[Chu Tô] Ôm Em Vào Lòng
Chapter 1
Buổi sáng sớm, phòng giặt y phục đã rộn tiếng nước chảy, tiếng vải lướt qua nhau sột soạt
Một thiếu niên ngồi yên trên bậc đá trước phòng giặt y phục, tay cậu ngâm trong thau nước lạnh, nhẹ nhàng vò tấm khăn tay trắng
Cậu vốn không phải nô tài trong phủ này từ đầu
Nửa tháng trước, cha cậu bị bệnh nặng, nhà lại không còn tiền thuốc thang, mẹ cậu đành cắn răng bán cậu vào phủ Chu Vương để đổi lấy bạc cứu mạng chồng
Lúc bị người ta dẫn đi, cậu thấy mẹ quỳ dưới mái hiên rách nát mà khóc đến lặng cả người
Còn cha, vẫn mê man nằm trên giường, không biết đứa con trai út mà ông thương nhất sắp phải rời khỏi nhà.
Mới vào phủ, quản sự thấy cậu nhỏ người, tay mềm yếu, liền sắp vào phòng giặt - nơi thấp kém nhất
Mấy ngày đầu, tay cậu xước rớm máu, động vào nước liền đau rát, nhưng cậu chỉ mím môi chịu đựng
Bởi cậu biết, chỉ cần còn làm được việc, cậu mới có thể tồn tại ở nơi này, mới có thể…mỗi tháng sai người mang ít bạc về nhà
Nắng sớm nghiêng xuống, phủ lên mái tóc đen mềm, làm nổi bật gương mặt trắng mịn
Đôi mi dài cụp xuống, che đi ánh nhìn trong suốt như nước hồ thu
Bên cạnh, mấy cung nữ khác thì thầm bàn chuyện Vương Tử vừa trở về từ biên cương
Ai cũng háo hức muốn nhìn thấy vị chủ nhân quyền thế, lạnh lùng và xa cách ấy
Cậu chỉ cúi đầu, không nói gì
Với thân phận nô tài mới bị bán vào phủ, cậu không có quyền được mơ mộng như họ
Buổi chiều, khi cậu đang phơi y phục ngoài sân, một đoàn người từ cổng lớn bước vào
Tiếng bước chân dồn dập, giày bốt giẫm trên nền đá tạo thành âm thanh rắn rỏi
Cậu vội cúi rạp người xuống, hai tay bấu chặt vạt áo, không dám thở mạnh
Một giọng nam trầm thấp vang lên, không lớn nhưng đủ khiến tim cậu đập mạnh
Cậu thiếu niên nhỏ ấy run rẩy ngẩn mặt
Người đàn ông đứng trước cậu khoác trường bào đen thêu chỉ bạc, thắt lưng buộc đai ngọc, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm không sao
Đó chính là Chu Chí Hâm - Vị Vương Tử khét tiếng tay nhuốm máu kẻ thù, nhưng cũng là người có công bảo vệ biên giới, được hoàng đế tin cậy nhất
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi tên gì???
Giọng hắn không mang cảm xúc, nhưng đôi mắt lại lướt qua gương mặt cậu rất chậm
Tô Tân Hạo-Cậu
Nô tài tên Tô Tân Hạo
Cậu cúi thấp đầu, giọng nhỏ xíu, tay vẫn siết vạt áo đến trắng cả khớp ngón tay
Chu Chí Hâm im lặng một lúc, ánh mắt sâu như muốn nhìn thấu cả lòng người
Tô Tân Hạo ngỡ mình nghe nhầm
Mãi đến khi một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cậu, cậu mới hoảng hốt
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện Hạ...nô tài...nô tài không giám ạ!!!
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta bảo ngươi đứng lên
Giọng hắn không lớn, nhưng không ai dám cãi
Tô Tân Hạo lảo đảo đứng dậy, đầu cúi thật thấp
Hắn vẫn không buông tay cậu ra, ngược lại còn siết chặt hơn một chút
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi...từ nay theo hầu hạ bên cạnh ta
Tô Tân Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc
Hắn đưa mắt nhìn cậu, khóe môi khẽ cong, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất, nét mặt lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày
Chu Chí Hâm-Hắn
Có ai phản đối???
Tất cả quản sự, cung nữ, thái giám đang đứng cạnh đều vội cúi rạp xuống
Ai dám phản đối chứ, khi ánh mắt vị Vương Tử này sắc như kiếm rút khỏi vỏ, chỉ cần liếc qua cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng
Tối đó, Tô Tân Hạo được dẫn về Trúc Thanh Viện - nơi ở riêng của hắn
Căn phòng chính rộng lớn nhưng không lạnh lẽo như cậu tưởng
Bên trong bày hoa trà trắng, giá sách gỗ lim, đèn treo ánh vàng dịu nhẹ
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi ngồi xuống đó đi
Hắn chỉ vào chiếc ghế gần án thư
Tô Tân Hạo rụt rè ngồi xuống mép ghế, hai tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng tắp
Chu Chí Hâm ngồi đối diện, tay cầm tách trà nóng
Hắn nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt không còn lạnh như ban ngày mà có chút dịu lại
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi mấy tuổi rồi???
Tô Tân Hạo-Cậu
Dạ...mười bảy ạ
Chu Chí Hâm-Hắn
...Ăn uống có đầy đủ không???
Tô Tân Hạo-Cậu
Dạ...đủ...thưa Điện Hạ
Chu Chí Hâm-Hắn
Nhìn ngươi gầy quá
Hắn đặt tách trà xuống bàn, vươn tay về phía cậu
Tô Tân Hạo giật mình nhưng không dám tránh, để mặc ngón tay thon dài chạm vào cằm mình, nâng nhẹ lên
Giọng hắn nhẹ hơn gió đêm ngoài hiên, nhưng đủ khiến tim cậu rung lên một nhịp
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta sẽ không làm hại gì ngươi cả
Tô Tân Hạo ngơ ngác nhìn hắn, cổ họng nghẹn lại
Hắn buông cằm cậu, đứng dậy rời đi, để lại cậu ngồi yên trên ghế, tim đập loạn không kiểm soát.
Tô Tân Hạo ngồi trong phòng thật lâu
Mãi tới khi ngoài sân vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích, cậu mới giật mình đứng dậy, khẽ chỉnh lại y phục rồi rón rén bước ra ngoài
Trúc Thanh Viện về đêm yên tĩnh lạ thường
Ánh đèn lồng treo dọc hành lang hắt lên nền đá những mảng sáng cam dịu
Cậu bước thật khẽ, sợ làm phiền tới Vương Tử
Đi ngang thư phòng, cậu thấy cửa vẫn khép hờ
Bên trong, ánh đèn sáng tới khuya, hắt bóng người lên vách giấy
Hắn vẫn ngồi ở bàn, dáng thẳng tắp, tay cầm bút lông, thỉnh thoảng khẽ nhúng vào nghiên mực
Tô Tân Hạo dừng lại, lặng lẽ nhìn
Không hiểu sao, tim cậu ấm lên
Rõ ràng hắn là chủ nhân, còn cậu chỉ là nô tài, nhưng trong lòng…lại không hề thấy sợ
Chu Chí Hâm-Hắn
Đứng đó làm gì???
Một giọng nói vang lên, kéo cậu khỏi suy nghĩ
Tô Tân Hạo giật mình cúi đầu thật thấp
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện Hạ...nô tài...nô tài...chỉ đi ngang qua thôi ạ
Cậu bước vào, hương mực cùng mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trong không khí
Hắn đặt bút xuống, ngẩng lên nhìn cậu
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi biết đọc không???
Tô Tân Hạo-Cậu
Dạ...biết một chút...
Hắn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh
Tô Tân Hạo rụt rè ngồi xuống, hai tay đặt ngoan ngoãn lên đùi
Chu Chí Hâm đẩy tới trước mặt cậu một cuốn sách nhỏ bìa vàng
Chu Chí Hâm-Hắn
Đọc cho ta nghe
Giọng cậu mềm nhẹ, có chút run rẩy lúc bắt đầu, nhưng càng đọc càng trôi chảy
Âm điệu êm dịu ấy vang lên giữa đêm yên tĩnh, giống như tiếng suối chảy qua khe đá, khiến người nghe thấy lòng lặng lại
Chu Chí Hâm tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, lắng nghe từng chữ
Hắn vốn mệt mỏi vì công vụ, nhưng giọng đọc của cậu khiến mí mắt hắn dần nặng trĩu
Tô Tân Hạo ngừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy hắn vẫn nhắm mắt, môi khẽ cong
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi đọc hay lắm
Tô Tân Hạo-Cậu
Dạ...đa tạ...Điện Hạ đã khen ạ
Chu Chí Hâm-Hắn
Đêm nay...ngươi ngủ ở phòng bên cạnh
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện hạ…nô tài…nô tài ngủ ở phòng giặt cũng được...không cần...
Chu Chí Hâm-Hắn
Không được cãi
Giọng hắn không lớn nhưng không cho phép cãi lại
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta không thích phải đi xa mới nhìn thấy ngươi
Tô Tân Hạo cứng đờ tại chỗ
Một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ giọng
Hắn mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu
Rồi, hắn vươn tay, khẽ vuốt gò má mềm mại ấy
Chu Chí Hâm-Hắn
Đi ngủ sớm đi
Đêm đó, Tô Tân Hạo nằm trên chiếc giường gỗ lim trong phòng nhỏ sát vách thư phòng
Tấm chăn mềm mại thơm mùi gỗ đàn hương vương trên áo cậu
Ngoài song cửa, ánh trăng hắt vào nhàn nhạt
Cậu trở mình, khẽ siết vạt chăn
Trong lòng…có một cảm giác lạ
Bởi cậu biết, từ giờ phút này, cuộc đời cậu đã không còn thuộc về mình nữa
Nó thuộc về một người…mà chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để khiến tất cả run sợ
Nhưng cũng chính người đó, chỉ một câu nói dịu dàng…đã khiến tim cậu, mềm nhũn
Tô Tân Hạo thức dậy từ rất sớm
Trời còn mờ sương, cậu đã gấp chăn, chỉnh lại giường chiếu thật gọn gàng rồi bước ra ngoài
Cậu hít sâu, không khí buổi sáng lạnh nhưng dễ chịu
Tô Tân Hạo len lén nhìn về thư phòng
Ánh đèn bên trong vẫn sáng, chứng tỏ Chu Chí Hâm chưa hề chợp mắt
Cậu cắn môi, rồi quyết định đi pha trà
Tay cậu vẫn còn hơi run khi đun nước, nhưng từng động tác đều rất cẩn thận, không làm đổ giọt nào
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi đang làm gì đó
Giọng nam chậm rãi vang lên sau lưng
Chu Chí Hâm giật mình xoay người, vội cúi đầu
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện hạ…nô tài…nô tài thấy người chưa nghỉ...
Tô Tân Hạo-Cậu
Nghĩ chắc người mệt…nên nô tài pha trà
Chu Chí Hâm đứng tựa vào khung cửa, áo choàng mỏng khoác hờ, mái tóc đen xõa xuống vai
Ánh đèn phản chiếu gương mặt góc cạnh của hắn, mơ hồ nhưng lại đẹp đến mức không thật
Hắn bước tới gần, vươn tay nhận lấy chén trà
Ngón tay khẽ chạm vào tay cậu, ấm áp đến mức Tô Tân Hạo hơi run lên
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi tự tay pha???
Tô Tân Hạo-Cậu
Dạ nô tài tự pha ạ
Hắn nhấp một ngụm, rồi khẽ cong môi
Chu Chí Hâm-Hắn
Rất vừa miệng
Nghe câu khen ngắn ngủi ấy, ngực cậu như có một luồng ấm nóng trào lên
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện Hạ...thích là được ạ
Chu Chí Hâm không đáp, chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu
Tô Tân Hạo cứng người, không dám nhúc nhích
Chu Chí Hâm-Hắn
Sau này...mỗi sáng hãy pha trà cho ta
Chu Chí Hâm-Hắn
Buổi tối...cũng đọc sách cho ta
Tiếng cười rất nhẹ nhưng khiến Tô Tân Hạo bất giác ngẩng lên
Đôi mắt hắn lúc ấy nhìn cậu, không hề lạnh, thậm chí…dịu dàng đến lạ
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi ngoan lắm
Tô Tân Hạo-Cậu
⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Tim cậu đập mạnh, vội cúi đầu, tay siết vạt áo đến trắng cả khớp
Ngoài sân, ánh nắng đầu tiên của buổi sớm len qua giàn trúc, rơi lên bậc đá
Gió nhẹ thổi, mang theo mùi trà thơm ấm
Chu Chí Hâm đứng đó, tay vẫn đặt trên tóc cậu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cúi thấp kia thật lâu
Hắn nghĩ, có lẽ…đem người này về bên cạnh mình, là quyết định đúng đắn nhất trong suốt bao năm chinh chiến
Bởi chỉ cần nhìn thấy dáng cậu, nghe giọng cậu, cả thế giới của hắn…dường như cũng mềm lại
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Hiiii các bạn đọc
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Lại là mình đây
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Sau mấy lần quằng tới quằng lui thì mình quyết định viết thể loại sủng này
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Tại vì tui thích hợp truyện ngọt hơn ngược
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Các bạn đọc thấy hay thì hãy like và ủng hộ thật nhiệt tình nha
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Cảm ơn các bạn rất nhiều
Chapter 2
Sáng hôm ấy, Tô Tân Hạo bưng khay trà ra ngoài hành lang
Trời đã lên nắng, ánh vàng nhạt rơi qua giàn trúc, chiếu lên gò má trắng mịn của cậu
Đi ngang qua sân, cậu nghe mấy cung nữ đang tụm lại giặt y phục
Vừa thấy cậu, bọn họ lập tức ngừng tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo
Nô Tỳ
1: Không phải tiểu nô mới vào phủ sao???
Nô Tỳ
2: Nghe nói đêm qua đã được điện hạ giữ lại bên cạnh rồi
Nô Tỳ
3: Đúng là biết leo cao thật
Những câu nói nhỏ nhưng cố tình để cậu nghe thấy
Tô Tân Hạo cắn môi, cúi đầu bước nhanh hơn, không đáp lại câu nào
Nô Tỳ
3: Đừng tưởng có thể ở bên cạnh Điện Hạ được lâu
Một cung nữ chợt đứng dậy, chắn trước mặt cậu
Nô Tỳ
4: Ngươi nghĩ Điện Hạ sẽ thật lòng với một kẻ hèn mọn như ngươi sao???
Tô Tân Hạo siết chặt khay trà, mím môi
Tô Tân Hạo-Cậu
Nô tài không dám nghĩ gì cả
Nô Tỳ
4: Biết điều thì tự mình cút đi
Nô Tỳ
4: Đừng chờ tới lúc bị đuổi mới nhục
Cô ta hất cằm, giọng khinh miệt
Tô Tân Hạo cúi đầu thật thấp, ngón tay nắm chặt mép khay đến run lên
Một giọng nam trầm lạnh vang lên từ cuối hành lang
Tất cả lập tức cúi rạp người xuống, mặt tái mét
Chu Chí Hâm bước tới, áo choàng đen viền bạc khẽ tung theo gió
Ánh mắt hắn quét qua đám cung nữ đang run rẩy, rồi dừng lại trên người Tô Tân Hạo
Chu Chí Hâm-Hắn
Đã xảy ra chuyện gì???
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện…Điện Hạ…không có gì hết ạ
Tô Tân Hạo lắp bắp, cúi gằm mặt
Hắn nhìn cậu, rồi nhìn đám người đang cúi đầu, giọng trầm xuống
Chu Chí Hâm-Hắn
Người của ta...các ngươi cũng giám đụng vào
Nô Tỳ
1: Điện...Điện Hạ...chúng nô tỳ không giám
Bọn họ vội vàng quỳ xuống, trán chạm nền đá lạnh
Chu Chí Hâm-Hắn
"Nhếch môi cười lạnh"
Chu Chí Hâm-Hắn
Không dám???
Chu Chí Hâm-Hắn
Vậy ta khiến các ngươi…thật sự không dám
Lương Thám Gia ở bên cạnh lập tức quát lớn
Lương Ngọc (Thái Giám)
Người đâu???
Lương Ngọc (Thái Giám)
Lôi xuống...phạt mỗi người mười roi
Nô Tỳ
1: Điện Hạ...xin Điện Hạ tha mạng...
Nô Tỳ
2: Chúng nô tỳ sai rồi
Nô Tỳ
2: Xin người hãy tha cho chúng nô tỳ
Nô Tỳ
3: Xin Điện Hạ tha mạng
Tiếng van xin vang khắp sân, nhưng hắn không thèm liếc mắt, chỉ nhìn Tô Tân Hạo đang run rẩy
Tô Tân Hạo-Cậu
...Điện Hạ...
Tô Tân Hạo chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt trong veo ánh lên nét sợ hãi lẫn bất an
Chu Chí Hâm đưa tay, khẽ chạm vào má cậu
Chu Chí Hâm-Hắn
Có ta ở đây...không ai giám làm gì ngươi
Hắn nói từng chữ, giọng tuy nhẹ nhưng đầy uy quyền
Chu Chí Hâm-Hắn
Đi theo ta
Hắn cầm tay cậu, dắt đi ngang qua đám người đang quỳ rạp
Bàn tay to lớn bao trọn bàn tay nhỏ, hơi ấm ấy xuyên qua làn da lạnh, len vào tận đáy lòng cậu
Tô Tân Hạo nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh từng nhịp
Có lẽ, từ giây phút này…cậu đã không còn lối thoát nữa rồi
Nhưng lạ thay, cậu…lại không hề thấy sợ.
Chỉ cảm thấy, được hắn nắm tay, được hắn bảo vệ…hình như cũng không quá tệ
Chu Chí Hâm dắt Tô Tân Hạo về lại Trúc Thanh Viện
Vừa vào phòng, hắn buông tay cậu ra, quay sang dặn thái giám đứng hầu
Chu Chí Hâm-Hắn
Bắt đầu từ hôm nay
Chu Chí Hâm-Hắn
Chuẩn bị phòng riêng cho Tô Tân Hạo cạnh phòng ta
Chu Chí Hâm-Hắn
Mọi việc ăn uống và sinh hoạt đều do viện này lo
Lương Ngọc (Thái Giám)
Vâng thưa Điện Hạ
Nghe xong, Tô Tân Hạo vội cúi đầu
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện hạ…nô tài...nô tài...không dám làm phiền như vậy…
Chu Chí Hâm liếc cậu, giọng trầm xuống
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta đã nói...thì không cần sợ phiền
Hắn ngồi xuống ghế, tựa lưng, ánh mắt vẫn dừng trên người cậu
Nhìn gương mặt trắng mịn, hàng mi dài và đôi môi hồng mềm ấy, khóe môi hắn khẽ cong
Tô Tân Hạo rụt rè bước tới, đứng trước mặt hắn, hai tay siết vạt áo, tim đập thình thịch
Chu Chí Hâm đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ngồi xuống đùi mình
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện...Điện Hạ...
Hắn đặt ngón trỏ lên môi cậu, mắt nhìn sâu vào mắt cậu
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta muốn ôm ngươi một lát
Cả người Tô Tân Hạo cứng đờ
Nhưng hơi thở ấm nóng của hắn phả lên tai cậu, bàn tay to lớn giữ eo cậu thật chắc, khiến cậu không thể động đậy
Tim cậu đập loạn, mặt đỏ bừng
Chu Chí Hâm vùi mặt vào hõm cổ cậu, giọng nói khẽ vang bên tai
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi gầy quá
Chu Chí Hâm-Hắn
Sau này phải ăn nhiều vào
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngủ cũng phải ngủ ngon
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta không thích nhìn ngươi mệt mỏi
Hắn siết eo cậu chặt hơn, hơi thở chậm rãi nhưng nặng nề
Tô Tân Hạo cảm nhận rõ lồng ngực rắn chắc của hắn áp sát lưng mình, từng nhịp thở ấm nóng đều phả vào gáy, khiến cậu tê dại.
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi ngoan như vậy…ta sẽ không nỡ buông đâu
Tô Tân Hạo nghe mà tim run lên, mặt càng đỏ hơn
Cậu không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ gật, giọng nhỏ như muỗi kêu
Bên ngoài, nắng đã lên cao
Ánh sáng xuyên qua tấm rèm lụa, chiếu lên hai bóng người đang tựa sát nhau
Chu Chí Hâm vẫn ôm chặt cậu, không nói gì thêm
Trong khoảnh khắc ấy, cả thế gian như lặng xuống
Hắn nghĩ…chỉ cần giữ cậu trong lòng thế này
Dường như mọi lo toan, mọi toan tính giang sơn…cũng không còn quá quan trọng nữa
Chỉ cần có cậu...là quá đủ rồi
Tô Tân Hạo ngồi yên trong lòng hắn rất lâu
Cậu nghe rõ tim mình đập thình thịch, hai má nóng bừng đến mức chỉ muốn chui xuống đất trốn
Một lát sau, Chu Chí Hâm mới khẽ buông cậu ra
Chu Chí Hâm-Hắn
Đi theo ta
Hắn nắm tay cậu bước ra khỏi Trúc Thanh Viện
Dọc đường, cung nhân gặp họ đều cúi rạp người, không ai dám nhìn thẳng
Tô Tân Hạo rụt rè đi theo, tay vẫn bị hắn giữ chặt
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện Hạ...chúng ta đi đâu vậy ạ???
Chu Chí Hâm-Hắn
Đi lấy y phục cho ngươi
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi là người của ta
Chu Chí Hâm-Hắn
Không thể mặc mãi mấy bộ vải thô này
Tới phòng y phục, hắn phất tay ra hiệu cho quản sự
Một loạt vải gấm được dâng lên, màu nào cũng nhã nhặn, tinh xảo
Tô Tân Hạo đứng yên, mắt mở to nhìn từng thước lụa thêu chỉ bạc, chỉ vàng, mềm như nước
Chu Chí Hâm-Hắn
"Nói với giọng bình thản"
Tô Tân Hạo-Cậu
Nô...nô tài không giám
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta cho ngươi chọn
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi chọn hai cuộn vải màu ngươi thích nhất đi
Cậu cắn môi, ngón tay run run chạm vào một cuộn vải gấm màu thiên thanh và màu xanh dương ở ngay bên cạnh, thêu hoa văn mây bạc uốn lượn
Tô Tân Hạo-Cậu
Cái này...với cái này...được không ạ???
Chu Chí Hâm nhìn, khẽ nhếch môi
Hắn ra hiệu cho cung nữ mang vải đi cắt may, dặn
Chu Chí Hâm-Hắn
Trong hôm nay phải xong
Chu Chí Hâm-Hắn
May thêm áo trong
Chu Chí Hâm-Hắn
Áo khoác ngoài và dây lưng cùng màu
Chu Chí Hâm-Hắn
Ít nhất phải 5 bộ cho ta
Tô Tân Hạo đứng bên, tim vẫn chưa hết run
Đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu thích màu gì
Từ nhỏ tới lớn, cậu chỉ mặc lại đồ cũ của người khác, chưa từng được chọn
Trên đường về, Chu Chí Hâm vẫn nắm tay cậu, bước chậm rãi
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi thích màu thiên thanh và màu xanh dương sao???
Tô Tân Hạo-Cậu
Mẫu thân của nô tài…từng mặc một bộ màu này.
Hắn im lặng, siết nhẹ tay cậu
Một lát sau, hắn dừng lại dưới giàn trúc, nghiêng đầu nhìn cậu thật lâu
Chu Chí Hâm-Hắn
Tô Tân Hạo
Chu Chí Hâm-Hắn
Sau này...ngươi không cần nhớ những chuyện trước đây
Chu Chí Hâm-Hắn
Chỉ cần nhớ...bây giờ ngươi là người của ta
Hơi thở cậu nghẹn lại, mắt cay cay
Cậu cúi đầu, giọng khẽ run
Chu Chí Hâm vươn tay, xoa nhẹ đầu cậu, rồi cúi xuống hôn lên vầng trán trắng mịn.
Một cái chạm rất nhẹ, nhưng đủ để cả người cậu nóng lên như lửa đốt
Hắn nắm tay cậu bước tiếp, ánh nắng buổi chiều rơi xuống, chiếu lên hai bóng người kéo dài trên nền đá
Gió lướt qua, làm tà áo đen viền bạc của hắn khẽ bay, cuốn theo mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ quanh người cậu
Tô Tân Hạo khẽ siết tay hắn
Trong tim cậu lúc này, chỉ có duy nhất một suy nghĩ
Nếu được ở bên hắn…dù là với thân phận gì, cậu…cũng không muốn buông tay
Sau khi dặn dò xong chuyện y phục, Chu Chí Hâm đưa Tô Tân Hạo về lại Trúc Thanh Viện
Vừa bước vào, hắn buông tay cậu, quay sang thái giám hầu bên cạnh
Buổi tối hôm đó, Tô Tân Hạo được cung nữ mang đến cho mấy bộ y phục mới
Toàn là vải gấm thiên thanh và vải gấm xanh dương mềm nhẹ, tay áo thêu chỉ bạc tinh xảo, còn có cả dây lưng cùng màu, tua rua bạc nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Mọi người cứ tưởng tượng đây là những bộ đồ dành cho cậu nha
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Kiểu nó ôm dáng tôn lên vòng eo của ẻm í
Cậu nhìn chúng, tim khẽ run
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai chuẩn bị cho cậu thứ gì đẹp như vậy
Huống hồ cậu chỉ là một tiểu nô mới vào phủ
Để cậu mặc mấy bộ đồ này để hầu hạ hắn thì chắc chắn sẽ có người dị nghị cậu và thậm chí là cả ba mẹ cậu nữa
Chu Chí Hâm-Hắn
Thay ra đi
Giọng Chu Chí Hâm vang lên phía sau, kéo cậu khỏi mạch suy nghĩ
Tô Tân Hạo giật mình quay lại, thấy hắn đang tựa vào ghế dài, mắt khẽ nheo, như cười mà không cười
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện Hạ...Điện Hạ...thay ở đây ạ???
Cậu xoay người, cởi áo ngoài, rồi cẩn thận khoác lên người chiếc áo thiên thanh mới
Vải mát rượi trượt qua da, mềm mại đến mức cậu rùng mình
Tay cậu run nhẹ khi buộc dây lưng, nhưng vẫn loay hoay mãi không thắt được
Hắn đứng dậy, bước tới gần, bàn tay to lớn nắm lấy hai đầu dây lưng, cúi xuống thắt lại cho cậu
Hơi thở hắn phả lên má cậu, mang theo mùi gỗ đàn hương quen thuộc
Tô Tân Hạo cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực, hai má nóng bừng
Thắt xong, hắn không rời tay ngay, mà kéo nhẹ để cậu sát lại gần hơn
Mắt hắn chậm rãi lướt từ gương mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh, xuống xương quai xanh lộ ra dưới lớp vải mỏng, rồi dừng lại trên đôi môi hồng mềm
Chu Chí Hâm-Hắn
Rất hợp với ngươi
Tô Tân Hạo cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng
Tô Tân Hạo-Cậu
Điện Hạ...quá khen rồi ạ
Chu Chí Hâm không nói thêm
Hắn đưa tay vuốt ve gò má cậu, ngón cái nhẹ nhàng miết qua làn da mịn màng, rồi dừng lại nơi khóe môi
Chu Chí Hâm-Hắn
Sau này...không cần phải cảm ơn ta
Chu Chí Hâm-Hắn
Những thứ này…vốn là của ngươi
Hắn cúi xuống, đặt lên môi cậu một cái hôn nhẹ
Không sâu, nhưng đủ để toàn thân Tô Tân Hạo run lên
Tay cậu nắm chặt vạt áo, tim đập loạn
Hắn buông ra, nhìn cậu thật lâu, khóe môi khẽ cong
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi ngoan lắm
Chu Chí Hâm-Hắn
Đi nghỉ đi
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách cho ta
Tô Tân Hạo khẽ gật, giọng nhỏ như muỗi
Cậu xoay người đi về phòng nhỏ sát vách thư phòng, lòng vẫn còn rối bời
Phía sau, Chu Chí Hâm đứng im, mắt nhìn theo bóng lưng cậu
Ánh đèn dầu hắt lên vách, chiếu đôi bóng người đan vào nhau khi nãy
Hắn đưa tay, khẽ chạm vào vệt sáng ấy, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt
Một nụ cười...dịu dàng hiếm thấy
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Hiiii các bạn đọc
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Lại là mình đây
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Bé nó đẹp thì dù mặc đồ nam hay nữ thì cũng như thiên thần và tiên nữ thôi
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Khỏi bàn cãi nhiều
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Nếu các bạn đọc thấy bé nó đẹp thì hãy like và ủng hộ thật nhiệt tình nha
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Cảm ơn các bạn rất nhiều
Chapter 3
Sáng hôm sau, trời chưa hửng nắng hẳn, Tô Tân Hạo đã bị cung nữ gọi dậy
Nô Tỳ
...: Điện Hạ dặn chuẩn bị y phục thật chỉnh tề
Nô Tỳ
...: Hôm nay người muốn dẫn công tử ra ngự hoa viên
Cậu mở to mắt, tim bất giác đập nhanh
Hôm qua vừa nhận y phục mới, hôm nay hắn đã muốn dắt cậu đi cùng???
Sau khi rửa mặt chải tóc, cậu mặc bộ áo thiên thanh hôm qua, bên ngoài khoác thêm áo choàng gấm xanh xám nhạt, dây lưng thắt gọn, tua rua bạc khẽ lay động theo từng bước chân
Cậu bước ra ngoài, vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Chu Chí Hâm
Hắn đứng đó, khoác áo đen thêu vân bạc, mái tóc buộc cao bằng dây lụa đen, cả người toát lên khí chất trầm tĩnh, lạnh lẽo mà uy nghi
Nhưng khi nhìn thấy cậu, ánh mắt hắn dịu lại
Ngự hoa viên rộng lớn, hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ, bậc đá ẩm sương phản chiếu ánh nắng sớm mờ ảo
Đi bên cạnh Chu Chí Hâm, Tô Tân Hạo có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đập
Dọc đường, không ít cung nhân, thậm chí vài vị công chúa ghé qua, đều khẽ cúi người hành lễ
Ánh mắt họ lướt qua cậu, có kinh ngạc, có khinh thường, có cả ghen tỵ
Bí Ẩn
Người này là ai vậy???
Một giọng nữ mềm mại vang lên
Là Yến Lam, cô công chúa có hôn ước được Hoàng Hậu ban cho Chu Chí Hâm
Nàng ta mặc xiêm lụa vàng nhạt, búi tóc cài đầy ngọc, đôi mắt nhìn Tô Tân Hạo từ trên xuống dưới, ánh nhìn ẩn ý khinh miệt
Yến Lam
Người mới tới…sao lại đi cùng điện hạ thế này???
Nàng ta che miệng cười khẽ
Tô Tân Hạo cúi đầu thật thấp, bàn tay siết chặt vạt áo
Nhưng Chu Chí Hâm không thèm liếc nàng ta một cái, chỉ siết tay cậu chặt hơn, giọng lạnh lùng vang lên
Chu Chí Hâm-Hắn
Đây là người của Bổn Vương???
Chu Chí Hâm-Hắn
Người của Bổn Vương
Chu Chí Hâm-Hắn
Không cần ai bàn tán
Giọng hắn không lớn, nhưng đủ để tất cả cung nhân và phi tần quanh đó rùng mình, cúi rạp xuống không dám thở mạnh
Yến Lam cắn môi, sắc mặt tái đi
Hắn dắt tay Tô Tân Hạo bước tiếp
Cậu cúi đầu, mắt cay cay, tim cũng dần ấm lên
Gió sáng sớm lướt qua mặt, mang theo hương hoa nhàn nhạt
Hắn chợt dừng lại dưới giàn tử đằng, quay sang cậu
Ánh nắng rơi qua kẽ lá, chiếu lên gương mặt cậu, làm làn da trắng càng thêm trong suốt
Chu Chí Hâm khẽ vươn tay, vuốt nhẹ gò má cậu
Chu Chí Hâm-Hắn
Bổn vương sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương ngươi
Nói rồi, hắn cúi xuống, hôn lên trán cậu một cái
Một cái hôn nhẹ, nhưng khiến toàn thân Tô Tân Hạo tê dại, tim đập thình thịch không ngừng
Cậu khẽ đáp, giọng run rẩy nhưng ánh mắt lại sáng lên
Trong giây phút ấy, cậu cảm giác…dẫu thế gian này có bao nhiêu ánh nhìn khinh miệt, chỉ cần hắn ở đây, cậu…cũng không còn sợ gì nữa.
Sau khi đi dạo ngự hoa viên, Chu Chí Hâm có việc phải vào thư phòng bàn bạc với mưu sĩ
Trước khi đi, hắn dặn Tô Tân Hạo
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi cứ ở đây chờ ta
Chu Chí Hâm-Hắn
Không được đi lung tung
Chu Chí Hâm-Hắn
Hiểu chưa???
Hắn vuốt tóc cậu, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, rồi mới xoay người rời đi
Cậu đứng dưới giàn tử đằng, ngón tay khẽ vuốt mấy cánh hoa tím nhạt rơi trên tay áo
Từng cơn gió lướt qua, mang theo hương hoa dìu dịu
Trong lòng cậu vẫn còn đọng lại cảm giác ấm áp khi nãy
Thế nhưng…bình yên ấy không kéo dài lâu
Bí Ẩn
Ngươi còn dám ở đây sao???
Một giọng nữ vang lên, kéo theo tiếng cười khúc khích
Chu Chí Hâm giật mình ngẩng lên, thấy Yến Lam đang dẫn theo hai cung nữ và mấy công chúa trẻ, cùng nhóm nô tỳ hậu cung đi dạo
Yến Lam
Đúng là không biết thân phận
Yến Lam
Một nô tài hèn mọn mà cũng muốn chiếm lấy trái tim điện hạ sao???
Tô Tân Hạo cúi đầu thật thấp, tay siết chặt vạt áo
Cậu không dám cãi, cũng không biết phải cãi thế nào
Yến Lam
Ngẩng lên cho ta xem mặt nào
Yến Lam khẽ nhíu mày, giơ tay tát thẳng vào mặt cậu
Tiếng tát vang lên giòn tan, làm những cung nhân xung quanh giật mình, nhưng không ai dám lên tiếng
Cả giàn tử đằng rung lên trong gió, cánh hoa rơi lả tả phủ lên mái tóc đen dài của Chu Chí Hâm
Yến Lam
Ngươi nghĩ mình là ai???
Yến Lam hạ giọng, nhưng từng chữ như nhấn mạnh vào tim cậu
Yến Lam
Chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền
Yến Lam
Đừng vọng tưởng điện hạ sẽ thật lòng với ngươi
Yến Lam
Ngoài khuất phục ra thì còn làm được gì???
Tô Tân Hạo mím môi thật chặt, vị tanh của máu len qua kẽ răng
Má cậu rát buốt, mắt nóng lên nhưng cậu cố không để nước mắt rơi
Bên cạnh, một công chúa mặc áo lụa hồng nhạt che miệng cười khẽ
Lộ Uyên Yên
Thật đáng thương
Lộ Uyên Yên
Nhưng cũng đáng khinh
Lộ Uyên Yên
Nô tài thì mãi chỉ là nô tài
Lộ Uyên Yên
Dù được sủng ái cũng không đổi được số mệnh
Dương Hòa Yến
Nhìn y phục đẹp đẽ kia mà xem
Dương Hòa Yến
Tưởng như biến thành phượng hoàng rồi sao???
Yến Lam cúi xuống gần, giọng khẽ nhưng đầy độc ác
Yến Lam
Ngươi có biết vì ngươi mà điện hạ không còn để mắt đến ai khác không???
Yến Lam
Ngươi khiến ta ghê tởm
Nói rồi, nàng ta tát thêm một cái
Cú tát này làm Tô Tân Hạo lảo đảo, suýt ngã xuống nền đá lạnh
Nhưng cậu cố đứng vững, hai tay siết chặt vạt áo đến trắng bệch
Yến Lam
Đừng nghĩ có thể dựa vào điện hạ mà ngẩng đầu
Yến Lam
Nếu hắn chán ngươi…ta sẽ để ngươi sống không bằng chết
Những lời nói như kim nhọn, đâm thẳng vào lòng cậu
Giữa ánh nắng sớm, bóng dáng cậu nhỏ bé, gầy gò, mái tóc đen dài che đi gò má đang sưng đỏ
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau
Tất cả cung nữ, công chúa và cả Yến Lam đều giật mình quay lại
Chu Chí Hâm đứng đó, gió sớm thổi nhẹ làm tà áo đen viền bạc của hắn khẽ lay động
Ánh mắt hắn lạnh như băng, lướt qua đám người rồi dừng lại trên Tô Tân Hạo
Cậu cúi đầu thật thấp, mái tóc dài che gần hết gò má sưng đỏ
Bàn tay nắm vạt áo khẽ run lên
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngẩng đầu lên
Giọng hắn vẫn bình thản, nhưng ai cũng nghe được cơn giận đang cuộn trào bên trong
Tô Tân Hạo từ từ ngẩng lên
Gương mặt trắng mịn lúc này in hằn dấu tay đỏ rực, khóe môi cũng rớm máu
Hắn quay sang nhìn Yến Lam, đôi mắt đen sẫm lạnh lẽo như vực sâu không đáy
Chu Chí Hâm-Hắn
Là ai làm??? ❄️
Yến Lam
Điện Hạ...thiếp...
Yến Lam run lên, lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta hỏi..LÀ AI LÀM???
Giọng hắn lạnh đến mức cả không gian như đông cứng lại
Đám công chúa và cung nhân vội cúi rạp đầu, không dám thở mạnh
Yến Lam
Là...là thiếp...nhưng...nhưng thiếp chỉ dạy dỗ nó
Yến Lam
Một nô tài mà cũng giám...
Một tiếng tát vang lên, nhanh đến mức không ai kịp thấy rõ động tác
Yên Lam ngã quỵ xuống nền đá, tay ôm má, mắt mở to hoảng sợ
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi là cái thá gì...mà dám động vào người của ta???
Chu Chí Hâm lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt không chứa lấy một tia thương xót
Yến Lam
Điện Hạ…thiếp…thiếp là vị hôn thê của người…người vì một nô tài mà...
Chu Chí Hâm-Hắn
Người của ta...dù chỉ là một nô tài cũng không đến lượt ngươi động vào
Hắn phất tay, giọng vang lên như băng lạnh phủ khắp hoa viên
Chu Chí Hâm-Hắn
Người đâu???
Lương Ngọc (Thái Giám)
Có nô tài
Chu Chí Hâm-Hắn
Yên Lam công chúa phạm thượng
Chu Chí Hâm-Hắn
Đánh hai mươi trượng
Chu Chí Hâm-Hắn
Nhốt vào biệt viện suy ngẫm một tháng
Chu Chí Hâm-Hắn
Không có lệnh ta không được gặp ai
Yến Lam
Điện Hạ...thiếp sai rồi!!!
Tiếng gào khóc của Yến Lam vang lên khắp hoa viên, nhưng Chu Chí Hâm không thèm nhìn lấy một lần
Hắn bước tới trước mặt Tô Tân Hạo, vươn tay khẽ nâng cằm cậu lên
Ngón tay lạnh lạnh chạm vào vết sưng nóng rát trên má, khiến cậu hơi run
Chu Chí Hâm-Hắn
Đau không???
Nhưng nước mắt lại lăn xuống, rơi lên bàn tay hắn
Chu Chí Hâm thở khẽ, kéo cậu vào lòng, siết chặt
Hắn cúi xuống, giọng trầm thấp vang bên tai cậu
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta đã nói rồi
Chu Chí Hâm-Hắn
Bổn vương sẽ không để ai làm tổn thương ngươi
Hơi thở ấm nóng phả bên tai, mang theo mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ
Tô Tân Hạo vùi mặt vào ngực hắn, nước mắt không ngừng rơi
Bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo hắn, như sợ hắn biến mất
Chu Chí Hâm-Hắn
Có ta ở đây
Hắn cúi đầu, đặt lên môi cậu một nụ hôn thật nhẹ, như muốn xoa dịu tất cả những đau đớn vừa rồi
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Tân Hạo chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, và lời hắn thì thầm bên tai - lời hứa nhẹ như gió, nhưng khắc sâu vào tim cậu
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi là người của ta
Chu Chí Hâm-Hắn
Đời này...chỉ có thể là của ta
Chu Chí Hâm ôm Tô Tân Hạo trở về tẩm điện
Suốt quãng đường, hắn không nói một lời, chỉ siết chặt cậu trong ngực, bàn tay lớn che gần hết bờ vai nhỏ bé đang khẽ run
Về tới phòng, hắn đặt cậu ngồi xuống giường, rồi quay người lấy hộp thuốc bằng gỗ đàn hương đặt trên bàn
Giọng hắn trầm khàn, không giấu nổi tức giận vẫn chưa tan
Tô Tân Hạo ngoan ngoãn ngẩng mặt, hai tay siết vạt áo, ngón tay trắng bệch
Chu Chí Hâm khẽ thở ra, tay hắn rất nhẹ khi chạm vào má cậu, dùng khăn gấm thấm rượu thuốc lau vết thương
Thuốc mát lạnh nhưng lại rát, khiến cậu khẽ kêu lên
Tô Tân Hạo-Cậu
Không...không đau
Hắn nhíu mày, giọng lạnh đi
Chu Chí Hâm-Hắn
Nếu đau thì nói
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta đâu có trách phạt ngươi
Bôi xong thuốc, hắn cất hộp gỗ sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh cậu, một tay nâng cằm cậu lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt ươn ướt kia
Chu Chí Hâm-Hắn
Ngươi nhớ lấy lời ta nói
Chu Chí Hâm-Hắn
Sau này...bất kể ai làm ngươi bị thương…ta đều sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp mười
Tô Tân Hạo cắn môi, mắt cay xè
Một giọt nước mắt rơi xuống tay hắn, nóng hổi
Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên má cậu, ngay chỗ vết bầm tím vừa được bôi thuốc
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta sẽ bảo vệ ngươi
Cậu khẽ gọi, giọng run run
Tô Tân Hạo-Cậu
Nô tài…nô tài không sao…chỉ cần…chỉ cần ngài đừng bỏ nô tài…
Chu Chí Hâm hơi sững người, rồi thở dài
Hắn kéo cậu vào lòng, tay xoa nhẹ mái tóc đen dài mềm mượt, giọng khàn khàn vang lên bên tai cậu
Chu Chí Hâm-Hắn
Sao ta bỏ ngươi được chứ???
Chu Chí Hâm-Hắn
Ta sẽ không bỏ ngươi
Chu Chí Hâm-Hắn
Đời này… dù có thế nào...cũng sẽ không bỏ
Chu Chí Hâm-Hắn
Có đánh ch*t ta...ta cũng không bỏ ngươi
Tô Tân Hạo vùi mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn
Trái tim cậu cũng dần an tĩnh lại, nỗi sợ, nỗi đau, tất cả…đều tan biến
Chỉ còn lại hơi ấm từ vòng tay hắn, và mùi gỗ đàn hương phảng phất quanh mũi, khiến cậu muốn được dựa vào mãi
Bên ngoài, nắng vẫn rọi qua khung cửa sổ, chiếu lên tà áo đen thêu bạc của Chu Chí Hâm, khiến hắn như được bao phủ bởi ánh sáng dịu dàng
Tô Tân Hạo khẽ nhắm mắt, đôi môi cong lên một nụ cười nhỏ
Ít nhất…lúc này, cậu cảm thấy mình…không còn cô độc
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Hiiii các bạn đọc
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Lại là mình đây
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Hihihi
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Bé Hạo nhà ta tập này bắt đầu "thổ lộ" rồi
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Nếu các bạn đọc thấy hay thì hãy like và ủng hộ thật nhiệt tình nha
Quỳnh Cửu Linh Hồ ♋
Cảm ơn các bạn rất nhiều
Download MangaToon APP on App Store and Google Play