[Rhycap] Mợ Hai
#1: Từ Mợ Út Thành Mợ Cả!?
Phủ Nguyễn – Một buổi chiều cuối tháng ba.
Trong gian nhà chính, tiếng quạt giấy phành phạch vang lên.
Tiếng ve như mài vào óc người nghe, nắng từ ngoài sân hắt vào khiến ánh sáng cũng trở nên gay gắt.
Tường Vi – mợ út nhà Hội Đồng Nguyễn – ngồi lặng thinh trước bàn trà.
Tay đặt trên chiếc khăn tay có thêu chữ “Phu thê đồng lòng”, nhưng đường chỉ giờ đã sờn.
Tường Vi
Cậu không ăn cơm chiều sao?
Nguyễn Quang Anh – cậu út nhà Hội Đồng Nguyễn – ngước lên, ánh mắt dửng dưng.
Nguyễn Quang Anh
Ta không đói.
Tường Vi
Cậu không đói, hay không muốn ngồi chung mâm với em?
Tiếng áo lụa xô nhẹ khi Vi đứng dậy, đi về phía người đàn ông từng là tất cả thế giới của nàng.
Tường Vi
Mình cưới nhau được năm năm rồi. Cậu còn nhớ không?
Quang Anh vẫn không đáp.
Chỉ nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, như để lảng tránh tất cả.
Tường Vi
Ngày em về làm dâu nhà này, ai cũng bảo cậu có phúc.
Tường Vi
Nhưng em thì nghĩ ngược lại.
Tường Vi
Em là người phụ nữ được làm vợ cậu út.
Tường Vi
//Bật cười// Nhưng có lẽ em sai rồi. Cậu út không cần vợ, chỉ cần một người ngồi cho đầy mâm, ngủ cho ấm giường, và yên lặng như cái bóng.
Nguyễn Quang Anh
//Đặt tách trà xuống// Vi. Em thôi đi.
Tường Vi
Em không thôi được!
Tường Vi
Vì em là vợ. Mà nếu là vợ, thì ít ra… cũng cần được chồng đoái hoài.
Giọng nàng nghèn nghẹn.
Không phải vì tủi thân. Mà vì… em đang cố cứu một thứ tình yêu đã mục ruỗng.
Tường Vi
Cậu lạnh lùng từ khi nào? Từ khi làm cha không được? Từ khi phủ gặp sóng gió? Hay là… vì cậu đã có ai khác?
Quang Anh quay đi.
Không xác nhận. Cũng không phủ nhận.
Tường Vi nhìn bóng chồng mà như nhìn một người lạ.
Năm năm làm dâu, làm vợ, làm người phụ nữ “nề nếp, gia phong”… rốt cuộc, cô đã sai gì?
Đêm ấy – Quang Anh ngồi uống rượu một mình dưới mái hiên
Trăng treo lơ lửng trên đầu.
Tiếng dế kêu râm ran dưới bụi chuối sau vườn.
Mùi rượu cay, nhưng lòng còn đắng hơn.
Nguyễn Quang Anh
Vi không sai. Chỉ là… lòng ta đã nguội.”
Nguyễn Quang Anh
“Không phải vì ai khác. Mà vì thứ gọi là “yêu” – có lúc đến, thì cũng có lúc đi. Không níu được. Không níu được…”
Sáng hôm sau – Hội đồng Nguyễn gọi riêng Quang Anh.
Ông Hội Đồng
Ta biết tình cảm vợ chồng bay giờ không còn nữa.
Ông Hội Đồng
Tình cảm là tình cảm. Nhưng nhà là nhà. Họ Nguyễn cần một cuộc hôn nhân mới. Người bên Hòa Bình đã sẵn sàng. Nhà họ Hoàng đã gửi gấm.
Nguyễn Quang Anh
Con không muốn. Vi vẫn là vợ con. Dù không yêu… nhưng ít ra con nợ nàng ấy một đời yên ổn.
Ông Hội Đồng
Nếu con thực sự muốn tốt cho nó, thì nên để nó đi.
Nguyễn Quang Anh
//Chết lặng// Rồi con phải lấy… một người con trai?
Ông Hội Đồng
Là một người. Một người phù hợp với thời thế, với toan tính của phủ này.
Nguyễn Quang Anh
Con không yêu. Và con không hề muốn lấy người khác.
Ông Hội Đồng
Nhưng con phải lấy. Vì gia đình. Vì dòng họ. Và vì chính con.
Tường Vi đứng trước cửa phòng, mắt đỏ hoe.
Tường Vi
Cậu đi đâu mà cả ngày không về?
Nguyễn Quang Anh
Ta đến chỗ cha.
Tường Vi
Cha lại sắp xếp gì nữa?
Nguyễn Quang Anh
Vi… cha muốn ta lấy thêm người nữa.
Gió lùa qua mái hiên. Lá rụng rào rào như trống giục.
Nguyễn Quang Anh
Em là quá đủ. Nhưng cái “đủ” của em… không còn khiến ta thấy đủ nữa.
Tường Vi nghẹn họng.
Muốn gào. Muốn đập phá. Nhưng lại chỉ biết ngồi xuống, ôm mặt, khóc nấc.
Quang Anh quay đi.
Tay siết chặt chuôi kiếm treo tường.
Nguyễn Quang Anh
“Ta xin lỗi. Nhưng trái tim ta… đã cạn mất rồi.”
Nguyễn Quang Anh
*Tình cảm, ta không giữ được.*
Nguyễn Quang Anh
*Tường Vi xứng đáng với một người khác – người biết trân quý nàng.*
Nguyễn Quang Anh
* Còn ta… ta bị đẩy vào cuộc hôn nhân thứ hai, không tình, không lựa chọn.*
Nguyễn Quang Anh
* Tên người ấy là gì?*
Nguyễn Quang Anh
* Hoàng Đức Duy… nghe nói là người Hòa Bình.*
Nguyễn Quang Anh
*Một cuộc hôn nhân bị ép. Nhưng nếu đã phải cưới…*
Nguyễn Quang Anh
*…thì đừng mong có yêu.*
#2: Mợ Hai
Ánh nắng cuối hạ trải dài trên nền trời xám nhạt, nhuộm sắc cũ kỹ lên từng viên gạch lối vào phủ Nguyễn.
Chiếc xe song mã lăn bánh vào cổng lớn, bụi đường mờ mịt cuốn theo từng cơn gió mệt nhoài.
Người hầu đứng thành hai hàng cúi đầu, không hẳn chào đón, mà như đang dòm ngó.
Trên xe, Hoàng Đức Duy khẽ vén rèm, ánh mắt trong veo lướt qua hàng cột cổng cao, lòng đầy những dự cảm không tên.
Em mặc áo dài the đen viền lam, tóc chải mượt, nét mặt bình thản nhưng bàn tay đặt trên đùi khẽ run.
Em đã nghe nhiều lời đồn về nhà họ Nguyễn – một gia tộc quyền quý ba đời, nơi đàn ông như Quang Anh được nuôi dạy trong nhung lụa, chưa từng vướng bụi trần. Còn em, một người con trai đất Hòa Bình, bị cha mẹ ép gả về xứ lạ làm thiếp, mang danh “mợ hai” nhưng chẳng biết mình đứng ở đâu giữa những bậc thềm lễ giáo.
Khi em bước xuống xe, người đầu tiên đứng trước mặt là Tường Vi – chính thất của Quang Anh.
Mợ cả đẹp như lời đồn, mắt sắc, môi mỏng, lưng đứng thẳng như cây trúc
Hoàng Đức Duy
//Cúi đầu// Em chào chị.
Tường Vi
//Mỉm cười nhạt// Đi theo tôi, mợ hai.
Cả phủ Nguyễn rộng lớn như mê cung, bước chân em vang vọng trên nền gạch lát đá ong lạnh toát.
Từ sau lưng, ánh mắt của những gia nhân, người làm, lặng lẽ dõi theo từng bước đi của kẻ đến sau, như thể họ đã quá rõ kết cục dành cho một mợ hai không ai hậu thuẫn.
Phòng dành cho em nằm khuất bên dãy Đông, sát nhà kho, ẩm thấp và lạnh lẽo.
Mận – hầu gái được phân về hầu hạ em – len lén nhìn sắc mặt Duy khi thấy phòng đã sẵn bụi bám tường, nệm trải cũ kỹ.
Hoàng Đức Duy
Không sao. Mận dọn giúp mợ chút là ổn.
Đêm ấy không ai báo cậu út đến. Em tự trải chăn, lặng lẽ nằm nghiêng, trằn trọc dưới ánh đèn dầu leo lét.
Căn phòng dường như thở cùng em, mỗi âm thanh nhỏ đều như tiếng rên rỉ của một thân phận bị xếp lại ngoài rìa danh phận.
Em không khóc. Chỉ nghĩ: “Không ai thương thì tự thương mình. Không ai chọn thì tự sống cho đàng hoàng.”
Nhưng đâu ai biết, trong lòng Duy vẫn là một đứa trẻ đang bị đẩy vào phủ đường xa lạ, nơi chiếc tên “mợ hai” là một cái khung lấp lánh nhưng giam cầm.
Bữa cơm đầu tiên của mợ hai trong phủ không có mặt cậu út.
Tường Vi ngồi ở giữa, bên trái là ghế trống, bên phải là em.
Món ăn đầy bàn nhưng không ai nói chuyện.
Em định gắp một miếng cá thì nghe Vi nhẹ nhàng nói:
Tường Vi
Cẩn thận xương, mấy người bếp không quen nấu cá cho người… yếu bụng.
Giọng nàng không gay gắt, nhưng đầy hàm ý. Em đặt đũa xuống, gượng cười. Ăn không nổi. Nuốt không trôi. Những ngày sau đó cũng vậy – bị hắt hủi, bị ghẻ lạnh, bị dồn đến mép ranh của sự chịu đựng, nhưng em vẫn sống yên. Không cãi, không thưa, không khóc trước mặt ai.
Có lần, Mận bị mợ cả mắng oan vì mang nước cho Duy từ giếng riêng.
Duy đứng chắn trước, giọng nhỏ nhẹ nhưng rắn rỏi.
Hoàng Đức Duy
Là em sai, em bảo con bé đi lấy. Chị cứ phạt em.
Tường Vi không nói gì, chỉ nhìn em một lúc lâu rồi quay lưng đi. Hôm đó, em tự phơi áo dưới nắng, tay gầy guộc treo từng cái khăn trên dây. Gió thổi tấm vải bay nhè nhẹ, Duy khẽ khép mi, môi thì thầm một câu không ai nghe
Hoàng Đức Duy
“Ở đây, em không cần ai thương… nhưng nhất định phải có chỗ đứng.”
#3: Ánh Nhìn Đầu Tiên
Nắng chưa kịp hanh đã đổ nghiêng sân phủ Nguyễn. Trưa nay Quang Anh từ nhà trong đi ra, tay cầm một cuốn thư họa chưa mở, đôi mắt vẫn ánh mỏi mệt. Cậu út mấy hôm nay bận xoay sổ sách, lại nghe nói có vài ruộng ở Hạ Châu đang thất mùa, lòng không yên. Tâm trạng càng gắt gỏng khi đi ngang dãy Đông và bất chợt nghe tiếng nước tạt lên sân gạch.
Cậu dừng lại, nghiêng mắt nhìn. Bóng một người mặc áo lụa lam đang quỳ bên thau nước, tay giặt áo, dáng người nhỏ gọn. Mái tóc được vấn gọn phía sau gáy, cổ trắng đến mức khiến Quang Anh khựng lại.
Nguyễn Quang Anh
Ai cho phép ngươi giặt ở đây?
Duy giật mình quay lại, cả tay cũng run.
Hoàng Đức Duy
Dạ… là em… em không dám dùng nước trong giếng chính nên xin Mận kéo tạm bên bếp ạ…
Nguyễn Quang Anh
Đồ đạc của mợ hai mà phải tự giặt? Người hầu đâu?
Hoàng Đức Duy
Dạ… em thấy không cần thiết. Việc của em… thì em làm được. Cũng không muốn ai bị rầy la…
Hoàng Đức Duy
//Cúi mặt, tay siết tà áo trước bụng// “Anh ấy… lạnh thật. Mà… cũng chẳng sai.”
Hoàng Đức Duy
Miếng cơm manh áo nhà này đâu phải tự nhiên mà có chỗ cho em…
Quang Anh không đáp, chỉ đứng nhìn. Cậu út ban nãy vốn định đi tiếp, nhưng ánh nắng hắt xuống làn nước trong veo dưới chân em khiến mọi thứ như ngưng lại.
Cái người này, rõ ràng là đàn ông, lại mảnh mai đến lạ. Tự làm, tự chịu. Không than, không khóc. Càng nhìn, Quang Anh càng khó chịu.
Thằng Tèo
Dạ, thưa cậu… Mận đang hong áo phía sau…
Nguyễn Quang Anh
Bảo nó về đây. Lần sau mà để mợ hai động tay việc nhỏ, cả hai đừng trách.
Thằng Tèo
Dạ dạ, cậu út bớ nóng. Để con đi gọi Mận.
Duy ngẩng lên. Lần đầu tiên thấy ánh mắt cậu út nhìn mình. Không gắt, không dịu. Mà như có điều gì vừa thoáng qua… thật nhanh.
Chiều hôm đó, trong phòng cậu út, thằng Tèo – đang rót rượu. Quang Anh ngồi khoanh chân trên sập, tay khều cọng tóc rối.
Thằng Tèo
Mợ hai dạo này sống ổn chứ, cậu?
Nguyễn Quang Anh
Ổn? Sao mày hỏi?
Thằng Tèo
Dạ… hôm bữa em thấy mợ tự giặt áo, còn đi lấy củi phơi ngoài sân. Người ngoài nhìn vào xì xào. Mà mợ thì hiền…
Thằng Tèo
Dạ. Cũng tội. Cậu… không thương, thì cũng đừng ghét quá.
Nguyễn Quang Anh
Tao có bảo ghét đâu. Nhưng tao cũng không thương. Người ta mang về, tao không chọn.
Thằng Tèo
Nhưng mà giờ là vợ cậu mà…
Nguyễn Quang Anh
Vợ? Cũng chỉ là thiếp.
Quang Anh uống một ngụm rượu, mắt lặng như nước giếng sâu.
Nguyễn Quang Anh
Mày thấy… đẹp không?
Thằng Tèo
//Giật mình// Dạ… ai cơ?
Nguyễn Quang Anh
Không hỏi mày nữa. Cút.
Thằng Tèo
//Quay ra cửa, phì cười// “Cậu út bắt đầu để ý rồi chớ gì… Mà nhìn mặt không ai dám đoán cậu có thích ai luôn á.”
Tối đó, mợ hai ăn một mình. Tường Vi đi hầu mẹ chồng, nên bàn ăn lạnh ngắt.
Hoàng Đức Duy
Mận ơi, ăn chung với mợ đi.
Hoàng Đức Duy
Mận ngồi đi. Chỉ có hai người trong phòng, cần gì giữ phép quá.
Con Mận
Dạ… mợ tốt với em quá. Hổng sao đâu, em đứng bên cạnh mợ là được rồi.
Hoàng Đức Duy
//Cười nhẹ, gắp cho Mận miếng trứng hấp// Vậy thì đứng gần, ăn lẹ đi. Không lẽ mợ bắt người hầu nhìn mợ nhai một mình?
Cả hai bật cười. Ngoài hiên trăng rọi qua song cửa. Căn phòng nhỏ của mợ hai – giờ dẫu lạnh lẽo – vẫn có chút ấm lòng.
Đêm đó, em trần trọc suy ngẫm.
Hoàng Đức Duy
* Ngày thứ bảy sống ở phủ Nguyễn.
Gặp cậu út lần đầu. Người cao, nói ít, lạnh. Nhưng hình như… cậu để ý rồi.*
Hoàng Đức Duy
* Chỉ là để ý một món đồ lạ? Hay một người lạ? Em không biết.*
Hoàng Đức Duy
* Nhưng em thề, em không đến đây để làm cái bóng. Em đến để sống, để được yêu. Và nếu không được… thì em sẽ khiến người ta không quên được em.*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play