Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TF Gia Tộc F4] Lặng Trong Đám Mưa

Chương 1 — Mùa Đông Năm 17 Tuổi

Thành phố Trùng Khánh vào mùa đông thường lạnh cắt da, gió len vào tận xương sống ngay cả khi khoác ba lớp áo.
Trường Trung học số 5 toạ lạc trên một ngọn đồi nhỏ phía tây thành phố, cổng trường được lát đá cũ kỹ, mái ngói đỏ nhợt phủ đầy lá mục.
Bầu trời buổi sáng chìm trong một lớp sương mù xám nhạt, chẳng phân biệt nổi thời gian là sáng hay chiều.
Tiếng chuông báo vào tiết đầu tiên ngân vang.
Trần Tư Hãn đeo ba lô trên một bên vai, tay trái đút túi áo đồng phục màu xám tro, chậm rãi bước qua sân trường.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
.
Cậu không vội, không cố gắng hoà nhập cũng chẳng cố tình lạc loài.
Là kiểu học sinh “vô hình” – điểm số trung bình, không thân với ai, không bị ghét, cũng không được yêu thích.
Mái tóc đen dày được cắt gọn, hai bên thái dương cạo mờ.
Gương mặt không quá nổi bật nhưng ngũ quan thanh tú, đôi mắt thâm trầm như nước hồ sâu, ánh nhìn thường lơ đãng – như không thuộc về nơi này.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ê, mày nhìn nó kìa. Vẫn là cái thằng ‘tử khí trầm trầm’ đó hả?
Một giọng nói cười khẩy vang lên từ hành lang tầng hai, theo sau là vài tiếng huýt sáo.
Tư Hãn chẳng buồn ngẩng đầu.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu biết người vừa nói là ai – Dương Bác Văn.
Một trong những cái tên mà giáo viên nào cũng ngán, không vì học dốt, mà vì quá giỏi – và quá hỗn.
Từ góc khuất gần cầu thang, một nhóm năm người đang tụ lại.
Cậu chỉ cần liếc qua là nhận ra đủ mặt.
Trương Quế Nguyên — tóc nhuộm nâu tro, đồng phục sơ vin cẩu thả, chân đạp giày Nike trắng bẩn, dáng đi đầy ngạo nghễ.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
.
Cậu ta không cần nói gì, chỉ cần đứng đó là đã có người khác rút lui.
Kẻ nắm đầu trường, bá đạo đúng nghĩa.
Gương mặt đẹp kiểu lạnh lùng, ánh mắt lúc nào cũng như đang khinh thường mọi thứ – kể cả chính bản thân mình.
Bên phải Quế Nguyên là Tả Kỳ Hàm – cao ráo, vai rộng, đẹp trai kiểu bất cần.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
.
Cậu ta hay cười nửa miệng, và hay đánh người nếu thấy “ngứa mắt”.
Kế tiếp là Dương Bác Văn – đôi mắt đen sắc sảo, hàng lông mày đậm, nụ cười tinh quái.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
~
Bác Văn nói nhiều, cười nhiều, nhưng nụ cười không bao giờ chạm đến đáy mắt.
Ngồi lên lan can là Trần Tuấn Minh – nhỏ tuổi nhất nhóm, năm nay mới học lớp 10, nhưng cái mồm thì chẳng ai dám đụng.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
.
Con của hiệu trưởng cũ, vừa chuyển về từ Thượng Hải.
Mắt cậu ta luôn như đang nhìn xuyên người khác, dù chỉ mới mười sáu.
Cuối cùng là Nhiếp Vĩ Thần.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu đứng hơi tách ra, tựa lưng vào tường, một tay cầm tai nghe, một tay đút túi.
Mái tóc dài hơn tiêu chuẩn, ánh mắt xa vắng.
Trong nhóm, chỉ có cậu là ít nói, ít cười.
Nhưng chính sự yên lặng ấy mới khiến người khác khó rời mắt.
Vĩ Thần từng là học sinh gương mẫu.
Cậu từng đoạt giải quốc gia Vật Lý năm ngoái, từng là niềm tự hào của trường.
Nhưng rồi một ngày, cậu bắt đầu trốn học, hút thuốc, bỏ câu lạc bộ học thuật, dọn về ký túc xá tầng E – và đi cùng Quế Nguyên.
Không ai hiểu vì sao.
Tư Hãn bước nhanh hơn khi cảm thấy ánh mắt từ hành lang dõi theo mình – không phải khinh thường, cũng không phải châm chọc.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Mà là… quan sát.
Ánh mắt ấy đến từ Nhiếp Vĩ Thần.
.
Lớp 11A3 nằm ở tầng ba, cuối dãy. Khi Tư Hãn bước vào, lớp đã ổn định.
Cậu chọn bàn gần cửa sổ, như thường lệ.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Đặt cặp xuống ghế, tay rút sổ bài tập.
Một tờ giấy gấp tư nằm trong hộc bàn.
Cậu mở ra.
“Mày nghĩ mày giấu được bao lâu nữa? :) — T.”
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Chữ viết nghiêng, bằng bút xanh nước biển.
Không có họ tên.
Nhưng Tư Hãn không cần đoán.
“T” ở đây là ai thì trong trường này chỉ có một người — Trương Quế Nguyên.
Cậu vo tờ giấy thành cục, nhét lại vào hộc bàn, ánh mắt không chút dao động.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu biết rõ: mình không giấu gì cả.
Nhưng cậu có tội — cái tội đã từng đứng nhìn một người bị đánh hội đồng mà không lên tiếng.
Đó là Trần Dịch Hằng — học sinh gương mẫu, thư ký hội học sinh, người đã bị kéo ra giữa sân trường năm ngoái và bị đấm liên tiếp vì dám cản Quế Nguyên hút thuốc nơi cấm.
Tư Hãn đã đứng trong bóng râm, thấy hết, nghe hết — nhưng không làm gì.
Từ sau hôm đó, Dịch Hằng không rời mắt khỏi nhóm Quế Nguyên, nhất là Vương Lỗ Kiệt.
.
Giờ ra chơi.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Ê, mày định đứng im thế à?
Một giọng trầm ấm vang lên bên cạnh.
Tư Hãn quay lại.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Là Nhiếp Vĩ Thần.
Cậu hơi nhướn mày:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Gì cơ?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Có người dán giấy đe doạ mày khắp tủ giày nam. Mày không định gỡ xuống à?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
…Không quan trọng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy còn danh dự mày?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Không có từ lâu rồi.
Giọng Tư Hãn thản nhiên.
Vĩ Thần nhìn cậu thật lâu.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Như thể cậu nói gì đó khiến người ta thấy… tổn thương.
Rồi đột nhiên, cậu bật cười khẽ, nụ cười hiếm hoi.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu luôn nói những thứ khiến người khác thấy tức mà không biết tức gì.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vì tôi không cố chọc ai cả.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Ừm.
Một khoảng lặng.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tiếng giày bước qua lại dưới sân vọng lên.
Rồi Vĩ Thần bất ngờ hỏi:
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu có sợ bị đánh không?
Tư Hãn nhún vai:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Không sợ bị đánh. Chỉ sợ bị người ta hiểu nhầm là quen.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy cậu có hiểu nhầm tôi không?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Không.
Câu trả lời chắc nịch.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Vì sao?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vì tôi thấy cậu thường nhìn tôi. Như thể tôi là người duy nhất còn có thể kéo cậu khỏi đám bùn.
Nhiếp Vĩ Thần đứng lặng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Gió lùa qua hành lang, thổi bay vài tờ giấy trên sàn.
Rồi cậu bước đến gần, rất gần.
Khoảng cách chỉ còn một gang tay.
Mùi bạc hà thoang thoảng từ áo cậu khiến tim Tư Hãn đập mạnh.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Dù ngoài mặt vẫn điềm tĩnh.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu sai rồi.
Vĩ Thần khẽ nói.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ừ?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu không phải người duy nhất.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vậy… là ai?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Là chính tôi. Tôi phải tự kéo mình ra trước… rồi mới kéo ai đó khác.
Tư Hãn định nói gì đó, nhưng Vĩ Thần đã quay đi.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Bóng cậu in dài trên hành lang, cao ráo, sạch sẽ, lưng thẳng — không giống một kẻ hư hỏng.
Giây phút ấy, Tư Hãn biết: cậu vừa bước vào một trò chơi nguy hiểm.
Nhưng không thể quay đầu.

Chương 2 — Nấc Thang Thứ Hai —

Trường Trung học số 5 không bao giờ yên tĩnh thật sự, ngay cả trong giờ học.
Có những thứ xảy ra lặng lẽ sau lưng giáo viên, trong góc tối của thư viện, nhà vệ sinh, hoặc những tầng lầu không camera — nơi mà “luật rừng” tồn tại song song với nội quy nhà trường.
Giữa sân trường buổi trưa, nắng nhạt xuyên qua tán cây long não già.
Vài chiếc lá rụng uể oải xoay vòng rồi nằm lặng lẽ trên nền gạch.
Trên tầng thượng toà nhà C, nơi cánh cửa sắt gỉ luôn bị cố tình “quên khoá”, một nhóm học sinh đang tụ lại.
.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thằng thư ký đó… mày nói nó dám cầm biên bản của tụi mình nộp lên hội học sinh à?
Giọng Dương Bác Văn vang lên, đầy tức tối.
Cậu đang cầm một lon Coca chưa mở, lắc nhẹ trong tay, ánh mắt lạnh buốt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ừ. Nó nộp thật.
Tả Kỳ Hàm nói, lưng tựa vào bức tường loang lổ sơn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Và còn ghi rõ tên mày, rõ ràng từng hành vi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Con mẹ nó…
Bác Văn bật cười.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nó nghĩ nó là ai? Một thư ký của hội học sinh mà dám đụng đến tao? Tao với mày mới chỉ đứng hút thuốc ở hành lang. Cái đó cũng đáng viết lên giấy hả?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Không chỉ vậy.
Tuấn Minh chen vào, cắn thanh kẹo chanh giòn rụm.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Nó còn nói sẽ chuyển cho hội trưởng và cả giáo viên chủ nhiệm. Nhất quyết muốn đuổi học một đứa nào đó.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Để tao đoán,
Trương Quế Nguyên ngồi xổm trên bờ tường, mắt nheo lại như mèo.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nó muốn loại bỏ từng đứa tụi mình khỏi trường, từng đứa một.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Muốn làm anh hùng?
Kỳ Hàm hừ mũi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Lầm chỗ rồi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy giờ xử nó sao đây?
Bác Văn hỏi, lon Coca trong tay phát ra tiếng va nhẹ.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đơn giản.
Quế Nguyên đáp, giọng không cảm xúc.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tụi mày đánh lén. Đừng để lại dấu. Đừng quay phim. Chọn đúng chỗ, đúng thời điểm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Một mình hay cả nhóm?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không quan trọng.
Dương Bác Văn mím môi, ánh mắt hơi dao động.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không phải vì sợ — mà vì khó chịu.
Trần Dịch Hằng là kiểu người mà cậu vốn ghét: luôn im lặng, luôn lịch sự, luôn đúng giờ, luôn là hình mẫu lý tưởng trong mắt người lớn.
Những người như thế luôn có quyền, mà không cần vung nắm đấm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày còn phân vân?
Kỳ Hàm hỏi khẽ, tay chỉnh lại cổ áo.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
…Không.
Bác Văn đáp, lon Coca trong tay bỗng bị bóp móp.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chỉ đang nghĩ nên bắt đầu từ đâu cho nó nhớ lâu một chút.
.
Ở một nơi khác, góc sân bóng rổ phía sau trường, nơi ánh nắng hắt qua lưới sắt tạo thành những vệt sáng đứt quãng trên nền xi măng.
Vương Lỗ Kiệt đang ngồi trên hàng ghế xi măng, tay cầm chai nước khoáng, mồ hôi thấm ướt cổ áo.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đối diện cậu là Trần Dịch Hằng — thư ký hội học sinh, đồng thời là…
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Người đã khiến Vương Lỗ Kiệt rời nhóm Quế Nguyên.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu nộp thật?
Kiệt hỏi, giọng trầm thấp.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ừ.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu biết tụi nó sẽ làm gì với cậu không?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi biết.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Vậy sao cậu vẫn làm?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vì nếu không ai nói gì, thì chẳng còn ai đứng lên nữa.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Nhưng cậu có thể chết đấy.
Dịch Hằng mỉm cười.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nụ cười không có gì là anh hùng, chỉ là mệt mỏi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi không sợ chết. Tôi chỉ sợ sống mà phải giả vờ không thấy.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu khùng thật.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ừ.
Một khoảng lặng.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tiếng bóng nảy từ sân bên vọng lại, trộn lẫn với tiếng gió thổi nhẹ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vương Lỗ Kiệt…
Dịch Hằng bất ngờ nói.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu định đứng nhìn nữa sao?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Còn tuỳ ai là người bị đánh.
Kiệt đáp, mắt vẫn nhìn chai nước trong tay.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vậy nếu là tôi?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Không ai trả lời.
.
Buổi chiều, trời đổ mưa phùn.
Trần Dịch Hằng rời khỏi phòng học lúc 5h30, sớm hơn mọi người một chút để về lấy báo cáo.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu bước qua dãy hành lang tầng 2, áo khoác đồng phục trùm kín vai.
Cậu không biết rằng, ở góc cầu thang, có hai người đang chờ.
Tiếng giày vang lên sau lưng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chào thư ký nhỏ.
Dịch Hằng quay đầu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ánh mắt cậu chạm vào một đôi mắt khác — lạnh, đen và rất sâu.
Dương Bác Văn.
Và sau lưng cậu là Tả Kỳ Hàm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
~
Trái tim Dịch Hằng siết lại, nhưng mặt không đổi sắc.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Muốn gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chơi trò công bằng.
Bác Văn đáp.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mày ghi biên bản tụi tao. Vậy tụi tao ghi lại một chút nỗi đau cho mày.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Làm vậy, cậu không thấy nhục à?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không. Tao thấy nhẹ nhõm.
Dịch Hằng định lùi lại thì cổ tay bị nắm chặt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
!!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đừng la.
Kỳ Hàm ghé sát, thì thầm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nếu không, sẽ có nhiều thứ khác xảy ra.
Một cú đấm bất ngờ giáng xuống bụng cậu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
!!!
Không mạnh.
Nhưng đủ khiến Dịch Hằng khuỵu gối.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu cắn răng, không kêu một tiếng.
Máu trong miệng rịn ra.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chịu giỏi ha.
Bác Văn nói, tay bóp mạnh cằm cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không la, không xin lỗi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi… không sai.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy mày nên chết.
Cậu ta giơ tay lần nữa.
Nhưng chưa kịp chạm vào, một tiếng hét vang lên:
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Dừng lại.
Cả ba quay đầu.
Nhiếp Vĩ Thần đứng ở đầu cầu thang.
Ướt mưa, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tư Hãn đứng sau lưng cậu, sững sờ.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
…?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chương 3 — Vết Cắt Đầu Tiên

Tiếng bước chân vang dội giữa hành lang tầng hai.
Trần Tư Hãn không kịp nghĩ gì, chỉ biết chạy theo sau Nhiếp Vĩ Thần, người vừa ném cặp xuống đất và xông tới chỗ đám người đang đẩy ngã Trần Dịch Hằng.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Bác Văn!
Vĩ Thần quát lớn, giọng vỡ ra giữa mưa phùn đang bắt đầu lất phất ngoài cửa sổ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Mày đang làm cái mẹ gì thế hả?
Cả ba người giật mình.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
!!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
!!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
!!
Dương Bác Văn quay đầu, tròng mắt lấp lánh vẻ tức tối lẫn khó chịu khi thấy Vĩ Thần.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Còn mày?
Hắn gằn giọng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mày đi đâu với ai? Từ khi nào mà con chó của Quế Nguyên cũng bắt đầu biết sủa ngược lại?
Tư Hãn chững người.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu không quen nghe người khác gọi Vĩ Thần như thế.
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn là phản ứng của Vĩ Thần — không nóng nảy như thường, không xông vào đánh ngay.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Chỉ lặng.
Nắm tay siết chặt.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Dừng lại đi, Bác Văn,
Vĩ Thần nói, từng chữ đều rõ ràng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu ấy không làm gì sai cả.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
À? Ghi biên bản tụi tao không sai à?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Không. Không sai.
Một cú đấm bất ngờ giáng vào mặt Vĩ Thần.
Ầm!
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
!!!
Cậu ngã bật ra sau, đập lưng vào tường, môi bật máu.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vĩ Thần!
Tư Hãn kêu lên, định chạy tới nhưng bị Tả Kỳ Hàm giữ lại, tay siết như gọng kìm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đừng có động vào.
Kỳ Hàm gằn giọng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày chỉ là một thằng học sinh hèn mọn. Đừng xen vào chuyện của tụi tao.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu ấy không hèn,
Vĩ Thần lồm cồm bò dậy, mắt đỏ ngầu.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Chính mày mới là đồ hèn. Hai đánh một? Có giỏi thì từng người một lên đây!
Tư Hãn hoảng hốt.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
!?
Cậu chưa từng thấy Vĩ Thần nổi giận đến mức ấy.
Không phải kiểu tức giận sôi máu như Quế Nguyên, mà là thứ phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng — không vì danh dự, mà vì con người.
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Dừng lại đi.
Một giọng nói khác chen vào.
Là Trương Dịch Nhiên.
Hội phó hội học sinh.
Phía sau anh là Dương Hàm Bác — hội trưởng, vừa cầm điện thoại quay lại đoạn vừa rồi.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Mấy người đã bị ghi hình.
Hàm Bác nói, giọng như dao rạch lên mặt nước.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Nếu còn đánh nữa, tôi sẽ gửi đoạn này lên nhà trường. Kể cả phụ huynh.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không ai nói gì.
Không khí căng như dây đàn.
Tả Kỳ Hàm buông tay Tư Hãn, chép miệng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tụi mình đi thôi. Đánh thêm cũng không giải quyết được gì.
Bác Văn hất cằm nhìn Dịch Hằng đang ngồi gục dưới đất, khóe miệng rỉ máu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lần này tao tha cho mày vì có người can. Nhưng đừng nghĩ tụi tao quên.
Hắn quay lưng, đi khỏi hành lang cùng Kỳ Hàm, để lại một vệt giận dữ lặng thầm trong ánh mắt mọi người.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
.
Mười phút sau.
Phòng y tế.
Dịch Hằng ngồi trên giường, đang được băng vết thương.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tư Hãn đứng một góc, tay cầm chai nước lọc, lòng rối như tơ vò.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vĩ Thần ngồi kế bên giường, ánh mắt vẫn đầy ám ảnh.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
…Tại sao cậu lại làm vậy?
Dịch Hằng lên tiếng, giọng khàn.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Hả?
Vĩ Thần ngẩng lên.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tại sao lại xông vào? Đáng lẽ cậu có thể bị thương nặng hơn.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi không thể đứng nhìn.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không ai cần cậu làm anh hùng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Không phải anh hùng. Là người.
Tư Hãn cảm thấy lồng ngực mình rung lên.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Một thứ gì đó nhỏ bé, mong manh, nhưng rất rõ ràng.
Sự thật là: Cậu đã thấy Vĩ Thần khác từ lâu rồi.
Không còn là cậu thiếu niên lạnh lùng đi theo sau Quế Nguyên như một cái bóng nữa.
Không còn là tên đầu gấu hay bắt nạt người khác.
Cậu ấy đang dần rời khỏi nơi tối tăm đó.
Và Trần Tư Hãn — cậu đang ở đâu trong sự thay đổi ấy?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
.
Chiều hôm đó, tại sân bóng rổ vắng người.
Trương Quế Nguyên ngồi trên khán đài xi măng, tay kẹp điếu thuốc chưa châm.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dưới sân, Dương Bác Văn đang đá vào cột rổ, mặt đầy tức tối.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Thằng Vĩ Thần nó thay đổi rồi.
Kỳ Hàm nói, mắt nhìn trời xám xịt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vì thằng Tư Hãn đó.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ừ.
Quế Nguyên gật đầu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cũng giống như Lỗ Kiệt vì Dịch Hằng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Rồi sao?
Bác Văn gằn giọng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Sớm muộn gì cũng phải chọn phe.
Quế Nguyên nhả khói thuốc trong tưởng tượng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hoặc đi tiếp với tao… hoặc bước qua, như tụi nó.
Cả nhóm im lặng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có lẽ đây là lúc tất cả bắt đầu rẽ nhánh.
.
Tối muộn.
Tại nhà trọ gần ga Trùng Khánh Nam.
Nhiếp Vĩ Thần nằm trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, chăn mỏng kéo ngang ngực.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tin nhắn đến từ số lạ:
«Cậu ổn không?»
Tư Hãn.
Cậu bật cười khẽ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Haha.
Trái tim ấm lên đôi chút.
Nhưng rồi gõ chậm rãi:
«Ổn. Cảm ơn cậu.»
Một tin nhắn khác đến ngay sau đó.
«Nếu cậu cần gì… tôi có thể ở bên. Không vì điều gì khác, chỉ là… tôi muốn thế.»
Vĩ Thần nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy rất lâu.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Đột nhiên, thế giới này, dù đầy máu và bóng tối, vẫn còn những vệt sáng rất nhỏ.
Mà đôi khi, chỉ cần một người — như Trần Tư Hãn — đứng yên bên mình là đủ để giữ lại niềm tin.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play