Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu Bởi Tôi
Chương 1
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Gằn giọng/ Rốt cuộc là bây giờ con đang muốn cái gì đây Triệu Nguyệt Cát?
Triệu Nguyệt Cát
/Ấm ức/ Mẹ à con muốn được sống một cuộc sống theo ý mình, muốn thực hiện ước mơ của mình và con càng không muốn sống theo sự sắp đặt của mẹ.. con..
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Tát cô/ Không
Triệu Nguyệt Cát
/Ôm gò má/ Mẹ..
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Phủi tay/ Con có nhớ lúc ở cô nhi viện ta đã nói những gì với con không?
Triệu Nguyệt Cát
/Rơi nước mắt/ *Mẹ..*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Lạnh lùng/ Vậy thì để ta nói cho con biết, ta đem con về đây nuôi chỉ có một việc duy nhất đó là nghe lời, vậy bây giờ con đã nghe lời ta chưa?
Triệu Nguyệt Cát
/Khóc nấc/ Nhưng mà mẹ ơi.. những gì trước đây con đã nghe và làm theo ý mẹ rồi vậy mẹ không thể để cho con một lần sống theo ý mình sao mẹ?
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhíu mày/ Con nghĩ câu trả lời sẽ là gì?
Xung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ có duy nhất tiếng khóc nấc của cô được vang lên. Cho dù có tức giận đến cỡ nào thì mẹ cô vẫn giữ nguyên phong thái của bậc thượng lưu, niềm nở ngồi xuống sofa vắt chéo chân uống trà.
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Cười lạnh/ Người đâu, mau mang con bé ra sân quỳ gối để sám hối lỗi lầm của mình
Thanh Phương - Dì QG
/Đỡ cô lên/ Tiểu thư, chúng ta ra ngoài thôi
Triệu Nguyệt Cát
/Lật đật đi/ *Mình không phục*
Thanh Phương - Dì QG
/Đỡ lấy cô/ Tiểu thư, được rồi
Triệu Nguyệt Cát
/Quỳ xuống/ Cảm ơn dì
Thanh Phương - Dì QG
/Bóp vai cô/ Cô từ từ thôi, ráng chịu một chút khi nào phu nhân nguôi giận sẽ tha lỗi cho cô, sau này đừng mạn phép cãi lời bà ấy nữa
Triệu Nguyệt Cát
/Gật đầu/ Vâng, con biết rồi thưa dì, dì cũng mau vào trong làm việc đi
Thanh Phương - Dì QG
/Đứng lên/ Được rồi, cô ráng chịu một chút nhé, sẽ được vào nhà nhanh thôi
Người Hầu
/Nhìn cô/ *Tội nghiệp tiểu thư quá*
Thanh Phương - Dì QG
/Nhìn cô/ *Trời nắng thế này mà quỳ ở đây sẽ kiệt sức mất*
Triệu Nguyệt Cát
/Rơi nước mắt/ *Tại sao mình luôn phải chịu những hình phạt như này chứ*
Dù cho người làm xung quanh có đồng cảm, yêu thương cô đến mấy nhưng sống với thân phận cổ bé thấp họng thì giúp cô là điều không thể.
Dì quản gia đồng thời cũng là vú nuôi của cô từ nhỏ, không khỏi lo lắng cho cô mà cứ đi đi lại lại trong nhà.
Thanh Phương - Dì QG
/Khẽ nói/ Phu nhân, tiểu thư đã quỳ ngoài nắng suốt 4 tiếng đồng hồ rồi, người định sẽ để cô ấy quỳ đến bao giờ?
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhíu mày/ Ai bảo nó dám cãi lời?
Thanh Phương - Dì QG
/Hạ mình/ Tôi nghĩ là tiểu thư cũng đã biết lỗi của mình rồi, hay là phu nhân tha cho cô ấy
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Mặt lạnh/ Đứa con nuôi này, ta muốn nó phải khắc cốt ghi tâm mà nghe lời ta
Năm nay cô 12 tuổi. Cô được nhận nuôi năm 5 tuổi, kể từ lúc đặt chân vào nhà Trương gia cô luôn có được một cuộc sống cao sang quyền quý, vật chất không xuể thậm chí đến việc nhỏ nhặt nhất cũng có người phục vụ nhưng đổi lại cô phải biết nghe lời và làm theo những gì mà người nhà Trương gia nói.
Từ dáng đi, lời nói đến cử chỉ một tay cô đều được Uyển Ninh - mẹ nuôi của cô chỉ bảo và theo dõi. Nếu nghe lời thì rất được cưng chiều, còn nếu cãi lời thì phải nhận những hình phạt đến mức đáng sợ. Và đây cũng là lần đầu tiên cô dám lên tiếng cãi lời mẹ nuôi.
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhâm nhi trà/ Ban đầu mới về thì rất sành sỏi nghe lời vậy mà bây giờ ăn trúng gan hùm gân cổ cãi lại
Thanh Phương - Dì QG
Tôi nghĩ là tiểu thư cũng chỉ lỡ lời chứ không có cố ý, chứ đó giờ tôi thấy cô ấy chỉ chăm chăm nghe lời phu nhân mà
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Đặt trà xuống/ Ta không cần biết nó cố ý hay cố tình, chỉ cần phản kháng thì phải chịu lấy hình phạt thoả đáng
Thanh Phương - Dì QG
/Gật nhẹ đầu/ *Thật là hết cách mà*
Phía bên ngoài trời bây giờ là 12 giờ trưa, ánh nắng 40° liên tục dội lên đầu cô. Từng nấc da thịt như bị bỏng rát cháy lên nhưng cô vẫn nhẫn nhịn mà quỳ không than thở.
Triệu Nguyệt Cát
/Ôm trán/ *Mình hoa mắt quá, phải quỳ đến bao giờ đây*
Thanh Phương - Dì QG
/Nhìn phía cô/ *Có vẻ như con bé đang dần mất sức*
Người Hầu
/Khẽ nói/ Dì Phương, con có thể đưa một chút đồ uống ra cho tiểu thư không?
Thanh Phương - Dì QG
/Khẽ lắc đầu/ Phu nhân vẫn chưa nguôi giận, tốt nhất là đừng động đến chuyện của bà ấy
Người Hầu
/Nhìn cô/ Nhưng mà tiểu thư quỳ lâu lắm rồi cứ càng như vậy thì cô ấy lại ngất xỉu mất
Thanh Phương - Dì QG
/Bấu tay lo lắng/ Biết là rất thương tiểu thư nhưng đây là chuyện của Trương gia, thân phận đầy tớ như chúng ta không nên xen vào kẻo lại rước hoạ
Người Hầu
/Gật nhẹ đầu/ Vâng ạ
Bỗng bên ngoài sân có tiếng phanh của xe. Chiếc xe đen huyền bí được đậu vào trong, cánh cửa được người hầu mở ra. Trên xe có một người thanh niên gương mặt điển trai, đôi mắt phượng khẽ nheo, dáng người cao ráo khôi ngô bước xuống.
Ngũ quan được thường hưởng từ nét đẹp của Đinh Uyển Ninh, dù chỉ mới 17 tuổi nhưng phong thái lạnh lùng, cao ngạo đến ngút trời. Không ai khác, đó chính là anh trai của cô - Trương Thiệu Huy.
Trương Thiệu Huy - Na9
/Tiến lại gần/ Đứng dậy
Triệu Nguyệt Cát
/Ngước lên/ Nhưng mẹ chưa cho phép em
Trương Thiệu Huy - Na9
/Lạnh lùng/ Quản gia
Thanh Phương - Dì QG
/Đỡ cô lên/ Tiểu thư mau nghe lời thiếu gia
Triệu Nguyệt Cát
/Đứng lên/ Vâng
Trương Thiệu Huy - Na9
/Nhíu mày/ Nên biết nghe lời từ đầu sẽ tốt hơn
Triệu Nguyệt Cát
/Cúi mặt/ Em biết rồi, anh trai
Trương Thiệu Huy - Na9
/Rời đi/
Triệu Nguyệt Cát
/Loạng choạng/ *Mình..*
Thanh Phương - Dì QG
/Hốt hoảng/ Tiểu thư, cô sao vậy, tiểu thư..
Ngay khi anh vừa rời đi, cô đánh mắt nhìn về phía anh thì choáng váng ngất xỉu trên tay dì quản gia. Sau khi tỉnh lại thì đã rơi vào buổi sáng của ngày hôm sau.
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhâm nhi trà/ Nguyệt Cát sao rồi?
Thanh Phương - Dì QG
/Lắc nhẹ đầu/ Tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại thưa phu nhân
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Đánh mắt/ Bất tỉnh lâu đến thế à?
Thanh Phương - Dì QG
/Gật nhẹ đầu/ Chắc có lẽ là do nhiệt độ trưa hôm qua quá cao nên tiểu thư phát sốt ạ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Thở dài/ Phiền hà
Triệu Nguyệt Cát
/Ngồi dậy/ *Người mình mỏi quá*
Thanh Phương - Dì QG
/Đi vào/ Tiểu thư, cô tỉnh rồi
Triệu Nguyệt Cát
/Xoa thái dương/ Dì Phương, con đã bất tỉnh sao?
Thanh Phương - Dì QG
/Gật đầu/ Phải rồi, cô bất tỉnh được gần một ngày rồi
Triệu Nguyệt Cát
/Hoang mang/ Hả? Dì nói con bất tỉnh một ngày rồi sao?
Thanh Phương - Dì QG
/Đứng lên/ Ừm, tiểu thư tỉnh rồi thì ngồi đây đợi chút, tôi đi lấy cháo cho cô ăn
Triệu Nguyệt Cát
/Xem điện thoại/ Quả thật là đã qua sáng hôm sau, sao mình lại bất tỉnh lâu như thế chứ.. liệu mẹ có mắng mình nữa không đây?
Thanh Phương - Dì QG
/Đặt cháo xuống/ Tiểu thư ăn chút cháo đi rồi uống thuốc
Triệu Nguyệt Cát
*A phải rồi, anh trai..*
Triệu Nguyệt Cát
Dì cho con hỏi anh trai có đang ở nhà không ạ?
Thanh Phương - Dì QG
Chẳng phải tiểu thư cũng biết là thiếu gia đã cất cánh đi du học từ tối qua rồi sao?
Triệu Nguyệt Cát
/Bất ngờ/ Dì nói sao cơ? Anh trai.. đi du học sao?
Thanh Phương - Dì QG
/Gật đầu/ Phải rồi, tôi nghe nói là đi Mỹ
Triệu Nguyệt Cát
*Sao.. sao có thể*
Thanh Phương - Dì QG
/Nhìn cô/ Tiểu thư thật sự không biết chuyện này sao?
Triệu Nguyệt Cát
/Cúi mặt/ Không.. không ạ
Đã suy sụp lại còn suy sụp hơn vì cô coi anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất trong nhà của cô nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.
Chương 2
Thoáng chốc 10 năm trôi qua, mới đó mà cô đã 22 tuổi vừa mới tốt nghiệp ra trường, được đưa về làm cho tập đoàn Trương thị của Trương gia.
Sau những ngày anh đi du học, cô luôn nhẫn nhịn và sống trong sự áp đặt của mẹ. Là tiểu thư của Trương gia nhưng chỉ giữ với chức vị là luật sư thực tập nên cô luôn bị các đồng nghiệp chì chiết và ức hiếp.
Triệu Nguyệt Cát
/Xem điện thoại/ *Là mẹ gọi*
Triệu Nguyệt Cát
📞 Con nghe thưa mẹ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
📞 Hôm nay con tan làm sớm, sẽ có người đến đón con sớm
Triệu Nguyệt Cát
📞 Dạ nhưng có chuyện gì vậy mẹ?
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
📞 Hôm nay là ngày anh trai con về nước
Triệu Nguyệt Cát
📞 /Chậm rãi nói/ Mẹ nói.. anh trai về nước sao?
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
📞 Ừm, chuẩn bị nhanh đi
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
📞 Ngoan lắm
Triệu Nguyệt Cát
/Ôm điện thoại/ *Là anh trai.. anh trai về nhà*
Triệu Nguyệt Cát
/Mừng rỡ/ *Đã 10 năm không gặp rồi, ít nhất hồi đó anh đã luôn làm cho mình vui và che chở cho mình*
Không chần chừ gì thêm nữa, ngay lập tức cô thu dọn đồ và xách túi xuống sảnh chờ người tới đón.
Triệu Nguyệt Cát
/Háo hức/ *Không biết lâu như thế rồi anh ấy sẽ trông như thế nào nhỉ*
Dương Minh Viễn - Trợ lý
/Cúi chào/ Chào tiểu thư, tôi được phu nhân điều đến để đưa cô về
Triệu Nguyệt Cát
/Nhìn chằm chằm/ Anh là..?
Dương Minh Viễn - Trợ lý
/Mỉm cười/ À, tiểu thư cứ gọi tôi là Minh Viễn, tôi là trợ lý của Trương thiếu gia từ bên Mỹ về đây
Triệu Nguyệt Cát
/Gật nhẹ đầu/ À ừm
Dương Minh Viễn - Trợ lý
/Mở cửa xe/ Tiểu thư mau lên xe đi
Triệu Nguyệt Cát
/Lên xe/ Cảm ơn anh
Về đến nhà, dù có háo hức gặp anh đến mức nào thì cô vẫn phải giữ phong thái điềm đạm không quá phô trương, lưng phải giữ thẳng không được gù đầu mà đi vào nhà.
Triệu Nguyệt Cát
/Đi vào/ Thưa mẹ, con đã về
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Vươn tay/ Con ngồi xuống đây đi
Triệu Nguyệt Cát
/Ngồi xuống/ Dạ mẹ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Mỉm cười/ Hôm nay là ngày anh con trở về cho nên con phải nghe lời và hầu hạ làm cho anh con vui có biết không?
Triệu Nguyệt Cát
/Gật nhẹ đầu/ Dạ mẹ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Vuốt tóc cô/ Vốn dĩ ta định để cho người làm trong nhà chăm sóc nó nhưng nhìn ai ta cũng không an tâm mới giao cho con, con là một tay ta giáo dưỡng nên rất hợp ý ta
Triệu Nguyệt Cát
/Mỉm cười/ Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con ạ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Gật đầu hài lòng/ Con mau lên phòng thay quần áo đi, anh con sắp về nhà rồi
Triệu Nguyệt Cát
/Đi lên lầu/ *Phù*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhìn theo cô/ Nguyệt Cát là một đứa con gái ngoan, bà xem tôi nuôi dưỡng nó có tốt không?
Thanh Phương - Dì QG
/Cười gượng/ Dạ vâng ạ, rất tốt ạ
Thanh Phương - Dì QG
*Thật đáng thương cho con bé, sống mà không được làm theo ý mình không khác gì là đang ở tù*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhâm nhi trà/ Nhanh vào trong chuẩn bị đi, thiếu gia sẽ về sớm thôi
Thanh Phương - Dì QG
/Cúi người/ Vâng ạ
Cô vừa lên tới đã vội đóng sầm cửa phòng lại, mệt mỏi tựa lưng vào tường trượt ngồi xuống, thở nặng nề.
Triệu Nguyệt Cát
/Ôm gối/ *Sao mọi trách nhiệm cứ phải là mình gánh, từ lâu mình đã không thể phản kháng gì nữa rồi*
Vì sợ bị mắng nên cô không dám ngồi lâu, nhanh chóng thay ra bộ đồ và lọ nước hoa đã được chuẩn bị sẵn trên giường.
Triệu Nguyệt Cát
/Soi gương/ *Trông mình khác gì một đứa giúp việc đâu chứ*
Triệu Nguyệt Cát
/Xịt nước hoa/ *Mùi này cũng thật khó chịu nhưng lại phải cố tỏ ra là thích nó vì mẹ rất thích sao*
Triệu Nguyệt Cát
/Tiến lại gần/ Con chuẩn bị xong rồi ạ
Thanh Phương - Dì QG
/Nhìn cô/ *Sao con bé lại trong bộ dạng này*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Gật đầu hài lòng/ Con mặc bộ này trông cũng rất hợp đấy chứ, nào mau ra cửa đứng chờ anh đi
Triệu Nguyệt Cát
*Rất hợp? Ý mẹ là mình cũng phù hợp để hầu hạ anh trai sao*
Triệu Nguyệt Cát
/Miễn cưỡng/ Vâng ạ
Thanh Phương - Dì QG
/Nhìn cô/ *Gió thổi mạnh như vậy mà mặc ngắn như này chắc chắn sẽ rất lạnh*
Người Hầu
/Nói nhỏ/ Dì Phương, sao hôm nay tiểu thư ăn mặc lạ quá vậy?
Thanh Phương - Dì QG
/Lắc nhẹ đầu/ Dì cũng không biết nữa, chắc lại bị phu nhân ép
Người Hầu
/Thở dài/ Haiz, trông không đẹp chút nào cả
Đã đứng rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy anh về, bộ váy ngắn làm cô rất lạnh mà run lập cập. Bên ngoài có tiếng xe vang lên, cô mừng rỡ vì sắp được sưởi ấm mà la to.
Triệu Nguyệt Cát
/Mừng rỡ hét/ Anh trai đã về
Thanh Phương - Dì QG
/Ngóng nhìn/ Thiếu gia về rồi, mau vô trong chuẩn bị đi
Trên chiếc xe đáng giá hàng chục tỷ, có người đàn ông bước xuống. Ánh nắng chiều xen qua từng kẽ tóc, chân mày rậm, ngũ quan gương mặt đẹp như tạc tượng, đôi mắt phượng chớp chậm, tay thon dài chỉnh lại cà vạt bước thẳng vào nhà.
Triệu Nguyệt Cát
/Choáng ngợp/ *Anh.. anh trai*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Kêu to/ Con còn đứng ngây ra đó làm gì?
Triệu Nguyệt Cát
/Hoàn hồn/ À, vâng
Trương Thiệu Huy - Na9
/Giọng trầm/ Mẹ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Vui mừng ôm anh/ Chào mừng con trai trở về nhà
Trương Thiệu Huy - Na9
/Ngồi xuống sofa/ *Đúng là vẫn chẳng có gì thay đổi*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Ngồi xuống sofa/ Con đi đường có mệt không?
Trương Thiệu Huy - Na9
/Lắc nhẹ đầu/ Không mẹ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Đánh mắt/ Nguyệt Cát
Triệu Nguyệt Cát
/Đưa tách trà/ Mời anh uống trà ạ
Tay anh nhận tách trà nhưng mắt lại đánh nhìn cô một lượt.
Trương Thiệu Huy - Na9
/Cười nhạt/ Sở thích của mẹ đúng là vẫn không thay đổi nhỉ?
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Tròn mắt/ Ý con là gì?
Trương Thiệu Huy - Na9
/Nhâm nhi trà/ Vẫn luôn thích đào tạo ra những con búp bê biết nghe lời
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhíu mày/ Thiệu Huy, con vừa mới về mà đã muốn chọc tức mẹ?
Trương Thiệu Huy - Na9
/Cười khẩy bỏ đi/ Con không hề
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhìn cô/ Còn không mau đi theo hầu hai anh đi, còn đợi nhắc sao?
Triệu Nguyệt Cát
/Vác chân chạy đi/ Con đi ngay
Chương 3
Triệu Nguyệt Cát
/Lấy hơi/ *Phù.. ổn thôi*
Triệu Nguyệt Cát
/Gõ cửa/ Anh trai.. mẹ kêu em lên đây
Trương Thiệu Huy - Na9
/Liếc ra cửa/ *Phiền phức*
Triệu Nguyệt Cát
*Anh ấy không nghe thấy sao*
Triệu Nguyệt Cát
/Gõ tiếp/ Mẹ kêu em lên để phục vụ cho anh, xin anh hãy mở cửa cho em vào
Trương Thiệu Huy - Na9
/Mở cửa/ Suốt ngày cứ mẹ bảo mẹ bảo, bộ cô không thấy mệt à?
Triệu Nguyệt Cát
/Cúi mặt/ Em..
Trương Thiệu Huy - Na9
/Chán ghét/ Chỉ giỏi gây phiền phức
Triệu Nguyệt Cát
/Bấu tay/ *Mình cũng đâu có muốn đâu.. chỉ là do hoàn cảnh thôi mà*
Trương Thiệu Huy - Na9
/Cáu gắt/ Còn đứng ngây ra đó, mau vào đây phục vụ cho tôi
Triệu Nguyệt Cát
/Đóng cửa/ Vâng
Trương Thiệu Huy - Na9
/Dang tay/ Cởi áo ra cho tôi
Triệu Nguyệt Cát
*Mấy việc này mình cũng phải làm sao*
Trương Thiệu Huy - Na9
/Ngẩng đầu/ Nhanh đi đừng có quằn
Triệu Nguyệt Cát
/Run rẩy cởi cúc/ *Cao quá*
Vì anh cao hơn cô hơn một cái đầu, muốn cởi cúc trên cùng thì phải kiễng chân lên nên mới hụt đà ngã nhào vào lòng anh.
Triệu Nguyệt Cát
/Hụt chân/ Á..
Trương Thiệu Huy - Na9
/Đẩy cô ra/ Làm trò gì vậy?
Triệu Nguyệt Cát
/Lúng túng/ Em.. em xin lỗi.. chân em bị hụt
Trương Thiệu Huy - Na9
/Tức giận/ Không làm được thì mau cút ra ngoài
Triệu Nguyệt Cát
/Run bần bật/ Anh đừng tức giận, em làm được ạ
Trương Thiệu Huy - Na9
/Dang tay/ Làm được thì nhanh đi
Triệu Nguyệt Cát
/Cởi cúc áo/ *Mình muốn làm thật nhanh để chạy về phòng*
Trương Thiệu Huy - Na9
/Ngán ngẩm/ *Biết thế đã không về nhà*
Triệu Nguyệt Cát
/Kéo khoá quần/ *Điều này..*
Trương Thiệu Huy - Na9
/Chặn tay cô/ Muốn làm gì?
Triệu Nguyệt Cát
/Ngẩng đầu lên/ Em chỉ..
Trương Thiệu Huy - Na9
/Vung chân đá cô/ Tôi không nói cô cởi quần cho tôi, mau cút ra ngoài đi
Triệu Nguyệt Cát
/Bật ngửa/ Em.. em xin lỗi
Trương Thiệu Huy - Na9
/Quát/ Cút mau
Triệu Nguyệt Cát
/Đứng lên/ *Mừng quá.. mình có thể thoát khỏi đây*
Trương Thiệu Huy - Na9
/Nhìn cô/ Đúng là chẳng khác gì mấy con cờ bị người khác điều khiển, nhàm chán
Tắm xong, anh quấn khăn bước ra, chiếc khăn chỉ quấn ngang bụng làm lộ 6 múi săn chắc. Mái tóc rũ rượi, từng giọt nước lã tã rơi xuống nền vừa nhìn thấy người trước mặt giật mình ngã ngửa.
Trương Thiệu Huy - Na9
/Giật mình/ Không phải tôi đã đá cô ra khỏi đây rồi sao?
Triệu Nguyệt Cát
/Cúi mặt/ Em.. em không biết là anh vừa mới tắm xong
Trương Thiệu Huy - Na9
/Quát/ Cút nhanh
Triệu Nguyệt Cát
/Bấu tay/ Xin lỗi, do mẹ bảo em phải phục vụ cho anh
Trương Thiệu Huy - Na9
/Khó chịu/ Suốt ngày mẹ bảo, làm người mà không có chính kiến cho riêng mình sao?
Triệu Nguyệt Cát
/Cắn môi/ Mẹ bảo em phải nghe lời mẹ
Trương Thiệu Huy - Na9
/Tức giận/ Mẹ bảo cô chết đi thì cô có chết không? Cô mà còn ở đây tôi sẽ nói mẹ đuổi cô đi, để xem lúc đó cô còn nghe lời nữa không?
Triệu Nguyệt Cát
/Giọng run/ Xin lỗi
Trương Thiệu Huy - Na9
/Ném gối cô/ Ngoài mấy câu đó ra thì người như cô còn biết được gì nữa không?
Triệu Nguyệt Cát
/Mím môi/ Em..
Cô biết chứ nhưng cô chỉ là một đứa con nuôi không có quyền lên tiếng, cô phải làm những gì để có thể trả ơn mẹ nuôi? Nếu làm trái ý cô sẽ mất tất cả, điều này ngay chính bản thân cô còn không tự chủ được thì biết giải bày với ai đây?
Trương Thiệu Huy - Na9
/Ngồi xuống giường/ Đi ra ngoài
Triệu Nguyệt Cát
/Đi ra ngoài/ Vâng
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Tiến lại gần/ Nguyệt Cát
Triệu Nguyệt Cát
/Ngẩng đầu/ Mẹ..
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Tát cô/ Vô dụng
Triệu Nguyệt Cát
/Ôm gò má/ Mẹ.. sao mẹ đánh con?
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Tức giận/ Mẹ đã dặn con những gì? Phải phục vụ anh trai cho tốt, chuyện đơn giản như vậy mà con cũng không làm được sao?
Triệu Nguyệt Cát
/Quỳ xuống khóc/ Con xin lỗi mẹ, là do con không chu đáo
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhíu mày/ Nếu đã biết như vậy thì cứ quỳ ở đây sám hối đi, đừng trách mẹ không nhắc nhở con, nếu còn tiếp tục làm anh trai không vui thì hậu quả con biết rồi đó
Triệu Nguyệt Cát
/Bật khóc/ *Năm tháng sau này.. mình phải làm sao đây*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Bỏ đi/ *Thật vô dụng*
Trương Thiệu Huy - Na9
/Vuốt mặt/ *Mình ghét người cứ sống cam chịu, sẽ không bao giờ giúp cô ta*
Cứ thế cô quỳ trước cửa phòng anh đến sáng, sau khi vệ sinh cá nhân xong anh thay một bộ âu phục bước ra.
Trương Thiệu Huy - Na9
/Quát/ Cô vẫn còn quỳ? Giỏi chịu đựng nhỉ? Mẹ tôi quả thật rất giỏi nuôi được một con chó biết nghe lời đấy
Triệu Nguyệt Cát
/Im lặng/ *Phù*
Trương Thiệu Huy - Na9
/Kêu to/ Quản gia
Thanh Phương - Dì QG
/Chạy lại/ Trương thiếu gia cho gọi tôi?
Trương Thiệu Huy - Na9
/Đá ngã cô/ Bà mau đem con chó của mẹ tôi cút ra khỏi mắt tôi ngay
Thanh Phương - Dì QG
/Luống cuống/ Dạ.. dạ..
Trương Thiệu Huy - Na9
/Tức tưởi bỏ đi/ Ngứa mắt
Thanh Phương - Dì QG
/Đỡ cô dậy/ Tiểu thư, đi thôi
Triệu Nguyệt Cát
/Nhìn dì/ Dì..
Thanh Phương - Dì QG
/Gật nhẹ đầu/ Ta hiểu
Triệu Nguyệt Cát
/Gật nhẹ đầu/ Cảm ơn dì
Thanh Phương - Dì QG
/Đỡ cô lên/ Nào, từ từ thôi
Triệu Nguyệt Cát
/Khập khiễng/ Chân con tê quá
Trương Thiệu Huy - Na9
/Quát lên/ Nguyệt Cát, 5 phút nữa mà không xuống nhà hầu tôi ăn sáng thì mau dọn đồ cút đi là vừa
Triệu Nguyệt Cát
/Mím môi/ Hức..
Thanh Phương - Dì QG
/Vỗ vai cô/ Thôi được rồi, không sao cả
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Đặt xuống/ Con uống ly sữa này đi
Trương Thiệu Huy - Na9
/Nhận lấy/ Cảm ơn mẹ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Ngồi xuống/ Tối qua con ngủ được không?
Trương Thiệu Huy - Na9
/Cau có/ Cũng được nhưng con không cần phải có chó giữ cửa
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Thở dài/ Con không nên nói như thế, Nguyệt Cát con bé là em gái của con
Trương Thiệu Huy - Na9
/Cười khẩy/ Em gái? Mẹ thấy cô ta không khác gì là một con rối à?
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Gằn giọng/ Thiệu Huy
Triệu Nguyệt Cát
/Tiến lại gần/ Mẹ.. anh..
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Tát cô/ Thứ vô dụng
Triệu Nguyệt Cát
/Ôm gò má/ Mẹ..
Trương Thiệu Huy - Na9
/Cười nhạt/ Mẹ biết cô ta vô vụng vậy còn kêu phục vụ cho con làm cái gì?
Triệu Nguyệt Cát
/Nhìn anh/ *Muốn tốt hay cố ý châm chọc*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Lạnh lùng/ Nếu như vậy thì mẹ phải càng cho nó hầu hạ con, không tốt thì phải làm cho tốt để không làm phí công sức mà mẹ dưỡng dạy, phải không Nguyệt Cát?
Triệu Nguyệt Cát
/Miễn cưỡng/ Xin lỗi mẹ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Gật đầu/ Còn không mau ngồi xuống ăn?
Triệu Nguyệt Cát
/Ngồi xuống/ Vâng
Trương Thiệu Huy - Na9
/Lắc đầu/ Chịu
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhìn sang anh/ Thiệu Huy, tối nay mẹ có tổ chức một bữa tiệc mừng con trở về nước, con mang theo Nguyệt Cát đi sẵn cho nó mở mang tầm mắt luôn
Trương Thiệu Huy - Na9
/Vẫn ăn/ Tuỳ mẹ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhìn sang cô/ Nguyệt Cát đi theo anh phải biết nghe lời anh nhớ chưa?
Triệu Nguyệt Cát
/Gật nhẹ đầu/ Vâng ạ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Mỉm cười/ Tốt lắm
Triệu Nguyệt Cát
/Đứng lên/ Con ăn xong rồi, xin phép mẹ con đi làm
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Gằn giọng/ Ta đã xin cho con nghỉ làm rồi
Triệu Nguyệt Cát
/Ngạc nhiên/ Mẹ nói vậy là sao?
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Thản nhiên/ Còn sao, anh trai mới về còn chưa quen hoàn toàn phận làm em gái như con phải đi theo chăm sóc cho anh
Triệu Nguyệt Cát
Nhưng mà con..
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
Đừng có quên con là do chính ta nhặt từ cô nhi viện
Triệu Nguyệt Cát
/Bấu tay/ *Cũng phải rồi*
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Nhếch mày/ Còn có ý kiến gì sao?
Triệu Nguyệt Cát
/Lắc đầu/ Dạ không ạ
Đinh Uyển Ninh - Mẹ na9
/Gật đầu/ Vậy thì tốt
Download MangaToon APP on App Store and Google Play