[ Lichaeng ] Xuyên Không Vào Nhà Họ Park
Chương 1
Giới thiệu đơn giản trước khi xuyên
Lalisa Manoban – 27 tuổi, bác sĩ khoa chấn thương
Cô làm việc quên ngủ, quên ăn, không phải vì tiền hay danh tiếng, mà vì cô ghét cái cách con người bỏ mặc nhau
Mỗi ca cấp cứu là một trận chiến giành giật sự sống.
Và Lisa chưa bao giờ lùi bước.
Một vụ tai nạn liên hoàn.
Cô đẩy người bị thương ra khỏi đường… và bị một chiếc xe tải tông trúng.
Khi mở mắt, thế giới đã khác.
CHƯƠNG 1 — GIA SƯ KHÔNG KÝ ỨC
Lisa bật dậy khỏi chiếc giường lạ, ôm đầu.
Không phải bệnh viện. Không phải nhà cô.
Trên bàn có một tờ giấy cũ kỹ.
LaLisa Manoban
Lalisa Manoban… Gia sư tự do…
LaLisa Manoban
Được phu nhân Lee Kyungmi chọn dạy học tại biệt thự họ Park.
LaLisa Manoban
Họ Park là ai?
LaLisa Manoban
Chuyện quái gì vậy
LaLisa Manoban
Bệnh nhân của mình đâu?
LaLisa Manoban
" Phải đến biệt thự họ Park xem mới được "
LaLisa Manoban
Đến đó mình có thể tìm được cách quay về
LaLisa Manoban
Tôi… có thể hỏi, chúng ta đến biệt thự Park gì đó đúng không ạ
Tài xế không quay đầu lại.
Lisa nhíu mày, nghiến răng
LaLisa Manoban
" Con mẹ nó, thằng tài xế ôn dịch "
Cô được dẫn vào phòng khách biệt thự Park
Một người phụ nữ sang trọng ngồi chờ sẵn.
LaLisa Manoban
Cháu chào...
LaLisa Manoban
" Nên gọi gì ta... "
LaLisa Manoban
" Biệt thự bự vậy chắc gọi phu nhân cho sang "
LaLisa Manoban
Cháu chào phu nhân
LaLisa Manoban
Cháu là Lisa.
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Cháu không cần gọi ta là phu nhân, cứ gọi là bác Lee được rồi.
LaLisa Manoban
Dạ… bác Lee.
Phu nhân mỉm cười rồi ánh mắt đanh lại nhìn cô
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Cháu không có gia đình đúng không?
LaLisa Manoban
Cháu… không nhớ gì cả.
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Ta biết, chính vì thế nên ta chọn cháu.
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Một người không có ký ức sẽ không có mục đích giết ai.
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Ở nhà này, mục đích sống là tồn tại.
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Cháu chỉ cần không chết quá sớm là được.
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Con gái ta
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Là người cháu sẽ dạy.
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Con bé đang ở trên phòng học tầng 3 đấy.
Lee Kyung-Mi [ Mẹ Chaeyoung ]
Cháu lên trên đó đi.
LaLisa Manoban
Tôi vào được không?
Giọng nữ lạnh tanh vang ra từ trong phòng.
Cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ quay đầu lại.
Gương mặt đẹp đến ngộp thở.
LaLisa Manoban
Gia sư của cô.
Park Chaeyoung
Tôi không cần gia sư.
LaLisa Manoban
Tôi cần công việc.
Park Chaeyoung
Tôi không thích người lạ.
LaLisa Manoban
Tôi chỉ cần chỗ ở và vài đồng sống qua ngày.
Park Chaeyoung
Cô có biết tôi là ai không?
Park Chaeyoung
Tốt. Càng không biết, cô càng sống được lâu.
Lisa được phép ngồi ăn cùng
Xung quanh là ánh mắt xa lạ, lạnh lẽo.
Một cô gái tóc đen, mặt nghiêm nghị, lên tiếng.
LaLisa Manoban
Dạ, vâng… tôi là Lisa.
Park Jisoo
Tôi là Jisoo. Chị hai của Chaeyoung.
LaLisa Manoban
Rất vui được gặp chị.
Một người phụ nữ khác nhấp rượu, mỉm cười nhìn Lisa.
Đẹp, sắc sảo, không dễ đoán.
Kim Jennie
Jennie. Vợ của Jisoo.
LaLisa Manoban
" Khí chất của chị ta..."
Kim Jennie
Cô không sợ khi đến nhà này à?
LaLisa Manoban
Tôi… chưa biết gì để mà sợ.
LaLisa Manoban
" Ý của cô ta là sao... "
Park Jisoo
Thôi nào. Con bé mới đến.
Một ông cụ tóc bạc ngồi đầu bàn, nghiêm nghị lên tiếng.
Park Jungwoo
Tên cô là gì?
LaLisa Manoban
Lalisa Manoban, thưa ông.
Park Jungwoo
Cô có biết nhà này là nơi thế nào không?
LaLisa Manoban
Cháu không ạ.
Park Jungwoo
Vậy tốt. Cừu non không biết nó đang đứng giữa bầy sói thì sẽ chậm chết hơn.
LaLisa Manoban
" Ở đây không ai bình thường hết cả..."
Chaeyoung vẫn không nói gì suốt bữa ăn.
Lisa ngồi thu mình trên ghế dài, nhìn trời.
Chaeyoung đi ngang qua, dừng lại.
Park Chaeyoung
Cô còn thức?
LaLisa Manoban
Ừm. Tôi ngủ không được.
Park Chaeyoung
Cô nghĩ gì?
LaLisa Manoban
Tôi không nhớ mình là ai...
LaLisa Manoban
Nhưng tôi thấy nơi này… không giống một ngôi nhà.
Park Chaeyoung
Vì đây không phải nhà.
LaLisa Manoban
Mọi người sống ở đây, nhưng không ai nói chuyện như người thân cả.
Park Chaeyoung
Người thân?
Park Chaeyoung
Cô nghĩ chúng tôi là người thân của nhau à?
LaLisa Manoban
Không phải sao?
Park Chaeyoung
Chúng tôi là những con thú bị nhốt trong một lồng vàng.
Nàng nhìn thẳng vào mắt cô
Park Chaeyoung
Cô chỉ là một con chim nhỏ vừa bay nhầm vào.
Lisa im lặng vài giây rồi cất tiếng
LaLisa Manoban
Vậy nếu tôi không tranh giành gì… tôi có thể sống không?
Park Chaeyoung
Chỉ cần cô không làm phiền tôi.
Jisoo và Jennie đứng trong phòng sách, nhìn màn hình camera.
Park Jisoo
Con bé này khác hẳn những người trước.
Kim Jennie
Ừ. Ngay cả Chaeyoung cũng không đuổi nó đi liền.
Park Jisoo
Em ấy có thể là hy vọng.
Kim Jennie
Hoặc là nạn nhân mới.
quyết tâm làm một bộ bùng nổ
Chương 2
CHƯƠNG 2 — “KHÔNG CẦN PHẢI BIẾT CÔ LÀ AI”
Sáng hôm sau ở phòng học tầng 3
Lisa bước vào, nhẹ nhàng như hôm qua.
Chaeyoung ngồi đọc sách. Không ngước lên.
LaLisa Manoban
Tôi mang theo bài kiểm tra mẫu.
LaLisa Manoban
Nếu cô muốn thử...
Park Chaeyoung
Tôi không muốn.
LaLisa Manoban
Không sao, tôi cũng không ép.
Lisa ngồi xuống đối diện, lấy sách ra, yên lặng.
Bên ngoài yên lặng vậy nhưng bên trong cô...
LaLisa Manoban
" Cái đồ chảnh choẹ "
LaLisa Manoban
" Thử mà không vì tôi phải tìm cách trở về thì cô...aiss "
Cả hai chìm trong im lặng.
Vài phút sau, Chaeyoung đột ngột hỏi
Park Chaeyoung
Cô thật sự không nhớ gì?
LaLisa Manoban
Chỉ biết tên mình là Lisa.
LaLisa Manoban
" Xía, tôi là bác sĩ đấy, tôi có thể chữa được cái đầu lạnh của cô luôn đấy "
Cô thoáng đắc ý trong lòng
Park Chaeyoung
Cô có nghĩ mình từng làm gì xấu không?
LaLisa Manoban
Tôi nghĩ tôi từng sống tử tế.
LaLisa Manoban
" Bác sĩ mà sống không tử tế chắc trời đánh chết "
Park Chaeyoung
Tử tế không sống nổi ở đây.
LaLisa Manoban
Tôi sống sót, không phải để chiến thắng.
LaLisa Manoban
Chỉ là để không chết.
Lần đầu, Chaeyoung khựng một giây.
Một người hầu nhỏ làm rơi khay đựng chén sứ.
Mọi người xung quanh dừng lại. Không ai lên tiếng.
Một thanh niên áo đen bước tới.
Park Taekhoon – cháu họ đời thứ ba, nổi tiếng máu lạnh.
Park Taekhoon
Mày định làm đổ cả họ?
Park Taekhoon
Một đứa vô danh như mày mà dám làm hỏng đồ của ông nội?
LaLisa Manoban
Anh định đánh trẻ con?
Park Taekhoon
Cô nghĩ gia sư có quyền lên tiếng ở đây?
LaLisa Manoban
Còn hơn là đánh đứa nhỏ giữa ban ngày.
Park Taekhoon
Đây là chuyện trong gia đình tôi.
Park Taekhoon
Cô là gì mà xen vào?
LaLisa Manoban
Tôi là người bình thường.
LaLisa Manoban
Và chuyện này cũng chẳng cao quý gì để giữ nội bộ.
Park Taekhoon
Cô nên học cách ngậm miệng khi chưa có ai chống lưng.
LaLisa Manoban
" Con mẹ nó, thằng mặt..."
Anh ta bỗng giơ tay lên doạ đánh làm cô cắt ngang suy nghĩ hồn hào của mình
Park Chaeyoung
Chạm vào cô ta, anh mất tay.
Giọng nữ lạnh tanh vang lên sau lưng.
Mọi người đồng loạt quay đầu.
Chaeyoung bước tới, khoanh tay, mắt không cảm xúc.
Park Taekhoon
Chaeyoung, cô đùa à? Nó chỉ là gia sư…
Park Chaeyoung
Gia sư, nhưng là người mà mẹ tôi chọn.
Park Chaeyoung
Đụng vào người của mẹ tôi, anh chắc chắn sẽ còn là người của họ Park chứ?
Không ai dám đụng vào người có thể được hậu thuẫn bởi phu nhân Lee KyungMi
Người phụ nữ mà ngay cả ông nội cũng kiêng dè.
Park Chaeyoung
Cô thừa hơi quá mức rồi đấy.
LaLisa Manoban
Tôi chỉ nghĩ… mình nên làm điều đúng.
Park Chaeyoung
Ở đây không có đúng sai.
Park Chaeyoung
Chỉ có sống và chết.
LaLisa Manoban
" Ngôi nhà này..."
Một người đang dựa lưng bên cửa sổ
Kim Jennie
Cô vừa cứu người, nhưng tự đặt mình vào thế bị đẩy.
LaLisa Manoban
Tôi chỉ không thể làm lơ.
Kim Jennie
Lần sau đừng. Ở nhà này, làm lơ là sống lâu.
LaLisa Manoban
Nhưng… tiểu thư Chaeyoung đã lên tiếng.
Kim Jennie
Và cô tưởng Chaeyoung hay ra mặt cho người khác?
Kim Jennie
Có điều gì trong cô khiến nó không nỡ bỏ mặc… hay là đang muốn điều gì từ cô?
LaLisa Manoban
Tôi không có gì để người ta muốn cả.
Kim Jennie
Vậy càng nguy hiểm.
Kim Jennie
Người không có gì là người dễ bị sử dụng nhất.
Jennie mỉm cười như đoán được mọi suy nghĩ.
Kim Jennie
Tôi không ghét cô.
Kim Jennie
Nhưng tôi không tin cô.
Kim Jennie
Đừng chết sớm quá.
LaLisa Manoban
" Ý của cô ta..."
LaLisa Manoban
" Mình không thể hiểu gì cả "
Lisa ngồi co chân, tay ôm gối.
Chaeyoung bước ra, tựa vào lan can.
LaLisa Manoban
Cảm ơn vì chuyện lúc sáng.
Park Chaeyoung
Tôi chỉ không thích nhìn thấy sự ngu xuẩn.
LaLisa Manoban
Nếu tôi ngu, cô có thể nói thẳng.
Park Chaeyoung
Cô không ngu. Cô dại.
LaLisa Manoban
Ở thế giới tôi từng sống… người dại là người tin rằng tử tế vẫn còn giá trị.
Park Chaeyoung
Ở đây, người tử tế là người đầu tiên chết.
Park Chaeyoung
Cô thật sự không nhớ mình là ai?
Park Chaeyoung
Vậy cũng tốt.
Park Chaeyoung
Ở đây, quá khứ là gánh nặng.
Park Chaeyoung
Cô không cần phải biết mình là ai.
LaLisa Manoban
Chỉ cần biết mình đang sống… đúng không?
Park Chaeyoung
Không. Chỉ cần biết mình chưa chết.
LaLisa Manoban
" Chaeyoung..."
Ông nội Park Jungwoo đang xem lại đoạn ghi hình camera ban sáng.
Ẩn
Lalisa Manoban… Gia sư?
Một người đứng sau ông lên tiếng.
Ẩn
Không có hồ sơ, không có thân nhân. Xuất hiện cách đây ba ngày.
Ẩn
Một con bé không có gốc, mà lại làm Chaeyoung mở miệng?
Park Jungwoo
Nếu là tai nạn, thì quá đúng lúc.
Park Jungwoo
Còn nếu là người của ai…
Park Jungwoo
Thì chúng ta nên giết trước khi nó kịp thở lâu hơn.
Chương 3
CHƯƠNG 3 – VỞ KỊCH BẮT ĐẦU
Buổi chiều ở vườn sau khu biệt thự
Lisa lặng lẽ ngồi đọc sách.
Tay cầm, mắt thì liếc sang khuôn viên bên cạnh, nơi con cháu nhà họ Park đang tổ chức buổi trà chiều.
Đang ăn bánh, vẻ mặt hồng hào.
Cho đến khi cậu ngã xuống đất, giãy giụa, mặt tím tái.
Người hầu
Cậu Han bị sốc! Không thở được!
Tiếng ghế đổ loảng xoảng.
Mọi người bắt đầu hoảng loạn.
Lisa khép sách lại, đứng dậy, thong thả.
LaLisa Manoban
" Cơ hội đến sớm hơn mình tưởng. Bắt đầu thôi. "
LaLisa Manoban
" Họ Park..."
Vòng tròn người ở giữa sân
LaLisa Manoban
Tôi xem được không?
LaLisa Manoban
Gia sư. Nhưng tôi có chút… bản năng.
LaLisa Manoban
" Kĩ năng mới phải "
Cô ngồi xuống cạnh cậu bé.
Nhịp thở đứt quãng, da tái. Cổ họng bị nghẽn.
Cô nhỏ giọng, tay kiểm tra mạch
LaLisa Manoban
' Sốc phản vệ do dị ứng thức ăn. '
LaLisa Manoban
' Nếu không mở đường thở trong 2 phút… cậu bé sẽ chết. '
LaLisa Manoban
" Tốt. Mình sẽ cho họ thấy điều họ không hiểu. "
LaLisa Manoban
Tôi cần ống rỗng, vật sắc, và nước muối. Nhanh lên.
LaLisa Manoban
" Con mẹ nó! "
Lisa lấy cây trâm cài đầu, bẻ gãy.
Đôi tay thuần thục, không hề run.
LaLisa Manoban
Cậu bé, đừng trách chị nhé.
Một đường rạch chính xác.
Máu trào ra. Lisa chèn ống thở.
Một tiếng “khục” vang lên, cậu bé thở được.
30 phút sau tại phòng khách
Tay cô đã rửa sạch máu, nhưng ánh mắt của mọi người thì vẫn đang “bẩn”.
Park Taekhoon
Tại sao lại biết cách mổ họng người khác như bác sĩ?
LaLisa Manoban
Tôi không nhớ.
LaLisa Manoban
Cơ thể tôi tự làm.
LaLisa Manoban
" Sao? Bất ngờ lắm đúng không thằng đần "
Park Taekhoon
Không có người bình thường nào biết mở khí quản cả!
LaLisa Manoban
Tôi cũng không bình thường lắm, chắc vậy.
Lisa ngẩng lên. Cả hai nhìn nhau một lúc.
Park Chaeyoung
Cô vừa cứu con của người muốn giết tôi năm ngoái.
LaLisa Manoban
Tôi không biết.
LaLisa Manoban
Nhưng tôi không chọn cứu ai vì chính trị.
Park Chaeyoung
Cô nghĩ đây là bệnh viện à?
LaLisa Manoban
Tôi nghĩ… đây là một nơi mà người ta quên mất con nít cũng có thể chết.
Chaeyoung im lặng. Mắt nheo lại.
Lisa không cúi đầu. Không sợ hãi. Chỉ lặng lẽ nhìn.
LaLisa Manoban
" Không phản ứng cảm xúc. Không tức giận. "
LaLisa Manoban
" Nhưng mắt cô ấy lay động. "
LaLisa Manoban
" Tốt. Cô ấy không hoàn toàn chết lặng. "
Lisa ngồi một mình. Tay vẫn hơi run.
Cô mở chiếc hộp bí mật nhỏ giấu dưới đệm.
Bên trong là: một mảnh gương vỡ, vài dòng ghi chép cũ, và…
Một tấm thẻ nhân viên bệnh viện cũ.
Dr. Lalisa Manoban – Khoa chấn thương – Trung tâm Y tế Quốc tế Seoul.
LaLisa Manoban
“ Mình vẫn là mình. Mình chưa từng quên. "
LaLisa Manoban
“ Nhưng ở đây… nếu họ biết mình là bác sĩ, là người nhớ mọi thứ… thì mình sẽ chết trước khi kịp cứu ai. "
Giọng nói trở nên lạnh lẽo
LaLisa Manoban
Ở đây, chỉ có diễn mới sống sót
Jungwoo xem đoạn ghi hình Lisa cứu người.
Park Jungwoo
Tay cô ta không run. Cắt đúng vị trí.
Park Jungwoo
Cô ta từng làm việc đó nhiều lần.
Trợ Lý
Không có hồ sơ trong hệ thống y tế.
Trợ Lý
Vậy là giả danh sao?
Trợ Lý
Hay đến từ nơi chúng ta không biết?
Park Jungwoo
Ta không sợ người giỏi.
Park Jungwoo
Ta chỉ sợ người giỏi mà không nói mình giỏi.
Park Jungwoo
Kiểm tra lại lý lịch.
Park Jungwoo
Nếu không ra gì...thì ta tự viết lại cho cô ta.
Chaeyoung đứng dựa lan can, ánh mắt nhìn xuống khu vườn nơi Lisa đã cứu người.
Gió nhẹ. Trong tay cô là quyển sổ vẽ dang dở.
Một nét chì được vẽ thêm.
Một đường nét mềm hơn trước.
Park Chaeyoung
Gia sư không ký ức… nhưng đôi tay lại không nói dối.
Park Chaeyoung
Cô là ai… Lisa?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play