[RhyCap] Mùa Trăng Không Qua Thềm.
Chương 1
Quang Anh chưa bao giờ là người thông minh.
Người trong xóm cũng biết điều đó.
Mỗi lần anh nói chuyện hơi chậm, nhớ trước quên sau, làm sai việc đơn giản nhất… Người ta lại thở dài lắc đầu.
???
Thằng đó đúng là đứa vô dụng.
Quang Anh sống khép mình trong thế giới chật hẹp, nơi anh vừa là người lau dọn căn nhà cũ kỹ, vừa là người tự an ủi bản thân bằng những cái bánh ngọt rẻ tiền từ chợ chiều.
Không ai thật sự quan tâm anh nghĩ gì, cảm gì.
Người như anh, họ nói, chỉ cần không gây phiền là tốt rồi.
Vậy mà – Đức Duy lại khác.
Duy là lính cảnh sát trẻ, cứng cỏi, nhanh nhẹn, lương không cao nhưng sống đàng hoàng.
Ngày đầu tiên gặp nhau là một lần anh bị lạc đường, Duy dừng xe, hỏi han, rồi kiên nhẫn dắt anh về tận nhà.
Khi anh loay hoay không biết mở khóa cửa vì quên mã số, Duy không cười, chỉ dịu giọng.
Hoàng Đức Duy
Không sao, cứ từ từ, anh Quang Anh.
Cậu là người đầu tiên gọi tên anh bằng giọng nhẹ như gió sớm.
Họ quen nhau, rồi yêu nhau, bằng một tình cảm chầm chậm, vụng về, nhưng ấm áp.
Duy không nói yêu bằng lời.
Cậu nấu cơm, sửa mái nhà, dạy Quang Anh ghi nhớ từng số điện thoại, từng cột đèn trên phố.
Cậu xoa đầu anh mỗi khi anh cúi gằm mặt sau khi bị hàng xóm mắng.
Hoàng Đức Duy
Anh không vô dụng.
Hoàng Đức Duy
Ai cũng có điểm mạnh riêng.
Nguyễn Quang Anh
Duy không chửi anh sao?
Hoàng Đức Duy
Không bao giờ.
Tình yêu ấy kéo dài được hai năm.
Đủ để Quang Anh biết rằng: đời anh, người duy nhất không chửi anh là Đức Duy.
Cũng là người duy nhất thương anh.
Cái chết đến như một cú sét không báo trước.
Một buổi sáng, anh ra chợ mua cà chua, khi về đã thấy trước ngã tư lành lạnh có dải băng cảnh sát, máu loang đỏ ở gốc cột điện gần nhà.
Người ta nói Duy hy sinh khi truy bắt tên tội phạm nguy hiểm.
Máu cậu vẫn còn in trên thân cột điện, khô đen, lạnh lẽo.
Anh đứng đó rất lâu, rất lâu.
???
3: Duy không về nữa đâu.
???
7: Thằng nhỏ còn trẻ mà…
Duy không về bữa cơm tối hôm đó.
Và từ hôm ấy, nhà anh chỉ còn một cái bát, một đôi đũa.
Một tháng mà ngày nào Quang Anh cũng ngồi trước cửa.
Mắt trân trân nhìn con đường dẫn vào ngõ nhỏ.
Nguyễn Quang Anh
Đồ ăn trong nhà sắp hết rồi!
Anh gọi như đang nhắc người thân đi chợ về muộn.
Nguyễn Quang Anh
Nhà anh dọn sạch sẽ luôn rồi!
Nguyễn Quang Anh
Khi nào em mới về thế!
Có người đi ngang qua, liếc nhìn anh rồi lắc đầu.
???
Người chết rồi sao mà về được nữa…
Nguyễn Quang Anh
Duy đâu có chết đâu?
Nguyễn Quang Anh
[thầm nghĩ]
Nguyễn Quang Anh
Em ấy vẫn về mà.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là không bước vào thềm nhà thôi…
Nguyễn Quang Anh
Em dặn anh sống tốt…
Nguyễn Quang Anh
Rồi em sẽ về với anh.
Từ cái đêm đầu tiên nghe tiếng gõ cửa nhưng không thấy ai, anh đã không còn dám khóa cửa.
Duy gõ cửa, nhưng không bước vào – vì anh ngủ quên, không mở?
Nguyễn Quang Anh
Lỡ em về… Mà anh không kịp ra mở cửa thì sao?
Mỗi đêm, anh để cửa khép hờ, chăn gối được xếp gọn, bát cơm được để lên bàn – chờ.
Nhưng Quang Anh không tin là Duy chết.
Bởi vì – chỉ có Duy thương anh.
Nếu Duy chết rồi, ai sẽ thương anh?
Chương 2
Gia Nghĩa vào đông, lạnh và im lặng.
Không khí nồng nặc mùi sương và mùi cỏ ẩm, lặng thinh bao trùm lấy căn nhà nhỏ nơi cuối con dốc – nơi có một người con trai gầy guộc vẫn ngày ngày ngồi bên thềm chờ một điều gì đó mà ai cũng bảo là vô vọng.
Hai tháng kể từ ngày Đức Duy mất.
Mọi người đã thôi đến hỏi thăm, thôi khuyên bảo Quang Anh.
Sợ cái bóng dáng cắm rễ trước hiên nhà.
Sợ ánh mắt không còn tiêu cự của Quang Anh.
Sợ cách anh thì thầm với không khí như thể người yêu anh vẫn còn ở đâu đó, lẩn khuất trong từng góc tối của căn nhà.
Đêm ấy – là đêm thứ sáu mươi tám – gió thổi mạnh hơn mọi khi.
Cây xà cừ ngoài đường kêu cọt kẹt như khóc, trăng vỡ làm đôi sau tầng mây mỏng.
Quang Anh đang ngồi gập người trước cửa thì nghe thấy.
Anh vùng dậy, mở tung cửa.
Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy – trầm tĩnh và sâu như nước giếng sau vườn.
Cậu đứng nơi ranh giới giữa trong và ngoài nhà.
Một bước nữa thôi là có thể chạm được, có thể ôm lấy nhau mà bật khóc.
Nhưng Duy không bước vào.
Đôi môi mấp máy, không phát ra tiếng.
Cậu đưa tay lên, định chạm vào mặt anh… Nhưng tay dừng lại, rút về.
Giọng nói nhỏ, như lướt qua mặt trăng.
Hoàng Đức Duy
Nhà hết đồ ăn rồi hả?
Hoàng Đức Duy
Sao mà gầy đi nhiều thế?
Hoàng Đức Duy
Ngủ không ngon sao?
Nguyễn Quang Anh
[lắc đầu]
Giọng anh vỡ tan như pha lê rơi xuống đá.
Nguyễn Quang Anh
Về với anh đi mà…
Nụ cười khiến tim anh từng đập loạn nhịp.
Hoàng Đức Duy
Không ngoan…
Hoàng Đức Duy
Em không thương đâu nhé.
Hoàng Đức Duy
Em sắp về rồi.
Anh như trẻ con bị mẹ dọa không cho kẹo.
Nguyễn Quang Anh
[hối hả, cuống cuồng]
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh xin lỗi…
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh sẽ ngoan mà…
Nguyễn Quang Anh
Duy nhớ về với anh sớm nha?
Không tiếng động. Không hơi thở.
Chỉ còn gió luồn qua tấm áo mỏng của anh như nhắc nhở rằng: Duy chưa về thật.
Sáng hôm sau, hàng xóm lại thấy anh ngồi thừ người bên thềm cửa.
Trước mặt là tô cháo nguội và một cái muỗng chưa ai đụng tới.
Cô bán tạp hóa đi ngang, nói nhỏ với người đi cùng.
???
[cô bán tạp hoá]: Chắc sắp không chịu nổi nữa rồi…
???
[cô bán tạp hóa]: Nhìn coi, gió thổi cũng như muốn cuốn đi vậy.
???
[người đi cùng]: [lắc đầu]
???
[người đi cùng]: Sao mà khổ dữ vậy trời.
???
[người đi cùng]: Thương thì thương, chứ người mất rồi mà cứ ngồi đó hoài…
Nhưng anh không phản ứng.
Mắt vẫn nhìn về con đường cũ.
Anh biết chứ. Biết Duy đã mất.
Biết hôm qua không phải thật – hay đúng hơn – không còn là “sống”.
Nhưng anh cũng biết, nếu Duy còn về, dù chỉ trong giấc mơ, thì anh vẫn còn lý do để mở cửa.
Không bao giờ khóa. Chỉ vì một người.
Chương 3
Sáng ấy, trời lạnh đến lạ.
Gió không còn rít lên từng hồi nữa, mà lặng im, bủa quanh như tấm chăn mỏng sũng nước trải khắp lòng Gia Nghĩa.
Ánh mặt trời yếu ớt không đủ sức hong khô sương, cũng không đủ xua đi hơi lạnh trong căn nhà nơi cuối ngõ, nơi có một người vẫn ngồi ôm gối trước cửa, mắt dán về phía chân trời như thể chỉ cần chăm chú nhìn lâu thật lâu thì người kia sẽ xuất hiện.
Đã ngồi từ đêm qua, đến tận sáng.
Anh không ăn, cũng không ngủ.
Đôi mắt trũng sâu, gương mặt hốc hác, hai má hõm lại như thể chỉ còn da bọc xương.
Áo khoác không đủ ấm, tóc rối vì gió.
Người nhìn vào thấy như một thân xác sống sót sau bão, nhưng tâm thì đã rời bỏ từ lâu.
Không cần nhìn cũng biết hôm nay là ngày thứ hai đầu tuần – người của Cục cảnh sát sẽ đến.
Một người mặc cảnh phục. Hai người thường phục.
Một trong số đó bế một chiếc hộp gỗ nhỏ, màu nâu sậm, trên mặt hộp là tấm ảnh Đức Duy – cậu trai trẻ với nụ cười hiền và ánh mắt sáng.
Quang Anh ngồi lặng, không nói gì.
Ánh mắt dừng lại nơi chiếc hộp kia như bị thứ gì đó níu kéo.
???
[viên cảnh sát lớn tuổi nhất]: Anh Nguyễn Quang Anh.
???
[viên cảnh sát lớn tuổi nhất]: Chúng tôi đến để trao lại tro cốt của đồng chí Đức Duy theo nguyện vọng của gia đình…
Nguyễn Quang Anh
[gật đầu]
Bàn tay run run đưa ra nhận lấy chiếc hộp, như thể ôm cả một thế giới đã từng là tất cả của mình.
Anh đặt hộp tro cốt lên chiếc bàn nhỏ giữa phòng khách.
Cạnh đó là khung ảnh cũ của Duy, một bó hoa trắng đã héo, và hai đôi đũa – một đôi anh dùng, một đôi của Duy từ ngày còn sống.
Người trong tổ công tác ái ngại.
Họ nói chuyện một lát, dặn dò vài lời rồi rời đi.
Lúc ra đến ngõ, người trẻ nhất trong nhóm quay lại, nhìn căn nhà nhỏ với cánh cửa không bao giờ khóa.
???
[viên cảnh sát trẻ]: Anh ấy… Không khóc gì cả.
???
[viên cảnh sát lớn tuổi nhất]: Có những nỗi đau, nước mắt không còn đủ để trôi nữa.
Quang Anh pha một bình trà nóng.
Anh đặt thêm một cái tách bên cạnh chiếc hộp gỗ.
Cẩn thận rót trà ra cả hai.
Nguyễn Quang Anh
Trà hoa cúc…
Nguyễn Quang Anh
Duy thích mà, phải không?
Anh nói như kể chuyện với một người đang ngồi bên.
Anh không mong chờ tiếng trả lời.
Duy chưa từng nói gì mỗi khi trở về.
Cậu chỉ gật đầu, cười nhẹ, có đôi khi đưa tay lên rồi lại rút về.
Cũng như cái cách anh chưa từng giữ được cậu.
Ngồi đó một hồi lâu, Quang Anh đứng dậy đi lấy chăn, ra ngoài hiên nhà, trải ra, ngồi xuống.
Vẫn tư thế cũ: ôm gối, tựa lưng vào tường, mắt hướng ra đường.
Hàng xóm thấy vậy, lại lắc đầu thở dài.
???
2: Trời lạnh vậy mà vẫn ngồi đó hoài…
???
9: Chờ người chết mà cứ như chờ người đi chợ về.
Nhưng không ai còn đến kéo anh vào nữa.
Quang Anh bây giờ như cái bóng, không ai dám đụng vào.
Mà đụng vào thì cũng có thay đổi được gì đâu?
Chỉ có anh biết – Duy vẫn về.
Không đứng ở ngưỡng cửa nữa.
Ánh trăng rơi vỡ trên sàn nhà như ai cố tình hắt đổ cả miền ký ức.
Quang Anh thiếp đi trong mơ, mùi trà cúc còn đọng trong mũi, tiếng gió thì thầm như ai đang gọi tên anh thật khẽ.
Không còn đứng ngoài cửa.
Mắt nhìn anh rất lâu, rất sâu, như chứa cả thiên thu điều không thể nói.
Nguyễn Quang Anh
Duy về với Quang Anh rồi…
Nguyễn Quang Anh
[mơ màng thốt lên, mắt còn chưa kịp mở]
Nguyễn Quang Anh
Ta lại thương nhau…
Nguyễn Quang Anh
Duy đừng đi nữa nha Duy.
Hoàng Đức Duy
Ngủ đi, ngoan.
Rồi cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên trán anh.
Cảm giác ấm áp ấy… Vẫn còn đó.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play