Một Đời Không Hồi Đáp [ Đấu La Đại Lục ]
Bạch Ảnh Giữ Rừng Sâu
Ta đã đi qua Ngọc Môn Quan lên núi Kỳ Liên.
Cũng đã đi qua bờ Vạn Lý Trường Thành gió thối qua, mưa rả rít
Ven núi sông, anh hùng lần vào rừng hoá thành một cơn mưa
Giữa trời đất, một thanh kiếm, cắt qua bầu trời xanh
_________________________________
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm luôn là nơi nguy hiểm bậc nhất đại lục, nhưng cũng là nơi cất giữ những bí ẩn chưa từng được ghi chép trong sách vở. Hôm ấy, khi ánh chiều loang tím những vòm cây, ba người bước vào một vùng đất mà ngay cả hồn thú cũng tránh xa – nơi hồn lực ngưng tụ dị thường, tĩnh lặng đến rợn người.
Đường Khiếu, Đường Hạo và A Ngân không ngờ tại đây, họ sẽ gặp được một bóng hình kỳ lạ – một người con gái ngồi trên tảng đá phủ rêu, toàn thân phủ trong y phục trắng xám, tóc dài bạc như sương, mắt nhắm hờ, phía sau mơ hồ có ảo ảnh của đuôi hồ ly quấn quanh như sương mù.
Chỉ có tiếng suối chảy róc rách nơi mặt hồ
Đôi mắt màu bạc ánh tím. Lạnh lẽo, nhưng không vô cảm. Thông tuệ, mà lại mơ hồ buồn bã
Nàng cất tiếng, giọng trong như nước suối lạnh đầu nguồn, chạm thẳng vào tâm trí ba người
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Các ngươi là kẻ đi săn… hay chỉ lạc vào nơi này vì định mệnh?
Câu nói ấy khơi dậy trong Đường Khiếu một niềm kính trọng. Không phải vì xuất thân mà vì ánh mắt nàng – thứ ánh mắt không gợi khổ đau, nhưng lại giống như đã nhìn thấy quá nhiều chia ly, tang thương
Rồi A Ngân bình tĩnh bước tới cất giọng
A Ngân
Bọn ta là những kẻ đi săn hồn thú...
A Ngân
Muốn tới đây để tìm hồn hoàn thích hợp
A Ngân
Cho kẻ như tôi mạo muội hỏi cô là ai không?
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Ta tên Cửu Huyên
Rồi A Ngân đưa tay lần lượt về phía hai tên nam nhân kia
A Ngân
Bên cạnh ta là Đường Hạo
A Ngân
Còn kia là Đại ca của chúng ta
Nàng khẽ cúi người như gửi lời chào đến hai người kia
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Chúng ta đến đây để giúp đệ đệ ta săn hồn hoàn. Không có ý quấy nhiễu cô nương tu luyện
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Nếu mạo phạm xin hãy bỏ qua
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Không sao ..
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Không cần khách khí
Cửu Huyên khẽ nghiêng đầu
Nơi đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào ba người kia
Rồi nàng chậm rãi đứng dậy, bạch y lướt theo gió như mây. Không hề có ý rút lui hay e dè
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Nếu chỉ đơn giản là tìm hồn hoàn thì ta sẽ giúp các ngươi. Đổi lại, hãy kể ta nghe về Đại Lục Đấu La
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Được!
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Vậy xin tự giới thiệu lại
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Ta tên Cửu Huyên
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Vũ Hồn Cửu Vỹ Hồ
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Chiến Hồn Sư hệ mẫn công
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Ta là Đường Khiếu
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Vũ Hồn Hạo Thiên Chùy, Chiến Hồn Sư hệ Cường Công
Đường Hạo
Vũ Hồn Hạo Thiên Chùy, Chiến Hồn Sư hệ Cường Công
A Ngân
Vũ Hồn Lam Ngân Thảo, Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế
Sau khi có được hồn hoàn thích hợp họ mời nàng cùng đi, nghĩ đơn thuần chỉ là một người lạ có thể giúp dẫn đường. Nhưng càng đi cùng, mỗi người lại bị nàng thu hút theo một cách khác biệt.
A Ngân xem nàng như một tỷ tỷ. Hai người thường ngồi nói chuyện giữa đêm về thảo dược, hồn lực, và những giấc mộng chưa thành.
Đường Hạo từng có lúc lén nhìn nàng khi nàng đứng bên suối – ánh mắt không phải ái tình, mà là sự tò mò, hoang mang của một chàng trai lần đầu thấy thứ dịu dàng nhưng xa xôi đến thế.
Còn Đường Khiếu... không ai rõ hắn nghĩ gì. Nhưng chính hắn lại là người đầu tiên hiểu rằng nàng không chỉ là một hồn sư.
Dẫu vậy, Cửu Huyên chưa từng nói thật. Nàng sống giữa họ, cười nhẹ, chiến đấu như một chiến hữu, chữa thương bằng thảo dược nàng tìm được – nhưng vẫn giữ một lớp màn che, như sợ nếu gió khẽ lật lên, quá khứ sẽ cuốn mọi thứ đi mất.
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Cửu Huyên, ta chưa bao giờ thấy cô thực sự ngủ sâu?
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Vì sao vậy?
Đôi mắt nàng nhìn lên bầu trời đầy sao với đôi mắt u buồn của thiếu nữ tuổi đôi mươi
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Vì trong giấc mơ… ta thường thấy máu, và lửa. Những thứ không thuộc về thế giới này
Hắn không hỏi thêm. Nhưng đêm ấy, hắn lặng lẽ canh suốt cả đêm, dù đến lượt nàng.
_________________________________
Tình Yêu Là Gì?
_________________________________
Trời khuya. Lửa đã cháy qua nửa đêm, chỉ còn lại ánh than đỏ lập lòe giữa những mảnh củi chưa tàn. Rừng vẫn im ắng một cách bất thường. Chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua mặt đất đầy lá khô, tựa như những ngón tay vô hình đang gảy lên bản nhạc u buồn không lời.
A Ngân đã ngủ say, gương mặt an bình trong vòng tay Đường Hạo. Chàng trai trẻ cũng đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn của người vừa trải qua một ngày chiến đấu và đi bộ gần trăm dặm. Cơn mệt mỏi quấn lấy họ như một tấm chăn nặng trĩu.
Đường Khiếu, ngồi hơi chếch về phía đống lửa. Và Cửu Huyên, tách ra một góc, bên dưới bóng một gốc cây lặng lẽ, chiếc khăn vải trắng ngà ánh hồng buông phủ xuống như làn sương.
Ánh lửa cháy nhỏ dần, rọi bóng người lên những thân cây khô khốc
Đêm rừng không có trăng, chỉ còn tàn than và những ngọn gió từ nơi sâu nhất thổi về, mang theo hơi ẩm và mùi của đất sau cơn mưa cũ
Họ đã đi cùng nhau được mấy tháng, qua sông, qua núi, qua những cánh rừng không tên trên bản đồ.
Nhưng vẫn có nhiều điều hắn chưa biết về nàng
Một Tiểu Hồ Ly ở nơi rừng rậm luôn muốn mọi người kể cho nàng về Đại Lục rộng lớn
Đường Khiếu – từ ngày đầu lạnh lùng, nay đã trở thành người luôn lặng lẽ quan sát nàng từ phía sau
Có những lúc, hắn không nói một lời, nhưng vẫn luôn là người phát hiện ra nàng lạc nhịp, mệt mỏi, hay im lặng nhiều hơn bình thường
Buổi chiều tối nay bọn họ đã đụng phải một con hồn thú mạnh mẽ
Cửu Huyên bị nó tấn công tạo thành một vết thương lớn ở tay
Dù đau nhưng nàng không kêu than
Có lẽ bởi đã quen như vậy
Nàng luôn nghĩ rằng dù cho có kêu than cũng không ai giúp mình
Nàng ngồi cạnh một thân cây to
Đủ để che chắn cơ thể đang đau đớn của nàng nhưng cũng đủ cho ánh sáng từ đống củi khổ lọt qua
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
" Ta nhớ tỷ tỷ "
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
" Có tỷ tỷ ở đây thì chắc chắn ta đã không bị thương "
Ngồi suy nghĩ vu vơ nhưng nàng không ngờ rằng vết thương đang rỉ máu nơi tay áo
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Tiểu Huyên...
Nàng chợt giật mình đứng lên theo phản xạ cố giấu đi vết thương
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Đưa tay cho ta!
Nàng thoáng lùi nhẹ về phía sau, bản năng quen giấu đi những tổn thương khiến nàng phản ứng như vậy
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Không cần phiền đến huynh, ta tự xử lý được!
Hắn cau mày nhìn vào cánh tay nàng với một lớp vải đã nhoè vết máu ấy
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Muội gọi vậy là xử lý?
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
* chỉ vào tay nàng *
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Máu vẫn chưa cầm
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Nếu không cẩn thận, sẽ nhiễm trùng
Nàng bất giác kéo mảnh vải đang vắt qua vai mình dùng nó mà che đi vết thương trên tay
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Ta không dễ bị bệnh như người thường
Hắn không đáp, chỉ lẳng lặng kéo tay nàng lại, hành động dứt khoát nhưng không thô bạo.
Cửu Huyên thoáng sững người
Cảm giác cổ tay mình bị nắm lấy không mạnh, nhưng đủ chắc để nàng không dễ rút về
Mùi gỗ cháy lẫn thảo dược từ người hắn phảng phất quanh mũi, thân nhiệt hắn ấm hơn lửa trại.
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Ta không hỏi muội, ta đang ra lệnh!
Hắn tháo lớp băng cũ, tay thô ráp nhưng động tác lại nhẹ đến lạ
Khi lớp vải được cởi ra, vết thương dài hiện ra rõ ràng hơn – viền quanh nó là sắc máu lạ, ánh lên tím mờ trong ánh than
Trong vài khoảnh khắc hắn đã sững lại
Không một câu hỏi, không một biểu cảm lạ
Hắn chỉ rút một lọ thuốc từ túi da bên hông, đổ vào miếng vải sạch, rồi cúi xuống bôi từng chút một lên da nàng
Cửu Huyên không nói gì, cũng không rút tay về
Thú thực nàng rất sợ Đường Khiếu
Nhất là khi hắn nghiêm túc mà quát lên
Bởi từ bé được một kẻ chiều chuộng đã quen thói tiểu thư, giờ đây nàng lại bỏ đi lựa chọn ngao du thiên hạ
Bị quát nạt chắc chắn sẽ rất sợ
Nàng nhìn xuống bàn tay đang cẩn trọng xử lý vết thương cho mình, rồi lặng lẽ ngẩng lên
Đôi mắt Đường Khiếu vẫn trầm mặc, nhưng có một thứ cảm xúc không giấu được đang quẩn quanh hàng mi: một sự lo lắng yên lặng, không hỏi han, không trách móc, chỉ có chăm chú và dịu dàng
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Huynh luôn nhìn ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ
Hắn băng lại lớp vải cuối cùng, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Vì muội là người kỳ lạ
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Kỳ lạ như thế nào?
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Như một ai đó không muốn được chạm vào… nhưng lại luôn vô thức chìa tay ra
Trong khoảnh khắc đó nàng im lặng
Chiếc khăn quanh cổ khẽ rung nhẹ trong gió, đuôi khăn phất xuống một bên vai, để lộ phần xương quai xanh thanh mảnh, làn da nàng sáng mờ dưới ánh lửa, như phát ra ánh sáng nhè nhẹ từ bên trong
Bàn tay hắn khẽ chạm tới mép vải nhưng rồi lại thu tay về
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Chiếc khăn này...
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Muội luôn đeo nó...
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Vì sao?
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Vì nó đã theo ta từ lúc ta có ký ức đầu tiên
Đôi tay nàng khẽ chạm vào chiếc khăn ở cổ
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Nó luôn ở bên ta những lúc ta một mình...
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Muội từng cô đơn lắm phải không?
Chỉ cúi đầu, bàn tay siết nhẹ lấy mép khăn, như một cách phòng vệ
Bản năng của một con Tiểu Hồ Ly
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Ta vẫn luôn cô đơn..m
Giọng nàng nhỏ dần như thể nàng đang tự nói với bản thân vậy...
Hắn nhìn vào mắt nàng, nơi đáy mắt chưa một nỗi buồn vô tận không ai có thể giải đáp...
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Bọn ta đi cùng muội đã mấy tháng, chưa đủ để khiến ngươi bớt cô đơn sao?
Nàng cười khẽ, một nụ cười rất buồn
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Huynh không hiểu… có những nỗi cô đơn không phải vì không có ai bên cạnh. Mà vì bản thân không biết… mình có thật sự thuộc về nơi này không.
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Muội không cần phải thuộc về nơi nào cả
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Chỉ cần muốn ở lại trên Đại Lục này, Hạo Thiên Tông sẽ luôn mở cửa chào đón muội!
Lúc này, ánh lửa tràn xuống gương mặt hắn, soi rõ ánh mắt đang nhìn nàng: không tham vọng, không ham muốn, chỉ có một sự kiên nhẫn đầy bao dung
Như thể hắn đang chờ – chờ một cơn gió ngừng thổi, một đám mây chịu dừng lại, hoặc một hồ ly lạc đàn tự nguyện bước về phía hắn
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Ta từng nghe được rất nhiều chuyện mà tỷ tỷ ta kể lại về Đại Lục rộng lớn ngoài kia
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Đường Khiếu
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Tình yêu là gì?
Hắn im lặng rồi mỉm cười rất nhẹ
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Sau này muội sẽ biết tình yêu là gì..
Gió đêm lại thổi qua, lần này mang theo mùi thảo mộc và chút hương hoa dại
Trong khoảnh khắc, Cửu Huyên không rút tay lại, không che đi ánh mắt, cũng không cười gượng như mọi lần
Nàng chỉ ngồi đó, như một ai đó lần đầu nhận ra – không phải ai nhìn mình cũng là vì muốn chiếm lấy.
" Có người...chỉ muốn ở cạnh, như một ngọn lửa lặng lẽ giữa đêm rừng "
_________________________________
Một Cái Chạm-Một Lời Không Nói
_________________________________
Sáng sớm. Ánh nắng đầu tiên vừa lướt qua rặng núi, còn chưa đủ ấm để xua đi cái lạnh đọng lại từ đêm. Những tia sáng mỏng như tơ rơi xuống từng tán lá, chiếu qua làn sương mờ mỏng, phủ nhẹ lên nền đất nơi ba người đã dừng chân suốt một đêm
Nàng không ngủ sâu. Giấc mơ đêm qua mang theo hình ảnh mơ hồ về một khu rừng mưa, một chiếc khăn lụa nhỏ được tìm thấy trong lòng một cái hang đá lạnh buốt – lần đầu tiên trong đời nàng biết đến cảm giác “có một thứ gì đó để giữ lại”
Giấc mơ ấy vẫn còn vương trong mắt nàng khi nàng quay đầu lại – và nhìn thấy hắn vẫn đang ngủ
Hắn ngồi dựa vào gốc cây, đầu hơi nghiêng, sợi tóc dài xõa trước trán, một bên tay vẫn còn giữ chặt túi thuốc băng vết thương cho nàng từ đêm qua
Bên cạnh là chiếc áo choàng đen mà trước đây hắn dùng để che mưa cho nàng
Không hiểu sao… nhìn hắn ngủ, lòng nàng như có gì đó nhói lên
Một cảm giác lạ lẫm mà nàng không thể gọi tên. Không phải thương hại, càng không phải nợ nần. Mà là...
“Một người không hỏi gì, nhưng lại làm tất cả…"
Cửu Huyên lặng lẽ đứng dậy. Nàng bước thật khẽ, như sợ tiếng gió cũng đánh thức hắn. Chiếc khăn lụa được nàng phủ lên trên mái tóc ấy và được quấn nơi cổ nhẹ tung trong nắng sớm, đuôi khăn lướt qua bắp chân khi nàng hạ người, ngồi xuống bên cạnh hắn
Hàng lông mày hắn khi ngủ vẫn cau nhẹ, như thể kể cả trong mơ cũng chưa từng được thảnh thơi. Khoé môi hơi khô, xương gò má dường như gầy đi sau những ngày rong ruổi. Có một nét gì đó khắc khổ, cô độc... và quen thuộc đến lạ
Đôi tay nàng khẽ đưa lên như muốn vuốt lấy sợi tóc rũ trước mặt hắn
Nhưng rồi bàn tay ấy lại dừng lại trên má hắn
Lòng bàn tay nàng ấm – hơi ấm hiếm hoi giữa cái lạnh đầu sáng. Đôi mắt nàng chùng xuống, môi mím lại tự nhủ rằng: " chỉ một chút thôi, chạm một lần rồi sẽ không chạm nữa "
Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay nàng chạm khẽ vào gò má hắn...Một bàn tay to lớn đột ngột nắm lấy cổ tay nàng
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Muội đang làm gì vậy?
Giọng hắn trầm, còn vương giấc ngủ. Không trách móc, không lạnh lùng – chỉ là một câu hỏi khẽ khàng, đủ để khiến trái tim nàng khựng lại
Cửu Huyên giật mình. Nàng không nghĩ hắn đã tỉnh. Cũng không ngờ hắn lại phản ứng nhanh đến vậy. Cảm giác bị bắt quả tang trong khoảnh khắc yếu mềm khiến nàng muốn rút tay lại theo bản năng của một con hồ yêu nhỏ bé
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Ta... chỉ định...
Bàn tay nàng run rẩy theo từng chữ nàng nói ra
Nhưng bàn tay thổ ráp kia quyết không buông tay người thiếu nữ ấy ra...
Hắn cất giọng đầy trêu ghẹo người thiếu nữ ngây thơ ấy...
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Muội thường hay chạm vào người khác khi họ ngủ à?
Nàng khẽ đỏ mặt mà phản bác lại lời hắn nói
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Không!
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Ta không có sở thích biến thái vậy
Khi trêu ghẹo nàng đủ rồi bàn tay hắn buông ra chậm rãi, nhưng lại lướt xuống nơi mép khăn trêu đầu nàng mà cảm thán
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Rất đẹp...
Cửu Huyên ngước nhìn lấy gương mặt hắn...
Hắn tiếp tục, chậm rãi, như thể mỗi chữ đều đã nghĩ rất lâu trong lòng
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Có rất nhiều người giữ thứ gì đó vì sợ mất. Nhưng ngươi giữ nó… như đang níu lấy quá khứ của chính mình. Một quá khứ mà có lẽ, ngươi vẫn chưa đủ can đảm để buông
Gió khẽ lay khăn nàng. Đuôi vải cuốn theo gió, mềm như một lời hứa cũ
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Nếu một ngày muội tháo chiếc khăn này…Ta sẽ ở ngay đây, chờ muội
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Để làm gì?
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Để cho muội biết, muội không cần chiếc khăn ấy mới có thể là chính mình
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Vậy nếu như ta không bao giờ tháo nó xuống?
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Thì ta sẽ cứ đi cạnh muội như cách muội đi cạnh nó, không cần lý do
Bỗng nàng lên tiếng gọi tên hắn
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Đường Khiếu
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Huh?
Cửu Huyên/Hồ Thiên Đấu La
Huynh… thật sự không muốn ta tháo chiếc khăn này sao?
Đường Khiếu/Khiếu Thiên Đấu La
Ta chỉ muốn muội sống đúng với điều khiến trái tim muội còn đập. Dù là chiếc khăn hay một người như ta
Cửu Huyên không trả lời. Nhưng lần đầu tiên, nàng siết lấy góc khăn trong tay – và không thấy lạnh. Vì lúc này, đã có một ai đó sẵn sàng ở bên… không vì nàng là hồ ly, không vì nàng là gì cả – mà vì chính nàng
Download MangaToon APP on App Store and Google Play