quên em nhưng sao giận dai nhớ lâu "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Dù anh biết, mọi thứ sẽ chẳng như ban đầu "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Vầng trăng khuyết, vì như thế tốt cho nhau "
? ? ?
? ? ?
Anh à... lúc ấy em còn non nớt
? ? ?
? ? ?
Em hứa lần này em sẽ không làm những chuyện như thế nữa
? ? ?
? ? ?
Anh quay lại , thì em sẽ không quay đi // buông lỏng tay cậu đi một chút //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Nhưng tại sao lúc anh quay đi, em chưa từng ghi nhớ? "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Chợt nhận ra trong em anh đâu là duy nhất?! "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Baby, anh cũng need your love "
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
" Tim cũng biết giận hờn"
" Ánh mắt đâu như lần đầu, baby i need to know "
:Oh oh ~
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
" Em sẽ chẳng tin vào ai như thế nữa "
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
" Tin làm gì để tim hàng ngàn vết cứa? "
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
" Không thể khâu "
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Đừng nói em... còn yêu cái loại rác rưởi này nhé? // tiến đến đặt tay lên vai cậu //
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Sao hốc mắt lại đỏ thế này
? ? ?
? ? ?
Mày cút! Tao không nói chuyện với mày
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Thế à?
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Mà mày nói chuyện với ai? Người mày từng đánh đập, lừa tiền, rồi đá khỏi nhà?
Những lời ấy như khơi gợi cảm xúc trong cậu
Những quá khứ bị cứa bởi hắn mà chẳng thể khâu
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Yêu cái con khỉ. Mày không thương nổi chính mày thì ở đó đòi thương người ta?
Hiếu run. Không vì sợ. Mà vì thứ cảm xúc bị kìm nén suốt bao năm qua đang trào lên
Nước mắt rơi. Không kịp lau
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tôi… tôi chưa từng muốn quay lại. Nhưng tôi vẫn không hiểu... tại sao tôi lại đau như thế này?
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Vì em vẫn còn yêu cái phiên bản mày tưởng tượng, không phải con người thật của hắn
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Tỉnh lại đi Hiếu!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hức! LÀM ƠN CÚT RA KHỎI ĐÂY ĐI!
Cảm xúc như được dâng trào
Cậu hét lên trong cuộc tình đẫm nước mắt này
BỐP!
Cú đấm không báo trước. Gã chồng cũ ngã xuống sàn, không kêu lấy một tiếng
Gã ngất lịm đi
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Bảo vệ đâu! Lôi cái thứ rác rưởi này ra!
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
// Quay sang Hiếu, người hơi khom chút //
Hắn không hỏi cậu " có sao không "
Mà lặng lẽ ôm cậu vào lòng
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. Em không cần nhẫn nhịn điều gì nữa
Trần Hải Đăng
Trần Hải Đăng
// Giọng mềm mỏng hơn //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hức... hức
Nhưng trong bóng tối , Đăng lại nhếch lên một nụ cười hài lòng khi chứng kiến cậu khóc như vậy
______
END
Tongtai lóng tính 🔥
Tongtai lóng tính 🔥
Chap này dài đấy ☺

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play