[ĐN Haikyuu] Thời Kỳ Đồ Đá? Thế Giới Thú Nhân???
chap1. origine
/hành động/
"trích lời của somebody"
*suy nghĩ*
(chú thik, giải thik thêm)
➖tgian, địa điểm khác➖
〰️đôi lời vs tui〰️
không ít người nghe qua và lầm tưởng tôi thành con trai
ông tôi muốn có cháu trai hơn cháu gái
nhà tôi vốn rất bình thường, không giàu cũng không nghèo
nhưng có điều, lúc nào tôi cũng thấy cả nhà bất ổn
bố thì rượu chè, mẹ thì phung phí tiền vào quần áo mỹ phẩm quá nhiều, ông thì như tôi nói đấy, một người bảo thủ, gia trưởng luôn cho rằng bản thân là trên hết, lời mình nói là tuyệt đối, không sai, không được cãi
mọi vấn đề gia đình bắt đầu từ khi nào tôi không rõ nhưng bản thân tôi nghĩ chắc hẳn là từ lúc tôi sinh ra và là con gái tức không thể nối được dòng họ
ngày nào cũng nghe tiếng chửi rủa, tiếng bát vỡ, tiếng đạp cửa đạp ghế đến phát ngán rồi
có mỗi bà là người thực sự yêu thương tôi, hiểu tôi, chăm sóc tôi
Hà Lâm- Usagi
bà ơi, sao bà tốt như vậy lại cưới một người như ông?
bà
...hồi xưa á, ông con khác, sau này mới bị như bây giờ
Hà Lâm- Usagi
con không tin
bà
bà ấy, không hối hận gì đâu
Hà Lâm- Usagi
nhưng thật bất công, cái trọng nam khinh nữ là quan niệm từ đời nào rồi
Hà Lâm- Usagi
bây giờ bà bị ông sai vặt như ôsin, bị ông mắng chửi này nọ mà bà vẫn không lên tiếng ạ
Hà Lâm- Usagi
...con...bực thay bà
Hà Lâm- Usagi
hôm qua bị bà còn bị bố đẩy xuống cầu thang may chỉ bị bong gân thôi đấy
Hà Lâm- Usagi
...con hic..xót lắm/nắm tay bà/
bà
có đứa cháu ngoan như con chính là điều khiến bà không hối hận
bà
nếu có kiếp sau thì vẫn làm cháu bà nhé/cười mỉm/
Hà Lâm- Usagi
tất nhiên rồi ạ!/lau nước mắt/
chưa đầy một năm sau, bà mất vì làm việc quá sức dù tuổi đã cao, dù người còn đang ốm đau bệnh tật
mẹ
anh ơi vậy là mình giảm bớt được tiền sinh hoạt của bà già kia rồi phải không
bố
phải, tha hồ đi chơi haha
Hà Lâm- Usagi
.../nắm chặt tay thành nắm đấm/
bà tôi chết chỉ để người ở lại nói những lời như vậy?
đến cả số tài sản bà khó khăn lắm mới kiếm được cũng bị ba mẹ bắt ép tôi rồi cướp đi dù tên tôi được viết rõ lù lù trên giấy tờ
ba mẹ luôn đòi tôi phải làm luật sư hoặc bác sĩ
tôi lại không hề muốn thế
nhưng giờ đâu còn ai bao che, bênh vực hay lắng nghe tôi
thứ tôi muốn là đọc mấy quyển về động vật đã tuyệt chủng cách đây hàng ngàn năm hay ngay cả mấy loài do con người tưởng tượng ra, không có thật cũng được
nói chung là tôi muốn thoát khỏi cái gia đình này và đi thám hiểm cho đã đời
Hà Lâm- Usagi
/đang vẽ hình con T-rex(một loài khủng long)/
ông
cái gì đây/nhướn mày, giật lấy quyển sổ nhỏ của cô/
Hà Lâm- Usagi
/giật mình/ t-trả nó cho cháu ạ!
ông
hah thì ra mày có sở thích cũng vừa lòng tao lắm
ông
giá mà sở thích dành cho nam này cũng là của một đứa cháu trai chứ không phải đứa ăn hại như mày thì tốt biết mấy/ném sổ vào thùng rác/
Hà Lâm- Usagi
không! đó là quyển bà tặng-
Hà Lâm- Usagi
...dạ không có gì thưa ông
dù là bao nhiêu tuôi đi chăng nữa, tôi vẫn không có cái quyền tự do trong gia đình này
Hà Lâm- Usagi
*giờ con hiểu bà rồi...*
Hà Lâm- Usagi
*thật vô lý, cái gọi là sở thích có phân biệt cả nam nữ nữa sao*
Hà Lâm- Usagi
*đây là thời đại gì rồi mà còn áp dụng mấy cái suy nghĩ cổ lỗ sĩ kia*
Hà Lâm- Usagi
*đã vậy tôi không cần nữa*
Hà Lâm- Usagi
*muốn tôi là bác sĩ? được thôi tôi làm hẳn bác sĩ phấu thuật làm việc 24/7*
Hà Lâm- Usagi
*thà thế còn có thể cút khỏi cái nhà này*
cứ như vậy, tôi nỗ lực không ngừng, đánh đổi cả thời thanh xuân, mà chắc tôi cũng chẳng có kể cả nếu không theo ngành này, để trở thành người được mọi người khen ngời là 'bác sĩ phẫu thuật 100% thành công'
khen tôi là chưa lần nào phẫu thuật thất bại nhưng thực chất cũng do tôi còn trẻ, mới có 28 tuổi do ra trường sớm và được chứng kiến tận mắt vài ca nên mới lấy kinh nghiệm mà áp dụng
ừ thì cũng coi là có tài năng hiếm có trong lĩnh vực này, nhưng không có chuyện tỷ lệ thành công luôn là con số 100 tròn trĩnh
y tá/bác sĩ phẫu thuật phụ
Lâm ơi...tim bệnh nhân ngừng đập được 13 phút rồi
y tá/bác sĩ phẫu thuật phụ
...dừng lại đi, không cứu được đâu
Hà Lâm- Usagi
không được, tiếp tục đi, cố làm cho tim đập lại
y tá/bác sĩ phẫu thuật phụ
nhưng-
Hà Lâm- Usagi
TÔI BẢO CỨ TIẾP TỤC ĐI! ĐỪNG CÓ DỪNG TAY
Hà Lâm- Usagi
/nhìn bàn tay mình dính máu của bệnh nhân/...
tôi như chết lặng, không khóc, không nói, không làm gì hết
chân tôi nặng trĩu, không nhấc lên nổi
ngoài phòng phẫu thuật, người nhà bệnh nhân vẫn đang chờ tôi báo tin vui
tự nhiên tôi thấy sợ, sợ hơn cả bất cứ thứ gì tôi từng trải qua, tôi sợ phải đối mặt với người thân của bệnh nhân chỉ vừa mới ra đi
cánh cửa đóng lại, tôi bước ra khỏi phòng, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ trắng dính máu đỏ tươi
kiểu gì mà chẳng phải đối mặt với họ, dù có không dám ngẩng mặt lên nhưng mà cuối cùng việc cần làm cũng phải làm thôi
đa nhân vật
mẹ bệnh nhân: con tôi sao rồi khỏe lên rồi chứ
đa nhân vật
bố bệnh nhân: phải vậy chứ, cô là bác sĩ giỏi nhất mà
lời định thốt ra lại nhanh chóng bị nuốt lại
Hà Lâm- Usagi
/mím môi, từ từ cởi khẩu trang ra và quỳ xuống dưới đất/
đa nhân vật
mẹ bệnh nhân: n-này g-gì v-vậy chứ/giọng run rẩy/
đa nhân vật
bố bệnh nhân: này nói gì đi chứ! đừng quỳ như vậy như thể....
Hà Lâm- Usagi
tôi rất tiếc vì đứa con của hai vị
Hà Lâm- Usagi
...tôi xin lỗi...tôi thực sự xin lỗi...thực sự-
đa nhân vật
bố bệnh nhân: SỦA CÁI GÌ VẬY HẢ!?/nắm lấy cổ áo cô/ CHẢ PHẢI CÔ LÀ BÁC SĨ GIỎI NHẤT SAO, CÓ CÁI MẠNG CŨNG CHẢ GIỮ ĐƯỢC, TAO ĐÃ VUNG CẢ TRĂM TRIỆU ĐỂ CỨU LẤY THẰNG BÉ VẬY MÀ CÔ- SAO CÔ DÁM
đa nhân vật
mẹ bệnh nhân:/tát cô/ chỉ được cái hám tiền, tôi trả từng đó mà cũng không làm ăn ra gì, trả số tiền đó cho tôi...không trả lại con trai tôi/khóc/
Hà Lâm- Usagi
...số tiền đó không trả lại được vì nó đã được dùng cho chí phí vật liệu, thuốc-
đa nhân vật
bố bệnh nhân: MÀY NGẬM CÁI MIỆNG VÀO, TRẢ LẠI CON TRAI TAO...trả lại nó đi mà.../giọt nước mắt chảy dài trên má/
Hà Lâm- Usagi
...tôi xin lỗi
đa nhân vật
mẹ bệnh nhân: lời xin lỗi... của cô có mang lại ...được con trai ...tôi không?/khóc nấc/
y tá/bác sĩ phẫu thuật phụ
bác sĩ Lâm, cô nên nghỉ ngơi đi, cả tháng vừa qua cô làm việc quá sức rồi
y tá/bác sĩ phẫu thuật phụ
cứ tiếp tục thế này cô sẽ gục mất
y tá/bác sĩ phẫu thuật phụ
không tôi tiếc gì hết
y tá/bác sĩ phẫu thuật phụ
đặt vé đi du lịch ngay cho tôi/đã đít tôi ra khỏi bệnh viện, không quên ném bản sao của tờ đơn xin nghỉ cho tôi vào mặt/
tác giả sai đẹp chiêu
xin chào
tác giả sai đẹp chiêu
đây là bộ thứ hai mình viết
tác giả sai đẹp chiêu
như bộ đầu tiên, mình viết cho vui nên k muốn có bất cứ comment toxic/tiêu cực hay đánh giá thấp không lý do, chê bai các thứ
tác giả sai đẹp chiêu
mik k có nh kiến thức về mặt chuyên môn của bác sĩ hay là bất cứ gì khác nên mong mn bỏ qua
tác giả sai đẹp chiêu
rất mong nhận được sự ủng hộ từ mấy nàng độc giả ạ💗
tác giả sai đẹp chiêu
chúc mn đọc vvẻ(人 •͈ᴗ•͈)
chap 2. kỳ nghỉ phép
/hành động/
"trích lời của somebody"
*suy nghĩ*
(chú thik, giải thik thêm)
➖tgian, địa điểm khác➖
〰️đôi lời vs tui〰️
tác giả sai đẹp chiêu
hilu_( :⁍ 」 )_
tác giả sai đẹp chiêu
cố lên phải chút chap nx ms có nam9 đầu tiên xuất hiện
thú thật là tôi không có tâm trạng đi nghỉ dưỡng đâu
chưa bao giờ tôi thấy trường hợp ép người ta đi nghỉ mát
Hà Lâm- Usagi
cơ mà cô ấy cũng tốt thật...và nhiệt tình quá
đến giò tôi mới nhận ra là đồng nghiệp của tôi luôn đối rất tốt với tôi
thì ra ngoài bà nội ra vẫn còn nhưng người như vậy
cô bạn đuổi tôi ra khỏi bệnh viện đã chuẩn bị gần như tất cả, giấy nghỉ phép, va ly mới, mũ lưỡi trai, kem chống nắng vân vân và mây mây
còn lại mỗi việc mang quần áo đi và chọn địa điểm du lịch thôi
tiền thì tôi không thiếu nhưng cũng không có nghĩ là tôi giàu tại tôi vẫn phải gửi một khoản tiền cho ba mẹ hàng tháng
Hà Lâm- Usagi
còn việc book lịch đi chơi thôi
Hà Lâm- Usagi
...nhưng đi đâu giờ
đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà tôi chỉ tập trung vào sự nghiệp làm bác sĩ, gần như gạt đi mọi sở thích từ trước tới giờ
giờ có thời gian rảnh cho bản thân, tôi ngẫm lại về những việc lặt vặt mà tôi giấu ba mẹ làm
Hà Lâm- Usagi
*hổi xưa mình từng vẽ mấy loài khủng long rồi bị ông phát hiện*
Hà Lâm- Usagi
...*mình từng có sở thích trẻ trâu thế*
Hà Lâm- Usagi
*nhưng không thể phủ nhận là mấy loài mà con người chưa từng trứng kiến tận mắt khiến mình hứng thú rất nhiều*
Hà Lâm- Usagi
*sinh vật rất thú vị....*
với cái suy nghĩ đó, tôi quyết định đi đến một nơi bản thân có thể kết nối với thiên nhiên nhiều nhất
đa nhân vật
bà chủ: cháu cứ ở thoải mái nhé
đa nhân vật
bà chủ: chỗ này cách xa với khu dân cư nên cháu đừng ngại gọi bà nếu cần gì nhé
Hà Lâm- Usagi
vâng, cảm ơn bà ạ
lần đầu thực sự tiêu tiền vào bản thân, tôi quyết định thuê hẳn một căn nhà gỗ không quá nhỏ, xung quanh là ao hồ, rừng với núi
tôi khá bất ngờ vì một nơi đẹp như này lại ít người đến thuê
hẳn là do mấy chỗ này không có gì chơi mấy kiểu như siêu thị không có, trung tâm thương mại không có, công viên cũng không có nốt, nhưng với tôi thì cái đó không quan trọng vì tôi muốn tận hưởng bầu không khí trong lành và yên tĩnh
Hà Lâm- Usagi
hình như mình bị bệnh nghề nghiệp thật
trước mặt cô là chiếc ba lô nhưng trong đó đa phần toàn tư trang y tế
băng cá nhân, thuốc xịt muỗi, dây thừng, bình nước, đồng hồ cơ, sổ vẽ, bút chì, tẩy, bản đồ, la bàn cầm tay, găng tay, dao găm để đề phòng bất trắc
mấy cái này thì là đồ cần thiết rồi thì không nói nhưng cái 'bệnh nghề nghiệp' cô nhắc tới là
băng gạc các loại, dung dịch sát khuẩn, kéo, nhíp, bông gòn, kim khâu, chỉ phẫu thuật, các loại thuốc giảm đau, hạ sốt và kháng sinh
Hà Lâm- Usagi
thế có hơi quá không
Hà Lâm- Usagi
hay bỏ lại chút đồ nhỉ
Hà Lâm- Usagi
...thôi cứ mang đi, lỡ trượt chân rơi vào hố nào đó để rồi bị chấn thương không về được thì sao
Tôi chỉ nói vu vơ vậy thôi
nhưng thực sự là trượt chân lúc đang đi qua một khu đầy bùn đất do tối qua trời mưa
tôi hoàn toàn có thể tự đứng dậy thế nhưng điều tôi không ngờ tới là tôi tụt xuống một hố đen nào đó
phút sau định hình được chút ít rồi tôi cảm thấy cứ như bản thân bị hẫng đi một nhịp, mất thăng bằng rồi không gì cả
sự kiểm soát cơ thể dường như bị mất hoàn toàn, chỉ để lại một cảm giác không mấy dễ chịu như thể tôi bị cuốn đi đâu đó
buồn nôn, khó thở, hoảng loạn, chóng mặt
Hà Lâm- Usagi
*tim mình đập nhanh quá, không thấy gì cả*
xung quanh tôi chỉ là một màu đen tối mịt mù đến đáng sợ, cơ thể tôi thì cứ thế rơi tự do
dù tôi có vùng vẫy cố tìm chỗ để bám thì cũng vô ích bởi tôi không thể thấy bất cứ thứ gì
phút sau, mọi thứ sáng chói hẳn khiến tôi nheo mắt ít nhiều vì phải điều chỉnh với cái ánh sáng này
(quấn áo khác, thêm balo vào nhé:))
Hà Lâm- Usagi
mây...mình đang....Ở TRÊN KHÔNG TRUNG!?
tôi không ở quá cao, độ cao này cũng đủ để khiến tôi bị chết bẹp dí ở dưới đất rồi
không nát sọ thì cũng què
Hà Lâm- Usagi
*bám! bám vào gì đó, nhanh!*
tôi thúc giục bản thân, bắt ép cơ thể di chuyển vùng vẫy như thể đang bơi một cách hỗn loạn để đổi hướng sao cho chí ít rơi vào mấy tán cây
Hà Lâm- Usagi
*...mình chưa chạm đất sao?....cổ chân trái mình đau...nhói quá*
tưởng chừng đã mất mạng luôn rồi
tôi sắp mất ý thức đến nơi nhưng cơn đau từ cổ chân chuyền tới đại não khiến tôi tỉnh táo lên phần nào
Hà Lâm- Usagi
*chất lỏng....màu đỏ...*
mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến tôi cố ép bản thân nhanh chóng định hình lại
Hà Lâm- Usagi
*mình đang bị treo...ngược trên cây???*
thì ra cổ chân tôi đã bị mắc kẹt giữa hai cành cây
chân hướng lên trời trong khi đầu lại hướng thẳng dưới đất
coi bộ trong cái xui cũng có cái may
Hà Lâm- Usagi
*mình cần gượng dậy*
Hà Lâm- Usagi
*cứ thế này lâu máu dồn lên não nguy hiểm quá*
tay cố với lấy một cành nào đó, tôi dồn hết sức còn lại, gồng cơ bụng để ngồi lên chính cành cây chân tôi mắc phải
hơi thở nặng nề, quả thật cũng lâu tôi không vân động nhiều như ngày hôm nay nên hơi thở tôi ngắt quãng, nặng nề vô cùng
Hà Lâm- Usagi
giờ mới để ý...cái cây này...không bình thường chút nào
Hà Lâm- Usagi
/ngẩng mặt nhìn xung quanh/
Hà Lâm- Usagi
cả cái rừng này...không hề bình thường!
chap 3. khu rừng kỳ lạ
/hành động/
"trích lời của somebody"
*suy nghĩ*
(chú thik, giải thik thêm)
➖tgian, địa điểm khác➖
〰️đôi lời vs tui〰️
Hà Lâm- Usagi
*cây xung quanh lạ quá*
Hà Lâm- Usagi
*chúng....to khủng khiếp*
rừng khá thưa, mỗi cây cách nhau phải đến 10 mét nhưng lại được đống tán cây lại che được cả bầu trời, không để lọt tia nắng nào
đã vậy cả thân cây rất to, bán kính rộng, và những cành cây đều tập trung hết ở đỉnh
nhìn tưa tựa như cây nấm khổng lồ bằng gỗ và có lá vậy
Hà Lâm- Usagi
*nhưng cũng may, nhờ vậy mà mình bị kẹt trên này*
Hà Lâm- Usagi
*những cành cây với diện tích che phủ lớn như vậy lại còn toàn tập trung lại ở một phần của cây khiến mình bị kẹt trước khi chạm đất*
Hà Lâm- Usagi
*thân cây thì to nhìn béo quá! thế mà cây lại lùn, từ đây xuống dưới chưa nổi 3mét bẻ đôi*
Hà Lâm- Usagi
*haha cây gì lùn hơn mình*
tôi mải nhìn mà quên mất, để xuống thì tôi cần lôi cái chân bị kẹt kia ra đã
tôi lục chiếc ba lô và lôi ra chiếc dao găm để cố gắng chặt cành cây, nói là chặt thôi chứ tôi cũng không dám chặt như thể chặt đống thịt gà ta đem đi giỗ được
lỡ ảnh hưởng đến chân đã bị chấn thương thì sao?
Hà Lâm- Usagi
*nó cứng hơn mình tưởng*
Hà Lâm- Usagi
*thế này thì còn lâu mới thoát ra*
tôi mừng rỡ, tay rã rời hết cả rồi
Hà Lâm- Usagi
sưng nhẹ quanh mắt cá chân, dây chằng bị tổn thương nhẹ, hên thật, mình chỉ bị bong gân nhẹ ở cổ chân trái
Hà Lâm- Usagi
có cả nhiều vết xước khắp người
Hà Lâm- Usagi
/tự sơ cứu bản thân/
khi xong tôi dần lấy lại tinh thần hơn hẳn
Hà Lâm- Usagi
/móc điện thoại từ túi quần ra/
Hà Lâm- Usagi
...không..có sóng
tay tôi run run cầm chiếc điện thoại, trong đầu vẫn tự trấn an rằng mọi chuyên rồi sẽ ổn thôi, tôi chắc chắn sẽ tìm được đường về hoặc có ai sẽ tới cứu tôi
Hà Lâm- Usagi
đâu sẽ vào đó, mình phải bình tĩnh, hít sâu-/ngẩng mặt lên/
Hà Lâm- Usagi
AAAAAAAAAAAAA
đột nhiên một con nhện khổng lồ đứng ngay trước mặt tôi
tôi không phải là sợ côn trùng hay gì đâu
nhưng nó sẽ rất khác nếu như thứ trước mặt tôi ngay bây giờ có kích thước gần như bằng một người đàn ông trưởng thành
Hà Lâm- Usagi
LÔNG LÔNG NHIỀU CHÂN NHIỀU MẮT THẤY TỞM
Hà Lâm- Usagi
CÚT/đá mạnh vào nó/
con nhện coi bộ to con nhưng lại nhẹ hều, vừa đá đã văng ra ngay
nó va vào một thân cây khác rồi lập tức vỡ nát ra, xung quanh chỉ còn là một thứ dịch xanh xanh có hơi bốc mùi bắn tung tóe
Hà Lâm- Usagi
ôi...mình thông minh quá
Hà Lâm- Usagi
dùng đúng chân bị thương để đá:)
Hà Lâm- Usagi
uiza/ôm chân, đau chậm 5 giây/
sau một hồi ôm chân than đau chán chê, tôi mới bắt đầu để ý là trời đã tối
tôi mang rõ nhiều đồ lại quên đúng chiếc đèn pin
giờ mà dùng điện thoại để soi chỉ sợ hết pin rồi đã toang lại càng toang hơn
nghĩ lại thì tốt nhất là vẫn cứ ở yên vị chỗ ngồi trên cây này
thà gặp thêm con nhện khổng lồ còn hơn gặp một con kỳ quái nào khác mà tôi chưa biết đến
Hà Lâm- Usagi
...*mà thực ra cây này cũng cao lắm đâu, mình cách mặt đất có mét rưỡi*
Hà Lâm- Usagi
*nên sao mà tránh được mất con động vật hoang dã, lỡ nó to như con nhện kia thì sao?*
Hà Lâm- Usagi
*thôi không nghĩ nhiều, ĐI NGỦ*
trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi cũng có xịt chút nhiều thuốc chống muỗi với mong muốn là không có con gì tới quấy rầy
Hà Lâm- Usagi
không ngủ được
ánh sáng chói lóa khiến tôi không tài nào nhắm mắt nổi
tối qua, đầu tôi vẫn còn ong ong từ dư chấn của cú rơi tự do cộng thêm vết thương ở cổ chân cứ nhức nhức không thôi, trở người một xíu thôi cũng đã đau muốn thét lên
lại còn nỗi sợ gặp một con quái thú nào đó
Hà Lâm- Usagi
nước, mình cần nước
tôi nhìn xung quanh hòng tìm kiếm một nguồn nước
Hà Lâm- Usagi
ah! bình nước/lục ba lô/
Hà Lâm- Usagi
...đùa đấy à
tôi mang bình nước không có nước
Hà Lâm- Usagi
*con người sống được khoảng 2 đến 3 ngày không có nước*
Hà Lâm- Usagi
*giờ là ngày thứ 2 rồi*
cổ họng tôi khô đến mức việc nuốt nước bọt cũng khó khăn
đành chơi liều, tôi đứng dậy
mặt mày lập tức nhăn lại vì cảm nhận cơn đau từ cổ chân chuyền tới đại não
Hà Lâm- Usagi
*con nhện*/lại gần cái xác/
dù thấy ghê tởm nhưng đây là cách duy nhất mà hiện tại tôi nghĩ ra được
cành cây thì quá cứng, tôi hên lắm mới chỉ bị kẹt chân giữa hai cành đã gần chết mà dù có là cành chết cũng đã giết mất một tiếng đồng hồ của tôi rồi
cũng may là có thể lấy chân của con nhện lấy tạm làm nạng
Hà Lâm- Usagi
n-nước! thấy rồi
tôi không biết đã bao nhiêu tiếng trôi qua, chỉ biết là cả người tôi rã rời hết cả lên rồi
thấy nước cái là tôi ném chân con nhện đi mà chạy đên chỗ cái ao nhỏ mặc kệ chân có nhức đi chăng nữa
Hà Lâm- Usagi
/ngồi thụp xuống dùng tay để lấy nước uống/
mới uống được xong một ngụm, tôi thấy cái gì trồi lên từ mặt nước
Hà Lâm- Usagi
cái gì vậy- AAAA/rụt tay về/
đầu của con cá sấu tiến tới hòng cắn tay tôi
Hà Lâm- Usagi
cá sấu mũi dài? giống con bên ấn độ
Hà Lâm- Usagi
nhìn thiểu năng ghê
tôi tự tin nói vậy là vì đã lùi cách xa nó 2 mét rồi
hồi sau nó bước lên bờ khiến tôi rụt lùi chút nhiều nhưng rồi cũng buông lỏng cảnh giác
Hà Lâm- Usagi
đã đầu thiểu năng rồi lại còn cơ thể hà mã
kích thước con đó cũng chả to mấy, bằng 1 phần 3 tôi bây giờ
lại thêm cái cơ thể ụt ịt kia thì làm sao mà đuổi theo tôi được dù tôi mới là người trong tình thế bất lợi bởi cái chân nửa khuyết tật kia
Hà Lâm- Usagi
/phóng đi/*má nó chân ngắn thế mà chạy nhanh thế*
tác giả sai đẹp chiêu
chap sau chắc sẽ có nam9 đầu tiên xuất hiện✧◝(⁰▿⁰)◜✧
Download MangaToon APP on App Store and Google Play