Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] Một Món Đồ Biết Khóc

Món hàng rẻ rúng giữa cơn mưa

Ttiennn
Ttiennn
ừm...truyện ngược, ngược nát... Phản ánh sự bóc lột, phân biệt giai cấp
Ttiennn
Ttiennn
Người nghèo bị xem như rác, kẻ có quyền thì đạp lên người khác mà không cần lý do.
Ttiennn
Ttiennn
Và mong các bạn đọc k to6 nv 1 cách quá đáng ạ
Đêm. Sài Gòn mưa
Mưa dai dẳng như thể muốn rửa trôi cả những gì mục nát, dơ bẩn đang bám riết vào thành phố.
Một góc đường quận 5, đèn đường chập chờn, nước mưa rơi từ mái hiên nhỏ giọt xuống vai một thiếu niên gầy nhom đang ngồi bệt dưới đất. Bên cạnh cậu là cái mẹt nhựa cũ, trên bày mấy bịch bánh tráng, vài cây kẹo mút rẻ tiền, và ổ bánh mì ỉu quắt.
Cậu rụt vai, cố gắng kéo cái áo thun đã mục chỉ phủ qua đầu gối.
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Ai mua bánh tráng không… ba ngàn một bịch… kẹo kéo mười ngàn hai cây… bánh mì mới ăn được…
Giọng nói khản đặc, nhỏ như tiếng mưa rơi.
Không ai nghe thấy.
Không ai quan tâm.
Người đi đường tránh xa cậu như tránh một bãi rác nhỏ, mắt nhìn về phía khác, chân bước vội như sợ dơ mình.
Cậu tên là Đức Duy. Mười tám tuổi. Không cha mẹ, không nhà, không ai để về. Mỗi đêm, cậu ngồi ở đây, rao bán chút đồ ăn vặt, chỉ mong đủ tiền ăn một bữa cơm bụi và thuê một chỗ nằm tạm trong góc chợ ẩm thấp.
Tối nay mưa lớn quá, khách càng chẳng ai. Mẹt hàng vẫn đầy, còn bụng cậu thì rỗng không từ sáng.
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Ê thằng kia, dẹp hàng lẹ! Ở đây cấm buôn bán!
Một tên bảo vệ hầm hố lao tới, đá mạnh vào mẹt nhựa của cậu. Bánh tráng, kẹo, bánh mì lăn lóc xuống đường, ướt nhẹp, vỡ vụn.
Duy hoảng hốt bò theo nhặt lại từng cái một, tay run bần bật, môi mím chặt để không bật khóc.
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Em xin lỗi… em dọn liền…
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Mày còn lì hả?! Muốn tao—
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Dừng lại.
Một giọng nói trầm khàn vang lên, lạnh như lưỡi dao.
Một người đàn ông xuất hiện trong màn mưa, đứng lặng như bóng quỷ. Anh mặc áo sơ mi đen, áo khoác dài, mái tóc vuốt gọn, khuôn mặt lạnh tanh đến rợn người. Đôi mắt đen sâu, nhìn qua cậu chỉ như đang đánh giá một thứ rác rưởi vô dụng.
Sau lưng anh là mấy người đàn ông mặc vest, kẻ nào cũng mặt lạnh, súng kè bên hông, không khí ngột ngạt như có thể bóp nghẹt cổ họng người ta.
Duy sợ đến nghẹn thở. Cậu chưa từng thấy người nào toát ra khí thế như vậy. Đáng sợ. Nguy hiểm. Và hoàn toàn không thuộc thế giới của cậu.
Người đàn ông cúi thấp, đôi mắt u tối nhìn thẳng vào mặt cậu.
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Tên?
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ… em… em là Duy…
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Làm gì ở đây?
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Bán… bán bánh tráng, bánh mì…
Người đàn ông im lặng. Một giây. Hai giây. Rồi quay sang người bên cạnh.
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Mang nó về
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Đàn em: Rhyder, nó chỉ là một thằng bán hàng rong, bẩn thỉu…
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Mang
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Về
Giọng nói lần này sắc như lệnh chém.
Không ai dám trái lệnh.
Hai người bước tới kéo cậu bé đứng lên. Duy hoảng loạn giãy giụa
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Không! Em không… em không ăn cắp gì đâu! Em xin lỗi! Em chỉ ngồi bán thôi! Em không làm gì sai mà!
Không ai trả lời.
Không ai quan tâm.
Cậu bị kéo lên xe như một món hàng, cái giỏ rách bị giẫm bẹp dưới bánh xe lăn bánh trong màn mưa tàn nhẫn.
...
Biệt thự Nguyễn Gia.
Duy bị đẩy vào một căn phòng lạnh ngắt, tối om. Sàn nhà lát đá, không giường, không chăn. Một cái nệm mỏng vứt vào góc phòng, như bố thí.
Anh ta – người đàn ông đó – bước vào, đứng nhìn cậu như thể đang xem xét giá trị của một món đồ cũ.
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Tao không cưu mang mày.
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
...
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Tao chỉ mang mày về… vì tao không thích nhìn mấy thứ nhếch nhác làm dơ mắt tao.
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
// cắn môi, mắt cay xè //
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Tao nuôi mày, mày làm việc. Không có công, không có cơm. Không được mở miệng nếu không ai hỏi. Không được khóc. Không được làm phiền tao
Anh nói xong, quay lưng đi, để lại một câu cuối cùng lạnh lẽo như đêm mưa
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Nếu không chịu được… thì tự biết đường mà cút
Cánh cửa đóng sập.
Duy ngồi gục xuống nền đá lạnh, siết chặt hai đầu gối, cố nuốt nghẹn vào cổ họng.
Vì ít nhất… hôm nay không bị chết đói ngoài đường.
Vì ít nhất… cậu vẫn còn sống.

Không Được Khóc

Ttiennn
Ttiennn
Ngược nhg kết HE mà
Ttiennn
Ttiennn
^^
Ttiennn
Ttiennn
Nhẹ nhàng 25ch end thoiiii
Ttiennn
Ttiennn
Nhg mà .... Truyện nó ngược đớn, ngược nát cân nhắc ai k thik thì k nên đọc nha
Ttiennn
Ttiennn
Chứ báo cáo Ttien buồn
_________
Sáng hôm sau, trời ngừng mưa.
Không gian trong căn biệt thự rộng lớn vẫn lạnh lẽo như đêm qua – lạnh đến mức Duy không dám thở mạnh. Cậu ngồi co ro trên cái nệm mỏng đặt sát tường, tay ôm gối, tóc còn ẩm, mắt trũng sâu vì cả đêm không ngủ.
Cửa mở.
Một người giúp việc trung niên bưng vào tô cháo trắng và đưa cho cậu một bộ đồ màu xám lạc màu, thô ráp.
.
.
Ăn đi. Rồi thay đồ. Từ hôm nay mày làm việc ở đây.
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ… em cảm ơn…
Cháo nguội ngắt. Không có thịt, không có trứng, không cả một cọng hành. Nhưng Duy vẫn ăn sạch, không sót một giọt nào.
Vì cậu biết, hôm nay được ăn là may rồi.
Sau bữa sáng, cậu được giao cây lau nhà và bị dặn
.
.
Sàn tầng trệt, hành lang lầu hai, kính ở cầu thang, mày phải lau sạch hết trước 10 giờ. Nếu thiếu chỗ nào, tự chịu.
Duy ráng gật đầu, tay cầm cây lau mà run rẩy. Chân vẫn còn đau do hôm qua quỳ dưới mưa quá lâu, da đầu thì hơi nhức vì ẩm.
Cậu lau từ góc cầu thang, cố gắng tỉ mỉ từng đường. Nhưng dù cố thế nào, mấy vết loang do giày dính nước vẫn cứ loang lổ. Cậu dùng khăn, dùng tay, thậm chí quỳ xuống chùi cả bằng vạt áo, vẫn không sạch hoàn toàn.
Và khi chiếc giày da đen bước xuống bậc cuối cùng, tim Duy như ngừng đập.
Quang Anh.
Người đàn ông ấy vẫn mặc sơ mi đen, cài nút kín cổ. Mặt anh không đổi – vẫn trầm, lạnh, không có lấy một vết dao động. Anh dừng lại, mắt quét qua vết bẩn trên mặt sàn.
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Tao đã nói gì với mày?
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ… em xin lỗi… em lau lại… em…
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Không cần.
Một giây sau, bàn chân anh đạp thẳng vào cây lau nhà, khiến nó bật khỏi tay Duy, đập mạnh vào tường.
Cậu hoảng sợ bò nhặt lại, nhưng chưa kịp thì bàn tay Quang Anh đã túm cổ áo cậu kéo dậy.
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Mày nghĩ mày đang ở đâu?
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Em… em xin lỗi… em làm chưa xong, em không cố ý…
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Tao ghét người lười. Ghét sự cẩu thả. Ghét nhất… là cái mặt sắp khóc như con chó ướt của mày.
Duy cắn môi. Mắt đỏ hoe. Nhưng cậu cố không rơi nước mắt.
Anh nhìn cậu một giây, rồi nhếch môi cười khẩy.
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Mày hiểu không? Ở đây… không ai quan tâm mày có đau, có đói hay có chết.
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ… em hiểu…
Quang Anh buông tay. Cậu ngã khụy xuống nền đá. Vai run lên, miệng mím chặt.
Anh quay lưng bước đi, để lại một câu nói thản nhiên như đang vứt bỏ một món hàng hỏng:
NGUYỄN QUANG ANH
NGUYỄN QUANG ANH
Lần sau, khóc… thì cút
...
Đêm hôm ấy, Duy lau lại toàn bộ sàn bằng tay trần. Đầu gối rướm máu. Lưng ê ẩm. Cổ tay phồng rộp vì cọ quá mạnh.
Cậu không khóc.
Không dám khóc.
Chỉ rúc người vào góc tối, nắm chặt tay mà thầm thì trong cổ họng:
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Ráng thêm chút nữa thôi Duy à… chút nữa thôi…
Mà "chút nữa"... không ai biết là bao lâu.

Chỉ Là Công Cụ

Cậu không phải người trong nhà này. Không phải khách. Cũng chẳng phải giúp việc. Duy chỉ là một thứ… được lượm về.
Thứ mà ai cũng có thể sai khiến, quát mắng, thậm chí đánh nếu không vừa ý.
Từ ngày đặt chân vào biệt thự Nguyễn Gia, Duy làm việc không ngơi tay. Sáng lau nhà, chiều rửa xe, tối dọn bếp. Không ai dạy cậu phải làm gì – họ chỉ ra lệnh. Làm sai thì bị mắng. Làm đúng thì im lặng.
Mỗi ngày, cậu chỉ được ăn một bữa, cháo loãng hay cơm nguội, thừa lại từ bữa của người khác. Không ai cho cậu ngồi ăn cùng bàn. Cậu phải ăn trong bếp, bên cạnh thùng rác và mùi thuốc tẩy.
Có một hôm, trời nắng như thiêu.
Duy được giao rửa toàn bộ xe của Quang Anh. Năm chiếc. Từng chiếc đều phải sạch bóng. Cậu tay cầm giẻ chà từng khe bánh, mồ hôi thấm đẫm áo, lưng nóng rát.
Một tên đàn em đi ngang, nhìn thấy chai nước suối đặt cạnh chân Duy.
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Ê mày, lấy đâu ra nước uống?
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ… em xin bên bếp…
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Không hỏi ai mà dám uống?
Duy chưa kịp nói gì thì cổ đã bị nắm kéo ngược lên.
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Mày tưởng mày là ai? Được đặc cách hả? Mày chỉ là con chó lang thang, tụi tao mang về, mày có quyền gì uống đồ trong nhà này?
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
// cắn môi // Em… em xin lỗi…
Bốp!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt, khiến cậu ngã ngửa, môi rách, má đỏ bừng.
_______
Tối hôm đó, Duy bị buộc lau lại toàn bộ hành lang lầu hai vì có “dấu chân bẩn” ai đó in lên gạch men.
Cậu lau đến gần nửa đêm, vừa xong thì nghe tiếng gõ cửa phòng khách.
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Thằng nhóc kia đâu rồi?!
Một giọng đàn ông gằn lên.
Duy lật đật chạy xuống thì thấy một người đàn em của Quang Anh đang nổi điên, mặt tái mét.
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Cái đồng hồ Rolex của Nguyễn tổng đặt ở phòng khách sáng nay đâu rồi?!
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ… em không biết… sáng nay em chỉ lau sàn…
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Lau sàn? Có chạm vào bàn không?
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ… có… nhưng em không thấy đồng hồ gì hết…
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Dám lấy đồ trong nhà này?! Mày nghĩ không ai dám xử mày?
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Em không lấy! Em thề! Em… em không dám đâu!
Không ai nghe. Không ai quan tâm.
Một cái ghế bị đạp đổ. Một bàn tay túm cổ áo cậu lôi ra ngoài sân.
HOÀNG ĐỨC DUY
HOÀNG ĐỨC DUY
Em không lấy! Em thề! Là em không—
Bốp!
Má cậu nổ đom đóm.
All nhân vật nam
All nhân vật nam
Câm mồm. Mày là cái gì mà dám mở miệng cãi?!
Giọng nói đó như đâm vào tim, không phải vì đau… mà vì nó kéo Duy trở về đúng cái vị trí mà xã hội đã gán cho cậu từ lâu:
Một thằng rác rưởi, mày có tư cách gì mà đòi được tin tưởng?
______
Góc sân đêm đó ướt đẫm nước từ vòi xịt.
Duy nằm co rút, mặt sưng, môi rách, máu dính vào áo. Nhưng không dám khóc. Bởi vì cậu biết… ở đây, khóc cũng là sai.
Và trên ban công tầng hai, Quang Anh đứng im nhìn xuống.
Ánh mắt không một gợn sóng.
Cậu nằm dưới đó…
Giống hệt một món đồ hỏng mà anh ta không buồn đem vứt đi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play