Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ KNY ] Hoa Nở Trong Bóng Tối ~~

Chap 0 – Bông hoa cuối cùng

“Có những thứ, dù không còn tồn tại… vẫn sống mãi trong trí nhớ.
Như tiếng cười của chị. Như khu vườn ngày ấy. Như… cái tên của tôi.”
Tôi là Kochou Kiyoka.
Người ta hay gọi tôi là “em út nhà Kochou” – một danh xưng dễ thương như thể nó mang lại điều gì đó ấm áp.
Nhưng thật ra… tôi không còn nhớ rõ mình đã ngừng là “em út” từ khi nào.
Có lẽ là cái đêm trời đỏ như máu, có lẽ là khi tiếng cười trong nhà biến mất, hoặc… sớm hơn.
Tôi từng sống trong một khu vườn đầy bướm.
Chị cả Kanae lúc nào cũng cười dịu dàng, tay vuốt tóc tôi, mắt nhìn trời.
Chị hai Shinobu pha thuốc với vẻ mặt cau có, nhưng luôn để dành cho tôi phần bánh ngọt nhất.
Tôi – lúc đó – chỉ cần chạy theo hai chị là thấy đủ.
Tôi không biết mình đã thay đổi từ khi nào.
Có thể là khi chị cả ngã xuống. vết đỏ loang trên áo…. haori màu tím nhạt.
Tôi ôm lấy thân thể chị, nhưng đôi tay nhỏ quá, chẳng giữ lại được gì.
Rồi chị hai buông kiếm, bỏ lại tôi cùng những khoảng trống không tên.
Tôi cười. Nhẹ như gió.
Tôi nói mình ổn.
Tôi sống như một cô gái bình thường, như chị mong muốn.
Nhưng bạn biết không?
Tôi đã lén quay lại. Gia nhập Sát Quỷ Đoàn. Tập luyện trong bóng tối. Cười như Shinobu. Mím môi như Kanae.
Tôi tạo ra một hơi thở cho riêng mình – Hoa Ảnh Điệp.
Nó không đẹp. Chỉ là… thứ duy nhất tôi có thể gọi là “của mình”.
Họ nói tôi lạnh lùng. Họ không sai. Khi bạn mất đi tất cả, bạn sẽ không còn muốn giữ bất cứ thứ gì.
Nếu một ngày nào đó, Hai chị nhận lại dấu tích còn sót lại… của tôi
Tôi mong chị không buồn. Tôi mong chị hiểu, tôi không phản bội chị, không hối hận.
Tôi chỉ chọn một con đường… mà không thể quay đầu.
“Tôi là Kochou Kiyoka. Là cánh bướm đỏ bay ngược về phía hoàng hôn. Là bông hoa cuối cùng của một vườn hoa đã tàn. Là cái tên… có thể bị lãng quên trong trận chiến, hoặc khắc sâu… trong ký ức.”
Tác giả tâm sự chút xíu nhé…
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện dài như thế này.
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
Có thể còn nhiều chỗ chưa trọn vẹn, chưa đúng tone, hoặc còn non tay.
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
Nhưng mình thực sự đã đặt rất nhiều cảm xúc vào nhân vật Kiyoka – một bông hoa nhỏ bé đứng giữa chiến trường nhuộm máu.
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
Nếu bạn đọc đến đây, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian.
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
Mình hy vọng bạn sẽ tiếp tục đồng hành cùng Kiyoka, cùng những điều chưa kịp nói ra.
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
Mọi góp ý hoặc cảm nhận của bạn đều rất quý giá với mình.
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
Yêu thương, Tác giả.
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
🅙🅤🅝 ​ 🅗🅐🅨 ​ 🅒🅤̛🅞̛̀🅘 ​
Bye , bye

Chap 1 – Vườn bướm ngày nắng

“Tôi từng nghĩ, chỉ cần sống tốt, thì sẽ không ai phải chết. Tôi từng tin, nếu mình ngoan ngoãn nghe lời, chị tôi sẽ không rơi nước mắt nữa.
Nhưng tôi đã sai. Vì thế giới này không công bằng. Và những người tốt… luôn là người ra đi trước.”
Tôi là Kochou Kiyoka. Tôi không mạnh bằng chị mình. Nhưng nếu phải chết để chị ấy được sống bình yên… Tôi chấp nhận.”
“Có những ngày bình thường đến mức ta chẳng buồn ghi nhớ
để rồi khi tất cả biến mất, mới nhận ra… đó chính là hạnh phúc.”
Căn nhà nhỏ của chúng tôi nằm nép mình bên lối mòn rợp bóng cây, nơi mà từng ngọn gió mang theo mùi hoa dại và tiếng ve sầu râm ran suốt ngày hè.
Đằng sau là khu vườn hoa tươi tốt, nơi những đàn bướm đủ màu sắc bay lượn tự do như những cánh vũ nhẹ nhàng chạm vào không gian tĩnh lặng.
Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác hạnh phúc khi chạy chân trần trên thảm cỏ mướt
cố đuổi theo những con bướm trắng lượn lờ giữa nắng vàng.
Mỗi lần như thế, chị Kanae sẽ mỉm cười đứng bên cạnh, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi, như thể muốn giữ lại khoảnh khắc ấy mãi mãi.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
Chị Kanae, tại sao nhà mình có nhiều bướm đến thế?
Tôi hỏi, giọng ngây thơ đầy tò mò.
Chị dịu dàng đáp:
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
Vì nơi nào có tình thương, nơi đó có bướm tìm đến.
Bên trong căn nhà ấm áp, tiếng cười nói vang vọng không ngừng.
Cha tôi, người đàn ông giản dị nhưng đầy ấm áp, thường ngồi trong phòng phân các loại thảo dược và đôi khi lại lên tiếng cười khúc khích khi nghe một câu chuyện hài hước từ các con.
Mẹ – người phụ nữ dịu dàng với nụ cười hiền hậu – luôn bận rộn bên bếp, tay thoăn thoắt chuẩn bị những món ăn ngon, trong khi vẫn không quên cài cho tôi những bông hoa nhỏ lên tóc, tỏa hương thơm ngát như chính tình yêu bà dành cho gia đình.
Chị cả Kanae, với dáng người thanh thoát và ánh mắt hiền hậu, là nguồn cảm hứng của chúng tôi.
Chị thường xuyên dành thời gian để nghiên cứu thảo dược cùng ba và kể những câu chuyện cổ tích ngọt ngào trước khi đi ngủ.
Dù chị có vẻ ngoài dịu dàng, chúng tôi biết rằng chị là người rất mạnh mẽ và luôn bảo vệ mọi người bằng tất cả trái tim.
Còn chị hai Shinobu thì khác hẳn. Shinobu hay càu nhàu, hay cà khịa, nhưng chúng tôi biết đó chỉ là cách chị thể hiện sự quan tâm theo kiểu “khó ưa”.
Có lần, khi tôi lén ăn chiếc bánh ngọt cuối cùng, Shinobu đã bắt được và giả vờ cáu giận:
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓢𝓱𝓲𝓷𝓸𝓫𝓾
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓢𝓱𝓲𝓷𝓸𝓫𝓾
Lần sau nếu còn giấu chị, chị sẽ ăn hết cả hộp đấy!
Tôi chỉ biết cười trừ và lén lấy thêm một miếng nữa.
Buổi tối, gia đình tôi thường quây quần bên mâm cơm.
Tiếng nói chuyện râm ran xen lẫn tiếng cười giòn tan tạo nên một bức tranh ấm áp và bình yên không thể nào quên.
Cha kể về những chuyến đi xa, mẹ nhắc nhở các con phải ngoan ngoãn và học hành chăm chỉ, còn các chị em thì tranh thủ kể cho nhau những chuyện vui trong ngày.
Sau bữa ăn, ba chị em thường cùng nhau ngồi trên bậc đá ngoài hiên nhà, ngắm trăng và kể chuyện.
Kanae hay hát, Shinobu thì thi thoảng nghịch tóc tôi, còn tôi chỉ thích nghe và cảm nhận hơi ấm gia đình quanh mình.
“Tôi từng nghĩ, gia đình sẽ mãi là nơi chốn an toàn nhất,
là điểm tựa để tôi có thể đứng vững trước bất cứ thử thách nào.”
Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng màu hồng…
Nhưng chuyện đó, sẽ kể sau.
Hết Chap 1.

Chap 2 – Đêm máu đầu tiên

“Tôi từng nghĩ, căn nhà này là nơi an toàn nhất trên đời.
Cho đến đêm ấy, khi sự sống vỡ vụn ngay trước mắt chúng tôi.”
Buổi tối hôm đó, mọi thứ vẫn yên bình như bao đêm khác.
Trong nhà, mẹ đang chuẩn bị vài túi thuốc để mai mang đi giao, cha thì ngồi nghiền lá khô, còn chúng tôi — ba chị em gái — mỗi người một việc.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
Kiyoka, em làm rớt nấm linh chi rồi kìa !
Kanae nhắc tôi, giọng vẫn dịu như gió.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
Thì em nhặt lại mà…
Tôi phụng phịu, rồi cúi xuống lượm.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓢𝓱𝓲𝓷𝓸𝓫𝓾
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓢𝓱𝓲𝓷𝓸𝓫𝓾
Rớt một lần là mất dược tính đấy đồ hậu đậu.
Shinobu từ phía sau lườm sang.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
Hừ! Cục súc vừa thôi chị!
Tôi cãi lại, nhưng cũng cẩn thận nhặt thật kỹ.
Cả nhà bật cười, mẹ quay lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vừa bất lực vừa thương.
𝓜𝓮̣
𝓜𝓮̣
Con gái nhà mình lúc nào cũng ồn ào thế này nhỉ…
𝓑𝓪
𝓑𝓪
Thế mới là nhà.
Cha nói nhỏ, mắt không rời bàn tay đang tán thuốc.
Tôi không hề biết… đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng cha.
Gió bắt đầu nổi lên. Không phải gió mùa – mà là loại gió lạnh kỳ lạ, như trườn qua từng kẽ vách.
Lửa trong lò chập chờn. Kanae ngừng tay, ngẩng lên.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
Sao… gió lại ngược chiều?
Shinobu đứng dậy, đôi mắt khẽ nheo lại.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓢𝓱𝓲𝓷𝓸𝓫𝓾
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓢𝓱𝓲𝓷𝓸𝓫𝓾
Không ổn… Có gì đó đang đến.
Rồi “Rầm!” – cánh cửa bật mở như bị thứ gì đó đạp tung.
Một bóng đen cao lớn đứng trong khung cửa.
Không khí như đông cứng lại. Mùi máu — mùi thối rữa — ùa vào căn nhà.
𝓑𝓪
𝓑𝓪
Chạy Ngay!
Cha hét lên, đứng chắn trước mẹ.
Tôi đứng chết lặng.
Bóng quỷ bước vào, mắt đỏ lòm, miệng ngoác dài như đang cười.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Tiếng mẹ hét lên.
Máu bắn lên vách.
Cha lao vào đỡ cú chém đầu tiên – rồi gục xuống ngay trước mắt tôi.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
Chaaaa!!!
Tôi hét lên, nhưng Kanae đã kéo tôi giật mạnh vào trong góc nhà.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
Không được la! Kiyoka, nhìn chị này!
chị siết chặt tay tôi, run lên nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.
Shinobu bị đẩy ngã xuống bên cạnh, môi trắng bệch.
Chúng tôi rúc vào góc tối, chăn mỏng trùm kín. Kanae ôm chặt cả hai đứa, thì thầm:
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓪𝓷𝓪𝓮
Im lặng. Chỉ cần yên lặng… một chút nữa thôi…
Tôi cắn chặt môi, nước mắt chảy xuống ướt cả ngực áo chị.
Bên ngoài, tiếng gào thét, tiếng sàn gỗ vỡ, tiếng rên rỉ — rồi im lặng đến rợn người.
Tôi tưởng mọi thứ đã kết thúc.
Cho đến khi ánh sáng mạnh rọi vào qua mái nhà vỡ — và tiếng va chạm như đất đá nổ tung.
???
???
Tránh ra, Quái vật.
Một giọng trầm vang lên như sấm.
Là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mang chuỗi tràng hạt khổng lồ, cây chuỳ trong tay ông tỏa ra sát khí dữ dội.
Quỷ ngẩng đầu lên, chưa kịp cử động thì…
RẦM! – cây chuỳ giáng xuống, nghiền nát toàn bộ phần đầu nó.
Tôi mở mắt, người vẫn run rẩy trong lòng chị Kanae.
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
𝓚𝓸𝓬𝓱𝓸𝓾 𝓚𝓲𝔂𝓸𝓴𝓪
Chị… chị ơi… cha mẹ… cha mẹ…
Kanae không nói. Bàn tay chị siết lấy tôi mạnh đến phát đau.
Shinobu vẫn quỳ bất động bên góc, máu dính cả tóc.
𝓖𝔂𝓸𝓶𝓮𝓲 𝓗𝓲𝓶𝓮𝓳𝓲𝓶𝓪
𝓖𝔂𝓸𝓶𝓮𝓲 𝓗𝓲𝓶𝓮𝓳𝓲𝓶𝓪
Các con… không sao rồi.
Gyomei nói, mắt vẫn đẫm lệ dù không ai biết ông đang khóc vì ai.
Đêm ấy, nhà chúng tôi mất đi hai người thân yêu nhất.
Đổi lại là sinh mệnh ba đứa trẻ — run rẩy sống sót từ tay thần chết.
Hết Chap 2…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play