Tên Truyện: ÁNH TRĂNG CỨU RỖI
Chương 1: Thế giới thứ nhất
Lời Nguyền Của Hệ Thống
"Ngươi sẽ xuyên qua vô số thế giới, cứu những nữ chính bị định mệnh vùi dập… nhưng không bao giờ được ở lại."
Giọng nói vang lên trong đầu Lăng Dạ khi anh tỉnh dậy giữa một cung điện cổ xưa.Hệ thống đã đưa anh đến đây – thế giới đầu tiên.
__________________________
Gió đông lạnh buốt luồn qua khe cửa gỗ mục nát của Tịch Vân cung, mang theo hơi thở của mùa đông khắc nghiệt. Trong căn phòng tối om chỉ được thắp sáng bởi ngọn nến le lói , Tô Tịch Vân ngồi bên cửa sổ nhỏ, đôi mắt xa xăm dán vào vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm.
Tô Tịch Vân
"Trăng lại khuyết... giống như cuộc đời ta."
Nàng thầm thì, giọng khàn đục sau những ngày im lặng.
Ngón tay gầy guộc lần theo chiếc trâm hoa mẫu đơn cũ kỹ - kỷ vật duy nhất còn sót lại từ những ngày làm hoàng hậu. Trên bề mặt trâm, những đường nét chạm khắc tinh xảo giờ đã mờ nhạt, chỉ còn lại hình bóng một đóa hoa đang tàn.
Âm thanh guốc mộc đập vào nền gạch lạnh vang lên từ hành lang
Tô Tịch Vân khẽ giật mình, bàn tay siết chặt chiếc trâm như tìm kiếm sự an ủi. Đôi mắt nàng lập tức trở nên cảnh giác, ánh lên sự đề phòng.
Tô Tịch Vân
"Lại đến sao? Hôm nay muốn dùng cách gì để hại ta?"
Nàng nghĩ thầm, đôi môi mỏng khẽ mím lại thành đường thẳng
Cánh cửa gỗ rệu rã bị đẩy mở với tiếng "két" dài. Lưu Quý Phi bước vào, thân hình mảnh mai khoác tấm áo choàng lông thú quý giá, nụ cười đắc thắng nở trên môi.
Lưu Quý Phi
Tỷ tỷ, đêm đông lạnh giá, tiểu muội sợ tỷ buồn nên mang chút hồng trà tới thăm.
Giọng nói ngọt như mía lùi nhưng đôi mắt lại lạnh như băng.
Tô Tịch Vân từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lướt qua chén trà khói nghi ngút trên khay bạc. Mùi hương trà thơm ngát nhưng nàng biết rõ, đó là thứ độc dược có thể khiến người ta đau đớn bảy ngày bảy đêm mới chết.
Tô Tịch Vân
Hoàng thượng... cũng biết chuyện này?
Nàng hỏi, giọng điềm nhiên nhưng ngón tay run nhẹ.
Chương 2: Cứu người
Lưu Quý Phi cười khẽ, bước lại gần hơn
Lưu Quý Phi
Tỷ tỷ ơi, hoàng thượng đã quên tỷ từ lâu rồi. Nhưng tiểu muội vẫn nhớ thương tỷ nên mới tìm tới...
Đúng lúc bàn tay Tô Tịch Vân chuẩn bị chạm vào chén trà, một bóng đen từ trên xà nhà lao xuống như cơn gió.
Chén trà vỡ tan, chất lỏng bên trong bắn tung tóe, để lại những vệt đen trên nền gạch.
Lăng Dạ xuất hiện trong bộ dạng một người hầu thấp hèn, nhưng đôi mắt sắc lạnh lại nói lên thân phận thật.
Lăng Dạ
Chén này uống vào, người uống phải đau đớn bảy ngày mới chết. Người không đáng phải chết như thế.
Giọng anh trầm khàn, đầy bình tĩnh
Lưu Quý Phi hoảng hốt thét lên
Lưu Quý Phi
Ngươi là ai? Làm sao vào được...
Chưa kịp dứt lời, Lăng Dạ đã nhanh như chớp châm vào huyệt đạo sau gáy khiến nàng ngất xỉu. Thân hình mềm mại của Lưu Quý Phi đổ gục xuống nền nhà lạnh
Tô Tịch Vân đứng bật dậy, mắt mở to đầy kinh ngạc
Tô Tịch Vân
Ngươi... ngươi là ai? Sao dám vào đây? Sao phải cứu ta?
Lăng Dạ quay sang nàng, ánh mắt phức tạp. Anh không trả lời ngay, mà từ từ quỳ xuống nhặt mảnh vỡ chén trà.
Lăng Dạ
Ta đến để thay đổi số phận của ngươi.
Cuối cùng anh mới lên tiếng, giọng trầm như tiếng gió mùa đông.
Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại ở vết sẹo trên cổ tay Tô Tịch Vân - dấu vết của lần tự vẫn trước đó . Ngón tay anh khẽ run nhẹ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Từ trong ngực áo, Lăng Dạ lấy ra một gói thuốc bột nhỏ
Lăng Dạ
Đây là giải độc. Lưu Quý Phi sẽ tỉnh lại sớm, ngươi phải giả vờ đã uống trà.
Tô Tịch Vân chậm rãi tiếp nhận gói thuốc, đôi mày thanh tú nhíu lại
Tô Tịch Vân
Vì sao ngươi giúp ta? Ngươi muốn gì?
Chương 3: Cần lý do sao
Lăng Dạ đứng thẳng người, ánh mắt hướng ra cửa sổ nơi ánh trăng đang chiếu rọi
Lăng Dạ
Không phải tất cả những việc cứu giúp người khác, đều cần lý do
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Xa xa, tiếng chuông chùa văng vẳng từ ngôi chùa trên núi vọng lại, như lời nhắc nhở về sự vô thường.
Bất ngờ, Lăng Dạ với tay vào túi áo, lấy ra một nhánh hoa mẫu đơn còn tươi nguyên
Lăng Dạ
Ngươi thích hoa này phải không? Ta thấy ngươi thường ngắm chúng trong vườn thượng uyển
Tô Tịch Vân sửng sốt, bàn tay run run đón lấy nhánh hoa. Đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng, nàng được chạm vào thứ gì đó tươi mới
Tô Tịch Vân
Ngươi... ngươi theo dõi ta?
Lăng Dạ khẽ mỉm cười - nụ cười đầu tiên anh dành cho nàng
Lăng Dạ
Ta theo dõi ?, ta chỉ quan tâm tất cả những gì quan trọng.
Rồi như một cơn gió, anh biến mất qua cửa sổ, để lại Tô Tịch Vân với nhánh hoa trên tay và vô số câu hỏi chưa lời đáp.
Ngoài trời, vầng trăng khuyết đã khuất sau mây, như dự báo một cơn bão sắp ập đến...
--------------------------
phần giải thích
Chi tiết nhỏ trong chương:
1. Chiếc trâm hoa mẫu đơn như đại diện cho quá khứ huy hoàng của Tô Tịch Vân , như giờ chả còn gì ngoài cây trâm ấy.
2.Vết sẹo cổ tay Hé lộ Tô Tịch Vân từng tự vẫn như rồi cô được cứu sống cho tới hiện tại.
3.Nhánh hoa mẫu đơn tươi là Tượng trưng cho hy vọng mới mà Lăng Dạ mang đến cho cô.
4.Tiếng chuông chùa ở đây Ám chỉ sự giải thoát thanh tịnh.
chương này hơi ngắn cho tác giả xin lỗi nhó
Download MangaToon APP on App Store and Google Play