[FPT-MarisBear] Short Fic
Nơi Bóng Tối Dịu Dàng#1
Trời Đêm Tháng sáu lặng lẽ như một dải lụa đen trải bất tận trên nóc thành phố.Gió lùa qua khe hở giữa những tòa nhà cũ kĩ , thổi một mùi ẩm mốc nồng nặc của mưa chưa kịp rửa trôi bụi bẩn bám đầy trên tường.Ở một góc phố khuất đèn , Quốc Huy đứng im , tay kẹp điếu thuốc đã tàn phân nửa.Ngọn lửa yếu ớt hắt sáng một phần khuôn mặt anh - gương mặt không cảm xúc , nhưng sâu trong ánh mắt anh lại chứa một điều gì đó mệt mỏi mà nôn nao
Anh đã thức suốt ba đêm liên tiếp vì chuỗi vụ án kì lạ.Bốn người đàn ông chết , cộ họng bị cắt bởi một lưỡi dao mỏng , động tác nhanh đến mức không một ai nghe thấy tiếng hét.Cảnh sát đã kiểm tra toàn bộ camera mà chẳng có bất kì hình ảnh nào.Hiện trường được dọn dẹp sạch sẽ , không dấu vân tay , không một giọt máu rơi vãi
Anh dụi tàn thuốc , ngước nhìn ánh vàng đèn hắt xuống từ chiếc biển hiệu cong vênh.Trông nó như một vì sao sắp rơi.Anh không rõ vì sao mình luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi đến đây.Có điều gì đó...Như một dự cảm mơ hồ , không chịu nói thành lời
Tiếng điện thoại vang lên trong túi áo khoác , anh bắt máy , giọng trầm xuống
Nguyễn Quốc Huy
Tôi nghe đây
Nguyễn Huy Hoàng
Anh vẫn ở đấy sao cảnh sát trưởng?
Nguyễn Huy Hoàng
Bên pháp y vừa gửi thông báo mới , có vẻ nạn nhân bị giết trong vỏn vẹn 15 giây
Nguyễn Quốc Huy
15 giây? Nhanh thật //thở dài//
Nguyễn Huy Hoàng
Chưa hết , nạn nhân bị gây mê liều thấp trước khi chết.Hung thủ là một người chuyên nghiệp
Anh không trả lời ngay.Khoảnh khắc đó , Văn Dũng chợt hiện lên trong đầu anh nhưng rồi lại thôi , cậu vốn là người sống nội tâm , dịu dàng đến mức không ai tin đôi bàn tay ấy có thể giết người-anh cũng không phải ngoại lệ
Nguyễn Huy Hoàng
Này , anh ổn không vậy?
Nguyễn Quốc Huy
À...Tôi ổn , có gì gửi thông tin qua mail cho tôi.Tôi sẽ xem sét sau
Điện thoại tắt , tiếng gió ùa tới lấp đầy khoảng trống.Anh đút tay vào túi áo , cố xua đi lí do vô lí ấy.Dũng là người anh yêu , cũng là người anh nghĩ sẽ cùng nhau đi đến cuối đời.Sao anh lại có thể nghi ngờ cậu vì bốn vụ án không manh mối?
Đêm hôm đó , anh trở về thì thấy cậu vẫn đang ngồi ở bàn ăn , tay mân mê tách trà đã nguội hẳn.Mùi hoa nhài phảng phất , dịu ngọt , trái ngược hoàn toàn với vị đắng trong lòng anh
Cậu ngẩng lên , mắt hơi đỏ
Tô Văn Dũng
Anh lại về muộn
Nguyễn Quốc Huy
Ừm...Tại anh chưa tìm được manh mối
Tô Văn Dũng
Em chờ anh cả tối đó..
Anh không đáp , chỉ im lặng rót nước , trong lòng cảm giác tội lỗi và nghi ngờ bao quanh.Anh không rõ mình đang sợ điều gì...sợ sự thật hay sợ mình không đủ dũng cảm để ôm lấy cậu?
Tô Văn Dũng
Nếu một ngày...Anh phát hiện người anh yêu làm những việc không thể tha thứ , anh sẽ làm gì? //giọng khẽ run//
Nguyễn Quốc Huy
Em hỏi vậy là sao??
Tô Văn Dũng
Không có...Tại em hay nghĩ linh tinh
Anh lại im lặng.Hiện giờ anh chỉ muốn siết chặt lấy vai cậu và hỏi tất cả.Nhưng anh sợ , sợ anh sẽ hiểu lầm cậu mà cũng sợ mình sẽ nghe thấy những điều mình sẽ không bao giờ quên
Cuối cùng , anh chỉ thở dài
Nguyễn Quốc Huy
Ngủ đi , mai anh còn họp sớm
Cậu gật nhẹ đầu , từ từ đứng dậy khỏi bàn ăn và đi vào phòng
Tiếng cửa phòng đóng lại , anh theo đó cũng đi tắm
Nửa đêm , anh nhận được tin nhắn.Đó là Nhật Hào
Phạm Nhật Hào
: Huy , em vừa mới tìm được camera từ một cửa hàng nhỏ cách hiện trường ba dãy phố.Có bóng dáng của một người đàn ông mặc áo khoác đen , em gửi ảnh cho anh
Anh nhấn mở file.Tấm ảnh mờ nhòe...Nhưng dáng người có chút quen thuộc.Bỗng anh khựng lại
Cuối cùng , khi bình minh ló lên từ khe cửa.Anh vẫn ngồi trên giường , trầm tư.Trong đầu anh không ngừng đặt câu hỏi
"Nếu cậu thật sự là người ấy...Thì liệu anh có đủ can đảm để kết thúc tất cả không?"
vân.
chắc lần này là siêng á
Nơi Bóng Tối Dịu Dàng#2
Một buổi sáng lặng lẽ trôi qua.Trong phòng làm việc , anh nhìn chằm chằm vào bốn xấp hồ sơ trước mặt , tất cả đều ghi đầy đủ thông tin của bốn nạn nhân và thời điểm tử vong.Dù đã đọc đi đọc lại chục lần nhưng anh vẫn có cảm giác bất an trong lòng
Lúc sau , Huy Hoàng bước vào , trên tay cầm tập giấy in từ camera an ninh
Nguyễn Huy Hoàng
Có thêm chứng cứ //đặt nhẹ xuống bàn anh//
Anh nhìn tấm ảnh , tay run nhẹ.Trong bức ảnh là một người con trai , vai được che phủ bởi chiếc khăn xám bạc.Ánh sáng hơi yếu nên không thể quay rõ mặt.Nhưng bóng lưng ấy rất quen thuộc , đủ để bóp nghẹt trái tim anh
Nguyễn Huy Hoàng
Cảnh sát trưởng...Cậu nghĩ sao?
Nguyễn Quốc Huy
Tôi chưa biết , có thể là trùng hợp
Huy Hoàng thở dài không tranh luận , chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện
Nguyễn Huy Hoàng
Tôi biết sẽ rất khó , nhưng nếu anh vẫn cứ tiếp tục như vậy thì hung thủ sẽ không dừng lại
Chiều muộn , anh trở về căn hộ.Cửa vừa khép lại sau lưng , không gian quen thuộc nhanh chóng bao quanh anh.Mùi trà hoa nhài , mùi xà phòng dịu nhẹ , mùi của cậu...
Cậu đang ngồi ở bàn ăn , tay cầm một cuốn sách cũ , đầu hơi cúi.Tia nắng buổi chiều chiếu nhẹ vào khuôn mặt cậu.Quả thật...khuôn mặt ấy đẹp đến nao lòng
Anh đứng yên , chăm chăm nhìn vào cậu.Cảm giác ấy...vừa bình yên vừa đau đớn , khó tả nổi
Cậu ngẩng lên , khẽ mỉm cười
Cậu gấp sách , ngón tay miết nhẹ mép bìa.Hành động trong vô thức như đang che đậy đi sự lo lắng
Nguyễn Quốc Huy
Ừm...Em có nghe gì về những vụ án gần đây không?
Cậu hơi khựng lại , nhưng rồi cũng cười gượng
Tô Văn Dũng
Em có nghe qua radio , sao vậy anh?
Nguyễn Quốc Huy
Không có gì , chỉ là đừng ra ngoài vào buổi tối...nguy hiểm lắm
Tô Văn Dũng
Nếu một ngày em làm anh thất vọng , anh sẽ ghét em chứ?
Nguyễn Quốc Huy
Mấy nay em lạ lắm , toàn hỏi anh như vậy.Bộ có chuyện gì sao?
Tô Văn Dũng
Không , em chỉ muốn biết thôi..
Nguyễn Quốc Huy
Đừng nghĩ nhiều nữa Dũng , hôm nay anh mệt nên không ăn cơm đâu //đi lên lầu//
Cậu không trả lời , đặt tay lên bìa sách , run nhẹ
Đêm đến , anh ngồi trên ghế trong phòng , ánh mắt dán lên trần nhà.Căn hộ về đêm im lặng , chỉ còn tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ.Bỗng có tiếng chân ngoài hành lang
Anh giật mình , mở cửa ra ngoài xem thử thì thấy cậu đang chuẩn bị đi đâu đó...trông rất khả nghi
Tô Văn Dũng
//Nhìn thấy anh_giật mình// Anh chưa ngủ sao?
Nguyễn Quốc Huy
Chưa ngủ được , mà đêm rồi em còn đi đâu? Về phòng ngủ đi
Cậu đứng im.Một lát sau , cậu chậm rãi đi đến và quỳ xuống trước mặt anh , giọng run run
Tô Văn Dũng
Dù em có làm gì , anh cũng không được ghét em...Được không?
Anh nhìn cậu.Khoảnh khắc ấy , trái tim anh như muốn vỡ ra thành trăm mảnh
Nhưng anh vẫn không trả lời cậu
Ngoài cửa sổ , trời lại đổ mưa.Giọt mưa lặng lẽ chạm vào tấm kính trên cửa sổ rồi lại rơi xuống - Như một lời thú tội không được nói thành lời
vân.
Màn đêm đến cùng bầu trời
vân.
Đã che lấp nắng sau màn mưa
vân.
Thôi em đành cất hết kỉ niệm đẹp
vân.
Để anh bước tiếp , em thì chưa
Nơi Bóng Tối Dịu Dàng#3
Sáng hôm ấy , như mọi ngày , anh ngồi trong phòng họp , tờ lệnh bắt giữ đặt ngay trước mặt anh.Tờ giấy trắng in chữ mực đen
Giọng chỉ huy vang lên , dứt khoát
???
Tất cả manh mối đều chỉ về một người.Quốc Huy , anh hiểu nhiệm vụ của mình chứ?
Anh giữ im lặng rất lâu , trong khoảnh khắc ấy anh chỉ muốn xé đôi tờ giấy và chạy về ôm cậu thật chặt.Nhưng lí trí của anh đã thắng..
Bước đến hành lang , trên tay anh vẫn cầm chặt tờ giấy.Anh chưa bao giờ sợ bất cứ ai , nhưng hôm đó anh lại sợ chính mình hơn tất cả
Anh đứng trước cửa căn hộ , chiếc chìa khóa trong tay
Trong đó , cậu vẫn là cậu - người luôn pha trà cho anh mỗi tối , đắp chăn cho anh mỗi đêm , mỉm cười khi anh trở về muộn mặc dù cậu chờ rất lâu
Thật sự để mà nói , anh chưa bao giờ nhìn thấy mình yếu đuối như thế này
Cuối cùng , anh mở cửa.Cánh cửa mở ra , mùi hương quen thuộc tràn ra chào đón
Cậu luôn ngồi ở bàn ăn chờ anh về , trước mặt vẫn là tách trà nóng.Cậu ngước lên nhìn anh , rất lâu
Câu nói bình thường mỗi tối chào đón anh khi anh đi làm về.Nhưng hôm nay , nó lại như lời giã biệt
Anh cởi áo khoác , treo lên giá rồi từ từ đi đến và kéo ghế ngồi đối diện cậu.Trong tay áo , tờ lệnh bắt giữ được gấp gọn
Nguyễn Quốc Huy
Dũng...Tại sao!?
Cậu nhìn anh , nở một nụ cười gượng
Nguyễn Quốc Huy
//Khựng lại// Biết gì?
Tô Văn Dũng
Biết sẽ có ngày này
Anh cố giữ bình tĩnh , lồng ngực anh như có một tảng đá đè lên
Nguyễn Quốc Huy
Là em...Đã giết họ?
Căn phòng bốc chốc trở nên lặng im.Tiếng kim giây lặng lẽ chạy qua , mỗi một giây chạy qua dài như một đời người
Tô Văn Dũng
Vì họ từng hại mẹ em.Họ nghĩ em quên rồi nhưng không...em không quên được
Nguyễn Quốc Huy
Em giết họ xong về nhà giả vờ như chưa có gì?
Tô Văn Dũng
//lắc đầu// Em không giả vờ.Mỗi tối em chờ anh về là thật , mỗi tách trà là thật , mỗi cái ôm cũng là thật
Tô Văn Dũng
Và việc em là kẻ giết người...cũng là thật //rưng rưng//
Anh đưa ray lên che mặt.Anh không muốn khóc nhưng nước mắt anh lại chảy ra qua kẽ ngón tay
Sau khi giữ được bình tĩnh , anh đứng lên , lấy ra tờ giấy trong tay áo
Tô Văn Dũng
Em sẽ không trốn
Nguyễn Quốc Huy
Em có muốn nói lời cuối không...?
Cậu im lặng rồi nhẹ nhàng đi đến , quỳ xuống và ôm ngang hông anh , òa khóc
Tô Văn Dũng
Em xin lỗi , xin lỗi vì đã bắt anh ghét em
Anh đặt tay lên đầu cậu , xoa nhẹ , giọng run run
Nguyễn Quốc Huy
Không...anh không ghét em
Cả đoạn đường cậu không nói gì , chỉ tựa đầu lên kính xe , mắt ươn ướt
Anh lái xe , bên ngoài có vẻ ổn nhưng sâu trong tim anh như đang bị cào rách
"Chỉ một đêm thôi , xin thời gian được quay lại , để anh quên rằng ngày mai ta là kẻ thù..."
"Anh sẽ lau nước mắt
Để em mỉm cười
Ta sẽ bên cạnh nhau
Để ngày sau có nhớ lại
Anh sẽ không thấy ân hận"
-Chàng Trai Bất Tử_An Vũ , Sino-
Download MangaToon APP on App Store and Google Play