Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Duongkieu ] PHẾ LIỆU MÙA ĐÔNG

CHƯƠNG 1: BẮT ĐẦU MỘT MÙA ĐÔNG LẠNH

YaYa
YaYa
Hello
YaYa
YaYa
Đây là bộ truyện đầu tiên của tui á
YaYa
YaYa
Có gì sai sót mọi người thông cảm và góp ý
YaYa
YaYa
Giờ vào truyện thui
--
Tiếng trống trường tan học vang lên bùng bùng, xé toạc không khí oi ả cuối xuân. Nguyễn Thanh Pháp [Pháp Kiều] rụt rè thu dọn sách vở, cố gắng biến mình thành một bóng ma vô hình. Tiếng cười nói rộn ràng, những cái vỗ vai thân mật, tất cả lướt qua Kiều như một thước phim châm biếm. Cậu luôn là người cuối cùng rời lớp, không phải vì muốn nán lại, mà vì muốn tránh né những ánh mắt soi mói, những lời xì xào ác ý
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Khẽ rùng mình, siết chặt quai cặp // Lại một ngày nữa kết thúc...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
// Bước tới, vỗ nhẹ vai Kiều, giọng đầy lo lắng // Kiều, mày không sao chứ? Lại nghĩ linh tinh à?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cố gắng mỉm cười, lắc đầu // Tao ổn mà, An. Mày với Duy đi trước đi, tao muốn đi bộ một chút
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đi tới, khoác vai An, liếc nhìn Kiều với ánh mắt đầy cảm thông // Thôi nào Kiều, đừng có bày đặt làm thơ nữa. Về thôi, trời sắp mưa rồi đấy
An và Duy trao đổi một ánh nhìn lo lắng. Họ biết, mỗi khi Kiều nói muốn đi bộ một mình, đó là lúc cậu muốn trốn tránh thực tại
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cúi đầu, nhỏ giọng // Không sao đâu. Hai đứa cứ về trước đi
An gật đầu, Duy nháy mắt. Họ rời đi, và nụ cười trấn an của Kiều vụt tắt. Cậu khoác cặp lên vai, bước từng bước nặng nề ra khỏi cổng trường. Con đường về nhà, giờ đây như kéo dài vô tận
Cùng lúc đó, tại một góc khác của sân trường, tiếng bóng rổ đập mạnh xuống sân. Trần Đăng Dương, đội trưởng đội bóng rổ, đang dẫn dắt các thành viên luyện tập. Dương cao lớn, vóc dáng săn chắc, khuôn mặt điển trai, ánh mắt sắc sảo đầy tự tin
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// Chạy tới, thở dốc, đưa chai nước cho Dương // Này Dương, uống chút nước đi. Mày lại chơi hăng quá rồi đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhận lấy chai nước, uống cạn một hơi // Chưa đủ đâu. Sắp đến giải rồi, không thể lơ là được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Cười cợt, đá nhẹ vào chân Dương // Trời ơi, ông tướng này lại máu chiến rồi. Thôi nào, hôm nay nghỉ sớm đi. Đi chơi game không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhướng mày, lau mồ hôi trên trán // Chơi game thì lúc nào chả được. Tập xong đi rồi tính
Dương vô tình lướt qua cổng trường, nơi một bóng hình gầy gò, cô độc đang chậm rãi rời đi. Đó là Nguyễn Thanh Pháp. Dương khẽ nhíu mày. Cậu biết Kiều qua những lời đồn không mấy tốt đẹp trong trường: "thằng ẻo lả", "thằng bê đê"... Dương không mấy quan tâm, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Kiều luôn có một vẻ gì đó khác biệt, một sự cô lập tự nguyện
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// Thấy Dương nhìn ra ngoài, hỏi // Mày nhìn gì thế?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Lắc đầu nhẹ, thu hồi ánh mắt // Không có gì. Tiếp tục đi!
Tiếng bóng rổ lại vang lên, át đi mọi suy nghĩ. Dương lao vào tập luyện, quên đi hình bóng cô độc vừa lướt qua tầm mắt. Cậu không biết rằng, cuộc đời mình và cuộc đời của Nguyễn Thanh Pháp, rồi sẽ giao thoa và tạo nên một bi kịch đau lòng
Kiều bước đi trên vỉa hè vắng tanh, những cơn gió đầu mùa hè mang theo hơi lạnh se sắt. Cậu kéo chặt chiếc áo khoác, cảm thấy từng thớ thịt co lại vì lạnh. Không phải cái lạnh của thời tiết, mà là cái lạnh của sự trống rỗng và cô đơn
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Đôi mắt đỏ hoe // "Mình có làm gì sai đâu? Tại sao lại đối xử với mình như vậy?"
Cậu nhớ lại buổi trưa hôm đó, khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mấy đứa bạn cùng lớp
Nữ sinh 1: // Lén lút, thì thầm // "Mày thấy thằng Pháp không? Nhìn nó ẻo lả chết đi được. Đúng là loại bệnh hoạn" Nữ sinh 2: // Khinh bỉ // "Tao nghe nói nó thích con trai đấy. Ghê tởm thật!" Nam sinh: // Cười cợt // "Đúng rồi, hôm trước tao thấy nó đi với thằng An thân mật lắm. Chắc hai đứa chúng nó cặp kè với nhau rồi"
Những lời nói đó như những nhát dao đâm thẳng vào tim Kiều. Cậu đứng chết trân. Cậu đã quen với việc bị gọi là "ẻo lả", "bê đê", nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ rằng mình sẽ bị bạn bè tẩy chay đến mức này
Kiều bước chân vào một con hẻm nhỏ, nơi ít người qua lại. Cậu ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cậu cố gắng kiềm nén tiếng nức nở, nhưng không thể
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy đầu // Đừng... đừng nữa...
Đôi vai gầy run lên bần bật. Cậu cảm thấy mình đang chìm dần xuống một hố sâu không đáy. Sự cô độc bủa vây, khiến cậu nghẹt thở
Cùng lúc đó, buổi tập của Dương cuối cùng cũng kết thúc
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// Cầm chai nước, nhìn Dương // Mày định về luôn à? Hay đi ăn gì đi? Tao đói quá
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Đeo ba lô lên vai, nhìn đồng hồ // Chắc không được rồi. Mẹ tao bảo về sớm có việc. Hẹn tụi mày bữa khác nhé
Dương chào tạm biệt các bạn rồi rời đi. Trời đã tối dần, những ánh đèn đường bắt đầu bật sáng. Khi đi ngang qua con hẻm nhỏ, Dương vô tình nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ. Cậu khẽ nhíu mày, dừng lại. Tiếng khóc ấy rất nhỏ, nhưng lại mang một nỗi đau đớn đến ám ảnh. Dương tò mò, gỡ tai nghe ra, rón rén bước vào con hẻm
Dương bước thêm vài bước, và rồi cậu nhìn thấy một bóng người gầy gò đang ngồi co ro dưới đất, hai tay ôm đầu, vai run lên bần bật. Đó chính là Nguyễn Thanh Pháp
Dương đứng sững lại. Cậu chưa từng thấy Kiều trong tình trạng này. Vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một con người yếu đuối, tan nát. Dương không biết phải làm gì. Lòng cậu đột nhiên dấy lên một cảm giác khó tả
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhìn Kiều, giọng khẽ, pha chút ngập ngừng // Này... sao cậu lại ở đây?
Tiếng nói của Dương đột ngột vang lên, khiến Kiều giật mình. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp, gương mặt tái nhợt vì khóc. Khi nhìn thấy Dương, đôi mắt cậu mở to, lộ rõ vẻ hoảng loạn và xấu hổ. Kiều vội vàng đưa tay lau nước mắt, cố gắng đứng dậy
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Giọng run rẩy, lắp bắp // Dương... Trần Đăng Dương?
Kiều cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Dương. Cậu cảm thấy mình trần truồng, yếu đuối
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhìn thẳng vào Kiều, ánh mắt phức tạp // Cậu... có chuyện gì à?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Lắc đầu, giọng nghẹn ngào // Không... không có gì. Tôi... tôi chỉ...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Tiến lại gần hơn một bước, đứng đối diện với Kiều, gương mặt trầm tư // Nếu không có gì, sao cậu lại khóc ở đây?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cúi gằm mặt, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu // Không phải việc của cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Khẽ nhíu mày, có chút bực bội trước sự bướng bỉnh của Kiều // Tôi thấy cậu khóc thì hỏi thôi. Cần gì phải gay gắt thế?
Kiều siết chặt tay
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Dương, ánh mắt đầy thách thức và tuyệt vọng // Cậu muốn gì? Đến đây để chế giễu tôi à? Cứ việc đi. Dù sao thì tôi cũng đã quá quen rồi
Dương bất ngờ trước phản ứng gay gắt của Kiều. Ánh mắt tuyệt vọng và đầy thù hằn của Kiều khiến cậu chấn động
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Im lặng một lúc, sau đó thở dài, giọng trầm xuống // Được thôi. Nếu cậu đã nói vậy
Dương quay người, định rời đi. Nhưng trước khi kịp bước đi, một âm thanh nghẹn ngào vang lên, kéo giữ chân cậu lại
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Gục đầu xuống, giọng nức nở, yếu ớt // Tôi... tôi mệt mỏi quá rồi...
Chỉ một câu nói đó, nhưng nó chứa đựng tất cả sự kiệt sức, sự chán chường và tuyệt vọng của Kiều. Dương đứng im, lưng quay về phía Kiều. Cậu không biết phải làm gì. Lòng cậu rối bời. Ánh mắt tuyệt vọng của Kiều cứ ám ảnh trong tâm trí cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Khẽ quay đầu lại, nhìn Kiều, giọng nói không còn sự bực bội, thay vào đó là sự trầm mặc // Mệt mỏi cái gì?
Kiều không trả lời. Cậu vẫn ngồi co ro dưới đất, vai run lên bần bật. Dương nhìn Kiều một lúc lâu, rồi thở dài. Cậu không biết mình đang làm gì, nhưng có một điều gì đó đã khiến cậu không thể bỏ đi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Tiến gần Kiều, từ từ ngồi xổm xuống, ngang tầm với cậu, giọng trầm ấm hơn một chút // Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không ép. Nhưng ít nhất... cậu đừng ngồi ở đây một mình. Sẽ bị cảm lạnh đấy
Kiều ngẩng đầu lên, nhìn Dương. Ánh mắt cậu ngạc nhiên, pha lẫn một chút khó hiểu. Dương không hề chế giễu, không hề khinh bỉ. Cậu ấy chỉ đơn thuần là... quan tâm?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Nhìn thẳng vào Dương, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe // Cậu... cậu không ghét tôi à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhìn Kiều, lắc đầu // Tôi không ghét cậu. Tại sao tôi phải ghét cậu chứ?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cúi đầu, giọng nhỏ hơn // Mọi người... mọi người đều ghét tôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Thở dài, nhìn xung quanh con hẻm tối tăm // Không phải ai cũng ghét cậu đâu. Cậu có bạn bè mà, phải không? Như thằng An, thằng Duy chẳng hạn
Kiều im lặng. Hai người bạn đó không thể che chở cậu khỏi cả thế giới này
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Lắc đầu, giọng đầy bi quan // Họ chỉ là số ít thôi. Còn lại... tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác
Dương nhìn Kiều, gương mặt trầm tư. Cậu không biết phải nói gì để an ủi Kiều
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Đứng dậy, đưa tay ra, nhẹ nhàng // Đứng dậy đi. Trời tối rồi
Kiều ngước nhìn bàn tay của Dương. Bàn tay ấy to lớn, mạnh mẽ, và dường như có một sức hút vô hình. Cậu ngần ngại, nhưng cuối cùng, như bị thôi miên, cậu đưa tay ra và nắm lấy tay Dương
Bàn tay của Dương ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lẽo mà Kiều đang cảm nhận. Khoảnh khắc bàn tay hai người chạm vào nhau, một luồng điện nhỏ như chạy qua người Kiều. Cậu chưa bao giờ được một người khác phái (trong nhận thức chung của xã hội) chạm vào một cách dịu dàng đến thế
Dương kéo Kiều đứng dậy. Kiều đứng đối diện với Dương, cảm thấy mình nhỏ bé lạ thường. Mùi hương nam tính thoang thoảng từ người Dương khiến Kiều có chút bối rối
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Buông tay Kiều ra, quay người đi ra khỏi con hẻm // Đi thôi. Tôi đưa cậu về
Kiều sững sờ. Đưa cậu về? Kiều không biết đây là trò đùa gì, hay chỉ là sự thương hại nhất thời. Nhưng có một điều gì đó trong giọng nói và ánh mắt của Dương, khiến Kiều không thể từ chối
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Bước theo Dương, giọng khẽ, pha chút nghi hoặc // Tại sao?
Dương không trả lời. Cậu chỉ bước đi, và Kiều cứ thế bước theo, như một cái bóng. Con đường trở nên dài hơn, nhưng sự hiện diện của Dương khiến Kiều cảm thấy bớt cô độc hơn một chút. Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cậu không còn một mình
Mùa đông lạnh lẽo, và có vẻ như, một sự khởi đầu đầy bi kịch đang dần nhen nhóm giữa hai con người tưởng chừng như ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt
HẾT
YaYa
YaYa
Truyện tui là viết cả tên thật ra luôn nên mấy bà thông cảm nha
YaYa
YaYa
Nếu bà nào không thích viết như vậy thì có thể chuyển qua truyện khác đọc nha
YaYa
YaYa
Với tôi nói trc là cỏ thể lâu lâu tôi mới ra chap. Tại 1 chap của tôi khá dài á
YaYa
YaYa
Thui bye bye mọi người

CHƯƠNG 2: BƯỚC CHÂN CÙNG BÓNG ĐÊM

- Tiếp Theo -
Dương và Kiều bước đi trên con đường tối dần, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt soi chiếu. Không khí giữa hai người đặc quánh một sự im lặng khó tả. Kiều đi sau Dương một chút, đôi mắt không ngừng dõi theo tấm lưng rộng của cậu ta. Cậu vẫn còn bàng hoàng trước việc Dương đã ở đó, và càng khó hiểu hơn khi cậu ta lại đưa mình về
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
" Tại sao cậu ta lại làm vậy? Chỉ là thương hại thôi sao? Hay có mục đích gì khác? "
Dương vẫn bước đi đều đặn, đầu hơi cúi xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cậu không nói thêm lời nào, nhưng sự hiện diện của cậu lại có sức nặng kỳ lạ. Đối với Kiều, người đã quen với việc bị bỏ lại một mình, sự có mặt của Dương lúc này vừa là một sự an ủi nhỏ nhoi, vừa là một gánh nặng. Cậu sợ hãi sự phán xét, sợ hãi những ánh mắt tò mò nếu ai đó bắt gặp họ đi cùng nhau
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Bất chợt lên tiếng, giọng trầm thấp // Nhà cậu ở đâu?
Kiều giật mình, hơi ngẩng đầu lên
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Lắp bắp // À... ừm... đi thẳng rồi rẽ phải ở ngã tư đó
Dương gật đầu, không nói gì thêm, chỉ rẽ hướng theo lời Kiều. Con đường càng lúc càng vắng vẻ, dẫn vào một khu dân cư cũ kỹ, những ngôi nhà san sát nhau chìm trong bóng tối. Tiếng dế kêu rả rích, hòa cùng tiếng bước chân đều đều của hai người
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Khẽ thở dài, dường như đang cố tìm chủ đề // Cậu... học hành thế nào?
Kiều ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu về chuyện học hành một cách tự nhiên như vậy, ngoài An và Duy
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Do dự, sau đó đáp khẽ // Cũng... bình thường thôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Gật đầu, không đào sâu // Ừm
Sự im lặng lại bao trùm. Kiều cảm thấy căng thẳng. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nên nói gì. Cậu sợ mình sẽ nói ra những điều ngốc nghếch, hoặc tệ hơn, để lộ ra những tổn thương mà cậu luôn cố gắng che giấu
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
" Cậu ta sẽ nghĩ mình yếu đuối lắm. Mình không muốn ai thấy mình yếu đuối "
Họ rẽ vào một con hẻm nhỏ hơn, nơi nhà của Kiều nằm khuất sau những hàng cây. Ánh đèn vàng yếu ớt từ hiên nhà hắt ra, đủ để thấy một cánh cửa sắt cũ kỹ. Kiều dừng lại trước cổng, cảm thấy một sự ngượng ngùng dâng lên.
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Khẽ đầu // Đến nơi rồi. Cảm ơn cậu
Dương đứng đối diện Kiều, tay vẫn đút túi quần, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xanh xao của cậu. Gương mặt Kiều vẫn còn hằn rõ những vệt nước mắt khô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhìn Kiều, giọng trầm ổn // Cậu... có ổn không?
Kiều ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Dương. Không có sự thương hại, cũng không có sự giễu cợt. Chỉ có một sự quan tâm chân thành, dù rất nhỏ, nhưng lại chạm đến trái tim đang đóng băng của Kiều
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Do dự, rồi khẽ lắc đầu // Tôi không biết nữa
Câu trả lời chân thật của Kiều khiến Dương khẽ nhíu mày. Cậu chưa bao giờ gặp ai thẳng thắn bày tỏ sự yếu đuối của mình như vậy. Hoặc có lẽ, Kiều đã quá kiệt sức để giả vờ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Thở dài, nhìn lên bầu trời đêm // Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi
Câu nói sáo rỗng đó, bình thường Kiều sẽ chẳng tin. Nhưng từ miệng Dương nói ra, nó lại mang một sức nặng kỳ lạ
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cúi đầu, giọng nhỏ hơn // Mong là vậy
Dương im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Giọng nhẹ nhàng hơn // Cậu vào nhà đi. Trời lạnh rồi
Kiều ngập ngừng, rồi mở cổng. Trước khi bước vào, cậu quay lại nhìn Dương. Cậu ta vẫn đứng đó, dưới ánh đèn đường mờ ảo, không nói gì thêm
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Lấy hết can đảm, khẽ nói // Dương... cậu... về cẩn thận nhé
Dương khẽ nhếch mép, một nụ cười gần như không thể nhận ra, rồi quay người bước đi. Bóng cậu ta nhanh chóng hòa vào bóng đêm. Kiều đứng nhìn theo cho đến khi bóng Dương hoàn toàn biến mất. Cậu khẽ thở phào, rồi từ từ bước vào nhà
---
Căn nhà nhỏ của Kiều chìm trong tĩnh lặng. Ba mẹ cậu vẫn chưa về. Kiều đi thẳng vào phòng, vứt cặp xuống giường, rồi ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm thấy mọi thứ thật trống rỗng
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
" Tại sao mình lại không thể sống như một người bình thường? Tại sao mình lại cứ phải khác biệt? "
Những lời nói ác ý của bạn bè, những ánh mắt ghẻ lạnh, tất cả lại ùa về, xoáy sâu vào tâm trí cậu. Cậu nhớ lại những lần bị bắt nạt ở trường cấp hai, những lần bị cô lập chỉ vì vẻ ngoài có phần nữ tính và sự dịu dàng của mình. Cậu đã cố gắng thay đổi, đã cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mọi thứ dường như chỉ khiến cậu thêm đau khổ
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Ôm chặt lấy đầu, giọng nức nở // Mình ghét bản thân mình... ghét cái cách mình sinh ra!
Nước mắt lại lăn dài. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng, thật yếu đuối. Xã hội này, ngôi trường này, thậm chí cả gia đình cậu, dường như đều không chấp nhận con người thật của cậu. Ba mẹ cậu, dù không nói ra, nhưng ánh mắt thất vọng của họ mỗi khi cậu không thể làm những việc "con trai" khác làm, đều khiến cậu đau nhói
Trong lúc Kiều đang chìm đắm trong tuyệt vọng, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là An
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cố gắng hít thở sâu, lau nước mắt, giọng khàn khàn // Alo...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
// Giọng lo lắng // Mày về đến nhà chưa? Sao tao gọi mãi không được? Mày có sao không đấy, Kiều?
Giọng An đầy sự quan tâm khiến nước mắt Kiều lại trực trào
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cố nén tiếng nức nở // Tao... tao về rồi. Điện thoại hết pin
Đặng Thành An
Đặng Thành An
// Thở phào nhẹ nhõm // Làm tao lo chết. Mày có biết tao với Duy chờ tin mày nãy giờ không? Thằng Duy cứ lải nhải đòi đi tìm mày đấy
Kiều mỉm cười gượng gạo. Cậu biết An và Duy luôn ở bên cậu, nhưng sự giúp đỡ của họ dường như là không đủ để kéo cậu ra khỏi hố sâu của tuyệt vọng
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Nghẹn ngào // Tao... xin lỗi
Đặng Thành An
Đặng Thành An
// Giọng dịu dàng // Thôi được rồi. Mai đi học nhớ kể tao nghe mày đã đi đâu nhé. Đừng có trốn tránh nữa. Mày biết tao và Duy luôn ở đây vì mày mà
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Khẽ gật đầu, dù An không thấy // Ừm... cảm ơn mày, An
Sau khi cúp máy, Kiều nằm vật ra sàn, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cậu biết mình không thể mãi trốn tránh. Nhưng làm sao để đối mặt với tất cả những thứ này? Làm sao để sống tiếp khi mọi thứ dường như đang chống lại cậu?
---
Trong khi đó, Dương về đến nhà. Cậu cởi giày, ném ba lô xuống ghế sofa rồi đi thẳng vào bếp tìm nước uống. Mẹ Dương đang ngồi xem tivi ở phòng khách
Mẹ Dương
Mẹ Dương
// Quay lại nhìn con trai // Về rồi đấy à? Sao hôm nay về muộn thế con?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Uống một ngụm nước lớn // Con tập bóng rổ lâu hơn một chút, mẹ
Mẹ Dương
Mẹ Dương
Ừm. Mau đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Ba con sắp về rồi
Dương gật đầu, rồi đi lên phòng. Cậu ném người xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hình ảnh của Kiều trong con hẻm tối tăm lại hiện lên trong đầu cậu. Đôi mắt sưng húp, khuôn mặt tái nhợt, và câu nói "Tôi... tôi mệt mỏi quá rồi..." cứ vang vọng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
" Thằng nhóc đó... trông thật thảm hại. Sao lại có người yếu đuối đến thế chứ? "
Dương chưa bao giờ thực sự để tâm đến Kiều. Cậu ta chỉ là một cái tên, một "thằng nhóc lập dị" trong những câu chuyện phiếm của đám bạn. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Kiều trong tình trạng đó, một cảm giác khó tả dấy lên trong lòng Dương. Nó không phải là thương hại, mà là một sự khó chịu, một sự tò mò. Cậu không hiểu tại sao Kiều lại phải chịu đựng những điều đó, và tại sao cậu ta lại yếu đuối đến mức đó
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Thở dài, lật người nằm sấp xuống gối // Chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, hơi sức đâu mà lo chuyện của người khác
Dương cố gắng xua đi hình ảnh Kiều khỏi tâm trí. Cậu còn nhiều thứ phải lo lắng hơn. Áp lực học hành, áp lực từ gia đình, và những kỳ vọng lớn lao mà mọi người đặt vào cậu. Dương luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, phải tỏ ra hoàn hảo. Cậu không có chỗ cho sự yếu đuối, không có chỗ cho những cảm xúc tiêu cực
Nhưng dù có cố gắng đến mấy, hình ảnh của Kiều vẫn cứ lởn vởn trong đầu Dương. Cậu không thể hiểu được nỗi đau mà Kiều đang phải trải qua. Cuộc sống của Dương luôn đầy đủ, luôn được bao bọc. Cậu chưa từng trải nghiệm sự cô lập, sự kỳ thị. Và có lẽ, chính sự khác biệt đó, đã vô tình gieo một hạt mầm tò mò, một hạt mầm định mệnh, giữa hai con người ở hai thái cực hoàn toàn đối lập
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống hoàn toàn, bao trùm cả thành phố. Trong bóng tối, Kiều vẫn cuộn mình trong nỗi cô đơn, còn Dương vẫn trăn trở với những suy nghĩ không tên về cậu bạn "lạ lùng" vừa gặp. Một khởi đầu đầy u ám, báo hiệu cho một hành trình đầy bão tố phía trước
HẾT
YaYa
YaYa
Truyện dài nên mọi người cố gắng đọc giúp YaYa nha
YaYa
YaYa
YaYa sẽ cố gắng mỗi ngày ra ít nhất 1 chap
YaYa
YaYa
Bye bye mọi người

CHƯƠNG 3: NHỮNG ÁNH MẮT VÀ NHỮNG DỊ NGHỊ

- Tiếp Theo -
Sáng hôm sau, bầu trời Đà Lạt vẫn xám xịt, báo hiệu một ngày không mấy tươi sáng. Kiều thức dậy với đôi mắt sưng húp và cơ thể rệu rã. Cậu nhìn mình trong gương, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng. Một đêm mất ngủ, chìm trong những suy nghĩ tiêu cực và hình ảnh của Trần Đăng Dương. Cậu không thể nào quên được khoảnh khắc Dương nắm tay cậu, hay ánh mắt trầm tư của cậu ta. Nó vừa là tia sáng hiếm hoi, vừa là sự khó hiểu
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Thở dài, nhìn vào gương // Lại một ngày nữa
Kiều cố gắng gạt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu. Cậu thay đồng phục, ăn vội bữa sáng mà mẹ đã chuẩn bị sẵn, rồi bước ra khỏi nhà. Con đường đến trường hôm nay dường như dài hơn, nặng nề hơn. Cậu cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, dù trên thực tế, chẳng mấy ai để ý đến một cậu học sinh nhút nhát như cậu. Đó chỉ là cảm giác sợ hãi và ám ảnh từ những lời đàm tiếu
Khi Kiều bước vào lớp, mọi thứ vẫn như thường lệ. Những nhóm bạn tụ tập nói chuyện, tiếng cười giỡn vang vọng. Nhưng ngay khi cậu đặt chân vào ngưỡng cửa, một vài tiếng xì xào khẽ vang lên, rồi nhanh chóng tắt lịm. Kiều cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu biết, họ đang nói về cậu. Cậu đi thẳng về chỗ ngồi của mình, đặt cặp xuống, rồi cúi gằm mặt
Đặng Thành An
Đặng Thành An
// Bước tới, khẽ vỗ vai Kiều, giọng nhỏ // Mày ổn không đấy? Trông mày mệt mỏi quá
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Lắc đầu, không ngẩng lên // Không sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngồi xuống bàn bên cạnh, nhìn Kiều lo lắng // Mày xanh lè ra rồi kìa. Hôm qua về có chuyện gì không đấy? Hay là bị cảm rồi?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cười gượng // Chắc tại thiếu ngủ thôi
An và Duy trao đổi ánh mắt. Họ biết Kiều đang giấu diếm điều gì đó, nhưng Kiều là người ít khi chịu chia sẻ
----
Giờ ra chơi, sân trường nhộn nhịp hẳn lên. Kiều thường chọn một góc khuất để đọc sách hoặc đơn giản là ngồi lặng lẽ quan sát mọi người. Hôm nay cũng vậy. Cậu ngồi dưới gốc cây bàng già, nhìn những nhóm bạn đang cười nói vui vẻ. Trái ngược với không khí sôi động đó, Kiều cảm thấy một sự trống rỗng đến cùng cực
Đúng lúc đó, Trần Đăng Dương cùng nhóm bạn của cậu ta xuất hiện ở sân bóng rổ. Tiếng reo hò, tiếng bóng đập, và cả tiếng cười nói rộn ràng của họ như xé tan sự tĩnh lặng mà Kiều đang chìm đắm. Dương cao lớn, nổi bật giữa đám đông. Ánh nắng ban mai hắt lên mái tóc đen nhánh của cậu, khiến cậu trông càng thêm rạng rỡ. Kiều vô thức dõi theo từng cử chỉ của Dương
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// Ném bóng cho Dương // Này Dương, chuyền nhanh lên chứ! Hôm nay mày bị sao thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Cười // Chắc nhớ bồ rồi chứ gì! Sáng giờ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ
Dương chỉ cười trừ, không đáp. Thực ra, tâm trí cậu đang bị một hình bóng khác chiếm giữ. Cậu không thể ngừng nghĩ về Kiều. Cậu vô thức liếc nhìn về phía gốc cây bàng, nơi Kiều vẫn đang ngồi, thu mình lại. Ánh mắt hai người bất chợt chạm nhau. Kiều giật mình, vội vàng cúi mặt xuống, giả vờ đọc sách. Dương khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu. Cậu không rõ tại sao mình lại có phản ứng như vậy, một sự quan tâm không tên cứ dấy lên
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
" Sao thằng nhóc đó lúc nào cũng lủi thủi một mình thế nhỉ? "
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Hình ảnh Kiều yếu đuối, tan nát trong con hẻm tối qua cứ lởn vởn. Dương vốn là người thẳng thắn, không ngại đối mặt. Cậu quyết định sẽ tìm hiểu rõ hơn
---
Giữa giờ học, Dương vô tình đi ngang qua lớp của Kiều. Cậu nghe thấy vài tiếng cười khúc khích và những lời xì xào từ bên trong
Nữ sinh 3: // Thì thầm, đầy vẻ khinh miệt // "Tối qua tao thấy thằng Pháp đi cùng thằng Đăng Dương đấy! Ghê thật!" Nam sinh 2: // Cười cợt // "Thật á? Thằng Dương mà cũng dính dáng đến loại đó sao? Chắc lại bày trò gì đây!" Nữ sinh 4: "Cẩn thận không lại bị lây bệnh đấy!"
Dương đứng sững lại. Cậu cảm thấy một luồng giận dữ dâng lên. Không phải vì họ nói về cậu, mà vì cách họ nói về Kiều. Những lời nói đầy thành kiến, sự ác ý và kỳ thị. Cậu biết Kiều đang nghe thấy tất cả. Dương liếc mắt vào trong lớp, thấy Kiều đang cúi gằm mặt, đôi vai khẽ run lên
Cậu không nói gì, chỉ siết chặt nắm tay rồi bỏ đi. Dương không hiểu tại sao mình lại tức giận. Có thể là vì cậu không thích sự bất công, hay vì có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đã hình thành từ đêm qua?
Buổi chiều hôm đó, sau giờ học, Kiều lại một mình trên đường về. An và Duy có tiết học thêm, nên cậu đành phải đối mặt với sự cô độc. Cậu đi chậm rãi, cố gắng kéo dài thời gian, không muốn về nhà sớm. Cậu sợ sự im lặng của căn nhà, sợ phải đối mặt với chính mình và những suy nghĩ tiêu cực
Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cậu. Kiều giật mình quay lại. Là Dương. Cậu ta đang đứng ngay phía sau cậu, với vẻ mặt trầm tư
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Giọng điềm tĩnh // Cậu đi đâu đấy?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Ngạc nhiên, lắp bắp // Dương? Sao cậu...?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhún vai // Đi qua thôi
Kiều cảm thấy ngượng ngùng. Cậu không hiểu tại sao Dương lại luôn xuất hiện vào những lúc cậu yếu lòng nhất
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cúi đầu // Tôi... tôi về nhà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhìn thẳng vào Kiều // Hôm nay cậu lại khóc à?
Kiều giật mình, vội vàng đưa tay lên chạm vào mắt mình. Cậu đã cố gắng kiềm chế, nhưng chắc chắn đôi mắt sưng húp của cậu đã tố cáo tất cả
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Lắc đầu lia lịa // Không... không có
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Thở dài, khoanh tay trước ngực // Đừng giả vờ nữa. Tôi nghe thấy rồi
Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi. Cậu ta đã nghe thấy những lời đàm tiếu trong lớp sao?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Giọng run rẩy // Cậu... cậu nghe thấy gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhìn thẳng vào mắt Kiều, giọng kiên quyết // Tôi nghe thấy những lời tồi tệ họ nói về cậu. Và cả... việc cậu đã đi cùng tôi hôm qua
Kiều cúi gằm mặt, cảm thấy một sự sỉ nhục dâng lên. Cậu ta đã biết tất cả. Vậy mà vẫn còn đứng đây. Chắc là muốn chế giễu cậu
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Siết chặt tay, giọng nghẹn ngào // Vậy thì sao? Cậu muốn cười nhạo tôi à? Cứ việc đi!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Tiến lại gần hơn một bước, giọng trầm hơn // Tôi không cười nhạo cậu. Tôi chỉ không hiểu tại sao cậu lại để những lời đó làm mình đau khổ đến vậy
Kiều ngẩng đầu lên, nhìn Dương với ánh mắt đầy vẻ thách thức và hoài nghi
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Cố gắng giữ bình tĩnh // Cậu thì hiểu được gì chứ? Cậu... cậu làm sao có thể hiểu được cảm giác bị cả thế giới ghét bỏ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhìn thẳng vào Kiều, ánh mắt phức tạp // Tôi có thể không hiểu được hết. Nhưng tôi biết rõ cảm giác bị phán xét, bị đặt những kỳ vọng không tưởng lên vai. Và tôi cũng biết, việc cố gắng chịu đựng một mình chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn
Kiều ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ nghĩ một người như Dương lại có thể hiểu được những áp lực như vậy. Dương luôn tỏa ra khí chất của một người hoàn hảo, không có chút tì vết nào
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Tiếp tục, giọng nhẹ hơn // Cậu không cần phải gồng mình chịu đựng tất cả. Cậu có bạn bè mà. Và... không phải ai cũng ghét cậu
Kiều nhìn Dương, rồi lại cúi mặt. Cậu vẫn không tin. Làm sao một người như Dương lại có thể nói những lời như vậy? Liệu đây có phải là một cái bẫy, một trò đùa ác ý?
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
Nguyễn Thanh Pháp [ Pháp Kiều ]
// Lắc đầu, giọng đầy bi quan // Cậu không hiểu đâu. Tôi... tôi không thể thay đổi được
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Thở dài, nhìn Kiều // Tôi không nói cậu phải thay đổi. Tôi chỉ nói... đừng tự làm khổ mình nữa
Dương im lặng một lúc, rồi khẽ đưa tay lên, định đặt lên vai Kiều. Nhưng Kiều giật mình lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác. Dương khựng lại, thu tay về. Một cảm giác hụt hẫng thoáng qua trong lòng cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Khẽ nhíu mày, giọng bình thản trở lại // Thôi được rồi. Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không ép
Dương lại đi trước, và Kiều lại đi theo sau, nhưng lần này, khoảng cách giữa hai người dường như đã gần hơn một chút. Sự xuất hiện bất ngờ của Dương, những lời nói của cậu ta, dù còn đầy nghi hoặc, nhưng cũng đã gieo vào lòng Kiều một hạt mầm bé nhỏ của sự tò mò
Khi đến trước cổng nhà Kiều, Dương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người đi. Kiều nhìn theo bóng lưng cậu ta. Lần này, cậu không cảm thấy cô độc nữa. Sự hiện diện của Dương, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã mang lại cho cậu một cảm giác lạ lẫm, một sự kết nối yếu ớt với thế giới bên ngoài
Kiều bước vào nhà. Căn nhà vẫn im ắng, nhưng tâm trạng cậu đã nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu không còn chìm đắm hoàn toàn trong nỗi tuyệt vọng. Có lẽ, những lời nói của Dương đã chạm đến một góc khuất nào đó trong tâm hồn cậu. Hoặc có lẽ, chỉ là sự hiện diện của Dương đã mang lại một tia hy vọng nhỏ bé
Cậu không biết mối quan hệ này sẽ đi về đâu. Liệu Dương có tiếp tục quan tâm đến cậu không? Hay đây chỉ là sự thương hại nhất thời? Kiều không dám nghĩ nhiều. Cậu chỉ biết, khoảnh khắc này, cậu không còn cô độc. Và đó, dù chỉ là một cảm giác thoáng qua, cũng đã đủ để thắp lên một tia sáng yếu ớt trong đêm tối của cuộc đời cậu
HẾT

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play