Mợ Út Nhà Phủ Trần [DuongHung] [DomicMasterD]
Cậu Hai Trở Về
Surri✨️
truyện này hoàn toàn dựa trên chất xám của tg
Surri✨️
1 chap sẽ rất dài, đừng nản nhá
Trời tháng Bảy âm u như một lớp vải the sẫm phủ ngang mặt đất. Mây sà xuống tận đọt cau, khói bếp làng vương vất trong gió như hơi thở một kẻ ốm lâu năm chưa khỏi
Con đường dẫn về phủ nhà Hội đồng Trần hôm nay đông hơn thường lệ, bởi cánh gia nhân đã được lệnh dọn dẹp từ tinh mơ, chuẩn bị nghinh đón cậu Hai người đã lâu không về quê, sau đận đi học ở đất Hà Thành
Tiếng xe kéo lạch cạch vang từ đầu dốc, vòm tre xào xạc, bầy gà con trong sân vội chạy tán loạn
Trong lòng xe, Trần Đăng Dương ngồi thẳng lưng, áo sơ mi trắng là lượt, bên ngoài khoác chiếc áo vest màu xám tro, cổ tay đeo đồng hồ Thụy Sĩ cũ, kính gọng tròn ánh lên chút bụi. Gã phu xe mồ hôi nhễ nhại, vừa kéo vừa nói vọng
???
Cậu Hai về sớm vậy, nhà chắc mừng lắm đây
Dương không đáp, chỉ khẽ nghiêng mặt nhìn ra ngoài, nơi những bụi chuối đang hắt nắng xiên qua kẽ lá
Trong mắt cậu, quê nhà chẳng khác mấy cái trại dưỡng già tĩnh lặng đến phát sầu. Dương trở về không phải vì nhớ, càng chẳng phải vì tình thân, mà chỉ vì một tờ thư tay được cha gửi lên Hà Nội cách đây ba tuần: “Về mà lo chuyện cưới hỏi. Người ta chờ mầy lâu rồi"
“Người ta”... chính là Lê Quang Hùng, đứa con trai mà cha mẹ Dương đã đột ngột nhận về làm con nuôi, rồi nay lại ép buộc cưới làm... mợ út
Lý do? Dương chẳng buồn hỏi. Nhà này, cái gì cũng có lý của nó, chỉ không có lý do gì cho tình cảm
Khi xe dừng trước cổng, bốn người gia nhân đứng sẵn hai bên, cúi đầu chào
Dương nhấc chân bước xuống, giày da hơi dính bùn đất. Cánh cổng lớn mở ra, phủ Hội đồng Trần lộ diện như một tòa thành nhỏ
Mái ngói âm dương, bức tường vôi vàng ố rêu, hồ sen đã cạn nước, chỉ còn vài cọng lá héo rũ. Ấy thế mà vẫn giữ vẻ uy nghi của một gia đình vọng tộc xưa kia từng có người làm đến chức Thượng thư
Từ trong nhà, bà Hội đồng một người đàn bà gầy, tóc búi cao, mặt xương xẩu chống gậy bước ra. Ánh mắt bà lướt một vòng từ đầu đến chân Dương, rồi gật gật
Võ Thị Ngân - Bà hội đồng
Về rồi à
Võ Thị Ngân - Bà hội đồng
Người ta đợi chú lâu lắm rồi đấy
Dương mím môi, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào sân
Trần Đăng Dương
Tôi tưởng mẹ nói đùa
Võ Thị Ngân - Bà hội đồng
Chẳng có ai rảnh mà đùa chuyện hôn nhân, nhất là với người mang họ Trần
Dưới mái bếp sau nhà, Lê Quang Hùng đang lom khom nhóm bếp bằng rơm ướt. Cậu khoác chiếc áo bà ba bạc màu, tay áo xắn cao, khuôn mặt dính chút tro đen. Một con mèo con đang cuộn bên chân. Khi nghe tiếng vó xe ngoài cổng, Hùng lặng người
Bà Bếp
Hùng, nghe bảo cậu Hai về rồi đấy
Bà Bếp
Mày coi chừng lát nữa bị gọi lên ra mắt
Hùng cúi đầu, tay siết chặt bó củi
Lê Quang Hùng
Dạ...con biết
Trong lòng Hùng là một biển rối. Cậu không dám ngẩng đầu, cũng chẳng dám thở mạnh. Về làm “mợ út” nhà Hội đồng cái danh nghe thì tưởng sang, nhưng thực chất chẳng khác gì thứ đồ người ta mua về trưng chứ không để sống
Cậu nhớ buổi hôm trước, khi ông Hội đồng gọi cậu vào thư phòng, nói rằng
Trần Văn Khư - Ông hội đồng
Nhà mầy xưa kia là chỗ ân tình với họ Trần
Trần Văn Khư - Ông hội đồng
Nay tao lấy mầy cho thằng Dương là để trọn nghĩa
Trần Văn Khư - Ông hội đồng
Mầy đừng ảo tưởng mình có giá, chỉ cần biết điều mà sống, đừng làm xấu mặt tao là được
Chiều hôm đó, trong nhà trên, Dương ngồi trên phản gỗ, châm một điếu thuốc Pháp. Mùi khói vương nơi tay áo, ánh nắng tà nghiêng qua vòm cửa
Võ Thị Ngân - Bà hội đồng
Thằng Hùng đâu? Lên đây
Hùng bước lên thềm, tay lau vội mồ hôi trên trán, cúi đầu thật thấp
Dương nhếch môi cười lạnh
Trần Đăng Dương
Đây là...mợ út mà cha mẹ sắp đặt cho tôi đấy à?
Hùng không nói gì. Cậu chỉ cúi đầu, giọng nhỏ hơn cả tiếng gió
Lê Quang Hùng
Con...chào cậu Hai
Dương nhả khói, ánh mắt lướt qua khuôn mặt rám nắng, đôi mắt ngước lên thoáng đỏ hoe của cậu. Một ánh nhìn mà Dương không thèm ghi nhớ. Với cậu, Hùng là món hàng được trao tay chỉ vậy thôi
Và khi mặt trời lặn xuống sau mái ngói phủ Trần, chẳng ai biết, đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân kỳ quặc ấy một cậu Hai học thức cao bị ép cưới một mợ út con nhà thấp kém đã bắt đầu bằng im lặng, nhục nhã và cả một tiếng thở dài nuốt vào bụng
Đêm Đầu Của Mợ Út
Surri✨️
sao bộ này flop vậy^^
Trăng lên lưng trời, ánh sáng vàng đục hắt qua những vòm cau đung đưa trong gió. Trong phủ nhà Hội đồng Trần, đèn dầu thắp lờ mờ, chiếu lên các bức hoành phi câu đối bằng chữ Hán đỏ son, ánh sắc cũ kỹ đến não lòng
Căn phòng cuối dãy nhà chính vốn là nơi để tạm dụng cụ gỗ, giờ được dọn dẹp sơ sài thành phòng tân hôn. Cũng chẳng có gì gọi là “hoa chúc”, chỉ có chiếc giường gỗ lim kêu cót két, một tấm chiếu cũ, một cây đèn dầu lập lòe trong góc, mờ mịt như ánh nhìn của kẻ bị đem đi cưới gả không tình ý
Hùng ngồi trên mép giường, bàn tay nắm chặt tà áo. Đầu gối run lên vì lạnh lẫn sợ. Cậu mặc một chiếc áo bà ba mới, cổ tay còn thơm mùi hồ, được bà bếp già dúi cho từ chiều
Bà Bếp
Cậu Hai sắp vào rồi, mợ...liệu mà ngồi cho đoan chính vào
Bà Bếp
Đừng có nói năng gì nhiều, người ta không ưa cái thứ lắm lời đâu...
Giọng bà bếp như gió lùa vào kẽ cửa
Hùng chỉ “dạ” khẽ, hai mắt nhìn trân trân vào ngọn đèn dầu chao đảo
Dương bước vào, tay còn vắt chiếc khăn lau mặt, tóc hơi ẩm nước. Mùi xà phòng thơm lẫn mùi khói thuốc vương trên áo trắng của cậu. Hắn bước thẳng vào không nhìn Hùng lấy một lần
Trần Đăng Dương
Cửa không khóa, chó hoang cũng có thể vào đấy
Lê Quang Hùng
Dạ...con...à, tôi...tôi ngồi đợi...
Dương cười khẩy, treo khăn lên móc gỗ
Trần Đăng Dương
Đợi ai? Tôi hay ông bà lớn?
Hùng cắn môi, bàn tay vò nhẹ vạt áo. Cậu vốn định ngồi đó để chờ lời dặn của chồng, hay chí ít là… một ánh nhìn không lạnh như băng. Nhưng hình như mình mong quá rồi
Dương ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc. Hắn rít một hơi dài rồi nhả khói về phía cửa sổ đang đóng
Trần Đăng Dương
Nghe nói...mợ út học chữ nho?
Trần Đăng Dương
Biết làm dâu rồi biết làm thơ, chắc cha mẹ tôi mừng lắm
Hùng giật mình, cậu vội vàng lắc đầu
Lê Quang Hùng
Dạ không...con học lỏm từ cha...lúc còn sống, cha có dạy mấy chữ, chứ nào dám...
Trần Đăng Dương
Tôi không hỏi tiểu sử của mợ
Dương ngắt lời, mắt lướt qua bàn tay Hùng đang co vào lòng
Lê Quang Hùng
Vậy...cậu Hai muốn tôi...làm gì ạ?
Lê Quang Hùng
Tôi...tôi biết thân, biết phận...chỉ cần có chỗ mà sống qua ngày...
Dương đặt điếu thuốc xuống gạt tàn, mắt ánh lên lạnh lẽo
Trần Đăng Dương
Mợ nghe rõ đây
Trần Đăng Dương
Tôi bị ép cưới mợ, đúng
Trần Đăng Dương
Nhưng đừng vì thế mà nghĩ mình có giá
Trần Đăng Dương
Trong nhà này, mợ chỉ là vật trang trí để làm yên lòng cha mẹ tôi
Trần Đăng Dương
Tôi không cần mợ thương, không cần mợ ngoan
Trần Đăng Dương
Tôi cần mợ...câm lặng và khuất mắt tôi
Câu nói như lưỡi dao. Hùng nuốt nước mắt xuống cổ họng. Mắt đỏ hoe, cậu vẫn cúi đầu mà nói
Lê Quang Hùng
Phận làm vợ...tôi không dám cãi
Lê Quang Hùng
Nhưng tôi...tôi có xin 1 điều
Trần Đăng Dương
Mợ út mà cũng biết xin
Lê Quang Hùng
Nếu có thể...tôi xin được ngủ riêng
Lê Quang Hùng
Ở góc nhà sau...chứ không dám nằm giường lớn
Lê Quang Hùng
Cậu Hai...ngủ ở đây, tôi sẽ tránh
Dương im lặng một lúc rồi khẽ cười, tiếng cười ấy đầy mỉa mai
Trần Đăng Dương
Tôi đâu rảnh chạm vào 1 đứa như mợ
Trần Đăng Dương
Giường này...mợ ngủ đi, tôi ra phòng sách
Hắn đứng lên, lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Trước khi đi, hắn dừng lại một chút, mắt nhìn về phía cậu đang run rẩy ngồi bên mép giường
Trần Đăng Dương
À, mợ út này
Trần Đăng Dương
Mợ đừng tưởng tôi là người sẽ nhìn mấy giọt nước mắt là mềm lòng
Trần Đăng Dương
Nhà này, từ ông Hội đồng đến tôi, không ai quen yếu đuối
Trần Đăng Dương
Mợ sống nổi thì ở, không nổi thì...về lại nơi mợ tới
Tiếng gió thổi qua khe cửa, tấm màn cũ bay nhẹ
Hùng ngồi im, hai tay siết vào nhau đến tím tái. Cậu không khóc. Đôi mắt chỉ chao đảo giữa ánh đèn dầu và những bóng đen trong phòng. Môi mấp máy điều gì đó, rất khẽ
Lê Quang Hùng
Con xin ông bà lớn cho con ở lại...chỉ mong được sống như cái bóng
Lê Quang Hùng
Nhưng cái bóng...cũng phải có chỗ bám vào vách mà tồn tại, phải không...?
Ở phía bên kia phủ, mợ Cả một người đàn bà kiêu sa, môi đỏ, mắt sắc đang ngồi soi gương trong phòng riêng. Tay bà vuốt nhẹ tấm khăn gấm, miệng cười nhạt
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Nó về rồi đấy à?
Con Lựu
Dạ bẩm...cậu Hai và mợ út đã về, vừa vào phòng...
Mợ Cả gật đầu, châm cây hương vào lư trầm
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Vậy thì...từ giờ trở đi, phủ Trần này chẳng còn chỗ nào sạch sẽ nữa rồi
Mợ Cả Và Ngọn Lửa Âm Thầm
Phủ Trần đêm ấy ngập mùi hương đàn trầm. Dưới ánh trăng loang lổ chiếu xuống sân gạch tàu, bóng hàng cau cao gầy in xuống nền như những ngón tay đang gượng ép bám lấy nhau giữa gió đêm
Trong gian phòng ngoài cùng phía đông, mợ Cả Trịnh Thu Hà đang tựa đầu vào gối, tay mân mê chuỗi tràng hạt bằng ngà, ánh mắt nghiêng nghiêng phản chiếu ánh đèn dầu lập lòe như ánh dao bén
Con bé hầu thân tín rón rén khép cửa
Con Lựu
Gió khuyu lạnh lắm
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Lạnh?
Hà khẽ nhếch môi, tiếng cười phát ra như từ cổ họng của một con mèo vừa vờn được chuột
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Từ nay...trong nhà này sẽ còn nhiều thứ lạnh hơn gió kia
Con hầu im lặng, không dám hỏi. Nó biết rõ, mợ Cả Trịnh Hà người đàn bà được ông Hội đồng cưới về cho cậu Hai từ ba năm trước tuy chưa có con, nhưng danh nghĩa lớn nhất phủ
Mợ là người biết đọc chữ quốc ngữ, từng học nữ công gia chánh ở trường của các bà đầm Tây. Nhưng cũng là người đầu óc sắc sảo, lòng dạ thâm sâu, chẳng để ai ngồi lên đầu mình được. Nay, đùng một cái, nhà lại cưới thêm một “mợ út”... lại là con trai, lại là thứ được dúi vào từ một gia đình chẳng có tiếng tăm, bảo sao mợ không giận
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, tiếng chuông nhà thờ vọng xa, chim kêu thưa thớt trên ngọn tre. Hùng đã dậy từ canh tư, lặng lẽ quét sân, mặt vẫn còn hơi sưng vì khó ngủ
Đêm qua, tuy Dương không làm gì, nhưng những lời cay nghiệt của cậu Hai đã găm vào tim cậu như gai trinh nữ đâm dưới da, nhẹ thôi nhưng rút mãi không ra
Bà Quản
Ê, mợ út kìa, lau cái án thờ cẩn thận đấy!
Bà Quản
Bàn thờ nhà này mà sứt mẻ tí, hồn ai nấy giữ nghe chưa!
Hùng bước lên ba bậc gạch, tay run run cầm khăn vải. Bức hoành phi “Trần Gia Đại Tộc” treo ngay chính giữa, bên dưới là bài vị của cụ tổ, ánh sáng sớm chiếu vào làm nổi lên những đường nét vàng son đã phai
Hùng cúi đầu chào trước khi lau, ánh mắt cúi thấp, động tác chậm rãi. Cậu nhớ cha mình thầy đồ nghèo năm xưa vẫn thường dạy
“Bàn thờ nhà người, phải kính như trời. Bàn thờ nhà mình, phải sạch như ruột.”
Trong lúc ấy, mợ Cả đã đứng sẵn phía sau, không báo tiếng. Tay cầm chiếc quạt giấy, gõ nhẹ xuống tay vịn ghế
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Mợ út giỏi thật nhỉ
Giọng nói vang lên sau lưng làm Hùng giật bắn
Lê Quang Hùng
Dạ...con chào mợ cả
Hùng cúi đầu thấp đến gần sát bụng
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Mới cưới về chưa được 3 ngày mà dậy sớm quét nhà, lau án thờ, khéo...còn siêng hơn tôi hồi mới về phủ
Lê Quang Hùng
Dạ...con..chỉ muốn làm tròn bổn phận
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Bổn phận?
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Nghe như thể mợ tưởng mình là người trong họ này lâu rồi vậy
Hùng đứng yên, môi mím lại. Mợ Cả tiến gần một bước, cúi thấp giọng
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Nghe đây, tôi không quan tâm mợ từ đâu đến, ai ép gả ai
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Nhưng cái nhà này, danh phận rõ ràng
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Mợ là ‘thứ được dúi vào’ tôi không cho phép mợ tranh phần, tranh người, tranh ánh nhìn
Lê Quang Hùng
Con không dám...
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Không dám?
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Vậy đêm qua...mợ nằm giường cậu Hai?
Mặt Hùng đỏ bừng, cậu lắp bắp
Lê Quang Hùng
Dạ...không, cậu hai...ngủ ở phòng sách
Mợ Cả cười. Nụ cười làm đôi mắt sắc ấy nhíu lại như rắn chuẩn bị siết con mồi
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Cậu Hai từ trước đến giờ...chưa từng ngó nghiêng tôi
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Giờ thêm mợ, chắc lại càng có lý do để đi biệt phòng
Câu ấy rõ là châm chọc, nhưng Hùng không đáp, chỉ cúi đầu
Đến gần trưa, khi ông Hội đồng vừa về từ đình làng, Dương bước xuống phòng ăn. Hắn mặc áo dài lụa xanh đậm, tóc chải gọn, bước chân thong thả. Hùng đang bưng bát canh rau má từ bếp lên, thấy Dương liền cúi mặt né sang một bên
Trần Đăng Dương
/khựng lại/
Trần Đăng Dương
Đi đâu mà trốn nhanh vậy?
Trần Đăng Dương
Tôi có bắt nợ à?
Lê Quang Hùng
Con...tôi sợ cậu Hai cần lối đi
Trần Đăng Dương
Lối đi thì rộng, không phải tránh như thể tôi mang dịch bệnh
Dương nói, mắt nhìn Hùng như xem một tấm gỗ mục
Bà Hội đồng từ trong bước ra, tay cầm quạt mo
Võ Thị Ngân - Bà hội đồng
Thôi đi Dương
Võ Thị Ngân - Bà hội đồng
Nó mới về, còn lòng ngóng
Võ Thị Ngân - Bà hội đồng
Chú mày cứ nói móc thế, có ngày người ta đi mất thì đừng trách
Trần Đăng Dương
Đi được thì tôi đưa lộ phí
Hùng nghe rõ, tim đau như kim chích. Cậu quay mặt đi, lặng lẽ đặt bát canh lên mâm
Buổi chiều hôm ấy, mợ Cả gọi con hầu thân tín con Bé Lựu vào phòng, bảo
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Đi bảo thằng Hậu đứa chăn trâu ấy tối nay, giả bộ làm rơi bẫy chuột ở phòng bếp
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Trong đó...nhớ để vài món không nên có
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Sáng mai, bà Quản mà lục được, thì cứ coi như là mợ út muốn đầu độc ai đó
Con Lựu
Ủa, mợ...mợ tính...?
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Im! mày làm đi, đừng hỏi
Hà quay người lại, mắt nhìn vào khung cửa sổ nơi ánh chiều tà đỏ như máu. Bóng Hùng đang lom khom trong vườn, hái lá tía tô để nấu canh giải cảm cho bà Hội đồng
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Mày đẹp thật đấy, mợ út à...
Trịnh Thu Hà - Mợ Cả
Đẹp theo cái kiểu...khiến người ta khó chịu
Và đêm ấy, khi trời vừa sụp tối, khi giấc ngủ chưa kịp ghé mắt, tai họa đầu tiên đã nhen nhóm sau tấm màn phủ gió của phủ Trần. Một cái bẫy chuột... và một gói bột trắng bị bỏ lại đúng nơi Hùng nhóm bếp
Mà trong nhà này, bếp lửa là sinh mệnh. Đụng vào bếp, khác gì đụng vào long mạch nhà người ta
Download MangaToon APP on App Store and Google Play