Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Jiminjeong] Cô Hai Mẫn Thương Đình Hông?

Chương 1

Má Tư
Má Tư
Đình, mang nồi chè ra chợ lẹ lên con. Bữa nay má đau lưng quá.
Má Tư
Má Tư
Nhớ nấu nước sôi bỏ vô thùng đá nhen. Để người ta kêu là chè nguội, má mắc cỡ chết.
Mẫn Đình lật đật xỏ dép, tóc cột vội, kéo cái nồi bự gần bằng nửa người ra khỏi nhà. Cái nón lá nghiêng nghiêng, miệng thì lẩm bẩm:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Mỗi lần má đau lưng là nồi chè như tăng ký vậy trời...
Kim Mẫn Đình, dân trong xóm gọi là “bé Đình”, năm nay 19 tuổi, nhỏ con tầm mét rưỡi, da trắng như sữa đậu, mặt mũi sáng sủa, nói chuyện lanh như máy may. Tính tình dễ thương, ai gặp cũng thương, ai chọc cũng không giận lâu.
Chú Năm
Chú Năm
Ủa, bữa nay bé Đình đi bán chè một mình hả con?
Chú Năm
Chú Năm
Má đâu? Má để con đi có một mình vậy tội nghiệp!
Đình cười tươi, cất giọng lanh lảnh.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Dạ má đau lưng, con đi được mà chú! Hông có gì đâu!
Bà Bảy bán cá chen vô liền:
Bà Bảy
Bà Bảy
Trời ơi, con nhỏ dễ thương như vậy ai mà nỡ để nó bưng chè một mình chớ!
Đình lắc đầu, cười cười, tay thì vẫn gạt nước đá bỏ vô thùng. Cũng quen rồi, mấy cái câu khen thương như vậy, nghe hoài mà hổng chán.
Không ai gọi Mẫn Đình bằng tên thiệt, vì ai cũng nói “bé Đình nghe cưng hơn”. Nó nhỏ con, tay chân như búp măng, da trắng, tóc mượt, đi tới đâu cũng bị chọc ghẹo. Nhưng không ai ghét nổi, vì tính nó thiệt lòng.
Một bà khách quen nói với má Tư hôm trước: “Má Tư khỏi bán chè cũng được. Chỉ cần cho bé Đình ra ngồi là tui mua liền!”
Mẫn Đình không giận ai bao giờ. Có chọc nó cũng chỉ phồng má, xong quay đi, tai đỏ thấy rõ. Mỗi lần bị kêu là “bé”, nó sẽ cằn nhằn nhỏ nhỏ trong miệng:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
19 tuổi rồi đó trời...kêu hoài “bé Đình, bé Đình”... không ai gọi tên tui đàng hoàng hết trơn.
Má Tư ngồi trong bếp vọng ra:
Má Tư
Má Tư
Vậy má đổi tên con thành bé Đình luôn cho rồi nghen?
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Trời đất! Máaaa! Không được!
Tính tình vậy đó. Lanh chanh nhưng không hỗn. Có lúc cãi má, nhưng vẫn dậy sớm nấu nước, chuẩn bị chè đàng hoàng. Thứ duy nhất Đình không giỏi...là giận người ta lâu.
Nó có trí nhớ kỳ cục. Ai từng giúp một lần, nó nhớ dai.
Hồi năm 13 tuổi, có bà cụ cho nó gói xôi khi má chưa kịp nấu gì ăn sáng, giờ gặp vẫn cúi chào.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Con chào bà, con cảm ơn cái xôi năm đó nghen.
Có người nói nó khờ. Nhưng kiểu khờ này...là thứ khiến người ta muốn thương.
Chiều đó, bán xong hết nồi chè, Đình ngồi xổm ở bến sông, gác cằm lên tay, ngó mấy con cá lòng tong bơi sát mé.
Đình lẩm bẩm một mình:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Không biết làm sao để cao thêm được ha...
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Mấy đứa nhỏ lớp dưới giờ cũng qua mặt mình rồi. Mai mốt có ai thương thì phải...ngước lên thiệt cao...
Nó cười khúc khích, tự chọc mình rồi cười một mình.
Nắng chiều nhuộm nhẹ lên tóc. Sông lặng, trời êm. Một ngày không có gì đặc biệt.
Nhưng Đình không biết...từ xa, có người đã thấy nó ngồi đó ba buổi liên tiếp.
Đình chưa gặp cô Hai Mẫn lần nào. Nhưng cái tên đó...nghe quen tai từ nhỏ.
Xóm này ai mà không biết cô Hai - người con gái ít cười, ít nói, đi tới đâu là gió cũng im theo.
Và không biết vì sao, từ hôm đó, mỗi chiều Đình đều ra sông ngồi...
...và mỗi chiều, tim nó lại đập khác một chút.

Chương 2

Má Tư trong lúc vo đậu nấu chè:
Má Tư
Má Tư
Bữa nay mận vườn ông Hào chín đỏ, chắc giá lại lên à nghen.
Mẫn Đình đang cắt lá dứa:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Ông Hào nào vậy má?
Má Tư liếc nhìn, nói như đang nói thầm.
Má Tư
Má Tư
Ông Lưu Văn Hào á...chủ vựa trái cây lớn nhất vùng này, không biết thì đúng là nhỏ thiệt rồi.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Vậy là...nhà giàu dữ lắm hả má?
Má Tư
Má Tư
Giàu, mà khó gần. Người ta có một đứa con gái thôi. Ai cũng gọi là cô Hai Mẫn.
Lưu Trí Mẫn, 24 tuổi, con gái một của ông Lưu Văn Hào, sinh ra đã ngậm muỗng bạc. Đẹp, cái đẹp không phải kiểu ai nhìn cũng dám lại gần. Giỏi, học tới đại học trên thành phố rồi cũng quay về quê phụ cha quản lý vườn trái cây.
Cô Hai không hay cười. Không hay nói. Ai gặp cũng cúi chào, mà cô Hai chỉ gật nhẹ, rồi đi thẳng.
Tóc lúc nào cũng cột gọn, áo bà ba lúc nào cũng là màu nhạt: tím ngà, trắng ngà, xanh lơ...như tính cách cô: lặng mà lạnh.
Bà Bảy bán cá nói:
Bà Bảy
Bà Bảy
Người gì đâu đẹp như tượng mà lạnh như sương.
Chú Tám chở nước đá tiếp lời:
Chú Tám
Chú Tám
Con gái nhà giàu mà...nó đâu có như tụi mình.
Mẫn Đình nghe chuyện, không nói gì. Chỉ là...không hiểu sao, từ sau khi má nhắc tới, hình như mỗi lần ra chợ, ánh mắt nó cứ quét tìm một dáng người nào đó lạ lạ...
Mà lạ cái, chưa từng gặp tận mắt, nhưng trái tim nó lại đập lạ thường khi nghe ai nhắc: “Bữa nay cô Hai Mẫn có ra chợ đó, mặc áo màu kem, nhìn muốn xĩu.”
Có những cái tên...chưa cần gặp mặt, cũng đã khiến người ta nhớ hoài.
Và với bé Đình, Cái tên “Cô Hai Mẫn”, từ một lời kể vu vơ... Đã bắt đầu gieo gì đó lăn tăn như sóng nước trong lòng.
Chiều hôm đó, trời sầm sập chuyển mưa. Đình đi giao chè cho bà Bảy ở đầu ấp, tay cầm dù, miệng vẫn lầm bầm hát một mình:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Trời ơi trời, cho con giao chè yên ổn một bữa đi trời...
Gió quất một cái, cây dù lật ngược. Đình loay hoay níu lại, chưa kịp dựng lên thì...
“Rầm!”
Có tiếng trượt chân từ phía mấy bụi tre sát mé rạch.
Đình giật mình quay lại, thấy một người con gái đang ngồi dưới đất, tay ôm mắt cá chân, áo bà ba màu kem dính bùn, tóc xõa xuống một bên vai.
Đình nhào lại không nghĩ ngợi gì.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Trời đất ơi! Chị ơi chị có sao hông!?
Người kia ngẩng lên, chậm rãi lắc đầu. Không nói. Chỉ...đẹp. Đẹp kiểu khiến Đình đứng khựng vài giây dù trời đang mưa lâm râm.
Lần đầu tiên trong đời, Đình thấy có người té mà vẫn đẹp đến vậy.
Mặt bả không trang điểm, tóc rối rối mà gọn, môi không son mà đỏ nhè nhẹ như trái mận chín cây.
Đình rụt rè.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Em dìu chị đứng lên nha...để em đỡ...
Người kia không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tay lạnh lạnh, mềm mềm, đưa ra...Đình nắm lấy.
Vài phút sau, cả hai cùng đứng dưới mái hiên của tiệm tạp hoá. Đình lấy khăn trong giỏ ra đưa:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Chị lau sơ đi, áo dính bùn hết trơn rồi kìa.
Người kia vẫn im, chỉ cầm lấy khăn, gật đầu lần nữa.
Đình cười cười, không giấu được tò mò.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Chị ở đâu vậy? Nhà gần đây hả?
Người kia nhìn Đình một chút...rồi khẽ nói:
Lưu Trí Mẫn
Lưu Trí Mẫn
Ờm...cũng gần.
Đình hí hửng:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Trời, chị đẹp ghê luôn á. Mặt chị giống như trong phim luôn.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Bữa nào chị đi ngang quán chè má em bán nghen! Em tặng ly chè đậu xanh, nấu béo dữ lắm!
Người kia không trả lời. Chỉ nhìn Đình thêm mấy giây nữa...rồi khẽ gật đầu lần cuối, cầm túi xách bước đi chậm chậm trong mưa. Không nói tên. Không hỏi lại.
Chiều đó, Đình về nhà, đầu vẫn quay quay. Không biết mình vừa gặp ai, nhưng cảm giác trong lòng cứ ấm lên hoài.
Mà nó đâu ngờ... Cô gái ấy...chính là cô Hai Mẫn.
Tối.
Trong gian bếp nhỏ, tiếng muỗng quậy chè lách chách vang lên.
Mẫn Đình ngồi xổm một bên, vừa rửa chén, vừa...cười một mình.
Má Tư liếc nhìn.
Má Tư
Má Tư
Cười gì dữ vậy má nhỏ?
Đình hí hửng:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Má ơi, má biết hông, chiều nay con đi giao chè, xong gặp một người...đẹp thiệt đẹp luôn á!
Má Tư
Má Tư
Ừ, rồi sao?
Đình đặt chén xuống, chống cằm kể.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Bả bị trượt chân té sát mé rạch, con chạy lại đỡ, trời ơi, má ơi...
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Cái mặt bả giống như...giống như mấy diễn viên trong phim má hay coi á. Mắt đẹp, da trắng, mà cười hông có...cứ nhìn con hoài hà...
Má Tư nhếch môi.
Má Tư
Má Tư
Nhìn con hoài hay con nhìn người ta hoài?
Đình xí hổ.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Thì...con cũng nhìn một chút thôi, mà bả im ru à má. Thiệt nha, con nói bao nhiêu câu, bả chỉ gật gật không hà.
Má Tư thở ra một tiếng.
Má Tư
Má Tư
Ờ, chắc tại con lanh quá đó, người ta sợ.
Đình nhăn mũi.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Máaaaa...con nói chuyện đàng hoàng mà!
Má Tư lắc đầu, vừa vo gạo vừa nói:
Má Tư
Má Tư
Con đó, ai mà mới gặp lần đầu nghe con nói mười câu trong 2 phút là hổng biết trả lời sao đâu.
Má Tư
Má Tư
Người ta đẹp mà ít nói, chắc kiểu lạnh lạnh. Mà con nữa, coi chừng mê người ta luôn à nhen.
Đình lè lưỡi:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Mê gì! Con chỉ thấy...bả có gì đó thú vị thôi...
Đêm đó, Đình nằm trong mùng, tay gác trán, mắt mở tròn nhìn lên nóc mùng loang lổ bóng quạt máy.
Nó không nhớ rõ bả nói gì, vì thật ra...bả nói có mấy chữ.
Nhưng cái cách bả nhìn, cái dáng bả đi, cái áo màu kem hơi dính bùn, sao mà nhớ hoài không dứt.
Cái tên “Cô Hai Mẫn” vẫn còn là một cái tên trong lời kể.
Còn cái người đẹp mà ít nói chiều nay... Chưa ai nói cho Đình biết, là cùng một người.

Chương 3

Sáng sớm, chợ bắt đầu ồn ào.
Đình đang lau bàn, tay quệt nước đá mát rượi, miệng hát nho nhỏ mấy câu nhạc bolero má Tư hay mở mỗi chiều.
Má Tư xúc chè vô ly.
Má Tư
Má Tư
Bưng cái này ra cho bà Sáu đi con.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Dạaa....má để con lau cái bàn nốt...ê?
Đình khựng lại, mắt mở to như cá bống. Ở đầu dãy chợ, một bóng người mặc áo bà ba màu kem, tóc cột gọn, tay cầm cái gì đó trắng trắng đang đi thẳng về phía quán chè.
Đình lẩm bẩm, đứng hẳn dậy.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Ủa...không phải chị đẹp hôm qua té mé rạch sao!?
Người đó...đúng là bả rồi. Mặt lạnh lạnh, da trắng hồng hồng, đi thẳng như chưa bao giờ biết té là gì.
Đình lon ton chạy ra:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Chị nhớ em hông!? Hôm qua chị té, em đỡ chị á! Em còn cho mượn khăn nè nhớ hông!?
Trí Mẫn gật đầu khẽ.
Đình không cần gợi thêm:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Trời đất ơi, chị vô đây! Em nói rồi mà, bữa nào gặp lại em đãi chè đậu xanh! Vô đi, miễn phí!
Đình nói xong là kéo liền. Không suy nghĩ. Mà lạ, người kia...cũng để yên cho kéo.
Cả chợ chấn động trong im lặng.
Bà Bảy bán cá há hốc miệng, làm rớt nguyên con cá lóc. Chú Tám kéo xe nước đá thắng gấp nghe “két” một tiếng.
Bà Bảy thì thào như trong phim.
Bà Bảy
Bà Bảy
Trời đất...đó phải cô Hai Mẫn hông!?
Bà Bảy
Bà Bảy
Cổ đang...bị con nhỏ bán chè dắt vô tiệm hả?
Chú Tám gật đầu như gà mổ thóc.
Chú Tám
Chú Tám
Phải rồi...là cổ đó...cái áo màu kem...trời ơi cô Hai thiệt kìa má ơi...
Trí Mẫn ngồi xuống bàn gỗ nhỏ trước quán chè. Tay đặt cái khăn trắng lên bàn.
Lưu Trí Mẫn
Lưu Trí Mẫn
Tôi đem khăn tới trả.
Đình cười tít mắt:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Trả gì mà trả! Em cho luôn đó! Em có mấy cái lận!
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Mà...chị ăn thử nghen, chè má em nấu ngon lắm! Hứa rồi mà!
Má Tư từ trong quầy ló ra, thấy người đang ngồi ăn chè, mắt má trợn lên nhẹ một cái, tay run run làm rớt luôn cái muỗng vô nồi chè.
Má tự thì thào với chính mình:
Má Tư
Má Tư
Trời ơi...con Đình ơi, con biết con đang làm cái gì hông vậy trời...
Chưa bao giờ má Tư thấy cô Hai ngồi ăn ở quán bình dân nào.
Cũng chưa từng thấy cổ cười, hay để người lạ nắm tay kéo vô đâu. Vậy mà nay...
Cô Hai Mẫn ngồi đó. Ăn chè đậu xanh. Tỉnh rụi.
Đình ngồi kế bên, chống cằm cười rạng rỡ.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Chị đẹp quá, hôm qua em nhìn hoài luôn á, mà hổng dám khen thiệt nhiều sợ chị ngại.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Nay nhìn kỹ lại...còn đẹp hơn nữa đó. Mắt như con mèo vậy á, biết hông?
Trí Mẫn không đáp. Chỉ khẽ nhìn Đình một giây...rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
Cả quán chè xôn xao trong im lặng. Má Tư thở hắt ra, múc thêm nước cốt dừa, miệng nói nhỏ như rủa.
Má Tư
Má Tư
Đình ơi...con giỡn mặt với ai vậy trời ơi...
Trí Mẫn ăn hết ly chè. Muỗng đặt xuống nhẹ như chưa từng chạm tiếng.
Mở túi lấy ra một tờ tiền, đặt lên bàn. Giọng vẫn đều đều:
Lưu Trí Mẫn
Lưu Trí Mẫn
Cảm ơn...cho tôi gửi tiền.
Đình xua tay lia lịa, tròn mắt.
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Ơ khoan khoan! Em nói miễn phí mà! Hứa rồi đó nghen! Chị đừng làm em thất hứa!
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Em cho thiệt đó. không lấy đâu.
Trí Mẫn nhìn Đình mấy giây. Mắt vẫn lạnh, nhưng miệng...lần đầu khẽ cong nhẹ.
Lưu Trí Mẫn
Lưu Trí Mẫn
Vậy...coi như đây là quà cảm ơn em...
Lưu Trí Mẫn
Lưu Trí Mẫn
Vì hôm qua em giúp tôi.
Nói rồi, trước ánh mắt của cả quán chè và nửa chợ. Cô Hai Mẫn, người nổi tiếng lạnh như sương, thẳng như cây cau, nghiêm như thầy chủ nhiệm...đưa tay lên xoa đầu Mẫn Đình.
Nhẹ. Nhưng rõ. Dứt khoát. Nhưng không vội.
Lưu Trí Mẫn
Lưu Trí Mẫn
Cảm ơn em.
Rồi quay đi. Bóng áo bà ba kem khuất dần giữa chợ. Như chưa từng xảy ra điều gì...ngoại trừ cái đầu Đình giờ còn đang tê tê vì được xoa.
Đình đơ người, tay chạm vô đầu, miệng lẩm bẩm:
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
C-cái gì vậy trời...
Kim Mẫn Đình
Kim Mẫn Đình
Mặt chị ấy lạnh mà tay ấm ghê luôn á...
Bà Bảy bán cá mém rớt nguyên rổ. Chú Tám kéo nước đá thắng gấp thêm lần hai.
Cả chợ...chấn động tập hai.
Má Tư đứng trong quầy, tay vẫn run run khi múc chè, miệng lầm bầm:
Má Tư
Má Tư
Trời ơi cô Hai mà xoa đầu ai...
Má Tư
Má Tư
Con Đình ơi con lỡ rồi...lỡ thiệt rồi con ơi...
Cô Hai đi rồi. Không ai nói gì. Không ai nhúc nhích.
Chỉ có gió thổi nhẹ qua mặt bàn, lật mép tờ tiền cô để lại, nằm im bên cạnh chiếc muỗng vẫn còn đọng chút nước cốt dừa.
Đình ngồi đơ, tay vẫn sờ trán, mắt nhìn ra ngoài.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play