『 AllBâng – AllBang 』Cậu Là Món Quà Nhỏ
1 – MarisBang
Ráng tạo nội dung.><
này Oneshot nhe Mấy Vợ Bubu-)
Ráng tạo nội dung.><
Không Chùa , Nhớ like a
Chiều xuống, bóng nắng chênh vênh đổ dài qua hành lang gạch xám. Căn kho cuối dãy nhà vẫn âm ẩm, hắt thứ mùi ẩm mốc của gỗ cũ, vải mốc và bụi thời gian
Lai Bâng ngồi thụp xuống nhặt từng mảnh ly thủy tinh vỡ, máu rịn ra từ kẽ tay nhưng không một tiếng kêu. Cậu không sợ đau, chỉ sợ tiếng ồn , sợ việc mình làm ai đó khó chịu vì sự tồn tại của mình
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Tôi ghét mấy đứa nhìn như kiểu mình thảm lắm vậy
Giọng Quốc Huy cất lên từ sau cánh cửa mở hờ. Mùi thuốc lá lùa theo từng lời, nồng và khô. Hắn đứng đó, tựa lưng vào tường, ánh mắt lạnh như mặt hồ mùa đông
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Thì tôi thảm thật
Lai Bâng đáp, không nhìn lên
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Ghê thật. Em có thể nói như vậy luôn à?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi chỉ nói sự thật
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Thường mấy đứa chịu đựng sẽ nhịn luôn cả nói. Mà em thì khác
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi chọn im khi cần. Và lên tiếng khi đủ sức
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Đủ sức để phản ứng với tôi?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Đủ sức để không để người khác bóp méo tôi trong im lặng
Quốc Huy bước chậm lại, đá một mảnh gạch vụn ra xa, Hắn không cười, Không giận, Chỉ nhìn
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Em biết không, cái kiểu cúi đầu, lặng lẽ, rồi lại nói mấy câu khiến người ta nghẹn... kiểu đó làm người ta bực
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Vậy anh tránh tôi ra. Đỡ bực
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Không tránh được
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Vì tôi nhìn thấy em mỗi ngày. Và em khiến tôi thấy mình tệ hơn cả thằng đá mấy con chó đi lạc
Lai Bâng im lặng. Quốc Huy tiến đến gần hơn, nhìn xuống bàn tay rớm máu của cậu
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Không sao. Tôi làm quen rồi
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Vết cắt sâu đấy. Đừng quen mấy thứ khiến mình đau
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Anh quan tâm làm gì?
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Vì tôi đã đứng nhìn một lần. Không muốn lặp lại
Quốc Huy giật lấy bàn tay Bâng, quấn vội mảnh khăn quanh ngón tay. Không nói gì thêm, nhưng lực siết dịu lại
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Vậy thì nhớ. Để sau này tránh
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Không phải lúc nào cũng tránh được
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Ít nhất đừng để một vết thương nhỏ khiến mình mất máu cả đời
Lai Bâng cười nhẹ. Không phải kiểu vui. Mà là kiểu cười vì... buồn cười thay cho chính mình
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Anh đang cố làm anh hùng à?
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Tôi không phải anh hùng. Tôi là kẻ hèn từng đứng im. Nhưng giờ tôi đứng đây
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Để nói rằng , nếu cần một nơi yên tĩnh, căn kho này là của em. Và nếu em thấy mình không đáng để ai bảo vệ, thì hãy biết ít nhất tôi thấy em đáng
Một cơn gió lùa qua, lay động tấm rèm cũ rách treo nơi cửa
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Đừng nói vậy. Tôi không làm gì to tát cả
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Với tôi thì to tát. Vì từ trước đến giờ, tôi không có ai hỏi tôi có đau không
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Vậy từ giờ, mỗi lần em thấy đau, hãy nói với tôi. Tôi không giỏi xoa dịu, nhưng tôi sẽ ngồi yên nghe
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Còn nếu tôi không nói thì sao?
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Thì tôi sẽ đoán. Tôi sẽ nhìn vào mắt em mà đoán. Tôi thà sai còn hơn không làm gì
Lai Bâng nhìn hắn một lúc lâu. Rồi nhẹ nhàng hỏi:
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Nếu một ngày tôi biến mất, anh có đi tìm không?
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Không. Tôi sẽ đứng yên. Vì tôi tin em sẽ tự quay về. Vì tôi tin, em biết tôi không rời đi
1.2 – MarisBang
Mưa bắt đầu rơi khi chiều vừa chạm ngõ. Những giọt nước đầu mùa xối xuống mái tôn của dãy nhà cũ, tạo thành bản nhạc đơn điệu mà thê lương. Kho chứa đồ phía sau sân trở thành nơi trú ngụ tạm thời của hai con người vốn chẳng quen thân, nhưng lại cùng chọn nơi ấy làm điểm dừng chân
Lai Bâng ngồi co chân trên tấm nệm mỏng trải sát vách. Áo cậu đã ướt sũng, tóc cũng rũ nước, nhưng ánh mắt lại yên tĩnh hơn cả khoảng không lặng ngắt giữa tiếng mưa
Quốc Huy bước vào sau, giày sũng nước, áo khoác thẫm màu nước mưa. Hắn khép cửa lại, ném cái ba lô xuống góc, rồi ngồi xuống cách cậu một khoảng vừa đủ để không quá gần, nhưng cũng chẳng thể gọi là xa
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Tôi không nghĩ lại gặp em ở đây
Lai Bâng không đáp. Cậu cởi áo khoác ngoài, vắt nhẹ, để từng giọt nước nhỏ xuống sàn đất đã thấm ẩm
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Em ở đây từ bao giờ?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Trước khi anh bước vào
– Cậu nói, nhẹ như hơi thở nhưng đủ rõ –
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Tôi tưởng mình là người đầu tiên trốn mưa
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Ai cũng nghĩ mình là người đầu tiên
– Bâng nghiêng đầu –
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Cho đến khi nhận ra có người khác đã ở đó từ trước
Quốc Huy bật cười, nhưng tiếng cười lạc lõng giữa mưa
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Em luôn nói những câu làm người khác thấy ngại
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi chỉ nói thật
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Thật đến mức khiến người ta không dám hỏi thêm
Lai Bâng im lặng. Cậu đưa tay vuốt tóc, rồi tựa đầu vào tường. Ánh mắt khép hờ, như thể đang nghe tiếng mưa kể chuyện
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Hồi trước, em có từng ước mơ làm gì không?
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Sao lại là đầu bếp?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Vì bếp là nơi duy nhất người ta không đánh nhau. Dù chỉ là vài phút khi chờ cơm chín
Quốc Huy gật gù, rồi rút trong túi áo ra một gói bánh mì khô. Hắn đưa qua:
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Ăn không? Vừa mua lúc trưa
Lai Bâng nhìn hắn, tay do dự, nhưng rồi vẫn nhận lấy. Cậu cắn một miếng nhỏ, nhai chậm, rồi nói:
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Lại cảm ơn
– Quốc Huy thở dài –
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Em có cần cảm ơn nhiều thế không?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi không muốn quen với việc được tốt với mình. Nên mỗi khi có, tôi trân trọng
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Có bao giờ em nghĩ... mình cũng xứng đáng không?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi không nghĩ đến việc xứng đáng. Tôi chỉ nghĩ đến việc mình còn tồn tại
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi từng thấy không đủ. Nhưng sau nhiều chuyện, tôi nhận ra sống sót thôi cũng là một dạng thành công
Quốc Huy không nói gì. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi nước mưa đang dội lên mặt đất thành từng vệt xám ngoằn ngoèo
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Tôi từng nghĩ mình là kẻ mạnh
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Vì anh luôn lớn tiếng và không sợ ai?
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Không. Vì tôi biết cách giả vờ. Tôi hét để người khác không thấy tôi run
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Anh không phải người đầu tiên nói vậy. Nhưng anh là người đầu tiên thừa nhận
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Tôi không muốn em hiểu sai. Tôi không tốt. Tôi từng im lặng khi thấy em bị mắng. Từng nhìn mà không can thiệp
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Nhưng em không trách?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi từng trách. Nhưng rồi tôi hiểu, không ai muốn đối đầu với thứ mình không thắng
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Em nói như thể tôi hèn
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Ai mà chẳng hèn một lần. Quan trọng là sau đó, mình chọn đứng ở đâu
Quốc Huy bật cười. Lần này, cười thật
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Em nói như già hơn tôi mười tuổi ấy
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Có những người buộc phải lớn mà không được phép chọn
Khoảng lặng kéo dài. Chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng hơi thở đan xen giữa hai con người không hẳn là bạn, cũng không thể gọi là người dưng
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Nếu tôi rời đi... em có để tâm không?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Không. Vì anh không nợ tôi gì cả
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Nhưng tôi muốn nợ. Một thứ gì đó khiến tôi quay lại
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Vậy thì nhớ tên tôi. Chỉ cần vậy
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Anh đang ghi nợ đây. Bằng cách ghi tên em vào trí nhớ
Câu nói ấy khiến Bâng thoáng ngẩn. Lần đầu tiên, cậu không cảm thấy tên mình là gánh nặng
Quốc Huy đứng dậy, phủi bụi áo. Hắn quay lại nhìn cậu, mắt ánh lên điều gì đó chưa rõ ràng
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Tôi đi lấy thêm nước. Em có ở lại không?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi không biết đợi được bao lâu. Nhưng tôi sẽ thử
𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐇𝐮𝐲
Vậy thì tôi cũng sẽ trở lại sớm nhất có thể. Đừng biến mất
Mưa vẫn chưa ngớt. Nhưng trong cơn mưa ấy, có hai người bắt đầu học cách giữ lời. Không bằng hứa hẹn, mà bằng hành động nhỏ , như ngồi cạnh nhau lặng im, chia nhau nửa chiếc bánh mì khô, và gọi nhau bằng tên thật, không dè dặt
2 – Yan.Bâng
Ráng tạo nội dung.><
YanBâng Bay tới dayyy
Ráng tạo nội dung.><
hehhehe
Ráng tạo nội dung.><
nhớ like nha mấy Bà Nội
Lai Bâng tỉnh dậy trong cơn sốt, người đau nhức và tứ chi không còn sức. Cậu nằm trên một chiếc giường lá lạ lẫm, bao quanh là mái lều đơn sơ, treo đầy thảo dược phơi khô. Ngoài kia, tiếng chim rừng và tiếng nước suối đổ trộn lẫn như một bản nhạc không lời
Cậu cố ngồi dậy thì một bóng đen lớn chắn ngang cửa. Là một người… nhưng không hoàn toàn
Gã cao lớn, cơ bắp săn chắc, mái tóc đen nhánh dài ngang vai, hai tai nhọn như sói, và đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cậu trừng trừng
Giọng trầm, khàn, như tiếng gầm gừ từ cổ họng
Thừa Yến
Thừa Yến. Người đã vác em từ bờ vực về đây
Thừa Yến
Rừng sâu. Lãnh thổ của nhân thú. Em đã xâm phạm. Nhưng tôi cứu em. Thế là huề
Lai Bâng cố định hình lại trí nhớ. Cậu nhớ mình trượt chân trong chuyến dã ngoại cùng lớp. Sau đó là bóng tối. Và giờ là đây
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Anh là… nhân thú thật sao?
Thừa Yến
Tai và móng vuốt giả chắc?
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Vậy anh định làm gì tôi?
Yến tiến đến, cúi người sát xuống, mùi rừng và dã thú quấn quanh:
Thừa Yến
Tôi không ăn thịt người. Nhưng tôi cũng không thích nuôi thú lạ
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Tôi không phải thú
Thừa Yến
Nhìn em yếu vậy, tôi tưởng sóc
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Anh cứu tôi rồi giờ định xúc phạm tôi?
Thừa Yến
Không. Tôi chỉ nói sự thật. Em ở đây, thì phải sống theo luật rừng. Và luật đầu tiên: không cãi kẻ mạnh
Lai Bâng nhìn thẳng vào mắt hắn:
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Vậy anh muốn gì?
Yến bật cười, tiếng cười trầm sâu:
Thừa Yến
Tôi muốn em là người phục vụ tôi trong thời gian ở lại. Dọn lều, nấu ăn, và… đừng làm phiền
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Được. Nhưng khi tôi khoẻ lại, tôi sẽ đi
Thừa Yến
Muốn đi thì phải qua được ranh giới. Mà em không biết lối. Tôi là người duy nhất dẫn ra được
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Vậy anh đang giam giữ tôi?
Thừa Yến
Gọi là… bảo vệ. Rừng này không hiền như tôi đâu
Những ngày sau đó, Lai Bâng học cách sống giữa rừng. Cậu nấu ăn, nhóm lửa, đun nước. Yến không hay nói chuyện, nhưng luôn theo dõi từng cử chỉ của cậu
Một lần, Bâng bị gai rừng cứa vào tay. Yến nhanh như chớp giữ lấy, liếm sạch máu:
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Anh làm gì vậy?!
Thừa Yến
Vết thương nhỏ thôi. Nhưng mùi máu sẽ dẫn lũ sói khác đến
Thừa Yến
Nhưng tôi không ăn em. Đừng quên
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Có khi nào… vì anh thấy tôi thú vị?
Yến không trả lời. Chỉ lặng lẽ rửa sạch tay cậu, rồi quấn bằng thảo dược
Một đêm trăng sáng, Bâng ngồi trước lều, nhìn bầu trời đầy sao
Hắn từ trong bước ra, vai trần, lưng có những vết sẹo sâu
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Có bao giờ… anh thấy cô đơn không?
Thừa Yến
Có. Nhưng quen rồi
𝐋𝐚𝐢 𝐁𝐚̂𝐧𝐠
Nếu tôi ở lại, thì sao?
Yến ngồi xuống cạnh cậu. Mắt ánh lên tia sáng không rõ là hy vọng hay cảnh báo:
Thừa Yến
Thì em sẽ không đi đâu được nữa. Tôi sẽ giữ em ở lại. Như một phần của lãnh thổ này
Thừa Yến
Làm bất cứ gì tôi muốn. Và nếu em đồng ý…
Thừa Yến
Thì tôi sẽ không chỉ bảo vệ em khỏi rừng sâu… mà khỏi cả chính tôi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play