[Bapnoc] Giữa Hai Tách Cà Phê
#1
Kiến Huy
Kiến Huy: Giám Đốc dự án, 27 tuổi. Bề ngoài lạnh lùng, ít nói, là người đúng giờ, tuy bề ngoài anh lạnh lùng ít nói nhưng bên trong là người hài hước, lạc quan. Anh là người sống hết mình với đam mê và rất kiên định trong chuyện tình cảm. Huy rất thích đọc sách và chụp ảnh
Lan Ngọc
Lan Ngọc: 25 tuổi, làm trợ lí marketing trong 1 công ty truyền thông. Trầm tính, kỷ luật, là người dễ rung động, bi quan, dễ bị tác động bởi lời nói, hay suy nghĩ tiêu cực. Sở thích là đọc sách và vẽ tranh
Đó là 1 ít thông tin về nhân vật chính bây giờ thì vào chuyện thôi
Hôm nay là đầu tuần công ty 2 người có 1 cuộc họp về dự án đang triển khai
Phòng họp sáng sớm. Lan Ngọc bước vào, khuôn mặt còn phảng phất vẻ mệt mỏi. Cô ngồi xuống một góc, cúi đầu mở sổ ghi chép. Một người đàn ông im lặng đặt trước mặt cô một tách cà phê
Lan Ngọc
/ ngẩng lên,ngạc nhiên/
Lan Ngọc
Tôi... cảm ơn. Nhưng...
Kiến Huy
/Giọng trầm, mắt nhìn cô một thoáng/
Kiến Huy
Cà phê đen, ít đá. Tôi đoán đúng không?
Lan Ngọc
/Hơi sững, gật nhẹ đầu/
Vậy thì tại sao anh lại biết cô uống cà phê đen ít đá?
Quay lại khoảng 1 tuần trước
Cô đang ngồi vẽ tranh và nhâm nhi tách cà phê đen ít đá
Và anh cũng đến quán cà phê để ngồi đọc sách
Thế thì sao anh lại chú ý đến cô?
Bởi vì vị trí mà cô đang ngồi chính là vị trí mà anh thường ngồi mỗi khi đến quán
Vị trí mình thường ngồi bỗng nhiên bị 1 cô gái lấy mất sao mà không ấn tượng cho được
Lúc đó khoảng 6-7h sáng.Dưới ánh nắng dịu dàng buổi sớm, cô như một bức tranh sống động khiến lòng anh chợt rung lên một nhịp lạ. Anh không biết đó là duyên phận, là trùng hợp hay chỉ đơn giản là một khoảnh khắc đẹp đến mức khiến người ta phải dừng lại để ngắm nhìn.
Từ giây phút ấy, anh đã không thể không ngoái đầu tìm cô mỗi khi bước vào quán. Dù chỉ là bóng dáng quen thuộc từ xa, dù chỉ là một cái liếc mắt lướt qua, anh vẫn cảm thấy tim mình khẽ rung động.
Anh không chắc mình đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh chắc rằng, hình ảnh ấy — cô gái ngồi ở vị trí quen thuộc, nở nụ cười rạng rỡ dưới nắng sớm — đã in đậm vào trái tim anh như một thước phim anh chẳng bao giờ muốn tua lại, bởi vì từng giây phút của nó đều quá đỗi hoàn hảo.
#2
Lan Ngọc
Sao anh biết hay vậy?
Lan Ngọc
Cũng không dễ nhìn ra điều đó
Kiến Huy
/Chậm rãi,ánh mắt không rời khỏi cô/
Kiến Huy
Người hay im lặng thường để lộ cảm xúc trong những chi tiết nhỏ
Lan Ngọc
/Ánh mắt chùng xuống trong 1 giây, rồi nhỏ giọng/
Lan Ngọc
Cảm ơn anh...vì tách cà phê
Kiến Huy
/Gật đầu, quay đi/
Kiến Huy
Uống đi cho tỉnh, buổi họp này sẽ hơi mệt
Lan Ngọc
/Gọi với theo khi anh đã quay lưng đi/
Lan Ngọc
Nếu tôi thích vị này...thì hôm sau cũng được chứ?
Kiến Huy
/Dừng lại nữa bước, không quay đầu,chỉ để lại 1 câu/
Kiến Huy
Nếu cô vẫn thấy mệt nó sẽ ở đó
Phòng họp – 9 giờ sáng. Ánh sáng trắng dịu rọi xuống bàn dài. Từng người đang lật tài liệu, mở laptop. Lan Ngọc ngồi ở gần cuối bàn, phía bên kia là Kiến Huy
Nv phụ
Chúng ta bắt đầu dự án mới trong quý này. Tôi muốn mỗi phòng ban đưa ra định hướng sơ bộ trong vòng một tuần.
Mọi người chăm chú nghe. Lan Ngọc cúi đầu ghi chép, nhưng ánh mắt cô đôi lúc vẫn lướt về phía Kiến Huy. Anh đang lắng nghe, tay gõ nhịp nhẹ lên bìa tập tài liệu. Bình thản. Tập trung.
Bên bộ phận kỹ thuật – Kiến Huy, anh có gì muốn bổ sung?
Kiến Huy
/Gật đầu, đứng dậy chậm rãi/
Kiến Huy
Dự án lần này liên quan đến tính kết nối giữa hệ thống cũ và mới. Tôi đề xuất triển khai theo mô hình phân lớp để dễ kiểm soát lỗi và tối ưu hóa thời gian bảo trì.
Anh nói gọn gàng, súc tích. Không nhiều từ dư thừa, nhưng mọi chi tiết đều chắc chắn.
Nv phụ
“Tốt. Lan Ngọc cô là người mới, nhưng sẽ phối hợp trực tiếp với Kiến Huy trong phần phân tích dữ liệu. Có vấn đề gì không?”
Lan Ngọc
/Giật mình nhẹ, nhưng rồi gật đầu/
Lan Ngọc
Dạ không. Tôi sẽ cố gắng theo kịp tiến độ.
Cô quay sang nhìn Kiến Huy. Anh cũng nhìn lại, ánh mắt không phán xét, chỉ có sự điềm tĩnh đầy tin tưởng.
Kiến Huy
Nếu có gì khó khăn, cứ hỏi tôi
Câu nói bình thường, nhưng sao lòng cô nghe như có chút… dịu dàng.
#3
Phòng họp sau buổi họp – buổi trưa. Căn phòng đã vắng người. Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng, lặng lẽ rọi lên bàn. Lan Ngọc vẫn ngồi lại, chăm chú lật tài liệu. Kiến Huy bước vào, tay cầm một tập hồ sơ dày.
Kiến Huy
/Đặt tài liệu xuống bàn, giọng đều và trầm/
Kiến Huy
Phần dữ liệu cô cần phân tích nằm ở đây. Một số bảng lỗi, tôi sẽ gửi bản chỉnh lại trong chiều nay.
Lan Ngọc
/Gật đầu nhẹ, lật xem vài trang, khẽ nhíu mày/
Lan Ngọc
Khá phức tạp… Tôi sợ không xử lý kịp tiến độ.
Kiến Huy
/Ngồi xuống đối diện, tựa nhẹ vào ghế/
Kiến Huy
Đừng lo. Chúng ta chia nhỏ từng phần. Mỗi ngày giải quyết một ít là được.
Lan Ngọc
/Ngẩng lên, giọng bối rối nhưng chân thật/
Lan Ngọc
Thật ra... tôi thấy mình vẫn còn quá mới. Cứ như chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ bị đánh giá.
Kiến Huy
/Ánh mắt trầm lại, giọng dịu hẳn/
Kiến Huy
Cô không cần phải hoàn hảo ngay từ đầu. Quan trọng là đừng bỏ cuộc.
Lan Ngọc nhìn anh, như muốn tìm một tia chắc chắn trong câu nói. Và cô đã thấy — trong ánh mắt anh, sự vững vàng thật sự.
Lan Ngọc
/khẽ cười, nhưng có chút ngập ngừng/
Lan Ngọc
Vậy… nếu tôi làm phiền anh hoài thì sao?
Kiến Huy
/khẽ nhướn mày, đáp không do dự/
Kiến Huy
Chỉ cần cô chịu hỏi, tôi sẽ trả lời. Tôi ở đây… không chỉ để làm việc.
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh ngoài cửa như biến mất. Cả căn phòng chỉ còn tiếng gõ nhịp khe khẽ của bút, và một điều gì đó đang lớn dần trong lòng Lan Ngọc.
Lan Ngọc
/cụp mắt xuống, mỉm cười rất khẽ/
Lan Ngọc
…Vậy thì, anh đừng biến mất giữa chừng nhé.
Kiến Huy
/cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn bình thường/
Kiến Huy
Tôi chưa từng có ý định rời đi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play